Chương 11
""Aaa~hưm..."
"Ha~aa~n..."
Hậu quả của một đêm không ngủ khiến Sakurai Aiko cả ngày ở trong trạng thái thần hồn nát thần tính, đi đứng cứ lơ lửng như bay. Thế nhưng, cô vẫn kiên trì, kiên trì giữ được thể diện học hành dưới sự rèn luyện "thiết huyết" của nền giáo dục Trung Quốc.
Trừ lúc học đầu cứ lắc lư như cái chuông lớn bị đánh trong chùa, cô vẫn giữ được sự tỉnh táo để hoàn thành quá trình học tập.
Có điều, sổ ghi bài thì...
Học sinh uể oải thì ai cũng hiểu, người thì không ngủ gật trên lớp, nhưng vở ghi chép lại để lại những ký tự như "thiên thư" vậy.
Sakurai Aiko cúi đầu nhìn cuốn sổ ghi chép của mình, ngơ ngẩn vài giây, rồi quay sang nói với cậu bạn cùng bàn Shirabu Kenjiro: "Shirabu, cậu cho tớ mượn vở ghi bài được không?"
Shirabu Kenjiro nhìn khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt hơi ửng đỏ của cô, vừa đưa vở cho cô vừa hỏi: "Hôm nay cậu trông không ổn lắm, cậu không khỏe sao?"
Cậu bạn nhíu mày, nghĩ rằng nếu là bị ai bắt nạt mà cậu không biết thì nên nói thẳng với giáo viên.
Sakurai Aiko lắc đầu, nói: "Tối qua tớ gọi điện thoại nói chuyện thâu đêm với bạn."
Hả? Nói chuyện thâu đêm?
Shirabu Kenjiro không hiểu, có chuyện gì mà không thể nói rõ chỉ trong vài câu.
Sakurai Aiko vừa chép lại bài vở của Shirabu Kenjiro, vừa cảm thán: "Shirabu, chữ cậu đẹp thật đấy, chắc cậu thi đậu Shiratorizawa với điểm số cao lắm nhỉ?"
Shirabu Kenjiro: "Ừm? Tớ á? Tàm tạm thôi."
Sakurai Aiko gật gật đầu xem đó là câu trả lời của Shirabu Kenjiro. Cô mặc định lời cậu nói là khiêm tốn.
Nói đi thì phải nói lại, điểm đầu vào của Shiratorizawa đúng là cao ngất ngưởng. Cô thi đậu được Shiratorizawa thuần túy là nhờ chút danh tiếng cộng thêm may mắn. Dù sao thì, có những câu hỏi lớn trong bài thi một số môn, Sakurai Aiko nhìn còn không hiểu.
Mũi bút dừng lại trên trang giấy, để lại một chấm mực đen chói mắt. Cô ấy à, quả nhiên chỉ là một người bình thường. Sống thêm một đời cũng chẳng có gì ghê gớm. Tuổi dậy thì của kiếp sống thứ hai này ngay cả cái sức sống tươi trẻ cũng không còn nữa ư?
Sakurai Aiko nghĩ, nếu là mình của kiếp trước, vừa tốt nghiệp đại học, có lẽ sẽ dũng cảm theo đuổi tình yêu khi chấp nhận cuộc sống hiện tại. Nhưng thực tế, người đang sống cuộc đời này lại là cô sau khi đã làm việc mười năm kể từ lúc tốt nghiệp.
Một người nhắc đến từ "thanh xuân" thôi cũng cảm thấy mệt mỏi, người đó đã sớm mất đi khả năng tận hưởng thanh xuân rồi.
Dùng khăn giấy lau đi vết mực thừa trên ngòi bút, Sakurai Aiko tiếp tục chép bài. Cuối cùng, trước khi nghỉ trưa, cô đã chép xong vở của Shirabu Kenjiro. Cô tiện tay lấy một nắm kẹo từ trong túi ra, đặt lên bìa sổ, rồi trả lại vở cho cậu bạn.
"Cảm ơn nha, Shirabu~"
"Ừ."
Tiếng chuông báo nghỉ trưa vang lên, Shirabu đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Khi đi đến cửa phòng học, cậu khựng lại, do dự quay đầu nhìn về phía Sakurai Aiko.
Cô gái đang gục mặt ngủ trên bàn. Từ góc độ của cậu, chỉ thấy một chút vành tai nhỏ nhắn ló ra giữa mái tóc tím, cùng một mảng da trắng như tuyết lộ ra từ tay áo. Màu da của cô còn trắng hơn cả màu đồng phục, như tuyết đầu mùa thuần khiết.
Lúc này, những đám mây trắng trên trời bị gió thổi đi, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào người Sakurai Aiko, khiến phần da thịt lộ ra của cô trông càng thêm óng ánh, nhuận sắc.
Có lẽ vì cậu nhìn chằm chằm cô quá lâu, một số học sinh chưa rời lớp đều nhận ra sự chú ý của Shirabu Kenjiro dành cho Sakurai Aiko. Dù sao, ngay từ đầu năm học, thái độ của Shirabu đối với Sakurai đã rất đặc biệt.
Họ luôn cảm thấy cậu ấy rất quan tâm đến cô.
Ngay khi mọi người nghĩ Shirabu Kenjiro sẽ mời Sakurai Aiko cùng đi căn tin ăn cơm, giây tiếp theo họ lại thấy Shirabu Kenjiro quay lưng đi thẳng ra khỏi phòng học.
Shirabu Kenjiro đương nhiên biết, kể từ khi Sakurai Aiko nói ra bài "tuyên ngôn khai giảng" kia, gần như không ai trong lớp nói chuyện với cô, ngoại trừ lớp trưởng và chính cậu. Trong hoàn cảnh đó, mỗi ngày nghỉ trưa, Sakurai Aiko đều trải qua một mình.
Mỗi lần Shirabu Kenjiro định mời Sakurai Aiko đi ăn trưa cùng, cậu luôn tự dập tắt ý nghĩ đó ngay trước khi lời nói kịp thốt ra. Bởi vì, cậu ăn trưa cùng với các thành viên câu lạc bộ bóng chuyền.
Hậu quả của việc xen một cô gái xinh đẹp vào giữa một đám nam sinh, Shirabu Kenjiro nghĩ đến thôi đã cảm thấy tai mình nóng ran. Cậu có cảm tình với Sakurai Aiko – một cô gái cùng tuổi xinh đẹp và tài năng làm bạn cùng bàn. Chung đụng hàng ngày, nếu Shirabu Kenjiro không nảy sinh tình cảm mới là chuyện lạ.
Nhưng sự tương tác giữa nam và nữ ở tuổi dậy thì luôn gượng gạo. Cái nhìn về những từ ngữ như hẹn hò, tình yêu thường là ngượng nghịu và xấu hổ.
Hơn nữa, trong mắt Shirabu Kenjiro, ngoài hào quang xinh đẹp và đa tài, Sakurai Aiko còn toát ra một khí chất kỳ quái, không hòa hợp với số đông.
Shirabu Kenjiro đã quan sát Sakurai Aiko rất lâu, mới khó khăn tìm ra hai từ để hình dung khí chất của cô: mệt mỏi và chán nản.
Mỗi ngày cô dường như sống rất mệt mỏi, vẻ mặt tinh thần mà cậu thấy là như vậy. Cứ như thể trước khi sinh ra ở thế giới này, cô đã trải qua một cỗ máy tiêu hao tinh thần khổng lồ, rút cạn sức sống của cô.
So với kết luận "mắc bệnh trung nhị" không đáng tin cậy, Shirabu Kenjiro thà gọi loại khí chất kỳ lạ này của Sakurai Aiko là "nỗi buồn độc quyền của nhà văn".
Kết quả quan sát của cậu không sai, nhưng dù thông minh đến mấy, Shirabu Kenjiro cũng không thể ngờ được nguyên nhân khiến Sakurai Aiko không có sức sống là do cô đã sống nhiều hơn người khác một kiếp nhân sinh.
Chính vì những suy nghĩ này, Shirabu Kenjiro đã lùi bước, và hôm nay cậu cũng lùi bước.
Nhưng sau khi ăn trưa ở căn tin, trong đầu Shirabu Kenjiro luôn thấp thoáng khuôn mặt mệt mỏi của Sakurai Aiko. Vẻ rũ rượi buồn bã đó, ai nhìn cũng phải lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cô.
Có lẽ nguyên nhân khiến cô khó chịu không chỉ là thức đêm?
Nghĩ đến suy đoán này, Shirabu Kenjiro cảm thấy rất lo lắng: "Xin lỗi, tớ đi vệ sinh trước, lát nữa sẽ quay lại tìm các cậu."
Nói với bạn bè bên cạnh một tiếng, Shirabu Kenjiro chạy nhanh vòng đến cửa hàng tiện lợi trong trường, bỏ tiền mua một hộp sữa nóng rồi chạy về phòng học. Vượt qua ánh mắt của mọi người, cậu đặt hộp sữa lên bàn Sakurai Aiko.
Nhìn xuống đỉnh đầu Sakurai Aiko, Shirabu Kenjiro thấp thỏm đoán trong lòng: Uống đồ nóng trong những ngày đặc biệt không khỏe chắc ổn nhỉ?
Hay là mình nên mang cho cô ấy một chai nước lạnh?
"Ưm~ Đánh tốt lắm *&#@¥..."
Dường như cơ thể cậu đã chắn ánh nắng mặt trời, làm phiền giấc mơ ấm áp của Sakurai Aiko. Shirabu Kenjiro nghe thấy cô lẩm bẩm một câu nói mơ, tiếng khẽ khàng đó suýt chút nữa khiến cậu giật mình lùi lại một bước.
May mắn là Sakurai Aiko ngủ rất say, cô chỉ khẽ cựa quậy người rồi tiếp tục ngủ ngon lành. Shirabu Kenjiro lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bình tâm lại, cậu lại thấy khó hiểu về bản thân. Rõ ràng là đang làm việc tốt, tại sao cậu lại chột dạ?
Thật khó hiểu! Tự mắng mình một câu, Shirabu Kenjiro mặt lạnh bước nhanh ra khỏi phòng học.
Theo tiếng chuông báo thức từ điện thoại, Sakurai Aiko tỉnh dậy khỏi bàn, lấy khăn giấy ướt ra lau mặt. Cô ngơ ngác nhìn hộp sữa bò xuất hiện trên bàn, chạm vào thấy sữa vẫn còn nóng.
Của ai đây???
Chẳng lẽ là lộc trời ban?
Hay đây là chiêu trò mới của người Nhật Bản?
Sakurai Aiko cầm lấy hộp sữa bò xuất hiện khó hiểu trên bàn, quay đầu nhìn quanh rồi cất hộp sữa vào ngăn bàn. Đồ ăn không rõ nguồn gốc thế này, cô đâu phải kẻ ngốc mà dám ăn vào.
Thế là, khi Shirabu Kenjiro quay lại phòng học sau giờ nghỉ trưa, cậu không thấy hộp sữa trên tay Sakurai Aiko. Đến tận lúc tan học buổi chiều, Shirabu Kenjiro lại thấy Sakurai Aiko lấy hộp sữa từ ngăn bàn ra, rồi vứt vào thùng rác.
Shirabu Kenjiro: "......"
Đối mặt với cậu bạn cùng bàn đột nhiên mặt tối sầm, Sakurai Aiko hỏi: "Shirabu, cậu bị sao thế?"
Shirabu Kenjiro: "Không có gì."
Nói xong, cậu quay người rời khỏi phòng học, chỉ còn lại Sakurai Aiko đang khó hiểu nhìn theo bóng lưng giận đùng đùng của cậu, rồi lấy biểu tượng dấu chấm hỏi đen trên điện thoại ra.
Sakurai - gái thẳng - Aiko thầm than vài câu rằng nam sinh cấp Ba tuổi dậy thì thật kỳ quặc, rồi cô vui vẻ ôm bài tập trở về ký túc xá.
Thời gian không nhanh không chậm trôi qua. Dưới sự mong chờ gấp đôi của Sakurai Aiko và Hinata Shoyo, cuối cùng cũng đến ngày đội bóng chuyền cấp Hai Yukigaoka tham gia giải đấu.
Trong ngày nắng đẹp, gió mát dịu dàng, tiếng người ồn ào và tiếng chiêng trống lớn... à không, không có tiếng chiêng trống vang trời, Sakurai Aiko ăn diện xinh xắn đi vào Nhà thi đấu Thể thao Công dân.
"Đại hội Thể thao Tổng hợp cấp Hai... Ờ, sân đấu bóng chuyền nam ở đâu nhỉ?" Trong lúc Sakurai Aiko đang tìm kiếm sân đấu, bóng dáng cô đã bị người quen nhìn thấy.
"Ê, nhìn cô gái xinh đẹp đằng kia kìa!"
"Đẹp quá, là người mẫu hay ngôi sao nào à?"
"Cô gái đẹp đến mức này, sao cứ thấy quen quen..."
Các thành viên đội bóng chuyền Kitagawa Daiichi nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp cách lối vào không xa. Chỉ riêng khuôn mặt nghiêng xinh đẹp cùng vóc dáng quyến rũ, phập phồng của cô gái cũng đủ khiến những nam sinh tuổi dậy thì này vừa tò mò vừa phấn khích.
Rốt cuộc, nghe lời cô ấy nói, cô gái này hôm nay đến xem bóng chuyền. Mà Kitagawa Daiichi là đội bóng chuyền mạnh nổi tiếng ở Miyagi. Nếu họ thể hiện tốt trong trận đấu hôm nay, phô bày mặt ngầu của mình, biết đâu họ sẽ có dũng khí đến xin thông tin liên lạc của cô ấy!
Trong số những nam sinh tuổi dậy thì đang xao động này, Kageyama Tobio không nằm trong số đó. Nhưng cậu nhìn theo hướng các đồng đội đang ngoái đầu, và lập tức nhận ra bóng dáng đang đi lại gần đó.
"Sakurai-senpai?"
"Ồ? Là Kageyama à."
Đang lo không tìm thấy sân đấu, Sakurai Aiko gặp được Kageyama Tobio. Cô lập tức cười và chạy nhanh đến trước mặt cậu: "Lâu rồi không gặp, Kageyama. Chị đi theo các cậu đến sân đấu được không? Hình như chị không tìm thấy khu khán đài."
Sakurai... Senpai?
Thì ra là đại tỷ tỷ à!
Khoan đã, sao Kageyama Tobio lại quen biết đại tỷ tỷ xinh đẹp như vậy!?
Nếu cậu có một người chị xinh đẹp như vậy thì cậu phải nói sớm chứ, anh em với nhau mà khách sáo làm gì!?
Kindaichi Yūtarō mặt đỏ bẽn lẽn thì thầm với Kunimi Akira đứng bên cạnh: "Kageyama quen biết người xinh đẹp như vậy từ lúc nào thế?"
"Tao với Kageyama có thân nhau đâu, không biết," Kunimi Akira cụp mắt, trên mặt là vẻ lạnh lùng thường thấy.
Cậu liếc nhìn Sakurai Aiko rồi nói tiếp: "Chắc chỉ là quen biết xã giao thôi. Kindaichi, nếu muốn số điện thoại thì tự đi mà xin sau trận đấu đi."
Vẻ ngoài miệng không giữ kẽ của Kunimi Akira khiến khuôn mặt vốn ửng đỏ của Kindaichi Yūtarō càng trở nên đỏ bừng hơn.
Kageyama Tobio thì không bận tâm nghe kỹ lời đồng đội nói. Cậu gật đầu với Sakurai Aiko: "Vâng, Sakurai-senpai cứ đi theo bọn em là được, bọn em sẽ đi ngang qua lối vào khán đài."
Tốt quá, biết ngay thằng bé này dễ tính mà. Sakurai Aiko cười nói: "3Q[1] nha~ Kageyama-chan~"
[1]: hình như mình đoán có nghĩa là thank you thì phải, không chắc lắm.
"Đừng gọi em như thế." Kageyama Tobio nhăn mày từ chối. Nhưng khi kết hợp với cái miệng hơi chu ra vì không hài lòng, khuôn mặt đanh đó trông lại khôi hài làm sao.
Sakurai Aiko mỉm cười với đội bóng chuyền Kitagawa Daiichi rồi đi theo sau Kageyama Tobio. Khi đến lối vào khán đài, cô tách khỏi đội Kitagawa Daiichi.
Cô đi đến hàng ghế đầu tiên gần lan can trên khán đài, vặn nắp bình giữ nhiệt mang theo bên mình, uống hai ngụm nước ấm, rồi quay đầu tìm kiếm bóng dáng Hinata Shoyo trên sân đấu.
A, tìm thấy Shoyo rồi!
Thì ra đồng phục thể thao của đội bóng chuyền Yukigaoka màu này à! Xanh non xanh non, đáng yêu quá Shoyo!!!
Sakurai Aiko đỏ mặt lấy điện thoại ra, chụp liền ba tấm liên tiếp về phía Hinata Shoyo ở xa. Sau khi chụp liên tục mấy tấm, cô nheo mắt xem lại album và lẩm bẩm: "Sao nhìn Shoyo vóc dáng hình như không cao thêm centimet nào?"
Thật sự có ăn uống tử tế không vậy?
Trong lúc chờ đợi trận đấu bắt đầu, Sakurai Aiko chú ý đến đội cổ vũ của đội Kitagawa Daiichi bên cạnh. Ngoài việc căng băng rôn cổ vũ trên ghế ngồi, các thành viên đội cổ vũ còn mỗi người cầm hai cái thùng nhựa dài rỗng và hô khẩu hiệu cổ vũ đồng thanh, trông khí thế ngút trời.
Kitagawa Daiichi có, vậy đội Yukigaoka của họ thì sao? Sakurai Aiko quét mắt quanh sân bóng trong nhà. Sau khi nhìn hai vòng, cô xác nhận Yukigaoka không hề có đội cổ vũ.
Lần đầu tiên đi xem bóng chuyền, Sakurai Aiko đột nhiên cảm thấy mình đã thất sách. Cô thầm hạ quyết tâm, lần sau đến xem Hinata Shoyo thi đấu, cô nhất định phải lấy lại thể diện!!!
Chẳng phải là đội cổ vũ sao? Hừ, cô đây là người phụ nữ có năng lực tài chính!
Đang âm thầm nghiến răng nghiến lợi, Sakurai Aiko đột nhiên nghe thấy tiếng gọi mang đậm cá tính của ai đó:
"Aiko-senpai! ——"
Là Shoyo! Cô đứng dậy đáp lại với âm lượng tương đương: "Cố, lên, nha! Shoyo và mọi người! ——"
Hinata Shoyo nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng Sakurai Aiko, nghe thấy tiếng cô gọi, cậu lập tức gãi đầu ngượng ngùng: "He he he, senpai đến cổ vũ cho tớ!~"
Đội bóng chuyền Yukigaoka: "..."
Cậu có phải quên còn có bọn tớ, đội trưởng?
Sekimukai Koji vô ngữ nói: "Senpai cũng có cổ vũ cho bọn mình mà, Izumi?"
Izumi Yukitaka: "A ha ha ha, có người nhìn thấy tiền bối là quên hết cả bọn mình rồi."
Sekimukai Koji nhìn bộ dạng không đáng giá tiền này của Hinata Shoyo, tiến lên vỗ vào lưng cậu một cái: "Hinata! Cậu là đồ ngốc à? Mau đi khởi động đi!"
"Đúng rồi đúng rồi, đội trưởng mau dẫn bọn mình đi khởi động đi, cậu xem đối thủ đã vào vị trí rồi kìa." Izumi Yukitaka liếc nhìn đối thủ – cấp Hai Kitagawa Daiichi, lo lắng nói với Hinata Shoyo.
Kitagawa Daiichi!
Cứ cảm thấy đối thủ thật đáng sợ. Bụng đột nhiên lại đau. Hinata Shoyo nhớ lại ánh mắt giận dữ của cậu chàng tóc đen trong đội bóng chuyền Kitagawa Daiichi trừng cậu, đó chắc chắn là lời đe dọa!!!
Hinata Shoyo ôm bụng nói: "A, các cậu khởi động trước đi, tớ bây giờ cần đi vệ sinh."
Đội bóng chuyền Yukigaoka: "?!"
Sakurai Aiko ngồi trên khán đài không nghe rõ lời họ nói trên sân đấu. Cô cất điện thoại, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía đội bóng chuyền Yukigaoka:
"Shoyo, cậu không sao chứ?"
Cứ cảm thấy cậu ấy đang căng thẳng quá mức thì phải?
--------------------------------------------------
Cảm ơn mọi người vì đã đọc và ủng hộ mình ☺️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro