chương 53
Tả Kì Hàm trợn to hai mắt, người cứng đờ không dám nhúc nhích.
Dương Bác Văn cọ vào quần áo cậu, dụi sạch sẽ mấy giọt nước mắt rồi mới buông cậu ra, nhưng tay vẫn còn níu lấy. Tả Kì Hàm bèn kéo mạnh cậu vào lòng, ôm thật chặt.
Dương Bác Văn cảm nhận được đôi tay kia đang run rẩy.
Lồng ngực kề sát nhau, nhịp tim dồn dập như trống đánh cũng chậm rãi hòa nhịp.
Dương Bác Văn nhỏ giọng nói: "Cậu có nghe thấy không?"
"Nghe được rồi." Tả Kì Hàm lại siết chặt vòng ôm, sau đó nói bằng giọng buồn buồn: "Có phải tôi đang nằm mơ không?"
Dương Bác Văn đáp: "Cậu nghĩ nhiều quá rồi, làm sao có mộng đẹp như thế được."
Tả Kì Hàm: "..."
Dương Bác Văn không nhịn được cười: "Sao cậu không nói gì hết vậy?"
Tả Kì Hàm đâu dám nói chuyện. Cậu chàng ôm Dương Bác Văn mà còn sợ người ta chạy mất đây, nếu lỡ miệng nói câu gì không hay, Dương Bác Văn tỉnh táo lại rồi đẩy cậu ra thì biết phải làm sao?
Thân nhiệt Tả Kì Hàm cao, Dương Bác Văn bị cậu ôm lập tức thấy nóng nảy khó chịu. Mãi đến khi hai người cùng đi trên đường, Tả Kì Hàm vẫn giống hệt như cây cột gỗ, chỉ ngây ngẩn chẳng nói câu nào.
Bọn họ sóng vai bước đi. Chỉ chốc lát sau, Tả Kì Hàm khôi phục lí trí, bèn dùng mu bàn tay chạm một cái thăm dò vào tay Dương Bác Văn.
Dương Bác Văn quay sang liếc Tả Kì Hàm một cái.
Tả Kì Hàm ho khan một tiếng, rồi đánh liều nắm lấy tay cậu.
Dương Bác Văn thấy tai cậu chàng đỏ bừng, trong lòng ấm áp, bèn đáp lại bằng một cái siết tay nhẹ nhàng.
"Sao thế?"
Tả Kì Hàm nói: "Cậu... cậu đọc thư tình tôi viết rồi à?"
Cậu chỉ nhắc đến chuyện tặng hoa hồng cho Dương Bác Văn trong lá thư tình kia. Vừa nghĩ tới việc Dương Bác Văn làm lơ mọi lá thư khác mà chỉ đọc thư của cậu, Tả Kì Hàm đã vui tới mức không biết nên làm sao mới phải.
Dương Bác Văn ừa một tiếng.
Tả Kì Hàm nói nhỏ: "Tôi đâu có kí tên... làm sao cậu biết đó là tôi?"
Lá thư tình đó cậu viết rất lâu, sửa hết lần này đến lần khác. Dù cậu hoàn toàn không dám hy vọng Dương Bác Văn sẽ đọc thư, nhưng vẫn nắn nót viết từng chữ một thật cẩn thận, nét chữ khác hẳn so với thường ngày.
Dương Bác Văn không nói thật: "Mình đoán thôi."
Tả Kì Hàm nắm tay Dương Bác Văn, dừng bước: "Văn Văn."
Dương Bác Văn cũng dừng lại nhìn cậu: "Hả?"
Giọng Tả Kì Hàm khàn khàn, đôi mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm: "Tôi vốn định chuẩn bị cẩn thận một chút, nhưng vừa nãy xúc động quá nên... Tôi không quên hoa hồng đâu, nhất định sẽ không quên."
Đôi mắt Dương Bác Văn cong cong, có chút ngại ngùng: "Ừm... Được rồi."
"Vậy cậu..." Cổ họng Tả Kì Hàm hơi khô, không nhịn được phải xác nhận lại lần nữa: "Cậu thật sự... đồng ý đi tiếp bên tôi sao?"
Dương Bác Văn giơ hai bàn tay đan chặt vào nhau của họ lên: "Thế này vẫn chưa tính là đồng ý à?"
Cậu lẩm bẩm: "Nếu không đồng ý thì lúc nãy mình đã đánh cậu rồi."
Tả Kì Hàm cảm thấy dường như trước mắt mình có pháo hoa.
Nở rộ từ bông pháo này đến bông pháo khác.
Cậu thấy lâng lâng, không giống hiện thực cho lắm.
Dương Bác Văn thấy bộ dạng cười ngây ngốc của cậu chàng trông khờ hết sức, liền kéo cậu một cái: "Đừng có ngớ ngẩn nữa. Gọi cho tụi Tinh Tinh đi, hỏi xem họ có an toàn không."
Tả Kì Hàm hơi miễn cưỡng, Dương Bác Văn bèn móc điện thoại di động ra khỏi túi cậu chàng, đúng lúc Tưởng Trầm Tinh gọi tới.
"Này, Tinh Tinh à."
"Văn Văn, là cậu phải không? Hai người đang ở đâu vậy?"
"Ở chỗ ngã tư đường Giang Thịnh ấy."
"Vậy để tụi mình qua chỗ hai cậu."
"Ừa."
Dương Bác Văn trả điện thoại lại cho Tả Kì Hàm: "Các cậu về trường hả?"
Tả Kì Hàm đáp: "Muộn quá rồi, kí túc xá đã đóng cửa từ lâu. Bọn tôi ra khách sạn ngủ một đêm, cậu thì sao?"
Tả Kì Hàm vốn định hỏi cậu có muốn cùng đến khách sạn không, rốt cuộc vẫn không dám mở miệng.
Dương Bác Văn ừm một tiếng: "Vậy mình... về nhà nhé? Muộn quá, bố mình sẽ lo lắng lắm."
Tả Kì Hàm gật đầu: "Để tôi tiễn cậu lên xe."
Dương Bác Văn gọi điện thoại cho chú Lý, hai người họ bèn chờ ở ngã tư.
Mặc dù đã vào hạ, gió đêm vẫn lành lạnh.
Qua hai mươi mấy phút sau, chú Lý tới nơi.
Tả Kì Hàm phải tạm biệt Dương Bác Văn. Mới vừa xác định quan hệ lại phải tách ra, trong lòng cậu như bị mèo cào, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, nghỉ hè rồi tôi dẫn cậu đi chơi."
Dương Bác Văn mở cửa xe, sau khi ngồi vào chỗ liền hạ cửa kính, nói với Tả Kì Hàm: "Cậu đừng lơ là nhé."
Tả Kì Hàm nhoẻn cười: "Tôi biết mà."
Cậu còn muốn học ở cùng một thành phố với Dương Bác Văn đây.
Dương Bác Văn vẫy tay tạm biệt.
Chú Lý lái xe đã lâu nên kĩ năng rất vững, chú nhìn Dương Bác Văn qua kính chiếu hậu rồi cười: "Quan hệ giữa hai đứa tốt quá nhỉ."
Dương Bác Văn sửng sốt, sau đó hai mắt cong lên, nở nụ cười: "Vâng."
Tả Kì Hàm mãi nhìn chằm chằm theo đuôi xe, đến khi xe rẽ mất không còn nhìn thấy nữa, cậu mới nhéo mạnh vào đùi.
"Ui da..."
Đúng là không phải mơ rồi.
Tưởng Trầm Tinh và Mạnh Nhất Minh nhanh chóng tới nơi: "Ủa anh Hàm, sao chỉ có mình mày?"
Hồn vía Tả Kì Hàm đã về trời từ lâu: "Cậu ấy về nhà rồi."
"Ồ, vậy tụi mình đi đâu ngủ đây?"
Tả Kì Hàm vuốt mặt: "Không ngủ nghỉ gì hết, ngủ không được. Ra tiệm net đi."
Kể từ khi bắt đầu học hành nghiêm túc, đã lâu rồi cậu không chơi game. Vừa online đã có rất nhiều người rủ cậu chơi.
Cậu luôn ra tay hào phóng, thường chuyển cho họ mấy trang bị mà cậu không cần.
Những thứ kia chẳng là gì đối với cậu, nhưng với những người chơi bình thường khác thì quý báu không kém gì có quặng mỏ trong nhà vậy.
Thế nên có rất nhiều người bám đùi cậu.
Trước đây Tả Kì Hàm không hơi đâu mà để ý, nhưng ngày hôm nay lòng cậu đang phơi phới, ai gửi lời mời cũng đều được chấp nhận.
Cậu bắt đầu nhắn tin với đồng đội: "Tôi có bồ rồi."
Đồng đội: "Chúc mừng chúc mừng, thoát kiếp FA rồi ha."
Thế là Tả Kì Hàm liền cười ngây ngô, tiếp tục chia sẻ niềm vui của mình cho bạn bè trên mạng: "Bồ tôi lợi hại lắm, học ở đại học thủ đô đấy, xịn chưa? Lại còn đẹp, trần đời tôi chưa từng thấy ai đẹp tới vậy."
Đồng đội: "... À... vậy hả..."
Tả Kì Hàm: "Mấy người nói xem, cậu ấy tốt như vậy, quen tôi rồi liệu có thiệt thòi không? Không không người ơi, cậu ấy đã đồng ý rồi đó. Có ra sao đi nữa thì tôi cũng phải bám lấy cậu ấy."
Đồng đội: "..."
Tả Kì Hàm vừa vào đội đã muốn chọc mù mắt chó của đồng đội, ca ngợi Dương Bác Văn đến mức giống như người cõi trên, cõi phàm này làm gì có ai được như vậy.
Tuy rằng những điều cậu nói đều là sự thật.
Nhưng các đồng đội đều nhất trí với nhau rằng cậu chỉ đang khoác lác về người yêu thôi, bèn hùa theo cười haha vài tiếng.
Tả Kì Hàm có ngốc thế nào cũng cảm giác được họ không thích nghe cậu nói cho lắm.
Cậu tặc lưỡi, tùy tiện mở một khung chat riêng tư.
Khương Vĩ: "Gửi cậu 888 phần quà, cậu khen bồ tôi một tiếng đi."
Bạn trên mạng: "... Được!!! Sau này khi nào cậu cần ai làm việc này thì cứ tìm tôi nha!"
*
Dương Bác Văn về đến nhà đã là hơn mười một giờ.
Cậu rửa mặt xong thì leo lên giường, nằm lăn qua lăn lại mà chẳng buồn ngủ chút nào.
Tuy rằng tính tình Dương Bác Văn dễ chịu, dễ nói chuyện nhưng thật ra cậu là một người rất có chủ kiến, vẫn luôn lý trí và tỉnh táo lên kế hoạch cho cuộc đời mình.
Xưa nay cậu chưa từng nghĩ tới lại có ngày cậu yêu sớm, đã thế lại còn là với một cậu trai.
Dương Bác Văn nằm ngẩn người.
Ngàn năm một thuở mới có một lần cậu nổi hứng lướt điện thoại giữa khuya.
Dương Bác Văn mở một trang web tiêu đề "Khi yêu phải làm sao", rồi cẩn thận đọc kĩ từng chữ.
Cậu còn chưa hiểu lắm, không biết lúc yêu nhau cần làm gì đây.
Tả Kì Hàm có lòng với cậu như vậy, cậu muốn trân trọng tấm lòng đó, không muốn vì mình mà để người kia phải khó chịu bất an.
Sau khi đọc hết một loạt câu trả lời, Dương Bác Văn thở hắt ra, lầm bầm: "Ôi trời... mình thế này thì có khác gì lúc Tả Kì Hàm đặt mua một đống sách giúp khống chế tính tình đâu..."
Vừa bốc đồng vừa ngớ ngẩn.
Dương Bác Văn hơi phiền lòng. Người ta thường hay nói ai yêu vào cũng ngu đi, không biết có thật hay không nữa.
Lúc này, có tin nhắn tới.
Tả Kì Hàm: "Văn Văn, ngủ chưa vậy?"
Dương Bác Văn: "Vẫn chưa."
Tả Kì Hàm: "Tôi cũng không ngủ được."
Chỉ mấy câu nói đơn giản thôi, nhưng dường như có thể từ đó mà phác họa ra đường nét của người kia trong tâm trí.
Khóe môi Dương Bác Văn cong cong.
Tả Kì Hàm gửi tin nhắn thoại, Dương Bác Văn đeo tai nghe vào, nói: "Cậu còn chưa ngủ à."
Bên kia có tiếng huyên náo, có lẽ Tả Kì Hàm sợ làm ồn đến cậu nên hạ giọng mà nói thật nhỏ: "Tôi ngủ không được, đang ngồi ngoài tiệm net với tụi Cẩu Tinh. Tôi... tôi chỉ là muốn nghe giọng cậu một chút thôi. Có làm phiền cậu không?"
Dương Bác Văn: "Không đâu mà."
Đúng lúc đó, điện thoại của Tả Kì Hàm thông báo hết pin. Cậu vội hỏi mượn dây sạc rồi ra một góc yên tĩnh mà ngồi xổm, vừa sạc pin vừa nói chuyện với Dương Bác Văn: "Cậu ngủ đi, đừng thức đêm nữa. Nếu để bị hói thật thì không được đâu."
Dương Bác Văn nói: "Chẳng phải cậu nói nếu mình bị hói thì sẽ đi bán thuốc mọc tóc sao?"
Tả Kì Hàm nhoẻn cười: "Ừa, sau này tôi chỉ theo cậu thôi. Nếu đậu đại học không nổi, tôi đi làm lao công ở đại học thủ đô luôn."
Dương Bác Văn không nhịn được cười, nói: "Cậu đâu có kém tới vậy, có thể đậu vào đại học chính quy mà. Sang năm mình dạy bồi dưỡng cho cậu, củng cố thêm vào thì đậu nguyện vọng một cũng có thể làm được."
Bọn họ thấp giọng trò chuyện, rõ ràng chỉ nói mấy chuyện vụn vặt vẩn vơ, nhưng lại êm tai vô cùng.
Hơn nửa tiếng sau, Dương Bác Văn hơi buồn ngủ bèn nói: "Mình muốn ngủ rồi."
Tả Kì Hàm nói: "Vậy cậu cúp trước đi. Mấy ngày tới nghỉ ngơi cho tốt, cuối tuần tan học rồi tôi dắt Đoàn Tử sang chơi với cậu nhé."
Dương Bác Văn: "Chơi à?"
Tả Kì Hàm: "... Sang học phụ đạo với cậu."
Dương Bác Văn nhịn cười: "Ừm, bây giờ mới đúng như lời cậu hứa chứ."
Bọn họ nói tới nói lui thêm một lát, lúc này mới cúp điện thoại.
Tả Kì Hàm ngồi xổm suốt bốn mươi phút. Lúc đứng lên chân cẳng tê rần, cậu nhìn màn hình điện thoại, thấy tên Dương Bác Văn được ghi chú bằng bốn chữ "Bạn trai của mình", cõi lòng lại tràn đầy vui mừng hân hoan.
Bạn trai của mình.
Thật tốt biết bao.
Lời editor:
Ối trời ơi anh chị em ra đây mà xem tình iu gà bông này :((( hiuhiu vừa ngốc xít vừa dễ thương :((
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro