Chương 11: Thoát hiểm
Xích Viêm ong nằm dưới chân hắn không dám giãy dụa. Nó cảm thấy được máu thịt trên người thiếu niên truyền một hương vị ẩn chứa sức mạnh khiến người ta thèm nhỏ dãi, nhưng cũng mang đến một cảm giác uy áp khác khiến nó chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, thật sâu trong lòng là sự sợ hãi không tên với vị thiếu niên này.
Đạm Đài Tẫn nhấc chân ra, Xích Viêm ong vội vàng bay về phía Tô Tô.
Tô Tô thân thủ linh hoạt nhưng khí lực không đủ lớn, kiếm chém trên thân Xích Viêm ong cũng không xi nhê gì, vỏ bọc bên ngoài của bọn nó quá cứng, kiếm chém đến kêu "Phanh" một tiếng, khiến cổ tay nàng tê dại. Nàng cố hết sức bổ thêm mấy kiếm nữa lên người bọn nó.
Tô Tô không hiểu vì sao những con Xích Viêm ong này ban đầu đang tấn công những người khác, đột nhiên tất cả đều quay đầu lao về phía nàng.
Những Xích Viêm ong hiện giờ đã khác hẳn với hình dáng lúc mới được thả ra, bọn nó đã giết không ít người, thân hình đã trở nên to lớn đến kinh người, những giác hút sắc bén khiến cho người ta phải khiếp đảm.
Nếu chỉ có một con, nàng có thể miễn cưỡng ứng phó được, thế nhưng đột nhiên năm, sáu con đều vây quanh công kích, Tô Tô không còn cách nào khác ngoài chật vật né tránh.
Nếu giờ này thân thể nàng vẫn là Tiên thể, chỉ cần bấm một cái quyết là có thể giải quyết những quái vật này. Đáng tiếc nàng chỉ là một phàm nhân, chỉ chớp mắt qua đã thấy nguy hiểm liên tục xuất hiện.
Những người nàng đã cứu lúc trước thấy nàng lâm vào khốn cảnh, bị dọa đến sợ, tất cả đều nhanh chân muốn chạy thoát.
Đạm Đài Tẫn nhắm mắt lại, khịt mũi coi thường.
Đây chính là nhân tình thế thái, là lòng người lạnh lẽo. Hắn quan sát Tô Tô, trong lòng muốn tìm thấy một tia phẫn nộ trên mặt nàng, thế nhưng, cái gì cũng không có.
Áo choàng trắng tinh trên người thiếu nữ đã rớt xuống đất, váy áo của nàng cũng dính đầy bùn.
Nhưng ánh mắt nàng vẫn sạch sẽ trong suốt như cũ, nàng thậm chí không hề liếc qua những người đang chạy trốn kia, chỉ hết sức tập trung đối phó với quái vật trước mắt.
Trong mắt Đạm Đài Tẫn bị những cảm xúc hoang mang khó chịu che lấp.
Vì sao không tức giận, những kẻ vong ân bội nghĩa kia không phải rất đáng chết sao?
Một cảm giác oán hận khó mà khống chế lại nổi lên trong lòng hắn.
Dường như từ lúc hắn cứu Diệp Tịch Vụ khỏi hang ổ bọn sơn tặc, nàng bị đụng vào đầu, sau đó đã thay đổi không ít. Diệp Tịch Vụ trước kia tự cao độc ác, làm người ta vô cùng chán ghét.
Mà hiện tại, lại hoàn toàn khác biệt.
Nàng giống như suối nước chảy trong khe núi, nhẹ nhàng trong vắt, chém không đứt, đâm không nát. Chỉ nhìn nàng, những âm u đen tối sâu trong cõi lòng bắt đầu rục rịch nổi dậy, từng chút, từng chút cắn nuốt xương cốt của hắn, khiến hắn run rẩy.
Hiện tại, nàng đã không còn giá trị lợi dụng nữa.
Nữ nhân ngu xuẩn này muốn hạ Kết Xuân Tằm lên người Diệp Băng Thường.
Lúc ấy, Đạm Đài Tẫn vốn muốn để cho Diệp Tịch Vụ lăn lộn cùng nam nhân ngu dốt bụng phệ kia, thế nhưng nghĩ đến thân phận của nàng, hắn dứt khoát tự nuốt thuốc giải.
Quả nhiên, hắn thuận lợi thoát khỏi hoàng cung.
Hôm đó bọn sơn tặc không giết được nàng, vậy thì hôm nay chết ở đây đi.
Con gái bảo bối của Diệp Khiếu chết ở Vương phủ, không phải là một kết cục tốt đẹp sao?
Đạm Đài Tẫn nhìn mu bàn tay của mình, gân xanh dữ tợn nổi lên rõ ràng, máu trong người chảy nhanh, khiến cho trái tim của hắn cũng bắt đầu phấn khởi.
Kiếm của Tô Tô đã bị Xích Viêm ong đánh rơi mất, nàng khó khăn tránh được một kích nguy hiểm, buộc phải chạy sâu vào trong rừng. Nàng muốn mượn đám cây lá rậm rạp trong rừng để cản trở thân thể to lớn của Xích Viêm ong.
Đáng tiếc, bọn nó hung hãn không sợ chết, cứ mạnh mẽ đâm tới, húc đổ một đám cây lá, vẫn quyết tâm bám theo nàng.
Đạm Đài Tẫn bước ra từ góc khuất, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua phương hướng nàng biến mất, bước chân không đổi, từ từ tiến ra ngoài Vương phủ.
*
Tô Tô cắm đầu chạy như điên.
Nàng không cần nhìn cũng biết bản thân bây giờ có bao nhiêu chật vật, mấy con Xích Viêm ong khổng lồ vẫn gắt đuổi theo sát sau lưng nàng. Nàng không dám dẫn những quái vật này vào giữa đám người phàm, đành phải đổi hướng sang phía rừng cây lạnh lẽo, chạy thục mạng.
Khi Xích Viêm ong mới to bằng móng tay, trông rất đáng yêu.
Thế nhưng, bất luận là vật gì, khi nó to lớn hơn đều trở nên vô cùng dữ tợn, đáng sợ. Đôi mắt chúng giống như hai ngọn đèn lồng, bên trong lưu chuyển ánh sáng đỏ sậm, giác hút to lớn còn có răng cưa lởm chởm, cực kì dọa người.
Thân thể Diệp Tịch Vụ mảnh mai, Tô Tô nhiều lần suýt chút nữa là bị vấp ngã phải đá mà ngã xuống đất.
Nàng cắn chặt răng, không dám dừng lại.
Thế nhưng đám quái vật đằng sau rất nhanh đã đuổi kịp nàng.
Tô Tô không còn kiếm trong tay, nàng mượn lực cản của thân cây, lăn lộn, né được một kích.
Chỉ một khắc sau, một con Xích Viêm ong khác liền lao đến, ý đồ muốn xé nát thân thể của nàng.
Trong lòng Tô Tô vô cùng căng thẳng.
Chiếc vòng trên cổ tay nàng bỗng tỏa ra ánh sáng.
"Tiểu chủ nhân!"
Những con Xích Viêm ong liền bị chế trụ lại.
Tô Tô kích động đến sắp khóc: "Câu Ngọc!"
Cuối cùng nó cũng tỉnh lại ở thời điểm then chốt, nếu muộn chút nữa, cái mạng nhỏ này của nàng sẽ không giữ được mất.
Câu Ngọc cũng rất khiếp sợ: "Thế gian sao lại có yêu vật thế này."
Lại còn là một đám đuổi theo tiểu chủ nhân nhà nó.
Rất bất thường.
Câu Ngọc giọng điệu gấp gáp: "Ta tạm thời cầm chân bọn nó, tiểu chủ nhân, chạy mau."
Tô Tô cũng không nói nhảm, quay đầu chạy hết sức.
Câu Ngọc nhắc nhở nàng: "Phía trước có một cái hố, tiểu chủ nhân, ngươi mau nhảy vào, dùng tuyết đọng cùng lá rụng phủ kín người để che khuất mùi đi. Mắt của Xích Viêm không tốt, thường dựa vào mùi để tìm người."
Quả nhiên, cách đó không xa có một cái hố, Tô Tô không chút do dự nhảy vào trong.
Nàng cũng không quan tâm có bẩn, có lạnh không, nhanh chóng dùng tuyết đọng cùng cành khô phủ kín người.
Câu Ngọc áy náy nói: "Thật xin lỗi tiểu chủ nhân, ta không thể giúp ngươi dùng linh lực giết bọn nó."
Nó không dám hao phí linh lực chút nào, nếu không trong tương lai sẽ không thể đưa Tô Tô xuyên qua thời không để quay trở về năm trăm năm sau được.
Tô Tô một bên ôm chặt bản thân, một bên lạc quan an ủi nó: "Ta không sao đâu, cảm ơn ngươi, Câu Ngọc."
Những con Xích Viêm ong chậm chạp đuổi theo, mất đi hình dáng cùng hương vị của nàng, cả đám là mờ mịt, bay tán loạn một vòng rồi rời đi.
Tô Tô nhớ tới giáo huấn lần trước, nàng ngồi im không động đậy một hồi lâu, mãi đến khi Câu Ngọc nói: "Tiểu chủ nhân, bọn nó đã rời đi rồi."
Lúc này nàng mới gạt tuyết cùng cành lá trên người, leo ra từ trong hố.
Tay nàng chân lạnh buốt cứng ngắc, thở phì phò.
Câu Ngọc chỉ thức tỉnh một lát lại thu lại ánh sáng, tiến vào trạng thái ngủ đông lần nữa.
Tuyết đọng rơi vào trong cổ áo Tô tô khiến nàng lạnh đến run lẩy bẩy, vội vàng lấy một nhánh cây chống đỡ thân thể, cố hết sức đi ra ngoài.
Vẫn chưa tìm được Đạm Đài Tẫn.
Người của phủ tướng quân cũng sẽ không liều chết tìm hắn trong hoàn cảnh này.
Hắn chết, cũng không khác gì nàng chết, đều là nhiệm vụ thất bại.
Chỉ hi vọng thiếu niên Ma vương này mệnh cứng rắn một chút, đừng bị đám lâu la yêu vật này giết chết, mong rằng hắn có thể chống đỡ đến khi nàng tìm ra hắn.
*
Chỉ trong một thời gian ngắn, Tuyên Vương phủ đã biến thành địa ngục trần gian.
Đạm Đài Tẫn ra khỏi Tuyên Vương phủ, còn chưa tìm thấy Diệp Khiếu, đột nhiên bị mấy thị vệ áo tím đè lại.
Trước mặt hắn tối sầm, lại không tránh thoát.
Đám thị vệ áo tím nhanh chóng bắt người, khiêng đến một chỗ khác.
Triệu Vương ngồi bên trong một cỗ kiệu hoa lệ chạm trổ hoa văn chim chín đầu (Cửu Đầu Điểu), đầu tóc rối bời, sắc mặt khó coi.
Triệu Vương vừa bực tức vừa thở hổn hển nói với một nam tử áo trắng: "Ngu Khanh, tiểu dã chủng này chính là tù binh của Đại Chu, ngươi muốn hỏi điều gì, cứ hỏi đi!"
Nam tử áo trắng cầm quạt xếp, vừa mỉm cười vừa chắp tay: "Đa tạ điện hạ."
Triệu Vương khoát khoát tay, cảm giác hoảng sợ trong lòng còn chưa tan hết.
Nếu không phải môn khách Ngu Khanh này của hắn phản ứng kịp thời, dẫn người che chở hắn rút lui, hắn sớm đã bị mấy con quái vật kia xuyên vỡ đầu rồi.
Hắn cũng không phải Tiêu Lẫm võ công xuất thần nhập hóa, trong tình huống như lúc nãy, nếu chỉ chậm chân một chút, tuyệt đối sẽ không thoát được.
Dù vậy, hắn cũng phải hi sinh một đám thị vệ mới có thể toàn mạng chạy ra, tổn thất này khiến Triệu Vương hối tiếc đến đau lòng.
"Hạt nhân điện hạ, tại hạ Ngu Khanh, mạo muội đem hạt nhân tới đây là muốn hỏi hạt nhân mấy vấn đề."
Đạm Đài Tẫn thu lại thần sắc u tối lạnh lùng, chỉ lẳng lặng nhìn Ngu Khanh: "Ngươi hỏi đi."
Ngu Khanh cười nhẹ nhàng: "Nếu như tại hạ đoán không sai thì Xích Viêm ong này là từ hoàng cung Chu Quốc các ngươi mà ra, đúng không?"
Đạm Đài Tẫn hoang mang mà nói: "Ngu tiên sinh nói gì vậy, ta hoàn toàn không biết gì cả."
Đôi mắt đen khẽ chớp, thanh âm thiếu niên nhẹ nhàng: "Hồi mới sáu tuổi ta đã bị đưa đến Đại Hạ làm tù binh, ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên ta trông thấy những quái vật này."
Ngu Khanh đánh giá kỹ càng thiếu niên đơn bạc trước mặt.
"Vậy thì tại hạ có chỗ không hiểu, hạt nhân làm cách nào để an toàn ra khỏi Tuyên Vương phủ?"
"Ta một mực trốn tránh, về sau đi theo gia quyến của Tống đại nhân mà trốn được ra ngoài."
Ngu Khanh nhíu mày.
Thiếu niên ở trước mắt trên mặt còn mang theo vài phần sợ hãi hoang mang, dáng vẻ yếu ớt sợ sệt kia khiến hắn không nhìn ra chút sơ hở nào. Chẳng lẽ hạt nhân Chu Quốc này thật sự là một kẻ vô dụng bị vứt bỏ? Những chuyện bẩn thỉu trong hoàng thất Chu Quốc, hắn hoàn toàn không biết gì sao?
Triệu Vương đột nhiên đứng lên, đá một cước rất mạnh lên vai Đạm Đài Tẫn.
Bả vai truyền đến một cơn đau nhức đến thấu xương.
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, biết cái gì, lập tức nói hết ra cho bản vương. Đừng tưởng rằng bản vương không biết Chu Quốc các ngươi đã sớm chuẩn bị để khai chiến với Đại Hạ chúng ta."
"Ngươi chỉ là một thứ phế vật bị vứt bỏ, bản vương muốn nghiền chết ngươi, so với giết con giun con dế còn dễ dàng hơn."
Triệu Vương nhấc chân, bạo ngược dẫm lên ngón tay đang chống trên đất của Đạm Đài Tẫn.
Triệu Vương võ công yếu kém nhưng khi ngược đại người khác lại rất có khí lực. Dưới chân hắn vừa dùng sức một chút, khớp xương trên tay thiếu niên vang động, dường như xương ngón tay đã bị hắn dẫm gẫy.
Ngu Khanh nhíu mày, ngược lại cũng không mở miệng can ngăn.
Lúc này, dù cho Đạm Đài Tẫn có vô tội hay không, Triệu Vương bị tổn thất lớn như vậy, chật vật như thế, hắn nhất định phải tìm người để trút giận.
Khuôn mặt Đạm Đài Tẫn dán chặt trên nền tuyết lạnh lẽo.
Một khắc Triệu Vương vừa giẫm nát ngón tay hắn, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, trong mắt là một mảnh sương đen vô tận.
Đạm Đài Tẫn vô cùng thống hận cỗ thân thể yếu đuối này.
Hắn sinh ra mang huyết nhục kì lạ, Tà vật vô cùng sợ hắn, chỉ một giọt máu của hắn liền có thể giết chết quái vật.
Nhưng hắn từ nhỏ lại không thể tập võ, căn cốt cực kỳ kém, chỉ một kẻ cặn bã như Triệu Vương cũng đánh không lại.
Nếu như còn đang ở trong Tuyên Vương phủ, hắn chỉ cần khẽ động ngón tay là có thể điều khiển Xích Viêm ong giết chết đám người Triệu Vương này, khiến cho Triệu Vương nát bụng thủng ruột, chết không nhắm mắt.
Thế nhưng thời khắc này, hắn vô cùng yếu ớt vô dụng, đúng như trong miệng Triệu Vương nói, giết hắn so với giết loài sâu kiến còn dễ dàng hơn.
Triệu Vương cần phát tiết, vừa nghĩ tới đám quái vật âm u đáng sợ kia từ Chu Quốc mà ra, hắn âm trầm nhìn thiếu niên dưới chân, cười quái dị một tiếng.
Tiểu tạp chủng này vẫn là hoàng tử của Chu Quốc đấy.
Thế nhưng chỉ đáng cúi rạp dưới chân hắn mà thôi.
"Bản vương thấy mấy năm nay hạt nhân sống cũng không tệ, hôm nay trên yến tiệc, khí độ bất phàm khiến cho bản vương suýt nữa không nhận ra. Hạt nhân ngươi hẳn là người dễ quên tình cũ nhưng bản vương không phải người như vậy."
Triệu Vương hai chân tách ra, vén áo bào lên.
"Hạt nhân muốn đi, cũng đơn giản thôi. Bản vương giúp ngươi nhớ lại một chút khi còn bé rốt cuộc ngươi có bộ dạng thế nào."
"Quỳ bò qua đi, xong việc, bản vương sẽ thả ngươi về phủ Tướng quân."
"Nếu không. . ." Hắn quỷ quyệt cười cười, "Chuyện người chết ở phủ thượng của Lục đệ, không liên quan đến bản vương."
Ngu Khanh thở dài, thương hại nhìn thiếu niên trên mặt đất.
Khuôn mặt Đạm Đài Tẫn không bày ra biểu tình gì.
Qua hồi lâu, hắn từ dưới đất bò dậy.
Triệu Vương cười nói: "Chính là dạng này, hạt nhân từ nhỏ đến lớn đều là người thức thời đấy. Ngươi cần phải nhớ, trước kia ngươi không nghe lời, nhũ mẫu của ngươi đã phải hầu hạ đám thủ hạ của bản vương đến độ mất đi nửa cái mạng."
Đạm Đài Tẫn gục đầu xuống, đầu ngón tay trắng bệch, trong mắt một mảnh đen tuyền lạnh lẽo như băng.
Những ký ức khiến người ta buồn nôn kia lại không khống chế được mà ùa về.
Giãy dụa, kêu khóc, cầu khẩn. . . Cùng những tiếng cười hèn hạ dâm đãng.
Hắn giống như một bãi bùn nhão trên mặt đất, hai mắt đỏ ngầu trông theo những người đó.
Không có lấy một chút sức lực để phản kháng. . .
Đạm Đài Tẫn nhắm mắt lại, toàn thân run run muốn cử động.
Một quả cầu tuyết hung hăng nện lên trên mặt Triệu Vương.
Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Triệu Vương bị ném đau đến mức lui lại một bước, trên mặt là một đống tuyết vụn. Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, hướng đôi mắt âm trầm nhìn sang một bên.
Đạm Đài Tẫn cũng ngẩng đầu.
Dưới tuyết trắng đến lóa mắt, một tiểu cô nương đầu tóc chật vật, quần áo lấm lem, toàn thân phẫn nộ đến độ sắp bốc cháy.
Nàng chống lấy nhánh cây lại giống như đang cầm trong tay bảo kiếm sắc bén nhất trên đời, ánh mắt không hề né tránh nhìn thẳng về phía Triệu Vương, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
"Triệu! Vương!" Tô Tô cắn răng nói.
Bà đây muốn chửi cả tổ tông nhà ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro