Chương 2: Buổi sáng bắt đầu trại huấn luyện

Ngày 2 tháng 5

6 giờ sáng

6 giờ sáng ngày 2 tháng 5, tại nhà Hinata—

Hinata Shouyou đang đứng dưới mái hiên lập loè ánh đèn.

Xúc cảm lạnh lẽo của đôi giày vải làm Hinata rùng mình khi xỏ chúng vào chân. Cậu vừa buộc dây giày vừa cảm thấy hơi nôn nao. Chiếc túi đeo chéo đựng đầy đồ được đặt kế bên chỗ cậu ngồi.

"Được rồi!"

Hinata căng thẳng đứng dậy, một giọng nói thoải mái phát ra từ phía sau cậu.

"Anh hai... anh sắp đi dã ngoại đấy ạ?"

"Anh đã bảo nhiều lần rồi mà, anh đi trại huấn luyện."

Em gái của Hinata, Natsu, vừa mới thức dậy. Cô bé dụi mắt đi xuống cầu thang. Sau khi đáp lời em gái, Hinata hét lên "Osu!", rồi đeo túi lên.

Hôm nay là một ngày trước Tuần lễ Vàng, cũng là ngày mà trại huấn luyện mà cậu mong chờ từ lâu bắt đầu.

Cậu hiểu rõ rằng đây không phải là một chuyến dã ngoại, nhưng ngoài đồ vệ sinh cá nhân và quần áo để thay, túi của cậu còn chứa đầy đồ ăn vặt, truyện tranh, đồ ăn vặt, đồ ăn vặt, bộ bài poker và lại là đồ ăn vặt, đến mức nó sắp bung cả khóa kéo.

Nghe thấy hai anh em nói chuyện, mẹ của Hinata ló ra từ sau tấm rèm cửa.

"Mẹ nghe anh con bảo bắt đầu từ tối nay, anh con sẽ ở trong ký túc xá suốt cả tuần."

Nghe vậy, Natsu đang buồn ngủ trợn tròn mắt lên.

"Sao cơ ạ? Thế con cũng muốn đi!"

"Nhắc mới nhớ, Shouyou, hôm nay con vẫn học như bình thường cơ mà. Con có mang quyển sách nào theo không đấy? "

Mẹ Hinata vừa hỏi vừa kéo Natsu đang níu áo Hinata ra. Thực ra là túi của Hinata chứa đầy đồ vậy thôi, chứ trông nó nhẹ, không giống như có sách vở được đựng trong đó.

"Vâng, con để ở trường rồi nên không có vấn đề gì đâu mẹ!"

Hinata hùng hổ trả lời. Bỏ qua ánh mắt nghi ngờ của mẹ, cậu lao về phía cửa trước.

"Thôi con đi đây!"

"Này, Shouyou!"

Hinata nghe thấy giọng mẹ gọi với theo từ phía sau, liền mở khóa xe đạp rồi đặt chân lên bàn đạp.

Buổi tập sáng bắt đầu từ 7 giờ nên cậu không thể đến muộn được.

Thời gian cần thiết để đến trường Trung học Karasuno từ Thị trấn Yukigaoka mất khoảng 30 phút đi xe đạp— đấy là nếu đạp xe với tốc độ tối đa. Mặc dù vẫn còn nhiều thời gian, nhưng Hinata không thể nào giấu nổi sự hưng phấn đối với trại huấn luyện.

"Tuyệt!"

Nhịp tim cậu tăng lên vì phấn khích, khuôn mặt cậu treo một nụ cười tự tin.

Lúc đạp xe, Hinata sẽ chỉ tập trung vào con đường phía trước.

Cậu bắt đầu xuất phát.

"Đi đường cẩn thận nhé!"

Natsu vẫy tay chào anh từ ngoài hiên nhà, giọng cô bé vang vọng cả bầu trời buổi sáng. Đạp xe ra khỏi nhà, khung cảnh phía sau lưng Hinata ngày càng nhỏ dần, rồi hòa vào những cánh đồng xung quanh.

"Cái thằng này..."

Cứ nghĩ con trai mình phải bốn ngày sau mới về, mẹ Hinata đột nhiên cảm thấy cô đơn vô cùng. Nhưng bà vẫn vỗ vai con gái và xốc lại tinh thần.

"Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng."

"Vâng ạ."

Natsu đang lưu luyến anh trai, vừa quay đầu lại, mắt cô bé bỗng nhiên mở to.

"Ơ?"

"Sao thế con?"

Mẹ Hinata nhìn về phía Natsu đang chỉ, sau đó lại thấy Hinata đang đạp xe cật lực về phía họ. Khuôn mặt đang lo lắng của bà mẹ chuyển thành co giật khi nghe thấy tiếng hét của đứa con trai.

"Con quên đôi giày con mới giặt hôm qua!"

"Thật đấy à? Không phải mẹ đã dặn con là chuẩn bị đồ cẩn thận cả chục lần rồi sao?"

Trong lúc mẹ Hinata đang quát con trai, Natsu, đi đôi dép tông của Hinata, lạch bạch chạy về phía sân trong để lấy đôi giày đang treo trên giá phơi cho anh trai.

"Anh hai, cho anh nè!"

"Cảm ơn em!"

Hinata bắt lấy đôi giày đang bay về phía cậu, dùng sức nhét chúng vào túi, rồi lại lao ra ngoài.

"Con đi đây!"

"Đi cẩn thận nhé."

"Tạm biệt anh hai!"

Vừa vẫy tay chào tạm biệt Hinata xong, hai mẹ con lại cảm thấy mí mắt hơi giật giật.

"A, anh hai lại về rồi."

"Không biết lần này là quên gì..."

Hinata dừng xe đạp trước mặt họ, bánh xe phanh gấp làm văng ra những viên sỏi nhỏ.

"Bento! Bento! Bento! "

Hinata nhảy khỏi chiếc xe đạp, lao vào nhà, lấy một túi Bento lớn, rồi lại lao ra ngoài. Nhìn thấy anh trai nhảy phóc qua mặt mình, Natsu lẩm bẩm.

"Anh hai nhảy xa thật đấy."

Hinata đeo túi lên vai, rồi nhảy lên xe đạp.

"Giờ con đi thật đây!"

Chiếc xe đạp quay ngoắt ra đường, để lại một làn khói bụi, biến mất trước mắt hai mẹ con.

Cuối cùng hai người cũng thở phào nhẹ nhõm.

"...... Chắc là ổn rồi đấy. Nào, nhanh thay quần áo rồi ăn sáng thôi con. "

"Vâng ạ."

Mẹ Hinata phủi nhẹ lớp bụi trên quần áo của Natsu, rồi bước vào nhà tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.

"Thật là, cái thằng này hậu đậu thật đấy, không có mình thì không biết nó tự xoay sở kiểu gì đây ..."

Mẹ Hinata vừa thở dài vừa hâm nóng lại súp miso. Bỗng nhiên, cửa trước lại mở tung ra.

Mẹ Hinata giật mình làm rơi cái muôi canh.

"Anh hai?"

Natsu ngạc nhiên thốt lên từ trên tầng hai, tay cô bé còn đang giữ chặt chiếc cặp của mình.

Một Hinata xanh tái đang ôm bụng lao vào nhà.

"Nh-Nhà vệ sinh! Nhà vệ sinh! Nhà vệ sinh!"
......

"Ngon, đã xong mọi thứ! Con đi thật đây!"

Dưới cái lườm của mẹ, Hinata kiểm tra lại đồ trong túi một lần nữa, rồi cậu nhìn đồng hồ trên màn hình tivi.

6 giờ 20.

"Úi cha! Đã muộn vậy sao? Muộn hơn bình thường mất rồi! "

Hinata loạng choạng chạy về phía cửa trước vẫn đang mở nãy giờ, rồi nhấc xe đạp lên. Cậu muốn là người đầu tiên đến phòng tập, nhưng tình hình này, có lẽ Kageyama đã đến trước mất rồi...

"Chết tiệt!"

Hinata bĩu môi.

Không cần biết vấn đề nhỏ nhặt như thế nào, dù chỉ là thứ tự vào phòng tập, Hinata cũng không muốn thua Kageyama. Chỉ cần tưởng tượng đến khuôn mặt ngạo nghễ của Kageyama đang nhìn xuống cậu từ độ cao 1m80...

"... Tên Kageyama đó, có gì ngon hơn mình chứ."

Lúc này giọng Natsu vang lên, như thể cô bé đọc được suy nghĩ của anh trai.

"Đừng để thua Tobio-chan nhé anh!"

Em gái Hinata đứng trong nhà vẫy chào anh mình, Hinata giơ tay đáp lại. "Được rồi!" Cậu đạp mạnh xe đạp và vút đi.

Cuối cùng thì cũng xuất phát được.

-

Cảm nhận cơn gió nhẹ tháng năm bằng toàn bộ cơ thể, Hinata đạp xe nhanh hơn bình thường trên con đường mà cậu hàng ngày đến trường kể từ khi bắt đầu nhập học từ khoảng một tháng trước. Đi qua các cửa hàng trước mặt là đến tỉnh lộ. Sau đó, cậu phải đạp xe thẳng lên đồi, rồi lại xuống đồi thì mới đến được trường!

"Có khi hôm nay mình lại phá được kỷ lục cũng nên!"

Vì khoảng cách xa - chưa kể còn nhiều dốc, nên khi mới nhập học Hinata luôn kiệt sức mỗi khi đạp xe đến trường. Nhưng bây giờ cậu đã tập luyện đủ nhiều nên nó không phải vấn đề nữa. Cậu thậm chí còn muốn phá vỡ kỷ lục 30 phút đạp xe đến trường của mình.

Làn gió buổi sáng rất trong lành, nó khiến người ta cảm thấy khoan khoái. Vậy nên Hinata lại càng hào hứng.

Hơn nữa, hôm nay trại huấn luyện sẽ bắt đầu!

Hồi học trung học cơ sở, vì không có đủ thành viên nên Hinata chỉ có thể tự mình mày mò luyện tập. Với cậu, một kỳ huấn luyện kéo dài từ sáng đến tối mỗi ngày thực sự rất rất thú vị.

Chiếc xe đạp rẽ vào một khúc cua tới một dãy cửa hàng. Hầu hết các cửa hàng vẫn chưa mở cửa. Hinata đang lướt qua với tốc độ kinh hoàng, thì bỗng có một cửa hàng lọt vào mắt cậu.

"... Ah!"

Cánh cửa thì vẫn đóng, nhưng Hinata không thể không kéo phanh. Cúi người về phía trước, chống một chân xuống đất dừng xe, cậu nhìn lên bảng hiệu của cửa hàng.

"Cửa hàng điện tử này..."

Nó trông như một hàng điện tử bình thường, nhưng đây là nơi lần đầu tiên Hinata nhỏ "gặp" người khổng lồ tí hon.

"Giống như một người khổng lồ tí hon!"

Hinata nhớ lại câu nói của bình luận viên ngày hôm đó.

Chiếc tivi được đặt trước cửa hàng, chiếu một cầu thủ nhỏ con nhưng lại có thể chạy nhanh hơn và nhảy cao hơn tất cả cầu thủ khác ở trên sân.

Giữa rất nhiều cầu thủ cao to, cầu thủ đặc biệt đó là người duy nhất ghi bàn liên tục. Đồng đội của anh vỗ vào lưng anh, như thể đang khen ngợi anh ...

Họ mặc đồng phục màu đen có chữ "Karasuno" thêu màu trắng. Đó là trường trung học Karasuno ở thị trấn bên.

"Ooh, wah..."

Cậu học sinh tiểu học Hinata không thể rời mắt khỏi cầu thủ thấp bé giống cậu.

Khi đó cậu không hề biết luật bóng chuyền.

Nhưng cậu vẫn nghĩ rằng

Mình muốn giống như anh ấy!

Và rồi, vào mùa xuân năm nay, Hinata đã gia nhập Câu lạc bộ bóng chuyền nam trường trung học Karasuno tỉnh Miyagi mà mình hằng mơ ước.

"Đây là nơi mọi thứ bắt đầu...!"

Hinata mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào cửa hàng. Sau đó, cậu lại cúi đầu xuống và tiếp tục đạp xe.

Cậu cảm thấy như thể cậu nghe thấy âm thanh cổ vũ từ đâu đó.

Âm thanh sắc bén của chiếc còi, tiếng trống taiko vang dội, tiếng giày cót két trên sàn, tiếng một quả bóng bật lên trần nhà, cùng với những tiếng xì xào của các cầu thủ. Trong một sân bóng nóng nực đầy mùi salonpas...

Cậu có thể cảm nhận được điều đó, dưới bộ quần áo thi đấu màu đen của câu lạc bộ bóng chuyền nam Karasuno, toàn thân cậu nổi da gà.

Lòng bàn tay đang cầm lái của cậu bắt đầu đổ mồ hôi, nhịp tim cậu tăng dần theo tốc độ đạp xe.

Cậu muốn, dùng đôi chân của mình...

Tiếp tục nhảy, nhảy, nhảy, cao hơn bất kỳ ai khác.

Cậu muốn đứng trên sân bóng đó, sân bóng quốc gia!

Một tiếng động lớn vang lên từ bên cạnh Hinata.

"C-cái gì vậy?"

Một bóng đen to lớn vụt qua. Một con quạ bay ra từ trên thùng nhựa nằm cạnh cửa hàng điện tử.

"Hết cả hồn..."

Hinata đuổi theo con quạ, rồi cậu nhìn thấy nó dừng lại phía trên đồng hồ trên cổng vòm trên phố.

6 giờ 30.

"Mình... không được đến muộn, phải khẩn trương lên thôi!"

-

Hinata nắm chặt tay lái và rời cửa hàng điện tử. Vừa đạp xe, cậu không kìm được sự phấn khích.

Mình muốn tập luyện, tập luyện nhanh chóng! Mình muốn mạnh hơn!

Mặt Hinata nóng lên và đỏ bừng. Ngay lúc cậu chuẩn bị rời đi thì có ai đó gọi cậu lại từ đằng sau.

"Shouyou-chan!"

"Hmm?"

"Shouyou-chan, cháu định đi tập sáng đấy à?"

Đó là bà chủ hàng rau quả đang định chuẩn bị mở quầy hàng. Hinata kéo phanh, hơi ưỡn ngực lên, cậu trả lời:

"Hôm nay cháu sẽ bắt đầu đi trại huấn luyện!"

"A, vậy à, vậy thì hãy đưa cái này cho các thành viên câu lạc bộ nhé! Bao giờ rảnh thì về chơi với câu lạc bộ bóng chuyền các mẹ nhé! "

Bà chủ đặt những cái hộp các tông xuống, rồi chống nạch đưa cho Hinata một túi giấy đầy chanh.

"Wao! Cho cháu ạ? Cháu xin nhé!"

Hinata đặt túi giấy vào giỏ xe đạp. Sau khi cảm ơn bà chủ, cậu vừa đạp xe đi vừa vẫy tay chào.

"Tuyệt quá."

Người ta có thể bắt gặp những cảnh tượng hiếm hoi như vậy trên con phố chưa mở bán, thật thú vị làm sao.

Bà cụ ở tiệm salon đang dọn phân của Lucky, con cún cưng Shiba của bà, ở trước bãi đậu xe. Bình thường thì Hinata sẽ chạy lại chơi với Lucky.

"Gâu!"

Lucky vẫy đuôi sủa, đôi mắt đen của nó nhìn chằm chằm vào Hinata thật dễ thương ... nhưng, không! Hôm nay mình không thể đến muộn!

Hinata kìm nén ham muốn được chơi cùng Lucky. Cậu kéo phanh, ngồi trên xe đạp, cúi xuống vỗ nhẹ đầu con cún.

"Chào buổi sáng, Lucky."

"Này, Shouyou, hôm nay cháu mang nhiều thứ quá vậy. Không định chơi với Lucky một lúc à? "

"Vâng, vì cháu đang bị muộn buổi tập sáng."

Hinata nhún vai thè lưỡi. Bác bán hàng thịt bên cạnh vừa cười vừa nói: "Khi nào về thì mua cái bánh khoai nhé. Bác sẽ để lại cho cháu vài cái mới rán, Shoyou-chan. " Hinata đột nhiên cảm thấy miệng mình ngập tràn vị bánh khoai...

"Vâng, thế khi nào cháu về cháu sẽ ghé mua... à, nhưng mà, nay cháu lại phải ở lại trại huấn luyện mất rồi ạ!"

"Thế à! Thế hãy chăm chỉ để vào đội tuyển quốc gia nhé! "

"... Vâng ạ!"

Hinata trả lời ông với nụ cười toe toét. Rồi cậu lại tiếp túc đạp xe.

"Cố lên nhé!"

Nghe thấy ông cổ vũ, Hinata đỏ mặt giơ tay chào, rồi đạp thật nhanh trên chiếc xe đạp của mình. Lúc lên dốc, đi ngang qua cửa hàng giặt khô, chiếc xe đạp của cậu lắc trái lắc phải. Gió thổi tạt vào tai Hinata.

Đi đến cuối con phố mua sắm, Hinata rẽ trái ở ngã ba, cậu đã đến tỉnh lộ rộng hơn.

Hàng cây ven đường xanh tươi hơn dưới ánh nắng ban mai. Con đường từ đây lên đỉnh đồi dài thẳng tắp. Hinata quyết định lấy lại khoảng thời gian đã mất ở khu phố mua sắm vừa rồi trên con đường thẳng tắp này.

Những tia nắng chiếu xuống từ những khe lá. Hinata tăng tốc đạp mặc kệ bụi đất và gió tạt vào mặt cậu. Thực ra, con đường lên đỉnh đồi này là con đường duy nhất không có nhiều đèn giao thông, nên nó chính là nơi duy nhất mà Hinata có thể thoải mái đạp xe với tốc độ tối đa.

"La la la ♪"

Hinata vui vẻ đạp xe. Phía trước vài cây số, một anh chàng mặc đồng phục cảnh sát thổi còi từ bên lề đường.

"Hmm?"

Đó là anh cảnh sát giao thông. Hinata kéo phanh ngay lập tức. Anh ta gật đầu với cậu, rồi thổi còi theo nhịp ra hiệu cho xe buýt chạy vào đường.

"Hả?"

Hinata nhẹ nhàng chạm chân xuống đất, dừng xe đạp lại. Những chiếc xe buýt trống lần lượt lướt qua cậu.

Một, hai, ba, bốn, năm cái...

Có lẽ là bởi đang vội nên chuyển động những chiếc xe như chậm đi trong mắt Hinata.

"Ooh ~~"

Sau khi tất cả các xe buýt vào đường, anh ta cúi đầu chào Hinata một lần nữa.

"Thật sự xin lỗi vì sự bất tiện vào giờ cao điểm như thế này, có lẽ là do ngày lễ nên nhiều người đã đặt trước xe buýt để di chuyển..."

"À, không sao đâu, không sao đâu ạ."

Hinata cũng cúi đầu ngay lập tức, rồi cậu lại tiếp tục con đường tới trường của mình.

-

"Từ nãy đến giờ mình cứ dừng lại ở mấy nơi rồi..."

Hinata vừa tăng tốc vừa cảm thấy lo lắng. Cuối cùng cậu cũng đi hết quãng đường thẳng.

Khúc cua xuất hiện ngay trước mặt cậu, những tòa nhà cao tầng và cửa hàng ngày càng thưa thớt hơn. Chỉ cần cậu đạp xe qua cây cầu bắc qua sông kia và lên dốc là cảnh vật xung quanh sẽ thay đổi từ thành phố sang đồi núi.

"Được rồi!"

Hinata xốc lại tinh thần. Xe đạp của cậu chỉ là loại xe bình thường mà các bà nội trợ hay dùng để đi chợ. Nó không có bất kỳ chức năng trợ lực nào, nhưng câụ lại có thể đạp nhanh một cách khủng khiếp. Khi cậu đi ngang qua những tán cây dọc theo những ngọn đồi, vài con chim sẻ đang trốn trong đám cỏ cũng phải giật mình bay đi.

Ngay lúc đó, Hinata nhìn thấy một bóng đen đang di chuyển linh hoạt trong đám cỏ.

"Hở? Cái gì vậy nhỉ?"

Hinata hồi hộp xác nhận một lần nữa. Bóng đen đó hóa ra là một con mèo đen.

"Hả? Này, mèo con, nguy hiểm lắm đó! "

Nhưng con mèo chỉ nhìn chằm chằm Hinata với đôi mắt như đá cẩm thạch vàng.

"Ồ, đôi mắt dữ tợn chưa kìa... Cơ mà, mày chạy nhanh quá nhỉ!"

Con mèo đen quay lại và nhảy lên mặt đường. Nó bắt đầu chạy về phía Hinata, như thể thách thức cậu dám đua không.

"......Hừm ... gì? Mày muốn đấu với tao à? Được thôi, tao sẽ không thua một con mèo đâu! "

Hinata mỉm cười tự tin, rồi đạp mạnh chiếc xe đạp. Chợt cậu nhớ ra điều gì đó.

"Hmm, tao sẽ không thua một... con mèo? Hình như mình nói cái này ở đâu rồi thì phải... "

Hinata nghiêng đầu nhớ lại, rồi mắt cậu sáng lấp lánh.

"Đúng rồi, là Nekoma!"

Cậu sẽ thi đấu với Nekoma trong bốn ngày tới.

Đối thủ truyền kiếp của trường cậu!

Một trận đấu quan trọng! 

Mèo đấu với Quạ!

"Trận chiến bãi phế liệu!"

Hinata nắm chặt tay lái.

Cậu phải tận dụng trại huấn luyện này để mạnh hơn nữa...

"Mình sẽ không thua một con mèo!"

Đúng vậy, bất kể thời gian nào trong ngày, cậu đều phải tiếp tục luyện tập. Dù cho cậu có nôn mửa, hay thậm chí phun ra máu. Tất cả điểu đó không là gì cả, miễn là cậu có thể tiếp tục luyện tập, cả giao bóng nữa, cậu sẽ không bao giờ ...... thất bại lần nữa... đúng vậy, không chỉ kết hợp được với những đòn tấn công nhanh của Kageyama, ngay cả với những cú chuyền của Sugawara senpai, cậu cũng phải đánh trúng tất cả! Vậy nên, vậy nên...

Trong đầu Hinata lại hiện lên hình ảnh của người khổng lồ tí hon.

"Mình cũng có thể! Mình muốn nhảy được như anh ấy! "

Cậu đột nhiên hét lên. Đang lúc điên cuồng đạp xe, một con mèo trắng xuất hiện trước mặt cậu.

"Hở? Trời ạ, thật nguy hiểm ......! "

Hinata vội vàng kéo phanh làm bánh sau bật lên.

"Hở?"

Hinata cảm thấy mình đang bay ra khỏi yên xe.

"Uwah, á, chanh!"

Cậu vội vươn tay giữ chặt túi chay đang muốn bay ra từ trong giỏ xe.

"Lạ nhỉ?"

Sau khi định thần lại, Hinata cảm thấy hình như cả cơ thể mình đang văng ra khỏi xe đạp.

"M-Mình ... Mình đang bayyyyyyy!"

Dưới bầu trời trong vắt không một gợn mây, ánh sương mai lấp lánh trên lá.
Tiếng chim hót líu lo,

Cảnh vật trên những ngọn đồi vào tháng năm thật đẹp.

Lơ lửng trên không trung, mọi thứ trong mắt Hinata đều bị đảo lộn. Cậu nhìn thấy một chiếc giày của mình lăn trên đường, cùng với hai con mèo, rồi cậu từ từ rơi xuống đất.

-

Chíp chíp chíp , có tiếng chim sẻ lọt vào tai, Hinata chạm vào cái chân bị thương của mình khi ngồi sửa xích xe đạp bên vệ đường.

"Đau quá..."

Chắc do ngã vào túi đeo chéo nên dù cậu ngã khá mạnh nhưng lại không bị thương nhiều. Nhưng mà chân cậu bị va vào bàn đạp nên đau kinh khủng.

Đau thương hơn là đống đồ ăn vặt của cậu đều bị dập nát hết ở trong túi mất rồi.

"Huhu... .. bánh phồng tôm của mình..."

Nhìn đống đồ ăn vặt nát bấy, Hinata buồn thối ruột. Cả tay cậu cũng bị bẩn vì dầu mỡ từ dây xích. Toàn mùi kim loại thôi.

Con mèo trắng lúc nãy chạy tới, tựa vào đầu gối Hinata.

"À, là mày à, mày không sao chứ?"

"Meo."

"May nhỉ... Ah, hai đứa mày là anh em à?"

Hinata phát hiện ra con mèo đen nãy giờ đang nhìn mình chằm chằm.

"Sao nãy mày cáu thế? À, chúng mày ăn đồ ăn vặt không? Không biết có mặn quá không nhỉ? "

Hinata mở gói đồ ăn rồi đổ một ít ra lòng bàn tay. Con mèo đen tiến lại gần, nhẹ nhàng phe phẩy cái đuôi. Cả hai con mèo bắt đầu ngửi ngửi.

"Trông hai đứa không giống nhau lắm, đứa màu trắng dễ thương hơn, chắc hai đứa mày là bạn thôi nhỉ? Tuyệt thật đấy."

Hinata mỉm cười nói vậy. Ngay lúc đó, có thứ gì đó rơi từ trên trời xuống.

"Hử? Cái này là cái gì?

Cậu nhặt lên một cánh hoa anh đào bằng bàn tay lấm lem của mình.

Hinata ngẩng đầu nhìn lên, cậu nhận ra mình đang ở ngay dưới một cây anh đào đang nở rộ.

"Wao ~!"

Cậu uốn lưng về đằng sau, trong mắt là cây hoa anh đào đầy hoa cùng với bầu trời xanh thăm thẳm.

"Đẹp thật đấy... Wowwwwww."

Cậu uốn lưng quá mức nên ngã ngửa về phía sau. Bao quanh cậu là thảm cỏ mùa xuân có mùi tươi mát. Cậu đưa tay ra chạm vào mặt đất mềm mại, hai con mèo nhảy lên người cậu, những cánh hoa rơi dịu dàng.

"Hoa anh đào trên đồi nở muộn hơn hoa anh đào trong thành phố sao..."

Hinata để hai con mèo dựa vào đầu gối mình, mắt dán chặt vào những cánh hoa anh đào đang rơi. Rồi cậu lại chợt nghĩ rằng sẽ thú vị biết bao nếu mọi người trong câu lạc bộ bóng chuyền có thể cùng nhau ngắm hoa. Hoa trong trường đã héo úa hết rồi nên nếu mọi người có thể đến đây trong giờ nghỉ trưa thì chắc hẳn họ sẽ rất ngạc nhiên...

Nhưng rồi Hinata lại nghiêng đầu suy nghĩ.

"Hmm, sao có gì sai sai...?"

Hinata cau mày thay đổi tư thế, duỗi thẳng chân. Hai con mèo dùng móng bám lấy bộ đồng phục thể thao của cậu để khỏi bị trượt xuống nhưng vô ích. Chúng kêu lên bất mãn nhưng Hinata vẫn chìm sâu vào suy nghĩ của mình.

Cậu sẽ không nói ra người ấy là ai nhưng dù không nói thì không thích vẫn là không thích... cậu ta không phải kiểu người dễ thân. Chỉ nghĩ đến việc đến nơi này với tên đó thôi đã thấy khó xử rồi.

Rủ Kageyama đến đây, xong ngồi cạnh nhau trên tấm thảm dã ngoại, vừa ăn cơm nắm vừa cười cười nói nói, rồi lại trao đổi các món ăn trong hộp bento với nhau, xong Kageyama nói "ăn đi này" và cho cậu một miếng xúc xích cắt hình bạch tuộc...?

"... Urgh!"

Ngồi dưới những cánh hoa rơi, Hinata chỉ thấy ớn lạnh sống lưng. Cậu ngay lập tức đứng phắt dậy.

"... Hmm, mình không thể nào làm thế được, không thể nào."

Bọn mình có lẽ không thể trở thành bạn thân, và cũng chẳng cần thiết.

Mình chỉ muốn chơi bóng chuyền với mọi người thôi! Mình cũng muốn mạnh hơn cùng mọi người nữa! Mình muốn thi đấu ở các giải đấu! Mình muốn thắng!

Đó là tất cả những gì Hinata nghĩ.

"Được rồi!"

Hinata nhét lại đống đồ ăn vặt vào túi, rồi lấy điện thoại ra xem giờ.

6 giờ 45.

"Chết rồi, mình sẽ muộn mất... không, có lẽ mình sẽ đến kịp nếu mình nhanh chân hơn! Mình chắc chắn sẽ làm được! "

Hinata nắm lấy tay lái bằng hai bàn tay lấm lem, rồi nói "cẩn thận xe nhé!" với hai con mèo đang liếm mình dưới ánh nắng. Nói xong, Hinata vẫy tay chào tạm biệt rồi đạp xe đi dưới những cánh hoa đang tung bay trên đầu.

Cậu nhìn thẳng con đường phía trước, trong mắt cậu hiện lên là ham muốn chiến thắng trận đấu sắp tới.

Chiến thắng trước Nekoma!

Hinata thở hồng hộc đạp xe, mặt đỏ bừng cũng không chỉ là do gió lạnh.

-

"... Được rồi, mình sẽ đi đường tắt!"

Hinata rẽ vào con đường phía trước.

Nếu đạp xe trên con đường này sẽ tiết kiệm được kha khá thời gian. Nhưng có một lý do khiến cậu bình thường không chọn con đường này đó là bởi dọc đường đi phải đi qua một ngọn đồi cao. Không có từ ngữ nào có thể mô tả được độ dốc của nó. Mọi người gọi đây là "Ngọn đồi đau khổ"...

Hinata cảm thấy lưng mình cứng lại vì sợ muộn.

Khi đi đến ngọn đồi nổi tiếng, Hinata không thể không dừng xe lại, ngẩng đầu nhìn đỉnh đồi. Cậu nhìn ngọn đồi rồi nuốt nước bọt. Nó trông giống như một bức tường vậy. Độ nghiêng 7 độ của nó gần như là giới hạn của đường công cộng *. Ngay cả với những học sinh đã quen đi xe đạp đến trường mà không tự tin vào sức mình cũng sẽ không bao giờ chọn con đường này. Hinata thường ngày cũng tránh con đường này.

* Giới hạn độ nghiêng đối với đường công cộng là 9 độ.

Nhưng cậu không thể để đến muộn. Vậy nên hôm nay cậu chỉ có thể chọn nó.

"Được rồi..."

Hinata làm xong công tác tư tưởng. Cậu đặt chân lên bàn đạp và bắt đầu lấy đà lên đồi.

"Ôi... túi của mình, nặng quá...."

Trán cậu đã lấm tấm mồ hôi.

Nghĩ kỹ thì sao mình lại mang truyện manga với truyện poker theo nhỉ... nếu Kageyama nhìn thấy chúng chắc chắn cậu ta sẽ nói mấy câu kiểu như"cậu đến đây để chơi à?" rồi trợn mắt nhìn mình... Kageyama chắc chắn sẽ không bao giờ ngồi chơi cờ tỷ phú với cả ăn que socola đâu nhỉ...

...

"Hộc, hộc, hộc, hô, hộc..."

Những giọt mồ hôi rơi trên trán Hinata.

Khi đang vượt dốc thì Hinata nghe tiếng động cơ bên tai. Có nghĩa là đang có một chiếc xe buýt công cộng ở đằng sau.

"Hoo, thế này thì ..."

Chiếc xe buýt chứa đầy hành khách lướt qua xe đạp của cậu gần như ngay lập tức.

"Chết tiệt......!"

Hinata ngước lên nhìn, khuôn mặt cậu tiếp xúc với làn khói bốc ra từ ống xả phía sau xe buýt. Hình như cậu vừa thấy mấy khuôn mặt quen thuộc trong đám học sinh trong xe.

"Hở?"

Cậu nhìn kỹ khuôn mặt đó qua cửa sổ xe. Hay là do mệt quá nên cậu tưởng tượng ra nhỉ?

Không, cậu không nhầm. Những người trên xe buýt đều là bạn cấp hai của cậu, họ là những người đã giúp cậu trong trận đấu bóng chuyền đầu tiên và cuối cùng tuy nó chỉ kéo dài 31 phút.

Hiện tại bọn họ đang học ở một trường trung học khác, dù mới một tháng thôi nhưng Hinata rất nhớ bọn họ.

"Izumi ... Koji!"

Hinata rướn người về phía trước, nâng eo lên, cố gắng đạp xe để bắt kịp chiếc xe buýt.

"Đợi đã!!!"

Cơ thể cậu nghiêng sang trái sang phải, khuôn mặt lộ rõ vẻ quyết tuyệt. Cuối cùng cậu cũng bắt kịp xe buýt.

"Woahhhhhhhhhhh!"

Chiếc túi nặng hơn thường ngày trở thành gánh nặng, chân cậu nóng bừng vì đạp quá mạnh. Hinata phớt lờ xung quanh, tập trung hoàn toàn vào biển số ô tô màu xanh lá cây trước mặt mà đạp. Nhưng dù Hinata có khỏe cỡ nào đi chăng nữa thì chiếc xe đạp của cậu cũng sẽ không thể di chuyển nhanh như ý muốn, nhất là trên một con dốc cao như thế này nên việc đi theo xe buýt không phải là một việc dễ dàng.

"Hộc.... Hoo, chết tiệt–! "

Cậu tiếp tục đạp xe để đến gần chiếc xe buýt, hơi thở ngày càng nặng nhọc. Kể cả xe buýt cũng vẫn hơi gặp khó khăn khi vượt qua một con dốc dốc như thế này. Brroooomm, tiếng động cơ lại một lần nữa vang lên khi chiếc xe buýt tăng tốc độ, hơi nóng từ ống xả phả vào mặt Hinata, mồ hôi trên trán cậu bị gió thổi bay gần như ngay lập tức.

"...... MỘT. CHÚT. NỮA!"

Những hành khách trên xe buýt nhận ra những gì đang diễn ra bên ngoài và tất cả đều bị sốc.

"Này, cậu ta đang làm gì vậy?"

"Đây không phải là con dốc bình thường cơ mà? Cái cậu đi cái xe đạp bình thường đó thật tuyệt vời! "

"Này, cố lên."

Các học sinh trên xe buýt mở cửa sổ, chỉ vào Hinata và cổ vũ cậu. Hai người đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng cũng nhận ra không khí trong xe hơi khác, liền nhìn ra ngoài cửa sổ.

"... Này, đó không phải là Shouyou à?"

"Hở?"

Thành viên cũ của câu lạc bộ bóng đá Sekimukai Koji, thường gọi là Koji, kéo cửa sổ. Cậu cau mày nhìn ra ngoài khi cơn gió lạnh thổi vào.

"Shouyou! Cậu đang làm gì đấy hả?"

Đang dùng cả tay và chân đuổi theo chiếc xe buýt, Hinata nhìn hai người cuối cùng cũng để ý đến mình, cậu cười khúc khích... nhưng có lẽ trong mắt người khác, khuôn mặt tươi cười của cậu đang vặn vẹo hết cả.

"Hộc, hộc, tớ... .. Ý tớ là tớ ấy! Ooh Ooh.... Tớ- tớ bây giờ, thực sự hạnh phúc! Hự... "

Nhìn thấy Hinata kiệt sức, Koji hoảng hốt.

"Ôi, không không không, trông cậu như sắp nôn hết ra ấy."

"Không, không phải! Tớ không nói cái đó, ý tớ là tớ đã gia nhập câu lạc bộ bóng chuyền! Hôm nay tớ sẽ tham gia trại huấn luyện! Trại huấn luyện! "

"Vậy à, thật tuyệt vời! Câu lạc bộ bây giờ của cậu thế nào? Các senpai có đáng sợ không? "

Cựu thành viên câu lạc bộ bóng rổ Izumi Yukitaka cũng ló ra, để lộ khuôn mặt đầy tàn nhang đáng yêu của mình.

"Không, các senpai đều rất tốt bụng..."

Ngay khi Hinata lúng túng không biết nói gì, chiếc xe đạp của cậu đột ngột lắc lư.

"Ôi, á!"

Tốc độ của Hinata giảm dần, khoảng cách giữa cậu và chiếc xe buýt ngày càng xa. Izumi dựa ra ngoài cửa sổ, hét lên:

"Cậu không sao chứ?"

Hinata nghiến răng bắt kịp:

"... So với các senpai, thành thật mà nói, bọn năm nhất đáng sợ hơn!"

"Hở?"

"Thật đấy! Các cậu còn nhớ cái tên cao kều trong trận đấu hồi cấp 2 chứ? Tên đó thật đáng sợ! "

"Tên đó?"

"A, tớ nhớ ra cậu ta rồi!"

Izumi và Koji nhìn nhau vui vẻ. Hinata tiếp tục nói:

"Nhưng điều khó chịu nhất là tên đó thực sự tuyệt vời! Nếu không có những cú chuyền bóng của cậu ấy, tớ sẽ không thể thực hiện được những đòn tấn công nhanh! "

Nói xong, Hinata đột nhiên nhận ra.

Đúng vậy.
Nếu không có những đòn tấn công nhanh chóng từ tên đó — nếu không có Kageyama, mình sẽ không được đứng trên hàng tấn công.

Hơn nữa Kageyama đã cao hơn hồi trung học cơ sở, và cậu ta cũng giỏi hơn. Cậu ta thậm chí còn học được chiêu phát bóng xoáy...

Nhìn thấy nét mặt của Hinata bỗng trở nên nghiêm túc, Izumi và Koji lại nhìn nhau.

"...... A, tớ- tớ rất xin lỗi!"

Hinata rối rít xin lỗi. Izumi mỉm cười.

"Đừng như vậy, Shouyou. Tớ nghĩ cậu đang làm rất tốt! "

"Hở?"

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Hinata, Koji cũng mỉm cười.

"Thật tuyệt vì trường cậu có câu lạc bộ bóng chuyền!"

"Ah..."

Nghe vậy, Hinata không nói nên lời. Trong những năm trung học cơ sở...

Ở góc sân thể dục hay sân cỏ, vì để không làm phiền các câu lạc bộ khác, Hinata chỉ có thể bí mật luyện tập một mình. Sau giờ học, cậu đã xin xỏ câu lạc bộ bóng chuyền nữ cho cậu tập cùng, sau đó cậu sẽ xem giờ tập của câu lạc bộ bóng chuyền các mẹ là bao giờ rồi nhân giờ ra chơi cậu đến nhà thi đấu tổ dân phố để tập cùng bọn họ. Còn có cả những người bạn của cậu đã dành thời gian rảnh lúc sinh hoạt câu lạc bộ của riêng họ để luyện tập chuyền bóng với cậu ...

Mặc dù có khó khăn và bức bối... thế nhưng chính nhờ ba năm đó, bây giờ Hinata mới có thể thực hiện được những gì mình muốn!

Đột nhiên Hinata ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt cậu đầy ắp nụ cười, rồi, mái tóc cậu bị gió thổi rối tung, cậu nhìn hai người đang ló ra ngoài cửa sổ và hét lên:

"Ừ, tớ rất vui vì đã vào được trường trung học Karasuno! Tất cả là nhờ mọi người, nhờ cả hai cậu nữa! "

"Ey, cậu lại vậy nữa rồi! Bọn tớ đã bảo là đừng nhắc lại nữa mà? "

"Cậu làm tớ xấu hổ đấy!"

Ngay sau đó, chiếc xe buýt đã tăng tốc một lần nữa. Cuối cùng họ đã lên đến đỉnh con dốc. Sau khi rẽ, nó sẽ xuống dốc, chiếc xe buýt lại tăng tốc một lần nữa.

"A, đợi đã ......"

Hinata đã muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng hai người bạn của cậu đã vẫy tay chào cậu và nói:

"Cậu không thể lãng phí tất cả năng lượng của mình trước trại huấn luyện được!"

"Đồng đội của cậu chắc hẳn đang đợi cậu đấy!"

"............!"

Hinata ngừng đạp, khoảng cách giữa cậu và chiếc xe buýt ngày càng xa. Hinata đưa tay lên, rồi dứt khoát vẫy tay.

"Ừ, tạm biệt! Tớ sẽ nhắn tin cho các cậu sau nhé! "

Nhìn thấy hai người bạn vẫy tay về phía mình từ cửa sổ, Hinata mỉm cười một mình, hơi xấu hổ, sau đó vẫy tay liên tục bằng cả hai tay.

"Tạm biệt!"

Xe buýt rẽ thêm một khúc, rồi khuất bóng ở cuối con đường.

-
Hinata thoải mái đạp xe xuống dốc. Cậu nhìn lướt qua tay mình đang đặt trên tay lái.

Nếu Izumi và Koji không giúp cậu ngày hôm đó, cậu đã không thể đến giải đấu. Khi đó, cậu sẽ không có cơ hội đấu với trường Kitagawa Daiichi, và có lẽ, cậu đã không cãi nhau với Kageyama trong lần thứ hai họ gặp nhau ở phòng tập. Nếu thế, sẽ không có buổi huấn luyện bí mật vào buổi sáng, cũng như sẽ không có trận đấu 3v3...

Cậu nắm chặt tay, siết chặt tay lái. 

Cho đến tận bây giờ cậu vẫn cảm thấy mối liên hệ với những quả bóng mà Izumi và Koji chuyền cho cậu khi đó.

Cậu muốn mạnh hơn.

Tất cả những gì thiếu thốn khi đó, giờ có thể tìm thấy ở Karasuno. Tập luyện, kinh nghiệm, huấn luyện viên, đồng đội và một trại huấn luyện!

"Đồng đội của mình đang đợi mình... Ah."

Hinata tăng tốc khi đến gần khúc cua. Trong gió lạnh, Miyagi, thị trấn lân cận, hiện ra ngay trước mắt cậu. Cậu sẽ đến trường sớm thôi. Đồng đội của cậu đều đợi cậu ở phòng tập.

"......Đợi mình? Ah! Mình không thể để họ đợi mình được! "

Hinata lấy điện thoại từ trong túi ra.

Thời gian sắp thay đổi từ 6 giờ 50 thành 6 giờ 51.

"Woah! Mình chỉ còn chưa đầy 10 phút nữa! "

Hinata lao xuống dốc với tất cả sức lực còn lại.

-

Hinata vội vã đậu xe đạp ở một bãi đậu xe vắng vẻ. Cậu đặt nó hơi lộn xộn rồi vội chạy về phía phòng thể chất số hai ở phía sau trường.

Kéo trượt cánh cửa kim loại nặng trịch, Hinata nhìn lên đồng hồ treo trên bên phải tường.

6 giờ 58.

"Mình kịp giờ rồi..."

Hinata thở phào nhẹ nhõm, nhưng Kageyama xuất hiện ngay trước mặt cậu, vẻ mặt khó chịu.

"Cậu tới quá muộn."

"Uh... cái đó, có một số chuyện trên đường..."

"Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra trên đường hả!"

Kageyama dán mặt vào Hinata, đôi mắt giận dữ đe dọa. Hinata hơi lùi lại, "À thì, tớ...", rồi rụt vai lại. Đội trưởng Sawamura nhìn cảnh này từ sau lưng Hinata, thở dài.

"Hai đứa lại cãi nhau à? Mấy đứa không rút ra được bài học gì à...... "

"Vì bọn nó đần mà."

Tsukishima mọc ra từ đâu chen vào một câu, nét mặt không thay đổi. Yamaguchi định khuyên răn "Tsukki... ..", nhưng lại bị cậu ta trừng mắt. Yamaguchi chỉ có thể im lặng.

"Sáng ra đã tràn đầy năng lượng rồi, hay lắm!"

"Cậu cũng tràn đầy năng lượng lắm, Tanaka."

Tanaka đội mũ lông đi cùng với Sugawara đang xách túi nilon của cửa hàng tiện lợi bước vào phòng tập. Nishinoya chạy bước nhỏ vào rồi chống nạch nhìn xung quanh. Cậu ta hét lên:

"Asahi-san lại đến cuối à?"

"...... X-Xin lỗi."

Asahi xuất hiện sau Nishinoya vài bước, vẻ mặt sợ hãi.

Trong phòng tập hơi se lạnh, Hinata nhìn đồng đội của mình lần lượt xuất hiện, cậu cười nhẹ.

"...... Hehehe."

Một bức tường cao, cao sừng sững ngay trước mặt.

Khung cảnh ở phía bên kia của bức tường là gì?

Tôi phải làm gì để có thể nhìn thấy nó?

Khung cảnh từ trên xuống —

Đó là khung cảnh mà tôi không thể tự mình nhìn thấy được.

Tuy nhiên, chỉ cần tôi không một mình, thì tôi có thể thấy nó—

"... Này, cậu đang làm gì thế?"

Kageyama nhìn tôi ngạc nhiên, cau mày. 

Ghét thật, tên đồng đội đáng ghét này.

Nhưng nếu không có Kageyama, tôi sẽ không thể được coi là lực lượng tấn công.

Nếu có Kageyama ở đó ......

Tôi có thể nhảy!

Đồng hồ treo tường điểm bảy giờ.

Hinata đứng thẳng lưng, khuôn mặt rạng ngời.

"Buổi sáng tốt lành!"

Sau khi cười khúc khích một mình, như thể không thể nhịn được nữa, Hinata bật dậy.

"... Tuyệt vời, bắt đầu trại huấn luyện thôi!"

"Này, hôm nay vẫn đi học bình thường mà."

Sawamura nhắc nhở cậu, nhưng Hinata đã lao thẳng vào phòng thiết bị mất tiêu.

-end-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro