Miya Osamu
Bạn quen Osamu vào mùa gạo chín vàng, khi bạn về quê viết sách. Cửa tiệm onigiri nhỏ của anh nép mình bên dòng sông, mùi cơm nấu thơm đến nao lòng.
“Lần đầu tới hả?” – anh hỏi, lau tay vào tạp dề. “Ngồi đây, anh làm cho món đặc biệt.”
Bạn bắt đầu ghé tiệm gần như mỗi sáng. Osamu không nói nhiều, nhưng luôn nhớ bạn thích rong biển mỏng, ghét mè đen. Anh lặng lẽ để ý, chăm sóc bạn như cách người ta vun một mảnh ruộng nhỏ sau nhà.
“Anh nghĩ mình chỉ hợp sống đời bình yên.” – anh nói, một hôm trời đổ mưa.
Bạn mỉm cười: “Vậy cho em sống cùng sự bình yên đó, được không?”
Osamu nhìn bạn, thật lâu, rồi chỉ lẳng lặng đưa tay che chiếc ô lệch về phía bạn. Gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, bạn biết – mình vừa tìm thấy một mái hiên ấm cho những ngày giông gió
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro