Chương 8

17.

Viên Nhất Kỳ hơi sững sờ nhìn Thẩm Mộng Dao, nhớ rõ thời điểm khi Thẩm Mộng Dao kết hôn, tất cả mọi người đều gọi điện thoại tới cho cậu.

Nhưng cậu không đi, cậu không dám.

Cậu sợ rằng mình sẽ nhìn thấy tình yêu ở trong mắt Thẩm Mộng Dao, điều đó vốn là tình yêu nên thuộc về cậu. Cậu sợ chú rể ưu tú hơn mình, sợ mình vẫn sẽ không nhịn được ngăn cản Thẩm Mộng Dao đi về phía con đường hạnh phúc.

Viên Nhất Kỳ kỳ thật rất nhát gan, nhát gan đến nỗi sau khi chia tay một câu em nhớ chị cũng không dám nói, nhát gan đến nỗi rõ ràng là đặc biệt đặc biệt yêu nhưng lại muốn cùng toàn bộ thế giới giả vờ là đặc biệt chán ghét.

Thế nhưng cậu phát hiện hình như cậu đã sai rồi...

"Thẩm Mộng Dao," Viên Nhất Kỳ ngồi ở đầu giường, thực sự rất rất nghiêm túc nhìn Thẩm Mộng Dao, "Hẹn hò với em đi"

Cho em thêm một lần nữa, có cơ hội quang minh chính đại yêu chị.

"Như vậy thì Viên tổng" Thẩm Mộng Dao tới gần Viên Nhất Kỳ, lúc Viên Nhất Kỳ bĩu môi muốn bu bu thì nhanh chóng lùi lại, "Theo đuổi chị đi, cho chị thấy thành ý của em."

"Thành ý?" Tiểu Viên tổng bị trêu chọc làm cho có phần phiền muộn, duỗi tay ra ấn đầu Thẩm Mộng Dao lại gần, "Hãy lại nói chuyện này khi em khỏe lại."

"Hừ... " Viên Nhất Kỳ bị Thẩm Mộng Dao đẩy ra ôm chặt lấy miệng vết thương nhíu mày.

"Không.... không sao chứ?" Thẩm Mộng Dao ngay lập tức trở nên căng thẳng, cũng mặc kệ mu bàn tay đang cắm ống tiêm đã rướm máu rồi, vươn tay kéo áo bệnh nhân của Viên Nhất Kỳ ra, "Tại sao em lại ngốc như vậy? Với lại chị bị cảm rồi......"

"Chị là đang từ chối giải thích với em sao?"

"...Không có"

"Tả Tả nói, phẫu thuật cần người nhà ký tên là chị ký "

"Đáp ứng nhu cầu cần thiết thôi."

"Ò? Không phải sốt ruột?"

"....Không phải"

Viên Nhất Kỳ, theo đuổi một người không phải theo đuổi như vậy.


"Chảy máu rồi."

"Nhưng không chết được."

"Đau không?"

"Có lẽ đối với chị sẽ không đau bằng tổn thương kia."

"Chậc, Thẩm Mộng Dao chị thật là tiêm cũng không an phận."

Viên Nhất Kỳ tỉ mỉ nhìn mu bàn tay rướm máu của Thẩm Mộng Dao, nhẹ nhàng tựa vào trong ngực Thẩm Mộng Dao.

"Em rất nhớ chị."

"Ừ?"

"Thẩm Mộng Dao, em thật sự rất nhớ chị."

Viên Nhất Kỳ đã sớm cao hơn Thẩm Mộng Dao, dựa vào Thẩm Mộng Dao như vậy có vẻ như khiến cho người ta nhìn qua không được tự nhiên.

"Ông không thể đi vào!"

"Trừ Tịch, con tránh ra"

Cửa phòng bệnh bị người phá mở ra, Viên Nhất Kỳ nhanh chóng đứng dậy chỉnh sửa quần áo, bởi vì khẽ động vào miệng vết thương đau lại nhếch mép.

Người đàn ông ở trước mắt mặc một thân trang phục lịch sự, mặt nhìn qua ngược lại là có vài phần tư sắc, Viên Nhất Kỳ nhận ra, lúc trước khi weibo của Thẩm Mộng Dao chính thức thông báo về hôn lễ, chú rể trên tấm ảnh chính là người đàn ông này.

"Thẩm Mộng Dao, Trừ Tịch là con của tôi, cô nếu như không chịu giao cho tôi thì chúng ta liền gặp nhau ở tòa án đi!"

"Ai là con của ông?"

Ngay vào lúc tất cả mọi người đối với cục diện trước mắt không kịp phản ứng, thân thể nho nhỏ của Trừ Tịch từ phía sau lao ra trốn sau lưng Viên Nhất Kỳ.

"Lúc ông ở bên ngoài tại sao không muốn nhận tôi là con của ông chứ? Ông bây giờ muốn tôi đi theo người phụ nữ kia ở cùng một chỗ ư? Nằm mơ! Làm phụ thân của tôi, ngài xứng sao?"

"Con!"

Bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc áo của Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ có thể cảm nhận được cơ thể bé nhỏ của Trừ Tịch đang run rẩy, cậu xoay người ngồi xổm xuống ở trước mặt Trừ Tịch.

"Trừ Tịch, ta là gì của con vậy?"

"Hắc hắc, Kỳ Kỳ ca ca là baba ạ."

"Vậy thì con có tin baba không?"

"Có ạ, tin tưởng"

"Vậy Trừ Tịch ở cạnh mama xem baba giải quyết người đàn ông này như thế nào được không?"

"Vâng~"


Viên Nhất Kỳ đứng dậy, hướng Tả Tịnh Viện vẫy vẫy tay. Chờ sau khi Tả Tịnh Viện đến bên cạnh cậu, cùng cô thì thầm một hồi.

"Oh, anh chính là Viên Tấn?" Viên Nhất Kỳ cười lại để cho người đàn ông có chút sởn tóc gáy, "Gặp lại ở tòa án sao?"

"Cô là ai? Chuyện của nhà chúng tôi có liên quan gì đến cô chứ?"

"Oh," Viên Nhất Kỳ dùng ánh mắt như nhìn thiểu năng để nhìn Viên Tấn, "Trừ Tịch, nói lại một lần nữa cho hắn biết ta là ai."

"Đã nói rồi đó là baba của tôi, baba của tôi! Phụ thân là tổng giám đốc có tiền của tôi! Nam nhân, ông bị điếc tai sao?"

Không thể không nói, không chỉ Viên Nhất Kỳ, ngay cả Tả Tịnh Viện cũng phải sững sờ. Ánh mắt của Trừ Tịch khi nhìn Viên Tấn giống y như Viên Nhất Kỳ! Sự khinh thường trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó quả thực chính là Viên Nhất Kỳ hồi còn nhỏ.

"Vậy Chúng ta gặp lại ở tòa án đi, bảo vệ, đuổi người"

Viên Nhất Kỳ cái gì cũng không làm, chẳng qua là công khai biểu thị chủ quyền, lại để cho Tả Tịnh Viện gọi điện thoại cho bảo vệ đến tiễn khách thôi.

Thẩm Mộng Dao cười khẽ một tiếng, hóa ra Viên Nhất Kỳ, cũng có thể lại để cho nàng có cảm giác an toàn mà không cần lý do.

"Viên Nhất Kỳ"

"Ừ?"

"Em thật là bá đạo nha," Thẩm Mộng Dao cười nhéo nhéo mặt Viên Nhất Kỳ, "Gầy rồi."

"Chị cũng vậy." Viên Nhất Kỳ ngồi lại bên đầu giường bệnh, Tả Tịnh Viện cùng Đường Lỵ Giai rất thức thời đưa hai đứa nhỏ ra ngoài.

"Chị có thể hôn em được không?"

"Vô cùng vinh hạnh."

Mặt mày Thẩm Mộng Dao cười vui vẻ, một chút lại một chút tới gần Viên Nhất Kỳ. Vào khoảng khắc môi và răng chạm nhau, Viên Nhất Kỳ rốt cuộc đã có thể xác định một điều

Thẩm Mộng Dao đã trở về rồi, trở lại bên cạnh mình rồi.

18.

Thời tiết vào ngày Thẩm Mộng Dao xuất viện đặc biệt tốt, vết thương của Viên Nhất Kỳ còn chưa tốt lắm nên Thẩm Mộng Dao nhất quyết không cho cậu xuất viện.



"Cho nên đêm hôm đó Tả Tịnh Viện lái xe bằng một tay?!"

"Làm gì vậy? Kỹ thuật lái xe của em rất tốt, đâu giống chị."

"Bỏ đi,liga còn có thể sống sót thật sự là kỳ tích."

"Em đừng có nói xấu chị."

"Lúc đầu..."

"Tại sao lại nói nhiều vậy?" Thẩm Mộng Dao cầm lấy súp gà mà Viên gia đưa tới đi vào phòng bệnh, "Em tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cho khỏi bệnh đi, tại sao lại giống như chị đang theo đuổi em vậy?"

"Đây còn không phải là trách chị sao?" Viên Nhất Kỳ nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Cái gì?"

"Ai...... Ai bảo chị không nghỉ ngơi cho tốt  uống rượu uống đến vào bệnh viện luôn?!"

Lúc này Viên Nhất Kỳ nhớ ra, đã nắm chắc, cũng lầm bầm với âm thanh không nhỏ. Chẳng qua là không đợi cậu lại mở miệng, Thẩm Mộng Dao đã múc một thìa súp gà lên.

"Uống súp, nói ít đi."

Tả Tịnh Viện lặng lẽ mang theo Hu Hu cùng Trừ Tịch ly rời khỏi phòng bệnh.

"Em đưa đi sao?"

"Ah? Ừ, em đưa đi." Tả Tịnh Viện nhìn Đường Ly Giai, bỗng chốc không kịp phản ứng gì cả.

"Vậy cùng đi nhé?"

"Ah được, cùng đi đi."

Cùng nhau đưa con của chúng ta đến trường mẫu giáo thôi, Tả Tịnh Viện.

Trừ Tịch ủy khuất, nhưng Trừ Tịch không nói, Trừ Tịch cảm thấy một nhà ba người này không quá thân thiện, Trừ Tịch muốn Kỳ Kỳ ca ca.

Ay không đúng, lần trước mama không có phản đối.

Vậy cũng có thể đổi cách gọi thay Kỳ Kỳ ca ca là baba được rồi! Ey hắc hắc~

Tả Hu Hu một mặt khó hiểu nhìn Viên Trừ Tịch đột nhiên cười ngây ngô, học theo bộ dáng của người lớn dùng trán của mình áp lên trán Trừ Tịch.

"Không bị sốt mà......"

"Cậu đi ra."

Trừ Tịch đẩy Hu Hu ra, trên mặt nhuộm vết ửng đỏ không giải thích được.

Đường Ly Giai: Cái kia..... Thẩm Mộng Dao à, chị cảm thấy Trừ Tịch nhà em đối với Hu Hu nhà chị có cảm tình nha.

_______________

Tạm biệt công diễn Heading News 🧡🧡🧡

Trừ Tịch vui vẻ nha mọi người 💙💜

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro