Để tỷ tỷ dạy kèm cho ngươi đi
Nhà họ Viên cũng được xem là khá giả, căn nhà ấm áp trang trí theo phong cách thời Phục Hưng vẫn có thể một mình nổi bật giữa khu phố đầy ắp những căn chung cư cao tầng, vườn hoa rộng lớn tràn ngập sự tươi mới...thật làm cô bất ngờ cũng có chút hoài niệm, một mảnh vườn trồng đầy hoa đồng tiền kia không phải vì bà ấy vẫn còn nhớ nhung đến người chồng "quá cố" của mình đi?
Ba Thẩm từng nói rằng vì ngày bà ấy đến, trên giày vô tình dính phải một cánh hoa đồng tiền nhỏ, ông ấy vì muốn làm bà vui mà đem cả rừng thanh mai đang trong mùa thu hoạch của gia đình đều chặt xuống trồng lên một mảnh rừng rực rỡ hoa đồng tiền, đến cuối cùng tự tay ông ấy đã mang một cánh rừng hoa thiêu đốt sạch sẽ.
Thẩm Mộng Dao vừa tắm xong muốn xuống bếp tìm nước uống lại vô tình nhìn thấy cửa phòng Viên Nhất Kỳ chỉ đang khép hờ, cô nở nụ cười ranh mãnh, dùng tấm danh thiếp nhựa khéo léo đặt lên ngay vị trí mép cửa, tiện tay giúp em gái đóng cửa phòng xong liền ung dung xoay bước xuống phòng bếp tìm nước uống.
"A Dao, con không phải vẫn còn công việc ở chỗ kia sao? Một mạch dời đến chỗ này như vậy có ổn không?"
Diệp Thu năm nay đã hơn 40 tuổi, mái tóc đen nhánh chải búi gọn gàng sau lưng, tuy trên mặt đã có thêm không ít dấu vết thời gian nhưng nhìn vào vẫn nhận ra trước đây bà cũng đã từng là một mỹ nhân.
"Chỉ là thủ tục có hơi nhiều, cũng không có trở ngại gì, cảm ơn mẹ đã lo lắng."
Thẩm Mộng Dao đặt ly nước xuống bàn, đi vòng đến đứng sau lưng Diệp Thu, bàn tay lạnh lùng vịn vào hai bên ghế, cảm giác xa lạ cùng nụ cười chế giễu như có như không, từ phía sau chậm rãi tiếp lời.
"Chỉ là tình cờ nhìn thấy hình ảnh giống như mẹ ở trên cầu truyền hình lúc các học sinh đang thi Olympia, không ngờ lại đúng là mẹ, con gái chỉ muốn đến xác nhận một chút, cũng sẽ không ở lâu..."
Thẩm Mộng Dao kéo ghế ở bên trái, dùng dáng vẻ thoải mái cùng nụ cười xã giao lãng tránh cái nhìn đầy hoài nghi của bà ấy, cố tình nói ra ý định rằng sẽ rời đi sớm.
"Đã lâu không gặp, mẹ không ngờ con của mẹ đã lớn đến vậy rồi, còn là giáo viên, rất ưu tú."
Trong lòng Diệp Thu vốn đã có quỷ, nghe Thẩm Mộng Dao nói xong tâm tư cũng có thể thả lỏng một chút, cũng may chỉ là trùng hợp, Thẩm Mộng Dao năm đó vẫn còn nhỏ tuổi như vậy, căn bản không thể nào nhớ được những chuyện kia, xem ra là bà đã quá đa nghi rồi.
Thấy Thẩm Mộng Dao chỉ cười không đáp, bà cũng nhanh nhẹn thăm dò tiếp, nếu Thẩm Mộng Dao đến đây chỉ để hỏi thăm một chút không có mục đích gì thì không sao, lỡ như....vẫn là nên cẩn thận thì hơn.
"Ở trường, tiểu Kỳ không có làm phiền đến con chứ?"
Diệp Thu biết rõ cơ thể Thẩm Mộng Dao đặc biệt hơn những người khác, nhưng chuyện này trước mắt vẫn nên giữ bí mật, bà không muốn trước mặt mọi người thừa nhận rằng mình đã sinh ra một đứa trẻ không bình thường.
"Con không ngại, chỉ là sinh hoạt phải cẩn thận một chút, mẹ hiểu mà?"
Thẩm Mộng Dao trong lòng tự giễu, bà ấy quan tâm đến Viên Nhất Kỳ như vậy, còn cô thì có thể tùy tiện vứt bỏ, thân thể này còn không phải do bà ấy tự mình sinh ra hay sao?
"Viên Nhất Kỳ ở trường rất ngoan, con sẽ dành chút thời gian chăm sóc cho em ấy, mẹ đừng quá lo. Hơn nữa nhìn thấy mẹ và chú Viên yêu thương nhau như vậy con cũng rất yên tâm."
Gia đình hạnh phúc này vốn dĩ không nên tồn tại, ba cô đã làm nên tội tình gì tại sao bà ấy lại hai tay mang tình yêu và thể xác đi vun đắp tổ ấm cùng người đàn ông khác?
Diệp Thu gật đầu cũng không nói thêm lời nào nữa mà rời khỏi phòng bếp, nhìn bóng lưng khuất dần sau chiếc cầu thang kia, Thẩm Mộng Dao càng thêm oán giận, chẳng lẽ cô ở trong lòng bà ấy không hề quan trọng một chút nào hay sao?
Món nợ bà ấy thiếu cô ngần ấy năm, cô sẽ đòi lại từ Viên Nhất Kỳ, là Viên Nhất Kỳ cướp đi mọi thứ của cô, lấy đi tất cả những gì cô đáng phải có, cô sẽ từ từ đòi lại không thiếu một thứ gì.
Cửa phòng nhẹ nhàng bật mở, đôi chân nhỏ nhắn lộ ra khỏi chăn kia làm cô có chút hứng thú, khoá trái cửa xong cũng không gấp gáp ngồi xuống bên cạnh giường, đôi mắt vẫn còn chút sưng đỏ đã chìm sâu vào giấc mộng đẹp.... nhưng không phải hôm nay.
Bộ quần áo ngủ bị cởi ra nhanh chóng, đến khi Viên Nhất Kỳ phản ứng lại đã bị cô đè ở dưới thân, mắt thấy cự vật thô to sắp tiến vào bên dưới, nàng liền sợ hãi kêu lên:
"Dừng! Chị đang làm gì vậy? Mau buông tôi ra!"
Mặc cho nàng một bên vùng vẫy, chân đạp loạn muốn thoát ra khỏi móng vuốt của cô, đáng tiếc thay vật kia đã sớm đâm sâu vào bên trong.
"Áhhh.....ức.. "
Bên dưới cơ thể truyền đến cảm giác đau rát khó chịu, Viên Nhất Kỳ bất lực dùng nắm đấm phản kháng lại sự cường bạo của Thẩm Mộng Dao, mặc dù điều này cũng không mang lại chút tác dụng nào, ngược lại càng khiến cô hưng phấn, động tác thúc vào càng thêm lợi hại.
"C.. cầu...chị.. đừng.g..ahh.âh, đừng làm.m ....ở đây...ư ưmm..ng..nhhh"
Viên Nhất Kỳ nức nở van xin, đây là ở chính căn phòng của nàng, không có cách âm, nàng thật sự không muốn ba mẹ biết được mình đang bị chị gái cùng mẹ khác cha từng đợt từng đợt cưỡng đoạt.
"Hừ"
"Ách...hahh.. aaahh.. ah..aaa.... ưm ư...urgg....hnn..hhnnm..hmm"
Cô cũng mặc kệ nàng muốn nói gì, dùng tay che lấy đôi môi mềm mại của nàng lại, nàng càng không muốn ai biết, cô càng muốn để bà ấy xem tận mắt, đứa con gái bà ấy nâng niu như hoa bị cô mỗi ngày chà đạp như thế nào, hơn nữa còn muốn để Viên tổng kia biết được đứa con gái ngọc ngà của mình đã bị chơi nát từ lâu, lúc ấy khẳng định sẽ rất náo nhiệt....
Viên Nhất Kỳ không nhớ mình đã bị chơi đến cao trào bao nhiêu lần, Thẩm Mộng Dao vẫn nhất quyết không chịu thả nàng ra, còn chưa nói đến cô đã cũng bắn ra vài lần, tại sao vẫn có thể còn tinh lực nhiều đến vậy?
Thẩm Mộng Dao càng chơi càng hăng, mang Viên Nhất Kỳ kéo đến gần bệ cửa sổ sát đất, tư thế này khiến cho nàng nhìn rõ từ đợt xe đang chạy bon bon trên phố, chỉ cần người khác vô tình nhìn qua đều sẽ thấy rõ mồn một khunh cảnh dâm mỹ này.
"Đừng.g..g.. ân..a.a h..ahh đừng mà"
Nàng khổ sở quỳ gối để cô đâm vào từ phía sau, cảm giác khuất nhục làm nàng liên tục khóc thút thít.
"Từ nay mỗi cuối tuần đều phải ngoan ngoãn đến chỗ của tôi học kèm, hơn nữa nếu tôi phát hiện em lén đi mách lẻo chuyện hôm nay với người khác, video em dùng thân xác để xin điểm kia sẽ được chiếu lên màn hình LED của tất cả toà nhà ở đây, có biết chưa?"
Cô thô bạo nắm lấy mái tóc ẩm ướt vì mồ hôi của nàng, gằn giọng từng chữ ở bên tai, khiến nàng run sợ mà gật đầu liên tục.
Biết rõ là do Thẩm Mộng Dao cưỡng bức nàng, nhưng nàng không muốn mọi người biết chuyện này, hơn nữa ba mẹ sẽ chịu đả kích rất lớn, nàng thà là bản thân nhịn nhục một chút, cũng không muốn nhìn ba mẹ khổ tâm.
Chỉ còn vài tháng nữa thôi, đến khi nàng thi xong chuyển đến ở vào kí túc xá trường đại học, nàng sẽ thoát khỏi cô, chút đau đớn thể xác này nàng vẫn có thể chịu được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro