einzig.
Năm năm nghe có vẻ dài, nhưng với Chí Huân, năm năm ấy vừa dài vừa ngắn. Dài vì cậu đã trải qua đủ cung bậc cảm xúc với Chính Vũ, hạnh phúc, lo lắng, ghen tuông, giận dỗi, và cả những khoảnh khắc bình yên không lời. Ngắn vì giờ đây, tất cả dường như chỉ còn lại những mảnh vụn cảm xúc mà cậu không biết nên gom lại hay bỏ đi.
Lần đó, Chí Huân ngồi trong căn phòng nhỏ, tay bấu chặt lấy gối, mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ mờ sương. Trái tim cậu nặng trĩu những suy nghĩ mà không cách nào giải tỏa.
- "Vũ... tại sao anh luôn im lặng với em như vậy? Em chỉ muốn nghe anh nói thôi mà." - Giọng Chí Huân nghẹn lại, gần như chỉ còn là một tiếng thở dài.
Chính Vũ đứng bên cửa phòng, vai hơi gập xuống vì mệt mỏi, mắt nhìn vào khoảng không vô định. Anh đã kiệt sức sau những ngày làm việc liên tiếp, với công việc chồng chất và áp lực từ mọi phía. Anh từng muốn ôm Chí Huân, muốn nói lời giải thích, nhưng lúc này, anh không còn đủ sức để dỗ dành.
- "Huân... anh... anh không thể. Anh không muốn nói gì cả." - Chính Vũ đáp, giọng khàn khàn và lạnh lùng hơn bình thường.
Câu nói ấy như một nhát dao nhẹ, nhưng sắc bén, cắt vào tim Chí Huân. Cậu lặng người một giây, rồi giận dữ xen lẫn đau lòng trào lên.
- "Anh luôn thế! Anh chỉ nghĩ đến công việc, đến chính anh, còn em... còn tình cảm của chúng ta thì sao?"
Chính Vũ cúi đầu, tay run nhẹ. Anh biết Chí Huân đúng. Nhưng anh cũng biết, đôi khi yêu không phải là những lời hứa hay những lời giải thích, mà là chịu đựng nhau trong im lặng. Và hôm nay, anh không còn chịu đựng nổi nữa.
- "Huân... có lẽ chúng ta nên tạm dừng. Anh không muốn tiếp tục như thế này nữa." - Chính Vũ nói, giọng buồn như thể anh đang giết chết chính bản thân mình một chút.
Chí Huân cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Năm năm gắn bó, bao kỷ niệm, bao hứa hẹn giờ như chỉ còn là những kỷ niệm vô nghĩa. Cậu mở miệng, muốn nói gì đó để níu giữ nhưng nước mắt đã làm cậu nghẹn ngào.
- "Vũ... anh... chúng ta chia tay sao?"- giọng Chí Huân run rẩy.
Chính Vũ nhìn cậu đôi mắt ướt nhưng cứng cỏi.
- "Đúng... để cả hai bớt đau, để cả hai tìm lại bình yên dù anh biết điều này sẽ khó khăn hơn bất cứ gì."
Cả hai lặng im. Tiếng thở dài, tiếng tim đập mạnh, và cả những kỷ niệm trôi qua trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy. Năm năm tình yêu, giờ đây, kết thúc trong im lặng.
Chí Huân đứng dậy, bước về phía cửa, quay lại nhìn Chính Vũ lần cuối.
- "Chúc anh... hạnh phúc, Vũ. Dù sao em cũng yêu anh... rất nhiều."
Chính Vũ mím môi giơ tay muốn níu lấy, nhưng cuối cùng lại thả xuống.
- "Anh cũng vậy, Huân. Năm năm... là tất cả của chúng ta."
Cánh cửa khép lại, để lại trong căn phòng một khoảng trống, một nỗi đau vừa ngọt ngào vừa đắng. Năm năm một quãng thời gian dài đến mức chứa đầy yêu thương, nhưng cũng đủ để khiến hai người phải buông tay nhau.
Lát sau, căn phòng trở nên yên ắng đến mức Chính Vũ có thể nghe thấy nhịp tim mình. Anh ngồi xuống mép giường, tay đặt lên trán, thở dài. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, hình ảnh Chí Huân hiện lên rõ ràng ánh mắt ươn ướt, vai nhỏ bé gồng mình chịu đựng, nỗi cô đơn mà cậu phải trải qua trong suốt những tháng năm yêu anh.
Chính Vũ nhắm mắt lại, trái tim đau nhói. Anh tự hỏi ' liệu Huân có cảm thấy trống trải đến mức nào khi anh bận rộn, mệt mỏi, không thể nói chuyện hay ôm lấy cậu ?' Anh biết những áp lực mà anh gánh chịu đã khiến cậu tổn thương, nhưng đồng thời, anh cũng nhận ra mình chưa bao giờ đủ kiên nhẫn để chia sẻ điều đó với cậu.
Cùng lúc đó, ở một góc thành phố, Chí Huân bước đi trên những con đường vắng, tay nhét túi áo khoác, mắt nhìn xuống những bước chân của mình. Áp lực và mệt mỏi của Chính Vũ hiện lên trong tâm trí cậu bao công việc dồn dập, những lo toan không nói ra, sự im lặng thường trực. Cậu hiểu rằng anh không vô tâm, chỉ là... quá tải.
Chí Huân thở dài, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa xót xa. Cậu vừa thương, vừa giận, vừa tiếc nuối những cảm xúc đan xen như một cơn bão nhỏ trong lòng.
- "Anh cũng cô đơn, cũng mệt mỏi... mà sao mình lại không hiểu nhau kịp thời?"- Chí Huân tự hỏi, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai, dù cách xa hàng cây số, lại đang cùng suy nghĩ về nhau. Một sự đồng điệu lạ lùng, vừa đau đớn, vừa dịu dàng như thể trái tim họ vẫn đang nắm tay nhau, dù thể xác đã rời xa.
Chính Vũ ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn ra dòng phố đêm tĩnh lặng mà lòng anh bỗng thấy trống rỗng đến lạ thường. Khoảnh khắc vừa chia tay Chí Huân cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, những ánh mắt ướt lệ, những câu nói đầy giận hờn, những im lặng làm trái tim cả hai nghẹn lại.
- "Huân... mình không thể để mọi chuyện kết thúc thế này được." - Chính Vũ tự nhủ, tim như bị kéo căng. Anh bước xuống giường, chộp vội áo khoác, lao ra ngoài trong cơn gió đêm lạnh lẽo. Mỗi bước chân anh trên vỉa hè đều như nhịp tim đập gấp, anh cần phải tìm Chí Huân, cần phải nói, cần phải làm mọi thứ để cả hai hiểu rằng... họ không thể để năm năm tình yêu trôi qua như thế.
Ở một góc đường thành phố, Chí Huân vẫn bước đi trong bóng tối, đầu cúi thấp, tay nhét túi áo khoác. Cậu cảm thấy mỏi mệt, vừa từ nỗi giận dỗi vừa từ áp lực mà Chính Vũ phải chịu. Những lời anh nói khi chia tay vẫn văng vẳng trong đầu "Anh... không muốn tiếp tục..." Nhưng sâu thẳm trong lòng, Chí Huân hiểu anh không phải vô tâm, chỉ là quá mệt mỏi.
Chính Vũ chạy qua những con đường vắng, mắt quét tìm hình bóng quen thuộc. Khi cuối cùng anh thấy Chí Huân đứng dưới ánh đèn vàng, đôi vai nhỏ hơi gục xuống, tim anh như muốn nổ tung. Anh lao tới, vòng tay ôm chặt Chí Huân vào lòng.
- "Huân... anh xin lỗi... xin lỗi vì đã để em phải chịu cô đơn, phải lo lắng một mình... anh thật sự mệt mỏi, nhưng không bao giờ muốn mất em." - Chính Vũ nghẹn ngào nói. Giọng anh run run, từng lời như cắt vào không gian tĩnh lặng của đêm.
Chí Huân nhắm mắt, cảm giác áp lực và giận dỗi dần tan biến. Cậu lặng lẽ thở ra, rồi nói, giọng khàn khàn vì xúc động.
- "Em... em cũng xin lỗi, Vũ. Em không hiểu anh, cứ nghĩ anh vô tâm mà thật ra... anh đã chịu đựng quá nhiều mà em không nhận ra."
Chính Vũ nhẹ nhàng rút một tay ra, vuốt mái tóc Chí Huân, từng ngón tay khẽ chạm vào trán cậu, rồi hạ giọng.
- "Anh không muốn em phải lo lắng một mình nữa. Anh muốn em biết rằng em luôn quan trọng với anh hơn tất cả."
Chí Huân nhìn vào mắt Chính Vũ, thấy đôi mắt sáng lên đầy tình cảm thấy cả sự mệt mỏi và nỗi cô đơn anh che giấu bấy lâu. Cậu mỉm cười, một nụ cười vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc, nụ cười làm tan chảy mọi căng thẳng còn tồn đọng.
- "Em cũng vậy... em không muốn chúng ta xa nhau, dù có lúc giận dỗi hay hiểu lầm."
Chính Vũ lại kéo Chí Huân vào lòng, ôm thật chặt lần này, như thể muốn nhét cả năm năm yêu thương vào khoảnh khắc này. Chí Huân tựa đầu vào vai Chính Vũ, cảm giác ấm áp lan tỏa, xua đi mọi lạnh lẽo của đêm. Họ đứng đó, trong vòng tay nhau, im lặng nhưng trái tim đã nói hết tất cả.
Sau một lúc, Chính Vũ kéo Chí Huân ra khỏi ôm, nắm lấy tay cậu.
- "Đi thôi... đi dạo một chút. Chúng ta cần nói chuyện, nhưng lần này không giận nhau nữa."
Chí Huân gật đầu, nắm chặt tay Chính Vũ. Hai cậu bước đi bên nhau trên con đường vắng, ánh đèn vàng rọi xuống, phản chiếu hai bóng người gần như hòa làm một. Mỗi bước đi, họ kể cho nhau nghe những áp lực, những nỗi mệt mỏi, những ngày tưởng chừng không thể chịu nổi. Chính Vũ kể về công việc chất chồng, về những lúc muốn gọi nhưng không muốn làm Chí Huân lo lắng. Chí Huân kể về những giây phút cô đơn, những lúc tưởng anh vô tâm mà lòng trĩu nặng.
Càng nói, họ càng cười, những tiếng cười nhẹ nhàng, pha lẫn chút xấu hổ và hạnh phúc. Có lúc, Chính Vũ lại ôm Chí Huân vào lòng, và cả hai cùng im lặng, tận hưởng sự gần gũi, như muốn giữ lấy khoảnh khắc này mãi mãi.
- "Anh biết rồi... dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn sẽ ở bên anh, đúng không?" - Chính Vũ hỏi, giọng đầy trông cậy.
- "Ừ... luôn là vậy"- Chí Huân đáp, cười hiền, mắt long lanh.
Họ tiếp tục bước đi, giữa thành phố tĩnh lặng, giữa ánh đèn và gió đêm, hai trái tim hòa nhịp. Năm năm tình yêu, từng tranh cãi, giận hờn, cô đơn hay mệt mỏi giờ như chỉ còn là những hạt cát trong dòng thời gian, nhường chỗ cho sự hiểu nhau, cho những khoảnh khắc ôm lấy nhau, cho những nụ cười và lời xin lỗi chân thành.
Chính Vũ khẽ hôn lên đỉnh đầu Chí Huân, cậu nhắm mắt, tựa đầu vào anh và cả hai cùng cười một tiếng cười dịu dàng, ấm áp, hạnh phúc. Đêm ấy, họ bước đi, tay trong tay, như chưa từng có khoảng cách nào, như chưa từng có giận hờn nào, chỉ còn lại hai con người, yêu nhau trọn vẹn và hiểu nhau hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro