78 - 87
78.
Khi Viên Nhất Kỳ đang ngủ, Dương Huệ Đình ngồi bên cạnh chống cằm nhìn em, TV bên cạnh thỉnh thoảng phát ra chút tiếng ồn ào.
Rõ ràng đã nói sẽ không nói cho em biết, sao chỉ vừa bước vào nhìn thấy khuôn mặt này liền nhịn không được nói ra toàn bộ?
Viên Nhất Kỳ là người bạn ồn ào nhất của nàng, nháo đền ầm ĩ nhất, là người nguyện ý cãi nhau với nàng nhất, từ lúc chuyển đến ở chung, dường như không có lúc nào im lặng.
Chỉ là tiểu hài tử cãi nhau ồn ào như vậy, có đôi lúc sẽ khóc rất lớn, khi ngủ lúc nửa đêm, khi xem phim, sau khi mất trí nhớ càng thêm kịch liệt, đánh ngã một chai sữa chua cũng sẽ khóc đến uỷ khuất.
Miyo rất cố gắng trở thành một đại tỷ tỷ, sẽ ồn sẽ nháo, chỉ không muốn nhìn thấy mí mắt của tiểu hài tử 18 tuổi cô đơn rủ xuống, trong trẻo nhưng lạnh lùng làm người ta đau lòng.
Nhìn Viên Nhất Kỳ lúc ngủ vẫn còn cau mày, Miyo cười khổ một tiếng.
Chỉ là vị tỷ tỷ mà trong lòng em luôn mong chờ........
Cuối cùng vẫn không phải là mình.
79.
Thẩm Mộng Dao không biết nên đi đâu, trở về 336 sẽ vô cùng xấu hổ, nghe xong lời nói của Dương Huệ Đình, Thẩm Mộng Dao chỉ cảm thấy hoảng sợ, những ý niệm có chút kỳ quái trong đầu sinh ra từ việc cảm xúc bị đè nén bấy lâu thoát ra, Thẩm Mộng Dao có chút đau đầu.
Xoa xoa hai bên thái dương của mình, Thẩm Mộng Dao phát hiện bản thân đã đi đến phòng chứa đổ trên tầng 3, Thẩm Mộng Dao mở cửa, nhìn thoáng qua rồi đi vào.
Phòng chứa đồ thường chỉ dùng để chứa những đồ vặt, nhưng phòng chứa đồ của trung tâm còn có một công năng, là một chỗ để các thành viên phát tiệt khi gục ngã, từ đại tiền bối Gen 1, 2, cho đến Gen 10, rất ít người chưa từng nhốt bản thân trong đây.
Thẩm Mộng Dao tìm một cái hộp rồi ngồi xuống, kho chứa đã được mọi người dọn dẹp gọn gàng, phía trước là trang phục biểu diễn mà mọi người mang về từ nhà hát, phía sau là những thứ linh tinh mà mọi người không cần, Thẩm Mộng Dao chán nản đi quanh phòng, có một hộp quà mới tinh được đặt ở góc sáng sủa làm Thẩm Mộng Dao chú ý đến.
Sao lại có người đem đồ mới cất giữ trong phòng chứa đồ?
Thẩm Mộng Dao tò mò đi đến, cầm chiếc hộp lên, có hơi nặng, Thẩm Mộng Dao lắc lắc, từ trong khe hở của nắp hộp rơi ra một tấm thẻ.
"Gửi Dao Dao."
80.
Thẩm Mộng Dao cẩn thận suy nghĩ, toàn bộ trung tâm, dường như chỉ có một mình mình là có chữ Dao trong tên.
Chiếc hộp kia........
Không nhịn được tò mò, Thẩm Mộng Dao lặng lẽ mở ra.
Là một xấp váy rất dày.
Thẩm Mộng Dao lấy chiếc váy trên cùng ra, là chiếc mà Kỳ Tĩnh mặc trong công diễn Trung Thu lần trước, nhưng nó đã được gấp lại cẩn thận, rõ ràng là giặt rồi ủi cẩn thận, phía trên vẫn hương nước hoa nhẹ, là mùi hương rất quen thuộc.
Thẩm Mộng Dao lấy từng cái ra, mở ra, có vài chiếc rõ ràng chưa thấy qua, bên trong thậm chí còn có cả phiếu xuất nhập và hoá đơn, tổng cộng 10 cái.
Mỗi một bộ đều có khoản tiền mà nàng từng thấy qua.
Thẩm Mộng Dao mấp máy môi nhưng không phát ra lời nào, kí ức đưa nàng đến một nơi rất xa, người mang đôi giày không hợp chân bồi nàng đi thử quần áo cả ngày cũng không phàn nàn, người cẩn thận ghi nhớ tất cả những thứ mà nàng yêu thích.
Những hạnh phúc giản đơn ấy, tại sao không quay lại?
81.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Mộng Dao bối rối đem đồ nhét vào trong hộp, đặt lại chỗ cũ, quay đầu lại phát hiện ra phiếu xuất nhập mà mình lấy ra còn đang vương vãi bên chân, không kịp bỏ vào lại, Thẩm Mộng Dao trực tiếp cầm chúng bỏ vào trong túi.
"Tiền bối?" Cửa mở, là tiểu hậu bối.
Thẩm Mộng Dao lịch sự gật đầu với tiểu hậu bối, nghiêng người đi ra ngoài.
82.
Thẩm Mộng Dao bất tri bất giác chạy ra khỏi trung tâm, vì chạy nhanh mà tần suất thở dốc nhiều lên làm ngực có chút đau đớn, nhưng vẫn không giải tỏa được hết những gì nàng muốn trút bỏ.
Viên Nhất Kỳ, lúc tốt lúc xấu, đến cuối cùng đâu mới là con người thật của em.
Thẩm Mộng Dao tuỳ tiện lên một xe buýt, tìm một vị trí bên cửa sổ rồi ngồi xuống, lúc lấy tai nghe trong túi ra tình cờ chạm vào mấy tờ giấy lúc nãy.
Thẩm Mộng Dao lấy xấp hoá đơn bị vò thành một nắm ra nhìn, vài cái phía sau có viết, thời gian và người mua.
1.6 Viên Nhất Kỳ
17.6 Viên Nhất Kỳ
16.7 Viên Nhất Kỳ
Không đúng! Điều này là không thể!
Sao lại có đơn đặt tháng sau tháng 7 được chứ?
83.
Thẩm Mộng Dao mở hết tất cả những hoá đơn còn lại ra, có không ít đơn được đặt sau tháng 7, Thẩm Mộng Dao suy sụp dựa người vào lưng ghế.
Tại sao lại mua những thứ này?
Tại sao lại mua những thứ này sau khi chia tay?
Một câu trả lời xen lẫn với tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ, thổi vào trong tim Thẩm Mộng Dao.
Em còn thích, em còn quan tâm.
Đúng không?
84.
Thẩm Mộng Dao tăng âm lượng trong tai nghe lên mức cao nhất, tựa đầu lên cửa kính xe, nhìn khung cảnh trôi dạt bên ngoài.
Quang cảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, tỏ tình, hẹn hò, nắm tay, ôm, hôn môi, thế giới này bị những ký ức tốt đẹp đầy màu sắc bao phủ mà trở nên hư ảo, chỉ có nụ cười rạng rỡ của một cô gái được khắc họa cẩn thận, rõ ràng.
Nụ cười đó, từng chút một che lấp miệng vết thương cùng những vết rách đã rộng đến vô tận, hoá thành hai luồng ấm áp trên mặt Thẩm Mộng Dao.
Sau tháng 7, lần đầu tiên không vì lời chia tay quyết tuyệt kia mà khóc.
Mà là vị những kỷ niệm ấm áp.
85.
Khi nàng quay trở về trung tâm thì trời đã tối muộn, Thẩm Mộng Dao mua một chai nước từ máy bán hàng tự động ở tầng dưới của trung tâm. Khi chai nước rơi xuống thì tình cờ bị kẹt ở cửa, Thẩm Mộng Dao lắc lắc cái máy, như thế nào cũng không lấy ra được, giận dỗi đá cái máy một cái.
"Tê." Đau.
Thẩm Mộng Dao lắc lắc chân vài cái, một hồi sau, nhìn thấy Viên Nhất Kỳ đang nhịn cười ở phía sau, trên tay còn cầm đồ ăn ngoài.
Viên Nhất Kỳ bị phát hiện, xấu hổ nâng tay gãi gãi má, từ trong bao đồ ăn lấy ra một chai nước.
"Đây, uống cái này đi."
Thẩm Mộng Dao không từ chối, vươn tay lấy nước, mở nắp uống mấy ngụm rồi tự mình đi về phía thang máy.
Viên Nhất Kỳ theo kịp tốc độ của Thẩm Mộng Dao, cùng nhau bước vào thang máy, nhìn Thẩm Mộng Dao bấm tầng, Viên Nhất Kỳ ngoan ngoãn đứng ở phía sau, cái gì cũng không nói.
"Bùm." Sau đó đột ngột dừng lại, đèn trong thang máy cũng tắt, Thẩm Mộng Dao đứng không vững theo bản năng vươn tay quơ quào bên cạnh, nắm được tay của Viên Nhất Kỳ.
"Đừng sợ, chắc là cúp điện thôi."
Viên Nhất Kỳ mở đèn flash điện thoại lên, Thẩm Mộng Dao bối rối buông lỏng tay Viên Nhất Kỳ ra, Viên Nhất Kỳ không quá để ý, chỉ chỉ tay vịn bên cạnh.
"Tốt hơn là nên nắm chặt nó, tuy rằng trung tâm không cao, nhưng đột nhiên dừng lại cũng rất đáng sợ."
86.
Không khí trong thang máy có vẻ yên tĩnh, hai người cứ như vậy mà im lặng, Viên Nhất Kỳ ngẩng đầu nhìn, đau đầu suy nghĩ nên mở miệng thế nào, nên nói gì.
Thẩm Mộng Dao phá vỡ yên tĩnh trước, "Chị nhìn thấy rồi."
"Gì cơ?"
"Hộp quà trong phòng chứa đồ."
Thẩm Mộng Dao lấy hoá đơn trong túi ra, có chút ngượng ngùng đưa cho Viên Nhất Kỳ, "Không có sự cho phép của em đã tự mình mở đồ của em ra, chị xin lỗi."
Viên Nhất Kỳ nhận lấy hoá đơn, qua điện thoại đọc rõ được chữ bên trên, bối rối giải thích.
"Em không có cố ý cho người khác mượn chúng."
"Em thật sự mất trí nhớ, không biết là mình đã mua nó cho ai."
"Em......."
Thẩm Mộng Dao vừa lo lắng vừa cẩn thận nghe những lời này, đã không còn giận như mấy ngày trước, thế như khoé miệng vô thức lại nhếch lên.
Không nhận được phản hồi, em cũng không dám soi đèn lên để xem vẻ mặt của Thẩm Mộng Dao, ánh mắt của Viên Nhất Kỳ dần tối đi, bàn tay cầm điện thoại cũng hạ xuống.
Thẩm Mộng Dao cảm nhận được ánh sáng từ điện thoại trên mặt đất đang chuyển động, hình như bản thân đã im lặng quá lâu.
87.
"Chị biết." Thẩm Mộng Dao nói.
Ngữ điệu không còn cứng nhắc hay lịch sự, mà là ôn nhu và kiên định.
Không phải là chị hiểu, mà là chị biết.
Chị vẫn luôn biết rõ em, có thể đã từng nghi ngờ qua, nhưng hiện tại, sẽ không.
Đèn sáng máy sáng lên, ánh sáng đột ngột làm Viên Nhất Kỳ chói mắt, híp mắt nhìn về phía trước.
Cửa mở.
—————————————————
Giờ là chỉ có up hàng tồn kho chứ mấy ngày nay nằm không chẳng làm gì cả (trừ đi học, ăn và ngủ) :)
Khi nào con gái Tả Viên Viên iu của mình lên công diễn tiếp thì có fic mới 😗
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro