44. Vẻ hài lòng của bà Satomi
Hakuba không nói gì thêm, chỉ khẽ nghiêng đầu về phía sau. "Mẹ tôi muốn gặp cậu một chút, có được không?"
Shiho hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cô hít nhẹ một hơi, lấy lại vẻ bình tĩnh và đi theo Hakuba.
Hội trường tiệc - một góc yên tĩnh hơn.
Bà Hakuba Satomi đứng đó, trông vô cùng tao nhã và quyền lực.
Người phụ nữ trung niên quý phái với dáng người cao ráo, mái tóc vàng điểm chút sợi bạc được búi cao gọn gàng, khuôn mặt là những đường nét thanh tú nhẹ nhàng, nhưng nổi bật trên sự hài hòa ấy là đôi mắt phượng sáng ngời đầy sắc sảo.
Từ bà toát lên vẻ quý tộc Anh điển hình, không khó để nhận ra người phụ nữ này mang phong cách thanh lịch cổ điển, ưa lễ nghi trang trọng.
Hakuba Saguru thật sự rất giống mẹ mình.
Khi thấy con trai dẫn Shiho đến, bà đặt ly rượu vang xuống và mỉm cười nhẹ nhàng.
Hakuba làm động tác giới thiệu. "Mẹ, đây là Miyano Shiho, bạn của con."
Shiho khẽ cúi đầu, lễ phép đáp. "Cháu chào bác ạ, rất hân hạnh được gặp."
Bà Satomi thoáng quan sát Shiho một chút.
Ánh mắt bà không mang vẻ dò xét, nhưng cũng không hoàn toàn là bình thản - đó là ánh nhìn của một người mẹ đang đánh giá người bạn đồng hành nữ mà con trai mình đưa đến.
"Lần đầu thấy con trai ta đưa bạn nữ đến những bữa tiệc thế này." Bà nói, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự tò mò.
Shiho hơi khựng lại. Cô không ngạc nhiên, nhưng cũng không biết phải phản ứng thế nào cho hợp lý, đành nở một nụ cười nhẹ.
Bà Satomi lướt qua bộ váy của Shiho, rồi ánh mắt như dừng lại ở chiếc cà vạt của Hakuba. Một nụ cười ẩn ý thoáng hiện trên môi bà.
"Đúng là hợp nhau thật."
Shiho: "..."
Hakuba hơi nhếch khóe miệng lên. "Mẹ à..."
Bà Satomi mỉm cười nhẹ, sau đó nhìn sang Shiho. Cô biết ý nghĩa của câu nói đó, cũng biết bà đang nghĩ gì trong đầu nên không tỏ vẻ gì đặc biệt.
"Thực ra cháu đồng ý tham gia chỉ vì món bánh kem của đầu bếp Gaston Laurent."
Bà Satomi bật cười. "Cũng là một lý do hợp lý."
"Nhưng xem ra con trai ta lại rất có lòng với cháu. Ngay cả cà vạt cũng chọn cùng màu váy cơ mà." Bà nói, rồi khẽ liếc con trai mình.
Shiho nhìn Hakuba theo phản xạ, sau đó như nhận ra hành động của mình liền nhanh chóng nghiêng mặt quay đi. Anh cũng hơi bất ngờ trước phản ứng của cô, nhưng ngay sau đó đã lấy lại vẻ bình tĩnh như không có gì.
"Chỉ là tình cờ thôi, mẹ đừng nghĩ nhiều. Hơn nữa, là cô ấy chọn sau con."
Hakuba nói, không biết vô tình hay cố ý mà bồi thêm câu sau một cách thừa thãi, không khỏi khiến Shiho quay sang liếc anh.
Bà Satomi không đáp thêm, chỉ mỉm cười sâu hơn mời rồi mời cô ngồi xuống.
Cuộc trò chuyện dần trở nên tự nhiên hơn. Bà ấy hỏi về ngành học, về cuộc sống của Shiho tại UCL. Ban đầu, cuộc đối thoại vẫn mang tính lịch sự, nhưng dần dần, một chủ đề khác được mở ra.
Shiho nhận ra bà Satomi đang cầm một chiếc clutch rất đặc biệt - một thiết kế phiên bản giới hạn của thương hiệu R.
"Chiếc túi này đẹp thật." Shiho chậm rãi nhận xét. "Cháu nhớ đây là phiên bản đặc biệt kỷ niệm 50 năm của R, đúng không ạ?"
Bà Satomi bật cười, ánh mắt sáng lên. "Đúng vậy, cháu nhìn chuẩn đấy, ta rất thích sưu tập túi xách. Ta đã nghĩ cháu không quan tâm mấy thứ này cơ?"
Shiho nhẹ giọng đáp lại. "Cháu không quá thích sự xa hoa, nhưng cháu thích những thứ tinh tế. Và những thiết kế thời trang, những phụ kiện cao cấp luôn là một trong những điều tinh tế đẹp đẽ nhất mà con người có thể dễ dàng chạm đến."
Bà Satomi hơi bất ngờ trước câu trả lời ngoài sức mong đợi này, liền nở một nụ cười lớn và không khỏi tán thưởng cô, vẻ hài lòng ngày càng in đậm trên khuôn mặt.
Và thế là, cuộc trò chuyện về ngành công nghiệp thời trang bắt đầu.
Họ nói về những thương hiệu cao cấp, những bộ sưu tập hiếm có, những mẫu túi xách, hương nước hoa mà cả hai đều yêu thích, cả về sở thích, gu thời trang và phong cách của nhau.
Hakuba ngồi bên cạnh, hơi bất lực nhìn mẹ mình và Shiho trò chuyện một cách hào hứng về chủ đề mà anh chẳng thể xen ngang.
Rồi bà Satomi cười lớn. "Bây giờ ta đã hiểu vì sao Saguru lại dẫn cháu đến bữa tiệc này rồi."
Hakuba không khỏi lên tiếng nhắc nhở. "Mẹ đừng nói linh tinh trước mặt cô ấy."
Shiho hơi ngớ ra. "... Ý bác là sao?"
Không ai trả lời câu hỏi này cho cô, đổi lại chỉ là một cái cười đầy ẩn ý và ánh mắt thêm sâu sắc.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với bà Satomi, Shiho lấy lại được phần nào sự thoải mái mà cô đã đánh mất khi đối diện với Giáo sư Richmond.
Cô đã tưởng rằng buổi tiệc này sẽ khiến mình không mấy hứng thú, nhưng may thay, ít nhất thì cô cũng tìm được một điểm chung thú vị với mẹ Hakuba, có thể thoải mái bàn luận với người có hiểu biết sâu rộng về những thứ này.
Cảm thấy nói chuyện xong có phần hơi khô cổ, cô quay sang nhìn anh. "Tôi hơi khát, có khu vực đồ uống không?"
Hakuba gật đầu. "Để tôi đưa cậu qua đó."
.
Quầy rượu của buổi tiệc được đặt trong một khu vực riêng, nơi ánh đèn ấm áp phản chiếu trên những chai rượu cao cấp xếp ngay ngắn.
Các nhân viên pha chế chuyên nghiệp bận rộn với những ly cocktail và mojito tinh xảo, mùi hương nhẹ của rượu và hơi bia lan tỏa trong không khí.
Shiho không phải người quá thích uống rượu, nhưng cô cũng không ghét nó. Có lẽ, đó là một thói quen cũ - một điều gì đó còn sót lại từ khoảng thời gian cô sống trong thế giới của những người trưởng thành quá sớm.
Hakuba nhấc lên một chai rượu vang lâu năm với nhãn hiệu nổi tiếng, rót vào ly của cô một chút ít.
"Thử đi, loại này vị khá ngon." Anh nói, giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa chút gì đó như mê hoặc lòng người.
Shiho nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu đỏ ruby trong ly. Sau một thoáng suy nghĩ, cô cầm nó lên, khẽ lắc nhẹ để cảm nhận độ sánh của rượu, sau đó nhấp một ngụm nhỏ.
Hương vị tinh tế của quả mọng đen, hòa quyện với một chút vị gỗ sồi và vani, lan tỏa trong miệng. Một loại rượu thực sự chất lượng.
Shiho đặt ly xuống, lặng lẽ cảm nhận nồng độ cồn đang từ từ ngấm vào cơ thể.
"Không tệ." Cô bình phẩm một cách đơn giản.
Hakuba khẽ cười. "Tôi biết cậu sẽ thích mà."
Thời gian dần trôi qua, Shiho không nhận ra rằng mình đã uống thêm vài ly - do hương rượu này quá hợp khẩu vị của cô.
Một chút ấm áp dần lan tỏa từ bên trong, khiến Shiho cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút so với bình thường.
Nhưng điều cô không ngờ tới là, tửu lượng của cô có vẻ không tốt như cô đã tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro