Chương 6: Vết rạn trong men rượu
Căn hộ của In-ha sáng đèn, ba người ngồi quanh chiếc bàn nhỏ. Những lon bia xếp chồng cao, ánh sáng hắt xuống khiến không gian vừa ấm cúng vừa ngột ngạt. Hơi men rượu quyện với khói thuốc, tạo thành một bầu không khí mờ mịt, phóng túng mà căng thẳng.
“Cạn ly nào.” – In-ha nâng lon bia, nụ cười phóng khoáng vờn trên môi.
Tiếng kim loại chạm nhau khô khốc. Trong ánh đèn, gương mặt Hye-won thoáng bóng mệt mỏi, nhưng đôi mắt kiêu hãnh vẫn sáng rực.
“Cậu không có bạn sao? Tôi toàn thấy cậu một mình.” – In-ha nghiêng đầu hỏi.
“Ừm. Tôi bận kiếm sống, không còn nhiều thời gian.” – Hye-won đáp, giọng bình thản.
In-ha bật cười. “Làm sao bằng Tae-oh của tôi được. Nhưng ít ra, cậu ấy vẫn có bạn này – chính là tôi.”
“Vậy thì cậu làm bạn của tôi cũng được.” – Hye-won nhướn mày.
“Không. Tôi không muốn chỉ làm bạn. Bạn trai thì được đấy.” – In-ha nói thẳng.
Khoảnh khắc đó, ngón tay Tae-oh bất giác khựng lại trên lon bia. Hơi men trong cổ họng bỗng đắng ngắt. Anh nhìn sang hướng khác, tránh ánh mắt của cả hai.
“Cậu tự tin quá nhỉ.” – Hye-won khẽ cười.
“Đúng. Tôi luôn tự tin.”
“Tôi không thích sự tự tin vô căn cứ.”
“Rõ ràng là có căn cứ. Này, Tae-oh, nói xem tôi là người thế nào?” – In-ha bỗng kéo bạn thân vào cuộc, ánh mắt thách thức xen lẫn mong đợi.
Trong phút chốc, Tae-oh cảm thấy một sức nặng vô hình đè lên ngực. Anh đặt ly xuống, giọng đều đều:
“Cậu ấy có rất nhiều thứ… nên cũng đánh mất rất nhiều. Nhưng cậu ấy giàu đến mức, mất gì cũng chẳng sao.”
In-ha bật cười lớn, nụ cười vang vọng như che giấu điều gì khác. “Nghe chưa? Tôi tự tin có căn cứ đấy.”
“Công nhận.” – Hye-won đáp, nửa đùa nửa thật.
“Nếu công nhận, vậy hãy hẹn hò với tôi.” – In-ha gặng thêm.
“Tôi nói rồi. Tôi bận.”
“Đúng là lý do thực tế. Nhưng nếu chỉ vì thế mà từ chối thì—”
“Nếu cậu còn tiếp tục, tôi sẽ thấy không thoải mái đấy.” – Hye-won cắt ngang.
Nụ cười trên môi In-ha đông cứng. Cậu ngả người ra ghế, thở hắt. “Được thôi. Tôi biết rồi.”
Căn phòng lặng đi. Hye-won liếc sang, thấy Tae-oh lặng im, mắt giấu sau làn bia sóng sánh. Anh không dám nhìn cô, nhưng trong khoảnh khắc phản chiếu qua ly thủy tinh, anh thấy nụ cười rạng rỡ của Hye-won – một nụ cười khiến lòng anh nghẹn đắng.
…
Sau khi tiễn Hye-won, In-ha lẩm bẩm:
“Na Hye-won không dễ đổ nhỉ.”
“Cậu ấy đã nói không thoải mái rồi mà.” – Tae-oh đáp.
“Tôi thật lòng.”
“Tôi biết. Nhưng thật lòng không có nghĩa là đúng.”
Câu nói ấy rơi xuống, nặng trĩu.
Khi Tae-oh đưa Hye-won về, In-ha đứng lại, khó chịu. Nỗi bất an mơ hồ len lỏi vào tim.
…
Trên chuyến xe buýt, Hye-won nhắn: “Đi tăng hai không?”
Thế là hai người lại ngồi trên mái nhà cũ kỹ – nơi Hye-won từng thuê. Bầu trời đêm rộng, gió thổi lạnh buốt.
“Cậu ở bên In-ha vì cậu ta là chiếc dây vàng kéo cậu lên, đúng không?” – cô hỏi, mắt sáng rực. – “Tôi và cậu… có khi giống nhau. Nếu tôi cần giúp, cậu sẽ giúp chứ?”
Tae-oh lặng lẽ:
“Tuyệt đối không. Nhưng tôi cũng sẽ không cản cậu.”
Anh đứng dậy, nhưng giọng Hye-won vang sau lưng:
“Rồi cậu sẽ giúp tôi thôi.”
Bóng anh khuất dần. Trái tim như có gai nhọn chọc vào từng nhịp đập.
…
Khi về đến sân nhà, Tae-oh thấy In-ha đứng đó, ánh mắt đỏ ngầu.
“Tại sao cậu không nói Hye-won sống ở đây?” – In-ha gằn giọng.
Tae-oh sững lại. Không đáp. Anh định bước đi, nhưng In-ha nắm chặt tay anh, run rẩy:
“Cậu muốn giấu tôi bao lâu? Hay cậu đã chọn cô ấy rồi?”
“Cậu say rồi.”
“Không. Tôi tỉnh hơn bao giờ hết.” – In-ha đẩy mạnh anh vào cửa.
Không gian hẹp, hơi thở dồn dập. Ánh mắt In-ha bấu chặt lấy anh, vừa căm hận vừa khẩn cầu. Trong khoảnh khắc môi chạm môi, tất cả lý trí tan vỡ. Đêm ấy, giận dữ, ghen tuông, ham muốn hòa trộn, cuốn cả hai vào vực sâu không lối thoát.
…
Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, vàng nhạt nhưng chói chang đến nhức mắt. In-ha mở mắt, cả cơ thể ê ẩm, đầu óc nặng như đá. Một khoảnh khắc, cậu ngơ ngác không hiểu mình đang ở đâu. Nhưng khi tấm ga nhàu nhĩ và mùi thuốc lá quyện với mùi da thịt còn phảng phất xộc đến, mọi ký ức tràn về như lưỡi dao cứa vào tim.
Đêm qua…
Hình ảnh gấp gáp, hơi thở dồn dập, ánh mắt vừa giận vừa khát khao của Tae-oh—tất cả ùa về khiến mặt In-ha đỏ bừng. Cậu bật dậy, quờ vội quần áo trên sàn, đôi bàn tay run lẩy bẩy.
Phía sau lưng, tiếng quẹt bật lửa vang lên. Mùi khói thuốc lặng lẽ lan tỏa. Cậu không dám quay lại.
“Chuyện… chuyện này coi như chưa từng xảy ra.” – Giọng In-ha nghẹn lại, khàn đặc.
Không đợi câu trả lời, cậu bước nhanh ra cửa, gần như chạy trốn. Khi cánh cửa khép sập sau lưng, In-ha dựa người vào tường, bàn tay siết chặt ngực. Hơi thở dồn dập, mắt cay xè.
Tại sao lại như vậy… Mình rốt cuộc đã làm gì thế này…
Cậu ghét cảm giác yếu đuối này, ghét cả việc bản thân không thể phủ nhận rằng trong giây phút ấy, cậu đã rung động thật sự.
…
Bữa sáng tại nhà họ Kang, âm thanh dao nĩa chạm vào đĩa sứ vang đều, nhịp nhàng như một nghi thức khắt khe. Trên bàn ăn dài, bầu không khí lạnh lẽo đến nghẹt thở.
“Bố, cuối tuần này con có thể mời anh In-ha đến dùng bữa tối không? Con nhớ anh ấy.” – Giọng Hee-joo cất lên, nhẹ nhưng rõ ràng.
Chiếc nĩa trong tay In-joo khựng lại. Anh ta nhếch mép, ném ánh nhìn sắc lạnh về phía em gái.
“Ở đây là đâu mà em lại gọi cái thằng đó tới?”
“Anh à, cẩn thận lời nói.” – Vợ In-joo dè dặt nhắc.
Hee-joo siết chặt khăn ăn, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
“Anh In-ha cũng là người nhà.”
“Này, ai cho em nói như thế hả?” – In-joo gằn giọng.
“Anh, em có tên. Đừng gọi ‘này’.”
“Con bé này…”
“Chủ tịch vẫn đang dùng bữa.” – Giám đốc Jang xen vào, giọng nghiêm nghị, chấm dứt cuộc đấu khẩu.
Không khí càng thêm đặc quánh. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía người ngồi đầu bàn. Chủ tịch Kang đặt nĩa xuống, chậm rãi lau tay, ánh mắt u ám khiến cả căn phòng im phăng phắc.
“Trưởng phòng Moon, điều tra lịch trình của In-ha cho ta.”
Giọng nói khẽ vang, nhưng như nhát búa giáng xuống, không ai dám phản ứng.
…
Trong căn phòng vắng, Tae-oh ngồi bên cửa sổ, điếu thuốc cháy dở kẹp giữa những ngón tay. Ánh nắng chiếu xiên, làm nổi bật những sợi khói mỏng vờn quanh gương mặt anh.
Anh nhớ lại đêm qua – ánh mắt In-ha đỏ ngầu vì ghen tuông, bàn tay siết lấy anh run rẩy. Nụ hôn dữ dội, hỗn loạn. Lời nói chẳng kịp thốt ra, tất cả chỉ còn là những cái chạm như để xé rách sự im lặng.
Trái tim anh vẫn đập nhanh khi nghĩ đến khoảnh khắc ấy. Không phải vì men rượu. Không phải vì giận dữ. Mà vì trong sâu thẳm, anh đã khao khát điều đó từ lâu.
In-ha… Cậu quan trọng đến mức tôi không dám thừa nhận. Tôi đáng lẽ phải ngăn lại, nhưng khi cậu ở ngay trước mặt, tôi không thể buông tay.
Khói thuốc cay mắt. Tae-oh dụi tàn vào gạt tàn, môi mím chặt. Anh biết, từ hôm nay, giữa anh và In-ha đã không thể quay về như trước nữa.
Vết rạn đã xuất hiện. Và nó sẽ ngày càng lan rộng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro