𝚄𝚜𝚑𝚒𝚓𝚒𝚖𝚊 𝚆𝚊𝚔𝚊𝚝𝚘𝚜𝚑𝚒 - 추구하다

Trận đấu kết thúc, âm thanh giòn giã của giày trượt trên sàn gỗ vẫn còn vương lại trong không khí.

Ushijima Wakatoshi, đội trưởng đội bóng chuyền trường Shiratorizawa, bước chậm rãi ra khỏi sân.

Mồ hôi ướt đẫm chiếc áo đấu màu trắng, nhưng gương mặt anh không hề biểu lộ mệt mỏi. Vẫn là ánh mắt ấy, điềm tĩnh, trầm ổn đến mức khó đoán — khiến người đối diện luôn có cảm giác như đứng trước một bức tường không thể vượt qua.

Cô gái nhỏ đứng ở khán đài gần cửa ra vào, hai tay cầm sẵn chai nước lạnh và một chiếc khăn mềm, tim đập hơi nhanh.

"Ushijima-kun," cô gọi, giọng không lớn nhưng đủ để anh nghe.

Anh nhìn cô, không phải một ánh nhìn xa lạ, nhưng cũng chưa bao giờ thân thiết.

Cô mỉm cười, giơ tay đưa chai nước. "Của anh nè. Trận hôm nay hay lắm."

Anh nhận lấy. "Cảm ơn." Chỉ hai từ đơn giản, như mọi lần.

Cô chờ, nhưng anh chỉ gật đầu, rồi quay người đi.

Cô không nhớ mình bắt đầu thích anh từ khi nào. Có thể là vào một buổi chiều mùa đông, khi đội bóng vẫn miệt mài tập luyện, còn anh — giữa những tiếng bóng nảy, tiếng gọi nhau, vẫn giữ một dáng vẻ im lặng và nghiêm túc. Cô không thích sự ồn ào, nhưng thích cách anh tồn tại giữa ồn ào mà không bị cuốn theo.

Một lần, hai lần, rồi thành thói quen. Mỗi khi đội bóng có trận đấu, cô đều đến xem. Mỗi lần anh bước ra, cô đều mang nước cho anh. Không có lời hứa hẹn, cũng chẳng có hy vọng rõ ràng. Chỉ đơn giản là thích — và được nhìn thấy anh.

Cho đến một ngày, cô quyết định nói ra những lời nói trong lòng mình với anh.

"Ushijima-kun," cô gọi anh sau buổi tập, tay nắm chặt góc váy đồng phục. "Em-em thích anh lắm ạ."

Anh nhìn cô, ánh mắt không thay đổi.

"Xin lỗi," anh nói. "Hiện tại, tôi không có ý định yêu ai cả."

Cô cười, như đã đoán trước. "Vậy em sẽ đợi."

Anh không nói gì nữa. Nhưng cô vẫn đứng đó, nhìn theo bóng lưng anh quay đi, dáng đi thẳng tắp như một người chưa từng gục ngã.

Gốc đào nằm ở phía sau khu thể thao, nơi có con đường nhỏ rải sỏi mà ít người qua lại. Mùa xuân năm đó, khi hoa đào nở rộ, cô đã hẹn anh ra đây một lần nữa.

Anh đến, không muộn, cũng không sớm.

Cô mang theo một hộp cơm tự làm — lần đầu tiên cô dậy từ bốn giờ sáng chỉ để nấu đủ món anh thích.

"Anh có thể ăn cùng em không?"

Anh ngồi xuống, hơi ngập ngừng. Có lẽ vì nể, hoặc vì anh không muốn từ chối quá phũ phàng.

Cả hai ăn trong yên lặng, cô không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng nhìn trộm anh qua khóe mắt.

"Em biết anh sẽ tốt nghiệp năm nay," cô nói, cố giấu vẻ lo lắng. "Em chỉ muốn giữ thêm một kỷ niệm trước khi anh rời trường."

Ushijima không đáp, chỉ gật nhẹ. Đó là lần đầu tiên — và cũng là lần cuối cùng — anh ăn món cô làm. Cô mỉm cười nhẹ vì ít nhất anh ấy đã đồng ý ngồi ăn cùng mình.

Ngày anh tốt nghiệp, cô đứng xa, cầm trên tay một lá thư. Nhưng rồi, khi thấy anh cười nhẹ với những người bạn bên đội bóng, cô chợt hiểu: Mình không cần phải thêm một lần bị từ chối nữa.

Cô quay lưng và lá thư không bao giờ được gửi.

Nhiều năm trôi qua, cô đi làm, trải qua những ngày dài bận rộn với công việc và những mối quan hệ xã giao không đầu không cuối.

Có người từng quan tâm cô, từng mời cô đi xem phim, ăn tối, nhưng cô luôn từ chối. Không phải vì chờ đợi ai, mà vì trái tim cô như vẫn còn dừng lại ở sân bóng năm nào.

Rồi công việc đưa cô đi xa, đến một thành phố khác. Cô không còn ghé lại khu trường cũ nữa. Thậm chí, có lúc tưởng như đã quên mất gương mặt ấy.

Nhưng vào một ngày đầu xuân, khi cánh hoa đào bắt đầu rơi, cô quay về.

Lý do? Không rõ ràng. Chỉ là một chút khao khát tìm lại điều gì đó trong quá khứ.

Cô bước dọc con đường sỏi phía sau khu thể thao — nơi có gốc đào từng là ký ức, và ở đó, cô thấy anh.

Ushijima Wakatoshi, cao lớn và chững chạc hơn trước, đang đứng yên dưới tán đào, đôi mắt ngước nhìn lên không trung như đang lắng nghe điều gì đó từ gió xuân.

Anh quay lại khi nghe tiếng bước chân.

"Là em sao?"

Giọng anh vẫn trầm như ngày nào, nhưng đã có gì đó khác. Không còn khô khan, không còn cách biệt.

Cô khựng lại, mỉm cười nhẹ: "Lâu quá không gặp."

Anh bước đến gần, ánh mắt dừng lại nơi ánh mắt cô.

"Em thay đổi rồi. Trông trưởng thành hơn."

Cô bật cười. "Anh thì vẫn vậy. Vẫn đứng ở gốc đào đó."

"Không. Anh đã đi xa, nhưng rồi lại quay về, vì cảm thấy có điều mình chưa kịp giữ."

Cô im lặng. Trái tim bỗng đập nhanh, như cô gái năm mười bảy tuổi năm nào.

"Ushijima-kun..."

"Wakatoshi," anh ngắt lời. "Nếu em còn muốn gọi anh như trước kia."

Một khoảng lặng, rồi anh nói, giọng chậm rãi như từng chữ đang được lựa chọn cẩn thận:

"Anh đã từng nghĩ em là người phiền phức. Nhưng sau khi em biến mất. Anh mới nhận ra, khoảng trống ấy quá rõ ràng."

Cô mở to mắt. Không dám tin vào điều mình vừa nghe.

"Giờ đây, nếu em không còn thích anh nữa, anh sẽ không có điều gì để nói," anh nói tiếp. "Nhưng nếu em còn một chút nào đó, liệu anh có thể bắt đầu lại từ phía anh không?"

Gió thổi qua, hoa đào bay nhẹ. Cô vẫn chưa trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Và Ushijima, người từng không biết cách yêu, đã nắm tay cô, thật khẽ.

"Lần này đến lượt anh theo đuổi em."

Buổi chiều hôm ấy, cả hai không nói thêm gì nhiều sau lời hứa ngắn ngủi. Nhưng khi rời khỏi sân trường, Ushijima đã bước đi cạnh cô, không còn giữ khoảng cách như trước.

Bước chân anh chậm hơn ngày xưa, như thể đang lắng nghe nhịp đi của cô để điều chỉnh lại mình. Dọc con đường về, cô kể vài chuyện nhỏ nhặt về công việc, về thành phố nơi mình sống dạo gần đây.

Anh không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng "Ừ" nhẹ, hoặc khẽ gật đầu. Nhưng khác với trước kia, lần này, ánh mắt anh luôn nhìn về phía cô, không lướt qua.

Trước khi tạm biệt nhau dưới ánh đèn mờ, anh dừng lại, giọng trầm đều:

"Anh không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng anh muốn gặp em thêm lần nữa."

Cô khẽ cười, hơi gật đầu. Trái tim vẫn còn ngập ngừng, nhưng đã không còn lạc lõng.

Họ gặp lại nhau vài ngày sau đó, chọn chọn một quán cà phê nhỏ nằm ở góc phố cũ, nơi mà cô từng hay ghé thời còn học. Dù không nói ra, cô biết anh đã phải nhớ rất kỹ mới tìm lại được.

Anh đến sớm, khi cô bước vào, anh đã ngồi đợi sẵn, đôi tay đặt gọn trên bàn gỗ, lưng thẳng như thể đang chờ một trận đấu. Cô bật cười:

"Anh không cần nghiêm túc như vậy đâu mà..."

"Anh đang hồi hộp," anh nói, ánh mắt không giấu giếm.

Cô sững lại, Ushijima — người từng từ chối cô bằng ánh mắt dửng dưng, giờ lại thừa nhận cảm xúc chân thật đến vậy. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô như tan ra, mềm lại.

Họ gọi đồ uống, cô gọi cacao nóng như mọi khi. Anh nhìn tên món cô chọn, rồi âm thầm ghi nhớ.

"Anh không giỏi nói chuyện," anh thú nhận.

"Em biết. Nhưng em không cần anh nói nhiều đâu," cô cười. "Chỉ cần anh ở đây là đã tốt lắm rồi, nó làm em vui và tràn ngập năng lượng cho ngày hôm nay."

Anh im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Anh chưa từng nghĩ mình cần ai bên cạnh. Nhưng em đã ở đó, rất lâu."

Ngày hôm ấy, họ không làm gì đặc biệt. Chỉ là ngồi cạnh nhau, nói vài câu vụn vặt. Nhưng có một điều khác biệt lớn nhất: Lần này, ánh mắt anh không né tránh.

Dù đã ra trường và trưởng thành, Ushijima vẫn giữ nét thẳng thắn rất riêng. Khi quyết định yêu ai đó, anh không giấu diếm, cũng không vòng vo. Nhưng sự chân thành ấy lại có phần ngố và ngốc nghếch, rất đáng yêu.

Ví dụ như, khi họ đi ăn mì udon sau buổi làm việc, anh đột nhiên hỏi:

"Em có biết bao lâu thì nên nắm tay người mình thích không?"

Cô đỏ mặt, không ngờ anh lại hỏi thẳng như thế.

"Không có quy tắc đâu, chỉ cần cảm thấy đúng lúc thôi."

Anh gật gù, im lặng suốt buổi. Mãi đến khi họ đứng trước cửa nhà cô, anh mới khẽ đưa tay ra, lòng bàn tay ấm áp chạm vào tay cô, rất nhẹ.

"Anh muốn nắm tay em như cách em từng kiên nhẫn giữ lấy anh."

Cô nắm lại, không đáp, nhưng ánh mắt cô đã sáng như hoa đào đầu xuân.

Một lần khác, anh bất ngờ nhắn tin hỏi: Em có thích mèo không?

Cô đáp: Thích chứ! Sao tự nhiên hỏi vậy?

Anh trả lời sau vài phút: Anh thấy một con mèo bị lạc ở công viên. Em có thể đến cùng anh mang nó đi khám không?

Khi cô đến, thấy anh đang bế một chú mèo trắng lông xù, tay vụng về vuốt lưng nó, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang giữ một cục bông có thể phát nổ bất kỳ lúc nào.

Cô bật cười, khẽ nói: "Trái tim anh hóa ra cũng mềm như lông mèo nhỉ?"

Anh chỉ nhìn cô, rồi nhìn chú mèo, khẽ nói: "Là em làm anh thay đổi mà."

Dần dần, Ushijima bắt đầu thể hiện tình cảm một cách riêng của anh.

Không phải bằng lời nói hoa mỹ, mà là những hành động lặng lẽ:

• Anh không quên ngày cô có buổi thuyết trình quan trọng, và sáng hôm ấy đã để lại một tờ giấy nhắn trong túi áo khoác cô: "Anh tin em làm được."
• Anh không biết chọn quà, nhưng luôn ghi nhớ từng điều cô từng nói thoáng qua: "Em thích mùi gỗ thông" — thế là sinh nhật cô, anh tặng một cây nến thơm gỗ thông, kèm theo một câu viết tay: "Anh không giỏi nói, nên để mùi hương thay anh."
• Anh bắt đầu học nấu ăn. Mỗi cuối tuần, anh đều cố gắng nấu một món cô thích, dù vụng về, dù vị vẫn còn "kỳ kỳ". Nhưng lần nào anh cũng hỏi: "Lần sau anh làm lại, được không?"

Và rồi một hôm, khi cô nửa đùa nửa thật nói: "Có khi nào em mơ giữa ban ngày, mới có thể gặp lại anh dưới gốc đào như trước?"

Anh đáp, giọng trầm và chắc:

"Không phải mơ. Là anh đã bước ra khỏi giấc mơ đó để đến bên em thật sự."

Tình yêu, đôi khi không đến từ ánh nhìn đầu tiên.
Nó đến từ sự kiên trì, sự dịu dàng không lùi bước — và từ cả trái tim từng đóng kín, học cách mở ra chỉ vì một người.

Tình yêu của Ushijima không ồn ào, không cháy bỏng. Nó giống như gió đầu xuân — âm thầm len vào từng nhịp sống, chậm rãi nhưng dai dẳng, đến mức cô chẳng hay mình đã mỉm cười vì anh từ lúc nào.

Sau buổi gặp lại dưới gốc đào, anh thường xuyên chủ động nhắn tin, dù tin nhắn chỉ đơn giản là:

"Em đã ăn gì chưa?"

"Hôm nay mưa, em có mang theo dù không?"

"Anh vừa nhìn thấy một chú chó corgi chạy qua, trông giống hình dán em từng dùng."

Lúc đầu cô nghĩ anh chỉ lịch sự, nhưng dần dần, cô nhận ra anh đang cố gắng theo cách riêng của anh.

Một ngày nọ, cô tan làm muộn. Bầu trời mùa xuân xám lại, mưa rơi nhẹ.

Cô ngồi ở trạm xe buýt, hơi mệt. Tin nhắn vừa gửi:

"Em bị kẹt vì mưa rồi..."

Không lâu sau, một bóng người quen thuộc bước xuống từ chiếc xe màu trắng bạc. Ushijima mặc chiếc áo khoác đen, cầm theo một cây dù lớn và một hộp cơm.

"Anh đi đường vòng tới đây à?"

"Ừ." Anh đưa hộp cơm ra. "Anh nghĩ...chắc em đói."

Cô cầm lấy, tay run nhẹ. Mở ra là cơm trứng cuộn và một miếng cá chiên nhỏ. Không đẹp, hơi cháy nhẹ một bên, nhưng mùi thơm ấm áp đến lạ.

"Anh nấu?"

"Ừ, lần đầu. Anh tra mạng," anh đáp đơn giản, như thể vừa làm một bài tập thể dục. "Anh chỉ muốn chăm sóc em một lần."

Cô không biết nói gì, chỉ im lặng ăn từng miếng, rồi khẽ nói: "Em chưa từng được ai đến đón dưới mưa như thế."

Ushijima ngước nhìn, nhẹ nhàng trả lời:

"Vậy lần sau, nếu có mưa nữa, em có thể để anh là người đầu tiên không?"

Cứ như vậy, Ushijima dần trở thành một phần trong cuộc sống của cô.

Anh không bao giờ cố làm cô bất ngờ bằng điều gì lớn lao, nhưng lại luôn để ý những chi tiết nhỏ:
• Biết cô hay mỏi vai, nên luôn nhẹ nhàng xoa bóp vai cô khi ngồi xem phim chung.
• Biết cô thích đồ uống ấm, nên luôn để sẵn một bình giữ nhiệt trà thảo mộc trong xe.
• Biết cô dễ buồn khi thời tiết âm u, nên mỗi buổi sáng trời xám, anh luôn nhắn một câu ngắn gọn: "Anh ở đây."

Một hôm, cô rủ anh đến nhà sách, anh đi bên cạnh cô, mắt dán chặt vào những bìa sách lạ lẫm. Dù không đọc nhiều, anh vẫn chọn một quyển nhỏ rồi đưa cho cô:

"Anh thấy tựa đề này giống em."

Cô nhận lấy, nhìn bìa sách in dòng chữ: "Nhẹ nhàng như một ngày nắng"

Cô bật cười. "Anh thấy em nhẹ nhàng lắm à?"

Anh lặng lẽ gật đầu. "Em không gào thét. Nhưng từng việc em làm đều khiến anh muốn tiến lại gần hơn."

Tim cô chậm một nhịp, không phải là những lời nói hoa mĩ mà từ chính tâm hồn của anh khiến cô càng rung động hơn bao giờ hết.

Một tối nọ, anh rủ cô đi dạo. Đó là công viên cô từng cùng anh tìm chú mèo nhỏ. Giờ đây, đã có đèn treo lấp lánh, lối đi được lát gạch mới, nhưng hàng cây thì vẫn vậy — thẳng tắp, trầm mặc.

Ushijima dừng lại dưới một tán cây to. Anh không nói gì, chỉ đứng yên và mắt hướng về bầu trời. Cô đứng cạnh anh và chờ đợi.

"Mỗi khi có cảm xúc, anh thường không biết diễn đạt bằng lời," anh bắt đầu, giọng rất nhỏ. "Nhưng từ ngày gặp lại em, anh cứ luôn muốn nói điều gì đó."

Cô nhìn anh, anh quay sang, ánh mắt nghiêm túc nhưng không còn lạnh.

"Anh đã từng không biết yêu là gì. Nhưng bây giờ, anh biết rất rõ rằng anh muốn thức dậy mỗi ngày, nghĩ về em. Muốn bước chậm lại, vì em. Muốn lắng nghe, vì em."

Rồi lần đầu tiên, anh chạm tay lên má cô, ngập ngừng.

"Anh không giỏi nói câu 'Anh yêu em'... Nhưng nếu em cho phép, anh sẽ chứng minh điều đó bằng cả phần đời còn lại."

Cô không cần anh nói thêm, chỉ khẽ gật đầu, và để cho trái tim mình tự do gõ lên nhịp yêu thương.

Từ hôm đó, họ chính thức yêu nhau. Nhưng không ai vội vã. Tình yêu ấy vẫn êm đềm, bình yên.

Ushijima vẫn giữ những thói quen xưa: đến đúng giờ, tập thể dục mỗi sáng, ăn uống điều độ. Nhưng giờ đây, trong lịch trình nghiêm khắc ấy, có thêm những khoảng lặng dành cho cô:
• Những buổi tối ngồi xem phim, anh không ngủ gật như trước nữa, mà cố thức để cùng cô bàn luận đoạn kết.
• Những sáng cuối tuần, anh cùng cô đi chợ, vụng về lựa rau củ, hỏi cô sự khác nhau giữa hành lá và hành tây.
• Những lần cô mệt, anh lặng lẽ mang về một túi bánh nóng, để lời nhắn: "Em giỏi lắm. Hôm nay nghỉ ngơi thôi."

Cô từng theo đuổi anh. Giờ đây, cô bước từng bước chắc chắn đến bên cô. Và bạn hiểu: đôi khi, tình yêu không phải là ai chạm đến trước — mà là ai ở lại sau cùng, lặng lẽ, bền bỉ, và sâu sắc đến mức không cần nói gì thêm.

Cô dọn đến căn hộ của Ushijima vào một buổi chiều có mưa nhẹ.

Căn hộ của anh nằm ở tầng ba trong một khu nhà yên tĩnh, không mới nhưng rất sạch sẽ. Khi mở cửa, cô thấy anh đã cẩn thận lau dọn từng góc, xếp lại sách vở, chừa hẳn một ngăn tủ trống cho cô, đặt thêm một chiếc gối mới trên giường và một chiếc dép bông hình thỏ trắng bên cửa.

"Anh nghĩ em sẽ thích cái này," anh nói, rồi hơi lúng túng. "Nếu không thích, anh có thể đổi."

Cô bật cười. "Em thích lắm."

Tối đó, hai người cùng ăn món lẩu đơn giản. Anh vụng về gắp rau cho cô, chậm rãi hỏi: "Em có quen không? Ở đây không có nhiều tiện nghi."

"Chỉ cần có anh là đủ rồi."

Câu trả lời khiến ánh mắt Ushijima dịu lại, ánh lên một nụ cười mà cô từng theo đuổi bao năm — nụ cười mà giờ đây, chỉ thuộc về cô.

Những ngày sống cùng Ushijima trôi qua chậm rãi như nhịp đồng hồ buổi sớm.

Buổi sáng, cô thức dậy với tiếng ấm đun nước reo nhỏ trong bếp. Anh luôn pha sẵn cho cô một tách trà hoa cúc, đặt cạnh ổ bánh mì được cắt gọn gàng, thêm chút bơ và mật ong.

"Anh biết em không thích ăn sáng vội vàng," anh giải thích, giọng nhỏ, như thể sợ làm phiền giấc mơ cô vẫn còn lưu lại.

Cô thường ngồi nhìn anh cài cúc áo sơ mi, tay rất chậm, rất chắc chắn. Đôi lúc anh ngẩng lên, thấy cô đang nhìn, sẽ bước đến khẽ hôn lên trán cô một cái: "Chào buổi sáng."

Cuối tuần, cô cùng anh đi chợ. Ushijima chọn đồ ăn rất kỹ. Anh đứng trước quầy cá, cau mày một lúc lâu chỉ để chọn ra con tươi nhất. Lúc cô hỏi:

"Anh có cần cầu kỳ vậy không?"

Anh gật đầu: "Vì em ăn mà. Phải là đồ tốt nhất."

Cô không nói gì thêm, chỉ siết chặt tay anh hơn một chút.

Tối đến, cả hai ngồi cạnh nhau trong phòng khách. Cô đọc sách, anh xem lại video thi đấu cũ. Thỉnh thoảng, anh sẽ nghiêng người tựa vào vai cô, không nói gì — chỉ yên lặng tận hưởng sự hiện diện của nhau.

"Anh thích mùi áo em," anh từng thì thầm. "Rất dễ chịu. Rất giống nhà."

Một năm trong ngày mới, Ushijima không lên kế hoạch cầu hôn cầu kỳ. Đó không phải phong cách của anh.

Mọi chuyện xảy ra rất nhẹ nhàng — vào một buổi tối bình thường. Trời có mưa, gió lùa qua khe cửa tạo nên những âm thanh rất nhỏ. Cô đang ngồi trên ghế, ôm một cái gối và nhìn mưa rơi.

Anh từ trong bếp bước ra, tay cầm một cốc nước ấm. Đặt lên bàn, anh ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt trầm tĩnh hơn thường lệ.

"Em biết không...ừm" anh mở lời, giọng thấp. "Có lúc anh nghĩ sẽ sống một mình suốt đời. Vì anh không biết cách yêu, không giỏi nói chuyện. Nhưng từ khi có em...mọi thứ thay đổi."

Bạn quay sang, đôi mắt nhẹ lay động, anh chậm rãi lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ màu gỗ.

"Anh không chuẩn bị được gì đặc biệt. Nhưng đây là thứ duy nhất anh muốn dành cho em, kể từ lúc em đặt bước chân đầu tiên vào đời anh."

Chiếc nhẫn bên trong đơn giản. Không đá quý, chỉ là một vòng bạc trơn với dòng khắc mờ:

"Dành trọn cả đời, từng ngày một."

"Anh chưa bao giờ chắc chắn về điều gì trong đời như việc muốn bên em mãi mãi."

Cô không trả lời ngay, cúi đầu, nước mắt rơi xuống tay, ấm nóng.

Khi cô ngẩng lên, nụ cười ướt mi đã có câu trả lời rõ ràng hơn bất kỳ lời nói nào:

"Vâng, em đồng ý."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro