Chap 2
Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức quen nhau, sáng sớm Heeyeon đã dậy chảy chuốt hết ngắm qua rồi ngắm lại, thay hết các bộ đồ mà tối qua cô soạn sẵn. Nhưng Heeyeon ơi bạn đã cởi ra đây là lần thứ N rồi đó. Cuối cùng cô quyết định thay đổi, cô sẽ mặc đồng phục trường- lần đầu tiên mặc trong cuộc đời, không phải Park Junghwa thích những học sinh gương mẫu còn gì:
_ Ahn Heeyeon. Mày là No.1. Fingting!!!
Giờ thì Heeyeon cũng vừa ý với bộ dạng hiện giờ của mình. Nở nụ cười thật tươi, tự hứa với lòng từ bỏ thói player 1 lòng 1 dạ với Junghwa. Cô đã quá yêu Junghwa thì chuyện này đối với cô có khó gì.
Heeyeon bước vào trường với bộ đồng phục xinh tươi tự tin khoe cá tính. Cả đám vừa nghe tin Heeyeon xuất hiện là ào ra nhanh còn hơn vận tốc ánh sáng. Heeyeon đi 1 hồi có cảm giác hình như là quên cái gì đó nên quay đầu nhìn lại và đập vào mắt là hình ảnh chẳng đẹp đẽ gì... Đám bạn thân thường ngày hiên ngang, nhìn thẳng, tự tin sải bước thì giờ đây... Cúi đầu dựa lên nhau vừa đi vừa ngủ. Cái quái gì thế này, cảm thấy quá mất mặt, Heeyeon lập tức chạy đến xoá bỏ hình ảnh này:
_Yah!!! Các cậu đang làm cái gì thế này?
_Thì đi học chứ gì - Hyelin gãi gãi bộ tóc vàng bóng của mình giọng ngái ngủ.
_Các cậu đang làm tớ mất mặt đấy. Thẳng lưng lên mà đi như thường ngày đi chứ.
_Oap!!! Cậu có biết tớ buồn ngủ muốn chết luôn không hả? Hôm qua tụi tớ đi bar 2h mới về ai ngờ bây giờ cậu lại bắt đi học sớm, mới 5h đã kêu tụi tớ dậy rồi. Mọi khi không phải 9h tụi mình mới vô trường sao? - HyoJin cũng khó chịu không kém.
_Aishiii!!! Còn cậu nữa Solji làm cái gì mà choàng nguyên cái khăn choàng lấp la lấp lánh ánh kim cương thế kia quanh người vậy? ( thánh ơi, Solji Tỷ sang chảnh giàu thấy mẹ lun ( Vk Đại Gia mà ) :D )
_Cái bộ đồng phục xấu quắc, quê mùa muốn chết mà bắt mặc. Sáng này tớ muốn phát khùng vì nó, nếu không khoát thêm cái khăn choàng này tớ thà không mặc - Solji vừa nói vừa ôm lấy cổ HyoJin dựa vào ngủ, nói chuyện với EunJung mà không thèm mở mắt ra.
_Aishi thật là. Học sinh mà như thế đấy. Kệ các cậu vào lớp lẹ đi Junghwa đang chờ tớ.
Heeyeon bó tay bước đi, đám bạn thân còn lại vẫn giữ nguyên tư thế nhiều khi còn tệ hơn. Haizz!!!
Junghwa bước vào lớp cô cũng rất bất ngờ với hình ảnh Heeyeon ngày hôm nay, ngó qua bên cạnh đám bạn cô ấy cũng mang hình ảnh rất lạ, tuy cả đám cùng nằm dài lên bàn ngủ nhưng họ đều mặc đồng phục trường. Cô cố tỏ vẻ như không có gì bước đến. Jiyeon đang kêu gào cho đám bạn trời đánh của mình ngồi dậy ngay ngắn nhưng dường như chẳng có kết quả. Thấy Junghwa lại chỗ ngồi Heeyeon liền cười xoà quay lại, Heeyeon nhìn Junghwa vui vẻ:
_Chào em, Junghwa.
_Tôi đã nói gọi tôi là Junghwa shi rồi mà._Chúng ta đã quen nhau thì phải gọi thân mật chứ em. Heeyeon nghĩ như vậy mới đúng chứ - "Hói" gãi đầu.
_Nhưng tôi không thích. Hãy gọi tôi là Junghwa shi - Junghwa nghiêm giọng
_Jung không thích gọi như thế. Jung vẫn sẽ gọi bằng em và Junghwa thôi.
Junghwa quay sang liếc Heeyeon tức giận nhưng Heeyeon lại cười khì và đến ngồi cạnh công chúa. Nhưng chưa ngồi lâu thì...
_ Heeyeon shi!!! Cậu đã qua mức rồi đó.
_Thôi mà em. Tụi mình quen nhau mà mức gì đâu. Bỏ bỏ, bỏ hết nha.
Heeyeon lê lại ngồi sát Junghwa hơn mặc cho cô có la có hét có đánh có mắng thì Heeyeon vẫn quyết xoá bỏ giới hạn mà Jung đã định ra. Mệt mỏi với con người lì lợm trước mặt Junghwa không thèm quan tâm nữa. Jung nghĩ dù sao cũng không có tình cảm thì có làm gì cũng kệ. Coi như không biết là được.
Hôm nay là ngày "liên khúc bất ngờ" thì phải: Hôm nay bạn Ahn Heeyeon chăm chỉ học hành, lo ghi chép, chăm chú nghe giảng. Tình yêu đúng là mãnh liệt.
Mãnh liệt thì sao? Đã bảo chỉ là hạt cát, chỉ là người thay thế, chỉ là không biết thì có hề hấn gì đâu? Vẫn vô tâm, vẫn không lung chuyển.
Heeyeon cũng thấy lạ là tại sao Junghwa lại lạnh lùng như vậy? Tại sao quen nhau mà Junghwa coi mình như người xa lạ.Buồn chứ, đau lòng chứ. Nhưng dù sao Junghwa cũng chịu làm bạn gái của mình thì ráng chịu đựng 1 chút có sao đâu. Ahn Heeyeon làm được mà fighting!!!!
Giờ ra về Junghwa nhanh chóng ra khỏi lớp Heeyeon lập tức chạy theo nắm lấy bàn tay Junghwa nhưng bị cô ấy giật mạnh. Hơi bất ngờ với hành động đó, Junghwa biết Heeyeon đang ngỡ ngàng nhưng vẫn bình thản nói:
_Đừng chạm vào người tôi trước khi tôi cho phép.
_Ơ Heeyeon xin lỗi. Heeyeon nghĩ chúng ta yêu nhau thì mấy việc này cũng bình thường mà.
_Bình thường với cậu nhưng với tôi thì không. Nếu cậu còn có những hành động tự tiện như vậy tiếp diễn tôi và cậu lập tức chấm dứt nghe rõ chưa.
Junghwa quay lưng bước đi bỏ lại 1 người vô cùng hoang mang, Heeyeon không biết mình có nên khóc hay không nữa, trong lòng cứ nhói lên như thế, tim đau lắm, rất đau. Heeyeon bước đi mà mặt nhìn lên trời không dám ngước xuống, cô sợ ngước xuống nước mắt sẽ rơi ra mất, người ta sẽ biết cô yếu đuối mất.
Không biết trời muốn giúp người hay muốn trêu người mà tối nay nhà Junghwa có người bấm chuông inh ỏi. Ông quản gia đã về mỹ để lo 1 vài chuyện cho Park Papa và Park Mama bên mỹ, Junghwa đành bực bội ra mở cửa. Đập vào mắt Junghwa là cái con người với nụ cười cá sấu và bên cạnh là cái vali to đùng.
_Junghwa ah!!! Em cho Heeyeon ở nhà em nha.
_Cái gì? Cô nghĩ cái gì vậy? Tại sao lại dọn tới đây? Cô điên sao?
_Heeyeon ở có mình trong nhà hà. Appa với Mom Heeyeon cứ đi suốt đâu có ở nhà đâu còn Bố Mẹ em thì ở mỹ, thôi cho Heeyeon vào ở nhà em.
_Tôi nói không là không ? Cậu quên tôi đã nói gì rồi sao? Đừng tuỳ tiện như vậy nữa mà.
_Em ngủ 1 mình trong cái nhà rộng không sợ ma sao. Có Heeyeon ở đây cũng bớt sợ hơn. Heeyeon không có làm cái gì đâu đừng có lo.
_Cậu... Ơ cậu... Thôi được rồi. Cậu cứ vào phòng khách mà ngủ
Junghwa nghe đến việc ngủ 1 mình thì đúng như Heeyeon nói. Cô thật sự rất sợ ma. Junghwa không biết tại sao Heeyeon lại biết cô sợ ma nhưng cô đâu biết Heeyeon vì quá yêu cô nên tìm hiểu mọi thứ về cô, hiểu cô đến mức hơn hiểu chính bản thân của mình.
Nói thì nói vậy chứ Heeyeon 1 ngày gặp Junghwa được có bao nhiêu lâu đâu: Sáng dậy lẽo đẽo theo cô ấy đi học, về lẽo đẽo về. Hết. Tối chỉ có mình Heeyeon với cái nhà rộng rinh này, Junghwa đi chơi với bạn tới gần sáng mới về. Heeyeon biết hết những nơi Junghwa đi nhưng không dám đến. Heeyeon sợ làm Junghwa cụt hứng với bạn bè, cô sợ Junghwa lại không thích nên tối nào cũng ngồi ở ghế Sofa chứ không vào phòng khách ngủ mà hình như cái ghế Sofa bây giờ là cái Giường ngủ của Heeyeon mất rồi.
Đám bạn Heeyeon cứ chưởi Heeyeon ngốc nhất là Solji, cô lo lắng cho Heeyeon vô cùng. Nhìn bạn thân mình buồn vì tình khóc cũng không dám khóc vì sợ Junghwa sẽ nhìn thấy. Cô muốn đánh Heeyeon muốn la Junghwa nhưng có ít gì Heeyeon đã quá yêu rồi.
Ngày nào Heeyeon cũng học hành nghiêm chỉnh, đồng phục trường gọn gàng, học bài trước khi vào lớp.Đám bạn Heeyeon dù không thích nhưng vẫn mặc đồng phục cho cô ấy vui, có lẽ đây là thứ họ giúp được cho Heeyeon.
.
.
.
Hôm qua Heeyeon sang nhà Solji làm bánh cho Junghwa. Heeyeon làm đến phỏng tay khi phải thường xuyên bưng bánh ra vào lò vi sóng. Đến khi cho ra cái bánh hoàn hảo nhất thì tay Heeyeon cũng bỏng gần hết các ngón, mồ hôi nhễ nhại nhưng nhìn bánh tình yêu của mình Heeyeon lại mỉm cười.
Solji lấy khăn giấy cho Heeyeon, cô ngồi đối diện với Heeyeon nói chuyện 1 cách nghiêm túc:
_Yeonie à!!! Hãy nói cho tớ biết sự thật đi. Cậu và Junghwa thật sự quen nhau chứ.
_Tất nhiên rồi. Sao cậu lại hỏi vậy?
_Tớ nhìn cậu cứ chạy theo cậu ấy mãi nhưng cậu ấy có quan tâm gì đến cậu đâu.
_Tại tính của Junghwa thế mà. Ngày mai là sinh nhật cô ấy, tớ sẽ tặng bánh kem tình yêu này cho cô ấy chắc chắn cô ấy rất cảm động.
_Tuỳ cậu!!! Nhưng tớ vẫn muốn nói với cậu cho dù thế nào vẫn có tụi tớ bên cạnh cậu.
Solji cười vỗ vai Heeyeon bước đi, cô quay lại nhìn Heeyeon ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ cô hiểu Heeyeon đang rất buồn, Solji lắc đầu ngao ngán cô thà Junghwa chia tay Heeyeon luôn cho rồi để Heeyeon khỏi phải đau khổ như thế.
Đúng là như Solji nói, Heeyeon và Junghwa quen mà như không quen. Không biết Heeyeon nắm tay Junghwa lần nào chưa nữa, không biết họ hẹn hò lần nào chưa nữa. Làm sao mà biết được, những chuyện đó có xảy ra đâu mà biết.
Heeyeon không dám đặt chân tới quán Bar, không dám tiếp xúc thân mật với em nào vì cô đã tự hứa từ bỏ thói player, cô sợ Junghwa ghen, Junghwa buồn nhưng Jung nào có ghen nào có buồn bởi ngay cả để ý Junghwa còn không thèm nữa mà.
Có lẽ khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà Junghwa dành cho Heeyeon là những lúc chụp ảnh vì những bức ảnh đó sẽ được Junghwa up lên Insta để trêu tức Sehun nên những tấm hình đó trông họ hạnh phúc vô cùng. Heeyeon ngây ngô cười tươi nhưng khi vừa chụp xong Junghwa liền thay đổi sắc mặt lạnh lùng bình thường. Heeyeon cảm thấy thời gian họ được chụp hình chung với nhau không dài mãi còn tốt hơn, Heeyeon tuy không biết tại sao Junghwa lại như vậy nhưng cô chỉ cần Junghwa tốt với cô 1 chút là được.
Junghwa vô tâm, cô chỉ nghĩ đến cảm nhận của Sehun, cô lo cho người cô yêu mà chẳng ngó ngàng đến người thay thế kia. Cô không biết tim cô là gì nhưng cô không có tình cảm với Heeyeon, cô cho là vậy.
Heeyeon buồn bã đi dạo quanh siêu thị gần nhà. Cô thấy Junghwa đang lựa đồ gần đó, tim đập lâng lâng, nụ cười vui vẻ đang hiện hữu không chần chừ cô chạy lại bên Jung, Junghwa hơi bất ngờ với sự xuất hiện của Heeyeon nhưng mau chóng lấy lại vẻ bình thản tiếp tục lựa đồ.
Thấy Junghwa tính tiền Heeyeon lập tức chạy đến tính tiền thay rồi xách đồ dùm Jung.
_Tôi đâu có mượn - Giọng lạnh lùng.
_Em là bạn gái Heeyeon mà mấy việc này nhỏ xíu hà.
Junghwa thấy cũng đúng. Cô mua cả tá hàng và Heeyeon ôm cả tá hàng. Khệ nệ ôm đống đồ đó làm Junghwa có chút tội nghiệp... Nhưng mặc kệ. Jung vẫn tiếp tục vừa ăn kem vừa bước đi... Và.
_Aishi cái con nhóc này. Cô làm dính kem lên đồ tôi rồi đây này.
Junghwa vì mãi ăn kem nên không để ý và thế là tông vào người đàn ông trước mặt, nguyên cây kem được in lên áo ông ấy. Junghwa khá lo sợ nhưng Heeyeon lập tức kéo Junghwa ra phía sau mình cho an toàn, cô hỏi người đàn ông đó:
_Tôi xin lỗi ạ. Bạn gái tôi không cố ý đâu ạ. Tôi xin lỗi - Heeyeon cuối đầu thành khẩn.
_Có ngon thì mày kêu bạn gái mày ra xin lỗi tao này - Tên đó vẫn hung hăng doạ nạt.
_Tôi xin lỗi mà. Bao nhiêu tiền tôi sẽ bồi thường ạ - Heeyeon vẫn hạ giọng xin lỗi.
_Có ngon thì mày kêu bạn gái mày ra xin lỗi tao này - Tên đó vẫn hung hăng doạ nạt.
_Tôi xin lỗi mà. Bao nhiêu tiền tôi sẽ bồi thường ạ - Heeyeon vẫn hạ giọng xin lỗi. Cô biết Junghwa sẽ không xin lỗi ai và cô cũng không muốn Jung phải chịu thiệt như thế.
_Tao bảo kêu con khốn đó ra xin lỗi tao nếu không 2 tụi bây đừng có trách.
"Bốp"
_Con khốn nè. Dám chưởi bạn gái tao à.
Heeyeon đấm vào mặt tên đó làm cho không chỉ Junghwa mà bọn còn lại trong đám lẫn mọi người xung quanh đều khiếp sợ. Bọn chúng bắt đầu xông lên đánh trả Heeyeon nhưng chưa kịp đến gần Heeyeon đã "bỏ của chạy lấy người". Cô vứt hết đống đồ đạc đang ôm trên người xuống đất nắm tay Junghwa bỏ chạy.
Junghwa theo phản xạ cũng chạy theo Heeyeon, Heeyeon lôi cô chạy khắp các siêu thị nhưng chạy đến cửa hàng quần áo thì có vài tên chạy ngang trước mặt, chạy xuống cuối thang máy thì có vài tên chạy lên. Heeyeon nắm tay Jung hết luồn qua bên trái rồi luồn qua bên phải hết chạy lê bê trên rồi lôi xuống dưới. Cuối cùng cũng ra được bên ngoài đón được chiếc taxi. Chết tiệt!!! Cái đám taxi thường ngày đông như kiến mà hôm nay lại chẳng thấy đâu.
Heeyeon kéo Junghwa chạy ra thật xa nơi nguy hiểm đó rồi mới an tâm dừng lại, cả 2 thở hỗn hểnh mồ hôi nhễ nhại. Jung nhìn Heeyeon thì nhận thấy trên tay mình vẫn còn có gì nặng nặng nên nhìn xuống. Heeyeon thấy thế liền lập tức bỏ tay ra xin lỗi JiYeon rối rít:
_ Heeyeon xin lỗi. Heeyeon xin lỗi. Heeyeon không cố ý, tuỳ tiện nắm tay em. Chỉ là lúc nãy gấp quá nên phải kéo em ra khỏi chỗ đó.
_Không sao. Cậu tại sao lại đánh hắn ta? Cậu đánh không lại hắn mà? - Jung thở không ngừng để lấy lại sức.
_Vì hắn ta chưởi em. Heeyeon không muốn để ai xúc phạm em cả.
Lần đầu tiên Junghwa cảm động vì Heeyeon. Cô nhìn Heeyeon nhưng Heeyeon ngốc chỉ ngồi đó lo thở.
"Rào"
Cơn mưa đổ trúc xuống. Đúng là "nghèo còn mắc cái eo" đã bị "rượt đuổi còn bị mưa rào". Heeyeon ngước mặt lên thầm trách ông trời vô tình. Cô nhìn qua Junghwa ướt cả áo liền lập tức cởi áo khoát ra khoát cho cô ấy.
_Em mặc vào kẻo bị cảm.
_Làm thế nào về nhà bây giờ?
1 ý nghĩ loá lên đầu Heeeyon, cô quay sang cười gian với Junghwa:
_Em tắm mưa bao giờ chưa?
_HẢ????
Không đợi Junghwa nói thêm câu nào cô đã nắm chiếc áo khoát của mình trên người Junghwa chạy ra ngoài. Heeyeon cười tươi trong mưa.
_Tắm mưa rất thú vị. Em thử 1 lần đi cho biết.
Junghwa chẳng nói gì nhưng trong lòng cảm thấy vui vui. Cô không ngờ Heeyeon là con cưng con vàng mà cũng biết đến thú chơi này. Đúng là tắm mưa thích thật, lần đầu tiên cô cảm thấy không cần tốn tiền mà lại vui đến thế.
Họ chạy dưới mưa như vậy đến khi về đến mà Junghwa. Vì ngày mai sinh nhật Jung nên cô cần tạo bất ngờ cho cô ấy. Hôm nay cô sẽ về nhà mình ngủ.
_Cậu không vào nhà?
_Không. Heeyeon chỉ đưa em về nhà thôi. Tối nay Heeyeon sẽ về nhà mình ngủ. Chúc em ngủ ngon.
Heeyeon bỏ về, Junghwa bỗng dưng trong lòng cảm thấy khá hụt hẫng nhưng cảm giác đó cũng nhanh chóng trôi đi.
Sáng sớm Junghưa nhận được tin nhắn của Sehun: "Anh xin lỗi anh không thể đến dự sinh nhật em được". Jung vừa buồn bã, vừa thất vọng lại vừa đau lòng. Cô bước vào lớp với tâm trạng và bộ mặt không mấy tốt lành gì. Khi cô vừa bước vào thì...
"Bụp Bụp"
Những ống pháo hoa trong hộp nổ ra rơi khắp lớp. Các học sinh trong lớp lẫn ngoài lớp đều tò mò với hình ảnh trước mặt: Heeyeon tổ chức sinh nhật cho Junghwa.Cô ôm chiếc bánh sinh nhật chính tay mình làm đứng giữa lớp học với bộ đồng phục trường gọn gàng với nụ cười thật tươi:
_Chúc mừng sinh nhật em Junghwa. Đây là bánh do chính tay Heeyeon làm mong là em sẽ thích.
1s
2s
3s
....
5s
Junghwa nhìn cái bánh, nhìn Heeyeon. Tại sao cái bánh này là Heeyeon làm mà không phải Sehun làm. Tại sao người chúc mừng sinh nhật mình lại là Heeyeon mà không phải Sehun. Junghwa lạnh lùng và đau lòng với sự thật:
_Tôi không ăn!!!
Nói rồi cô bước lại chỗ ngồi. Heeyeon đau đớn, tim cô thắt lại như có ai đó bóp nghẹn, cô ôm cái bánh lại trước mặt Junghwa như con ngốc đang xuất hiện giữa hàng ngàn học sinh và đám bạn thân của cô. Lời xì xầm bắt đầu hình thành. Heeyeon đưa bánh trước mặt Junghwa:
_ Sao vậy? Đây là chính tay Heeyeon làm đấy. Em ăn 1 ít cũng được mà.
_Tôi đã bảo không ăn rồi mà.
Junghwa hét lên và hất cánh tay Heeyeon ra, chiếc bánh tình yêu của Heeyeon rơi mạnh xuống sàn vỡ tan tành. Heeyeon như điếng người. Junghwa cảm thấy hơi ái náy nhưng vẫn mặc kệ. Đám đông nhiều người kéo tới lời xì xầm ngày càng lớn. Solji tức giận thật sự cô đi lại nắm lấy tay Heeyeon và chưởi Junghwa:
_Junghwa shi!!! Nói thật thì tôi chẳng thích cậu chút nào cả nhưng Heeyeon thì có, có rất nhiều. Heeyeon yêu cậu không chỉ có tụi tôi biết, cả trường đều biết, mọi người đều biết và chính cậu cũng biết. Tôi không cản Heeeyon yêu cậu, tôi cũng không cản Heeyeon thay đổi vì cậu. Cậu đồng ý làm bạn gái của cậu ấy tôi cũng không cản. Nhưng xin cậu đừng làm khổ Heeyeon. Tôi không hiểu cậu đồng ý làm bạn gái Heeyeon vì lí do gì nhưng tuyệt đối đừng có cái thói cư xử như vậy.
_Thôi mà Solji. Tại tớ quên Junghwa không thích ăn đồ ngọt mà. Lỗi là tại tớ. Đừng trách Junghwa.
Heeyeon ngớ ngẩn tìm 1 lí do biện hộ cho Junghwa nhưng ai cũng hiểu lí do hoang đường ấy nào có thật. Heeyeon đau lòng đến mức nào cũng không muốn làm bể mặt của Junghwa. Cô nắm chặt lòng bàn tay cho nước mắt chảy ngược vào trong.
_Junghwa à!!!
1 thanh niên từ đâu chạy đến ôm lấy Jung, Junghwa lúc đầu hơi bất ngờ nhưng vẫn ôm đáp trả, hắn kề xuống hôn môi Junghwa ngấu nghiến trước mọi người và Jung cũng nồng nhiệt không kém.
"Bốp"
Heeyeon đấm vào mặt tên đó thật mạnh. Mắt cô nảy lửa nhìn hắn tức giận, hắn té ngã xuống đất. Nhưng hắn không thất thì vì ngay lúc đó Junghwa đã không thương tiếc tặng cho Heeyeon 5 ngón tay trên mặt rồi. Junghwa chạy đến đỡ hắn dậy và mắng Heeyeon.
_Ai cho cậu đánh Sehun hả?
_Thế tại sao cậu đánh tôi? - Heeyeon hỏi giọng nhẹ tênh. Khuôn mặt vẫn không đưa về vị trí, nó vẫn nghiêng theo góc độ bị Junghwa đánh.
_Vì Sehun là người yêu tôi. Cậu không được đánh anh ấy.
_Thế tôi là gì? - Heeyeon vẫn không quay đầu lại.
_Là người thay thế cho Sehun trong khi tôi và anh ấy giận nhau.
_Haha Ahn Heeyeon chỉ là người thay thế. Thì ra là như vậy. Ahn Heeyeon chỉ là 1 con ngốc đi cầu xin làm người thay thế của kẻ khác. Thật sự rất thú vị.
Heeyeon quay đầu lại, cô lau 1 vệt máu trên môi mình. Junghwa đánh cô mạnh đến nỗi răng cô va vào môi mình chảy máu. Cô bước nhanh ra khỏi lớp. Bước qua 2 cái người khiến cô đau lòng kia, bước qua ánh mắt tò mò của ngàn học sinh.
Đám bạn cô thấy thế lập tức chạy theo. Trước khi chạy khỏi mặt Junghwa, Solji quay lại đầy hâm doạ:
_Cậu được lắm Park Junghwa. Heeyeon có chuyện gì tôi không tha cho cậu đâu. Kể cả anh nữa đó Sehun.
_Đây là lần đầu Heeyeon bị đánh đó - HyoJin cũng không khỏi tức giận và xót xa cho Heeyeon.
Heeyeon ngồi thần trong xe ô tô. Cô gục mặt trên vô lăng. Solji thấy thế lại ngồi bên cạnh ôm Heeyeon vào lòng dỗ dành. Heeyeon ôm Solji cô không khóc rấm rức như 1 đứa trẻ cũng không rơi lã chã như bao người khác. Cô chỉ để nước mắt chảy ra, nước mắt bao lâu nay cô kìm nén. Đã đến lúc cần phóng thích chúng. Đẩy Solji ra cô lau nước mắt trên mặt mình gượng cười:
_Tớ xin lỗi vì thời gian qua làm phiền các cậu. Ngày mai chúng ta không cần mặc đồng phục quê mùa cũng không cần đi học đúng giờ nữa. Chúng ta sẽ sống cuộc sống của chúng ta trước kia.
_Cậu từ bỏ sao Yeonie?
Nghe đến đó Heeyeon cười khẩy:
_Nó chưa bao giờ thuộc về tớ Solji à. Thôi tớ cần yên tĩnh. Cậu đi ra với HyoJin đi.
Solji đau xót cho Heeyeon, cô xoa đầu cậu rồi lẳng lặng ra ngoài. Heeyeon lập tức phóng xe đi. Lần này nước mắt cô rơi nhiều hơn. Cô gọi cho Papa mình:
_Appa à con đồng ý. Con đồng ý sang Pháp du học. Con không cãi lời appa nữa...
END CHAP
_____________________________________________________________________________
THANKS FOR READING
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro