Chương 60: Phần thưởng
Hứa Dương Ngọc Trác hỏi: "Cậu không về à?"
Trương Hân nhích gần, ôm chặt lấy Hứa Dương Ngọc Trác thêm một chút: "Tối nay tớ ở bên này."
Tuy Trương Hân đang hỏi, nhưng Hứa Dương Ngọc Trác cảm nhận được Trương Hân muốn cô ở lại, hơn nữa ôm chặt như vậy, nào có ý định thả cho bản thân về? Đương nhiên cô cũng muốn dính lấy bạn gái, cho nên nghe Trương Hân nói như vậy, liền nhanh chóng khẽ khàng đáp lại: "Thế tớ cũng không về."
Hễ Hứa Dương Ngọc Trác nhỏ tiếng nói chuyện, âm thanh sẽ mềm nhũn như kẹo bông. Trương Hân rũ mắt nhìn cô: "Lại làm nũng."
Bị nói tới xấu hổ, nhưng Hứa Dương Ngọc Trác cũng không nề hà, tiếp tục cười nũng nịu với Trương Hân. Vì Hứa Dương Ngọc Trác biết, Trương Hân sẽ bao dung, yêu thích tất cả mọi thứ của bản thân.
Trương Hân không nhịn được hôn lên má lúm đồng tiền trên mặt Hứa Dương Ngọc Trác, khóe môi cũng nở rộ ý cười.
Hứa Dương Ngọc Trác rất thích nhìn Trương Hân cười, đặc biệt như hiện tại, cười cho một mình cô xem. Sau khi Trương Hân hôn lên má Hứa Dương Ngọc Trác, lại chủ động nghiêng mặt hôn hôn, hôn mãi hôn mãi tới khi khóe môi Trương Hân cong lên.
Hoàng hôn, trong phòng ấm áp vàng ấm, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ, chiếu lên hai khuôn mặt vẫn chưa tính là trưởng thành. Hai người ôm rất thân mật, nhưng lúc này không có suy nghĩ nóng vội, cứ đơn giản chìm vào trong thỏa mãn như thế.
Cách lớp quần áo đồng phục, Trương Hân khẽ vuốt ve lưng Hứa Dương Ngọc Trác, đột nhiên hỏi: "Có cảm giác như chúng ta đang lén yêu sớm không?"
Hứa Dương Ngọc Trác gật đầu biểu thị tán thành, như thể tình yêu của hai người bắt đầu sớm những mấy năm vào ngày hôm nay.
Hi vọng rất nhiều năm sau, hai người vẫn như vậy.
Trương Hân gác cằm lên vai Hứa Dương Ngọc Trác, ánh mắt lặng lẽ nhìn quanh căn nhà, cũ kĩ quen thuộc, nơi này chứa đựng quá nhiều kí ức cô đơn buồn bã của cô ấy.
Nhưng sau khi quen biết Hứa Dương Ngọc Trác, Trương Hân bắt đầu thích căn nhà này. Hứa Dương Ngọc Trác giống như một làn gió ấm, thổi vào trong thế giới của cô ấy, chầm chậm thổi tan quá khứ tồi tệ, lưu lại cho cô ấy ấm áp mà chính bản thân Trương Hân chưa từng mơ tưởng.
Đột nhiên ôm lấy mình không nói gì, có phải đang nhớ tới những chuyện trong quá khứ không?
Hứa Dương Ngọc Trác ôm chặt người trong lòng hết mức có thể, quay mặt nhìn Trương Hân: "Lại nghĩ gì thế?"
Trương Hân hoàn hồn nói: "Nghĩ bạn gái tớ sao lại có thể đáng yêu tới vậy."
Cuộc đối thoại ấu trĩ của đôi tình nhân nhỏ.
"Cho nên cảm thấy bản thân rất hạnh phúc." Hứa Dương Ngọc Trác dương dương tự đắc trêu đùa: "Đúng không?"
Lúc này Trương Hân trả lời rất nghiêm túc: "Đúng."
Hứa Dương Ngọc Trác nhìn Trương Hân giây lát, ánh mắt dịu dàng gọi một tiếng: "Cục cưng."
Trái tim Trương Hân ấm áp: "Ừ."
Hứa Dương Ngọc Trác ngượng ngùng cười: "Đã tốt lên rồi."
Trương Hân đưa tay ra vuốt ve mặt Hứa Dương Ngọc Trác, nếu người khác nói với Trương Hân câu này, chắc chắn cô ấy sẽ không thèm để mắt tới, nhưng Hứa Dương Ngọc Trác ở bên cạnh nói như thế với cô ấy, Trương Hân cảm thấy, tất cả thực sự sẽ tốt lên. Đáy lòng Trương Hân không có quá nhiều tích cực lạc quan, đều là Hứa Dương Ngọc Trác cho.
Lại ôm thêm một lúc.
Buổi chiều chơi quá hăng, Hứa Dương Ngọc Trác sợ trên người mình có mùi mồ hôi, sẽ làm Trương Hân không thoải mái: "Tớ đổ mồ hôi rồi, đi tắm đây."
Trương Hân không buông tay: "Chưa ôm đủ."
Hứa Dương Ngọc Trác: "Tắm xong rồi cho cậu ôm tiếp."
Đúng là có một rổ cách dỗ bạn gái, nghĩ tới tối nay hai người có thể ở cùng nhau, thời gian vẫn còn nhiều, Trương Hân đáp "ừm", thuận tiện hôn lên má Hứa Dương Ngọc Trác, buông Hứa Dương Ngọc Trác ra.
Màn đêm buông xuống, Hứa Dương Ngọc Trác không định dẫn Trương Hân ra ngoài đi dạo. Căn nhà cũ này không biết bắt đầu từ khi nào đã trở thành căn cứ bí mật của hai người, nơi thường xuyên gặp nhau nhất khi hai người ở Bắc Lâm chính là nơi này.
Có quá nhiều kí ức ngây thơ cùng ám muội.
Hứa Dương Ngọc Trác nhớ mãi đêm đó trên ban công, Trương Hân đột nhiên hôn cô, khiến nhịp tim cô đập như trống rền.
Thì ra chuyện như yêu thích, thực sự giống như nước lũ, dã thú, không cách nào khống chế.
Nhân lúc Trương Hân đi tắm, Hứa Dương Ngọc Trác gọi điện thoại về nhà, nói tối nay ở nhà bạn, trong điện thoại Trần Nhân đã dạy dỗ cô một hồi, nói cô không sợ người ta đàm tiếu hay sao. Nhưng cũng hết cách với cô.
Tắm rửa xong, hai người đều thay áo phông trắng mát mẻ rộng mãi, đồ đôi đẹp đẽ, đứng trước gương chạm sàn trong phòng ngủ, giúp sấy tóc cho đối phương.
Tâm tư tỉ mỉ trời sinh của Hứa Dương Ngọc Trác luôn rất biết cách chăm sóc người khác, càng không cần nói tới Trương Hân, đầu ngón tay Hứa Dương Ngọc Trác dịu dàng đùa nghịch, chầm chậm sấy bồng bềnh mái tóc Trương Hân.
Đợi tới khi sấy khô.
Trương Hân quay người hỏi Hứa Dương Ngọc Trác: "Gọi điện về nhà nói không về chưa?"
"Vừa gọi rồi." Hứa Dương Ngọc Trác đặt máy sấy tóc xuống, rồi ân cần giúp Trương Hân sửa lại những ngọn tóc tán loạn trên trán: "Mấy hôm nay không cãi nhau với cô chứ?"
"Không, rất hòa bình." Chính Trương Hân cũng không thể tin nổi.
Hứa Dương Ngọc Trác yên tâm: "Ngoan vậy à?"
Trương Hân khẽ cong khóe môi, dáng vẻ tắm rửa xong của Hứa Dương Ngọc Trác mới gọi là ngoan, mái tóc đen dài xõa ra như thác nước, da dẻ trắng trẻo ửng hồng, nhìn nhiều thêm một cái khiến Trương Hân không nhịn được kéo Hứa Dương Ngọc Trác tới ôm lấy cô: "Muốn có phần thưởng, được không?"
Hứa Dương Ngọc Trác có cầu ắt sẽ ứng, hôn lên đôi môi Trương Hân một cái, còn phát ra một tiếng "chụt".
Ngọt ngào tới muộn sau quãng thời gian xa cách ngắn, tối nay còn dính lấy nhau hơn những khi ở chung trước đó, mỗi ánh mắt nhìn đối phương đều vậy.
Lòng bàn tay Trương Hân ôm lấy má Hứa Dương Ngọc Trác, tiếp tục giữ đầu Hứa Dương Ngọc Trác: "Không đủ." Hàm ý trong động tác và ánh mắt rất rõ ràng.
Hơi thở càng ngày càng dính gần, khiến không khí trở nên ám muội, l*иg ngực Hứa Dương Ngọc Trác chầm chậm trập trùng, cô hiểu ý cười lên, rũ mắt hôn lên môi Trương Hân.
Vừa tắm rửa xong, cơ thể đang thơm, đôi môi cũng mềm mại, lúc hôn có cảm giác vô cùng dễ chịu.
Sau mấy nụ hôn nông, đầu lưỡi quấn lấy nhau, khi Trương Hân muốn hôn sâu hơn, lại bị cuộc điện thoại gọi tới ngắt quãng.
Hứa Dương Ngọc Trác dừng lại, dịu lại một lúc, sau đó nghiêm túc lấy điện thoại ở bên cạnh.
Đã hôn tới đỏ mặt, Trương Hân nhìn phản ứng lúc này của Hứa Dương Ngọc Trác, rất muốn cười.
Hứa Dương Ngọc Trác tưởng lại là cuộc gọi của người nhà, kết quả... Cô ra hiệu bằng ánh mắt cho Trương Hân, muốn nghe máy.
Trương Hân không lên tiếng, sau khi liếc nhìn ghi chú "Đàn chị" trên màn hình hiển thị liền đoán được là ai.
Nhìn vào gương bình phục tâm trạng, Hứa Dương Ngọc Trác mới dám nghe máy.
Trương Hân đứng bên cạnh, ngừng đột ngột như thế, khiến cô ấy có chút ham muốn, nhân lúc Hứa Dương Ngọc Trác nghe điện thoại, Trương Hân liền đi tới ôm lấy Hứa Dương Ngọc Trác từ sau lưng, ôm vào lòng mình.
Hứa Dương Ngọc Trác không kịp phòng bị khựng lại.
Trương Hân dùng đầu mũi cọ lên vành tai Hứa Dương Ngọc Trác, cười trộm, rất khẽ rất khẽ nói một tiếng "Nhanh chút".
Hứa Dương Ngọc Trác nhìn thấy Trương Hân sau lưng đang ôm chặt lấy mình qua gương, hai mắt nhìn nhau, thực sự ngọt ngào tới tận tâm khảm, suýt chút nữa quên nói chuyện: "Alo, đàn chị..."
Nói chuyện với người ta cũng phải ngọt ngào vậy sao? Trương Hân vốn có chút không khống chế được, cộng thêm ham muốn chiếm hữu phát tác, cô ấy cúi đầu, trực tiếp vùi mặt vào hõm vai Hứa Dương Ngọc Trác, cánh tay trên eo Hứa Dương Ngọc Trác cũng co chặt.
Tư thế dần trở nên thân mật, thần kinh của Hứa Dương Ngọc Trác đã căng chặt.
Trương Hân được nước lấn tới, dính môi lên cổ Hứa Dương Ngọc Trác hôn, sau đó chầm chậm tiến lên, sau khi hôn tới tai, hơi thở phả ra ẩm ướt hôn lên tai Hứa Dương Ngọc Trác. Trương Hân nhớ rõ từng điểm yêu thích của Hứa Dương Ngọc Trác, bao gồm hôn tai, Hứa Dương Ngọc Trác sẽ đỏ mặt mẫn cảm, sẽ ôm thật chặt lấy cô ấy.
Không khí say nồng dâng trào tới từng ngóc ngách trong cơ thể, Hứa Dương Ngọc Trác đã không nghe được đàn chị đầu bên kia điện thoại nói gì, dường như nói tâm trạng không tốt, muốn tìm cô nói chuyện. Nhưng lúc này, Hứa Dương Ngọc Trác nào có tâm trạng nói chuyện với người khác?
Cố gắng nhẫn nhịn, cô quay đầu nhìn Trương Hân, muốn bảo Trương Hân không được quá đà, nhưng vừa quay đầu, Trương Hân liền thuận đà chặn lại đôi môi cô.
Trương Hân nhắm mắt ngậm lấy môi trên của Hứa Dương Ngọc Trác, cố ý mυ"ŧ thành tiếng. Chỉ một cái hôn, không quá đáng quá, lưu lại cơ hội cho Hứa Dương Ngọc Trác nói chuyện.
Chỉ là sau phen đùa giỡn này, có chút không khống chế được nữa, Trương Hân cọ trán lên tóc Hứa Dương Ngọc Trác, lòng bàn tay du ngoạn qua nơi bằng phẳng, lại lướt qua nơi ấm áp mềm mại. Đột nhiên nhịp tim nổ tung... Hứa Dương Ngọc Trác không gầy như trong tưởng tượng của cô ấy.
Đầu óc Hứa Dương Ngọc Trác triệt để nóng lên, cô cắn chặt lấy môi dưới, không dám phát ra bất kì âm thanh nào, đứng trước gương thu hết nhất cử nhất động của Trương Hân với bản thân vào trong mắt.
"Đàn chị, em còn có việc..." Hứa Dương Ngọc Trác sắp phát điên, cô cố gắng lắm mới cất lên được một câu như thế. Vừa cúp máy, gần như run rẩy thở dốc.
Đầu mũi Trương Hân đè lên vành tai Hứa Dương Ngọc Trác, lúc lên tiếng nói chuyện hơi thở nóng hổi, mang theo ham muốn chiếm hữu ngập tràn: "Lại gọi điện cho cậu, đàn chị dính cậu như thế, có phải thích cậu rồi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro