95 - 104
95.
Viên Nhất Kỳ đột nhiên dừng lại quăng cho Viên Nhất Kỳ 17 tuổi đang ngồi nghe chuyện xưa một câu hỏi, "Cậu nói xem chúng ta vì cái gì mà lại ở đây?"
Viên Nhất Kỳ 17 tuổi sửng sốt, "A?"
Viên Nhất Kỳ dường như không có ý định nhận câu trả lời, chỉ tiếp tục nói tiếp.
"Mỗi ngày chúng ta đều ở trong một cái phòng ngủ, sau khi đồ đạc và quần áo chất thành một đống thì chỗ để đi lại cũng không có nhiều, không nhìn thấy ánh mặt trời, không thể mở rèm ra được."
Viên Nhất Kỳ dừng lại một chút, Viên Nhất Kỳ 17 tuổi tiếp lời, "Vì vậy, rời đi thật sự cũng không sai. Thật ra mọi người sau khi lui đoàn cũng rất tốt, cậu xem Viên Hàng, Ngư Ca, còn có Quái........"
Cái tên kia nghẹn ngào trong cổ họng, Viên Nhất Kỳ 17 tuổi cùng dừng lại không nói nữa.
96.
Trong phòng quá mức yên tĩnh, Viên Nhất Kỳ thậm chí có thể nghe được tiếng của tiểu hài tử bên cạnh đang lặng lẽ nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy buồn cười.
"Thật ra cậu nói cũng không sai a, lui đoàn quả thật cũng rất tốt."
Người 17 tuổi kia nghĩ bản thân đã nói sai cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhầm, thanh âm của người bên cạnh lại vang lên.
"Chị ấy có thể lui đoàn vì rất nhiều điều, vì học hành, vì thân thể, thậm chí đơn giản là vì chị ấy không muốn ở lại đây nữa, tất cả đều có thể."
"Thẩm Mộng Dao có thể lui đoàn vì ngàn vạn lý do."
"Nhưng tuyệt đối không được có một người tên là Viên Nhất Kỳ."
Viên Nhất Kỳ 17 tuổi quay đầu qua, chăm chú nhìn Viên Nhất Kỳ, nhìn môi cậu nói ra câu tiếp theo.
"Tôi không đáng." Viên Nhất Kỳ nghiêng đầu mỉm cười với tiểu hài tử.
"Tôi biết."
Đường cong trên khóe miệng của Viên Nhất Kỳ càng nhếch lên cao hơn, giống như đang khẳng định câu trả lời của lại một lần nữa.
"Tôi không đáng."
97.
"Viên nhất Kỳ? Viên Nhất Kỳ!"
Thanh âm gọi tên em bên tai quá mức ồn ào, Viên Nhất Kỳ chậm rãi mở mắt.
Ưm........ Là Dương tỷ a.
Thật sự rất ồn a.
Chờ một chút?
Dương tỷ?
Viên Nhất Kỳ đột ngột ngồi dậy, suýt nữa là chóng mặt, Viên Nhất Kỳ chạm vào cơ thể mình, xúc cảm rắn chắc làm Viên Nhất Kỳ cao hứng vỗ mạnh đùi, trong nháy mắt liền đau đến hít sâu một hơi.
Một loạt thao tác sau khi tỉnh lại của Viên Nhất Kỳ làm Dương tỷ cảm thấy kỳ lạ, lập tức ấn Viên Nhất Kỳ nằm xuống.
"Còn chưa ổn, đừng có lộn xộn a!"
"Tên vô lại này, chị về lấy miếng đệm đầu gối thì em lại lén luyện tập. Bây giờ ổn rồi, không được di chuyển."
Dương tỷ cầm chăn, đắp lên người Viên Nhất Kỳ, nhịn không được mà quở trách.
"Bình thường cũng không thấy em liều mạng như vậy, gần đây có chuyện gì vậy?"
"Hì hì, Dương tỷ, cảm ơn chị đã chiếu cố em, cũng đã tối rồi, chị nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi." Viên Nhất Kỳ ngồi dậy cười toe toét đổi chủ đề.
"Chị không có chiếu cố em." Dương tỷ ngẩng đầu liếc mắt nhìn ra cửa một cái, quay đầu đánh nhẹ Viên Nhất Kỳ.
"Em lại nói sang chuyện khác!"
98.
Thấy Dương tỷ không chịu đi, nghiêm túc khoanh tay, Viên Nhất Kỳ quay đầu suy nghĩ, cuối cùng mở miệng nói với Dương tỷ.
"Em có một bằng hữu, trước kia có bói qua một quẻ."
"Nói chị ấy sau hai năm nữa là có thể đăng đỉnh."
"Dương tỷ, chị thấy nó có hài hước không?"
Dương tỷ chỉ cảm thấy chuyện này hình như đã từng nghe ai đó nói qua, bình tĩnh nhìn Viên Nhất Kỳ, chờ đợi câu tiếp theo,
"Nhưng em tin." Viên Nhất Kỳ mỉm cười, "Em thật sự tin chị ấy có thể làm được."
"Vì vậy."
"Nếu không thể đi cùng chị ấy trên đoạn đường này, thì em muốn đứng gần chị ấy hơn một chút để có thể dõi theo chị ấy."
Viên Nhất Kỳ rũ mắt xuống, không nói nữa, Hứa Dương Ngọc Trác dường như hiểu ra điều gì đó nhưng không nói gì, chỉ vươn tay xoa đầu Viên Nhất Kỳ.
"Nhưng chủ yếu là vẫn là vì fan của em, bọn họ rất tuyệt vời, nên em phải cố gắng, haha."
Hứa Dương Ngọc Trác không tự chủ được bản thân, đảo mắt một cái, đặt ly nước xuống bàn.
"Được rồi, chị phải đi đây, em ngủ thêm một lát đi."
"Bye bye."
Viên Nhất Kỳ cười hì hì nằm xuống, trở mình, đối mặt với trường, đưa lưng về phía Dương tỷ vẫy tay.
99.
Lờ mờ nghe thấy tiếng Dương tỷ đi xa, Viên Nhất Kỳ nhắm mắt lại cẩn thận làm rõ mọi chuyện trong khoảng thời gian này, nhưng em lại nghe thấy tiếng bước chân dần dần rõ ràng hơn.
"Dương tỷ, chị để quên cái gì à?"
Viên Nhất Kỳ nghiêng người sang một bên, vừa nói xong lại, nhìn thấy người xuất hiện trước mặt mình liền sững người.
Là Thẩm Mộng Dao.
Thẩm Mộng Dao cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Viên Nhất Kỳ, cái gì cũng không nói, nhưng Viên Nhất Kỳ lại hiểu rất rõ, tất cả những gì mà bản thân vừa nói với Hứa Dương Ngọc Trác, Thẩm Mộng Dao đều nghe được.
Viên Nhất Kỳ muốn thoát khỏi cục diện quẫn bách hiện tại, nhíu mày, ngữ khí bình tĩnh hết mức có thể.
"Chị đều nghe được a......."
Thẩm Mộng Dao đột nhiên cầm chiếc gối đang nằm cạnh giường, dùng sức đánh Viên Nhất Kỳ. Viên Nhất Kỳ theo bản năng lùi về phía sau tránh, dần dần bị ép đến góc tường, nhìn thấy chiếc gối đã sắp đánh xuống mặt mình.
Viên Nhất Kỳ đành cố gắng giành lấy gối, Thẩm Mộng Dao thả lỏng tay.
100.
Sau khi gối bị giật, cả người Thẩm Mộng Dao có chút lảo đảo, Viên Nhất Kỳ theo bản năng muốn đi đến đỡ nàng, nhưng tay lại trực tiếp bị Thẩm Mộng Dao gạt đi, Viên Nhất Kỳ mím môi.
"Sao không nói, không phải em có thể nói với Dương tỷ sao?"
Thẩm Mộng Dao nhếch môi nhìn Viên Nhất Kỳ, cúi người đến gần mặt Viên Nhất Kỳ.
"Hay là, em đối với chị, chính là không có lời nào để nói."
Thẩm Mộng Dao vẫn cười, khuôn mặt gần trong gang tấc làm Viên Nhất Kỳ có chút hoảng sợ. Vẻ mặt của Thẩm Mộng Dao thay vì nói là đang cười, chẳng thà nói là đang chế giễu bản thân. Không muốn lại bùng nổ xung đột với Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ nghiêng người về phía sau.
"Ai cần em chăm sóc a!"
Cơn phẫn nộ đột nhiên bùng phát bên tai, Viên Nhất Kỳ bị dọa đến ngây người một lúc, tình thế rõ ràng là đang phát triển rất nhanh theo chiều hướng không kiểm soát được, Viên Nhất Kỳ lẩm bẩm muốn giải thích một chút.
"Em......."
Thẩm Mộng Dao không cho Viên Nhất Kỳ thời gian để giải thích, gục đầu xuống tiếp tục nói.
"Hẹn hò là do em nói, chia tay cũng là do em nói, bây giờ lại nói muốn ở một bên im lặng dõi theo chị."
Thẩm Mộng Dao cười lạnh một tiếng.
"Viên Nhất Kỳ, em cảm thấy bản thân mình đặc biệt vĩ đại lắm đúng không?"
"Chị nghĩ sao cũng được."
Viên Nhất Kỳ bị lời nói của Thẩm Mộng Dao chọc cho giận đến không thể nói rõ, chỉ quay đầu đáp lại một câu, không muốn tiếp tục dây dưa nữa.
Dù sao cũng đã bị hiểu lầm rồi, bản thân đã không còn muốn giải thích kể từ quyết định của ngày đó.
Chỉ là Viên Nhất Kỳ vô tình nhìn thấy nước mắt lay động trong mắt Thẩm Mộng Dao, lập tức thất thần, tay chân luống cuống quỳ xuống.
"Dao Dao......."
"Viên Nhất Kỳ! Chị chán ghét em!"
101.
Viên Nhất Kỳ không biết phải làm gì khi đối mặt với một Thẩm Mộng Dao với đôi mắt đỏ hoe.
Nên Viên Nhất Kỳ chỉ ôm lấy Thẩm Mộng Dao.
Chỉ ôm chặt lấy Thẩm Mộng Dao, như muốn ôm chặt Thẩm Mộng Dao vào người mình.
Thẩm Mộng Dao muốn thoát ra khỏi cái ôm của Viên Nhất Kỳ, một tay đặt sau lưng Viên Nhất Kỳ nắm chặt lại đánh xuống, dùng hết tất cả khí lực của bản thân, dần dần bật khóc thành tiếng, gục đầu lên vai Viên Nhất Kỳ, nước mắt nóng hổi theo hai bên má thấm vào áo của Viên Nhất Kỳ, cả người đều run lên, Viên Nhất Kỳ chua xót vuốt ve mái tóc dài của Thẩm Mộng Dao, vừa vặn rơi vào tâm mình.
102.
Cho đến nay đã lo lắng cái gì?
Viên Nhất Kỳ có chút không xác định được.
Sợ không thể tiến về phía trước.
Sợ không nhìn thấy tương lai.
Còn sợ gì điều gì nữa?
103.
"Viên Nhất Kỳ, đến tột cùng em là vì cái gì mà muốn chia tay?"
Người trong lòng hỏi, sương mù trong đầu Viên Nhất Kỳ dần tiêu tán, để lại một câu trả lời rõ ràng.
"Sợ không thể quay đầu lại."
Sợ chị từ bỏ, sợ chị rời đi, sợ những lần cãi vã trong tương lai, sợ không thể gánh vác được phần ý thức trách nhiệm kia, sợ khoảng cách, sợ câu chuyện trải qua vạn lần cải biến cũng không thay đổi được kết cục.
Vì vậy, dù cho có thay đổi thân phận quay về làm đồng đội, dù cho chỉ có thể nhìn chị từ xa, vẫn tốt hơn là không bao giờ có thể quay đầu lại được nữa.
104.
"Vậy đừng quay đầu lại."
Trái tim Viên Nhất Kỳ mạnh mẽ chùng xuống, Thẩm Mộng Dao trong vòng tay em tạo ra chút khoảng cách, nhìn Viên Nhất Kỳ, nâng tay lau đi nước mắt của Viên Nhất Kỳ.
"Chị ở ngay trước mặt em a."
"Đồ ngốc."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro