Chương 25: Sát ý

Tô Tô không biết mình đã bơi bao lâu.

Nước sông lạnh cóng, những tảng băng nhỏ vụn cắt qua da thịt nàng, tứ chi đã sớm cứng ngắc đến độ không cảm giác được đau đớn.

Nàng cứ thế liều mình bơi về phía trước, tốc độ càng ngày càng chậm, lại không dám dừng lại.

Trong lúc vội vàng, nàng không cẩn thận bị sặc một ngụm nước. Giữa lúc hoảng loạn, Tô Tô quơ tay xung quanh, bắt được một tấm ván gỗ. Nàng gắng sức rướn người lên trên ván gỗ, nằm sấp lên trên, nửa người bên dưới chìm trong nước, toàn thân vô lực thả trôi theo tấm gỗ.

Tuyết trên trời lại bắt đầu rơi xuống, hoa tuyết nhẹ nhàng chạm lên má nàng.

Tô Tô nhắm mắt lại, một ngón tay cũng không thể cử động được nữa, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Có người nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thân thể lập tức trở nên ấm áp hơn nhiều.

Không biết đã qua bao lâu, lúc Tô Tô lấy lại ý thức, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng rao hàng trên đường, tiếng chiêng trống của đoàn người múa võ, còn có tiếng trẻ con cười đùa.

Bên tai còn có tiếng người thấp giọng bàn bạc gì đó.

Nàng mở to mắt, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại cạnh một ô cửa sổ thấp bé, chậu than trong phòng cháy rực ấm áp, thi thoảng phát ra tiếng lách tách.

Tô Tô bước xuống giường, vừa đưa mắt nhìn đã thấy hai nam nhân đang ngồi bên bàn trà.

"Tuyên Vương điện hạ, Ngu Khanh?"

Ngu Khanh nghe vậy, nhíu mày: "Ngươi tỉnh rồi à, thấy trong người thế nào?"

Tô Tô nói: "Sao các ngươi lại ở đây?"

Ngu Khanh mở quạt xếp, ra hiệu cho Tô Tô nhìn Tiêu Lẫm.

"Việc này ngươi phải hỏi sư huynh của ta đi. Hắn không yên lòng về ngươi, chỉ sợ ngươi bị Yêu Hồ giết, bắt ta phải tìm ngươi về. Chúng ta lênh đênh trên thuyền mấy ngày, cuối cùng trông thấy ngươi ôm một tấm ván gỗ, hôn mê bất tỉnh. Cũng may, vận khí của ngươi tốt đấy, chỉ sợ chậm thêm chút nữa là chết cóng rồi."

Tô Tô chân thành nói: "Cám ơn hai người."

Tiêu Lẫm nói: "Tam cô nương, ngươi đừng nghe Ngu Khanh nói bậy, mạng của chúng ta là ngươi cứu, người nên nói lời cảm tạ nên là ta cùng Ngu Khanh mới đúng. Về tình về lý, chúng ta cũng nên đảm bảo an toàn cho ngươi."

Ngu Khanh hỏi: "Sao ngươi lại trôi nổi trên sông thế?"

Tô Tô trả lời hắn: "Đạm Đài Tẫn muốn bắt ta viết thư cho Đại ca để thả bọn họ qua Gia Dự Quan, ta nhảy sông chạy trốn."

Ngu Khanh khá bất ngờ, tấm tắc: "Phu quân này của ngươi cũng thật là lợi hại." Câu này cũng không mang ý xấu, là Ngu Khanh thật sự cảm thấy tâm tư người kia rất thâm trầm, có thể nhẫn nhịn chịu nhục nhiều năm như vậy, quả thực là lợi hại. Trước đó, cả hắn và Triệu Vương đều không nhìn ra người đó lại hung ác đến vậy.

Tô Tô vội vàng hỏi: "Vậy Đại ca ta sao rồi, không xảy ra chuyện gì chứ?"

Tiêu Lẫm cho Tô Tô rót một chén trà ấm, chậm rãi nói: "Ngươi đã ngủ hai ngày, thuyền của Đạm Đài Tẫn đã qua Gia Dự Quan. Diệp tiểu tướng quân trúng độc, đã được đưa về kinh thành để chữa trị rồi."

Thấy sắc mặt Tô Tô tái nhợt, Tiêu Lẫm an ủi: "Yên tâm, cũng không phải loại độc nguy hiểm đến tính mạng. Hắn đã trở về kinh thành dưỡng thương thương, chẳng mấy chốc sẽ khỏe lại thôi."

Tô Tô nhẹ nhàng thở ra, vậy là tốt, chỉ cần không dính phải tội phản quốc, tính mạng Diệp Thanh Vũ coi như đã được bảo toàn rồi.

Nàng uống hết chén trà, Tiêu Lẫm lại quan tâm đưa cho nàng ít điểm tâm. Tô Tô đã đói gần chết, bưng bát bắt đầu ăn.

Ngu Khanh có chút hứng thú quan sát nàng: "Trước kia nghe nói Diệp Tam tiểu thư ngang ngược càn rỡ, không coi ai ra gì, sao trông ngươi khác với lời đồn quá vậy?"

Lúc bọn họ nhặt được Tiểu Diệp Tam, toàn thân nàng đã đông cứng như băng, chỉ là một nữ hài tử lại có gan nhảy xuống nước sông giữa mùa đông băng tuyết, dũng khí này không ít nam nhân cũng không sánh nổi.

Tô Tô cười nói: "Ta cũng nghe nói môn khách của Triệu Vương - Ngu tiên sinh tính tình ôn hòa, là một quân tử nho nhã. Ngu tiên sinh, ngươi cùng lời đồn, cũng chênh lệch không nhỏ chút nào."

Cho nên, đừng tin lời đồn.

Sắc mặt Ngu Khanh tối sầm, lạnh lùng hừ một tiếng. Tiêu Lẫm nhìn Tô Tô, khóe miệng không nhịn được mà mỉm cười.

Tô Tô nói: "Còn có một chuyện nữa, con Thất Vĩ Yêu Hồ kia phải làm sao bây giờ?"

Tiêu Lẫm nói: "Ta đã nghĩ cách báo tin cho sư thúc của ta, hắn hẳn là sẽ có đối sách."

Tô Tô tuy có bất an, nhưng cũng biết giờ họ chỉ có thể làm đến vậy. Nàng nhất định phải đi Hoang Uyên tìm Thần Quy, chuyện Thất Vĩ Hồ chỉ có thể đành gửi gắm hi vọng lên sư thúc của Tiêu Lẫm. Lấy thực lực hiện tại của nàng, dù có ở lại cũng không có cách nào đánh bại Yêu Hồ.

Chờ Tô Tô ăn xong, Tiêu Lẫm nói: "Diệp Tam cô nương, nơi này là Thanh Thủy trấn, cách hoàng thành có năm ngày lộ trình, chờ ngươi nghỉ ngơi tốt, chúng ta sẽ trở về. Ngươi yên tâm, chuyện của Đạm Đài Tẫn, phụ hoàng là người tỉnh táo, hiểu rõ tấm lòng trung nghĩa của Đại tướng quân sẽ không trách phạt Diệp gia."

Tô Tô vội vàng nói: "Ta còn có việc, tạm thời không thể trở về. Tuyên Vương điện hạ, nhờ điện hạ và Ngu tiên sinh chuyển lời cho tổ mẫu cùng phụ thân ta, bảo rằng ta vẫn khỏe mạnh bình an, xong việc rồi ta chắc chắn sẽ quay về nhà."

"Tam cô nương có chuyện vậy? Ta có thể giúp gì được không?"

Hắn một thân y phục trắng như tuyết, tóc đen như mực dùng ngọc quan búi gọn trên đầu, dung nhan tựa trích tiên, thần sắc quan tâm mà nghiêm túc hỏi han nàng, thật sự muốn báo đáp chuyện lúc trước Tô Tô đã cứu mình.

Trong lòng Tô Tô ấm áp, trước khi đến thế giới này, phụ thân cũng đã nhắc nhở nàng, tới đây có thể sẽ gặp lại cố nhân, để Tô Tô chuẩn bị tinh thần, thong dong mà đối đãi với tất cả.

Đại sư huynh của Tô Tô tên là Công Dã Tịch Vô, là con em một gia đình quý tộc ở nhân gian. Năm mười hai tuổi, hắn bái nhập Tiên môn, bắt đầu tu luyện từ thân thể phàm nhân, mới hơn ba trăm tuổi đã đạt đến cảnh giới Hóa Thần, hoàn toàn xứng danh là thiên tài trong Tu chân giới. Nếu như nàng không nhầm, Tiêu Lẫm nhất định chính là kiếp trước của Đại sư huynh.

Thế nhưng hai từ "kiếp trước" cũng không thể khiến nàng vui, bởi vì một người bình thường đến khi già sẽ chết đi, kí ức cũng sẽ lụi tàn, chỉ còn linh hồn sẽ đầu thai sang kiếp khác.

Thấy Tô Tô sững sờ nhìn chằm chằm Tiêu Lẫm, Ngu Khanh nói: "Này tiểu nha đầu, nhìn gì đấy, chẳng nhẽ ngươi vẫn nhớ mãi không quên sư huynh ta?"

Tiêu Lẫm thấp giọng trách cứ: "Ngu Khanh!"

Ngu Khanh nói: "Được được được, là ta nói linh tinh, không nói nữa."

Tô Tô vội vàng khoát tay: "Tuyên Vương điện hạ đừng hiểu lầm, ta vừa mới nghĩ đến chuyện khác nên có chút không tập trung. Trước kia là ta không hiểu chuyện, sau này sẽ không như vậy nữa."

Tiêu Lẫm gật đầu, ý cười ôn nhu: "Ta biết, Tam cô nương bây giờ... không giống như trước kia nữa. Ngu Khanh nói năng thiếu suy nghĩ, Tam cô nương đừng so đo với hắn."

Tô Tô ăn uống đầy đủ, lúc này mới phát hiện trên người đã được thay một bộ y phục khác.

Ngu Khanh nói: "Là con gái của ông chủ khách điếm này đã thay đồ cho ngươi, yên tâm, chúng ta cũng không dám chiếm tiện nghi của ngươi."

Tô Tô có khí lực, lại sinh long hoạt hổ.

Nàng cũng không quá khách khí với Tiêu Lẫm, hiện giờ nàng quả thật có việc cần giúp đỡ, dứt khoát nói với hắn: "Ta muốn đi đến một nơi rất xa, có khi phải rất lâu mới quay về được. Tiện đang có Tuyên Vương điện hạ ở đây, ngươi có thể cho ta mượn một chút bạc được không? Sau đó ta sẽ viết một lá thư về nhà, để Xuân Đào trả tiền lại cho ngươi."

Tiêu Lẫm lấy mấy tấm ngân phiếu từ trên người xuống đưa cho nàng. Tô Tô xem qua một chút, không tồi, chỗ này ước chừng phải mấy ngàn lượng.

Nàng chỉ giữ lại một tờ ngân phiếu:: "Như vậy là đủ rồi. Điện hạ, Ngu tiên sinh, bảo trọng."

Thật ra nàng cũng hi vọng trên con đường thay đổi vận mệnh sẽ có người đồng hành, nhưng bản thân Tô Tô biết, chuyện này không có khả năng.

Tiêu Lẫm còn chưa trở thành Công Dã Tịch Vô, hắn là hoàng tử của Đại Hạ, hai nước sắp giao chiến, hắn có trách nhiệm của một hoàng tử phải gánh trên vai. Mà trách nhiệm Tô Tô phải đảm đương, nhất định là một con đường cô độc.

Nàng hướng bọn hắn phất phất tay, đi xuống dưới lầu.

Ngu Khanh nhìn bóng lưng phóng khoáng tiêu dao của nàng, giọng điệu trêu chọc: "Sư huynh, nha đầu này không chỉ tràn đầy sức sống, còn rất đáng yêu. Nếu lúc trước bộ dáng của nàng như thế này, ngươi sẽ lấy nàng sao?"

Tiêu Lẫm cau mày nói: "Ăn nói cẩn thận."

Không có gì là "nếu như".

Trong tầm mắt của họ, thiếu nữ mua một con ngựa lông đỏ thẫm, tiêu sái rời đi, biến mất trong gió tuyết.

*

"Chúng ta đã bao lâu không về cố hương rồi?" Kinh Lan An đưa tay đón lấy bông tuyết trắng, thần sắc có phần hoảng hốt lại bị thương.

Năm ngày sau khi vượt qua Gia Dự Quan, bọn họ cuối cùng đã tới biên cảnh của Chu Quốc.

Trên đường tới Chu Quốc, thời tiết càng ngày càng ấm áp. Hoa tuyết tan ra trên tay Kinh Lan An, đây có lẽ sẽ là trận tuyết cuối cùng bọn họ được nhìn thấy.

Đạm Đài Tẫn hỏi: "Cô cô nhớ Chu Quốc sao?"

"Chưa đến mức nhớ, nhưng lá rụng về cội, mỗi người sinh ra đều có cho mình một chốn trở về. Nay trở lại quê cũ, thập phần cảm khái." Kinh Lan An nói, "Lại nói, lúc trước điện hạ có hỏi ta giải dược Kết Xuân Tằm nhưng lúc đó còn giải dược còn chưa phối xong. Nay Thánh nữ trong tộc mấy ngày trước đã dùng cánh hoa tuyết liên còn sót lại phối xong giải dược rồi, điện hạ có cần nữa không?"

Nàng ta lấy ra một bình sứ xanh tinh xảo, cũng không hỏi Đạm Đài Tẫn đến cùng đã hạ Kết Xuân Tằm lên người ai.

Đạm Đài Tẫn nhận lấy bình sứ ấm áp, hắn vô thức vuốt ve một lát, sau đó nói: "Không cần nữa."

Hắn vung tay, ném giải dược xuống sông.

"Điện hạ có hứng đánh một ván cờ không?"

Đạm Đài Tẫn nói: "Được."

Hắn xốc vạt áo khoác, ngồi đối diện Kinh Lan An.

Kinh Lan An cầm cờ đen, hắn cầm cờ trắng.

"Điện hạ, cô cô hiếm khi hỏi về chuyện lúc ngươi ở Đại Hạ. Năm đó ta phái Lưu thị đi chăm sóc ngươi, về sau ta nghe nói Lưu thị bị điên rồi." Kinh Lan An hạ một quân cờ, "Nàng ta có bảo vệ tốt cho ngươi không?"

Một quân cờ trắng hạ xuống mang theo khí thế sát phạt, nhớ tới nhũ mẫu phát điên trong lãnh cung kia, thần sắc Đạm Đài Tẫn không hề dao động: "Ngươi nghi ngờ là ta bức điên nàng?"

Kinh Lan An trầm mặc nửa ngày: "Dĩ nhiên không phải."

Đạm Đài Tẫn vuốt vuốt một quân cờ, bất ngờ ném ra một câu nặng nề như sấm sét giữa trời quang: "Ngươi hoài nghi cũng không có gì sai. Nàng ta ban đầu chưa bị điên, vẫn còn nghĩ sẽ bảo vệ ta thật tốt, trông mong ngày sau ta có thể trở lại, tiếp tục làm hoàng tử Chu Quốc, nàng ta có thể khổ tận cam lai."

"Suy nghĩ đáng thương làm sao. Rõ ràng chìm sâu trong địa ngục, vẫn còn ngóng trông một ngày có thể thoát ra ngoài. Thời gian ở lãnh cung dài dằng dặc, nàng ta rốt cục cũng ý thức được suy nghĩ ban đầu của mình ngu xuẩn đến nhường nào."

"Ngũ hoàng tử Đại Hạ có sở thích luyến đồng." Nghe thấy Đạm Đài Tẫn bình tĩnh nói đến đây, Kinh Lan An biến sắc.

"Điện... Điện hạ."

Đạm Đài Tẫn lại hạ một quân cờ xuống, tiếng "cạch" vang lên thanh thúy trong không gian yên ắng, hắn chống cằm hồi tưởng lại: "Lưu thị bỏ thuốc vào trong thức ăn của ta, đáng tiếc, bữa ăn kia quá phong phú, phong phú đến mức ta ăn không nổi. Ta đem thức ăn đó cho nàng ta ăn, sau đó đưa nàng ta đến Chiết Quế Uyển."

"Cô cô, chỉ sợ ngươi không biết Chiết Quế Uyển là chỗ nào. Đại khái là nơi sinh hoạt của mấy lão thái giám dơ bẩn biến thái trong cung." Đạm Đài Tẫn thương hại cong môi, nói, "Lưu thị ra khỏi đó, lúc trở về liền điên rồi."

Kinh Lan An nhắm mắt lại, bi ai nói: "Điện hạ, là ta không tốt."

Đạm Đài Tẫn lắc đầu, bàn tay hạ xuống một quân cờ.

"Ngươi thua."

Kinh Lan An nhìn về phía bàn cờ, đều nói xem cờ như nhân sinh, từ trong cảnh sống chết có thể nhìn ra tính cách một người. Quân cờ trong tay Đạm Đài Tẫn sát phạt quả quyết, hắn lại hoàn toàn không thèm để ý sống chết của quân tốt thế nào.

Quân cờ của hắn chết rất nhiều.

Nhưng hắn là người thắng.

Đạm Đài Tẫn không có hứng đến ván thứ hai, hắn đứng dậy, trở về phòng nhỏ trên tàu.

Kinh Lan An nhặt từng quân cờ bỏ vào trong hộp, cho dù là người dưỡng dục Đạm Đài Tẫn, nàng lại hoàn toàn không hiểu được hắn.

Tỉ như chuyện liên quan đến Tô Tô, sau khi nàng nhảy sông, Kinh Lan An cứ nghĩ Đạm Đài Tẫn sẽ phái người đuổi bắt, hoặc xuống cứu nàng, nhưng đã nhiều ngày trôi qua như vậy, hắn vẫn thờ ơ.

Sự lạnh lùng này khiến đầu ngón tay Kinh Lan An hơi run rẩy.

Sắc trời tối dần, trên mặt nước thấp thoáng xuất hiện bóng một chiếc thuyền khác.

Kinh Lan An đứng ở đầu thuyền nhìn về phía chiếc thuyền kia, có người thấp giọng nói: "Phu nhân, là người tiếp ứng."

Kinh Lan An nói: "Mấy ngày nay đều mệt mỏi rồi, để điện hạ nghỉ ngơi thật tốt. Phân phó phòng bếp đêm nay chuẩn bị phong phú một chút. Ca nữ mấy ngày trước ta mua về đâu?"

Không bao lâu sau, một nử tử xinh đẹp yểu điệu bước tới, nhu thuận quỳ dưới chân Kinh Lan An.

Kinh Lan An nói: "Nghe nói ngươi vẫn còn trinh trắng, nhưng những chuyện cần biết đều đã biết rồi. Nhớ hầu hạ điện hạ cho tốt, để điện hạ vui vẻ một chút."

Tích Cầm ngượng ngùng lại chờ mong nói: "Vâng."

Nàng đã từng gặp điện hạ, người đẹp như vậy, ngay cả bản thân nàng ta cũng mặc cảm. Nghĩ đến có thể bầu bạn với nam tử như thế, trái tim nàng không khỏi đập nhanh thêm mấy phần.

Sau khi Tích Cầm yêu kiều thướt tha rời đi, một nha hoàn xuất hiện bên cạnh Kinh Lan An.

"Điện hạ sẽ...?"

Kinh Lan An nói: "Không quan trọng."

Ngón tay nàng ta chỉ lên trái tim: "Nơi này không có ai, dù là ai cũng không quan trọng."

Nhưng nếu như trong lòng hắn có người nào đó.

Kinh Lan An nghĩ thầm, có lẽ nàng chỉ có thể hi vọng sự tình không quá mức tuyệt vọng.

*

Tích Cầm đẩy cửa bước vào.

Thiếu niên một thân y phục đen tuyền, ngồi xếp bằng trên giường. Hắn nhắm mắt, hàng lông mi dài tựa lông vũ quạ đen rủ xuống một cái bóng mờ trên mặt.

Cảm giác có người tiến đến, hắn mở mắt ra.

Tích Cầm đã gặp qua vô số người nhưng đây là lần đầu tiên đối diện với một người mà chỉ bằng ánh mắt đã khiến chân nàng ta như nhũn ra. Nàng có chút sợ hãi, lại càng thêm mến mộ nam tử trước mặt.

Tích Cầm quỳ xuống, từ từ quỳ gối tiến đến gần hắn. Đôi môi đỏ mọng của nàng run nhè nhẹ, cụp mắt ngoan ngoãn, bộ dáng khiến người ta thương tiếc, nói: "Phu nhân bảo nô tỳ đến hầu hạ điện hạ đi ngủ."

Đạm Đài Tẫn nói: "Lan An bảo ngươi đến?"

"Vâng." Tích Cầm đưa tay tháo đai lưng, nhịn xuống rung động trong lòng, từ từ cởi bỏ y phục.

Da thịt nữ tử tiếp xúc với không khí lạnh lẽo.

Thân hình của nàng rất đẹp, làn da trắng mịn, có thể câu hồn bất kì nam nhân nào.

Tích Cầm cũng nghĩ rằng sẽ nhìn thấy dục vọng trong mắt Đạm Đài Tẫn nhưng thần sắc hắn vẫn rất bình thản, không buồn không vui, ánh mắt nhìn nàng phảng phất như đang nhìn một miếng thịt không hơn không kém.

Nàng cực lực dẫn dụ hắn, không nhịn được nhìn xuống ba tấc dưới rốn hắn. Lại không hề có phản ứng gì.

Thiếu niên vô cùng bình tĩnh, môi mỏng hơi nhếch lên: "Làm sao? Rất kinh ngạc?"

Tích Cầm bối rối, vội vã quỳ xuống.

Nàng khó tránh khỏi hoài nghi, trước thân thể mỹ tử quyến rũ mỹ miều đến vậy, điện hạ lại không có cảm giác gì, có phải là...

Đạm Đài Tẫn giơ tay lên, máu tươi từ bả vai Tích Cầm chầm chầm chảy xuống, một con cổ trùng màu đen bò lên người nàng ta.

Tích Cầm trông thấy con trùng đang nhúc nhích, muốn hét lên, lại phát hiện trong cổ không phát ra âm thanh nào.

"Nhất dạ triêu dương" Đạm Đài Tẫn nắm cổ trùng trong tay, cảm thán, "thật khiến cho người ta thương tâm. Lan An hẳn là muốn ngươi chết khoái hoạt một chút."

Trên miệng nói thương tâm nhưng trong mắt hắn cũng không có nửa chút khổ sở.

Một con Xích Viêm ong từ trong đống đầu lâu bên trong bay ra, Tích Cầm trừng mắt, sau đó ngã xuống.

Đến khi chết nàng ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đạm Đài Tẫn mặt không biểu tình bước qua thi thể Tích Cầm.

Ở trong lãnh cung mười bốn năm, có gì hắn chưa từng gặp qua?

Đạm Đài Tẫn chưa từng nói cho ai, mọi vật trên thế gian trong mắt hắn bất quá chỉ là một đám cây cỏ rồi cũng sẽ chết khô, kể cả con người, rồi cũng sẽ trở thành một đống thây khô co quắp trong đất. Chỉ là một đống thịt chết, có làm gì cũng không khiến hắn động tâm được.

Tương lai, hắn cũng sẽ không vì bất cứ bộ túi da nào, cũng không vì đống thịt nào mà mất khống chế.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro