Chương 143: Truyền thuyết Miêu Quỷ (Mèo Quỷ)

Editor: Gấu Gầy

Không có dao động linh hồn, chỉ có một kết luận duy nhất - Sở Hàn đã chết.

Nhưng Tô Mạch không tin.

Sở Hàn là người như thế nào? Cho dù có chết cũng phải long trời lở đất, nhất định phải khiến cả thế giới không được yên ổn mới đúng, sao có thể lặng lẽ chết đi được?

Vì vậy, mặc dù không cảm nhận được dao động linh hồn của Sở Hàn nhưng Tô Mạch vẫn giữ vững lòng tin hắn chưa chết.

Tất nhiên, cũng có thể là y đang tự lừa dối mình...

Ngay cả Trác Vũ cũng cảm nhận được sự khác thường của ngọn núi hoang này, làm sao Tô Mạch không nhận ra.

Trác Vũ cho rằng đây là trận pháp hình thành tự nhiên, nhưng Tô Mạch lại không nghĩ như vậy. Trận pháp có lẽ là hình thành tự nhiên, nhưng "tự nhiên" này lại dựa vào một người nào đó hoặc một ý chí nào đó, nếu không tuyệt đối không thể vừa khéo bao phủ cả ngọn núi.

Lúc này, trong đầu Tô Mạch chỉ nghĩ đến việc làm sao để cứu Sở Hàn, y không có thời gian cũng không có tâm trí để suy nghĩ về nguyên nhân hình thành trận pháp và cách phá trận. Dù sao, nếu là đại trận lấy cả ngọn núi làm nền, dù chỉ là trận vây khốn đơn giản thì cũng không thể phá giải trong thời gian ngắn. Hơn nữa, Tô Mạch không phải là bậc thầy trận pháp, phá trận theo quy củ ít nhất cũng phải mất nửa tháng mười ngày.

Tô Mạch không chờ được, vì vậy trước mắt y chỉ còn lại một con đường cuối cùng - Phá trận bằng vũ lực!

Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều phải tránh sang một bên. Tất nhiên tiền đề là sức mạnh đủ mạnh, Tô Mạch có đủ mạnh hay không thì không biết, nhưng y muốn thử một lần.

Vì vậy, y cố gắng đè nén thương thế, rút Lá Bài Tử Thần ra, không chút do dự bắn loạn xạ xung quanh!

Cách phá trận này chắc chắn là cách đơn giản và thô bạo nhất, không có chút kỹ thuật nào. Nhưng Tô Mạch không chờ được, y chỉ có thể đánh cược một lần.

Trạng Thái Chồng Chất, Bắn Loạn Xạ, Đòn Chí Mạng, Song Tử Bộc Phát...

Trong nháy mắt, Tô Mạch tung ra sức sát thương mạnh nhất của Lá Bài Tử Thần, vô số lá bài bắn ra, tràn lan bốn phía!

Tiếng nổ, tiếng xé gió, tiếng đổ sập... Đá tảng vỡ vụn, cây cối gãy đổ. Lấy Tô Mạch làm trung tâm, trong phạm vi hai trăm mét trời đất mù mịt, đất đá bay tứ tung!

Tô Mạch gây ra động tĩnh lớn như vậy, không chỉ thu hút sự chú ý của vài đội người chơi rải rác trong núi rừng, mà ngay cả con mèo đen và "Sở Hàn" trong một hang động nào đó sâu trong núi hoang cũng mở mắt ra...

Không đủ, vẫn không đủ!

Tuy vũ khí cấp Tử Kim rất mạnh, nhưng ở thế giới thực, uy lực đã bị suy yếu đi rất nhiều. Lá Bài Tử Thần sau khi bị suy yếu không đủ để phá vỡ trận pháp.

Liên tiếp sử dụng vài kỹ năng mạnh bạo, Tô Mạch tiêu hao sức lực rất lớn. Thấy vẫn không thể phá trận, y không chút do dự, lập tức kích hoạt trạng thái mạnh nhất của Lá Bài Tử Thần!

Chỉ thấy hai khẩu súng Tử Thần, một đen một đỏ, một trái một phải chạm vào nhau, trong nháy mắt ánh sáng loé lên, hai khẩu súng hợp thành một!

Từ khi sở hữu Lá Bài Tử Thần đến nay, ngoài việc sử dụng lúc mới thử nghiệm uy lực, trong thực chiến, Tô Mạch chưa bao giờ sử dụng kỹ năng cuối cùng cũng là mạnh nhất của nó: Song Thương Hợp Nhất.

Lý do không sử dụng là vì trong lòng Tô Mạch vẫn luôn có một chút lo lắng, nhưng bây giờ không còn thời gian để lo lắng nữa. Trái đỏ phải đen, khoảnh khắc hai khẩu súng hợp nhất, bùng phát ra một luồng ánh sáng vàng chói mắt. Bầu trời đêm được chiếu sáng, Lá Bài Tử Thần cũng thành công tiến cấp thành thánh khí Á Truyền Kỳ!

Trên thân súng màu vàng nhạt phủ kín phù văn đỏ đen, kỹ năng "Mắt Chim Ưng" được kích hoạt. Khoé miệng Tô Mạch nhếch lên một nụ cười, bắn một phát vào khoảng không phía trước...

Một lá bài màu vàng nhạt bắn ra, tốc độ của nó không nhanh cũng không chậm, nhưng không ai dám coi thường uy lực của nó. Khi đến một điểm nào đó trong không gian, nó đột nhiên nổ tung - Trận vây khốn, phá!

"Phụt..."

Khoảnh khắc phá trận, Tô Mạch phun ra một ngụm máu tươi, nội thương của y càng nghiêm trọng hơn.

Nhưng y không có thời gian để chữa thương, thậm chí xử lý đơn giản cũng không làm được!

Bởi vì, ngay khoảnh khắc trận vây khốn bị phá, cảnh vật xung quanh thay đổi chóng mặt, vài con quái vật mà Tô Mạch chưa từng thấy thậm chí chưa từng nghe nói đến đang điên cuồng lao về phía y!

Tô Mạch không kịp suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra, cơ thể y cũng không đủ sức để bắn ra thêm một lá bài vàng nữa. Bất đắc dĩ, y đành phải cất Lá Bài Tử Thần đi.

Ngay lập tức, Sát Hồn Bản Mệnh xuất hiện trên tay.

Khoảnh khắc Cửu U xuất hiện, mấy con quái vật đồng loạt dừng lại, chúng dường như rất sợ Cửu U.

Tô Mạch đoán rằng lý do lũ quái vật sợ Cửu U rất có thể là do bản năng sát hồn của Cửu U. Đúng lúc y chuẩn bị kích hoạt kỹ năng Diệt Hồn kết liễu chúng thì sắc trời đột nhiên sáng bừng!

Cùng lúc đó, vài tia sét màu tím nhạt từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đánh nát lũ quái vật thành từng mảnh!

Mặc dù bị thương nặng và lo lắng cho Sở Hàn, nhưng Tô Mạch vẫn có sự cảnh giác nhất định. Tia sét màu tím rõ ràng không thể xuất hiện một cách ngẫu nhiên, với sự hỗ trợ của kỹ năng Mắt Chim Ưng và khả năng cảm nhận của Tinh Linh Sa Ngã, Tô Mạch nhanh chóng tìm ra vị trí và danh tính của người ra tay.

"Phàn Tinh Vĩ?"

Giọng nói của Tô Mạch mang theo chút ngạc nhiên, song không quá bất ngờ.

Người ra tay cứu Tô Mạch chính là Phàn Tinh Vĩ. Tô Mạch không bất ngờ, nhưng Phàn Tinh Vĩ lại mở to mắt không thể tin được: "Tô Mạch? Vậy mà lại là cậu!"

Khắp nơi vang lên tiếng khóc than, rừng nguyên sinh rậm rạp cũng trở nên âm u lạnh lẽo. Nhìn nhóm người đang đi về phía mình, Tô Mạch cau mày, lặng lẽ cất Cửu U đi, đổi thành Lá Bài Tử Thần.

"Vừa rồi là cậu gây ra à?" Sau khi đến gần, Phàn Tinh Vĩ không thể tin được hỏi.

Anh ta ngạc nhiên cũng đúng, bởi vì sức mạnh mà Tô Mạch thể hiện khi cưỡng ép phá trận vây khốn đã vượt xa người chơi chính thức, thậm chí là người chơi chuyển chức. Người khác có thể không biết, nhưng Phàn Tinh Vĩ thì nhớ rất rõ, một tháng trước Tô Mạch vẫn chỉ là người chơi dự bị!

"Thánh khí Á Truyền Kỳ?"

Lúc này, một người đàn ông trung niên đi theo sau Phàn Tinh Vĩ đột nhiên lên tiếng: "Ra là vậy."

Thánh khí Á Truyền Kỳ đại diện cho điều gì, người chơi nào cũng biết. Được người đàn ông trung niên nhắc nhở, Phàn Tinh Vĩ mới chú ý đến Lá Bài Tử Thần trên tay Tô Mạch, lập tức há hốc mồm kinh ngạc.

Tất nhiên, so với việc Tô Mạch chỉ mất chưa đến một tháng đã từ người chơi dự bị trở thành người chơi cấp cao, thánh khí Á Truyền Kỳ rõ ràng dễ chấp nhận hơn. Tuy nhiên, một người chơi vừa mới chuyển chính thức lại sở hữu vũ khí đỉnh cấp như Á Truyền Kỳ - loại vũ khí mà ngay cả người chơi cấp cao cũng chưa chắc có được, cũng đủ khiến người ta chấn động.

Đi theo sau Phàn Tinh Vĩ có ba người, ngoài người đàn ông trung niên vừa lên tiếng, còn có một nam một nữ. Ánh mắt của hai người dán chặt vào Lá Bài Tử Thần tỏa ra ánh sáng vàng trên tay Tô Mạch, trên mặt lộ rõ vẻ tham lam.

Sao Tô Mạch có thể không biết ý định giết người cướp của của bọn họ? Đây cũng là lý do y cất Cửu U đi.

"Chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế mà thôi."

Tô Mạch thản nhiên nói, sau đó giơ Lá Bài Tử Thần màu vàng lên. Dưới ánh mắt của bốn người, nó tách ra làm hai, thánh khí Á Truyền Kỳ lập tức biến thành hai vũ khí cấp Tử Kim.

"Hóa ra là kỹ năng kết hợp."

Người nhận ra kỹ năng vẫn là người đàn ông trung niên. Trên mặt ông ta không lộ ra vẻ tham lam nào, chỉ gật đầu nói: "Tuy không phải là vũ khí Á Truyền Kỳ thực sự, nhưng trong số các trang bị cấp Tử Kim, nó đã là bảo vật hiếm có. Nhóc con, vận may của cậu không tệ."

Tô Mạch cảm thấy người này không đơn giản, Phàn Tinh Vĩ lại tiến lên vỗ vai y, cười nói: "Tô Mạch, cậu đừng căng thẳng, đều là người một nhà! Đây là chú Thu, người chơi cấp cao của công hội chúng tôi."

Người chơi cấp cao!

Tô Mạch nheo mắt, sau đó thả lỏng cảnh giác, gật đầu với chú Thu.

Chú Thu, Thu Khánh Sinh, không chỉ là người chơi cấp cao mà còn là bậc thầy chế tạo mà Phàn Tinh Vĩ đã từng nhắc đến với Tô Mạch. Sau đó, Phàn Tinh Vĩ hết lời khen ngợi Thu Khánh Sinh trước mặt Tô Mạch, khiến cho hai người đi phía sau và cả chú Thu cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Phàn Tinh Vĩ đang lôi kéo Tô Mạch, người có chút đầu óc đều nhìn ra.

Đây mới là điều khiến người ta khó hiểu, bởi vì tuy Tô Mạch sở hữu một vũ khí cấp Tử Kim, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là người chơi chính thức bình thường, thật sự không đáng để Phàn Tinh Vĩ phải đích thân lôi kéo, dù sao Phàn Tinh Vĩ cũng là...

Thấy Phàn Tinh Vĩ coi trọng Tô Mạch, hai người nam nữ kia lập tức từ bỏ ý định giết người cướp của, thậm chí còn đồng loạt nở nụ cười thân thiện với Tô Mạch. Dù sao, người mà Phàn Tinh Vĩ không tiếc công sức lôi kéo chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản, hơn nữa rất có thể sẽ trở thành đồng đội trong tương lai.

Tất nhiên Tô Mạch không đơn giản, chẳng những không đơn giản mà còn lợi hại hơn nhiều so với những gì bọn họ nghĩ.

Lý do Phàn Tinh Vĩ coi trọng Tô Mạch như vậy, thậm chí còn không hề che giấu sự coi trọng của mình đối với y trước mặt chú Thu, là vì anh ta biết bí mật mà người khác không biết - Tô Mạch là người chơi sở hữu Sát Hồn Bản Mệnh!

"Vậy là, mọi người vẫn luôn ở Tây Song Bản Nạp?"

Tô Mạch tiếp nhận sự lấy lòng của Phàn Tinh Vĩ, thấy Phàn Tinh Vĩ gật đầu, lại hỏi: "Tôi đến đây là vì đuổi theo một con mèo đen."

"Chúng tôi cũng vậy, nhưng chúng tôi đến sớm hơn cậu hai ngày."

Phàn Tinh Vĩ thở dài: "Coi như cậu may mắn, nếu qua hôm nay, muốn tham gia nhiệm vụ này, e rằng không còn cơ hội nữa!"

Tô Mạch không hiểu ý của anh ta, chẳng lẽ hôm nay là ngày gì đặc biệt?

Nhớ lại ngày tháng, Tô Mạch cau mày: "Tết Trung Nguyên?"

"Chính xác."

Tết Trung Nguyên là ngày gì, người Trung Quốc đều biết. Tô Mạch vốn tưởng trên núi có yêu quái, không ngờ lại là quỷ. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Sở Hàn đến đây chẳng phải là vì Hạ Bội, con nữ quỷ đó sao?

Tuy nhiên, khi Phàn Tinh Vĩ nói ra tên của con "quỷ" đó, Tô Mạch vẫn cau mày khó hiểu: "Miêu Quỷ? Đó là loại quỷ gì?"

Dù là truyền thuyết dân gian hay dã sử, Tô Mạch cũng chưa từng nghe nói đến "Miêu Quỷ".

"Hì hì, cậu chưa từng nghe nói cũng bình thường." Phàn Tinh Vĩ cười nói: "Bởi vì Miêu Quỷ từ xưa đến nay cũng không xuất hiện mấy lần."

Sau đó, Phàn Tinh Vĩ lại phổ cập cho Tô Mạch một số kiến thức về Miêu Quỷ.

Miêu Quỷ, được ghi chép sớm nhất trong "Thái Bình Quảng Ký", thịnh hành vào thời Tùy Dương Đế Dương Quảng. Miêu Quỷ là một trong những loại vu cổ độc ác nhất, vì vậy còn được gọi là Miêu Cổ.

Tuy "Thái Bình Quảng Ký" là dã sử, thật giả còn cần kiểm chứng, nhưng đến thời Đường Cao Tông lại ban hành luật pháp riêng cho Miêu Quỷ: Phàm ai nuôi dưỡng Miêu Quỷ và dạy cách luyện Miêu Quỷ sẽ bị treo cổ. Người nhà biết mà không báo sẽ bị đày đi ba ngàn dặm.

"Tuy không có tin tức chính xác, nhưng theo tư liệu mà công hội chúng tôi tra được, con Miêu Quỷ này ít nhất đã năm trăm năm tuổi!"

Năm trăm năm, tức là thời kỳ cuối nhà Minh đầu nhà Thanh?

Tô Mạch suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Miêu Quỷ có đặc điểm gì, nó hại người như thế nào? Còn nữa, vụ án phân xác ở đại học X cũng là do nó làm sao?"

Tô Mạch vừa hỏi đã đánh trúng trọng điểm, nếu nói con Miêu Quỷ này thích phân xác thì không thể giải thích được vụ án lột da ở đại học X.

"Thông minh!"

Phàn Tinh Vĩ khen ngợi một câu, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Con Miêu Quỷ này vốn bị phong ấn, nhưng lại có người cố ý đánh thức nó! Vài nữ sinh ở đại học X chính là vật hiến tế để đánh thức Miêu Quỷ."

Bất kể là ai, đánh thức Miêu Quỷ nhất định có mục đích gì đó. Nghĩ đến cái chết của Tưởng Thi Duyệt, Tô Mạch cảm thấy có liên quan đến người chơi.

Quả nhiên, Phàn Tinh Vĩ sau đó đã đưa ra một đáp án - Công hội Sơn Hải.

—----

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro