Chương 2. Hòa nhập
Đã vài tuần kể từ khi Asakura Mireina nhận lời làm quản lý đội bóng chuyền nam của Aoba Johsai.
Cô vẫn vậy—đến đúng giờ, làm việc chuẩn chỉnh, rồi lặng lẽ rời đi. Không chậm trễ, không bộc lộ ngẫu hứng, không hòa vào cái không khí ồn ào rộn ràng của những cậu trai mướt mồ hôi và cười đùa vang dội. Giao tiếp ở mức tối thiểu, nhưng mỗi lần mở miệng thì mỏ hỗn đến mức không ai dám nói tiếp.
Cô chưa một lần để lộ dấu hiệu rằng mình thật sự tham gia vào câu lạc bộ này. Nhưng tất cả đều biết rõ: cô làm việc cực kỳ nghiêm túc. Thông báo trên bảng được dán thẳng thớm, viền pastel nhẹ, nét chữ nghiêng tỉ mỉ như thể cắt ra từ một tạp chí nghệ thuật. Những túi nước bổ sung điện giải dán nhãn màu riêng biệt, xếp gọn gàng theo thứ tự từ "phục hồi nhanh" đến "ngon nhất". Dụng cụ y tế luôn đầy đủ, băng gạc cắt sẵn từng đoạn đều như đo máy.
Cô không cần nói gì—mọi thứ cô chạm vào đều gọn gàng, sạch sẽ và kỳ lạ thay... rất sang.
"Chị ấy bị ám ảnh bởi sự hoàn hảo à?" Yahaba lẩm bẩm, đứng chống hông, ánh mắt như đang phân tích bảng chiến thuật.
Watari gật gù: "Tớ cá là nếu tụi mình làm rối tung chỗ này, chị ấy sẽ tái tổ chức lại cả đội thật đấy."
"Không đùa đâu," Yahaba tiếp, liếc sang bảng thông báo, "cái tờ hôm qua căn đúng 45 độ. Anh đo rồi."
"Mireina-san mà biết mấy người ngồi tán phét về chị ấy thế này, đảm bảo mai xóa hết mấy cái nhãn màu, thay bằng màu đen." Kunimi phát biểu từ góc phòng, giọng đều đều như thể đang ngủ gật.
Cậu lại thả người xuống sàn, khăn lạnh phủ mặt như đang ở suối nước nóng. "Có quản lý nghiêm túc, chăm chỉ như Asakura-san thì tốt chứ sao."
Từ "chăm chỉ" được phát ra từ người lười nhất đội khiến Yahaba thở dài.
"Dù sao thì... có người kỹ tính thế này, làm mình cũng cảm thấy không thể làm việc qua loa được."
Kindaichi gật gù, rồi thì thào: "Nhưng mà... em vẫn thấy chị ấy hơi đáng sợ..."
Đang mải buôn chuyện thì Mizoguchi gầm lên từ đầu sân:
"MẤY ĐỨA KIA CÓ TẬP KHÔNG?!" Cả nhóm nhanh chóng tản ra như bầy chim sẻ bị đập vào tổ.
Ở gần cuối phòng, Oikawa khẽ cười. Cậu không tham gia mấy lời bàn tán kia. Bình thường thì chắc chắn cậu là người khơi mào mọi trò đùa, đặc biệt nếu có một cô gái xinh xắn xuất hiện trong đội. Nhưng lần này thì khác—Asakura Mireina là kiểu người khiến cả cậu cũng phải do dự. Cô là kiểu người mà một khi bước vào phòng, không khí sẽ thay đổi. Như cơn gió lạnh giữa mùa hè—làm người ta tỉnh táo, nhưng cũng e dè.
Cậu nhớ lại, mấy hôm trước Mizoguchi từng bảo:
"Oikawa, em là đứa hòa đồng, biết cách nói chuyện với tất cả mọi người."
"Mizoguchi-san, thầy đánh giá em cao quá rồi." Cậu đáp khiêm tốn, nhưng giọng với mặt thì như vênh lên trời, đầy ngạo nghễ.
"Con bé đó trông thì ương bướng, khó ở, do hay phải ở một mình từ nhỏ, cái gì cũng tự lo. Nhưng nó không khó gần đâu, trông vậy thôi nhưng là kiểu người rất dễ kết bạn đấy. Nếu em có thể giúp nó mở lòng một chút..."
Thật ra Oikawa cũng từng định bắt chuyện nhưng cậu vừa mơi bước đến, chưa kịp nói gì thì Mireina đã liếc một cái—sắc như thể muốn nói "phiền thật". Sau đó là một tiếng thở dài, dài đến mức Oikawa tự dưng thấy mình đang đứng sai vị trí. Câu từ cậu vừa rụt rè nghĩ ra trong đầu lập tức rút lui có trật tự.
Thành thật mà nói—Oikawa Tooru có thể đối đáp lưu loát với fan nữ, cổ động viên, thậm chí là những đối thủ kiêu căng nhất. Nhưng với kiểu người như Asakura Mireina?
Cậu vẫn đang tìm sách hướng dẫn.
***
Một buổi chiều muộn sau buổi tập dài dằng dặc, Oikawa nán lại một mình để luyện thêm vài cú phát bóng. Sàn gỗ dội lại âm thanh của mồ hôi, bóng, và quyết tâm.
Khi ánh hoàng hôn kéo dài trên hành lang, cậu lên sân thượng để giãn cơ và hít gió trời.
Và ở đó—Oikawa thấy Mireina.
Cô đứng tựa lưng vào lan can, áo khoác mỏng rũ hờ trên vai. Tóc đen ánh bạc dài chạm lưng, bay lòa xòa theo gió chiều. Một tay cầm sổ phác thảo, tay kia giữ điếu thuốc cháy dở. Tai nghe đeo lệch một bên, tiếng nhạc rò rỉ khe khẽ. Màu lem vương đầy trên tay cô, cả đầu ngón tay lẫn mặt trong cổ tay áo—những vệt sơn và màu nước khô chưa kỹ, như thể vừa rời khỏi một trận đánh với cảm xúc trên giấy.
Cậu đứng sững vài giây. Mùi thuốc lá nhòa vào mùi mực và giấy cũ, thứ hỗn hợp ám lại rất riêng, rất Mireina. Cô giống như bước ra từ một khung hình—cô độc, nghệ sĩ, và có gì đó nguy hiểm một cách lặng lẽ.
Mireina ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt cậu.
Cô hơi giật mình. Không vội vã giấu điếu thuốc, nhưng vẫn thoáng bối rối.
"Làm cái gì vậy, tên đ—"
Cô khựng lại, đầu hơi nghiêng như đang ngăn chính mình chửi thề.
"Ái chà, Asa-chan~" Oikawa toe toét, giọng kéo dài đầy trêu chọc. "Đang làm gì thế?"
Cô quay đi, vai giật nhẹ. Rõ ràng định mắng, nhưng lưỡi vấp.
"Đừng có gọi kiểu thân thiết đó."
"Ơ, không thân à?" Cậu nhướng mày. "Tôi còn tưởng từ hôm cậu ghi tên tôi vào danh sách 'ưu tiên chườm đá' là thân rồi chứ."
"Là vì cậu bị bong gân, không phải vì tôi có hứng quan tâm."
"Tôi cảm động đấy~"
Lần đầu tiên, cậu thấy Mireina đỏ mặt. Không nhiều—chỉ là một vệt hồng thoáng qua. Nhưng đủ để cậu khựng lại vài giây.
Không ai nói gì. Gió thổi qua, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt và âm nhạc rock ầm ĩ rò rỉ từ tai nghe của cô.
Mireina dụi tắt điếu thuốc vào nắp lon nước, bỏ tay vào túi áo.
"...Cũng đừng kể chuyện này với Sadayuki đấy."
"Biết rồi biết rồi. Nhưng mà," Oikawa nghiêng đầu, mắt lấp lánh – "Cậu vẽ gì thế?"
"...Không phải việc của cậu."
"Lạnh lùng thế."
Oikawa bước lại gần một bước. "Tôi chỉ tò mò xem liệu mình có được vẽ trong đấy không thôi."
Mireina liếc cậu, chép miệng, đầu chắc nghĩ tên điên. Nhưng cô cũng mở sổ vẽ, không nói gì, chỉ nghiêng người đưa nó về phía Oikawa. Trên mặt giấy là những mảng màu loang tràn, bút lông to bảng, không hình thù rõ ràng nhưng đầy chuyển động – như thể đang nhìn vào một khoảnh khắc cảm xúc bị bóp nghẹt giữa gió, ánh sáng và tiếng thở.
Oikawa nhíu mày. Cậu không hiểu. Hoàn toàn không hiểu gì.
"...Cái này là gì vậy?"
"Đúng là một câu hỏi kinh điển." Mireina nói, giọng không lạnh cũng chẳng mỉa mai – chỉ như một ghi chú thờ ơ.
"Cậu định chửi tôi à?"
"Không. Tôi đang trả lời."
Oikawa im một lát, rồi khẽ bật cười. "Chà, cậu khó hiểu thật đấy."
"Cảm ơn nha." Mireina đáp giọng điệu trêu chọc
Cô đóng sổ lại, cầm bằng hai tay như ôm một cái khiên mềm. Mắt nhìn ra thành phố phía xa, ánh hoàng hôn làm hàng mi cô rực lên.
"Nhưng... cũng không tệ." Oikawa nói, đột ngột hơn chính cậu dự tính.
"Cái gì không tệ?" Cô liếc sang.
"Cái việc cậu không giống ai cả. Nó khiến tôi thấy... thú vị."
Mireina bật cười – lần đầu tiên là một tiếng cười thật. Không gằn, không lạnh, không ngăn cách.
"Nguy hiểm đấy. Cậu thấy cái gì thú vị là thường không yên đâu."
"Tôi là kiểu người thích chuốc rắc rối mà." Oikawa nhún vai. "Hỏi Iwa-chan mà xem."
"Ừ." Mireina cười khẽ, giọng dịu đi, gần như buồn cười. "Tôi thấy rồi."
Oikawa nghiêng người về phía trước, ánh mắt thoáng đùa nhưng giọng thì chậm rãi, như thể đang dò xét điều gì đó khó nắm bắt:
"Asa-chan là kiểu người trông thì khó ở nhưng lại rất muốn kết bạn, đúng không?"
"Ồ, Sadayuki bảo gì với cậu về tôi à?" Mireina đáp, mắt vẫn nhìn xa xa.
Cái giọng của cô không có lấy một nét xấu hổ – ngược lại, lại như đang bẫy ngược người đối diện. Oikawa thoáng khựng. Chết tiệt, chính cậu mới là người bị bắt bài.
"Tôi là kiểu người hơi bị dễ kết bạn đấy nhé." Cô nói tiếp, giọng bình thản. "Chỉ là tâm trạng tôi hơi thất thường tí thôi." Cô khua tay, chỉ vào không khí quanh mình như đang mô tả khí áp thay đổi theo độ cao.
"Vừa tới trường mới đã phải tham gia vào một nơi toàn đàn ông, mồ hôi và testosterone, cộng thêm âm lượng như hội chợ... thì cảm giác như não mình bị vắt khô. Phải cẩn thận không năng lượng tôi chắc sắp bay sạch."
Oikawa nhướng mày. "Ồ, vậy là cậu đang tiết kiệm năng lượng, kiểu như Kunimi?"
"Cứ cho là vậy."
Lần này, thay vì nói thêm, Oikawa chỉ im lặng nhìn cô vài giây. Rồi cậu đổi chủ đề, giọng trầm hơn, có phần hiếu kỳ thật sự:
"Cậu từng chơi bóng chuyền, đúng không?"
"Đúng."
"Sao lại bỏ?"
"Tự dưng không thấy thích nữa."
Những câu trả lời cụt ngủn của Mireina khiến Oikawa muốn trợn mắt vì tức, nhưng chẳng thể phản bác gì. Và rồi, một lần nữa, cậu rợn sống lưng khi cô bỗng quay sang liếc cậu, nở nụ cười nửa như đe dọa, nửa như cợt nhả:
"Này Oikawa, nếu tôi mà tràn trề năng lượng thì cậu mới là người thấy sợ đấy."
Cô bật cười – một tràng cười dài và thật, như thể vừa gỡ bỏ được lớp băng mỏng vây quanh mình bấy lâu. Lần đầu tiên, Oikawa thấy cô cười như vậy – không gượng, không lạnh, không châm biếm. Tự nhiên đến mức chính cậu cũng không kìm được mà bật cười theo.
"Đúng là con người khó hiểu," Oikawa lắc đầu, gần như đầu hàng.
"Vậy cậu thì sao?" Mireina nghiêng đầu, giọng trở lại điềm tĩnh "Trông có vẻ yêu bóng chuyền lắm nhỉ?"
Thực ra Mireina chưa bao giờ về thẳng nhà sau giờ tập, vẫn thường lén trèo lên sân thượng vẽ tới muộn, và hầu như lần nào chạy qua sân tập cũng thấy Oikawa ở đó. Một mình tập thêm. Điều khiến cô chú ý không phải kỹ thuật, mà là ánh mắt và nụ cười cậu dành cho trái bóng – giống một người vừa tìm thấy thế giới của mình.
"Ừ" Oikawa gật đầu, gần như không cần nghĩ. "Tôi yêu bóng chuyền cực kỳ luôn. Không phải chỉ vì muốn thắng – à, cũng có một phần như vậy – nhưng mà..."
Cậu ngả người vào lan can, mắt hơi nheo lại, ánh nhìn xa xăm như đang nói về một điều gì đó vừa lớn lao vừa rất riêng tư. Giống một cậu bé đang kể chuyện về siêu nhân.
"... Có lẽ là vì cái âm thanh đó. Biết không? Cái tiếng bụp – khi bóng chạm đúng vị trí trên tay. Hoặc lúc đỡ được một cú phát hiểm mà hóa ra không đau như mình tưởng. Hoặc khi chuyền bóng mà chỉ cần liếc mắt, đồng đội đã biết mình định làm gì."
Cậu giơ tay lên, làm động tác chuyền giả bằng một cú hất cổ tay mềm mại.
"Mỗi lần bóng bay lên, trong đầu tôi như có một phần hét lên WOA!! Kiểu như, dù mệt đến đâu, bực đến đâu, chỉ cần chạm vào bóng là mọi thứ đều biến mất."
Oikawa nhìn xuống lòng bàn tay mình, mỉm cười – dịu dàng, gần như trẻ con. "Nghe ngu ngốc đúng không?"
Mireina im lặng. Có gì đó rất lạ trong khoảnh khắc ấy – như thể một lớp bụi mỏng phủ lên tâm trí cô suốt nhiều năm vừa bị gió thổi bay đi một chút.
"Không ngốc đâu," cô đáp khẽ. "Tôi nghĩ... những người dám đam mê một thứ hết mình thì thật tuyệt vời."
Cô thật sự nghĩ vậy. Có lẽ cũng chính vì thế mà cô từ bỏ bóng chuyền – dù từng được gọi là có tài. Vì cô chưa từng yêu nó đến thế. Một đứa trẻ sinh ra có năng khiếu sẽ được kỳ vọng biến nó thành cả sự nghiệp. Nhưng nếu không yêu thì tài năng đôi khi chỉ là gánh nặng.
Oikawa quay sang nói vu vơ:
"Chẳng phải cậu cũng đang làm điều mình đam mê đấy sao? Suốt ngày vẽ vời, thiết kế... Lúc nào mặt mũi với tay chân chẳng dính thêm tí màu. Hoặc... đam mê khiến người khác tức điên lên."
Mireina không trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ. Họ im lặng một lúc – nhưng không phải kiểu im lặng gượng gạo, mà là thứ tĩnh lặng thoải mái, như thể chẳng cần nói gì thêm.
Gió bắt đầu thổi mạnh. Một luồng khí lạnh lùa qua lan can khiến Mireina khẽ rùng mình, kéo sát cổ áo khoác.
"Vào thôi," cô nói. "Cậu mà cảm lạnh thì tôi lại phải ghi tên vào danh sách 'ưu tiên nấu cháo'."
"Cháo cậu nấu ngon không?" Oikawa nheo mắt, giọng tinh quái.
"Chưa ai chết." – Cô đáp tỉnh bơ.
Oikawa phá lên cười.
"Vậy thì ăn cũng được. Tôi cũng quen nhận quà từ fan nữ rồi."
Khi cả hai vừa xoay người bước vào, Oikawa bỗng cúi sát xuống, thì thầm gì đó vào tai cô bằng giọng kéo dài đầy ranh mãnh.
Mireina khựng lại một giây, rồi khẽ bật cười.
"Cậu đúng là đồ xấu xa."
Sáng hôm sau. Vừa bước vào sân tập, đi ngang qua Iwaizumi, Mireina dừng chân. Cô hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười lịch thiệp:
"Chào buổi sáng, Iwa-chan."
Chỉ một câu chào đơn giản, nhẹ như gió thoảng.
Iwaizumi suýt nghẹn. Tai đỏ lên rồi lan dần đến cả cổ. Người từng chắn bóng như tường thành, giờ đứng sững như tượng đá, không biết phản ứng thế nào.
Từ bên kia sân, Oikawa phá lên cười như thể vừa trúng số.
"Ôi trời ơi! Sướng quá nhỉ, Iwa-chan!"
"OIKAWA!!!" Iwaizumi gầm lên, mắt trợn ngược. "Là mày bày ra trò này phải không?!"
Và thế là buổi sáng bắt đầu bằng một màn rượt đuổi quanh sân giữa Iwaizumi và Oikawa, trong tiếng cười rộ lên của cả đội.
Mireina không giấu nổi nụ cười – lần này là một nụ cười thật sự, không phải kiểu nhếch môi thường thấy.
Yahaba, vừa bước qua chỗ đặt bình nước, khựng lại một giây.
"...Cô ấy cười?"
Giọng cậu nhỏ, như đang tự kiểm tra lại chính mình. Hàng lông mày nhíu nhẹ, không hẳn là sốc, mà là... cảnh giác. Như thể nụ cười kia có thể báo hiệu một thay đổi lớn.
Kindaichi thì lắp bắp:
"Ư-ưm... mình có nhìn nhầm không? Ai đó... quay camera lại chưa?"
Ngay cả Iwaizumi – sau khi bắt được Oikawa và dằn mặt xong – cũng nhìn sang, lặng lẽ điều chỉnh lại khăn cổ tay, cố làm ra vẻ bình thường. Nhưng ai cũng thấy rõ vành tai cậu vẫn đỏ bừng.
Tiếng bước chân chậm rãi của Mireina vang lên khi cô đi về phía hàng ghế dự bị. Không ai nói gì thêm. Chỉ còn lại thứ gì đó lắng lại trong không khí – một điều nhỏ bé, lặng lẽ, nhưng ấm áp.
Cứ như thể, chỉ một nụcười – đã khiến cả buổi sáng ấy trở nên khác hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro