𝙺𝚞𝚛𝚘𝚘 𝚃𝚎𝚝𝚜𝚞𝚛𝚘𝚞 - 黒尾の長い一日

Căn hộ nhỏ của hai người chìm trong ánh chiều tàn dịu nhẹ. Bạn đang cẩn thận dọn dẹp bếp, định chuẩn bị bữa tối thì tiếng mở khóa cửa vang lên. Bạn quay ra, định nở một nụ cười chào đón thì bất ngờ Kuroo Tetsurou đẩy cửa vào, cúi đầu, lưng khom nhẹ như mang một gánh nặng vô hình.

Anh không nói gì. Chỉ bước tới, và trong khoảnh khắc bạn chưa kịp phản ứng, Kuroo ôm chầm lấy bạn thật chặt, đầu dụi vào hõm cổ như muốn biến mất vào vòng tay ấy. Cơ thể anh run nhẹ.

"Anh về rồi..." Giọng anh nghẹn lại, "Cuối cùng cũng về rồi."

Bạn ôm anh, bàn tay vuốt nhẹ lưng anh. Kuroo siết bạn mạnh hơn, rồi như vỡ òa, anh bật khóc. Không kìm được. Tiếng nức nghẹn vang lên, như thể cả một ngày dài gồng gánh đã khiến anh kiệt sức.

Kuroo Tetsurou - Người đàn ông luôn mạnh mẽ, luôn là chỗ dựa cho người khác, giờ đây lại đang vỡ vụn như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

"Anh xin lỗi, anh mệt quá. Anh cố gắng rồi nhưng hôm nay anh không chịu nổi nữa..."

"Không sao mà..." Bạn thì thầm, tay nâng khuôn mặt anh lên, hôn anh một nụ hôn thật lâu.

Dịu dàng, sâu đậm, như muốn truyền hết tình yêu và sự an ủi vào từng hơi thở. Kuroo nhắm mắt lại, để mình tan chảy trong nụ hôn ấy, trong hơi ấm của bạn.

Bạn kéo anh ngồi xuống ghế sofa, đặt đầu anh lên đùi mình. Tay bạn vuốt nhẹ mái tóc rối bời của anh, mỉm cười hiền:

"Hôm nay có chuyện gì vậy, Tetsu bé bỏng?"

Anh lặng một lúc, rồi kể rằng hôm nay anh bị sếp trách oan vì lỗi của người khác, đồng nghiệp thì quay lưng im lặng. Kuroo cố gắng bảo vệ nhân viên nhỏ tuổi bị áp lực, nhưng cuối cùng lại là người gánh thay. Cả ngày chỉ toàn áp lực, chỉ trích và những ánh mắt lạnh lẽo.

"Anh không muốn em lo nên anh đã cố nén. Nhưng khi nhìn thấy em, anh không thể gồng được nữa."

Bạn cúi xuống, hôn lên trán anh, rồi thì thầm:

"Vậy thì đừng gồng nữa. Ở đây, anh có thể yếu đuối. Có thể khóc, có thể làm nũng và có thể là chính mình."

Bạn dìu Kuroo lên phòng, sau đó kéo chăn nhẹ đắp cho anh, rồi đứng dậy, lặng lẽ vào bếp. Bạn nấu món anh thích nhất - món súp miso ấm lòng mà mẹ anh từng hay nấu khi còn nhỏ. Bạn còn cẩn thận cắt trái cây, pha trà và để cạnh giường.

Trong lúc chờ nước sôi, bạn quay ra, thấy Kuroo đã ngủ thiếp đi trên ghế, nét mặt vẫn còn ướt nước mắt nhưng đã dịu lại.

Như thể nỗi đau trong lòng cũng đang được chữa lành.

Tối đó, khi anh tỉnh dậy, bạn đút từng muỗng súp, lau mép cho anh, nghe anh kể lại những điều không thể nói ở nơi làm việc. Bạn không xen vào nhiều, chỉ nắm tay anh và mỉm cười.

"Ngày mai có thể vẫn mệt. Nhưng ít nhất, khi về nhà, anh biết luôn có em ở đây."

Kuroo ngẩng lên nhìn bạn, ánh mắt vẫn đỏ nhưng sáng lên trong ánh đèn ấm:

"Cảm ơn em, anh thật may mắn vì có em..."

Bạn ôm anh vào lòng, lần này là bạn giữ anh thật chặt.

Sáng hôm sau, bạn thức dậy trong vòng tay ấm áp của Kuroo. Anh ôm bạn từ phía sau, cằm tựa nhẹ lên vai bạn, hơi thở đều đặn đã dịu hơn rất nhiều so với ngày hôm qua. Bạn khẽ quay lại, thấy anh đã mở mắt, đôi mắt nâu nhạt nhìn bạn đầy trìu mến.

"Chào buổi sáng," Anh thì thầm, giọng trầm khàn vì mới ngủ dậy nhưng ấm như nắng sớm.

"Chào buổi sáng, Tetsu của em." Bạn mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ vào má anh.

Kuroo nhắm mắt, dựa trán vào bạn. "Cảm ơn em vì hôm qua. Anh không biết nếu không có em, hôm nay mình sẽ ra sao nữa."

"Anh không cần phải cảm ơn vì được yếu đuối. Em là người yêu anh, em ở đây để ôm trọn cả những ngày vui lẫn những ngày buồn của anh."

Kuroo cười nhẹ, siết bạn chặt hơn.

Sau buổi sáng nhẹ nhàng bên nhau, bạn chuẩn bị bữa sáng, còn Kuroo - Người vốn rất ít khi có thời gian rảnh rỗi lại chủ động vào bếp phụ bạn. Anh cắt trái cây, nướng bánh mì và còn đeo tạp dề của bạn, trông vừa vụng về vừa đáng yêu.

"Anh làm sao biết dùng cái máy ép cam này nhỉ?" anh thở dài nhìn nước cam bắn tung tóe, bạn bật cười.

"Anh chỉ cần đừng phá nó là được."

"Quá muộn rồi," Anh nhún vai, cười trêu.

Cả buổi sáng hôm đó, Kuroo như một phiên bản khác: Nhẹ nhàng hơn, ấm áp hơn và có vẻ muốn làm nũng nhiều hơn. Anh nằm dài trên ghế, gối đầu lên đùi bạn khi bạn đọc sách, lâu lâu lại kéo tay bạn đặt lên tóc mình, như một con mèo to xác đang tìm hơi ấm.

Buổi chiều, khi bạn ra ngoài mua vài thứ, Kuroo ở nhà và bí mật chuẩn bị một điều gì đó. Khi bạn trở về, cả căn phòng được thắp sáng bằng ánh nến nhỏ xinh, hương tinh dầu dịu nhẹ lan tỏa, và anh đứng đó với một hộp quà nhỏ trên tay.

"Cho người đã xoa dịu trái tim anh," Kuroo nói, bước đến mở hộp quà, bên trong là một chiếc vòng cổ bạc mảnh, mặt dây là một chữ cái đầu tên bạn, được chạm khắc tinh tế.

"Anh đặt từ lâu rồi, nhưng định tặng vào dịp khác. Hôm qua anh mới nhận ra, không gì quý hơn người luôn ở cạnh mình vào lúc yếu đuối nhất."

Anh đeo chiếc vòng lên cổ bạn, rồi hôn lên trán bạn thật lâu. Bạn không nói gì, chỉ ôm lấy anh. Không cần quá nhiều lời, vì trái tim hai người đã thấu hiểu nhau.

Buổi tối hôm đó, hai người nằm cạnh nhau trên sofa, xem phim, chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt. Và khi ánh đèn tắt đi, chỉ còn lại hơi thở ấm áp và tiếng tim đập hoà nhịp, bạn biết rằng dù cuộc sống ngoài kia có bao nhiêu áp lực, bạn và Kuroo vẫn luôn có nhau.

Vài ngày sau, Kuroo đã lấy lại tinh thần. Anh quay lại công việc với một vẻ bình thản hơn, không còn bị cuốn theo những áp lực vô hình như trước.

Nhưng hơn cả thế, trong ánh mắt anh lúc này, có một điều gì đó dịu dàng hơn như thể trải qua khoảnh khắc yếu lòng đã khiến anh càng trân trọng bạn hơn bao giờ hết.

Tối thứ bảy, Kuroo chủ động nhắn bạn về sớm. Anh không nói gì nhiều, chỉ để lại một dòng tin:

"Đừng nấu tối nay. Mặc đồ đẹp nhé, anh đưa em đi hẹn hò."

Bạn vừa bất ngờ vừa có chút hồi hộp. Kuroo hiếm khi nói những lời ngọt ngào có kế hoạch như vậy, nên bạn nhanh chóng chuẩn bị chọn một bộ đồ bạn biết anh thích, tô chút son nhẹ và buộc tóc gọn.

Khi vừa bước ra khỏi cửa, bạn đã thấy anh đứng đợi dưới chân cầu thang, mặc sơ mi đen gọn gàng, tay cầm một bó hoa nhỏ với nụ cười nửa miệng quen thuộc.

"Đẹp quá," Anh thì thầm, đưa hoa cho bạn. "Anh muốn hẹn hò với em như hồi chúng ta mới yêu."

Điểm đến là một quán ăn nhỏ trên tầng thượng của một tòa nhà cũ, nơi bạn từng vô tình nhắc đến một lần khi đi ngang qua, nói rằng:

"Nơi này trông đẹp và ấm cúng ghê." Bạn không nghĩ anh nhớ. Nhưng anh đã đặt chỗ từ lâu, đèn vàng ấm áp, bàn ăn cạnh lan can nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn.

Trong lúc chờ món, Kuroo không rời mắt khỏi bạn.

"Em biết không." Anh nói, xoay ly nước trong tay.

"Anh nghĩ mãi về đêm hôm đó. Anh từng quen với việc làm người mạnh mẽ, nhưng chính em dạy anh rằng yếu đuối không phải là sai. Rằng anh cũng xứng đáng được chở che."

Bạn lặng lẽ nắm lấy tay anh. Kuroo ngước nhìn bạn, ánh mắt như bầu trời sau mưa.

"Anh yêu em nhiều hơn anh từng nghĩ có thể. Anh sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc em ôm lấy anh, không hỏi gì, không trách gì, chỉ ở lại."

Bạn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Vì em cũng yêu anh như thế. Và em muốn là nơi anh trở về, dù mệt đến đâu."

Bữa tối trôi qua trong tiếng cười, những câu chuyện cũ được nhắc lại và cả những mơ ước về tương lai. Sau đó, Kuroo đưa bạn đi dạo dưới trời đêm. Không vội vàng, không có mục tiêu chỉ là tay trong tay, cùng bước giữa thành phố, nơi tiếng ồn trở thành nhạc nền cho một khoảnh khắc yên bình.

Cuối buổi hẹn, khi về đến nhà, Kuroo ôm bạn từ phía sau, thì thầm nơi tai bạn:

"Lần sau nếu anh lại mệt, đừng chỉ ôm anh. Hãy nhắc anh rằng, anh không một mình."

Bạn xoay người lại, ôm lấy anh.

"Luôn luôn là như vậy, Tetsu."

Sau buổi hẹn hò lãng mạn ấy, Kuroo trở lại với công việc, nhưng lần này anh khác hẳn. Vẫn là người đàn ông chững chạc, tài giỏi, nhưng không còn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ mọi lúc.

Anh không ngại nhắn tin hỏi bạn "Anh có thể làm nũng chút được không?" khi một ngày quá căng thẳng. Cũng chẳng ngại ôm bạn vào lòng giữa phòng khách mà thì thầm "Anh mệt, nhưng anh ổn vì có em."

Bạn không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần anh như thế: thành thật với cảm xúc, và luôn để bạn là người được san sẻ cùng anh mọi điều.

Một ngày nọ, khi đang nấu bữa tối, bạn nghe tiếng Kuroo từ sau lưng:

"Anh đặt vé rồi đấy."

"Vé gì?" bạn quay lại, ngạc nhiên.

"Vé du lịch, ba ngày hai đêm. Một chuyến đi chỉ có anh và em, không email, không công việc, không đồng nghiệp, không áp lực. Chỉ có biển, cát và bầu trời."

Bạn mở to mắt, chưa kịp phản ứng thì anh đã ôm bạn từ phía sau, cằm tựa lên vai bạn, giọng thì thầm:

"Anh muốn dành thời gian để yêu em nhiều hơn, mà không bị bất kỳ thứ gì chen vào."

Ba ngày sau, bạn cùng Kuroo có mặt ở một thị trấn ven biển nhỏ, yên bình và vắng vẻ. Không phải nơi du lịch ồn ào, mà là nơi chỉ cần mở cửa sổ phòng khách sạn ra là nghe thấy tiếng sóng. Biển xanh, cát trắng, gió mát, và ánh nắng rơi dịu dàng lên bờ vai người bạn yêu.

Ngay buổi chiều đầu tiên, Kuroo đã nắm tay bạn chạy dọc bờ biển, như một cậu trai trẻ đang tận hưởng kỳ nghỉ đầu tiên trong đời.

Anh không ngại chơi đùa, không ngại bị cát bám vào quần áo hay tóc rối vì gió. Anh cười - Một nụ cười không còn mệt mỏi, chỉ còn lại hạnh phúc thuần túy.

Tối đến, hai người ngồi bên ban công phòng khách sạn, cùng nhau đắp chăn, nghe nhạc và nhâm nhi rượu vang. Ánh trăng phản chiếu trên mặt biển lấp lánh. Bạn ngả đầu vào vai anh, còn anh vòng tay qua ôm bạn thật chặt.

"Anh từng nghĩ, cuộc sống trưởng thành là một chuỗi ngày không thể dừng lại." Kuroo nói khẽ.

"Cho đến khi em bước vào đời anh, và chỉ bằng một cái ôm, em khiến mọi thứ dịu lại."

Bạn lặng thinh, siết tay anh hơn.

"Em là mái nhà của anh," Anh nói, giọng trầm, hơi thở vương mùi rượu.

"Anh không còn sợ giông bão nữa, vì anh biết luôn có một nơi để về."

Đêm ấy, Kuroo không ngủ vội. Anh nằm cạnh bạn, ngắm nhìn bạn trong ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn ngủ. Bàn tay anh nhẹ vuốt tóc bạn, như đang khắc ghi từng đường nét gương mặt. Rồi anh cúi xuống, hôn lên trán bạn một cái thật lâu.

Ngày cuối cùng ở biển, Kuroo dẫn bạn đến một con đường mòn nhỏ dẫn ra mũi đá - nơi có thể ngắm mặt trời mọc rõ nhất. Hai người dậy từ sớm, mặc áo khoác và cùng nhau ngồi chờ.

Khi ánh sáng đầu tiên ló rạng từ đường chân trời, bạn khẽ ngáp một cái. Kuroo cười, đặt tay lên tay bạn.

"Em biết không, hôm đó khi anh ôm em và bật khóc, anh đã nghĩ nếu một ngày nào đó anh muốn cầu hôn, thì đó phải là sau khi em chứng minh cho anh thấy tình yêu thật sự không phải là hoàn hảo, mà là cùng nhau vượt qua những lúc tồi tệ nhất."

Tim bạn chậm lại một nhịp. Bạn quay sang anh, trong ánh sáng rạng đông mờ nhòe, đôi mắt Kuroo hiện lên rõ ràng, chân thành và đầy cảm xúc.

Anh không đưa nhẫn ra. Không quỳ gối. Không khoa trương. Chỉ ngồi cạnh bạn, xiết tay bạn thật chặt.

"Không phải bây giờ, nhưng một ngày không xa, anh sẽ hỏi em điều đó và anh hy vọng em sẽ đồng ý."

Bạn mỉm cười, tựa đầu lên vai anh.

"Em sẽ nói 'đồng ý' từ bây giờ cho đến khi anh thật sự hỏi."

Và thế là, hai người ngồi đó, trong làn gió biển se lạnh, dưới ánh mặt trời dần hé lộ như thể một khởi đầu mới đang đến rất gần.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro