Chương 7.1
Lần thứ hai gặp được Hạ Tuấn Lâm ở phòng luyện đàn, Mã Gia Kỳ cũng không ngạc nhiên nữa.
"Vẫn luyện cái này à?"
Hạ Tuấn Lâm gật gật đầu.
Kỳ thật cậu so với học cấp tốc cũng chẳng khác gì lắm, thế nhưng vẫn cứ mãi không tìm được một cơ hội thích hợp.
Còn nữa chính là...
Cậu dường như không có dũng khí như bản thân tưởng tượng.
Chuyện này, chiến tuyến một khi kéo dài quá lâu, người cũng sẽ để ý nhiều hơn.
Hạ Tuấn Lâm một lần lại một lần lặp đi lặp lại đoạn nhạc "Ngôi sao nhỏ" kia, trong đầu đều là những chuyện liên quan tới Đinh Trình Hâm.
Cậu thấy qua Đinh Trình Hâm đối tốt vớ những em trai khác, thỉnh thoảng cũng sẽ hoài nghi, bản thân trong lòng anh có phải cũng như những em trai khác hay không. Thế nhưng cũng tràn đầy mong chờ, ánh mắt Đinh Trình Hâm nhìn mình, nụ hôn kỳ nhạy cảm, sự ỷ lại vào thời điểm anh yếu ớt, hẳn là không giống đâu.
Hạ Tuấn Lâm chính là bị một câu "Không giống" kia của Đinh Trình Hâm mà liều mạng cố chấp.
Cậu mãi không thể quên thời khắc xác nhận được tâm ý của mình, cậu lúc đó chẳng qua cũng chỉ mới mười bốn.
Cậu không dám hỏi Đinh Trình Hâm về chuyện của vị thực tập sinh ngày đó, tuy rằng thực tập sinh kia chỉ là một trong những vô vàn "bình hoa" mà công ty tuyển bọn họ tuyển được, hơn nữa cũng đã sớm rời đi. Mỗi đêm khi chìm vào giấc mộng, câu nói vang lên bên tai nhiều nhất chính là: "Cậu không hiểu, bạn nhỏ không giống với cậu."
Mình không giống với người khác, Hạ Tuấn Lâm tự nói với chính mình như vậy.
Nhưng cậu cũng không dám xác nhận, ở trong lòng Đinh Trình Hâm, không giống đó đã tới mức độ nào rồi?
Cậu không xác định Đinh Trình Hâm có thích mình hay không, cũng không có cách nào nghĩ đến việc Đinh Trình Hâm sẽ thích người khác.
Nụ hôn thấy được lúc nhỏ cứ như xương cá mắc ngay cổ họng, mỗi lần nhớ đến là một lần đau khổ thật lâu thật lâu.
Thanh âm của đàn piano không biết đã dừng vào lúc nào.
"Hạ Nhi?" Mã Gia Kỳ vẫy vẫy tay trước mắt cậu, còn gọi thêm vài tiếng.
Hạ Tuấn Lâm hồi thần ngại ngùng cười với anh, đứng dậy nhường chỗ cho anh.
"Anh đến luyện đi Tiểu Mã ca, thật ngại quá lãng phí nhiều thời gian của anh như vậy."
"Không tính là lãng phí." Mã Gia Kỳ nhìn cậu, "Lúc em ngẩn người, rất đáng yêu."
"Ngồi chơi với anh một lát nữa đi." Anh vẫn như lúc trước vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
Vẫn là Piano Concerto số 2 F thứ.
Hạ Tuấn Lâm ngồi đó, tay chân có chút không biết nên đặt ở đâu. Cậu nhàm chán nhìn quanh bốn phía, lại nhìn sang sườn mặt của Mã Gia Kỳ, còn có ngón tay đang lướt trên phím đàn của anh.
Anh không nóng không vội, lại mang hào quang khiến người khác không thể xem nhẹ. Đổi trưởng của bọn họ, quả thực là một người rất ưu tú.
"Rất hay." Hạ Tuấn Lâm lại một lần nữa đánh giá đoạn nhạc này.
Mấy ngày nay cậu liên tục tới phòng luyện đàn, mỗi lần gặp được Mã Gia Kỳ, đều có thể may mắn được nghe khúc nhạc này.
Mã Gia Kỳ vẫn không lên tiếng, nâng tay lên, tùy ý nhấn xuống hai phím đàn, lại một đoạn nhạc thư giãn nhẹ nhàng vang lên.
"Đây là ca khúc được nghĩ ra vào một buổi tối của đoạn thời gian trước, hiện tại chỉ có một phân đoạn này."
Hạ Tuấn Lâm gật gật đầu, không hề có ý gì mới mà khen: "Hay."
Bị khen cho có lệ cũng không để ý mà cười, "Em có từng đọc qua câu chuyện "Dạ Oanh và hoa hồng" chưa?"
"Từng nghe qua."
"Lúc đó anh nhớ tới câu chuyện nhỏ này, nên thuận tiện đặt tên cho ca khúc này luôn."
"Tên là gì?" Hạ Tuấn Lâm hứng thú nhìn anh.
"Kỵ sĩ hoa hồng." Đoạn nhạc vô cùng ôn nhu kia đột nhiên dừng lại.
Mã Gia Kỳ nghiêng đầu nhìn cậu, gằn từng tiếng một mà giải thích, "Cho dù cuối cùng hoa hồng có rơi ở đâu, kỵ sĩ muốn bảo vệ hoa hồng, sẽ vẫn luôn đi theo nó."
Tầm mắt chạm vào nhau, Hạ Tuấn Lâm vẫn thản nhiên nhìn anh như trước, rồi lại thêm một lời khen: "Lợi hại nha, Tiểu Mã ca..." nói được một nửa thì đột nhiên bị tin tức tố nồng đậm trong không khí ngăn lại.
Là vãn hương ngọc.
Trực giác cảm nhận được nguy hiểm, Hạ Tuấn Lâm theo bản năng dịch về phía sau, muốn kéo giãn khoảng cách.
"Tiểu Mã ca, tin tức tố của anh... A!"
Cậu bị Mã Gia Kỳ đột nhiên nắm lấy sau ót kéo lại gần, lúc này Hạ Tuấn Lâm mới phát hiện, biểu cảm của anh rất không thoải mái.
Mùi hương tin tức tố ngày càng nồng đậm, Hạ Tuấn Lâm bừng tỉnh đại ngộ.
... Chúc mừng, cậu lại đụng phải kỳ nhạy cảm của thành viên trong nhóm rồi.
"...Anh không sao." Mã Gia Kỳ nhíu mày, sau đó buông bàn tay đang áp chế sau ót cậu ra.
"Em gọi cho trợ lý tới đón anh về."
Anh thậm chí còn vô cùng bình tĩnh mà "Ừ" một tiếng, gật gật đầu.
Hạ Tuấn Lâm thấy anh như vậy, liền xoay người đi gọi điện.
"Phải... kỳ nhạy cảm của Tiểu Mã ca đến, trạng thái vẫn ổn... ở phòng đàn, em với anh ấy..."
Đột nhiên bị người ôm từ phía sau khiến Hạ Tuấn Lâm sợ tới mức run lên, nhưng Mã Gia Kỳ cũng không làm ra hành động gì khác, ngược lại còn dùng một tay giữ chặt điện thoại giúp cậu, ý bảo cậu tiếp tục.
Hạ Tuấn Lâm hít sâu một hơi: "Ở phòng đàn, nhanh lên, lập tức đến đây, mang thuốc nữa."
Vào một khắc cậu cúp điện thoại kia, miếng dán ức chế sau gáy cũng vừa lúc bị xé ra.
Hạ Tuấn Lâm lập tức xoay người, "Mã Gia Kỳ...."
"Anh phải biết rõ! Em là Alpha!"
Anh nhìn biểu cảm kích động của cậu không xót một chút gì.
Mã Gia Kỳ nhẹ giọng, giống như Hạ Tuấn Lâm mới là người cần được trấn an. "Anh sẽ không làm gì hết."
"Hạ Nhi, anh biết em không phải."
Hạ Tuấn Lâm trừng lớn mắt nhìn anh.
"Em là Omega."
Nhân lúc cậu đang ngẩng người, Mã Gia Kỳ sớm đã dán miếng ức chế lại cho cậu.
Mùi hương ngọt ngào trong không khí cũng chỉ lưu lại trong chốc lát, sau đó liền biến mất hầu như không còn chút gì.
"Anh chỉ muốn biết, tin tức tố Alpha trên người em, sẽ là mùi hương gì."
Thế nhưng chẳng mấy chốc, anh lại cười nói với Hạ Tuấn Lâm, "Mùi hương này, cũng rất hợp với em."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro