Em Đừng Mơ Rời Khỏi Đây


---

Chương 1

Em đừng mơ rời khỏi đây

Tiếng bước chân vang lên khe khẽ giữa hành lang trải thảm dày, trong tay cậu là chiếc ba lô nhỏ, trong đó chỉ có vài bộ quần áo và một cuốn hộ chiếu. Dương Bác Văn cắn môi, trái tim đập mạnh như muốn bật ra khỏi lồng ngực.

Cậu biết mình không nên trốn đi, nhưng nếu còn ở lại, cậu sẽ phát điên trong “chiếc lồng nhung” mà Tả Kỳ Hàm dựng nên.

Tay vừa chạm vào tay nắm cửa chính biệt thự, giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:

— Em định đi đâu?

Dương Bác Văn giật mình quay lại. Tả Kỳ Hàm đứng đó, áo sơ mi trắng vắt hờ trên vai, gương mặt anh tuấn dưới ánh đèn dịu càng thêm nguy hiểm. Hắn không tỏ ra tức giận, chỉ chậm rãi bước đến gần.

— Tôi... Tôi chỉ muốn ra ngoài hít thở chút thôi...

— Ba lô, hộ chiếu, tiền mặt. Hít thở kiểu này, em định hít luôn không khí ở châu Âu à?

Giọng hắn không lớn, nhưng từng chữ như đâm vào lòng ngực cậu. Dương Bác Văn lùi lại một bước, lưng va vào cửa.

— Anh không thể nhốt tôi mãi ở đây...

— Không thể? – Hắn nghiêng đầu, rồi cười nhẹ. – Anh đã nhốt em ở đây suốt hai năm qua, em vẫn sống, vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh mỗi đêm mà.

Hắn bước tới, một tay nâng cằm cậu lên, ánh mắt sâu thẳm không chớp.

— Em là của anh. Ngoài đời bao người muốn có em, nhưng em chỉ được khóc, cười, rên rỉ dưới thân anh. Hiểu chưa?

— Tả Kỳ Hàm... anh điên rồi...

— Ừ, điên vì em.

Hắn cúi người, bế cậu lên như thể cậu chỉ là một món đồ nhỏ bé. Dương Bác Văn giãy giụa, đấm vào ngực hắn:

— Buông tôi ra! Tôi không muốn!

— Muộn rồi.
---

Căn phòng ngủ rộng rãi, sang trọng, đèn vàng dịu nhẹ. Dương Bác Văn bị đặt xuống giường, hai tay nhanh chóng bị trói mềm bằng cà vạt lụa.

— Em cần một chút "trừng phạt" để nhớ rằng, em thuộc về ai.

— Tả Kỳ Hàm... đừng... hôm nay tôi mệt...

— Ngoan. Em mệt thì anh làm nhẹ thôi.

Đêm ấy, tiếng rên rỉ hòa cùng âm thanh va chạm mơ hồ vang vọng suốt căn phòng. Tả Kỳ Hàm không thô bạo, nhưng cũng không để cậu yên. Đó là sự trừng phạt ngọt ngào, dai dẳng, khiến Dương Bác Văn đến sáng hôm sau vẫn chưa thể rời khỏi vòng tay hắn.
---

Sáng. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa.

Dương Bác Văn mệt lả nằm trong lòng hắn, tay vẫn bị giữ trong vòng ôm cứng rắn của người đàn ông kia. Hắn không mở mắt, chỉ kéo cậu sát hơn vào lòng.

— Đừng hòng rời khỏi anh, Bác Văn. Vì anh... đã khóa em lại rồi.
---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #boyxboy