Chương 9
Sau khi ngồi vào tiệm thịt nướng, Sakurai Aiko dẫn đầu nhận lấy thực đơn từ người phục vụ, đầu tiên là lia lịa gọi xong các món mình muốn, rồi lại xin người phục vụ cục sạc để cứu vãn lượng pin thoi thóp của điện thoại.
Làm xong tất cả những việc này, đầu óc Sakurai Aiko rơi vào một trạng thái lâng lâng thư thái.
Ừm, điện thoại sạc điện rồi ~
Ừm, sắp có thịt ăn rồi, soạt ~
Đáng tiếc, đầu óc cô không giữ lại cho cô quá nhiều thời gian sung sướng. Sakurai Aiko sau khi rót hai ly trà lúa mạch đã nhanh chóng khôi phục trạng thái tự kỷ xã hội vốn có của mình.
Akaashi Keiji ngồi đối diện cô có làn da trắng nõn và khuôn mặt tuấn tú. Mái tóc đen ngắn hơi dài trên đầu cậu ta tùy ý và lười biếng dựng lên, kết hợp với đôi mắt có đuôi mắt hơi xếch, toàn thân cậu bé toát ra một sức hấp dẫn của nam tử hệ mèo.
Đặc biệt là nhìn từ đôi tay cắt tỉa sạch sẽ của cậu ta, bàn tay dày rộng, ngón tay thon dài và có lực, đầu ngón tay nhỏ nhắn và thanh tú, hệt như móng vuốt nhẹ nhàng của mèo.
Trước đó, Sakurai Aiko đã khen đôi mắt đẹp của Akaashi Keiji. Màu con ngươi cậu ta là màu xanh vân sam, tròng đen lại mang chút màu xanh lam, nhìn màu sắc này rất dễ khiến người ta nghĩ đến rừng Na Uy, thủy triều Địa Trung Hải, mang theo một vẻ lãnh đạm xa cách.
Akaashi Keiji là một cậu bé rất đẹp (vẫn còn là một DK - nam sinh cấp ba dự bị).
Ở độ tuổi của Sakurai Aiko, các cô gái thực ra đã nhìn thấu cái gọi là bản tính của đàn ông. Nhưng nếu muốn họ chọn ra kiểu nam sinh hoàn hảo nhất trên thế giới, khoảng bảy mươi phần trăm các cô gái sẽ chọn nam sinh trung học Nhật Bản tràn đầy sức sống trong thế giới giả tưởng.
Sạch sẽ, cao ráo, mang trong lòng một khối nhiệt huyết, đầu óc gối đầu lên những giấc mơ tương lai của nam sinh cấp ba.
Sakurai Aiko lúc này rơi vào một bầu không khí ngượng ngùng khó tả, bởi vì theo thói quen giao tiếp khách sáo của người Nhật, hành vi vừa rồi của cô khi thành công lôi kéo Akaashi đến tiệm thịt nướng quả thực rất bạo dạn!!!
Nói đến hai người bạn duy nhất của cô đều là bạo dạn xã giao nha, hoang dã hết cả đám! ——
Kashima thì cả ngày lộng lẫy trong trường học. Cô ấy đến đâu là có một đám con gái vây quanh hò hét. Cô ấy gọi mỗi người là "công chúa điện hạ", rõ ràng là không nhớ tên người ta, nhưng lại rất có lý lẽ.
Hinata Shoyo, thì khỏi phải nói, cún con quả quýt thân thiết, cảm giác là kiểu người dễ bị lừa đi bằng một cây xúc xích.
Vậy nên, có phải sau khi ở chung với họ lâu, cô cũng từ người sợ xã hội (xã khủng) biến thành 'xã khủng' không?
Tình trạng giao tiếp của tôi bằng sự tự ý thức của tôi.jpg!?
Trong lòng Sakurai Aiko từng đợt thủy triều xấu hổ dâng lên ầm ầm. Không thể phủ nhận, lúc này cô ý thức được nam sinh ngồi đối diện mình, Akaashi Keiji, là một nam sinh cấp ba (đang tiến hành) sạch sẽ, lịch sự và xinh đẹp, hoa ngượng ngùng đột nhiên nở rộ trong lòng cô.
Sự ngượng ngùng mang tính lễ phép đối với người khác giới ưu tú này không chỉ khiến Sakurai Aiko căng thẳng đến sắp nghẹt thở, mà ngón chân cô cũng đã co quắp trong giày.
Sắp xong đời rồi, cô đang hẹn hò với một người lạ...
À, đột nhiên thành Phật trong lòng rồi đây. Sakurai Aiko mắt lộ vẻ từ bi nhìn về phía vỉ nướng trước mặt. Nói sao nhỉ, nhân sinh khắp nơi là bất ngờ? Cô đột nhiên bị Hinata hóa cũng không có gì đáng ngạc nhiên đi?
Hành động lập tức bế mạch của Sakurai Aiko khi vào Yakiniku là điều Akaashi Keiji không ngờ tới.
Nói như vậy thì tính cách cô ấy vốn dĩ không thay đổi, vừa rồi chỉ là cao hứng nhất thời?
Akaashi Keiji là một nam sinh thông minh và giỏi quan sát người khác. Trong cuộc sống, sự kiểm soát chi tiết của cậu ta thường đúng chỗ. Vì vậy, cậu ta nhận ra sự ngượng ngùng đến muộn của Sakurai Aiko, và không chọc thủng, mà thuận theo tự nhiên mà yên lặng lại, giả vờ lướt điện thoại.
Mười phút sau, cậu ta hơi ngẩng đầu dùng khóe mắt liếc qua, phát hiện vai cô gái đối diện đã thả lỏng, Akaashi Keiji cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Chỉ nhìn từ văn phong của Sakurai Aiko, Akaashi Keiji hoàn toàn không thể tưởng tượng cô sẽ có tính cách đáng yêu như thế này.
Sakurai Aiko đã xuất bản tổng cộng bốn cuốn sách: 《Bữa cơm của bà Hojo》, 《Mèo ăn mày》, 《Rock and Roll Tokyo》, 《Mùa hè của Nana》.
Cuốn thứ nhất: Kể về câu chuyện cậu bé tên Rin trở về nông thôn nghỉ hè, vì mải chơi nên luôn lỡ bữa tối, sau đó được bà Hojo hiền lành hàng xóm chiêu đãi. Lấy góc nhìn của cậu bé để đối đãi với những câu chuyện xảy ra với người lớn nhà Hojo. Bữa tối nóng hổi, ngon miệng, bàn tay ấm áp, nụ cười quan tâm, là một cuốn sách ấm áp, đáng yêu, kêu gọi người trẻ tuổi quan tâm cha mẹ nhiều hơn. Chủ đề nội dung là tình thân gắn bó.
Cuốn thứ hai: Kể về câu chuyện mèo ăn mày phiêu bạt trong nhân gian. Nó giúp hoàn thành tâm nguyện của mỗi loài động vật nhỏ gặp trên đường lữ hành. Hơi giống truyện tranh minh họa, kêu gọi mọi người không bỏ rơi động vật và dùng việc nhận nuôi thay thế mua sắm.
Cuốn thứ ba: Miêu tả một tình yêu hỗn loạn, ăn liền của ba nam ba nữ, hỗn loạn trong thời kỳ thay đổi thời đại, châm biếm tình yêu, châm biếm tiền tài, châm biếm tất cả sự điên cuồng của tuổi dậy thì lồng ghép qua âm nhạc thịnh hành.
Cuốn thứ tư: Nội dung kể về cuộc đời đáng thương của một đôi anh em mồ côi sau chiến tranh, tuyên truyền tư tưởng phản đối chiến tranh và yêu quý hòa bình, đồng thời miêu tả sự lãnh đạm ngày càng đậm giữa người với người theo sự tiến bộ của xã hội.
Các tác phẩm của cô đều khoác lớp vỏ ấm áp, mềm mại để châm biếm sự lạnh lùng của thế thái nhân tình. Đọc ban đầu càng cảm động bao nhiêu, về sau suy ngẫm càng đau lòng bấy nhiêu. Akaashi Keiji vốn tưởng rằng tính cách Sakurai Aiko hẳn là rất khó chịu, hoặc có chút kiêu ngạo, không ngờ khi ở chung với người khác, cô lại trông co quắp đến thế này.
Nhưng ai có thể nhịn được mà không nhìn Sakurai Aiko chứ?
Chỉ là nơi cô ngồi cũng khác biệt so với những nơi khác. Hoặc nói là trên người cô như bám lấy một tầng ánh sáng thần bí mơ hồ, lúc nào cũng hấp dẫn người khác dùng ánh mắt tìm kiếm bí mật của cô.
Đợi đến khi trạng thái Sakurai Aiko hoàn toàn thả lỏng lại, Akaashi Keiji liền cất điện thoại suy nghĩ nên tán gẫu với cô như thế nào. Xét theo trạng thái hiện tại của Sakurai Aiko, cô đã hoàn hồn khỏi sự cao hứng nhất thời.
Lúc này lập tức bắt chuyện với cô, có hai kết quả:
Hai bên đều không quen biết, không tìm được chủ đề chung, không khí vừa thả lỏng giữa hai người quay trở lại sự xấu hổ.
Cậu và cô ấy nói về sách của cô ấy. Trước vì những câu chuyện bi thương không có lợi cho việc ăn uống, sau vì cậu không có gì khác so với những fan sách khác, cuối cùng sẽ kết thúc cuộc trò chuyện.
Những kết quả trên, đối với Akaashi Keiji đều rất bất lợi. Thế nên cậu ta không chọn cả hai, sau khi tính toán số tiền tiêu vặt toàn thân, Akaashi Keiji rất nhanh nghĩ ra cách để gia tăng sự liên hệ giữa hai người.
Không khí yên tĩnh giữa hai người không kéo dài quá lâu, người phục vụ rất nhanh mang món ăn lên. Trong lúc đó, Akaashi Keiji bị sức ăn nhỏ bé của Sakurai Aiko kinh sợ một chút.
Ban đầu cậu ta nghĩ cô gọi nhiều thịt như vậy là để cảm ơn, ai ngờ người ta không phải khách sáo mà là thật sự ăn được. Điều này khiến Akaashi Keiji hủy bỏ dự đoán hôm nay tám phần mình sẽ ăn no căng.
Sức ăn của Sakurai Aiko ngang ngửa với cậu ta...
So với cái bụng chim nhỏ của những nữ sinh cùng tuổi khác, Sakurai Aiko có thể nói là đĩa này tiếp đĩa khác đang xử lý thịt nướng. Cô căn bản không dừng miệng, khiến Akaashi Keiji muốn mở lời nói chuyện cũng không tìm thấy khoảng trống để chen vào.
Đây là Sakurai Aiko muốn làm như vậy sao? Không phải.
Nhưng mà, nếu không liều mạng xử lý thịt, cô lại có thể tán gẫu với Akaashi Keiji về cái gì đây? Đến tận bây giờ hai người vẫn là người lạ mà! Mà Sakurai Aiko kém nhất chính là ở chung với người lạ. Mối quan hệ với Hinata Shoyo trở nên thân thiết cũng là nhờ sự dũng cảm đơn phương tiến tới của Hinata Shoyo. Nếu không, tùy tiện đổi người khác đều sẽ bị sự 'lạnh nhạt' của cô đẩy lùi.
Để tránh né việc phải nói chuyện với người lạ, lại là một trai đẹp xa lạ, Sakurai Aiko chỉ có thể giương cái tư thế nuốt chửng vạn dặm như hổ để xử lý thịt nướng!
Chỉ cần miệng mình không trống, Akaashi sẽ không tìm được cơ hội nói chuyện với mình!
Không thể không nói, người sợ xã hội (xã khủng) khi né tránh giao tiếp thường sẽ bộc phát ra thực lực tưởng tượng siêu phàm. Sakurai Aiko suýt chút nữa đã đốt hết ví tiền của Akaashi Keiji...
Lấy cớ đi vệ sinh giữa chừng, Akaashi Keiji đi đến quầy tính tiền, mới phát hiện hai người họ đã ăn hết số tiền gần năm vạn yên. Cái sức ăn này kinh khủng thật!
Akaashi Keiji thở dài trong lòng, không biết nhiều thịt như vậy Sakurai Aiko đã ăn đi đâu, bụng cô hoàn toàn không phồng lên...
Mặc dù chi phí vượt quá dự đoán của Akaashi Keiji, nhưng là con một từ nhỏ, Akaashi Keiji có ý thức tự quản lý gấp mấy lần bạn bè cùng tuổi. Hành vi tích trữ tiền tiêu vặt cậu ta vẫn luôn duy trì, Akaashi Keiji hằng ngày ra ngoài ngoài mang theo một khoản tiền tiêu vặt nhất định, còn giấu thêm tiền dự phòng để phòng bất trắc.
Những lúc như hôm nay, chẳng phải là dùng đến rồi sao.
Akaashi Keiji muốn hiểu về danh tác gia cùng tuổi với mình, Sakurai Aiko. Cô ấy rốt cuộc là người như thế nào, người được mệnh danh là tân tinh của văn đàn thời đại mới? Akaashi Keiji rất tò mò, dù sao với tuổi tác hiện tại của cô ấy, tại sao lại viết ra được những văn tự vượt xa kiến thức của cô ấy?
Chi nhánh Yakiniku hai người ăn nằm trên tầng hai. Vì không gian chật hẹp nên dùng rất nhiều vách ngăn kính để chia cách. Akaashi Keiji thu lại hóa đơn sau đó đối diện với hình ảnh phản chiếu của chính mình trên tấm kính, rõ ràng thấy được cảm xúc lộ ra trong mắt mình.
Bên kia, tranh thủ Akaashi Keiji đi ra ngoài, Sakurai Aiko cầm điện thoại lên bắt đầu quấy rầy Hinata Shoyo. Không nói gì khác, cô luôn cảm thấy mối quan hệ với Shoyo quá mức thân thiết khiến hành vi cử chỉ của cô dần dần bị Hinata hóa.
Rõ ràng tin nhắn ban đầu là từ trò đùa vô lý của cô bắt đầu, nhưng nhìn thấy tin nhắn đáng thương hề hề Hinata Shoyo gửi tới, khiến trong lòng Sakurai Aiko chua xót.
Cái gì mà tưởng tượng đến việc khai giảng không có Aiko-senpai trong trường, cậu ấy liền cảm thấy cô đơn? Nhưng cậu ấy sẽ cố gắng luyện tập, để cô chờ mong?
Sakurai Aiko nắm chặt điện thoại, lẩm bẩm nói nhỏ: "Bóng chuyền là trận đấu đồng đội sáu người mà, ngốc nghếch."
Izumi là CLB bóng rổ, Sekimukai là CLB bóng đá, đến bây giờ CLB cổ động viên chính cô cũng rời đi, Shoyo lại trở nên lẻ loi một mình. Càng nghĩ Sakurai Aiko càng thấy chua xót, tâm trạng của người tham gia luôn khác với người đứng xem.
"Bóng chuyền?"
Sakurai Aiko đang chìm trong cảm xúc buồn bã nhất thời không chú ý đến bước chân quay lại của Akaashi Keiji. Cho đến khi cậu ta ngồi lại chỗ cũ, Sakurai Aiko mới hoàn hồn gật đầu ra hiệu với Akaashi Keiji: "Ừm, trận đấu bóng chuyền là đấu đồng đội 6v6."
Akaashi Keiji 'ừm' một tiếng tỏ vẻ mình đã biết, đột nhiên cất tiếng nói: "Thảo nào Sakurai–san lúc chúng ta lần đầu gặp mặt lại cứ nhìn tay tôi."
Câu nói đột ngột này của cậu ta đã thành công làm Sakurai Aiko giật mình xù lông. Rõ ràng là người lần đầu gặp mặt, cái khả năng quan sát này của cậu ta quá mạnh đi?
Hơn nữa, cậu ta đã phát hiện ra người khác âm thầm quan sát rồi, mà lại có thể nhịn không hỏi tại sao, lợi hại...
Nếu như không phát hiện ra thì Sakurai Aiko có thể giả vờ không có chuyện gì, nhưng nếu người ta đã nói ra, Sakurai Aiko lập tức xin lỗi: "Xin lỗi."
Akaashi Keiji lắc đầu: "Không có gì, vừa rồi nghe Sakurai–san nhắc đến trận đấu bóng chuyền, cô thích bóng chuyền sao?"
Thích bóng chuyền?
Không, cô không thích những môn vận động đổ mồ hôi. Sakurai Aiko nhíu mày: "Miễn cưỡng coi như thích."
Akaashi hỏi: "Sakurai–san thích vị trí nào vậy?"
Ừm, đến bây giờ Sakurai Aiko mới quen hai người chơi bóng chuyền, một người là chủ công, một người là chuyền hai. Tính cách Hinata Shoyo và Kageyama Tobio không giống nhau, nhưng tình yêu với bóng chuyền thì không phân cao thấp.
Sakurai Aiko nghĩ nghĩ, nói: "Chủ công và Chuyền hai."
Cô chỉ quen hai người chơi bóng chuyền thôi. "Chủ công rất chói mắt, vô cùng vô cùng thu hút sự chú ý. Còn Chuyền hai thì những thao tác chi tiết rất thú vị, hơn nữa so với những vị trí khác, Chuyền hai cũng chú ý đến việc chăm sóc tay hơn."
Đúng vậy, tay Hinata Shoyo rất thô ráp, tay Kageyama Tobio cô chưa từng nắm, nhưng từ những lần liên hệ ngẫu nhiên có thể thấy, Kageyama Tobio ngầm là một đại sư làm móng, chuyên gia chăm sóc tay. Cái bấm móng tay mà cậu ta đề xuất rất tốt, thế là Sakurai Aiko có qua có lại giới thiệu cho cậu ta loại kem dưỡng da tay tốt.
Thao tác chi tiết sao?
Akaashi Keiji không rõ chân tướng đương nhiên cho rằng Sakurai Aiko nói đến sự suy nghĩ về mặt chiến thuật.
Cậu ta hoàn toàn không biết sự hiểu lầm của Sakurai Aiko về Chuyền hai.
"Sakurai–san nói không sai nha, có bạn bè đang chơi bóng chuyền sao?" Akaashi Keiji hỏi.
"Là bạn bè, tớ rất quan tâm đến cậu ấy. Bất quá so với sự cố gắng của cậu ấy, tớ chỉ là một cổ động viên bàng quan thôi." Sakurai Aiko ngượng ngùng cười một cái, "Akaashi cậu cũng chơi bóng chuyền?"
Akaashi Keiji: "Ừm, vị trí của tôi là Chuyền hai."
Ài ~ hiếm lạ.
Ở Nhật Bản, môn thể thao đứng đầu là bóng chày, đây là môn thể thao quốc gia. Tiếp theo, xét theo mức độ phổ biến trong manga anime là bóng đá, tennis, bóng rổ. Bóng chuyền chỉ là một môn ít được chú ý, đặc biệt là bóng chuyền nam.
Sakurai Aiko cảm thấy vận may của mình vẫn rất tốt, lại có thể gặp được người thứ hai chơi bóng chuyền. Hơn nữa Akaashi Keiji nhìn giống Kageyama Tobio, đều có khuôn mặt người thông minh. Thực lực và vận may đều tốt hơn so với cún con quả quýt nhà cô, điều này làm Sakurai Aiko cảm thấy chua chát.
Shoyo tốt quá mà! Vừa cố gắng vừa đáng yêu, tại sao nhà người ta có đồng đội, mà cún con quả quýt nhà cô lại không có đồng đội chứ. Đáng ghét đáng ghét đáng ghét! Ghen tị chết đi được!!!
Tuy sàn nhà của tiểu nhân trong lòng sắp bị đập nát rồi, mặt Sakurai Aiko vẫn cười tủm tỉm: "Xem ra tớ và bóng chuyền thật sự có duyên, những người chơi bóng chuyền mà tớ quen đều chơi rất giỏi."
Akaashi Keiji lắc đầu: "Tôi chơi cũng được thôi, Sakurai–san nói chủ công rất chói mắt điểm này tôi rất đồng tình."
Cái từ hình dung này khiến cậu ta nhớ đến người nào đó. Anh ấy giống như một siêu sao đang từ từ nổi lên trên sân bóng, rực rỡ đến cực điểm.
Lại gặp được người chơi bóng chuyền rất tốt, tay Sakurai Aiko ngứa ngáy muốn 'túm lông cừu' lại bắt đầu rục rịch. Cô nói: "Tớ có thể xin Akaashi–san chỉ giáo chút về bóng chuyền được không?"
Nói xong, Sakurai Aiko mở điện thoại: "Trao đổi Line được chứ?"
Oh, lại là một hành động ngoài dự kiến của cậu. Akaashi Keiji hơi nhướng mày, trong mắt tràn đầy sự bất ngờ.
"Ok."
Sau khi hai người trao đổi Line, mối quan hệ cũng thân thiết hơn một chút. Về chủ đề bóng chuyền, hai người tán gẫu không tồi, thành công bước qua ngưỡng người lạ đi đến phạm vi bạn bè.
Và sau đó, sau khi Sakurai Aiko lấy được giáo án huấn luyện của Akaashi Keiji, cô lại lần nữa trầm mặc. Nhịn nhịn không nhịn được, cô lộ ra vẻ mặt ông lão tàu điện ngầm đối với Akaashi Keiji.
Không phải, cái lượng vận động của các cậu Chuyền hai này là chuyện gì vậy hả?
Các cậu Chuyền hai là đã tiến hóa loại bỏ cái đau cơ rồi sao? :)
Đàn ông ở vị trí Chuyền hai này kinh khủng đến thế ư! ——
Sakurai Aiko rùng mình tại chỗ, hồi tưởng lại những năm tháng cô đồng hành cùng Shoyo luyện tập, thở dài nói: "Cái lượng vận động của các cậu nam sinh thể thao tuổi dậy thì này thật đáng sợ..."
Akaashi Keiji: "?"
Thật ra tôi cũng ổn mà.
Đối với phản ứng này của Akaashi Keiji, chỉ có thể nói niềm vui nỗi buồn của dân thể thao và otaku không tương thông, otaku chỉ cảm thấy chồng chất.
Ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát, Sakurai Aiko chuẩn bị tranh thủ thời gian còn sớm, nhanh chóng ngồi Shinkansen trở về Miyagi. Lần này đến Tokyo không hóng được chuyện tình yêu của chị em tốt Kashima, nhưng cô kết giao thêm bạn mới, còn cùng bạn mới ăn thịt nướng ngon lành. Thu hoạch vẫn không tồi.
Đi đến quầy lễ tân Yakiniku, Sakurai Aiko mới biết Akaashi Keiji đã tính tiền. Cô ngượng ngùng nói: "Làm cậu tốn kém rồi, rõ ràng tớ đã nói tớ mời. Vậy hai ngày nữa tớ gửi đặc sản cho Akaashi nhé?"
Trừ đa số nam sinh ở Trung Quốc, ở các quốc gia khác, nam sinh nữ sinh đi chơi chi phí thường là AA (chia đôi). Akaashi đồng học này nói sao nhỉ, quả nhiên là một người lịch thiệp giống như vẻ ngoài.
Đẹp trai, tính cách tốt, nam sinh như vậy nhất định được hoan nghênh, vậy Sakurai Aiko cứ yên tâm.
Bởi vì nam sinh như vậy sẽ không thiếu người bên cạnh, tự nhiên cũng chẳng bận tâm đến cô gái vô vị như cô. Kiểu sinh vật như hẹn hò, cô không xứng!
"Không, không có gì. Đi ăn cơm để con gái gánh vác chi phí thì không hay lắm, hơn nữa tiệm thịt nướng là tôi đề xuất, Sakurai–san không cần khách sáo với tôi."
Akaashi Keiji không biết mạch não của Sakurai Aiko, nhưng lại nhạy cảm nhận thấy thái độ cô lại thả lỏng hơn một chút. Cậu ta nghĩ công sức của mình không hề vô ích, Akaashi Keiji cũng không từ chối hành vi Sakurai Aiko muốn gửi đặc sản cho mình: "Ừm, tôi sẽ chờ mong món quà của Sakurai–san."
Có qua có lại, mới là bí quyết để mối quan hệ giữa người với người dần dần gia tăng.
Còn về việc đặc sản biến thành từ quà tặng, là ý riêng của Akaashi Keiji.
Sakurai - Nhìn như là một dân chơi chính hiệu. Thực chất là gái thẳng khó tính - Aiko hoàn toàn không phát hiện ý đồ nhỏ của Akaashi Keiji, cực kỳ tự nhiên gật đầu nói: "Cứ để tớ lo, đến lúc đó gửi đồ ăn ngon cho cậu!"
Akaashi Keiji: "Vậy tôi xin cảm ơn trước."
Sakurai Aiko được Akaashi Keiji đưa đến tận nhà ga. Trước khi vào trạm, Akaashi Keiji còn lắc lắc điện thoại về phía Sakurai Aiko, ý là cô về đến nhà nhớ liên hệ với cậu ta.
Một loạt thao tác này khiến người ta khó mà không nói là hình mẫu hẹn hò. Sakurai Aiko quyết định nhất định phải gửi cho Akaashi Keiji một phần đặc sản lớn, nếu không sẽ có lỗi với sự chu đáo của người ta!
Sau khi trở về Miyagi từ Tokyo, Sakurai Aiko lại khôi phục cuộc sống trạch nữ xen kẽ giữa Shoyo và Kasutaro.
Thời gian lại trôi qua hai tuần, chiếc hàng lớn được mở ra ở Tokyo khiến con ngươi Akaashi Keiji động đất!!!
Cậu ta ngàn vạn lần không ngờ rằng cái gọi là đặc sản trong miệng Sakurai Aiko lại là nửa con bò!?
Nhà ai gọi cái này là đặc sản!?
Không phải, nhà ai mua thịt bò tính theo một / nửa con vậy hả!?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro