chương 43

Cuối cùng bọn họ cũng không được ra ngoài vào tối đó. Kì thi cuối kì càng lúc càng gần, nội dung thi lại khó, dù cho đích thân Dương Bác Văn xin phép Vương Văn Bình cũng vẫn vô dụng.

Vậy nên bọn họ bàn bạc một chút, rồi cùng nhau xin được ở lại trường vào cuối tuần này, như vậy đến tối thứ sáu họ có thể ra ngoài chơi.

Trường số 3 tọa lạc gần khu cao đẳng, chỉ cần ngồi taxi một lát sẽ tới khu đại học ngay. Có rất nhiều phố buôn bán trong khu vực này, từ tiệm net cho đến hàng ăn kiểu gì cũng có. Ở đây không thiếu mấy quầy bán đồ nướng bình dân, là nơi học sinh thích đến nhất.

Bọn họ có tổng cộng chín nam sinh và một nữ sinh, Trần An Nhã là bóng hồng duy nhất.

Tính tình cô phóng khoáng nên chơi rất thân với mấy bạn nam.

“Tụi mình chia làm ba xe nhé?”

“Cho cái địa chỉ cụ thể đi, khu đại học lớn quá, một hồi nữa lạc nhau mất.”

Mọi người còn đang bàn bạc thì đột nhiên Tả Kì Hàm nói: “Hai đứa bay ngồi xe đi, tao đi xe máy rồi chở thêm một người là được.”

“Hở? Sao không đi chung luôn cho tiện?”

Tả Kì Hàm đáp, vẻ mất kiên nhẫn: “Tao không khỏe lắm, ngồi xe sẽ chóng mặt đau đầu.”

“Ồ…”

Tả Kì Hàm quay qua giật nhẹ góc áo của Dương Bác Văn: “Cậu đi với tôi chứ?”

Dương Bác Văn đáp: “Cũng được. Cậu không khỏe lắm à?”

“Chỉ hơi choáng váng thôi. Ngồi trong xe ngột ngạt quá, đi xe máy thoáng hơn.”

“Vậy cũng được, cậu không chở nổi thì để mình chở cho.”

Tả Kì Hàm nhoẻn cười: “Cậu biết lái à?”

Dương Bác Văn nói: “Cậu xem thường mình vừa thôi. Lái xe máy cần kĩ thuật gì cao siêu lắm chắc?”

“Được, vậy cậu chở tôi đi.”

Tám người kia đến trạm xe buýt gọi xe, Tả Kì Hàm xuống hầm để xe rồi dẫn chiếc xe máy ra: “Cậu thử trước xem nào.”

Dương Bác Văn đón tay lái từ trong tay Tả Kì Hàm rồi leo lên xe, tự nhủ trong lòng rằng có lẽ đi xe máy với xe đạp cũng không khác nhau lắm nhỉ?

Tả Kì Hàm chống một tay lên yên xe, thấy Dương Bác Văn còn chần chừ bèn nhíu mày nở nụ cười, dài giọng hỏi: “Nè nhóc lớp trưởng, đừng nói là cậu chưa từng chạy xe máy bao giờ nhá?”

Thật ra chuyện này cũng bình thường. Dương Bác Văn đi đâu cũng có người đưa đón, nếu cậu muốn vận động một chút thì sẽ đi xe đạp, nhưng đúng là chưa từng chạy xe máy bao giờ.

Bị nói trúng tim đen, cậu không biết làm gì hơn bèn nói khẽ: “Ừm…”

“Cậu vặn tay ga kia một vòng là được, đừng mạnh tay quá.”

Dương Bác Văn nghe theo hướng dẫn, vặn ga một chút. Thế mà chiếc xe máy nhỏ này lại bốc đầu, Dương Bác Văn thấy mình đã nhẹ tay rồi nhưng xe máy lại vọt thẳng vào sân cỏ.

Tả Kì Hàm sợ hết hồn. Vừa nãy cậu không giữ xe kịp, kết quả cả người lái lẫn xe đều ngã lăn ra bãi cỏ.

Dương Bác Văn ngồi ngây ra trên bãi cỏ, đau thì không đau nhưng lật xe thì sợ thật đấy.

Tả Kì Hàm vội kéo cậu dậy, lo lắng kiểm tra tay chân cậu một lượt: “Không sao chứ? Có trầy xước gì không?”

“Không sao không sao.” Dương Bác Văn phủi mấy cọng cỏ khô bám trên quần. “Xe không bị hỏng chứ? Mình mới vặn có nửa vòng à, xe mạnh quá không khống chế được.”

Tả Kì Hàm chắc chắn cậu không bị gì rồi mới đến dựng xe lên: “Biết trước như thế thì tôi đã không để cậu lái. Lần này cậu dọa tôi hú hồn, bây giờ tim còn đập ầm ầm đây nè. Lần đầu tiên tôi tạch bài kiểm tra cũng không hoảng đến thế.”

“Vẫn ổn mà, đáng sợ tới vậy à? Cậu còn căng thẳng hơn mình nữa.”

Tả Kì Hàm nghẹn giọng, không nói gì mà chỉ tự mình ngồi lên xe trước, rồi vỗ vỗ yên xe: “Ngoan ngoãn ngồi đi nào.”

Dương Bác Văn ngồi lên: “Đi xe đạp vẫn đơn giản hơn.”

Tả Kì Hàm lái xe ra cổng trường: “Hay tôi mua một chiếc nhé? Gắn thêm hai cái kính chiếu hậu với loa bluetooth, vừa chở cậu vừa bật loa bài Tình yêu đích thực của hai ta (1).”

Dương Bác Văn: “Cậu tỉnh lại đi, nhìn đường kìa.”

Tả Kì Hàm: “Tôi nói thật đấy, xe đạp cũng được mà, còn giúp bảo vệ môi trường nữa.”

Dương Bác Văn tưởng tượng một chút, vẻ mặt cạn lời: “Vậy cậu đừng rủ mình ngồi xe nhé, thế mất mặt lắm.”

Mái tóc đen của Tả Kì Hàm rối bời vì gió, Dương Bác Văn nghe trong giọng nói của cậu mang theo ý cười: “Không được, anh đây cứ thích mất mặt chung với cậu đấy. Nào, bài Tình yêu đích thực của hai ta hát thế nào nhỉ?”

Dương Bác Văn hỏi: “Bài của nhóm Phi Nhi ấy à?”

“Ừm.”

Dương Bác Văn bèn nhẹ giọng ngâm nga: “Tình yêu đích thực của hai ta~ đã ra đi và không bao giờ quay lại… “

Tả Kì Hàm cắt ngang: “Thôi, lời bài hát gì mà xui xẻo thế, bài này không được.”

Dương Bác Văn: “… Cậu đáng ghét thật đấy.”

“À phải rồi, tóc tôi dài ra rồi này, ngày mai cùng đi hớt tóc không?”

Dương Bác Văn nói: “Chẳng phải cậu nói là tóc húi cua xấu lắm à?”

“Tóc dài cũng khó coi, cắt ngắn chút là được. Lạ thật, lần trước tụi mình đi cắt tóc cùng nhau mà, sao tóc cậu không dài thêm được bao nhiêu vậy? Tóc mái tôi sắp che mắt luôn này.”

Dương Bác Văn đáp thật bình tĩnh: “Dễ hiểu thôi mà, vì cậu không hay dùng não chứ sao.”

Tả Kì Hàm: “…”

Tả Kì Hàm: “Tôi nghe nói mấy người học y sẽ bị hói đầu đấy.”

Dương Bác Văn vuốt nhẹ tóc mình: “Nhà mình không có gene hói đầu, nếu làm việc và ăn uống nghỉ ngơi theo quy luật hợp lý thì xác suất bị hói đầu là rất thấp.”

Tả Kì Hàm an ủi cậu: “Không sao đâu mà, cậu đừng lo lắng. Nếu cậu bị hói, tôi sẽ bán thuốc mọc tóc để nuôi cậu cho.”

Dương Bác Văn nhịn một chút, nhưng nhịn không được: “Cậu im miệng lại cho mình!”

Nói rồi cả hai cùng bật cười.

Khu đại học cách đó không xa, chẳng bao lâu sau họ đã đến.

Nhóm Tưởng Trầm Tinh đang chờ trước một tiệm nọ, rồi mọi người cùng nhau chạy về phía phố đồ nướng.

Tiệm nướng sang chảnh chưa chắc đã ăn ngon hơn hàng quán ven đường, vả lại ngồi tiệm sang thì khó có cảm giác tụ tập náo nhiệt, vậy nên họ liền chọn một hàng ăn sạch sẽ bên đường.

Mọi người tản ra lấy thức ăn.

Hiện giờ đang là giờ cao điểm, người đông như mắc cửi. Chọn thức ăn xong, Tưởng Trầm Tinh và Mạnh Nhất Minh cùng qua siêu thị gần đó mua một thùng RIO (2) .

“Ăn đồ nướng sao có thể thiếu rượu? Nhưng tụi mình còn chưa thành niên, uống bia không được thì uống RIO đỡ vậy.”

Tả Kì Hàm nhỏ giọng hỏi Dương Bác Văn: “Cậu uống được không?”

Dương Bác Văn đáp: “Nồng độ cồn thấp thì chắc không sao.”

“Cẩu Tinh, đưa hai chai xanh qua đây coi.”

“Mọi người lấy thoải mái đi, thiếu thì lại mua thêm.”

Mười mấy phút sau, xiên nướng được dọn lên.

Ai nấy đều bị mùi thơm của đồ ăn giày vò từ nãy, một khay thức ăn vừa được nướng xong mà chưa đầy hai phút sau đã bị chia sạch.

Tưởng Trầm Tinh tức giận nói: “Anh Hàm! Mày đừng có mà quá đáng! Một mình mày lấy tới năm xiên thịt dê làm chi!”

Tả Kì Hàm nhét xiên thịt dê vào tay Dương Bác Văn, lườm một cái: “Im miệng, ai trả tiền thì người đó làm trùm.”

Tưởng Trầm Tinh không cam lòng, bèn đứng lên lấy thêm một đống đồ ăn.

Dù sao cũng là Tả Kì Hàm đãi, không cần tiết kiệm tiền thay nó làm gì.

Trước giờ Dương Bác Văn rất ít khi ăn đồ nướng. Từ bé cậu đã không khỏe, dạ dày cũng yếu, ăn uống chủ yếu đều chọn những món thanh đạm, quá nhiều dầu mỡ sẽ làm cậu thấy không thoải mái.

Thế nên cậu đặt mấy xiên thịt vừa được Tả Kì Hàm dúi cho vào mâm: “Mình ăn một chút cho biết vị là được rồi, ăn nhiều thì dạ dày không dễ chịu.”

Tả Kì Hàm khẽ ừm, lại chọn mấy món chay rồi nhờ nhà bếp nấu một chén canh thanh đạm.

Mọi người nhốn nháo: “Anh Hàm này, có phải lớp trưởng bắt thóp được mày không? Sao cứ lấy lòng lớp trưởng mãi thế hahahaha?”

Tả Kì Hàm chột dạ: “Gì mà lấy lòng? Rõ ràng là tao đang chăm sóc bạn bè, nếu tao không giúp thì cậu ấy đọ nổi với lũ sói đói như tụi bay sao?”

Mạnh Nhất Minh cười hihi: “Chẳng phải ở đây có Trần An Nhã- bóng hồng duy nhất giữa rừng gươm à? Sao anh không săn sóc cậu ấy đi, thế mà còn bảo không bị lớp trưởng bắt thóp.”

Tả Kì Hàm chẳng thèm đáp, chỉ cẩn thận quan sát sắc mặt của Dương Bác Văn.

Có lẽ Dương Bác Văn cũng không nghĩ nhiều, cứ thế mà cười theo mọi người.

Gò má trông vừa dịu dàng vừa đẹp đẽ.

Tả Kì Hàm thở ra một hơi, trong lòng có chút mất mát.

Mọi người cười một lát rồi cũng đổi chủ đề, tiếp tục tán gẫu.

Mãi đến chín giờ, bọn họ vừa ăn vừa uống, trên bàn chỉ còn xiên và khay trống.

“Mình đi đâu nữa đây? Hát karaoke không? Hay ra tiệm net?”

Tả Kì Hàm nói: “Thôi nghỉ đi, nhìn lại mình chút coi, uống RIO mà đứa nào đứa nấy đều ra nông nỗi này, còn hát hò gì nữa. Về nhà ngủ thôi.”

Mặt mày ai cũng đỏ lơ đỏ lưỡng, hơi thở trong đêm đông đẫm mùi rượu.

Dương Bác Văn nói: “Để mình ra cửa hàng mua bao đường trắng, nước đường có thể giải bớt mùi rượu.”

Tả Kì Hàm nói: “Tôi đi với cậu.”

“Không sao đâu, cậu cứ ngồi đi. Mặt cậu cũng đỏ kìa, còn ở đấy nói người khác.”

Dương Bác Văn đi một mình.

Thật ra Tả Kì Hàm cũng hơi say, bèn dựa lưng vào cột rồi nhắm mắt nghỉ ngơi một chốc.

Trên bàn tiệc chỉ có Dương Bác Văn và Trần An Nhã không uống nhiều. Dương Bác Văn đi rồi, Trần An Nhã nhìn theo bóng lưng của cậu, do dự một lúc rồi lấy dũng khí đi theo sau.

Dương Bác Văn tìm bao đường trắng trong siêu thị, khi trả tiền thì Trần An Nhã bước vào.

Ánh mắt Trần An Nhã lấp lánh: “Lớp trưởng này, mình… có chuyện muốn nói với cậu.”

Sau khi trả tiền xong, họ không về tiệm đồ nướng ngay mà đi vào trong con hẻm bên cạnh.

Dương Bác Văn nhìn bộ dạng sốt sắng mà do dự của Trần An Nhã, thật ra cũng đoán được ít nhiều. Thế nhưng cậu không hối thúc cô mà chỉ yên lặng chờ.

Trần An Nhã đối diện với cậu chừng một phút, cuối cùng bèn gom góp dũng khí mà ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Dương Bác Văn: “Lớp trưởng à, từ lúc khai giảng đến giờ mình đã… rất thích cậu. Cậu thật sự quá ưu tú, mình cũng biết mình không xuất sắc toàn diện, nhất định không xứng với cậu… Chỉ là mình… muốn cho cậu biết tâm ý của mình, ít nhất mình đã từng thử qua… có thế mình mới không hối hận.”

Hai mắt Trần An Nhã lấp lánh ánh sáng rực rỡ, vừa kiên cường lại thoáng vẻ yếu đuối.

Khi mới bắt đầu thích Dương Bác Văn, cô đã từng có ý trông chờ.

Khi đó cô cảm thấy Dương Bác Văn là người có chí vượt khó, nếu cô cũng kiên trì không từ bỏ mà tiếp tục theo đuổi cậu, có lẽ cậu cũng sẽ nảy sinh tình cảm với cô.

Thế nhưng bây giờ, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

Dương Bác Văn có xuất thân như vậy, sao có thể thích cô được chứ.

Dương Bác Văn hơi mím môi, thấp giọng nói: “Trần An Nhã, xin lỗi cậu, mình không thể đón nhận cậu được. Nguyên nhân không phải vì xứng hay không xứng như cậu nói, mà là vì mình chỉ xem cậu như một người bạn mà thôi.”

Mũi Trần An Nhã cay cay. Dù đã đoán trước kết quả, nhưng cô vẫn không kiềm được, viền mắt ửng đỏ.

Dương Bác Văn rút một gói khăn giấy ra khỏi túi rồi đưa cho cô: “Cậu cần dùng không?”

Trần An Nhã vốn đang cố nhịn, khi nhận giấy thì không nhịn được nữa mà bật khóc, xì cả bong bóng nước mũi.

Dương Bác Văn quay đi, vờ như không trông thấy.

Trần An Nhã lau khô nước mắt nước mũi, khóc thút thít một chút rồi nói: “Lớp trưởng nè, sau này nếu mình hỏi bài cậu, cậu có thể đừng ngại mình được không?”

Dương Bác Văn lắc đầu một cái, đáp thật nghiêm túc: “Sẽ không, tụi mình ở trong cùng một tổ học tập, cậu có vấn đề gì thì cứ hỏi mình.”

“Cảm ơn cậu.”

Trần An Nhã ra khỏi hẻm trước, Dương Bác Văn đứng một mình tầm hai phút rồi mới rời khỏi đấy.

Cho dù đã chín giờ rưỡi, phố ăn uống vẫn sáng đèn như cũ, chỉ có ánh sáng trong con hẻm nhỏ là ảm đạm.

Dương Bác Văn vừa ra khỏi hẻm, chợt cổ tay cậu bị siết chặt. Cậu sợ mất hồn, bao đường trắng trong tay rơi xuống đất.

Đầu hẻm chỉ có một chiếc đèn đường, người kia siết tay cậu chặt cứng, lòng bàn tay lại nóng rẫy.

Nương theo ánh đèn, Dương Bác Văn thấy rõ gò má người đó, cậu thốt lên kinh ngạc: “… Tả Kì Hàm?”

Tả Kì Hàm không nói gì, vẫn cứ lẳng lặng lôi Dương Bác Văn đi tới một góc mà đèn đường rọi không tới rồi đứng lại.

Dương Bác Văn chỉ có thể thấy mơ hồ gò má Tả Kì Hàm, cậu thấy khó chịu nên hơi vùng vẫy, nhưng Tả Kì Hàm lại không buông tay, trái lại còn siết chặt hơn.

“Cậu làm sao vậy?” Dương Bác Văn hỏi. “Có chuyện gì ư?”

Tả Kì Hàm vẫn lặng thinh. Âm thanh huyên náo từ phố ăn uống vang lên cách họ không xa, mà tiếng thở của Tả Kì Hàm lại ngày càng nặng nề bên tai Dương Bác Văn.

Có mùi rượu phảng phất trong không khí.

Dương Bác Văn nói: “Cậu say rồi.”

Tả Kì Hàm chậm rãi buông cậu ra, nói mơ hồ: “Vừa nãy tôi mới nghe được, Trần An Nhã nói với cậu…”

Dương Bác Văn nói: “Cậu nghe rồi thì thôi, nhưng chớ có kể cho ai biết. Cậu ấy sẽ buồn lắm.”

Tả Kì Hàm: “Ừm.”

Dương Bác Văn nói: “Mau về đi thôi, còn phải pha nước đường cho mọi người nữa.”

Hai tay Tả Kì Hàm siết chặt thành nắm đấm, cả thể xác lẫn tinh thần đều căng cứng. Dương Bác Văn vừa quay đi, Tả Kì Hàm đã vội tóm lấy tay cậu: “Chờ đã… Đợi chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Dương Bác Văn lấy làm lạ: “Cậu làm sao thế? Ấp a ấp úng mãi, muốn nói gì thì cứ nói đi?”

Trong bóng tối, đôi mắt trắng đen rõ ràng của Dương Bác Văn dường như sáng lên kì lạ.

Trí óc Tả Kì Hàm vốn đã rối tinh rối mù vì rượu, dưới ánh nhìn trực diện đó của Dương Bác Văn, cậu chỉ thấy càng thêm mê muội.

Câu nói kia của Trần An Nhã cứ mãi quanh quẩn bên tai —— ít nhất mình đã từng thử qua… có thế mình mới không hối hận.

Không cần hy vọng xa vời, ít nhất cũng phải cho cậu ấy biết.

Tả Kì Hàm cắn răng, chỉ thấy máu huyết toàn thân sôi trào. Trái tim trong lồng ngực càng lúc càng gióng lên từng hồi điên cuồng.

“Dương Bác Văn, cậu… cậu nhìn tôi này, đừng nhìn đi nơi khác.”

Dương Bác Văn: “…”

Cậu ấy có say thật không nhỉ?

Tả Kì Hàm bèn nói tiếp: “Cậu đừng nói gì cả, để tôi nói thôi, tôi không có uống nhiều đâu.”

Dương Bác Văn đáp, vẻ bất đắc dĩ: “Cậu nói đi.”

Tả Kì Hàm liếm môi, giọng nói khàn khàn.

“Bây giờ tim tôi đập rất nhanh, không lẽ tôi sắp chết rồi?”

“Chân cũng run lẩy bẩy, tôi… tôi không biết phải nói thế nào nữa.”

“Đúng rồi, tôi muốn nói với cậu là… Cậu đẹp lắm.”

Dương Bác Văn: “…”

Cậu vừa buồn cười vừa thấy khó xử: “Hay là cậu về uống chút nước đường cho tỉnh táo?”

Dương Bác Văn cho rằng Tả Kì Hàm say rượu rồi ăn nói linh tinh, có lẽ sau khi tỉnh rượu cậu chàng sẽ không nhớ mình đã nói gì đâu.

Tả Kì Hàm cuống lên: “Tôi nói thật! Tôi… tôi rất…”

Dương Bác Văn than ôi một tiếng, đoạn nắm lấy cổ tay Tả Kì Hàm mà bắt mạch cho cậu.

Tả Kì Hàm ngơ ra tại chỗ.

Xong xuôi, Dương Bác Văn vỗ vỗ bả vai cậu mà trấn an: “Cậu yên tâm đi, không phải bệnh lý tim mạch đâu. Do cậu uống rượu nên nhịp tim mới tăng thôi, nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn. Nếu cậu thật sự lo lắng thì đến bệnh viện đo điện tâm đồ đi vậy.”

Tả Kì Hàm: “…”

Ai đó giết tôi đi, năn nỉ đấy.

Bị Dương Bác Văn hiểu lầm nhưng Tả Kì Hàm cũng không nói nên lời, chỉ hận mình không thể đập đầu vào tường quách cho xong.

Dương Bác Văn pha mấy cốc nước đường cho mọi người uống.

Chỉ uống RIO mà cũng có thể say tới mức này, Dương Bác Văn thật sự thấy dở khóc dở cười.

Mấy người kia còn đang kêu gào đòi uống bia đây.

Dương Bác Văn gọi hai chiếc xe, các bạn đỡ nhau lên xe ngồi.

Chờ mọi người đi hết, Dương Bác Văn mới cùng Tả Kì Hàm đi lấy xe.

“Cậu có chóng mặt không? Hay là để mình chở cho?”

Tả Kì Hàm đáp bằng giọng buồn buồn: “Thôi quên đi, nếu lỡ lát nữa cậu ngã xe thì ở đây chỉ có nền xi măng, không có thảm cỏ nào đâu.”

Dương Bác Văn nói: “Không đâu. Mình đã biết nên vặn ga thế nào rồi, cậu cũng không thể lái xe khi đã uống rượu.”

Tả Kì Hàm nói: “Vậy cậu thử đi.”

Tả Kì Hàm ngồi đằng sau, hai chân chống xuống đất đề phòng Dương Bác Văn có chuyện gì.

Lần này Dương Bác Văn lái xe được, cậu tăng tốc từ từ, thậm chí còn cầm lái rất vững vàng.

Dương Bác Văn hơi đắc ý: “Cậu nhìn đi, không sai ở đâu chứ?”

“Ừm.” Nhưng chân Tả Kì Hàm vẫn duỗi ra, chuẩn bị cho mọi cú ngã bất ngờ.

Đã mười giờ, trên đường không còn bóng người lẫn xe qua lại. Tả Kì Hàm yên tâm được một chút, lại bắt đầu rầu rĩ vì chuyện khi nãy.

Cậu thực sự quá vô dụng… Sao không dám nói thẳng ra vậy chứ?

Chẳng phải chỉ là bị từ chối thôi à…

Lẽ nào một người đàn ông thép như cậu cũng giống với Trần An Nhã, cứ thế khóc huhu tại chỗ sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu phiền lòng không chịu được. Có lẽ men rượu cho cậu lá gan, Tả Kì Hàm duỗi hai tay ôm eo Dương Bác Văn. Cậu hơi khom lưng, cằm tựa lên vai người kia.

Đêm đầu đông lạnh lẽo vô cùng. Trước mặt Dương Bác Văn là gió thổi lạnh buốt, đột nhiên sau lưng lại có một nguồn nhiệt kề sát, cậu thấy là lạ nhưng cũng không đẩy ra.

“Có lạnh không?”

Dương Bác Văn đáp: “Cũng hơi hơi.”

“Để tôi lái cho.”

“Sắp đến nơi rồi.”

“Ừm.” Tả Kì Hàm bèn rút tay lại.

Cậu mơ màng nghĩ, eo của Dương Bác Văn nhỏ ghê…

Trên đồng phục cũng không ám mùi đồ nướng, chỉ có mùi nước giặt thoang thoảng, thật thoải mái, thật dễ chịu.

Tả Kì Hàm cao hơn Dương Bác Văn, tư thế ôm khom lưng này rất khó chịu, nhưng cậu vẫn không buông tay, hệt như một chiếc lò sưởi điện bám lấy Dương Bác Văn.

Dương Bác Văn chạy xe, hơi thở ấm nóng của Tả Kì Hàm phả vào tai cậu như có như không, chỉ thấy nhồn nhột ngưa ngứa.

Cậu chợt nghĩ, đêm đông này có lẽ cũng không lạnh lắm.

Sau khi về phòng ngủ, Tưởng Trầm Tinh đi tắm sơ rồi leo lên giường, xỉn quắc cần câu.

Cố Phàm đã về nhà rồi.

Hai người họ lần lượt rửa mặt, xong xuôi liền lên giường tắt đèn.

Trong phòng yên tĩnh.

Bình thường chất lượng giấc ngủ của Dương Bác Văn vẫn rất tốt, cậu chỉ cần nằm trên giường nửa tiếng thì đã thiêm thiếp.

Có thể là do hôm nay ăn đồ nướng, dạ dày của cậu bị kích thích, tuy không đau nhưng cũng không khỏe lắm.

Đã hơn mười hai giờ đêm rồi nhưng Dương Bác Văn vẫn chưa ngủ được.

Trong phòng đã buông rèm nhưng ánh đèn đường ngoài kia vẫn rọi vào, căn phòng hiện lên vẻ mơ hồ.

Dương Bác Văn bèn nhìn chằm chằm lên trần mà ngẩn người, chợt nhớ lại cuộc nói chuyện không đầu không đuôi trong hẻm với Tả Kì Hàm khi nãy.

Cậu còn tưởng rằng chỉ là do Tả Kì Hàm uống say nên mới tùy tiện hùa theo như vậy.

Bây giờ cậu ngẫm lại, có lẽ Tả Kì Hàm thật sự có chuyện quan trọng muốn nói.

Không thì để ngày mai hỏi lại cậu ấy vậy.

Dương Bác Văn nhắm mắt lại.

Chỉ chốc lát sau, ở giường đối diện có tiếng người trằn trọc trở mình.

Dương Bác Văn và Tả Kì Hàm nằm ngủ đối đầu với nhau, chỉ cách một cái lan can nên có thể nghe được mọi âm thanh rất rõ ràng.

Cậu nghĩ Tả Kì Hàm muốn rời giường đi vệ sinh nên cũng không để ý nhiều.

Trong giây lát, Dương Bác Văn cảm thấy dường như có một luồng hơi ấm lướt qua mặt. Cậu còn chưa kịp phản ứng, chợt có gì đó run rẩy mà mềm mại kề sát vào môi cậu.

Dương Bác Văn bối rối cực kì.

Trong lòng Tả Kì Hàm trăn trở mãi, tình cảm nóng bỏng giày vò cậu đau khổ trong đêm, chỉ đành mở to mắt không ngủ.

Sau khi đêm đã khuya, cậu cho rằng Dương Bác Văn ngủ rồi mới dám lén lút bò lên, tay tựa vào lan can mà cúi đầu đòi một nụ hôn vốn chỉ có thể có được trong bóng tối.

Tuy biết Dương Bác Văn đã ngủ rồi nhưng cậu vẫn không dám làm càn, chỉ áp nhẹ lên đôi môi ấm áp mềm mại của Dương Bác Văn một chút, rồi lại cố gắng kiềm chế mà rời đi.

“Nhường tôi một chút đi, mấy hôm nay tôi khó chịu lắm…”

Dương Bác Văn vẫn ngủ say như cũ.

Tả Kì Hàm bèn rón rén nằm xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có phải tôi vô dụng lắm không, ở trước mặt cậu tôi chẳng dám nói gì.”

“… Tôi thích cậu.”

“Tôi thích cậu vô cùng. Thích tới mức… chỉ cần nhìn thấy cậu thôi, tôi đã vừa vui vẻ lại vừa khó chịu.”

“Không rõ tôi bắt đầu thích cậu từ lúc nào… Có lẽ là từ lần đầu tiên trông thấy cậu ở sân bóng rổ, đó là lần duy nhất trong đời tôi để ý tới một người xa lạ.”

“Trước đây tôi còn định thế này, nếu nhà cậu không có tiền cho cậu học y, tôi sẽ không thi đại học. Tôi không cần mặt mũi làm chi, cũng chẳng cần thứ tự tôn chó má làm gì, cứ thế mà vào công ty của cha tôi học hỏi, sau khi vào đời nhất định sẽ cho cậu một cuộc sống thanh thản ổn định, để cậu yên tâm học hành… Tôi giống một thằng đần lắm nhỉ? Nhà cậu giàu có như vậy, cha mẹ cậu quyền lực thế kia, cậu vốn đâu có cần tới tôi.”

“Cuối cùng cũng nói ra rồi… Đệt, tôi đúng là thằng ngu mà.”

“Văn Văn này, tôi biết bây giờ tôi rất kém cỏi, không có gì xứng với cậu cả… Sau này tôi nhất định sẽ học thật giỏi, sẽ học đại học ở cùng một thành phố với cậu.”

“Tôi sẽ luôn đối tốt với cậu, cậu… liệu cậu… có thể chịu thiệt thòi một chút không? Chỉ để ý tới tôi thôi, đừng quan tâm những người khác nữa nhé. Có được hay không?”

Nói rồi, giọng Tả Kì Hàm nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Dương Bác Văn – người vẫn luôn lẳng lặng thức lắng nghe toàn bộ: Lúc này mình nên giả vờ ngủ tiếp hay sao đây…?

Chú thích:

(1) Tình yêu đích thực của hai ta (我們的愛 – Our True Love): là một bài hát của nhóm F.I.R. (飞儿乐团 – Phi Nhi Nhạc Đoàn). Mình có tìm thấy bản Engsub nè, ai thích thì đảo vô nghe nha. Câu Văn Văn hát là câu đầu tiên của phần điệp khúc đó.

(2) RIO: một loại rượu trái cây

Lời editor:

Huhuhu cuối cùng anh Hàm cũng nói hết lòng mình ra rồi, dù chỉ nói nên lời vì nghĩ Văn Văn đang ngủ… May mà Văn Văn còn thức huhuhu 😥 Lúc edit mấy lời Hàm nói mình xúc động lắm luôn…

Edit bao nhiêu chương, đã bao nhiêu lần thấy Hàm xoắn xuýt vì những tình cảm giấu kín trong lòng, tới chương này thấy Hàm nói ra mình mới hơi nhẹ nhõm được một xíu. Thật sự những người ôm mối tình si trong lòng quả là mạnh mẽ biết nhường nào…

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro