Chương 24: Không có thuốc chữa

Đạm Đài Tẫn vừa nói như vậy, Lan An khó tránh khỏi lại suy nghĩ nhiều.

Nàng mang tâm sự nặng nề về đến phòng, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi trông thấy cảnh Đạm Đài Tẫn nuốt nội đan kia, nàng vẫn có cảm giác bất lực như cũ.

Một tỳ nữ tới xoa bóp huyệt thái dương cho nàng: "Phu nhân, người lại không thoải mái sao?"

Lan An khàn giọng nói: "Gần đây ta thường nhớ tới Nguyệt Không Nghi."

Tỳ nữ ngẩn người, không dám nói tiếp.

Nàng ta là tâm phúc của Lan An, theo Lan An đã hơn mười năm, từ từ chứng kiến Kinh Lan An từ một nữ quan cung đình biến thành phu nhân của tộc trưởng Di Nguyệt tộc.

Năm đó Đạm Đài Tẫn làm hạt nhân một nước bại trận như Chu Quốc hạt nhân, bị đưa đi Đại Hạ. Lan An biết, nếu thực sự để như vậy, điện hạ chắn chắn sẽ không sống nổi.

Nàng mặt ngoài đoạn tuyệt quan hệ với Đạm Đài Tẫn đoạn tuyệt quan hệ, tỏ ra không quan tâm hắn, sau đó khẩn cầu hoàng đế Chu Quốc thả nàng xuất cung.

Một đường lang bạt kỳ hồ, nàng đi tới địa bàn của Di Nguyệt tộc, Lan An lúc ấy tuổi trẻ mỹ mạo, lại giỏi thêu thùa, thanh danh tốt đẹp lan khắp nơi.

Nàng dạy người Di Nguyệt tộc dệt vải, nuôi tằm, trồng gia vị ướp đồ ăn, về sau thuận lợi gả cho tộc trưởng Di Nguyệt tộc Nguyệt Không Nghi.

Nguyệt Không Nghi thập phần sủng ái Lan An, sau khi cưới, hai vợ chồng sống rất hạnh phúc, cầm sắt hòa minh.

Đáng tiếc ――

Tỳ nữ cúi đầu xuống.

Lan An phu nhân đã tự tay hại phu quân của mình, tiếp quản thế lực của Di Nguyệt tộc.

Nhiều năm như vậy, tộc trưởng Di Nguyệt tộc đã từ Nguyệt Không Nghi biến thành Kinh Lan An. Di Nguyệt tộc giỏi dùng độc và cổ trùng, tộc nhân dũng mãnh thiện chiến, Kinh Lan An âm thầm khai thông mậu dịch, luyện binh nuôi quân, huấn luyện được Dạ Ảnh thần vệ.

Hiếm có người biết được chấp niệm trong lòng Kinh Lan An chính là Nhu phi năm xưa đã cứu nàng trong lúc nước sôi lửa bỏng. Nhu phi dạy cho nàng tất cả, che chở cho nàng lớn lên thành một nữ nhân ôn nhu.

Nhu phi chết rồi, thứ chèo chống Kinh Lan An đi lên phía trước chính là đứa bé của Nhu phi.

Kinh Lan An coi Đạm Đài Tẫn như con đẻ, những năm Đạm Đài Tẫn làm con tin ở Hạ Quốc đã huấn luyện được đám huyết nha (quạ máu) để liên lạc với Kinh Lan An. Bọn họ âm thầm xúi giục triều thần Chu Quốc, chỉ đợi Đạm Đài Tẫn lớn lên, lông cánh đầy đủ sẽ trở lại Chu Quốc.

Không nghĩ tới hoàng đế Chu Quốc lại chết bất đắc kỳ tử, Tam hoàng tử Đạm Đài Minh Lãng đăng cơ, Đạm Đài Tẫn bị ép sớm trở lại Chu Quốc.

Tỳ nữ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Lan An phu nhân thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến phu quân đã qua đời Nguyệt Không Nghi, nhưng tỳ nữ biết, nàng cũng không cần mình an ủi.

Năm đó chỉ có một đứa trẻ sáu tuổi cùng một nữ tử mới mười tám, bọn họ từng bước, từng bước một đi tới ngày hôm nay, cũng sẽ không phải dạng người lương thiện mềm lòng.

Không biết Lan An phu nhân có hối hận không, nhưng Nguyệt Không Nghi đã chết rồi, cho dù nàng có hối hận cũng không còn kịp nữa.

"Ngươi ra ngoài đi, ta muốn ở một mình một lúc."

Tỳ nữ rời đi, Kinh Lan An lấy ra một chiếc khóa bình an, trên khóa khắc hình đứa trẻ vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

Kinh Lan An xoa mặt mình, đã không còn trẻ nữa. Thời gian vô tình trôi qua, nuôi lớn một Tiểu Tà ma, bản thân nàng cuối cùng cũng sẽ từ từ hư thối.

Nàng nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài.

Là báo ứng.

Trốn không khỏi báo ứng.

*

Thuyền đi đến ngày thứ ba, đã gần tới Gia Dụ Quan.

Kinh Lan An đi ra ngoài, trông thấy Đạm Đài Tẫn ngồi ở mũi thuyền, hắn mang áo choàng màu đen, màu da rất trắng, trắng đến mức tái nhợt giống như bị bệnh.

Thiếu niên mím đôi môi mỏng đỏ như son, cúi đầu chuyên chú lau một cây nỏ và mũi tên trong tay. Cả nỏ và mũi tên đều rất nhỏ, có thể bỏ vào trong tay áo.

Kinh Lan An bước tới, Đạm Đài Tẫn cũng không để ý tới nàng. Áo choàng hắn bị gió to thổi phồng, hắn đưa nỏ lên, mũi tên ngắm xuống mặt nước, trong chớp mắt ngón tay thả lỏng, mũi tên bắn ra, trên mặt nước nổi lên sắc đỏ.

Máu tươi loang loáng khắp mặt nước

Kinh Lan An nhìn hình dạng kỳ quái dưới nước, hỏi: "Thứ điện hạ giết chết là loại cá gì vậy?"

Đạm Đài Tẫn mỉm cười: "Cô cô đoán xem?"

Kinh Lan An nghĩ thầm, dù sao đây không phải biển, chỉ là đường sông, không có loại cá to đến thế, nhưng nhìn hình thể kia cũng cũng không giống đầu một con cá con.

Nàng đang suy tư, tỳ nữ sau lưng bỗng hét lên một tiếng: "Là... Tất Song!"

Kinh Lan An tập trung nhìn lại, quả nhiên, thứ thấp thoáng trên mặt nước lại là một người.

Có chút quen mắt, hẳn là tùy tùng cùng đến Đại Hạ đón Đạm Đài Tẫn.

"Suỵt, yên nào." Đạm Đài Tẫn nói.

Tỳ nữ nơm nớp lo sợ, bịch một tiếng quỳ xuống: "Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng."

Đạm Đài Tẫn không để ý tới tỳ nữ kia, hắn nhìn bông hoa máu choàng nở trong nước kia dần dần biến thành màu đỏ nhạt.

"Lan An cô cô, về sau người của Dạ Ảnh thần vệ cứ cách một thời gian, loại bỏ một lần."

Đạm Đài Tẫn cười nói, lại ho khan, lau đi máu trên khóe miệng.

Kinh Lan An kinh hãi không thôi: "Điện hạ!"

Sau đó, nàng như nhận ra chuyện gì: "Lang yêu kia có vấn đề sao?"

Tất Song bắt lang yêu về, lang yêu kia toàn thân đều mang độc, Đạm Đài Tẫn nuốt nội đan kịch độc, đêm qua trong bụng bắt đầu đau đớn.

Lúc hừng đông, hắn sai người bắt được Tất Song, ném vào trong nước, bản thân ngồi trên mạn thuyền, nhàn nhã lau cung tiễn.

"Điện hạ, người sao rồi?"

Đạm Đài Tẫn lơ đễnh, hắn nói: "Vẫn ổn."

Sống cũng không sống được lâu, đau một chút vẫn chưa chết được. Dù sao từ nhỏ đến giờ hắn đều như thế, đã sớm quen. Hoàng đế Chu Quốc thẳng tay quăng hắn đi hắn còn không chết, cái mạng này của hắn vốn là cứng cỏi ương ngạnh đến bất thường.

Kinh Lan An vội vàng sai người giải độc cho Đạm Đài Tẫn.

Lúc Tô Tô bị đẩy lúc đi ra, vừa vặn trông thấy khóe miệng Đạm Đài Tẫn còn vương tơ máu, hắn đang yên lặng thưởng thức nỏ cùng mũi tên trong tay. Miếng vải đen bịt mắt nàng được tháo xuống, cuối cùng nhìn thấy Kinh Lan An.

Tô Tô sững sờ, người này trông rất quen mắt.

Nàng cẩn thận suy nghĩ một lần, đây là người nàng đã từng gặp trong mộng cảnh của Đạm Đài Tẫn – là cung nữ, không, có lẽ là nữ quan đã nhặt Đạm Đài Tẫn về. Phu nhân này đã từng muốn dạy Đạm Đài Tẫn làm người tốt, lại thất bại.

Kinh Lan An không trẻ như trong mộng cảnh, nàng ta bây giờ ước chừng khoảng ba mươi tuổi nhưng vì được bảo dưỡng tốt, đuôi mắt chỉ có nếp nhăn rất nhạt.

Kinh Lan An nhìn thấy Tô Tô, ánh mắt phức tạp.

Tô Tô vừa ra, nàng không nhịn được mà nhìn về phía Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn cầm lấy chiếc khăn được người bên ngoài đưa tới, hắn vừa chậm rãi lau máu trên khóe miệng vừa nhìn chằm chằm Tô Tô.

"Diệp Tịch Vụ, ta cho ngươi một cơ hội để rời đi."

Tô Tô đưa gương mặt nhỏ lấm lem không biểu cảm nhìn hắn: "Cảm ơn. Ý ngươi là giờ ta có thể đi luôn rồi sao?"

Hắn nói: "Ngươi có thể thử một chút."

Hắn giơ nỏ lên, mũi tên hướng về phía Tô Tô.

Tô Tô: "Ta cảm thấy tạm thời ta vẫn chưa có suy nghĩ này, nên để hôm khác vậy. "

Cánh tay cầm nỏ của Đạm Đài Tẫn vẫn không hề dao động, hắn ném chiếc khăn dính máu trên tay đi, nói: "Chỉ sợ Diệp Khiếu không nói cho ngươi biết, tướng lĩnh canh giữ ở Gia Dự Quan không lâu trước đây đã đổi thành Diệp Thanh Vũ. Đại ca ngươi ngu xuẩn lại cứng nhắc, cho nên quyết định này giao vào tay ngươi. Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là ngươi không ngu ngốc."

Lúc hắn nói người khác ngu ngốc, trong mắt không hề giấu đi sự mỉa mai.

Có người đưa giấy bút đến trước mặt Tô Tô.

"Viết cho Đại ca ngươi một bức thư, nếu hắn cho chúng ra qua, ngươi có thể rời đi. Nếu hắn không đồng ý, an nghỉ trong nước sông mùa đông cũng là một kiểu chết không tồi."

Tô Tô biến sắc, nàng không nghĩ tới Đại ca sẽ đóng giữ Gia Dự Quan. Nếu Diệp Thanh Vũ cho Đạm Đài Tẫn đi qua, lúc hắn trở về chắc chắn phải chịu tội danh phản quốc, Diệp Thanh Vũ tuyệt đối sẽ sống không được! Nếu như không viết thư, sợ rằng Đạm Đài Tẫn sẽ trực tiếp giết chết nàng.

Đạm Đài Tẫn muốn nàng lựa chọn: là nàng chết, hay Diệp Thanh Vũ chết.

Hắn mặc dù đang cười, ánh mắt lại hết sức lạnh lùng, so với trước đó còn lạnh hơn, giống như một con sư tử đang tức giận, vì muốn bảo vệ lãnh thổ của mình mà chuẩn bị trực tiếp cắn chết nàng.

Tô Tô không hiểu vì sao chỉ mấy ngày không gặp, thái độ của hắn đột nhiên cực đoan như thế.

Lan An chớp mắt, thần sắc phức tạp.

Lấy thế lực của bọn họ, kỳ thật nếu hao tổn sức lực một chút cũng có thể vượt qua Gia Dự Quan, dù sao chỉ là một quan khẩu nho nhỏ, không làm khó được binh sĩ của Di Nguyệt tộc. Nhưng mà điện hạ lại trêu đùa, bắt Diệp Tam cô nương phải đưa ra lựa chọn.

Đây vốn là một lựa chọn khó xử lại tàn nhẫn: hoặc mình chết, hoặc là ca ca chết. Mà phần lớn người trên thế gian này đều không vĩ đại đến vậy.

Như vậy ――

Điện hạ tưởng như đang cho nàng cơ hội nhưng thật ra là dồn nàng đến đường cùng, muốn thấy Diệp Tam cô nương vì bảo vệ bản thân mà từ bỏ huynh trưởng của mình.

Hắn tựa hồ hi vọng Diệp Tam cô nương sẽ trở thành một kẻ tham sống sợ chết, hèn nhát ti tiện.

Sắc mặt Lan An trở nên cổ quái, nàng lại nhìn về phía Đạm Đài Tẫn lần nữa.

Đôi đồng tử đen u tối của thiếu niên vẫn đang rơi trên người Tô Tô, tựa như từ lúc Tô Tô vừa bước ra, hắn vẫn nhìn nàng như vậy. Ánh mắt hắn lạnh lùng mà giễu cợt, không hề giấu đi sự chán ghét cùng bài xích tiểu cô nương đang chật vật kia.

Tuy nhiên... Cho dù chán ghét một người, cũng không thể có sự để tâm mãnh liệt vậy.

So với lau vũ khí, ngược sát yêu vật lấy nội đan, đều mãnh liệt hơn nhiều lần.

Trái lại, Tô Tô bình tĩnh hơn nhiều. Thoạt đầu nàng hơi ngẩn ra một chút, sau đó lập tức nhíu mày, dùng biểu cảm "Ngươi điên rồi" nhìn Đạm Đài Tẫn.

"Sau thời gian uống một chén trà, nếu Diệp tiểu thư viết không tốt thì chặt hai bàn tay vô dụng của nàng đi, đưa tới cho Diệp Thanh Vũ."

Tô Tô nghe thấy lời uy hiếp đó, đồng thời cảm nhận được một thanh đeo lạnh lẽo kề lên cổ mình.

Câu Ngọc cảm nhận được nguy hiểm trong hoàn cảnh này, khẽ rung lên, tựa như muốn mạnh mẽ thoát ra.

Tô Tô đè lại vòng ngọc trên cổ tay, ở trong lòng trấn an Câu Ngọc ――

"Đừng sợ, vẫn chưa phải không còn cách cứu vãn."

Câu Ngọc biết Tô Tô sẽ không vì bản thân mà hi sinh tính mạng của ca ca, nó sợ tiểu chủ nhân thật sự vì bảo vệ một phàm nhân, đến mạng cũng không cần.

Tô Tô nói: "Chúng ta đánh cược một lần đi."

Gió lớn trên sông thổi quần áo chật vật trên người nàng lay động mãnh liệt. Nàng dừng một chút, cầm bút lên.

Cách đó không xa, Đạm Đài Tẫn đưa tay chống cằm, thần sắc khinh miệt.

Tô Tô liếc hắn một cái, nâng bút lên, bắt đầu viết.

Lưỡi đao trên cổ nàng thả lỏng một chút, chỉ một lát sau Tô Tô đã viết xong. Binh sĩ cầm thư đưa cho Đạm Đài Tẫn.

Hắn cầm tờ giấy trong tay, nụ cười mỉa mai trên khóe miệng chỉ duy trì trong chớp mắt, sau đó lạnh xuống. Kinh Lan An trông thấy bàn tay cầm giấy của hắn đang run rẩy.

Tô Tô cười nhẹ nhàng, sáng sớm trên sông, trên mặt nước nổi lên một tầng sương mù mờ mịt.

Kinh Lan An vô ý thức liếc nhìn tờ giấy trong tay Đạm Đài Tẫn, là một bức vẽ.

Trong tranh vẽ một nữ tử dùng kiếm đen đâm vào người một nam tử, phía dưới còn viết vài chữ rất to----

"Cứ đắc ý đi. Có tin một ngày nào đó ta đâm chết ngươi không!"

Kinh Lan An kinh ngạc nhìn Tô Tô giống như mới gặp nàng lần đầu tiên.

Phản ứng của Đạm Đài Tẫn còn mạnh mẽ hơn nàng nhiều.

Hắn giơ nỏ lên, bắn về phía Tô Tô.

Tô Tô nhanh chóng lùi lại, hai tay dang ra ổn định thân thể. Trong tay nàng không biết lúc nào đã nắm gói thuốc bột, người tới gần nàng bị nàng ném thuốc lên người.

Kinh Lan An nhận ra, kia chính là thuốc của Di Nguyệt tộc bọn họ, Diệp Tam cô nương đã trộm nó lúc nào?

Tô Tô cởi giày thêu trên chân, ném về phía Đạm Đài Tẫn.

"Đừng làm người ta buồn nôn nữa. Muốn để ta hại ta đại ca ta, ngươi nằm mơ đi!"

Ngón chân ngọc trắng nõn đáng yêu như viên trân châu của Tô Tô giẫm trên thuyền, nàng nhanh chóng chạy đi, đợi đến khi Đạm Đài Tẫn nắm được chiếc giày kia, nàng đã ngồi trên mạn thuyền.

Nàng cúi đầu xem xét, nước sông vào đông nhìn qua có thể đông chết người ta, thuyền lại cách bờ quá xa, giống như không nhìn thấy hi vọng.

Không đợi nàng do dự thêm, sau lưng có tiếng mũi tên xé gió lao đến.

Ngay khoảnh khắc mũi tên của Đạm Đài Tẫn rời khỏi nỏ, Tô Tô không chút do dự lao thẳng xuống sông.

Nước lạnh đến mức Tô Tô kêu lên một tiếng đau đớn.

Xung quanh liên tiếp vang lên tiếng mũi tên sắc bén xé không khí lao đến, muốn giữ nàng lại.

Nàng cố nhịn sợ hãi cùng cái lạnh trên người, không dám quay đầu lại, cũng không dám nhìn Đạm Đài Tẫn có bao nhiêu phẫn nộ, thân thể linh hoạt tránh mũi tên bắn tới, cắn răng bơi về phía trước.

Nàng như một con cá nhỏ không sợ chết, cũng không quay đầu lại, càng ngày càng xa.

Hơn chục mũi tên, tất cả đều lặng lẽ chìm xuống nước.

Đạm Đài Tẫn mặt không biểu tình, mắt thấy nàng càng ngày càng bơi xa, góc áo dần khuất khỏi tầm mắt, hắn gắt gao cắn môi đến trắng bệch, cuối cùng hung hăng cười một tiếng.

Cả nỏ và tên đều bị hắn ném vào trong nước, bọt nước văng tung tóe.

Trên mặt đất rơi xuống một chiếc giày thêu chỉ bạc tinh xảo, trên thuyền im ắng đến lạ kì.

Đạm Đài Tẫn dẫm lên đôi giày kia, không nói một lời, đi vào phòng.

Thần sắc u ám khiến tất cả mọi người sợ hãi lùi lại.

Tất cả phát sinh trong thời gian ngắn ngủi khiến mọi người chưa kịp định thần, thứ duy nhất đọng lại chính là nụ cười cuối cùng của Tô Tô.

Mang theo thần sắc chán ghét, khinh thường nhìn về phía Đạm Đài Tẫn; phía sau là nước sông bao la, nàng vẽ bức tranh kia, mắng xong liền chạy.

Mũi tên sắc bén cũng không thể uy hiếp nàng quay đầu lại.

Kinh Lan An đứng lặng trên thuyền hồi lâu, nhìn theo hướng Tô Tô biến mất.

Trời lạnh như vậy, Diệp Tam cô nương đại khái sẽ sống không nổi. Nàng từ bỏ bản thân, lựa chọn Đại ca Diệp Thanh Vũ, trước khi đi thuận tiện làm nhục điện hạ một phen.

Dù Kinh Lan An là kẻ địch cũng không thể không thừa nhận, thời khắc đó, Tô Tô cực kì chói mắt.

Tựa như ánh sáng không ai có thể né tránh.

Xinh đẹp đến thế. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro