Chap3: Hóa kiếp trong mưa ngâu
Từ ngày Hạ Anh gieo mình xuống dòng sông Hồng , dân làng Ngọc Nha ai cũng thương xót. Người ta dựng một am nhỏ bên bờ sông, gọi là Am Ngâu, thắp nhang tưởng nhớ hai thiếu nữ bạc mệnh.
Hòa thượng chùa Nguyệt Sơn nghe tin, rơi nước mắt tụng một hồi kinh dài:
– Người đi rồi, nhưng tình còn. Có khi duyên nghiệp sẽ hóa thành mưa ngâu mà tái ngộ.
Quả nhiên, từ năm ấy trở đi, mỗi độ tháng bảy, trời lại đổ những cơn mưa dai dẳng. Người ta gọi là "mưa ngâu", bảo rằng đó là lệ của Hạ Anh và Yến gặp nhau nơi cầu Ô Thước ở cõi khác.
Có đêm trăng, mấy bác dân chài kể rằng:
– Khi chèo thuyền qua bến Ngâu, ta nghe tiếng cười khúc khích, như hai cô gái chuyện trò. Trăng soi xuống nước, thấp thoáng bóng áo trắng với áo đen đi bên nhau.
Lời đồn lan xa, khách thập phương tìm đến Am Ngâu thắp nhang cầu duyên. Người chưa thành đôi thì khấn, mong gặp được người thương; kẻ lỡ dở thì khóc, thấy lòng nhẹ bớt.
Một buổi chiều, 1 cô thiếu nữ trong làng – vốn là bạn thuở nhỏ của Yến – đi qua bến sông, thấy hai con chim én sà xuống, quấn quýt rồi bay lên trời cao. Cô mỉm cười, thì thầm:
– Có lẽ hai người đã hóa thành chim, tự do bên nhau rồi.
Truyền rằng, khi trời nổi gió nam, nhìn lên vòm trời có đôi én trắng bay song hành, đó chính là Hạ Anh và Yến, trở lại thăm quê.
Về sau, có một nho sinh ghi lại câu chuyện trong tập "Ngọc Nha dạ thoại":
"Một tiểu thư họ Lê, một cô gái nhà chài, tình duyên lỡ dở, cùng quyện hồn nơi sông Hồng. Trăng sáng là gương, nước sông là chăn, hai người hóa kiếp không rời. Mưa ngâu rơi xuống nhân gian, ấy là nước mắt tình yêu chẳng thể dập tắt."
Dân gian truyền mãi, người sau nhắc đến tên họ không nhiều, nhưng mỗi khi trời mưa ngâu, ai cũng ngẩng nhìn trời, thì thầm:
– Chắc Hạ Anh với Yến lại gặp nhau rồi.
_END_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro