Chương 09: Thứ tỷ
Đạm Đài Tẫn yên lặng giấu đi vết thương vì lạnh ở ngón tay.
"Ta không biết Tam tiểu thư có ý gì." Hắn thấp giọng nói, " ta chỉ có những y phục này."
Tô Tô nghĩ đến tình huống trước mắt của hắn, hơi lúng túng, đành hừ một tiếng.
Cũng đúng thôi, Diệp phủ chỉ cần hắn không làm mất thể diện là được, cũng sẽ không quản hắn có lạnh hay không.
Thiếu niên yên tĩnh ngồi trong một góc, lặng nhìn lư hương tỏa khói trên xe ngựa, trên mặt không có nửa điểm huyết sắc.
Tô Tô nghĩ thầm, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng cũng không thể nào tin được nam tử tàn bạo ngồi trên vương tọa ở Ma Cung năm trăm năm sau cùng với thiếu niên u ám trước mắt là cùng một người.
Nàng dù sao cũng đã tận mắt thấy Ma vương giết người dứt khoát lưu loát giống bóp chết một con giun dế! Thế nhưng nhìn Đạm Đài Tẫn trước mặt này, đừng nói là giết người, đến giết một con cá cũng khó khăn.
Thân là Tà vật, vậy mà lại không hề ngượng mà để bàn tay bị nứt da!
Rốt cuộc sau này hắn làm thế nào mà biến thành bộ dạng tàn bạo khát máu như vậy nha?
Tô Tô vốn là người ăn mềm không ăn cứng, đại đạo lại sáng sủa. Tu chân giả vốn đã biết càn khôn rộng lớn, yêu tiếc cỏ cây sinh vật, nếu hắn cứ một mực mang thân thể yếu ớt vô hại này, Tô Tô thật sợ sau này khi phải rút bỏ Tà Cốt, khiến hắn hồn phi phách tán sẽ mềm lòng mà nương tay.
Thoạt nhìn chỉ là một việc nhỏ, nhưng đối với Tu chân giả mà nói, một khi mềm lòng với Đạm Đài Tẫn, lúc giết hắn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của bản thân, không thể tiến thêm trên con đường tu đạo được nữa.
Giấc mộng của Tô Tô là tu thành Thần, trở thành Thượng cổ chân thần để che chở chúng sinh, cho nên nàng nhất định phải giữ vững đạo tâm, mỗi khắc mỗi giây phải nhớ kỹ diện mạo thật của hắn.
Tô Tô quyết định nói ra: "Đạm Đài Tẫn, ngươi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh lùng âm trầm nhìn ta, sau đó nắm lấy cằm ta."
"Tam tiểu thư?"
"Ta bảo làm gì thì làm cái đó, không cho phép thắc mắc nhiều lời!"
Thiếu niên tựa hồ rất do dự, hắn ngẩng đầu lên, nhưng thủy chung không có cách nào tiến hành bước kế tiếp.
Tô Tô gấp đến độ quai hàm bạnh ra, thúc giục hắn: "Ngươi có phải là nam nhân không, bá đạo một chút đi!"
(Đọc đến đây tự dưng thấy có mùi SM, cứ sai sai sao á)
Vừa dứt lời, ánh mắt vốn đang nhút nhát lo lắng của thiếu niên trong nháy mắt bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng, con ngươi đen láy lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, đầu ngón tay tái nhợt đưa ra, thuận thế bóp lấy chiếc cằm nhỏ xinh của thiếu nữ.
Hắn dù gầy yếu, nhưng lại cao hơn nàng không ít, giờ phút này đang thấp mắt lạnh lùng nhìn về nàng, trong mắt là một mảnh u tối lạnh lẽo, lại ẩn chứa một tia tàn nhẫn.
Cằm của Tô Tô bị bàn tay lạnh buốt nắm lấy, trong lòng nàng nhất thời hoảng hốt, thiếu chút nữa là bị dọa đến mức muốn rút kiếm chém hắn.
Kiếm của ta, kiếm của ta đâu rồi?
Đạm Đài Tẫn cứ nhìn Tô Tô như vậy trong vài giây, đến khi thấy nàng trừng to mắt, hắn hốt hoảng thu tay lại, bất an nói: "Tam tiểu thư, là thế này phải không?"
Cảm giác ngang ngược đáng sợ trong nháy mắt đã rút đi.
Tô Tô: ". . ."
Đúng vậy, ngươi đúng là làm quá tốt rồi. Hiện tại đừng nói cái gì không có cơm ăn, không có áo mặc, bị nứt da chảy máu gì nữa, thiếu niên ở trước mắt cho dù có chết trong xe ngựa, hoặc là từ trên xe ngựa nhảy xuống, bị móng ngựa giẫm nát, Tô Tô cũng sẽ không động lòng trắc ẩn nữa.
Tà vật chung quy vẫn là Tà vật, hắn sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày biến thành quái vật chỉ biết giết chóc trong tương lai kia.
Một màn hồi nãy quả thật là biểu diễn vô cùng đặc sắc, sinh động như thật.
Nàng quyết định, sau này mỗi khi bản thân có dấu hiệu động lòng trắc ẩn với Ma vật, sẽ để Đạm Đài Tẫn tới biểu diễn một màn Ma vương tàn bạo trên người.
Đạo tâm này quả thực sẽ không thể bị phá vỡ.
Chặt chém thế nào cũng không thể đổ được .
Đạm Đài Tẫn thấy thần sắc thiếu nữ trước mắt từ khẩn trương đến hòa hoãn, nơi ngón tay vừa bóp lấy cằm nàng chợt cảm thấy khó chịu. Hắn hung hăng chà xát ngón tay phiếm hồng trong ống tay áo khiến cho vết nứt nẻ vì lạnh trên tay vừa đau lại vừa ngứa.
Hắn ấn đầu ngón tay rất mạnh, mãi cho đến khi da tay nứt toác ra, máu tươi sắp chảy ra ngoài, hắn mới tối mắt, dừng tay.
Hai người giày vò một trận như thế, bất tri bất giác đã đến Tuyên Vương phủ.
Tô Tô không chú ý tới sự khác thường của Đạm Đài Tẫn, vừa mới bị dọa nên trong lòng rất không muốn ở cùng một chỗ với hắn, vội vàng nhảy xuống khiến cho Xuân Đào bên cạnh xe ngựa định bước tới đỡ Tô Tô giật nảy mình: "Tiểu thư!"
"Ta không sao."
"Thân thể Diệp Tam tiểu thư nhanh như vậy đã hồi phục rồi?"
Giọng cười mang theo ý tứ mỉa mai vang lên, Tô Tô quay đầu nhìn lại thấy một nam tử như ngọc đang nhìn mình, nụ cười trên mặt như có như không.
Hắn ngũ quan đoan chính, trên thân mang theo thư quyển, nhưng có thể nhìn ra hắn cùng với những văn nhân tanh hôi kia hoàn toàn khác biệt.
Trong mắt hắn dường như không thể kiềm chế được tâm trạng ghét bỏ, giống như chỉ cần cho hắn một chiếc roi, hắn không ngại quất cho Tô Tô lăn lộn trên đất.
Trong lòng Tô Tô đột nhiên hiện lên một cái tên: Bàng Nghi Chi.
Thì ra là Lễ Bộ Thị lang khí khái bất phàm khiến đầy người đau đầu kia nha.
Mặc dù hắn không có ý tốt gì với nàng, nhưng Tô Tô nhớ tới vài nét bút rải rác đã vẽ nên bức truyền thần mĩ mạo kia, trong lòng không khỏi cảm khái người này thật lợi hại.
Nàng nhớ đến khi còn bé đang cắn đầu ngón tay cùng mấy đứa nhỏ đồng môn học viết chữ đã bị phê bình không ít lần.
Chưởng môn phụ thân gõ gõ trên trán nàng, giọng đầy bất lực: "Ngày thường rõ ràng cơ trí lém lỉnh như thế mà sao học thứ gì cũng chậm như vậy chứ."
Cho nên đối với sinh vật như trạng nguyên ở nhân gian này, Tô Tô rất là tôn trọng.
Nàng gật gật đầu: "Cảm ơn Bàng đại nhân quan tâm, ta khỏe lại rồi."
Bàng Nghi Chi cười nhạo: "Tam tiểu thư thân thể cường tráng như trâu, tất nhiên là khỏi nhanh. Ngược lại là người khác, bị phong hàn lâu như vậy vẫn chưa đỡ."
Tô Tô: . . .
Nàng ném cành ô liu hòa bình cho tài tử, nhưng tài tử này lại nắm chặt cành ô liu để quất lại nàng.
Nói nàng cường tráng như trâu?
Hừ, nàng muốn thu về cành ô liu này rồi! Diệp Tịch Vụ cũng được coi là một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu chứ! Bàng Nghi Chi châm chọc người khác quá đáng như vậy, quả thực không hề lấy lương tâm mà nói chuyện.
Tô Tô thu hồi nụ cười, liếc hắn một cái: "Ý Bàng đại nhân là Đại tỷ tỷ của ta bị phong hàn vẫn chưa lành?"
"Diệp Tam tiểu thư biết rõ còn cố hỏi." Bàng Nghi Chi không che giấu sự chán ghét của mình chút nào.
Tô Tô nghiêng đầu nói: "Đại tỷ tỷ là trắc phi của Tuyên Vương, đến ta là muội muội còn không hiểu rõ tình trạng thân thể của nàng, Bàng đại nhân lại chỉ là một nam tử ở bên ngoài làm sao biết được chuyện riêng của tỷ tỷ rõ ràng như vậy? Người không biết nghe được, còn tưởng Bàng đại nhân là một tay ăn chơi đấy."
Bàng Nghi Chi thu hồi nét cười mỉa mai trong mắt, lạnh lùng đáp trả: "Miệng lưỡi bén nhọn."
Thiếu nữ nhìn hắn nháy mắt mấy cái.
Hừ, chào hỏi ngươi tử tế ngươi lại nghĩ ta dễ bị bắt nạt đấy? Chuyện nguyên chủ làm sai, Tô Tô chắc chắn sẽ đền bù xin lỗi từng việc một. Thế nhưng cả nguyên chủ lẫn bản thân nàng đều chưa từng trực tiếp gây thương tổn gì đến Bàng Nghi Chi, nàng không cần phải nén giận với một người thật lòng chán ghét mình.
Chỉ là ân oán giữa hai nữ tử với nhau, hắn rõ ràng không có quan hệ gì, một đại nam nhân sao lại quản lắm chuyện không liên quan thế làm gì.
Lúc này Diệp Tướng quân cũng trông thấy đang nữ nhi nói chuyện với Bàng Nghi Chi.
Diệp Khiếu đi tới chào hỏi: "Bàng đại nhân đang cùng tiểu nữ nói chuyện gì vậy?"
Bàng Nghi Chi dời ánh mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Diệp đại tướng quân, bản quan cùng Tam tiểu thư không quen biết, chỉ là lên tiếng chào hỏi xã giao thôi."
Bàng Nghi Chi lại nhìn Đạm Đài Tẫn vừa xuống xe ngựa, làm như vô tình mà nói: "Ngược lại là hạt nhân điện hạ, đã lâu không gặp, nhìn qua có vẻ gầy hơn không ít."
Ánh mắt Đạm Đài Tẫn bình tĩnh rơi trên mặt Bàng Nghi Chi: "Bàng đại nhân nhìn lầm rồi."
Bàng Nghi Chi cười cười, đưa tay hướng Diệp Tướng quân: "Diệp đại tướng quân, mời."
Diệp Khiếu vốn có chức quan cao, cũng không từ chối, đưa chân bước vào trước, Bàng Nghi Chi theo sát phía sau.
Tô Tô nhìn Đạm Đài Tẫn một chút: "Ngươi biết Bàng Nghi Chi?"
Đạm Đài Tẫn lắc đầu: "Không biết."
Tô Tô nghĩ thầm, muốn lừa gạt ai đây. Khỏi cần phải nói, giữa bọn họ hẳn là mối quan hệ tình địch, cuối cùng cũng biết đến sự tồn tại của đối phương. Coi như không biết thì ngày đó mọi người cùng nhau nhảy xuống nước cũng gặp mặt dưới nước một lần rồi.
Nếu hắn không muốn nói, Tô Tô cũng sẽ không hỏi thêm nữa.
Tuyên Vương phủ hôm nay rất náo nhiệt.
Lục điện hạ Tiêu Lẫm là một nhân vật truyền kì của Đại Hạ quốc.
Nói gia thế trước, mẹ đẻ hắn là Hoàng hậu, mà Hoàng hậu nương nương lại là cháu gái họ hàng xa của Thái hậu.
Sau đại hôn của đế hậu, hoàng hậu vẫn chưa có mụn con nào. Hoàng đế đợi mấy năm, thấy hậu cung trống trải, không thể không khai chi tán diệp cho hoàng tộc. Sau đó, nhóm hậu phi đều lục tục mang thai, Hoàng hậu lo lắng nhưng trong bụng vẫn mãi không có động tĩnh gì, thẳng đến lúc hai mươi tám tuổi mới hạ sinh đích Hoàng tử Tiêu Lẫm.
Đích Hoàng tử thân phận hiển hách trân quý không nói, lúc hắn ra đời, quốc sư đời trước đã cảm thán ngay tại chỗ: "Lục điện hạ tiền đồ vô lượng, vận mệnh Đại Hạ đều gắn chặt với số mệnh của Lục điện hạ."
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Hoàng hậu thương đứa con trai này hơn cả sinh mệnh, đến cả Hoàng đế cùng Thái hậu cũng không nhịn được mà coi trọng đứa trẻ này hơn vài phần.
Cho dù không nói đến thân phận, chỉ xét tính tình cùng năng lực, Tiêu Lẫm văn võ toàn tài, quân tử đoan chính, dung nhan lại đẹp như trích tiên.
Năm hắn mười bảy tuổi, Hoàng đế có lòng muốn kiểm tra xem năng lực hắn đến đâu, liền để hắn so tài cùng Võ Trạng nguyên năm đó. Kết quả, hắn thắng.
Có người suy đoán, Lục điện hạ bây giờ mới cập quan, chỉ sợ thân thủ đã ngang hàng với Diệp đại tướng quân.
Đương nhiên, Diệp Khiếu chắc chắn sẽ không giao thủ với Tiêu Lẫm nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến hình tượng thần tiên không gì không thể của Lục điện hạ.
Nếu như hỏi những nữ tử chưa lập gia đình trong kinh thành muốn gả cho ai nhất, chín phần mười đều sẽ xấu hổ mà ngại ngùng nhắc tên Lục điện hạ. Cũng bởi vậy, khi Diệp Băng Thường gả cho Tiêu Lẫm, cơ hồ đã đập tan mộng tưởng của hàng loạt cô nương trong kinh thành.
Trong đó, tan nhát nhất chắc chắn là nguyên thân Diệp Tịch Vụ này, chỉ thiếu chút là tức đến phát điên.
Hoàng đế chậm chạp không lập Thái tử, ngược lại, lần này lại sắc phong Tiêu Lẫm là Tuyên Vương, trong lòng mọi người đều rõ ràng chuyện này không có nghĩa là Hoàng đế không coi trọng Lục điện hạ. Bởi từ xưa đến nay, những Thái tử được sắc phong quá sớm, không có mấy ai leo lên được đế vị.
Nâng lên quá cao, ngược lại là cây to đón gió.
Những con sói tranh đoạt, cắn xé lẫn nhau, chỉ có con lợi hại nhất, tàn nhẫn nhất mới có thể ngồi lên đế vị, Hoàng đế không muốn để cho Tiêu Lẫm sớm trở thành mục tiêu công kích.
Các thần tử đều là người thông minh, trong lòng đều có tính toán riêng, tiệc sinh nhật của Tuyên Vương điện hạ Tiêu Lẫm rất được bọn họ coi trọng.
Lúc Tô Tô đi vào, trến yến tiệc đã có không ít người ngồi vào chỗ.
Là gia quyến của Diệp đại tướng quân, Tô Tô cùng Đạm Đài Tẫn ngồi phía sau Diệp đại tướng quân.
Những bữa tiệc thế này, thứ nữ như Diệp Lam Âm không tới được.
Tô Tô không nhịn được nhìn về phía nam tử đang ngồi trên ở hướng chủ vị, thấy Tiêu Lẫm đang nói chuyện với một thần tử khác.
Tô Tô chống cằm suy tư.
Thân là một Tuyên Vương ở phàm giới, so với Đại sư huynh nàng vẫn là có mấy phần khác nhau, mặt mày của Đại sư huynh Công Dã Tịch Vô thêm phần thoát tục hơn, nói là giống thần tiên trên trời cũng không đủ.
Đạm Đài Tẫn nhìn theo ánh mắt của Tô Tô, thấy Tuyên Vương ngồi trên đại điện.
Hắn thản nhiên thu hồi ánh mắt, chỉ nhìn bình rượu trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, tiếng sáo trúc vang lên, thiếu nữ vịn vai tỳ nữ của Tuyên Vương phủ bước ra.
Thần sắc lạnh lùng nghiêm túc của Tiêu Lẫm bỗng nhiên trở nên thập phần nhu hòa: "Băng Thường, tới đây."
Nữ tử đem đôi tay nho nhỏ hơi lạnh đặt vào lòng bàn tay Tiêu Lẫm, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Không cần ai nói thêm, Tô Tô liền nhận ra nữ tử cách đó không xa kia là ai.
Người trong bức họa mấy ngày trước tựa như sống lại ngay trước mắt.
Nàng khoác bên ngoài một chiếc áo lông chồn trắng như tuyết, da thịt trắng nõn ngọc ngà, đôi mắt dịu dàng mà thẹn thùng. Trên đầu nữ tử chỉ dùng một dây lụa xanh đơn giản buộc lại, nhìn xinh đẹp, yếu đuối mà trang nhã vô cùng.
Dung nhan Diệp Băng Thường nếu nhiều một phần sẽ quá diễm lễ, nếu thiếu một phân lại quá thanh khiết, vô cùng vừa vặn xứng với bốn chữ: hoa nhường nguyệt thẹn.
Từ khi nàng vừa bước ra, trong mắt người độc miệng như Bàng Nghi Chi đừng nói đến cay nghiệt, ngay cả tròng mắt cũng không hề xoay chuyển, chỉ còn mấy phần thẫn thờ ngây ngốc nhìn theo.
Những nữ quyến trong nhà các thần tử ở đây lúc nhìn thấy Diệp Băng Thường đều thức cắn môi, xoắn chặt khăn tay.
Vị thứ tỷ này lực sát thương thật là lớn, Tô Tô nghĩ thầm.
Xuân Đào cực kì khẩn trương, lo sợ Tam tiểu thư lại tức giận. So sánh với nữ tử thập phần phong tình như Đại tiểu thư, khuôn mặt Tam tiểu thư còn mang theo vài nét bầu bĩnh của trẻ con, đáng yêu có thừa nhưng không đủ mỹ lệ.
Nhưng Xuân Đào rón rén quan sát Tam tiểu thư nhà mình, chỉ thấy Tam tiểu thư cắn một quả dâu, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm vào Đại cô nương, trong mắt chỉ có sự tò mò nghiềm ngẫm.
Xuân Đào: . . . Ơ? Sao Tam tiểu thư lại bình thản thế?
Xuân Đào làm sao biết được ——
Năm trăm năm về sau, trong Tam giới có một vị nữ tu xinh đẹp, là linh thai trời sinh, tuyệt sắc ngàn năm khó gặp, thần ma gặp được đều ngẩn ngơ thất thố.
Dù là trong thế giới hỗn loạn liên miên, thế nhưng đến Ma tộc mới sinh ra trong bát hoang cũng biết, nếu so về dung mạo, đến cả những Thượng cổ Thần nữ đã từng rơi xuống đều không thể sánh với tiểu nữ tu hiếm khi ra khỏi của của Hành Dương tông kia.
Nàng tên là Lê Tô Tô.
Bọn họ còn từng đặc biệt hèn mọn suy đoán ——
Lí do Ma vương không giết Tô Tô, không phải là vì nhìn ra nhan sắc tiềm ẩn của tiểu loli này, đợi nàng trưởng thành thì đoạt làm lô đỉnh chứ?
Tô Tô đã quen với bản thể mang khí tức thánh khiết cùng khuôn mặt họa thủy suốt một trăm năm nên không hề kinh diễm trước nhan sắc của Diệp Băng Thường.
Dù sao trong Tu Chân giới, giá trị nhan sắc trung bình cũng cao đến khó tưởng, những nữ tu xinh đẹp như Diệp Băng Thường cũng không ít.
Tô Tô nhìn thấy vẻ thất thần lại cô đơn của Bàng Nghi Chi, dường như nhớ tới cái gì, nàng ý thức nhìn về phía Đạm Đài Tẫn bên người.
Thiếu niên rũ mắt, cảm thấy được có người nhìn mình, nghi hoặc nhìn lại ánh mắt của Tô Tô
Tô Tô dời mắt đi chỗ khác.
Kì lạ, lúc đầu nàng nghĩ là thiếu niên Tà vật bên cạnh mình cũng sẽ nhìn Diệp Băng Thường chằm chằm không chớp mắt.
Kết quả hắn lại rũ mắt ngồi ngoan im lặng như vậy.
Có phải vì sợ nàng đánh hắn không?
Diệp Băng Thường bây giờ là nữ nhân duy nhất trong hậu viện của Tiêu Lẫm, sau khi ngồi xuống sau lưng Tiêu Lẫm, nàng hướng về phía Diệp đại tướng quân, ôn nhu gật đầu: "Cha."
Diệp Khiếu gật đầu, mắt hổ lại trừng con gái nhỏ đang ăn dâu tây phía sau lưng một cái.
"Tịch Vụ!"
Tô Tô đang cắn dở nửa quả dâu trong miệng, vội vàng nuốt xuống.
Rồi rồi! Đến cõng nồi bồi tội chứ gì, nàng rất hiểu chuyện nhé!
Tô Tô đứng lên hành lễ với phía Diệp Băng Thường, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi Đại tỷ tỷ, cung yến lần trước, Tịch Vụ không nên đẩy tỷ. Tịch Vụ hôm nay ở đây xin lỗi Đại tỷ tỷ, mong tỷ tỷ tha thứ."
Diệp Băng Thường ngẩn người, lập tức cười nói: "Không có gì, chỉ là đùa giỡn giữa tỷ muội chúng ta thôi, ta biết Tam muội muội không phải cố ý."
Nàng dịu dàng nhìn Tô Tô trước mặt, giọng vui mừng: "Tam muội muội trưởng thành rồi."
Thấy Diệp Băng Thường khoan dung như vậy đúng là vượt ngoài dự kiến của Tô Tô
Có vẻ vị Đại tỷ mà nguyên chủ chán ghét vô cùng này cũng không tệ lắm?
Nghĩ đến đây, nghi ngờ trong lòng Tô Tô đã giảm đi mấy phần, ngược lại, càng áy hơn. Diệp Băng Thường rõ ràng vẫn chưa khỏi bệnh, ẩn dưới lớp trang điểm có thể nhận ra thần sắc xanh xao nhợt nhợt, thân thể không tốt.
Quả nhiên, lúc sau, trong bữa tiệc, nàng ngẫu nhiên sẽ dùng khăn tay che miệng, trầm thấp ho khan.
Nha hoàn Tiểu Tuệ đỡ lấy Diệp Băng Thường nói: "Nương nương, sao người lại dễ dàng tha thứ cho Diệp Tam tiểu thư như vậy, hôm đó nàng ta rõ ràng là cố ý. . ."
Diệp Băng Thường nhíu mày, thấp giọng nói: "Tiểu Tuệ, đừng nói linh tinh."
Tiểu Tuệ ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Lúc chưa xuất các, Tam cô nương liền thường xuyên làm khó Đại cô nương, hiện tại Đại cô nương có chỗ dựa rồi nhưng vẫn rất nhượng bộ, nhường nhịn Tam cô nương.
Diệp Băng Thường trầm thấp thở dài, nhìn thiếu nữ áo váy màu đỏ nhạt sau lưng Diệp đại tướng quân, cũng mong là Tam muội muội thật sự trưởng thành rồi.
======================
Quà Tết Dương lịch cho mọi người nha, chúc mọi người đón Tết vui vẻ! Cảm ơn vì đã đọc và ủng hộ mình nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro