Chương 74 Tấn công

Gác điện thoại, Quế Hải ở trong lòng đau buồn ba phần nhưng cảm giác thoải mái lại chiếm phần lớn.

Những ngày như thế này cứ thế lặng lẽ trôi qua, như để chứng minh cho câu: Đại nạn không chết ắt hưởng phúc trọn đời.

Văn Toàn lần này lập công cấp trên phê duyệt thêm mười ngày nghỉ, vốn là chỉ có hai mươi ngày nay được nâng lên thành ba mươi ngày. Cậu đột nhiên rảnh rỗi không biết nên làm gì cho tốt. Quế Hải giờ này đã bận rộn với lịch trình công tác của năm mới nên văn Toàn chỉ có thể lái xe lòng vòng đi chơi.

Không biết có phải do thường ngày đã quen lái máy bay nên khi quay về lái xe dưới mặt đất không phân biệt được đâu là Đông Tây Nam Bắc. Nhìn giao thông qua lại rối rắm phức tạp, đi một hồi như lạc vào mê cung. Văn Toàn dừng xe lại bên ven đường, nghe GPS nói lung tung, cậu thấy phiền liền tắt đi.

Mình đã bao lâu không đi trên đường? Sao lại đứng ngay giữa ngã tư đường mà lạc thế này?

Có người loay hoay ở phía bên cửa xe, Bạch Lạc Nhân liền quay đầu ra nhìn, thấy một vị đại thẩm quen quen.

"Này chàng trai trẻ, mua lật đật không? Xem lật đật tôi bán này, cái thì hát hay cái thì lắc lư đầu, chỉ có 50 đồng thôi"

Văn Toàn thấy trời đông giá rét, vị đại thẩm nọ môi đã tím ngắt, lòng nổi lên thương cảm lấy tiền ra mua.

"Rồi thím bán cho con một cái"

Mang lật đật hình con lừa mới mua vào xe,cũng tò mò đùa nghịch một chút, nhấn vào chốt mở, con lật đật phát ra âm thanh, nó cứ lắc lư cái đầu hăng hái không ngừng nghỉ, giống hệt người điên. bật cười mà không phát hiện ra rằng, trên đường rất nhiều người đi ngang qua đều nhìn vào, thấy một anh bộ đội anh tư hiên ngang ngồi trong xe, nhìn lật đật chạy bằng điện cười cười, cảnh tượng có biết bao nhiêu là đáng yêu.

Văn Toàn cười không phải vì có điều gì buồn cười, cậu cảm thấy con lật đật này càng nhìn càng giống Quế Hải, vì thế lúc này trong đầu sinh ra một ý niệm tà ác, cậu phải đưa nó đến gặp người cha đã thất lạc lâu năm của mình
Quế Hải cau mày, ngoài mặt là nhìn chằm chằm tài liệu, trong lòng không biết bay đến nơi nào nữa.

Mình và văn Toàn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Bên này mình cũng không dây dưa với ai nữa rồi, cậu ta cũng đã chia tay, nút thắt trong lòng cũng đã được cởi ra, theo lý thuyết thì phải vui vẻ cùng nhau chứ. Nhưng suy nghĩ một chút thì, lúc đó giải quyết mọi khúc mắc nợ nần thì cũng không ai nói rõ là "tiếp tục" hay là "hòa nhau", cái này không rõ ràng, thật sự làm cho người ta khó chịu. Quế Hải đang đi vòng vòng quanh phòng làm việc, trong lòng âm thầm suy nghĩ xem làm cách nào mở lời nói với văn Toàn nhưng lại không hạ mình quá.

Dù sao cũng không thể lại giẫm lên vết xe đổ, Quế Hải vẫn luôn nghĩ năm đó mình biểu lộ quá lỗ mãng nên làm mọi việc hỏng bét. Một thân một mình sau hai năm, cậu cũng không thoát khỏi ám ảnh là kẻ lỗ mãng, cậu vẫn luôn cho rằng tình cảm của mình chính là khuyết điểm, chủ động biểu lộ tình cảm trước chính là nguồn tai vạ ngầm, lần này nhất định phải cẩn thận hành động.

Đi tới đi lui, Quế Hải liền đi đến trước cửa sổ, đứng không bao lâu, liền nhìn thấy xe văn Toàn lái tới.
Văn Toàn đẩy cửa xe ra đi xuống, quân phục phẳng phiu, giày da sáng loáng, tư thế oai hùng hiên ngang, dáng vẻ đẹp trai bức người, suýt chút nữa phóng điện hôn mê mấy con mẹ kiến trên đất. Trái tim Quế Hải đã sớm nhào tới rồi.

"Cậu nhìn thấy tôi ở trên kia hả? Sao đã xuống đây rồi?" Văn Toàn cố ý hỏi.

Quế Hải hắng giọng một cái, ung dung bình tĩnh nói," Tôi vừa mới ở bên ngoài về, vừa muốn đi vào liền thấy cậu ở đây, qua chào hỏi một câu."

Qua chào hỏi..... Những lời này chính là phỏng đoán của văn Toàn.

Quế Hải nhìn thấy văn Toàn không nói lời nào, như thật như đùa hỏi,"Cậu đến tìm bạn gái hả? Cậu chờ chút, tôi vào sẽ gọi cô ta ra cho cậu."

Văn Toàn níu cánh tay Quế Hải lại, tức giận nói,"Đừng có giả bộ với tôi! Không phải hôm trước cô ấy đã từ chức rồi sao?"

"Thật không?" Quế Hải khẽ nheo lông mày,"Hàng năm vào thời điểm này, không ít người từ chức, việc này là do phòng nhân sự quản lý, tôi thực sự không rõ lắm."

Văn Toàn cười lạnh nghe Quế Hải nói dối không biết ngượng.

"Đúng rồi, thế rốt cuộc cậu đến đây làm gì?" Quế Hải vẫn hỏi tiếp.
Văn Toàn nói thẳng,"Tìm cậu."

Trái tim Quế Hải đập thình thịch một cái, cứ thế vẻ mặt giả vờ tỏ ra không chút cảm động.

"Tìm tôi làm gì?"
rất thô bạo đáp lại hai từ."Hiếp cậu."

Quế Hải lùi một bước, chỉ vào trán Văn Toàn hỏi,"Cậu học đâu ra kiểu lưu manh vậy?"

Văn Toàn suýt chút nữa bẻ ngoẹo ngón tay Quế Hải đang chỉ chỉ vào mình,"Giả bộ cũng hăng gớm! Đêm hôm đó ở đầm lầy, ai lén lút hôn tôi hả? Đừng cho là tôi không biết!"

Miệng thèm đòn của Quế Hải lại nói tiếp,"Còn nói linh tinh nữa tôi gọi người đó! Bảo an, đem tên tiểu lưu manh này trừng trị một trận cho tôi!"

Kết quả, đứng phía sau Quế Hải thật sự có một tên bảo an, hơn nữa tên bảo an này lại rất thành thật, nghe câu đùa của Quế Hải lại tưởng thật. Cầm cây dùi cui lao tới phía Quế Hải, Quế Hải còn chưa kịp phản ứng, hắn đã quật một roi thật mạnh xuống vai văn Toàn.

Mặt của Quế Hải chợt biến thành đen, đi tới liền đạp cho tên bảo an một cái, bảo an trượt chân ngã xuống đất, Quế Hải kéo dậy lại đạp cho một cái nữa.

"Ai bảo cậu đánh cậu ta?" Quế Hải gầm lên giận dữ.

Vẻ mặt Bảo an ủy khuất từ dưới đất bò dậy," Không phải là ngài bảo tôi đánh hả?"
Hai mắt Quế Hải đỏ ngầu,"Đó là tôi nói đùa, ai nói đánh thật hả?"

"Tôi.... tôi nào có biết....." Bảo an nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Quế Hải lại muốn ra tay, liền bị văn Toàn níu lại, nhân cơ hội tên bảo an này liền chạy.

Quế Hải nghiêng đầu qua nhìn văn Toàn bắt đầu quở trách một trận.

"Cậu cũng thật là, cậu ta chạy từ sau tôi đến cậu không nhìn thấy hả? Nhìn thấy, thế sao cậu không tránh hả? Còn để cho cậu ta đánh một gậy? ! !""Tôi cố ý." Mặt văn Toàn không đổi sắc.

Quế Hải tức giận đến không nói lên lời,"Cậu....."

Văn Toàn tiến đến trước mặt Quế Hải, ánh mắt ngầu lạnh ma mị đe dọa nhìn tròng mắt Quế Hải, sâu kín nói,"Cậu không lo lắng à? Cậu không tức giận à? ! Không phải cậu là vua bình tĩnh hay sao? Cười một cái cho tôi xem nào!"

Quế Hải đau lòng chết đi được, làm gì mà còn cười được nữa? !

"Đừng có kích động tôi, tôi đây là sợ thủ trưởng này bị đánh hỏng người, công ty tôi không kham nổi trách nhiệm."

Lời tuy nói như vậy, mắt vẫn cứ dừng ở phía vai bị đánh của văn Toàn.

Văn Toàn không hề quanh co lòng vòng, nói rất thẳng,"Thiếu tá đây đem con trai đến cho cậu!"

"Con trai?" Thần sắc Quế Hải nghiêm lại.
Van toàn đưa tay luồn vào cửa xe, lấy con lừa kia ra, mặt của Quế Hải ngay lập tức liền tái xanh.

"Nhìn một chút đi, dáng dấp đặc biệt giống cậu."
Văn Toàn gian tà cười cười, trực tiếp đưa con lừa đặt ở mui xe, nhấn công tắc bật lên, con lừa nhỏ rất phối hợp mà bắt đầu đong đưa lắc lư, trước trước sau sau, trái trái phải phải, chọc văn Toàn cười đến ngả nghiêng.

Quế Hải cũng cười, nhưng mà không phải cậu bị con lừa này chọc cười, mà cậu bị phản ứng của văn Toàn chọc cười.

Đến mức này à! Một con lừa liền chọc cậu vui vẻ đến vậy, năm đó tôi ở trên người cậu vất vả cần cù làm việc, làm cậu thoải mái sung sướng đến gào khóc, sau đó cũng không cười với tôi như thế.

"Cầm." Văn Toàn nhét vào trong tay Quế Hải.

Quế Hải sờ sờ đầu con lừa, vui tươi hớn hở hỏi," Làm sao cậu biết tôi thích con lừa?"

"Tính tình của cậu bán đứng con vật cầm tinh năm sinh."

Dứt lời lại vỗ vỗ vai Quế Hải,"Thủ trưởng tôi đây thưởng cho cậu, cậu giữ lại thật tốt nhé!"

Khóe miệng Quế Hải che giấu chút vui vẻ,"Đồ ấu trĩ như thế, tôi cũng không tiện cầm về, để cho cả cơ quan nhìn thấy thì quá mất mặt."

Bò đực trầm mặt muốn giật lại, Quế Hải nắm chặt con lừa! Chân con lừa suýt chút nữa thì bị văn Toàn lôi đứt, nhưng cũng không thể đoạt lấy từ tay Quế Hải.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro