Chaper 2: Cái bẫy sau tiếng chuông

Khuyến cáo: Chap này tui làm nó sao sao ý nói chung là tui thấy không ổn (kiểu buồn buồn đó) thì bỏ qua nhé. Tớ cảm ơn

Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, học sinh ùa ra khỏi lớp như cơn lũ. Taufan lặng lẽ cất sách vở, vai khẽ rũ xuống như đã quen với sự mệt mỏi của một người luôn bị “kẹp giữa hai tia sét”.

Vừa bước ra khỏi lớp, cậu bất ngờ bắt gặp Rin – Halilintar ngầu đang đứng khoanh tay trước hành lang, ánh mắt sắc như điện giật.

— “Taufan.”
Giọng nói trầm thấp khiến Taufan khẽ rùng mình.
— “Cậu rảnh không? Đi với tôi đến phòng thiết bị một lát. Tôi cần lấy vài thứ.”

Taufan chần chừ. Nhưng nhìn vào ánh mắt Rin, thứ gì đó khiến cậu không thể từ chối.
— “Ừ… đi thì đi.”

Cả hai lặng lẽ bước xuống dãy hành lang vắng. Khi đến trước cửa phòng thiết bị, Taufan khẽ nhíu mày: — “Này… Rin, tớ không thấy đồ gì cậu cần tìm cả…”

— “Ừ. Vì thật ra…”
Rin nghiêng người, chống tay vào tường bên cạnh Taufan, giam cậu giữa cánh cửa và cơ thể cao lớn của mình.
— “Tôi không cần đồ gì hết. Tôi chỉ muốn có chút thời gian… riêng tư với cậu.”

Taufan đỏ mặt: — “R-Rin! Cậu đang làm gì vậy?! Đây là… trường học đó!”

— “Càng tốt. Ai cướp cậu khỏi tôi, tôi sẽ cho họ biết cảm giác bị điện giật là thế nào.”

RẦM!!
Cửa bật mở!

— “Ể ~ Ai cho phép cậu thân mật với Taufan chứ?”
Min xuất hiện, tay cầm một hộp kẹo và nụ cười hồn nhiên nhưng đầy sát thương.
— “Tớ cũng có thời gian riêng với cậu ấy cơ mà!”

— “Min!” – Taufan thốt lên.
Nhưng Min không để ai phản ứng. Cậu ta lao tới kéo tay Taufan, ôm chặt lấy như ôm một món đồ chơi quý giá: — “Tớ mang kẹo cho cậu nè~ Giờ giải lao là phải ngọt ngào mới đúng chứ~”

Rin nheo mắt, bước lại gần, tạo nên áp lực cực mạnh giữa ba người.

Không gian căng như sợi dây điện.

Taufan đứng giữa, trái tim đập loạn như trống trận.
Cậu lắp bắp: — “T-Tớ… chỉ muốn nghỉ ngơi chút thôi… mà cò gặp hai người này nữa..”

Nhưng đã quá muộn, hai cơn giông bùng nổ, ánh mắt giao nhau tóe lửa như sấm rền.

---

Tiếppp liền tay cho cậu luôn đây nè! Ta tiếp ngay đoạn Taufan bị kẹp giữa hai luồng sấm sét nha!

---

Không gian căn phòng thiết bị trở nên nghẹt thở. Rin (Halilintar ngầu) áp sát, ánh mắt lóe sáng như điện chớp, còn Min (Halilintar dễ thương) thì đang ôm tay Taufan như thể cậu là món quà sinh nhật mà mình không cho ai giành lấy.

Taufan bối rối đưa tay ra đẩy cả hai, nhưng chẳng thể nào thoát nổi.

— “Tớ… đi vệ sinh được không?”
— “Không.” — Cả hai trả lời cùng lúc.

Taufan nghẹn lời. Cậu không biết làm sao thoát ra, thì ngay lúc ấy...

Bộp!

Min đưa hộp kẹo lên, cười toe toét:
— “Cậu ăn kẹo đi, Taufan~ Ăn rồi tâm trạng sẽ vui hơn nè~!”

— “Đừng dụ dỗ người khác bằng kẹo.” – Rin hất nhẹ tay Min, hộp kẹo rơi lăn lóc trên nền gạch.
— “Cậu có thể làm dịu Taufan bằng kẹo… còn tôi thì sẽ bảo vệ cậu ấy bằng sức mạnh.”

— “Cậu dọa người ta thì có!” – Min phụng phịu.

Rin không thèm cãi, chỉ vươn tay… nắm lấy cằm Taufan, nâng lên nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực: — “Cậu nói đi, Taufan. Muốn ở với ai?”

Taufan sững người. Câu hỏi như cú sét đánh thẳng vào đầu cậu.
Cậu quay qua Min, quay lại Rin. Cả hai đều đang chờ đợi câu trả lời, như hai luồng điện trái cực đang sẵn sàng nổ tung nếu bị từ chối.

Taufan… không chịu nổi nữa.

— “Đ-Đủ rồi!! Hai người có thôi đi không?! Tớ là người, không phải món đồ chơi!!”

Cậu hất mạnh tay Rin ra, lách người qua khe cửa và chạy vụt đi.

Min ngẩn người, còn Rin siết chặt nắm tay. Không ai đuổi theo. Họ chỉ đứng đó… nhìn theo bóng lưng của Taufan biến mất ở cuối hành lang.

Trong lòng mỗi người, một cơn giông bắt đầu nổi lên.

---Tiếp chap 2 liền cho cậu nha, đoạn này sẽ đẩy cảm xúc lên cao hơn, vừa hồi hộp vừa “quấn quéo” nghẹt thở luôn!

Taufan chạy ra khỏi phòng thiết bị, tim đập thình thịch như trống trận. Cậu không quay đầu lại. Chỉ biết rằng, nếu quay lại… ánh mắt của hai Halilintar sẽ lại làm cậu hoảng loạn.

Chạy đến cuối hành lang, Taufan đứng nép vào một góc tường, thở gấp.

— “Mình bị gì vậy chứ? Tại sao họ cứ làm như mình là thứ gì đó có thể tranh giành?”

Cậu đưa tay ôm đầu, cảm giác rối loạn ập tới như sấm chớp trong lòng. Nhưng chưa kịp lấy lại bình tĩnh, một bàn tay quen thuộc đặt nhẹ lên vai.

— “Tớ không sao đâu.” – Giọng Min vang lên, dịu dàng như gió nhẹ sau cơn bão.
— “Tớ xin lỗi, Taufan. Chỉ là… tớ thích cậu thật sự. Tớ chỉ muốn được ở cạnh cậu thôi.”

Taufan ngẩng lên, mắt vẫn còn ngơ ngác.
Min ngồi xuống cạnh cậu, không ôm, không ép buộc. Chỉ là một sự hiện diện lặng lẽ khiến cậu bình tâm hơn đôi chút.

— “Tớ không biết phải xử lý cảm xúc của mình như nào, nên mới làm cậu sợ. Tớ xin lỗi nhé…” – Min cúi đầu.

Taufan định nói gì đó thì…

Tạch!

Một tia điện nhẹ lướt qua sát bên tai. Cậu giật bắn, quay đầu lại thì thấy Rin đang đứng đó, ánh mắt không vui.

— “Cậu ấy không cần thương hại.” – Rin lạnh lùng bước lại, kéo nhẹ cánh tay Taufan về phía mình.
— “Tớ sẽ không xin lỗi vì thích cậu. Và tớ sẽ không lùi bước đâu.”

Min đứng dậy, ánh mắt không còn ngây ngô như lúc trước nữa: — “Tớ cũng vậy. Cậu nghĩ chỉ cần mạnh mẽ là sẽ giữ được trái tim của Taufan sao?”

Taufan bị hai người kẹp giữa một lần nữa, nhưng lần này… khác. Không còn là giành giật vụng về. Đây là cuộc chiến bắt đầu thực sự.

— “Cậu sẽ chọn ai, Taufan?” – Cả hai đồng thanh.

Taufan lùi một bước, mặt đỏ bừng, tim đập mạnh đến nghẹt thở: — “Tớ… tớ không chọn ai cả! Tớ chỉ muốn yên ổn thôi!”

Và lần nữa, cậu… bỏ chạy.

Phía sau lưng cậu, hai Halilintar nhìn nhau – sấm sét dường như bắt đầu đánh tan bầu trời yên tĩnh.

---Ok luôn! Mình sẽ tiếp Chap 2 – phần dịu lại nhé, để Taufan được “thở” chút sau màn drama sấm chớp. Lúc này mình sẽ cho cảm xúc lắng lại, nhưng vẫn giữ được sự "lụi tim" ngọt ngào nhẹ nhàng:

---

Taufan trốn ra sau sân trường. Ở đó có một góc cây cổ thụ cậu thường ngồi một mình mỗi khi mệt mỏi. Gió thổi nhẹ, lá rơi lác đác, bầu trời hôm nay trong hơn mọi khi – trái ngược với tâm trạng cậu.

— “Sao mọi thứ lại rối tung như thế này…”

Cậu ôm đầu gối, dựa vào thân cây, ánh mắt đượm buồn. Nhưng chưa kịp thở dài lần nữa, một bóng người nhẹ nhàng tiến lại gần và ngồi xuống bên cạnh. Là Min.

Cậu ta không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt một lon sữa tươi bên cạnh Taufan.

— “Tớ… không ép cậu nữa đâu. Hồi nãy, xin lỗi vì khiến cậu sợ.”
— “Tớ chỉ… muốn ở gần cậu một chút, nếu cậu cho phép.”

Taufan im lặng một hồi lâu, rồi khẽ gật đầu.

— “Cậu vẫn vậy. Luôn là người đến sau cùng, nhưng không bao giờ làm tớ thấy ngột ngạt.”

Min cười, nghiêng đầu nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng: — “Tớ sẽ đợi. Không phải đợi cậu chọn tớ, mà đợi đến khi cậu cảm thấy yên bình.”

Cả hai ngồi bên nhau một lúc lâu, không ai nói gì thêm. Tiếng lá xào xạc, tiếng chim ríu rít, và cả nhịp tim đang dần chậm lại của Taufan – tất cả như hoà tan vào khoảnh khắc tĩnh lặng ấy.

Ở một nơi khác… Rin đứng từ xa, dựa vào bức tường, lặng lẽ quan sát.
Ánh mắt cậu ta không còn tức giận – chỉ còn lại chút trầm tư.

— “Taufan… tớ biết. Cậu cần được thấu hiểu, không phải bị giành giật.”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá… và có lẽ là cả những mâu thuẫn đang dần tan đi.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro