Chương 73



Điều làm cậu tỉnh táo lại chính là Ushijima Wakatoshi.

Ushijima Wakatoshi vẫn luôn ở trong trạng thái suy nghĩ sâu xa, Washijo Youta cũng không nghĩ quấy rầy anh ấy, nhưng trạng thái như vậy thật sự rất kỳ lạ.

Cho nên phần lớn thời gian Washijo Youta thả lỏng đầu óc .

Bởi vì vận mệnh kế tiếp mà cậu không thể trốn thoát chính là về nhà đi khám bệnh.

Nói thật, cậu vẫn có chút giấu bệnh sợ thầy thuốc.

Luôn tự khuyên mình rằng bản thân không có bệnh, hiển nhiên lời tự trấn an đó hiện tại đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào.

Cậu bắt đầu có chút căng thẳng, dù không phải là về nhà rồi lập tức đi khám bệnh, cậu vẫn sẽ có chút căng thẳng.

Cho đến khi Ushijima Wakatoshi ngồi bên cạnh cậu đột nhiên lên tiếng.

Cậu mới vứt bỏ cảm xúc căng thẳng đó. Hay nói cách khác, cảm xúc căng thẳng đã làm cậu hoàn toàn quên mất, trước khi rời khỏi sân thi đấu, cậu và Ushijima Wakatoshi vẫn còn một vấn đề chưa giải quyết.

"Tôi đã hứa sẽ nghiêm túc suy nghĩ, và đã suy nghĩ xong rồi."

Washijo Youta cố gắng hết sức để nhớ lại những lời này rốt cuộc đáp lại cho câu nói nào.

Suy nghĩ một lát mới rốt cuộc ở khoảnh khắc đối diện với ánh mắt Ushijima Wakatoshi, ghép nối được vấn đề và câu trả lời.

Cũng nhớ tới trước khi cậu rời khỏi Tokyo, hình như là có một vấn đề còn chưa nhận được câu trả lời.

Cậu căng thẳng nuốt nước bọt, cuối cùng có chút không dám nhìn thẳng vào câu trả lời đó.

Cậu thậm chí còn chưa hỏi, 'Vậy kết quả suy nghĩ là gì?'

Chỉ nghe thấy thanh âm rõ ràng của Ushijima Wakatoshi, lại lần nữa vang lên.

"Tôi không phản cảm lời tỏ tình của em, ngày đó không trả lời em, chỉ cảm thấy tôi không quá minh bạch, không muốn tùy tiện trả lời một đáp án chắc chắn rất quan trọng đối với em." Ushijima Wakatoshi nhìn Washijo Youta, khóe môi nở một nụ cười nhợt nhạt.

"Cho nên tôi nghĩ, tâm tình nghiêm túc của em, tôi cũng muốn nghiêm túc đi suy nghĩ."

"Cho nên tôi đã nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, chưa bao giờ qua loa."

"Tôi tự biết mình đối với sự vật về tình cảm không quá mẫn cảm, càng không hiểu nên đi phân tích rốt cuộc là ôm tâm tình gì mà tiếp cận em."

"Vì thế tôi đã hỏi ý kiến người khác mà chưa qua sự cho phép của em, đương nhiên tôi cũng không cảm thấy hành vi như vậy là thỏa đáng, nếu như mạo phạm, tôi có thể xin lỗi, chỉ là vấn đề như vậy xác thật không phải một mình tôi có thể đơn độc giải quyết."

Nghe Ushijima Wakatoshi nói nhiều như vậy, sự chờ mong về câu trả lời của Washijo Youta đều không còn bức thiết như vậy nữa, mà cậu càng kinh ngạc vì Ushijima Wakatoshi thế nhưng vì lời tỏ tình của cậu mà suy nghĩ quá nhiều thứ đến vậy sao.

Nhất thời không biết nên vui hay nên vui hơn nữa.

Đương nhiên, lời nói của Ushijima Wakatoshi còn chưa kết thúc, cho nên Washijo Youta cứ như vậy tiếp tục nghiêm túc lắng nghe.

"Tendou cũng không phải không cho tôi kiến nghị, tuy rằng tôi trong lúc thi đấu như cũ không nghĩ thông suốt, nhưng tôi đại khái biết ý nghĩa lời tỏ tình của em là muốn câu trả lời gì."

"Tôi cũng đang nghiêm túc suy nghĩ, tôi đã nghĩ tới, phải cho em một câu trả lời như thế nào."

"Tuy rằng quá trình như vậy có chút phức tạp......"

Ushijima Wakatoshi xác thật đã nghĩ tới câu trả lời kia, tuy rằng không đủ rõ ràng, nhưng nó xác thật tồn tại.

"Tôi sẽ rất thận trọng hơn nữa dụng tâm bảo hộ tâm ý của em, tựa như em đối với tôi như vậy."

Washijo Youta đã quên chính mình sau khi nghe được câu trả lời nghiêm túc kia của Ushijima Wakatoshi, là phản ứng như thế nào.

Nhưng cậu xác thật từ những lời thao thao bất tuyệt hiếm thấy của Ushijima Wakatoshi, cuối cùng vẫn tìm được trọng điểm, không đủ rõ ràng, nhưng vẫn có thể minh bạch.

"Bảo hộ tâm ý của em."

"Giống em đối với tôi như vậy."

Rất rõ ràng a, tay của họ đều đã nắm, hơn nữa là Ushijima Wakatoshi chủ động.

Cho dù là khúc gỗ Ushijima Wakatoshi không hiểu cái gì gọi là hẹn hò, thì điều này cũng đã đầy đủ thuyết minh thái độ của Ushijima Wakatoshi.

Họ là thích lẫn nhau.

Chẳng qua cảm xúc như vậy đối với Ushijima Wakatoshi mà nói, có chút xa lạ, anh ấy đang chậm rãi tiêu hóa, hơn nữa thận trọng đưa ra quyết định hiện tại.

Đương nhiên Washijo Youta hẳn là vui mừng.

Nhưng cậu đã quên, đối tượng mà cậu thích là Ushijima Wakatoshi, một Ushijima Wakatoshi làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc và nghiêm chỉnh.

Cậu đã nghĩ chuyện này quá đơn giản.

Ít nhất việc họ yêu đương giống như những cặp đôi bình thường đã tràn ngập tính thử thách.

Ngay cả trong ngày đầu tiên họ tính xác nhận quan hệ.

Ushijima Wakatoshi cũng ở trong một trạng thái phi thường nghiêm túc, dặn dò cậu ngày mai cần phải đi bệnh viện và các công việc cụ thể.

Washijo Youta đột nhiên phát hiện, giống như không có bất kỳ thay đổi nào so với dĩ vãng sao!!!

Buổi sáng tin nhắn giám sát, cùng loại với ngôn ngữ thúc giục.

"9 giờ sáng, tôi đã hẹn bác sĩ."

Đây là Ushijima Wakatoshi gửi cho Washijo Youta vào lúc 6 giờ sáng.

Có lẽ là biết Washijo Youta có thói quen vận động, cho nên còn cố ý sắp xếp thời gian tương đối hợp lý.

Sau cái gọi là tâm ý liên kết, sự hưng phấn của Washijo Youta không kéo dài được bao lâu.

Đã bị tin nhắn thúc giục đi khám bệnh đầu tiên,dập tắt.

Lúc vừa mới bắt đầu lần đầu tiên đến chỗ bác sĩ, cậu cũng không cảm thấy mình có gì tật xấu, cho nên toàn bộ thái độ chính là, đi khám thôi, còn có thể thế nào.

Nhưng là hiện tại sau khi xác định mình bị bệnh, cậu kỳ thật càng nhiều vẫn là có chút hoảng loạn cùng vô thố.

Đại khái là, sự mơ hồ không biết bệnh của mình đã đến mức độ nào.

Cảm xúc như vậy sau khi Ushijima Wakatoshi đi theo cùng cũng không có tiêu giảm.

Washijo Youta ý đồ lợi dụng việc tìm kiếm điểm tật xấu ở Ushijima Wakatoshi, để dời đi lực chú ý.

Đơn giản chính là, cậu thích một người lạnh lùng như thế sao?

Hay nói cách khác, nói tốt là nghiêm túc đối đãi tình cảm nhưng cũng không cảm thấy có chỗ nào không giống nhau a.

Tôi có chút căng thẳng, làm sao cậu có thể không làm tôi căng thẳng vân vân.

Washijo Youta cũng phát hiện chính mình đã căng thẳng đến mức có chút hồ ngôn loạn ngữ, nhưng cậu chính là không thể nhàn rỗi, bởi vì chỉ có như vậy cậu mới có thể làm sự thấp thỏm của mình hơi chút ngừng nghỉ trong chốc lát.

Tuy rằng dọc theo đường đi Ushijima Wakatoshi không nói gì, nhưng cũng là vẫn luôn hưởng ứng Washijo Youta, cũng không có để cậu đơn độc lâm vào khủng hoảng.

Chẳng qua nhìn qua vẫn nghiêm túc lắm.

Nếu là người khác có lẽ chỉ cho rằng anh ấy là một người lạnh nhạt không quá quan tâm.

Nhưng Washijo Youta ở bên cạnh anh ấy, mới có thể cảm nhận được sự quan tâm và để ý ấm áp mọi lúc.

Mặc dù Washijo Youta vẫn luôn ở trong trạng thái thấp thỏm, cậu cũng không thể không thừa nhận nhờ Ushijima Wakatoshi ở bên cạnh an ủi, cũng hơi chút khuây khỏa chút.

Đến giờ nhìn thấy bác sĩ, Washijo Youta đơn độc đi vào.

Cậu phát hiện cậu kỳ thật một mình cũng có thể.

Có lẽ là bởi vì sự xuất hiện của mối quan hệ dựa dẫm về mặt tình cảm, đã khiến cậu ấy trong cảm xúc bắt đầu trở nên có chút mẫn cảm và yếu ớt.

Cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Sau khi đi vào bác sĩ liền mang theo nụ cười ấm áp nhìn cậu, mở miệng hỏi cũng là đề tài không có liên quan đến bệnh tình.

"Đang yêu sao?" Bác sĩ tự nhiên hỏi chuyện giống như là hỏi một người bạn lâu ngày không gặp.

Washijo Youta kỳ thật cũng không phải loại người rất nhanh thân thuộc với người khác, nhưng là vị nữ bác sĩ này lớn lên quá thân thiện, trên mặt lại mang theo ý cười khiến người ta ấm áp, hơn nữa câu này giống như sự hỏi thăm giữa những người quen biết, Washijo Youta thế nhưng cũng liền trả lời.

"Rất rõ ràng sao?" Washijo Youta theo bản năng sờ sờ mặt, dường như đang xác nhận, chẳng lẽ từ trên mặt liền nhìn ra được tới?

Nhưng mà bác sĩ chỉ là cười cười, "Ừm, nhìn ra được, trạng thái của cậu so lần trước đến đây tốt hơn rất nhiều."

Washijo Youta rất ngoài ý muốn, đầu tiên lần trước cậu không cảm thấy mình là bị bệnh, mà trong khoảng thời gian này cậu mới xuất hiện các loại phản ứng ứng kích, theo lý mà nói hẳn là càng nghiêm trọng, nghe được những lời này cậu có chút kinh ngạc.

"Chính là tôi......" Washijo Youta cúi đầu, có lẽ là ý thức được chính mình bị bệnh, cho nên cậu cũng thản nhiên tiếp thu tình huống của mình, cũng bắt đầu tin tưởng bác sĩ trước mặt, cho nên lời nói so lần trước nhiều một chút, đối với tình trạng của mình, cũng không chút nào keo kiệt nói cho bác sĩ.

Phi thường phối hợp.

Bác sĩ ở nghe cậu nói cũng vẫn luôn duy trì mỉm cười, cũng ở dưới tình huống thích hợp cùng Washijo Youta có qua có lại, cũng không giống như là bệnh nhân đến khám, càng giống như là cuộc trò chuyện hằng ngày giữa hai người bạn.

Cũng ở trong cuộc trò chuyện như vậy, Washijo Youta nói đến cái gọi là quá khứ.

Tuy rằng biết nói ra không có người tin, nhưng cũng có thể lấy một loại chính mình bị bệnh thì những tình huống này xuất hiện cũng là bình thường.

Cũng coi như là nói tương đối tường tận, cũng như là rốt cuộc đem cảm xúc mà mình để ý nói ra.

Ví dụ như kiếp trước ông nội qua đời, do áp lực tinh thần lẫn thể chất, phương pháp giảng dạy không khoa học, sự cố chấp quá mức của ông nội, tất cả điều này tạo thành trạng thái tâm lý hiện tại của cậu.

Chẳng qua chuyện tai nạn máy bay, giống như cọng rơm cuối cùng đè trên người cậu, cuối cùng cũng giải phóng cảm xúc bị áp lực vài thập niên của cậu.

Giống như là vốn dĩ đã bị bệnh, chỉ là không có một cái miệng hở để mổ nó ra trước mặt người khác thôi.

Trước kia buồn ở trong lòng, ngăn ở trong lòng, tất cả thối rữa đều chỉ là giấu ở sâu trong nội tâm, dùng vẻ ngoài bình thường che giấu nội tâm sớm đã vỡ nát của mình.

Nhưng hiện tại một cú đánh mạnh, một quyền thẳng đánh vào bụng cậu, đem những thứ thối rữa nát bươn kia đều phun ra.

Cũng coi như là một loại hành vi tự cứu để không tiếp tục thối rữa.

Tuy rằng Washijo Youta cũng không thể quá hiểu được lời bác sĩ nói, nhưng là bác sĩ cũng chỉ là muốn như một người bạn cùng cậu trò chuyện một đoạn thời gian.

Không biết từ lúc nào, cậu liền ngủ rồi.

Cậu cũng không có ý thức được chính mình đã ngủ.

Trong thị giác của cậu, cậu liền như quay trở về năm đó ngày ông nội qua đời.

Cậu đứng ở bên cạnh nghi thức cáo biệt, người và sự vật xung quanh đều như là bị ấn nút tua nhanh giống nhau, nhanh chóng lưu động.

Tựa như cậu nói, ngày đó tang lễ tới rất nhiều người, có đồng nghiệp của ông nội cậu, có thân hữu nhà cậu, còn có bạn bè của ông nội.

Nhưng là bạn bè của ông nội cũng không nhiều, có lẽ ở tuổi này đối với cái chết xem phai nhạt không ít, Washijo Youta cũng không có nhìn thấy mấy vị trưởng bối rơi nhiều nước mắt.

Ngược lại những học sinh đến tiễn ông ấy từng người khóc không thành tiếng.

Có lẽ là vì tuổi trẻ hiếm khi trải qua chuyện tử vong như vậy, mới có cảm xúc đầy đủ như thế.

Nơi này khóc dữ dội nhất chính là vị kia, tuyển thủ được ông nội coi trọng, người phát bóng giỏi, có màu sắc giống như thái dương Hinata Shoyo.

Washijo Youta cùng cậu ấy không có gì giao thoa, giao thoa duy nhất đại khái chính là lần này.

Nhưng Washijo Youta thông qua ảnh chụp đã sớm nhận thức cậu ấy.

Washijo Youta cũng không biết giữa ông nội và vị Hinata Shoyo này có chuyện xưa gì, lúc Washijo Youta biết Hinata Shoyo, đại khái chính là nghe nói ông nội có giúp đỡ Hinata Shoyo đi Brazil.

Đối với Washijo Youta, người mà nhiều năm như vậy không được đến coi trọng, thì đây là sự quan tâm mà chính mình chưa bao giờ nhận được.

Cậu từ đó không thích Hinata Shoyo, cũng là một cảm xúc bình thường.

Tựa như, vị Ushijima Wakatoshi luôn được ông nội treo ở bên miệng khích lệ, cậu ấy cũng đã từng lựa chọn không đi giao thiệp với nhóm người này trong đời này.

Một kiểu trốn tránh.

Tuy rằng đáng xấu hổ, nhưng hữu dụng.

Washijo Youta vẫn luôn đứng ở một bên, nhìn nhóm người này đến cùng ông nội của mình từ biệt.

Rũ đầu, máy móc cùng mỗi một người bạn bè thân thích đến viếng lễ phép đáp lễ.

Có thể là bị đại não hướng về phía cảm xúc bi thương quá thừa, Washijo Youta một giọt nước mắt cũng chưa rơi.

Từ khi cậu biết ông nội qua đời, đến về đến nhà giúp đỡ cha mẹ xử lý hậu sự, cậu một giọt nước mắt đều không có rơi.

Trong mắt người khác, cậu chính là một đứa cháu không có lương tâm.

Cậu cũng không để bụng người khác cho rằng như thế nào.

Tiễn đi rất nhiều bạn bè thân thích, còn có một ít học sinh.

Đến khi nghi thức kết thúc, trời đột nhiên liền mây đen giăng đầy, Washijo Youta không có gì cảm giác đặc biệt, cũng mặc kệ bên ngoài là thời tiết gì, là tình huống như thế nào.

Dường như sau khi xử lý xong mọi chuyện, cậu mới có thời gian một mình đi xem ông nội của mình.

Cậu đi bộ đi qua, không có gì đặc biệt, chỉ là muốn ở đàng kia ở lại trong chốc lát.

Điều làm cậu không ngờ tới chính là, trước mộ ông nội cậu lại sớm đã có một người ngốc tại nơi đó.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro