Chương 1. Quản lý mới
Phòng tập bóng chuyền Aoba Johsai rộn ràng như thường lệ: bóng nẩy đều đều, giày trượt nhẹ trên sàn gỗ, tiếng gọi nhau vang vọng khắp sân. Buổi tập đầu tiên của năm học mới khiến không khí thêm phần phấn chấn. Cũng là ngày giới thiệu thành viên mới.
Mireina đứng ngoài cửa, một tay đút túi áo khoác, tay kia bấm điện thoại, nghe từng cái tên được xướng lên bên trong.
"Đây là Kunimi Akira và Kindaichi Yutaro, học sinh năm nhất."
Giọng một cậu trai vang lên – mềm mại, không cao không thấp, pha chút nghịch ngợm. Dễ đoán là loại thích chọc ghẹo. "Đàn em của tôi từ Kitagawa Daiichi, rất có tiềm năng. Nhờ mọi người giúp đỡ nhé~"
Bên trong vang lên tiếng vỗ vai, bắt tay rôm rả. Mọi thứ có vẻ bình thường cho đến khi huấn luyện viên Mizoguchi Sadayuki cất giọng:
"À, nhân tiện," anh chỉnh lại cổ áo như đang phát biểu trong họp phụ huynh, "năm nay đội ta có một quản lý mới. Cháu gái tôi. Rất có tinh thần trách nhiệm, chắc chắn sẽ giúp ích nhiều—"
Mireina nheo mắt nhìn anh quay ra cửa và vẫy tay.
"—Mirei- à quên, Asakura!"
Cô thở dài, cắm mặt vào điện thoại.
"MIREINA!" – lần này thì hét thật. Giọng anh rung lên như thể sắp kích hoạt chế độ "sư tử mẹ tìm con".
Mireina đành bước vào.
Phòng tập bỗng im phăng phắc, như thể ai đó vừa bấm nút "pause". Hàng chục cặp mắt đổ dồn về phía cô, đầy vẻ ngạc nhiên, tò mò, và... một chút hoảng loạn.
Cô bước chậm rãi. Túi vải đeo lệch vai, nặng trịch vì laptop và bản vẽ. Mái tóc đen ánh bạc buộc cao lười biếng, vài lọn bung ra theo từng nhịp bước. Đồng phục đúng quy định, nhưng cổ áo mở một khuy, tay áo xắn gọn. Trên tai đeo vài chiếc khuyên lủng lẳng, thứ mà mấy thầy cô ghét cay ghét đắng, nhưng cô chưa bao giờ quan tâm.
"Xin lỗi nha," cô nhét điện thoại vào túi, mắt liếc lười biếng về phía chú mình, "mải nghịch điện thoại không để ý." Đúng giọng điệu của mấy đứa hay chống đối điển hình.
Cả đội vẫn chưa thoát khỏi chế độ "đứng hình". Một vài người đỏ mặt, có đứa nuốt nước bọt rõ tiếng.
"Đây là Asakura Mireina, học sinh năm ba, người sẽ làm quản lý của đội mình năm nay."
Mizoguchi bắt đầu nói tiếp, ánh mắt ra hiệu chào mọi người đi.
"Gọi Asakura hay Mireina cũng được. Rất vui được làm quen."
Cô nói bằng một giọng đều đều, không giấu nổi vẻ chán nản. Đúng là bị bắt ép tới đây – nghe lời chú thì còn được ở lại Nhật, không thì sẽ bị tống sang nước ngoài ngay lập tức. Mà về sống với bố mẹ thì còn phiền hơn.
Cô không nhìn thẳng ai, nhưng đủ để thấy có người đang gãi đầu, có người há miệng như đang đứng nhầm sàn diễn thời trang. Kindaichi suýt đánh rơi bóng khỏi tay, đập đập vào thằng bạn:
"Kunimi, cô ấy xinh đẹp nhưng trông còn chán chường hơn cả cậu."
Kunimi thì chỉ nhướn mày rất nhẹ – như thể radar vừa bắt được một cá thể ngoài định nghĩa "học sinh phổ thông".
"Xinh quá..." Bọn họ thì thào.
Oikawa khựng lại đúng một giây. Ánh mắt lấp lánh kia bỗng sắc hơn, như thể vừa phát hiện ra một "đối tượng nghiên cứu" thú vị. Nhưng cậu ta nhanh chóng bị Iwaizumi – dù mặt đang hơi đỏ – đập vai cảnh cáo.
"Tớ có làm gì đâu," Oikawa cười vô tội, rồi như chớp được thời cơ trêu bạn mình, cậu thản nhiên nói: "Người như Iwa-chan không làm quen được với con gái đâu."
Iwaizumi tức điên, bắt đầu muốn chửi bới, Hanamaki phải giữ lại nếu không chắc lại xông vào túi bụi. Oikawa vẫn cười, mặt ngây thơ vô số tội.
Yahaba đứng cạnh Watari, mắt long lanh: "Cuối cùng ngày này cũng tới. Cuối cùng chúng ta cũng có quản lý nữ."
Mizoguchi vỗ tay ra hiệu giữ trật tự, rồi quay sang Oikawa – không rõ là cảm ơn hay trách móc:
"Nhờ công của Oikawa mà chúng ta nhận được rất nhiều đơn xin làm quản lý, nhưng chẳng ai thực sự muốn làm việc cả. May mà có Mireina. Em ấy từng chơi bóng chuyền, sẽ hỗ trợ được nhiều."
Cả đội đồng thanh "Oooh" như vừa nghe được bí mật quốc gia. Có đứa suýt vỗ tay.
"Là bị bắt ép..." Mireina lí nhí, nhưng bị Mizoguchi trừng mắt, cô lại im bặt.
Ông tiếp lời: "Mấy việc đơn giản chắc Mireina biết rồi, có gì mới sẽ chỉ thêm. Hôm nay, là buổi đầu tiên, quan trọng là ghi chép chỉ số, thể lực của từng người. Có gì không rõ thì hỏi. Còn câu hỏi gì nữa không?"
"Không." Ngắn gọn, dứt khoát.
"Vậy khởi động đi, còn chuẩn bị tập!"
"Osu!" Cả đội đáp vang.
Huấn luyện viên vừa quay đi, cả đội lập tức vào guồng khởi động. Tiếng giày ma sát ken két trên sàn gỗ, tiếng bóng bật nhịp nhàng, xen lẫn những tràng hò hét không đầu không cuối – tất cả hoà vào nhau thành một bản hòa tấu náo nhiệt, đặc trưng của hormon tuổi mười bảy. Mireina lặng lẽ thay đồ thể thao, buộc gọn tóc, xoay cổ tay, giãn vai, nhập cuộc với sự điềm nhiên không chút ngại ngùng.
"Asakura-senpai, chị cũng tập hả?" Yahaba hỏi, mặt hơi đỏ lên như thể chỉ mới chạm mắt với thần tượng.
Mireina không trả lời.
Yahaba cười gượng. Như để cứu vãn chút thể diện, cậu lượm một quả bóng, thả nhẹ về phía cô với giọng điệu rót mật:
"Ơ, xin lỗi nha... bóng lăn mất rồi. Chị nhặt giúp em với?"
Mireina không buồn nhìn quả bóng. Cũng chẳng thèm liếc cậu ta lấy một cái.
Cô chỉ thong thả rút từ túi áo ra một quyển sổ tay nhỏ, mở đúng trang ghi chép cho hôm nay. Lướt nhanh qua danh sách tên và ảnh cầu thủ của đội, Mireina cầm bút ghi đều đặn như một cái máy:
"Yahaba Shigeru – kỹ năng cơ bản: nhặt bóng – không đạt."
Sân tập bỗng nổ tung trong tiếng cười. Tiếng cười của một đám thanh niên đang sung sức, vừa được chiêu đãi một tiết mục hài không ai mong đợi nhưng ai cũng thấy hả hê.
Yahaba đứng chết trân, mặt đỏ rực như cà chua vừa nhấc ra khỏi nồi nước sôi.
"Lạy chúa Yahaba, cậu không bao giờ khá lên được, thật đấy!"
"Cho em xin một trang riêng để ghi 'tội hình sự' của cậu ấy!"
"Cái này đáng đưa vào biên niên sử Aoba Johsai đấy!"
Mireina đóng sổ, nét mặt bình thản như người vừa hoàn tất biên bản kiểm kê kho.
Sau đó đúng như cô dự đoán, nhóm năm ba tiến lại – đi đầu là Oikawa – với ánh mắt đầy tò mò. Không phải thứ tò mò dễ thương, mà là kiểu tò mò lắm chuyện.
"Asakura-chan~" Oikawa mở lời đầu tiên, mặt vênh lên cái vẻ tự tin dễ ghét, giọng điệu cố ý nhấn nhá thêm chữ chan ngọt như đường phèn, như thể đã thân quen từ kiếp trước.
"Cậu trước học trường nào vậy?"
"Một trường ở Tokyo." Cô trả lời ngắn gọn, vẫn đang siết lại dây giày.
"Nghe nói cậu từng chơi bóng chuyền? Mà ở trường cũ của cậu, đội bóng chuyền có mạnh không?" Iwaizumi xen vào, mắt ánh lên vẻ hứng thú khó giấu.
Mireina ngẩng lên, nheo nhẹ mắt. Giọng nói của cô thản nhiên, đều đều, không chút cảm xúc – như thể đang đọc bản tin thời tiết:
"Cũng có vẻ mạnh. Mà tôi cũng không để ý, tôi bỏ bóng chuyền từ lúc lên cấp ba. Gần hai năm rồi."
Oikawa đang định hỏi tiếp thì đột nhiên thấy sống lưng lành lạnh. Mireina khẽ mỉm cười – một nụ cười duyên dáng, lịch sự, vô hại đến mức khiến người ta cảnh giác.
"Nghe nói đội bóng của trường này nằm trong top tỉnh?"
Cô nghiêng đầu, hạ giọng như đang tâm tình: "Ở Tokyo, tôi chưa từng nghe đến Aoba Johsai. Chắc là... chưa từng vào được giải quốc gia nhỉ?"
Câu nói nhẹ như không, nhưng rơi đúng chỗ nhói tim.
Oikawa đứng hình, cười không nổi
Iwaizumi thì khẽ co giật khoé miệng, trông như đang đếm ngược đến khoảnh khắc mất kiểm soát.
Hanamaki và Matsukawa thì ho sặc sụa, cố gắng nhịn cười như thể không phải đồng đội của Oikawa và Iwaizumi ba năm nay.
"...À, nhưng tôi tin mấy cậu có tiềm năng mà," cô nói thêm, chân thành đến mức giả tạo, vỗ nhẹ vai Oikawa, và nháy mắt, giơ ngón cái:
"Cố lên nhé, đội trưởng."
***
Buổi đấu tập bắt đầu. Âm thanh giày trượt vang lên đều đều, xen giữa là tiếng hô "ball!" và tiếng đập bóng dội vào tường nhà thể chất. Mireina không nói gì, chỉ ngồi bên chiếc bàn tạm được kê sát tường. Ánh mắt lười biếng lướt qua sân, có vẻ không tập trung. Nhưng tay cô thì đang không ngừng ghi chép đều đặn, từng dòng ngắn gọn nhưng cụ thể, thỉnh thoảng còn gạch chân bằng bút đỏ.
"Iwaizumi Hajime – khả năng phòng thủ tốt, phản xạ ổn định, giữ nhịp lối chơi. Tinh thần trách nhiệm cao. Tuy nhiên, khi quá nóng tính dễ làm mất kiểm soát nhịp độ cả đội hình."
"Matsukawa Issei – tốc độ ra quyết định chưa cao nhưng chắn bóng ổn định, phối hợp ăn ý với Hanamaki. Là loại người giả bộ chậm chạp nhưng thật ra đang đọc vị tất cả."
"Hanamaki Takahiro - Kỹ thuật khá đồng đều, không nổi bật nhưng ổn định. Là kẻ không làm hỏng việc nhưng cũng không chơi hết mình.
"Kunimi Akira – kiểu người lười biếng thông minh. Lối chơi cực kỳ tiết kiệm năng lượng, lười di chuyển nhưng kỹ thuật gọn, khả năng đọc trận khá."
"Kindaichi Yuutaro - Cao, thể hình tốt, sức bật ổn. Tuy nhiên, tâm lý chưa ổn định, dễ bị ảnh hưởng bởi sai lầm của bản thân. Chưa đủ bản lĩnh."
"Yahaba Shigeru - Kỹ thuật chuyền khá tốt, tư duy ổn định. Tuy dễ bị kích động, nhưng là một người có trách nghiệm, nghiêm túc khi chơi."
"Watari Shinji - Nhanh, phản xạ tốt, di chuyển thông minh. Hơi mờ nhạt, nhưng đó cũng là điểm mạnh của libero giỏi."
Cô nghiêng đầu, bút dừng một chút ở một cái tên.
"Oikawa Tooru."
Không cần xem danh sách. Cô nhớ rõ cái tên này – từ lúc vừa bước vào đã nhận thấy ánh mắt sắc như dao cạo của cậu ta, dù giấu sau nụ cười thân thiện đến mức giả tạo.
Mireina chậm rãi quan sát. Cậu ta không phải người bật cao nhất, không phải tay đập mạnh nhất, và cũng chẳng phải người im lặng tỏa sáng. Trái lại – vừa hô gọi, vừa cười đùa, vừa "thả thính" với tất cả mọi người bằng phong thái nửa thật nửa đùa.
Nhưng có một điều không thể phủ nhận – đội bóng này vận hành quanh Oikawa.
Chuyền bóng không phải chỉ là kỹ thuật. Nó là cảm nhận. Và cậu ta cảm được từng bước chân, từng nhịp thở của đồng đội. Cậu ta biết khi nào nên chuyền nhanh, khi nào nên điều tiết, khi nào thì dùng một pha bóng "giả vờ vô tình" để ép người khác di chuyển. Thậm chí cả những thằng nhóc năm nhất còn lúng túng cũng dần theo kịp nhịp.
Mireina cắn nhẹ bút, chậm rãi ghi thêm vào lề:
"Oikawa Tooru – chuyền hai xuất sắc, kiểm soát không khí đội tốt. Cực kỳ chú ý đến cảm xúc đồng đội, biết điều chỉnh tâm lý tập thể. Thao túng cảm xúc đồng đội bằng nụ cười và vài lời khen đúng lúc."
Cô khẽ cong môi, một nụ cười rất mảnh, không ai nhìn thấy.
Đội bóng này... không mạnh về thể chất, kỹ thuật thì ở mức khá, nhưng điểm nổi bật nhất – là nhịp.
Nhịp tập luyện, nhịp chuyền bóng, nhịp đồng đội. Không phải đội nào cũng có được.
Và tất cả xoay quanh cậu ta.
Mireina dựa lưng vào ghế, gập sổ lại. Ánh mắt cô vẫn dừng lại thêm một chút – rất nhẹ – ở người đội trưởng tóc nâu kia.
"Cậu ta đúng là biết cách thao túng sân đấu đấy."
Buổi tập kết thúc, tiếng còi vang lên như một dấu chấm nhẹ tênh cho những nỗ lực đẫm mồ hôi.
Oikawa bước lại gần bàn, vừa lau mồ hôi bằng khăn, vừa cúi người sát xuống, mái tóc nâu hạt dẻ ướt đẫm chạm gần mép bàn. Nụ cười nửa miệng đặc trưng của đội trưởng vang lên cùng một câu trêu chọc kinh điển:
"Cậu chăm chú ngắm tôi từ đầu đến cuối... thích tôi rồi đúng không?"
Mireina ngước lên, ánh mắt chẳng buồn né tránh. Cô không trả lời ngay. Chỉ khẽ nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một cách hoàn toàn không thân thiện – cái kiểu cười khẩy pha giữa chán ghét và chế giễu.
"...Cứ cho là như vậy đi." – Giọng cô ngọt ngào một cách lừa đảo.
Oikawa hơi ngớ người. Một phần vì câu trả lời, phần khác vì thái độ không chút thẹn thùng kia. Con gái thường hay đỏ mặt gắt gỏng hoặc chí ít cười ngại, sao cô gái này trông như vừa tạt nước đá vào mặt mình một cách tao nhã thế nhỉ?
Chưa kịp để cậu phản ứng lại, Mireina đã gập cuốn sổ, đưa lại cho Mizoguchi đang đi tới. Giọng cô thản nhiên như vừa kết thúc một bài kiểm tra toán.
"Cháu về trước đây."
"Không đợi chú về cùng à?" Mizoguchi hỏi lại.
"Chú cứ ở lại thêm với bọn họ đi." Câu trả lời dứt khoát, đúng chất người vừa ghi chép hồ sơ tội phạm thay vì quan sát cầu thủ.
Cô xoay người, rút dây cột tóc, thả mái tóc dài lòa xòa phủ qua lưng. Không ngoái đầu, không chào ai, cứ thế rời khỏi nhà thể chất với dáng đi khiến cả đội bóng đột nhiên im bặt.
Mizoguchi nhìn theo, lắc đầu:
"Con bé này... đúng là ương bướng. Khó ở thật."
Mizoguchi cầm sổ, vừa định cất đi thì vô tình thấy một tờ giấy nháp mỏng kẹp giữa những trang ghi chép chính, giấy hơi xộc xệch, nét chữ bay hơn hẳn nét chữ nắn nót anh thường thấy của Mireina, còn kèm thêm dòng chú thích, nổi bật như nụ cười tinh quái: "Thông tin về đám người kia".
Mizoguchi khựng lại ba giây. Tờ giấy đó — rõ ràng không phải là tình cờ.
Không nói không rằng, anh lặng lẽ đưa tờ giấy cho Oikawa. Chưa kịp hỏi gì, cậu đã mở ra xem. Cả đội như thể có radar riêng, lập tức xúm lại. Và rồi, từng dòng hiện ra như vết dao mảnh cắt vào lòng tự trọng.
"Yahaba Shigeru – Thích thể hiện. Không biết nhặt bóng."
Yahaba rít lên như thể bị bóc trần giữa ánh đèn sân khấu:
"KHÔNG PHẢI KHÔNG NHẶT! BỊ TRƯỢT TAY!!"
Âm cuối câu cậu lạc đi, giọng méo xệch vì vừa uất ức vừa muốn vớt vát chút sĩ diện đang hấp hối.
Cả đội lặng một nhịp. Không ai thèm đáp. Thái độ của họ chính là câu trả lời.
"Watari Shinji – năng động, phản xạ tốt, nhưng mờ nhạt."
Watari cúi gằm, cả thân ảnh như mờ đi theo đúng nghĩa đen.
"Kindaichi Yuutarou – Cao nhưng dễ bị bắt bài vì mặt lúc nào cũng hiện rõ định hướng bóng."
Kindaichi giơ tay che mặt theo phản xạ, bối rối: "Mình đâu có biểu cảm rõ thế đâu nhỉ..."
Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi, nhưng đủ để cả đội nhìn sang, gật gù.
"Hanamaki Takahiro - Lười mà vẫn hay cứu nguy."
"Matsukawa Issei – Thâm hiểm không cần cố gắng."
Khoảnh khắc ấy, hai cái đầu quay sang nhìn nhau chậm rãi. Một nụ cười tội lỗi tràn lên môi cả hai như thể vừa được trao huân chương "vai phản diện xuất sắc nhất" trong phim truyền hình. Hai người cùng vỗ tay một cái đầy tự hào: "Tao biết mà! Chúng ta có tiềm năng phản diện!"
"Kunimi Akira – Có kỹ năng, nhưng di chuyển như zombie. Quá lười!"
Kunimi nằm vật ra sàn, lười đến mức không phản bác, chỉ thở dài: "...Ờ."
"Iwaizumi Hajime – lực công phá cao. Dễ nổi cáu."
Iwaizumi cười gượng, mắt liếc sang Oikawa như hỏi "Tao thật sự dễ nổi cáu vậy sao?"
Oikawa định mở miệng trêu, nhưng chưa kịp nói thì câu cuối cùng đã khiến cậu chết đứng:
"Oikawa Tooru – Mặt dày. Giả tạo, hay diễn. Tự luyến nên có xu hướng thao túng cảm xúc người khác bằng nhan sắc. Phát bóng như đang dùng chakra."
Một khoảnh khắc yên lặng như lễ truy điệu.
Rồi—Oikawa bùng nổ như núi lửa bị kích động.
"Cái gì là dùng chakra?!?!" – Oikawa gào lên. "Cái gì mà mặt dày, tự luyến?"
Hanamaki vỗ đùi cười: "Asakura chắc coi Naruto!"
"Mày ko tự luyến thì ai nữa." Iwaizumi ném thêm một nhát chí mạng
Oikawa bắt đầu giãy nảy, hai tay khua loạn xạ. Trong khi đó, phần còn lại của đội thì đã hoàn toàn buông xuôi, gục ngã dưới sàn nhà thể chất trong một trận cười ngặt nghẽo.
Tiếng cười vang vọng trong không gian rộng, lan ra đến từng góc nhà thể chất, vẽ lên cái cảm giác khó tả của một buổi chiều đầu năm học — ồn ào, mồ hôi, lăn lộn.
Ở một góc, Mizoguchi lặng lẽ gập lại cuốn sổ. Ánh mắt anh dõi theo cái đám trẻ rộn ràng như vườn thú nhỏ trước mặt, môi khẽ cong lên.
"Đám nhóc này có vẻ vừa gặp phải một con bão cấp độ mới rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro