Chương 6: Khi quản lý của Karasuno không phải Shimizu Kiyoko


Tóm tắt: 

Kiyoko-san bị ốm và nghỉ 1 ngày, Noya và Tanaka thay cô làm quản lý. 

Chương này đã được chuyển thành mini drama audio và đã có vietsub trên youtube: 

hoặc tìm trên youtube: Drama Đặc biệt - Khi quản lý của Karasuno không phải Kiyoko san

Nội dung: 


1 giờ chiều ngày 5 tháng 5

Ngày 5 tháng 5, 13:00. Tại căng tin trong ký túc xá—

Sau khi ăn xong bữa trưa, Tanaka Ryuunosuke và Nishinoya Yuu ngồi lại bàn ăn. Cốc trà sau bữa để trước mặt bị lãng quên mà trở nên nguội ngắt.

Hai đứa vặn đầu vặn cổ một cách kỳ cục nhưng mặt vẫn men lì hết sức. Cùng nhìn một hướng, cả hai cùng lầm bầm:

"...... Tạp dề kìa."

Người đang đứng trước mắt họ là quản lý của câu lạc bộ, Shimizu, đang rửa bát. Với một miếng bọt biển đầy bong bóng trong tay, cô ấy rửa sạch từng cái bát, cái đĩa. Tiếng bọt biển cọ vào bát đĩa nghe thật dễ chịu.

Ngày đầu tiên của trại huấn luyện, Tanaka và Nishinoya đã nhận sẽ giúp quản lý đồ đạc trong nhà bếp, nhưng đã bị từ chối gần như ngay lập tức, lý do là "chị tự làm còn nhanh hơn", và điều đó có vẻ thật hợp lý. Sau mỗi bữa ăn, hai người họ sẽ nhìn chằm chằm Shimizu khi cô ấy mặc tạp dề màu trắng rửa bát đĩa, như thể đây là việc phải làm trong kỳ huấn luyện này vậy.

"Những ngày này, nói thế nào nhỉ, nó giống như là ......"

Tanaka tràn đầy cảm xúc, rơm rớm nước mắt nói với giọng run rẩy. Nishinoya đưa tay chặn cậu ta đừng nói thêm.

"Ryuu, đừng nói nữa."

"Tại sao?"

"Bởi vì một khi chú nói ra, hạnh phúc sẽ vụt mất."

"C-cậu nói gì vậy? Nghe ngầu quá đi! "

"Không phải vậy sao?"

Hai đứa đang hào hứng thì bỗng cảm thấy nổi hết da gà, Sawamura đứng ở ngay sau bọn họ và nói với một giọng trầm:

"Này, hai chú định ngồi đây bao lâu nữa?"

"Eh?"

"Hmm?"

Hai người họ nhanh chóng nhìn xung quanh. Tất cả mọi người đều đã rời đi, ngoại trừ đội trưởng đang đứng ngay sau họ, mặt mày nhăn nhó. Mọi người chắc đã bắt đầu buổi tập chiều rồi. 

"Mấy thằng vô tâm!"

"Nhanh lên, đi thôi!"

Tanaka và Nishinoya đẩy ghế ra, lóc cóc lao ra khỏi căng tin.

"Thật là......"

Sawamura, vẻ mặt bực bội, bước ra hành lang.

Như thể đang đợi cánh cửa đóng lại, quản lý câu lạc bộ bóng chuyền Shimizu mới thở phào nhẹ nhõm.

"...... Phew."

Không khí trong bếp trở nên bớt căng thẳng hơn.

Shimizu dùng một miếng vải sạch lau bát đĩa. Cố vấn của câu lạc bộ và cũng là huấn luyện viên chính Takeda, sau khi kiểm tra nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh, nói với cô:

"Này, Shimizu-san, em ổn chứ?"

Shimizu đang vắt khô tấm vải, lặng lẽ quay lại. Cô tò mò nhìn Takeda cũng đang mặc tạp dề giống cô. Takeda thấy cô nhìn, lo lắng hỏi:

"À, ừm ...... Shimizu-san, em không được khỏe à?"

Shimizu dùng vải lau sạch bong bóng bên cạnh bồn rửa, trả lời:

"...... Em ổn ạ."

"Em nói dối?" 

"Em không nói dối." 

"Shimizu-san?"

Takeda đóng tủ lạnh, chậm rãi đứng dậy. Takeda bình thường rất hiền lành, nay anh lại trưng một khuôn mặt nghiêm túc khác thường. Ánh mắt dưới cặp kính như xuyên thấu của anh cuối cùng cũng khiến Shimizu phải thú nhận.

"...... Em nghĩ là em bị say nắng. Nhưng em cũng không chắc nữa vì em chưa từng bị như vậy bao giờ ".

"Từ lúc tập chạy đến giờ em có vẻ rất nhạy cảm với ánh nắng. Một người càng khỏe bao nhiêu thì càng khó nhận ra mình không khỏe khi nào, nên họ rất hay tự ép bản thân. Mọi việc còn lại cứ giao cho thầy, em hãy về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi ".

"Không, em ổn mà."

Sau đó Shimizu bắt đầu chuẩn bị đồ uống cho các thành viên. Takeda nói chắc nịch:

"Shimizu-san, ngày mai chúng ta có một trận đấu tập với Nekoma. Không phải đó là trận đấu rất quan trọng với cả đội và với cả riêng em sao? Thầy hy vọng sẽ được thấy một Shimizu-san thường tràn đầy năng lượng ở trận đấu ngày mai. "  

"............"

Suy nghĩ một lúc, Shimizu khẽ gật đầu rồi cởi tạp dề.

"Vậy thì đành phiền sensei lo phần còn lại rồi."

_

Takeda lớn tiếng thông báo, "các em đứng tại chỗ nghe thầy nói nào", các thành viên dừng lại việc tập luyện, quay mặt về phía anh. Âm thanh của những quả bóng, tiếng giày cọ vào sàn, cùng với tiếng xì xào của các thành viên đồng loạt dừng lại.

"Uh, Shimizu-san cảm thấy không khỏe nên đã về nhà, vì vậy từ giờ thầy sẽ đảm nhận vai trò quản lý câu lạc bộ. Thầy vẫn chưa quen với một số thứ, vì vậy chắc chắn sẽ có những thứ mà ...... "

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!"

"CHÚA ƠI!"

Takeda chưa nói hết câu thì Tanaka và Nishinoya bắt đầu gào lên. Hai đứa nó dùng chút năng lượng còn sót lại rên rỉ, tiếng ca thán vang lên tận trần phòng tập.

"Chết tiệt, chết tiệt ......! Làm sao mà vừa rồi mình không ra chị ấy đang không khỏe chứ...... "

"Không đúng, Ryuu. Với tính cách của Kiyoko-san, chắc hẳn chị ấy đã phải chịu đựng không để chúng ta lo lắng. "

"Chị ấy tận tụy như vậy làm tớ cảm động quá ...... Kiyoko-san!"

"Sao mà chúng ta lại không nhận ra tình cảm của Kiyoko-san chứ?"

"Woo ...... chúng ta đã quá phụ thuộc vào sự dịu dàng của Kiyoko-san ......!"

Hai người lấy tay lau nước mắt, nhìn nhau, trên mặt vẫn còn đẫm nước mắt.

"...... Này, hay là hai ta sẽ thay Kiyoko-san làm quản lý câu lạc bộ nhỉ?"

"Ừ, mặc dù chúng ta không thể giỏi bằng chị ấy, nhưng chúng ta không nên làm phiền Take-chan vì những việc nhỏ này được!"

Takeda ngay lập tức ngăn họ lại.

"S-sao thầy có thể để các em những việc này được, thầy sẽ không sao đâu! Các em phải tập trung để  thắng trận đấu ngày mai mà ...... "

"Không! Hãy để câu lạc bộ cho bọn em lo! "

"Sensei, thầy hãy cứ tập trung vào công việc của thầy đi ạ!"

Vừa nói, hai đứa vừa đập ngực thùm thụp. Takeda xúc động nhìn họ.

"C-Các em thật đáng tin cậy ......! Không, cả ba chúng ta hãy cùng làm việc chăm chỉ! Dù cho chúng ta yếu đuối khi một mình, nhưng cùng nhau, chúng ta sẽ trở nên mạnh mẽ! "

"Phải, phải!"

"Đúng rồi!"

Ba anh chàng nắm tay nhau, bắt đầu nói một cách nhiệt tình. Ở phía xa, Sugawara vừa tập chuyền bóng vừa hỏi:

"Daichi, cứ để vậy có ổn không vậy?"

"Dù tớ có nói không thì chúng nó vẫn làm thôi ......"

"Phải ha."

Ngày 5 tháng 5, ngày của trẻ em. Tay đập biên Tanaka và Libero Nishinoya, đã chính thức trở thành quản lý tạm thời của đội.

-

Một giờ sau khi bắt đầu tập buổi chiều.

"...... Tớ khát quá!"

Hinata nhìn lên trần nhà kêu ca, mồ hôi lăn dài trên trán cậu. Sáng và đêm thì hơi lạnh nhưng về chiều thì lại nắng nóng. Các thành viên đều đã liên tục tập luyện, ai cũng ướt đẫm mồ hôi.

Nghe thấy Hinata nói vậy, Sawamura cũng gật đầu đồng ý, lau mồ hôi nhễ nhại. Anh tìm quản lý câu lạc bộ như thường lệ, rồi chợt nhớ ra—

"À ...... Shimizu không có ở đây ...... Hmm?"

Đột nhiên Sawamura cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm mình từ phía sau, thấy hơi sờ sợ, anh quay lại. Tanaka và Nishinoya đang nở nụ cười 'để đó em lo' nhìn Sawamura, cả hai đứa vừa thở dốc vừa nỗ lực tiếp thị bản thân.

"Ha, đừng ngại ......! Quản lý Tanaka và quản lý Nishinoya sẽ ngay lập tức phục vụ mọi người đây! "

Sawamura rất muốn bằng cách nào đó chuyển kênh để quên đi cảnh tượng trước mắt. Mặc dù anh giả vờ không để ý đến hai người họ, nhưng hai đứa nó vẫn tiếp tục tự quảng cáo bản thân sau lưng anh.

"...... Em cảm thấy hơi bất an."

Tsukishima cau mày, Sugawara mỉm cười lo lắng.

"Ừ, dù gì cũng là đồ để uống vào người......"

Phòng thể dục tràn ngập một bầu không khí bất định.

Quan trọng nhất là ngày mai có trận đấu tập với Nekoma. Vậy nên bọn họ không được phép ốm. Cơ mà, dù sao cũng chỉ là pha đồ uống thể thao thôi mà, có cần lo đến thế không nhỉ?

Tanaka và Nishinoya cũng không phải trẻ con nữa, mà cũng là học sinh trung học năm hai rồi.

"Mọi người ở đó đang nói gì vậy? "

Tanaka giơ một quả bóng lên trên đầu, hét lớn.

Cũng không còn cách nào khác, dù chỉ còn nửa ngày nữa, và Shimizu lại vắng mặt, đây là điều không thể tránh khỏi.

Đội trưởng quay lại với vẻ mặt quyết tâm.

"...... Ah ah, xin lỗi, hai đứa đã chuẩn bị đồ uống đúng không? Hai đứa mang đến cho mọi người được không? "

"Tất nhiên là bọn em đã chuẩn bị đầy đủ!"

"Rất sẵn sàng!"

Cuối cùng cũng được giao một nhiệm vụ, cả hai đều hào hứng lao đến. Sawamura và Sugawara nhìn chúng nó, thì thầm với nhau:

"Nói sao nhỉ, tớ không ngờ là chúng ta lại phải đối mặt với chuyện này đấy ......"
"Thôi kệ đi, tin tưởng chúng nó xem sao."

Hai quản lý thời vụ của chúng ta mang theo một giỏ đầy đồ uống, miệng cười toe toét. Họ không thể hiểu được lòng khoan dung của các thành viên, hay có thể nói là nỗi lòng 'Tớ bỏ cuộc' của họ. Tanaka lau mồ hôi trên trán, tự tin nói:

"Xin lỗi vì đã để tất cả các cậu phải chờ! Đây là thức uống đặc biệt của Tanaka! "

"Đ-Đặc biệt ......?"

Sawamura nhìn vào giỏ đồ uống, môi giật giật, trái tim anh trở nên căng thẳng. Đó là những chiếc chai quen thuộc mà họ thường sử dụng, nhưng giờ nó trông rất đáng nghi. Các thành viên khác đều dè chừng nhìn nhau, không ai dám cầm lấy chai của mình.

Nishinoya không để ý đến sự im lặng đột ngột của mọi người, cậu vỗ lưng Tanaka cười nói.

"Ryuu, cậu đang nói gì vậy? Đây chỉ là thức uống thể thao thông thường thôi! "

"Wahahahaha! Chỉ là về mặt cảm xúc, cảm xúc thôi! "

Hai đứa ngây ngô cười. So với hai đứa nó, nụ cười của Sawamura có vẻ gượng gạo hơn.

"Ha, haha, hai đứa có thể đừng làm bọn anh sợ nữa không ......"

Sawamura chộp lấy một chai, các thành viên khác cũng nhẹ nhõm hơn, cầm lấy chai của mình.

"Tớ khát quá!"

Vừa nói, Hinata mồ hôi nhễ nhại uống một hơi cạn sạch.

Mọi người đều tập trung nhìn cậu.

"...... Hmm?"

Mặt Hinata đột nhiên tái đi.

"Urghhhhh, Urghhhfdljlkajdaldjdkdklajaksdjal!"

Hinata cố gắng mở miệng nói, nhưng cậu lại che miệng chạy vào nhà vệ sinh. Nhìn theo bóng lưng của cậu, các thành viên khác, những người đã đối xử với Hinata như một con chuột bạch, đều cứng người lại. Họ nhìn vào những chai nước mà họ đang cầm, bắt đầu nói chuyện với nhau:

"Biết ngay mà ......" 

"Ơn trời, tớ đã không uống nó." 

"Thằng bé uống một hơi nhiều quá, mong nó qua khỏi ......"

Sawamura tay chỉ vào chai nước, hỏi hai người họ.

"Hai chú thêm gì vào đồ uống vậy?"

"Em chỉ pha đồ uống thể thao thông thường thôi mà ......"

Tanaka nghiêng đầu, bối rối. Dưới ánh mắt soi mói của những người khác, cậu cầm một chai lên, rụt rè nhấp một ngụm. Ngay lập tức cậu ta phun hết ra.

"...... Uwah! Đây là nước muối mà? Noya-san, cậu bỏ gì vào vậy? "

"Ah? Muối á? Cái lọ bột trắng trong bếp đó không phải là thức uống thể thao dạng bột à? "

Mọi người quay lại nhìn Nishinoya, rồi tính thử xem trong đây có thế có bao nhiêu muối. Nếu họ cho lượng muối tương đương với bột pha nước uống thể thao thông thường thì lượng muối trong thức uống sẽ gần như tương đương với nước biển. Đồ uống thể thao có tác dụng giúp bổ sung natri cho cơ thể, nhưng giờ nó đã trở thành một thứ hoàn toàn khác.

Các thành viên đều chìm trong sợ hãi nhìn thủ phạm. Nishinoya tự đập vào trán mình.

"...... Ra vậy sao? Muối thật à? Xin lỗi, tớ nhầm! "

"Chú ...... nhầm? Vậy thì, Tanaka chắc không nhầm ha? "

Nghe câu hỏi của Sawamura, Tanaka nhướng ngực:

"Tất nhiên! Để giảm bớt sự mệt mỏi cho mọi người, em đã đặc biệt pha chế một loại đồ uống thể thao gấp 5 lần nồng độ thông thường đấy! "

"Huh?"

Nghe thấy nồng độ cao bất ngờ như vậy, các thành viên run lên vì sợ hãi.

"Hehe, tớ đã mạnh tay thêm gấp năm lần lượng bột thông thường để pha đồ uống, đảm bảo sẽ giảm mệt mỏi ngay lập tức. Thức uống thể thao đặc biệt của Tanaka với độ dịu dàng gấp 5 lần! Thay vì gọi nó là thức uống thể thao, chúng ta nên gọi nó là thực phẩm bổ sung! "

Nhìn thấy Tanaka cười tự hào, Sugawara lầm bầm:

"Ơn trời là chúng ta đã xác nhận với nó trước khi uống..."

"Cứ như trò roulette của Nga vậy, một là chọn phải nước muối hai là chọn đồ uống thể thao siêu đậm đặc, không thoát đi đâu được."

Azumane nhặt một cái chai lên, cười cay đắng.

Các thành viên khác trả lại chai của họ vào giỏ.

Tanaka và Nishinoya không cố ý và cũng không có ý xấu. Nhưng chính vì vậy nên không biết khi nào dính chưởng. Điều này thực sự đáng sợ.

"Anh hiểu rồi. Anh hiểu rồi, nhưng mà có thể phiền hai chú làm lại cho bọn anh loại nước thể thao thông thường được không? Không tốt như Shimizu cũng không sao, chỉ cần đảm bảo nó là loại bình thường, được chứ? "

Sawamura nở một nụ cười tinh tế. Nghe thấy vậy, mắt Tanaka và Nishinoya sáng lên.

"Giống như của Kiyoko-san ...... Được rồi! Noya-san, hãy làm và xem ai có thể thay thế chị ấy tốt hơn đi! "

"Đồng ý!"

Hai đứa xách giỏ lao đi. Nghe tiếng chai đập vào nhau biến mất, các thành viên khác mới mở miệng:

"Ngày mai Kiyoko-san sẽ trở lại phải không......"

Mọi người đều đứng cắm rễ ở đó. Ngay sau đó, Hinata trở lại sau khi súc miệng xong.

"A, sợ thật đấy. Lưỡi tớ ngứa hết cả lên ...... Hả? Mọi người không sao à? "

Cậu ta nhìn mọi người, vẻ mặt ngạc nhiên. Sau đó, cậu nhận ra ánh mắt tội lỗi của mọi người.

"Hở? Chỉ mình tớ uống thôi sao? "

Sau đó, hai quản lý thời vụ của chúng ta bắt đầu say mê cọ sàn, khiến Yamaguchi giật bắn mình; Tanaka cuốn băng kinesio cho Tsukishima chặt quá làm cậu không thể tự do di chuyển; Nishinoya thì quên bấm giờ, khiến Kageyama phải phát bóng và chuyền bóng thêm 10 phút; và còn nhiều nạn nhân nữa.

Kể ra nếu hai người họ chểnh mảng luyện tập thì ít ra còn có lý do để cằn nhằn. Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại, hai người họ còn chăm chỉ luyện tập hơn bình thường, và trong thời gian rảnh rỗi, họ cũng siêng năng làm nhiệm vụ quản lý.

Có lẽ bởi vì họ cảm thấy như thể họ đang làm 'công việc giống như Kiyoko-san',
nhưng sự chăm chỉ của họ không mang lại kết quả tích cực, nhưng mọi người ai cũng phải cắn răng chịu đựng.

-

Đến giờ giải lao, một trong những nạn nhân, Azumane, rời phòng tập chuẩn bị đi rửa chân. Trước đó anh đã yêu cầu hai quản lý cho một chai xịt làm mát, nhưng thay vào đó Nishinoya đã đưa cho anh một lọ gel vuốt tóc, và Azumane, không cần suy nghĩ, đã ngay lập tức sử dụng nó.

"Tại sao lại có gel vuốt tóc trong phòng tập cơ chứ ...... mặc dù tớ có thể hiểu rằng hai đứa nó đều đang rất mệt, nhưng mà sao lại nhầm được cơ chứ ......?"

Azumane rên rỉ bước đến vòi nước. Ngay lúc đó, anh bỗng nhìn thấy rất nhiều bong bóng.

"Hở?"

Azumane ngạc nhiên nhìn lên và thấy nhiều bong bóng bay xung quanh. Những bong bóng óng ánh bay lên nền trời xanh, rồi vỡ ra phát ra âm thanh nhỏ xíu.

"C-Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Trông thấy cảnh tượng hoàn toàn tương phản so với cảnh bí bức trong phòng tập, Azumane bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc của bong bóng. Anh nhìn xung quanh, rồi phát hiện ra nó đến từ bên trong tòa nhà chính. Anh nghe thấy một tiếng động lạ.

"...... Chuyện gì thế nhỉ?"

Azumane kinh ngạc nhìn vào và không thể tin vào những gì mình nhìn thấy. Ngó vào tòa nhà, toàn bộ nơi này đều ngập tràn bong bóng.

"C-cái gì thế này?"

Azumane đang sững sờ thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Ah, Asahi senpai!"

"Asahi-san, anh đến đúng lúc lắm!"

Nghe thấy tiếng họ, theo phản xạ Azumane định bỏ chạy, nhưng anh đã bị hai người họ tóm lại. Không cần phải nói, là Tanaka và Nishinoya.

Không thể trốn thoát, Azumane từ bỏ vùng vẫy. Chắc chắn không phải điều gì tốt đẹp rồi...... Anh nghĩ vậy, chỉ vào số lượng bong bóng khổng lồ và hỏi:

"...... Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"

"À, bọn em không biết cách sử dụng máy giặt."

"Chắc tại nó hỏng rồi ấy?"

Hai người liếc nhau rồi lên tiếng.

"...... Hở? Đây là máy giặt á? "

Azumane giờ mới nhớ ra đây là nơi đặt máy giặt. Azumane gạt những bong bóng bay xung quanh sang một bên, và quả nhiên như hai người nói, một chiếc máy giặt cũ kỹ hiện ra trước mắt anh. Bong bóng tràn ra từ máy giặt. Không biết hai đứa này đã bỏ bao nhiêu bột giặt mà nó tràn ra như phim Hàn xẻng thế này......

"Hai đứa làm gì vậy trời?"

"Uh, bọn em đâu có làm gì đâu."

"Đúng vậy."

Nhìn hai đứa nó thản nhiên nói vậy, Azumane vốn thường tốt tính cũng không thể chịu đựng được, anh rút phích cắm ra khỏi ổ. Máy giặt cuối cùng cũng ngừng tạo bọt.

"Woah, anh thật thông minh!"

"Không hổ danh là Asahi senpai!"

"À, ờ ......"

Được hai người liên tục khen ngợi, Azumane cảm thấy mệt mỏi vô cớ. Anh ngoái đầu, thấy Ennoshita ló ra từ phía sau.

"A, mọi người đều ở đây ...... Cái gì vậy ......"

Ennoshita kinh ngạc nhìn vào đống bong bóng, rồi quay ngoắt đi, như thể đang né tránh vấn đề.

"...... Đội trưởng nói bắt đầu chia nhóm đấu tập, yêu cầu mọi người tập trung tại phòng tập ngay."

"Thế á! Được rồi, tớ nhất định sẽ không thua! "

"Tớ cũng thế!"

Tanaka và Nishinoya hăng máu lao ra. 

"À, đợi đã ......"

Ennoshita theo sau họ. Chỉ còn lại một mình Azumane, anh nhìn chằm chằm vào chiếc máy giặt đầy bọt.

"Này, thế còn ......"

Nhìn chiếc máy giặt dừng hoạt động, Azumane cảm thấy như thể nó đang cầu xin anh giúp.

"Tôi không có làm gì hết ...... tôi nên làm gì đây ......"

Chiếc máy giặt hỏng tất nhiên không thể trả lời, nó chỉ nằm nguyên đó, vẫn còn nguyên bọt. Nhìn chiếc máy giặt, Azumane đột nhiên rơm rớm nước mắt.

"Ooh, ooh wahhhhhh, xin lỗi, xin lỗi ......!"

Azumane chạy về phòng tập thể dục mà quên rằng mình chưa rửa sạch keo vuốt tóc ở chân ......

-

"Hai cái đứa này, tớ nên làm gì với chúng nó đây ......"

Sawamura càu nhàu, vẻ mặt đau khổ.

"Hai đứa nó đã làm việc chăm chỉ rồi mà."

Azumane nói, Sugawara gật đầu đồng ý.

"Đúng rồi. Nhưng tớ lo rằng chúng sẽ bị quá sức mà chấn thương. Thêm nữa là các thành viên của chúng ta cũng thỉnh thoảng bị thương nữa.

"Thành viên bị thương à......"

Sau nhiều lần cân nhắc, Sawamura đi đến quyết định.

Phải dừng bọn nó lại.

Ngay khi đi đến kết luận đó, Sawamura chạy đi tìm thầy Takeda. Nếu không tước vai trò quản lý của hai người này thì các thành viên khác có thể bị tổn thương nhiều hơn không chỉ vì chấn thương hoặc ốm đau mà còn do căng thẳng có thể ảnh hưởng đến tinh thần của cả đội. Trước khi tất cả những điều này xảy ra, Sawamura phải làm cho chúng từ chức trước.

Đồng hồ điểm 6 giờ, Takeda sensei có lẽ đang chuẩn bị bữa tối cho mọi người. Khi trở về ký túc xá, Sawamura chạy về phía căng tin. Anh mở cửa.

Vẫn chưa có mùi thức ăn, nhưng Sawamura đã nghe thấy giọng nói nhiệt tình của Takeda.

"Thầy rất đánh giá cao tinh thần cống hiến của hai em!"

Nghe thấy vậy, Sawamura chùn bước. Có vẻ như Tanaka và Nishinoya cũng đang ở trong đó. Nhìn thấy bầu không khí lúc này đang rất tốt, thật khó để nói hai người từ bỏ vị trí quản lý ......

"Các em không chỉ tập luyện chăm chỉ, các em còn làm tốt tất cả công việc của người quản lý. Đây không phải là điều mà ai cũng có thể làm được! Các em khỏe như siêu nhân vậy đó!

Và cũng không ai có thể vụng về như hai đứa nó nữa ...... Sawamura tự nghĩ trong khi nghe lỏm.

"Chúng ta sẽ tiếp tục giúp đỡ lẫn nhau! Sự cống hiến của em cho đội sẽ khiến cả đội trở nên đoàn kết hơn! "

"Đúng thế!"

Bây giờ cả đội không thể đoàn kết cũng nhờ hai đứa bây đó ...... Nghe câu trả lời tràn đầy năng lượng của họ, Sawamura cảm thấy như thể mình sắp gục xuống sàn.

Takeda, không nghe được suy nghĩ của Sawamura, tiếp tục nói:

"Vậy thì, chúng ta sẽ làm món sủi cảo với đậu rồng mà huấn luyện viên Ukai đã cho! Thêm nồi oden lớn nữa. Đây là bữa tối cuối cùng với mọi người, vì vậy chúng ta hãy làm việc chăm chỉ nhé! "

"Osu!"

"Nào cùng nấu ăn! Nào cùng nấu ăn!"

Sawamura cảm thấy khó có thể nhìn vào khuôn mặt phấn khích của họ, nhưng miễn là sensei ở bên thì chắc sẽ không có vấn đề gì nhiều. Sawamura quyết định suy nghĩ tích cực.

Tất cả những gì còn lại là chuẩn bị cho ngày mai.

Nếu hai đứa nó ở lại đây để chuẩn bị bữa tối, ít nhất chúng sẽ không làm phiền các thành viên khác. Mặc dù chúng hay mắc lỗi, nhưng đúng như những gì sensei đã nói, chúng đã làm việc chăm chỉ và không chểnh mảng trong quá trình luyện tập. Anh có lẽ không nên làm chúng mất hứng ......

Sawamura nhẹ nhàng đóng cửa lại và rời khỏi căng tin.

Giá như anh ở lại để họ nói chuyện thì mọi thứ có lẽ sẽ thay đổi. Đáng buồn thay, không có cái gọi là 'giá như'.

Takeda tiếp tục nói:

"Thầy sẽ đi mua đồ uống. Phần còn lại thầy sẽ giao cho các em. Hãy xem công thức mà thầy đã viết ra nhé ".

"Hãy giao tất cả cho bọn em!"

Takeda để lại nhà bếp cho hai người, rồi rời đi ngay sau đó.

Tin tưởng học sinh của mình 100% là điều nói dễ hơn làm, nhưng Takeda đã làm được điều đó. Thầy ấy có thể trở thành một giáo viên lý tưởng. Căn bếp, nơi quyết định sức khỏe và tinh thần của các thành viên, giờ đã nằm gọn trong tay Tanaka và Nishinoya.

-

Khi chỉ còn lại hai người họ, Nishinoya nói:

"Ryuu, công thức là gì?"

"Làm sao tớ biết được, nhưng, hmm, sensei đã viết ra các bước chuẩn bị món ăn, vậy nên cứ vừa đọc vừa làm theo thôi."

"Chuẩn luôn."

Xem qua công thức của Takeda, Nishinoya xắn tay áo lên.

"Có vẻ như chúng ta chỉ cần thêm đậu vào gạo và nấu chúng cùng nhau."

"Hả? Đơn giản vậy thôi á? ".

Tanaka cho gạo vào nồi cơm điện, bắt đầu vụng về vo gạo. Nishinoya tiếp tục đọc công thức.

"Uh ......" cho đậu vào, sau đó thêm 100ml nước. Lưu ý, nếu bạn cho nước vào trước đậu, đậu sẽ trở nên quá mềm. "...... Hmm? Mình làm lộn bước có sao không nhỉ? "

"Tớ không biết. Nhưng thôi cứ làm theo Take-chan đi. "

"Hợp lý."

Nishinoya gật đầu. Cậu định thêm đậu vào, nhưng đậu lại chưa tách vỏ.

"Này, này, Noya-san!"

Tanaka ngăn cậu lại ngay lập tức.

"Cái gì?"

Nishinoya tròn mắt nhìn Tanaka lấy đậu đi.

"Cậu không thể cho đậu vào như vậy được."

"Hmm? Thế hả?"

"Cậu phải rửa sạch đậu trước khi cho vào ...... Tại ruộng đậu nhiều chồn lắm."

"Ah, đúng, đúng!"

Hai người họ mang đậu ra bồn rửa, sau đó bỏ vỏ đậu và rửa sạch. Dù cho quần áo bọn họ bị ướt, họ vẫn tiếp tục rửa chúng một cách siêng năng.

"...... Phải như thế!"

"Đúng thế, hoàn hảo."

Sau đó, hai người cho đậu đã rửa sạch bong cùng với vỏ vào nồi cơm. Các hạt đậu nằm rải rác giữa các hạt gạo.

Nhìn vào nồi cơm, Tanaka nghiêng đầu hoài nghi.

"...... Đúng không nhỉ?"

"Ah ah! Tớ đã xem trên tivi một lần.... Tớ nghĩ đó là chương trình 'Chào buổi tối mọi người'? Có mấy anh trên biển nấu ngay con cá hồng vừa bắt được với gạo trong nồi cơm điện ".

"Ồ, nghe ngon đấy!"

Tanaka hoàn toàn quên hết rắc rối mà cậu đã gây ra lúc trước mà chỉ nghĩ về món cơm cá hồng.

"Thật đấy, nấu một con cá nguyên con trong nồi cơm điện là cách làm của một người đàn ông!"

"Ồ! ...... Vậy chúng ta cho đậu vào trước khi cho nước vào?"

Hai người họ tiến hành thêm nước một cách cẩn thận.

"'Cho một chút muối vào một muỗng canh rượu nấu ăn, đợi 30 phút cho gạo ngấm nước rồi nhấn nút xuống." Take-chan thật tỉ mỉ, nhưng mà kệ đi, chúng ta nên bấm nút ngay thôi ...... "

"Không được, Ryuu. Chúng ta không thể phản bội niềm tin mà Take-chan đã dành cho chúng ta! "

"...... Đúng, đúng vậy đúng vậy! Được rồi, trong lúc chờ đợi, chúng ta hãy chuẩn bị nguyên liệu cho món oden! "

Thế là hai đứa bỏ nồi cơm mà đi.

Trong chiếc nồi cơm điện, những hạt gạo và hạt đậu đang ngấm nước từ từ. Trong khi đó, Tanaka và Nishinoya đang toàn tâm toàn ý chuẩn bị oden.

Vừa xem công thức, Tanaka vừa thêm gia vị vào từng chút một.

"" Một chén nước tương, nửa chén mirin "......"

"Vậy, tớ sẽ chuẩn bị daikon."

"Cảm ơn, Noya-san." 

Hai người họ nhăn mũi, chuẩn bị bữa tối một cách nghiêm túc. Dù mắc phải nhiều sai sót nhưng cả hai đều tập trung làm tốt những việc đang làm.

Chẳng trách Takeda 'thán phục' khi nhìn họ làm việc chăm chỉ.

Tanaka vừa tắt bếp vừa nhìn vào nồi.

"Tớ xong rồi, giờ tớ sẽ đi chuẩn bị khoai tây."

"Cảm ơn."

Hai người đứng cạnh nhau, tước vỏ khoai tây một cách cồng kềnh.

"...... Tước vỏ thật là rắc rối."

"Nhưng nếu chúng ta không làm đúng thì những người khác chắc chắn sẽ phàn nàn."

"Đúng."

Hai đứa vừa tiếp tục tước vừa lầm bầm.

"...... Mọi người có thực sự ăn những gì chúng ta nấu không nhỉ?"

"Có chứ, họ sẽ ăn hết thôi."

"Đúng."

"Ngày mai có trận đấu nên mọi người phải ăn uống đầy đủ để nạp đủ năng lượng chứ."

"Đúng vậy."

Cạch, cạch, cạch, âm thanh trên chiếc thớt vang lên một cách nhịp nhàng, một lúc sau, mặc dù hình dạng không đồng nhất, nhưng cuối cùng họ cũng đã hoàn thành việc chuẩn bị rau củ.

Sau đó, họ lấy chả cá mà Takeda đã mua và để trong tủ lạnh trước đó ra, cùng với các nguyên liệu còn lại, bày chúng lên đĩa. Sau đó Tanaka và Nishinoya nhìn nhau, lộ rõ vẻ hài lòng.

"Whew."

"Hehe."

Tất cả những gì còn lại là  chờ oden chín nữa thôi.

"Uh ......" hãy thêm các thành phần như daikon và khoai tây vào trước, bởi chúng mất nhiều thời gian để chín hơn "...... chờ đã, còn nguyên liệu nào khác cần nhiều thời gian chín hơn nhỉ?"

"Mochi và konbu trông rất nhanh chín."

"Cá viên, gân bò và xúc xích Vienna cũng vậy."

Hai người họ nhìn chằm chằm vào những chiếc đĩa, hơi bối rối.

"Hừm, nhưng oden thường ngon hơn nếu để qua đêm, nếu chúng ta ăn hôm nay, hương vị có vẻ không ngon, có thể nói là nhạt toẹt ......"

Nishinoya vừa nói vừa chọc đũa vào daikon, ngay sau đó Tanaka nở nụ cười đặc trưng của mình.

"Hah, không ngờ có ngày tớ được dùng mẹo của mẹ truyền lại ......"

"Là mẹo gì vậy?"

"Nghe cho kỹ đây, cho daikon và khoai tây ......"

Tanaka vừa cho nguyên liệu vào lò vi sóng vừa nói. Sau khi làm xong, Tanaka mở lò vi sóng và lấy phần rau củ đã làm mềm ra.

"Này, làm vậy để làm gì?"

"Cứ chờ xem. Nếu chúng ta thêm các loại rau đã được làm mềm vào trong nồi ...... "

Tanaka cho rau vào nồi đun sôi,  chúng trông rất ngon sau khi ngấm nước dùng.

"Thật tuyệt vời! Mẹo gì hay vậy? Nhìn đã thấy ngon rồi! Mẹ của Ryuu thật tuyệt vời! "

"Hehehe, cách này sẽ giúp rau mềm và ngon hơn! Mẹo này không phải mẹ tớ nghĩ ra, mà là một mẹo tiết kiệm thời gian được giới thiệu trên 'Chào buổi tối mọi người'! "

"Tiết kiệm thời gian ...... như đòn tấn công nhanh ấy nhỉ?"

"Hehe ......"

Tanaka và Nishinoya nhìn nhau cười.

Ngay sau đó cánh cửa mở ra. Sawamura đã quay lại vì lo lắng về tình hình trong bếp, quay lại lần nữa..

"Ồ, cái gì đấy? Thơm thế."

Sawamura ngạc nhiên hỏi hai người đang đứng trước cái nồi.

"Anh không ngờ hai chú lại làm tốt đến vậy đấy."

Sawamura liếc nhìn chiếc nồi lớn, rồi dùng đũa gắp một miếng daikon. Tanaka và Nishinoya hài lòng nhìn.

Ngay sau đó, Tanaka nhớ ra.

"Ồ không, vẫn còn trứng!"

"Ryuu, tấn công nhanh!"

"Okay!"

Sawamura tay vẫn cầm đũa, nhìn theo hai người.

Tanaka đặt thẳng quả trứng mà Nishinoya đưa cho anh vào lò vi sóng.

"Nhấn nút!"

Với một tiếng bíp, lò vi sóng bắt đầu hoạt động. Nhìn cả hai làm việc cùng nhau nhịp nhàng như vậy, Sawamura gật đầu.

"Ừ, làm tốt lắm, hai chú đã làm việc cùng nhau rất tốt."

Ba người họ nhìn nhau thỏa mãn. Ngay sau đó mặt Sawamura tái đi.

"...... Hở? Có phải hai đứa bây vừa đặt quả trứng ...... "

Đồng thời, tiếng nổ, tiếng la hét cũng như sự thay đổi của bầu không khí đồng loạt xảy ra.

-

"Tớ nghĩ mình sắp chết."

Sawamura, vừa tắm xong, thở dài ngồi xuống bàn. Sugawara vừa cười vừa an ủi anh.

"Thôi, quên nó đi, bữa tối trông cũng ngon lành mà, điều quan trọng nhất là thành phẩm, đúng không ......"

Đúng như những gì Sugawara đã nói, cơm đậu dẻo, oden thơm ngon cùng với các món ăn kèm, bánh pizza và gà rán do các cựu sinh viên câu lạc bộ từ Shimada mart cung cấp để thể hiện sự ủng hộ của các anh dành cho đàn em của mình đã lấp đầy cả bàn ăn.

"Được rồi, lấy lại tinh thần nào ......"

"Ăn thôi!"

Các thành viên đang đói rã đều đồng loạt cầm đũa lên. Trong một khoảnh khắc, mọi người im lặng ăn, thỉnh thoảng có mấy câu như "cho tớ nước tương", "ừm", "à, có xương" trên bàn ăn.

Azumane yêu cầu Hinata lấy cho anh một bát cơm khác, rồi nhìn bát cơm và nói:

"Nếu Sugawara không kịp thời nhận ra thì nồi cơm ngon lành này đã hỏng mất rồi ......"

"Hai đứa nó quên bấm nút nấu ......"

Nghĩ lại những gì đã xảy ra 30 phút trước đó, Sugawara nở một nụ cười chua chát.

Các thành viên trở về ký túc xá sau một ngày luyện tập đều bị sốc bởi vụ nổ bất ngờ. Mọi người vội vã chạy vào bếp, chỉ nhìn thấy Sawamura, cùng với Tanaka và Nishinoya đang run rẩy phủ đầy trứng.

"Cứ lo có chuyện gì xảy ra với bọn họ cơ."

"Trông thế nào cũng giống hiện trường án mạng ......"

Nhớ lại tình trạng kinh khủng của căn bếp, Tsukishima co rúm người lại.

Sugawara dìu Sawamura vào phòng tắm tắm rửa, sau đó quay lại dọn dẹp nhà bếp thì mới nhận ra nút trên nồi cơm điện vẫn chưa bật. Anh mở nắp ra, chỉ thấy cơm vẫn còn nguyên, liền kinh ngạc thốt lên.

"Tớ nghĩ đó là một loại lời nguyền. Hehe, nhưng đậu tằm được rửa kỹ, và sau khi bỏ vỏ có thể nấu ngay được. "

Tanaka rụt rè giơ hai tay lên, miệng nhét đầy xúc xích Vienna.

"...... Tớ là người bảo Nishinoya rửa nó ...... oh."

Tanaka thu mình lại dưới cái nhìn của mọi người. Hinata nói với cậu ta:

"Nhưng oden thực sự rất ngon. Daikon rất thơm, rất ngon! "

Ennoshita, đang ngồi bên cạnh Hinata, gật đầu đồng ý, sau đó đưa cho Hinata một cốc nước, thằng bé vừa tự làm bỏng mình khi cắn vào miệng daikon. Thấy vậy, Sugawara với lấy một lát bánh pizza, rồi xúc động nói:

"Nhưng mọi thứ thực sự khó khăn khi không có Shimizu-san ......"

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

"Thường thì chúng ta sẽ sử dụng khăn tắm một cách tự nhiên, nhưng đó là bởi vì Shimizu-san đã gấp chúng rất đẹp ......"

"Bóng chuyền cũng được bơm rất tốt."

"Nghĩ kỹ lại, tớ nghĩ rằng chúng ta phải cảm ơn Shimizu-san vì đã cho chúng ta có thể luyện tập thoải mái như thế này ......"

"Chị ấy nghỉ một hôm khiến chúng ta nhận ra rằng chúng ta vẫn còn một chặng đường dài phía trước ......"

Mọi người gật đầu đồng ý một lần nữa, Tanaka và Nishinoya đột nhiên hét lên:

"Có nghĩa là Kiyoko-san thực sự là một nữ thần!"

"...... Bọn anh biết, mà hai đứa cũng nên ăn năn về hành động của mình đi."

Nghe thấy Sawamura nói vậy, Tanaka một lần nữa trở nên chán nản. Nhưng cậu ta đột ngột đứng dậy.

"...... Ôi không!"

"C-cái gì đấy, lần này là cái gì nữa ......"

Mặt Sawamura đanh lại.

"Khăn tắm và đồng phục trong máy giặt!"

"À, những cái đó! Tất cả vẫn đang ở bên trong máy giặt! "

Nishinoya cũng đứng dậy ngay lập tức, có một hạt cơm dính vào má cậu.

"Bọn em đi ra ngoài chút!"

Hai quản lý tạm thời, vì hoàn thành công việc trong ngày, phóng ra khỏi căng tin, mặc kệ thức ăn trên bàn vẫn còn nóng hổi.

-

Ngày thứ hai, ngày 6 tháng Năm, 7 giờ sáng.

Shimizu Kiyoko đúng giờ đến phòng tập.

Ngay khi cô ấy đang đi vào phòng thiết bị để chuẩn bị dụng cụ cho ngày hôm nay, các thành viên đi ngang qua cô ấy đều cúi đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

"Shimizu-san, cảm ơn vì tất cả những gì chị đã làm."

"Cảm ơn chị, chị đã giúp cả đội rất nhiều trong suốt thời gian qua."

Shimizu ngạc nhiên nghiêng đầu. Khi cô xác nhận rằng tất cả các quả bóng đã được bơm đầy đủ, cô bước vào phòng câu lạc bộ, sau đó mặt cô tái đi.

Hộp sơ cứu được sắp xếp gọn gàng trước đó đã trở nên lộn xộn, khăn tắm và đồng phục, tất cả đều được gấp lại cẩu thả, bốc ra mùi ẩm ướt ......

Cô bị sốc, không biết chuyện gì đã xảy ra. Khi cô bước vào phòng giặt, cô thấy điều còn kinh khủng hơn. Máy giặt méo mó, ống nước và phích cắm đều bị ngắt kết nối.

"Cái gì vậy......"

Shimizu đứng trước máy giặt, vai cô run rẩy. Sau đó Takeda gọi cô từ phía sau.

"Shimizu-san! Em đã cảm thấy tốt hơn rồi chứ? "

Shimizu gật đầu, hơi cau mày.

"Heh, trông em khá ngày hôm qua đấy. Cả Tanaka-san và Nishinoya-san đều đã làm rất nhiều ngày hôm qua! "

Takeda mỉm cười khi nói, trong khi Tanaka và Nishinoya đỏ mặt xấu hổ sau lưng anh.

Từ vẻ ngoài của ba anh chàng, Shimizu có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua. Về chi tiết thì Shimizu không muốn tìm hiểu.

Tanaka và Nishinoya chùng vai, rõ ràng là rất thất vọng. Nhưng Shimizu nói với họ:

"...... Cảm ơn các em."

Nghe vậy, hai người đều dừng động tác.

"Hở......"

"Là thật sao......"

Cơn gió ban mai thổi qua, một con quạ sà từ trên cây sồi bên cạnh phòng câu lạc bộ xuống. Bóng của nó phủ lên trên bốn người họ, rồi bay qua mái nhà của phòng tập.

Tanaka và Nishinoya đỏ mặt chạy ra khỏi sân thể dục.

"Chúng ta phải giành chiến thắng ngày hôm nay!"

"Hãy đợi đấy, Nekoma!"

Thấy bóng xa dần của họ, Shimizu nhẹ nhàng lẩm bẩm một mình:

"Mình sẽ không bao giờ... .. xin nghỉ phép nữa."

-end-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro