Chương Đặc Biệt 4. Buổi Hẹn Hò Của Quang Hải

Vị trí: Sở chỉ huy của Đội Đặc nhiệm Autobots - Văn phòng của Đại tướng Vũ Quang Hải.

Hiện tại, tôi đang nghỉ ngơi ở văn phòng của mình và nằm trên giường ngủ sau một tuần làm việc.

Bộ Chỉ huy của Hải quân Liên bang Nga đã cho phép tôi được nghỉ ngơi trong 3 ngày để lấy lại sức khỏe và để tôi có thể được nghỉ ngơi thoải mái.

Có vẻ như tôi đã giải cứu Sovetsky Soyuz khỏi tay của Hạm đội Siren, họ đã cho phép tôi được nghỉ ngơi trong 3 ngày để tôi và Thiên Thảo có thể đi chơi.

Đúng 6 giờ 15 phút, tiếng chuông reo lên từ đồng hồ báo thức. Tôi cố gắng với tay của mình từ giường ngủ để tắt đồng hồ báo thức.

Sau khi tắt đồng hồ báo thức, tôi từ từ ngồi dậy và bắt đầu chuẩn bị cho ngày mới. Tôi vươn vai và đi đến bàn làm việc để kiểm tra điện thoại và các thông tin quan trọng.

Khi tôi kiểm tra điện thoại, tôi thấy một tin nhắn từ Vũ Thiên Thảo, bạn gái của tôi: "Quang Hải ơi, hôm nay em muốn đi thăm thành phố. Cậu có muốn đi cùng tớ không?"

Tôi không thể chờ đợi để gặp Thiên Thảo và khám phá thành phố cùng nhau. Tôi quyết định trả lời tin nhắn và xác nhận kế hoạch cho ngày hôm nay.

(Vũ Quang Hải): "Được rồi, em. Anh sẽ gặp em tại quảng trường trung tâm thành phố lúc 8 giờ sáng. Anh không thể chờ đợi để khám phá thành phố cùng em!"

Sau khi gửi tin nhắn, tôi bắt đầu chuẩn bị cho ngày mới, bao gồm cả việc ăn sáng và chuẩn bị trang phục. 

Tôi cảm thấy phấn chấn và hào hứng khi nghĩ về việc đi chơi với Vũ Thiên Thảo.

Khi tôi chuẩn bị rời văn phòng, tôi nhận được một cuộc gọi từ Đại tá Nguyễn Văn Tiến Lâm, người bạn thân nhất của tôi trong Đội Đặc nhiệm Autobots.

(Nguyễn Văn Tiến Lâm): "Sếp, em vừa nhận được thông tin về một hoạt động bất thường của Hạm đội Siren ở khu vực gần đó." 

(Nguyễn Văn Tiến Lâm): "Tớ cần sự có mặt của cậu để đánh giá tình hình và đưa ra quyết định phù hợp."

Tôi nhắn lại với cậu ấy trong cuộc gọi của tôi.

(Vũ Quang Hải): "Xin lỗi cậu nha, hôm nay là tôi phải đi hẹn hò với Vũ Thiên Thảo rồi."

Nói xong, tôi cúp máy.

(Nguyễn Văn Tiến Lâm): "Ơ, sao cúp máy rồi? Này..." -Cậu ấy có vẻ như đang chán chường vì tôi đang đi hẹn hò với Thiên Thảo ở Liên bang Nga.

Hornet và Yorktown thấy thằng bạn thân của tôi với vẻ mặt ủ rũ khi tôi đã cúp máy vì tôi phải đi hẹn hò với bạn gái của tôi.

(Yorktown): "Chỉ huy, anh có sao không?" -Yorktown hỏi Đại tá Tiến Lâm.

(Hornet): "Ngài đang gặp chuyện gì vậy?"

(Nguyễn Văn Tiến Lâm) (T^T): "Haizzz, sếp của tôi đi hẹn hò với bạn gái của cậu ấy rồi."

(Yorktown) (-_-): "Rõ ràng là Đại tướng Vũ Quang Hải đã làm việc rất tốt, nên ngài ấy xứng đáng được nghỉ ngơi."

(Hornet): "Vậy, để chúng em làm công việc này thay cho ngài nhé, chỉ huy của tàu sân bay USS Nimitz (CVN-68)."

(Nguyễn Văn Tiến Lâm): "Cảm ơn hai người nhiều, Hornet và Yorktown."

...

Vị trí: Quân cảng Murmansk - ụ tàu khô dành cho tàu sân bay hạng nặng.

Về tàu sân bay tiến công RF Shtorm (23), hiện đang được sửa chữa và nạp lại vũ khí gồm tên lửa chống hạm ở ụ tàu khô tại cảng Murmansk của Liên bang Nga.

Số máy bay tiêm kích đa nhiệm là 54 chiếc gồm Su-35S Flanker E và MiG-35 Fulcrum F đã được đưa tới các nhà chứa máy bay ở gần cảng Murmansk để tàu sân bay được sửa chữa.

Hai trực thăng Mil Mi-171Sh được di chuyển cùng với số máy bay tiêm kích đa nhiệm trên được đưa tới các nhà chứa máy bay ở một căn cứ không quân gần đó.

Riêng máy bay ném bom Tu-160M được đưa về các căn cứ không quân gần cảng Murmansk để được bảo dưỡng và lắp vũ khí.

Các công nhân và kỹ sư của Liên bang Nga đang gấp rút sửa chữa tàu sân bay tiến công RF Shtorm (23) để chuẩn bị cho những trận chiến sau này.

...

Vị trí: Văn phòng của Đại tướng Vũ Quang Hải.

Vũ Thiên Thảo bước đến văn phòng của tôi, cô ấy gõ cửa văn phòng của tôi và nói.

(Vũ Thiên Thảo): "Anh ơi, em đến rồi nè. Anh mở cửa cho em vào đi."

(Vũ Quang Hải): "Em vào đi, anh không khóa cửa đâu." -Tôi nói.

Sau đó, cô ấy mở cửa và bước vào phòng làm việc của tôi. Cô ấy ngạc nhiên với công việc thường ngày của tôi đã hoàn thành những chồng báo cáo trên bàn vào ngày hôm qua.

(Vũ Thiên Thảo): "Anh đã hoàn thành công việc từ mấy hôm trước kể từ khi Sovetsky Soyuz đã được giải cứu sao?"

(Vũ Quang Hải): "Ừm, đứng vậy." -Tôi nói.

(Vũ Quang Hải): "Anh đã làm việc trong 2 ngày qua rồi, nên anh muốn cả hai chúng ta có một thời gian để hai chúng ta có thể đi chơi."

(Vũ Thiên Thảo): "Em cảm ơn anh nhiều lắm, Đại tướng Vũ Quang Hải ạ."

(Vũ Quang Hải): "Vậy, em muốn chúng ta đi đâu chơi không?"

(Vũ Thiên Thảo): "Em muốn đi chơi tại công viên thủy cung để xem những màn biểu diễn của cá heo."

(Vũ Quang Hải): "Vậy à? Trùng hợp là anh có hai tấm vé tham quan công viên thủy cung đó, Vũ Thiên Thảo ạ."

(Vũ Thiên Thảo): "Vậy là tốt quá rồi. Chúng ta đi chơi tại công viên thủy cung trước đi."

(Vũ Quang Hải): "Ừm, anh đồng ý. Chúng ta đi chơi nào."

Sau khi quyết định đi chơi tại công viên thủy cung, Vũ Quang Hải và Vũ Thiên Thảo chuẩn bị rời văn phòng. 

Họ tắt máy tính, thu dọn bàn làm việc và khóa cửa phòng trước khi bước ra ngoài.

Khi họ đến công viên thủy cung, không khí trong công viên rất sôi động. Có nhiều gia đình và nhóm bạn trẻ đang chờ đợi để vào xem các màn biểu diễn. 

Vũ Quang Hải và Vũ Thiên Thảo mua vé và vào bên trong.

Ngay khi họ bước vào, họ được chào đón bởi những chú cá heo đang nhảy múa trong bể. 

Thiên Thảo reo lên thích thú và kéo tay Đại tướng Quang Hải đến gần bể để xem rõ hơn.

(Vũ Thiên Thảo): "Anh ơi, nhìn kìa! Cá heo đang nhảy qua vòng tròn!" -Thiên Thảo nói.

(Vũ Quang Hải): "Ừm, đẹp quá!" -Tôi đáp lại.

Sau khi xem xong màn biểu diễn của cá heo, họ quyết định đi thăm các loài động vật khác trong công viên. 

Họ xem những chú cá mập, rùa biển và thậm chí cả những loài động vật biển ở trong thủy cung.

Khi đã đi thăm gần hết công viên, Quang Hải đề nghị dừng chân tại một quán cà phê trong công viên để nghỉ ngơi và uống nước.

(Vũ Quang Hải): "Em muốn uống gì?" -Đại tướng Quang Hải hỏi.

(Vũ Thiên Thảo): "Em muốn uống cà phê." -Thiên Thảo đáp.

Vũ Quang Hải gọi hai ly cà phê và họ ngồi xuống một bàn nhỏ gần cửa sổ để thưởng thức đồ uống và ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Khi họ đang uống, Thiên Thảo bất ngờ hỏi: "Anh ơi, anh có muốn đi ăn trưa không? Em đói rồi."

(Vũ Quang Hải): "Ừm, anh cũng đói rồi. Có một quán ăn ngon gần đây, anh biết" -Đại tướng Quang Hải nói.

Vậy là họ quyết định đi ăn trưa sau khi rời công viên thủy cung.

...

Sau khi thưởng thức cà phê sữa đá tại quán trong công viên thủy cung, Vũ Quang Hải và Vũ Thiên Thảo quyết định đi ăn trưa ở một nhà hàng Việt Nam tại thành phố Murmansk. 

Họ chọn một nhà hàng Việt Nam gần đó, có góc nhìn ra hồ để thưởng thức bữa ăn.

(Vũ Quang Hải): "Em muốn ăn gì?" -Vũ Quang Hải hỏi khi họ xem menu.

(Thiên Thảo): "Em muốn ăn món Việt Nam." -Thiên Thảo đáp.

Vũ Quang Hải gọi món bún chả, trong khi Thiên Thảo chọn bún riêu cua.

Khi món ăn được phục vụ, họ cùng nhau thưởng thức và trò chuyện. Vũ Quang Hải hỏi về sở thích của Thiên Thảo, và cô ấy chia sẻ về niềm đam mê với âm nhạc và nhảy múa.

Sau bữa trưa, họ quyết định đi dạo quanh hồ để tiêu hóa thức ăn. Không khí trong lành và cảnh đẹp của hồ giúp họ cảm thấy thư giãn và thoải mái.

Khi đi dạo, Đại tướng Quang Hải bất ngờ nắm tay Thiên Thảo và nói: "Anh thật hạnh phúc khi được bên em".

Thiên Thảo không kéo tay lại mà để yên, cô ấy cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên Quang Hải. Họ tiếp tục đi dạo, tận hưởng khoảng thời gian bên nhau.

...

Sau khi đi dạo quanh hồ, Vũ Quang Hải mời Vũ Thiên Thảo về phòng làm việc của mình để nghe tôi chơi Piano. Vũ Thiên Thảo đồng ý và họ cùng nhau về nhà.

Khi vào phòng khách ở phòng làm việc của tôi, Vũ Quang Hải chỉ vào chiếc piano và nói: "Tôi sẽ chơi bản Sonata Ánh trăng của Beethoven cho cậu nghe".

Vũ Thiên Thảo ngồi xuống ghế Sofa đơn màu trắng và nhìn tôi với sự tò mò. Tôi bắt đầu chơi piano, những nốt nhạc đầu tiên của bản Sonata vang lên trong không gian.

Vũ Thiên Thảo nhắm mắt lại, để âm nhạc cuốn trôi cô. Những nốt nhạc của bản Sonata Ánh trăng như một câu chuyện, kể về nỗi buồn, sự cô đơn và hy vọng. 

Vũ Thiên Thảo cảm thấy như đang được đưa đến một thế giới khác, nơi mà âm nhạc là ngôn ngữ duy nhất.

Khi tôi chơi đến đoạn crescendo, Thiên Thảo không thể kìm nén cảm xúc của mình. Cô mở mắt ra và nhìn anh, thấy anh hoàn toàn tập trung vào bản nhạc.

Sau khi kết thúc bản Sonata, Vũ Thiên Thảo vỗ tay và nói: "Cậu chơi thật tuyệt vời! Bản Sonata Ánh trăng của Beethoven thật đẹp".

Vũ Quang Hải mỉm cười và nói: "Cảm ơn cậu. Tôi rất hạnh phúc khi được chia sẻ âm nhạc với em".

Vũ Thiên Thảo đứng dậy và đi đến bên Piano, cô đặt tay lên vai Quang Hải và nói: "Cậu thật tài năng. Tớ yêu âm nhạc của cậu".

Vũ Quang Hải quay lại và nhìn vào mắt Thiên Thảo, tôi thấy sự ngưỡng mộ và tình cảm trong đó. Tôi cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn và tôi biết rằng tôi cũng yêu Thiên Thảo.

...

Sau bữa tối ấm áp tại nhà hàng gần sở chỉ huy, Vũ Quang Hải và Vũ Thiên Thảo quyết định đi dạo trong không khí mùa đông của nước Nga. 

Không khí lạnh nhưng trong lành, cùng với ánh đèn đường mờ ảo tạo nên một bầu không khí lãng mạn.

Khi đi dạo, họ bắt đầu trò chuyện về những cảm xúc và suy nghĩ của mình. 

Vũ Quang Hải cầm tay Vũ Thiên Thảo và nói: "Anh thật hạnh phúc khi được bên em trong mùa đông này".

Vũ Thiên Thảo nhìn anh với đôi mắt ấm áp và nói: "Em cũng vậy, anh. Em cảm thấy như tìm được người hiểu mình".

Vũ Quang Hải nhìn sâu vào mắt cô và nói: "Anh yêu em, Vũ Thiên Thảo. Anh yêu cách em cười, cách em quan tâm đến anh".

Vũ Thiên Thảo cảm động và nói: "Em cũng yêu anh, Vũ Quang Hải. Em yêu cách anh chăm sóc em, cách anh làm cho em cảm thấy an toàn".

Họ dừng lại dưới một cây thông và chia sẻ một nụ hôn ấm áp trong không khí mùa đông. Từ đó, họ biết rằng họ đã tìm thấy người bạn đời của mình.

...

Nụ hôn lãng mạn của Quang Hải và Vũ Thiên Thảo đã bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của SN Gangut và SN Tashkent là hai nữ hạm thuộc Nghị Viện Phương Bắc. 

Cả hai dường như không để ý đến sự hiện diện của những người xung quanh, nhưng sự xuất hiện của hai tàu chiến này đã khiến họ quay trở lại thực tại.

"Ồ, có vẻ như chúng ta đã có khán giả rồi." Tôi nói với cô ấy khi cười nhẹ.

Vũ Thiên Thảo đỏ mặt và nhìn xung quanh, nhận ra hai nữ hạm đang ở gần đây. Cô cảm thấy hơi bối rối nhưng vẫn mỉm cười.

"Có lẽ chúng ta nên đi chỗ khác", cô đề nghị.

Vũ Quang Hải gật đầu và cả hai quyết định rời khỏi khu vực ven hồ để tìm một nơi yên tĩnh hơn, tiếp tục tận hưởng khoảng thời gian lãng mạn bên nhau.

...

Gangut cười khẩy và nói: "Ha! Hai người sắp hôn nhau rồi, đúng là lãng mạn quá!". 

Tashkent nhìn cô với sự tò mò và hỏi: "Gangut, cô có biết họ đang làm gì không vậy?"

Gangut vẫn còn đang cười và nói: "Không quan trọng, quan trọng là họ sắp hôn nhau! Vodka đã làm cho tôi thấy mọi thứ thật thú vị!" 

Cô nâng ly Vodka lên và uống một ngụm lớn.

Tashkent nhìn Gangut với sự lo lắng và nói: "Gangut, cô nên cẩn thận, đừng uống quá nhiều Vodka". 

Gangut chỉ cười và nói: "Đừng lo, tôi vẫn ổn! Tôi vẫn có thể chiến đấu tốt như khi chống lại Hạm đội Siren!".

Vũ Quang Hải và Vũ Thiên Thảo lúc này đã nhận ra sự hiện diện của Gangut và Tashkent, và họ quyết định rời khỏi khu vực để tránh gây chú ý thêm. 

Họ không muốn làm cho tình hình trở nên phức tạp hơn.

...

Khi Gangut đang chuẩn bị gây sự chú ý thêm, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện phía sau cô. Đó là SN Kirov, người đứng đầu Nghị Viện Phương Bắc. 

Kirov nhìn thấy Gangut đang say khướt và chuẩn bị gây rối, cô ấy không thể không can thiệp.

"Gangut, đủ rồi!" Kirov nói với giọng nghiêm khắc. 

"Cô không nên uống quá nhiều Vodka sau bữa ăn".

Gangut nhìn Kirov với đôi mắt mơ hồ và nói: "Kirov, cậu không cần phải lo lắng cho mình đâu..." 

Nhưng Kirov không để cô nói tiếp, cô ấy nắm lấy tay Gangut và kéo cô về phía sở chỉ huy.

"Tôi sẽ đưa cô về và cho cô nghỉ ngơi." Kirov nói.

Vũ Quang Hải và Vũ Thiên Thảo chứng kiến toàn bộ sự việc và không thể không cảm thấy ấn tượng với cách Kirov xử lý tình huống. 

Sau khi đưa Gangut về sở chỉ huy, Kirov quay lại và nhìn hai người với nụ cười nhẹ.

"Chúc hai người có một đêm hẹn hò vui vẻ nhé", Kirov nói trước khi quay trở lại sở chỉ huy.

Vũ Quang Hải và Vũ Thiên Thảo nhìn nhau và mỉm cười, họ cảm thấy như đã được Kirov "bảo vệ" khỏi Gangut. Họ tiếp tục tận hưởng đêm hẹn hò của mình, không còn bị quấy rầy nữa.

...

Tashkent nhìn Vũ Quang Hải và Vũ Thiên Thảo với sự xin lỗi trong mắt. 

"Xin lỗi hai người vì đã làm phiền họ", cô nói. "Tôi sẽ đi theo Kirov và giúp cô ấy chăm sóc Gangut".

Vũ Quang Hải và Vũ Thiên Thảo mỉm cười và nói: "Không sao, không cần phải xin lỗi. Chúng tôi hiểu mà".

Tashkent gật đầu và quay trở lại sở chỉ huy, để lại Vũ Quang Hải và Vũ Thiên Thảo tiếp tục tận hưởng đêm hẹn hò của mình. 

Họ nhìn nhau và mỉm cười, cảm thấy như đã có một khoảng thời gian riêng tư trở lại.

"Cuối cùng thì chúng ta cũng có thể yên tĩnh một chút" Vũ Quang Hải nói.

Vũ Thiên Thảo gật đầu và dựa vào anh, họ tiếp tục đi dạo và tận hưởng không khí lãng mạn của đêm mùa đông.

Hết Truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro