Chương 175

La Vinh Vương ngồi ở chủ vị, Đại lão tướng quân, Ông lão và Sầm lão phân biệt ngồi ở hai bên. Thân phận Sầm lão tuy không cao, nhưng ông là nghĩa phụ của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, xưa đâu bằng nay. Lão chính quân kéo Thiệu Vân An ngồi cạnh ông, người phủ tướng quân đưa ly rượu lên liền lui xuống, ngay cả Vương Thanh, Ni Tử và Tưởng Mạt Hi cũng không ở lại. Bất quá Thiệu Vân An có đưa một phần đồ ăn cho những người không thể đến ăn.

Mọi người đều đã yên vị, La Vinh Vương nhìn lão chính quân và Thiệu Vân An, đột nhiên như bừng tỉnh nói: "Ta nói ta lần đầu tiên gặp An nhi sao cảm thấy quen mắt như vậy. Khó trách. An nhi lớn lên giống Bạch chính quân đến tám phần lận đó. Trước kia còn chưa nhìn ra, bây giờ cải lão, liền nhìn được rõ ràng."

Vừa nói xong, La Vinh Vương là người thứ nhất ngây ngẩn cả người. Ai ai đều biết Đại gia có hài tử bị mất tích, Thiệu Vân An lại lớn lên giống Bạch chính quân, biết chút nội tình ở phủ tướng quân La Vinh Vương nghĩ tới khả năng nào đó, trên mặt tức khắc lộ ra vẻ khiếp sợ. Ông lão cũng lập tức nghĩ tới, trong lòng cũng có suy nghĩ. Tưởng Khang Ninh kinh ngạc đến nổi thiếu chút nữa làm rớt đũa trên tay. Ở đây chỉ có Quách Tử Mục vẻ mặt không biểu tình gì.

Thiệu Vân An hào phóng ôm tay Bạch chính quân, nói: "Điều này nói lên con và phủ tướng quân có duyên a. Trước kia, con và Tỉnh ca có nghĩa phụ và đại ca làm chỗ dựa, sau lại có sư huynh, sau sau nữa gặp được Mộ Dung bá bá, hiện tại có thêm lão tướng quân, lão chính quân và lão phu nhân làm chỗ dựa. Ha ha, về sau con ở kinh thành chẳng phải có thể đi ngang rồi sao?"

Thiệu Vân An nói lập tức hòa hoãn không khí không ít, lão chính quân yêu thương cười nói: "Con hiện tại là Trung Dũng Hầu chính quân, Thạch Tỉnh cũng là chỗ dựa của con."

Thiệu Vân An bĩu môi: "Con vẫn thích người khác gọi con là 'Vân An' hoặc 'An nhi' cơ."

Vương Thạch Tỉnh nói: "Khi Hầu phủ tu sửa ta sẽ xây từ đường, sau này Vân An có thể chân chính nhập gia phả Vương gia."

Thiệu Vân An vẻ mặt không vui, áp xuống nổi khiếp sợ Tưởng Khang Ninh lên tiếng: "Vân An, lúc này đệ nên nghe Thạch Tỉnh."

Thiệu Vân An cố ý dời đi đề tài, những người khác cũng theo y mà nói sang chuyện khác, bất quá Ông lão, Sầm lão và Mộ Dung thế tử lại nhịn không được mà nhìn Bạch chính quân và Thiệu Vân An vài lần. Vì theo ý muốn không muốn gặp người ngoài của Vương Chính Quân, lão phu nhân không để hạ nhân hầu hạ, bằng không chuyện này khẳng định sẽ lập tức truyền ra ngoài. Khôi phục một chút thanh xuân Bạch chính quân và Thiệu Vân An bộ dáng nhìn giống nhau chuyện này sợ là cũng không giấu được bao lâu.

Lão phu nhân đúng lúc nói: "Vương gia sắp cưới thê, chúng ta cũng cao hứng cho Vương gia. Hôn sự này cần phải làm náo nhiệt mới được a."

La Vinh Vương lập tức cười nói: "Đó là nhất định."

Ông lão cũng cố ý sinh động không khí nói: "Vương gia sắp thành thân, có phải cũng nên cho chúng ta nhìn bộ dáng Vương Chính Quân hay không?"

La Vinh Vương nhìn Quách Tử Mục, trước khi đến ông đã cùng Quách Tử Mục nói qua việc này, sợ là lần ăn cơm này sẽ lộ mặt. Quách Tử Mục giơ tay sờ lên mặt nạ, hít sâu mấy hơi, y chậm rãi tháo xuống mặt nạ.

Tiếng kinh hô vang lên, Quách Tử Mục cố nhịn ý muốn đeo lại mặt nạ, để giấu bản thân mình đi. Mộ Dung thế tử nhìn choáng váng, lão tướng quân kinh ngạc qua đi nhìn La Vinh Vương, đang cười như đóa hoa, mở miệng: "Vương gia đây là phúc tới vận chuyển a."

La Vinh Vương ha ha cười.

Sầm lão trêu ghẹo nói: "Không phải là phúc tới vận chuyển sao. Vương Chính Quân khuynh thành chi dung, lại chỉ đối với Vương gia nhất vãng tình thâm."

Thiệu Vân An bổ sung: "Đây là chân ái."

Những người khác: "...... Ha ha ha."

La Vinh Vương muốn có bao nhiêu mỹ tư thì có bấy nhiêu mỹ tư, Quách Tử Mục lại thẹn thùng cực kỳ. Gian nan lấy lại tinh thần Mộ Dung thế tử nhịn không được hỏi: "Cha, cha làm cách nào lừa được cha nhỏ đến tay vậy?"

La Vinh Vương lập tức tức giận giơ tay muốn đánh, những người khác càng cười ha ha, Quách Tử Mục nhấp miệng nhịn cười, trong lòng lại nói: Không phải Mộ Dung lừa ta đến tay, mà là ta câu dẫn hắn đến tay

Thiệu Vân An không nói sai, Quách Tử Mục đối với La Vinh Vương, tuyệt đối là chân ái.

Ngày thứ hai mọi người liền chiến đấu ở phủ Ông lão ăn một bữa nữa. Đối với khả năng và thân phận của Thiệu Vân An, thì La Vinh Vương, Ông lão và Sầm lão khi rời khỏi phủ tướng quân đều không đề cập lại, ngay cả Tưởng Khang Ninh đều không dò hỏi Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Trừ phi phủ tướng quân chứng thực với bên ngoài là Thiệu Vân An chính là hài từ mà bọn họ bị thất lạc, bằng không loại chuyện này bọn họ tuyệt đối không thể đi hỏi thăm.

Ngày thứ ba, Tưởng Khang Ninh phải rời đi. Hắn muốn đi huyện Vĩnh Tu trước để nói chuyện với Quách Tử Du, sau đó đi nhậm chức tri phủ. Tưởng Khang Thần còn chưa trở về, ngày hôm nay Thiệu Vân An muốn gặp phu nhân thế tử phủ An Quốc Công, Vương Thạch Tỉnh đi tiễn Tưởng Khang Ninh, chuyện này không có giấu hắn. Tưởng Khang Ninh thái độ thực rõ ràng, cả nhà bọn họ đối với phủ An Quốc Công tuyệt đối phân rõ ranh giới, Tưởng Mạt Hi vĩnh viễn không có khả năng trở lại Võ gia. Bất quá hắn rất yên tâm, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An sẽ bảo vệ tốt Tưởng Mạt Hi.

Tưởng Khang Ninh đi rồi, Thiệu Vân An nghênh đón phu nhân thế tử phủ An Quốc Công, Võ Trịnh thị. Võ Trịnh thị tuy rằng là phu nhân thế tử phủ An Quốc Công, nhưng thế tử chỉ là thế tử, còn chưa kế thừa tước vị An Quốc Công, cho nên Võ Trịnh thị không có cáo mệnh. Võ Trịnh thị xuất thân từ phủ Chiêu Dương hầu, Trịnh gia; nhưng so với Thiệu Vân An 'một tên nhà quê' là chính quân hầu gia, thân phận lại thấp hơn một tầng.

Là nội thê, Thiệu Vân An không ở chính đường gặp nàng, y ở hậu hoa viên phủ tướng quân bày trà nước. Thẩm Băng, Túc Thần Dật và Đại Huỳnh Hương đều ở đây. Võ Trịnh thị mang theo hai cái tỳ nữ đến đây, không có mang theo những người khác. Hai bên gặp mặt, đều khách khí chào hỏi, nha hoàn phủ tướng quân pha trà đưa đến trước mặt Võ Trịnh thị. Hai bên sau khi khách sáo một phen, Võ Trịnh thị nói: "Nghe nói Vương Thiệu Chính Quân rất tuấn tài, hôm nay thấy được, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, tuấn tú vô song."

Thiệu Vân An: "Cảm ơn ngài khích lệ."

Túc Thần Dật nhướng mày, lời này y nghe rất thoải mái. Võ Trịnh thị uống ngụm trà, buông ly trà xuống: "Trà Long Tĩnh này ở kinh thành là thiên kim khó cầu, ta hôm nay quấy rầy, cũng là có được lộc ăn." Võ Trịnh thị lấy khăn lụa đè đè khóe miệng, thở dài, "Không dối gạt Vương Thiệu Chính Quân, ta hôm nay đến đây là có việc muốn nhờ."

Thiệu Vân An vân đạm phong khinh hỏi: "Chuyện gì?"

Võ Trịnh thị lại thở dài, có vẻ cực kỳ thương tâm nói: "Là hiền chất mệnh khổ kia của ta, Võ Giản." Dừng một chút, Võ Trịnh thị vẻ mặt bất đắc dĩ mà nói: "Chuyện Giản nhi và Khang Thần chắc Vương Thiệu Chính Quân cũng biết. Haiz, việc xấu trong nhà trong nên nói. Nhà lão tam là người thích làm ầm ĩ, ta tuy là trưởng tẩu, nhưng ta không chưởng gia, là chị em dâu với nhau, bất quá cũng chỉ có thể nhắc nhở một vài lời, nhưng cũng không làm được gì. Nhà lão tam được như ý là cưới con dâu yêu thích cho Giản nhi, nhưng Giản nhi càng ngày người không giống người, quỷ không giống quỷ. Khi phụ tử Khang Thần và Hi nhi rời khỏi, Giản nhi thân mình ngày càng suy yếu, hiện giờ đã nằm liệt giường không dậy nổi. Cả ngày nói mê sảng, vừa khóc vừa cười, trong miệng ngày ngày luôn nhắc đến phụ tử bọn họ, mọi người nhìn thấy đều đau lòng."

[Nhà lão tam: vợ của lão tam]

Võ Trịnh thị lau lau khóe mắt, Thiệu Vân An ở trong lòng nhíu mày. Túc Thần Dật lãnh đạm mở miệng: "Gieo nhân nào gặp quả đó thôi. Chuyện phủ Quốc công ta biết không nhiều lắm, nhưng phụ tử Tưởng gia lâu lâu bị người đến gây sự thì toàn bộ kinh thành đều biết. Ngài không chưởng gia, làm không được gì, nhưng phu nhân Quốc công chẳng lẽ quản không được con dâu của mình? Nói đến nói đi, là Võ Giản có lỗi với phụ tử kia, hai bên hòa ly, là không còn quan hệ gì, phu nhân Quốc công có thể để con dâu thường thường la lối khóc lóc, bại hoại thanh danh phủ Quốc công, Võ Giản kia số khổ cũng chỉ có thể nói là quy củ phủ Quốc công không nghiêm gây ra. Loại chuyện này ở phủ tướng quân chúng ta tuyệt đối không phát sinh."

Túc Thần Dật nói làm Võ Trịnh thị xấu hổ không thôi, Thiệu Vân An ở trong lòng cười, ngoài miệng nói: "Chuyện Khang Thần đại ca và cháu trai ngài ta có nghe thấy, nhưng cụ thể thế nào ta không rõ. Hiện tại Khang Thần đại ca không ở đây, đại ca ta lại vừa vặn đi rồi, ngài nói với ta những điều này, ta cũng không giúp được gì."

Võ Trịnh thị vội vàng nói: "Nếu ngài giúp không được, ta cũng không làm phiền mà đến đây một chuyến. Khang Thần rời kinh sắp ba tháng, cũng không biết khi nào có thể trở về. Giản nhi thân mình ngày càng suy yếu, ta sợ là hắn......" Võ Trịnh thị ép ra hai giọt nước mắt, "Nhà lão tam cùng đứa con dâu kia đã bị lão thái thái cấm túc, lão thái thái đau lòng vì Giản nhi khóc sắp mù mắt rồi. Ta hôm nay đến đây cũng là tự chủ trương, ta muốn mang Hi nhi trở về gặp cha bé. Mặc kệ nói như thế nào, Hi nhi là thân nhi tử của Giản nhi, là hài tử duy nhất. Gặp Hi nhi, nói không chừng Giản nhi thân mình có thể đỡ chút."

Võ Trịnh thị lại lau lau khóe mắt: "Nói đến nói đi, đáng thương nhất không phải là Giản nhi sao. Gặp được nương không nói lý như vậy, lại cưới tiểu thư thiên kim tùy hứng như vậy, trong lòng hắn cũng khổ a......"

Túc Thần Dật nhíu mày muốn nói, Thiệu Vân An đè tay y lại, Túc Thần Dật trong lòng chấn động, bị nhi tử y nắm chặt như vậy, ngược lại muốn nói cái gì đã quên mất.

Trong sự kinh ngạc của Thẩm Băng và Võ Trịnh thị, Thiệu Vân An nói: "Ngài nói cũng đúng. Võ Giản nói như thế nào cũng là thân sinh phụ thân của Hi nhi. Hiện giờ hắn nhung nhớ thành bệnh, Hi nhi làm nhi tử, cũng nên đi thăm hắn. Như vậy đi, ngày mai sau khi dùng cơm sáng ta mang Hi nhi qua thăm hắn."

Võ Trịnh thị lập tức vui sướng nói: "Không phiền Vương Thiệu Chính Quân, ta tự mình tới đón bé là được."

Thiệu Vân An cười như không cười nhìn Võ Trịnh thị, tươi cười trên mặt Võ Trịnh thị cứng lại. Thiệu Vân An thong thả ung dung nói: "Hi nhi là hài tử bị đuổi ra khỏi cửa, ngài cảm thấy bé sẽ cùng ngài đi sao?"

Nụ cười trên mặt của Võ Trịnh thị biến mất.

"Ta nếu không dẫn bé đi, hài tử kia nhất định kiên quyết không đi. Nếu ngài không muốn, vậy quên đi, chờ Khang Thần đại ca trở về ta sẽ nói với y, đến lúc đó do Khang Thần đại ca quyết định muốn mang hài tử đi thăm hắn, chồng trước hay không."

Võ Trịnh thị miễn cưỡng bảo trì khí độ trên mặt, nắm chặt khăn lụa trên tay, dường như làm ra quyết định nào đó. Sau đó nàng buông tay ra, nói: "Vậy phiền Vương Thiệu Chính Quân."

"Không phiền không phiền." Thiệu Vân An cười giống như hồ ly.

Võ Trịnh thị 'xem như' đạt được mục đích, nói thêm vài lời liền kiếm cớ rời đi. Nàng vừa đi, Thẩm Băng trước sau không lên tiếng liền hỏi: "Vân An, con thật muốn mang Hi nhi đi sao?"

Thiệu Vân An để ly nước trà xuống trước sau chưa uống ngụm nào, tự mình rót trà vào, cười lạnh nói: "Là tự bọn họ muốn đến nghe mắng, con cũng không có cách nào a."

Thẩm Băng và Túc Thần Dật nhìn lẫn nhau, Thiệu Vân An cười: "Bà ta nếu nói nhờ con mang Hi nhi đến thăm Võ Giản, con còn sẽ nghĩ là bọn họ thật tâm hối cải. Nhưng bọn họ muốn đến đón Hi nhi, có chủ ý gì bộ nghĩ con ngu sao? Hi nhi vào phủ Quốc công còn trở ra được sao? Khống chế được Hi nhi, sẽ có thể bức Khang Thần đại ca khuất phục, đánh bàn tính thật giỏi a. Con không biết Võ Giản ở trong này sắm vai gì, nếu hắn là thân bất do kỷ, vậy còn được; nếu hắn là chủ mưu hoặc là tòng phạm, thì đừng trách con không khách khí."

Túc Thần Dật lập tức nói: "Ngày mai ta và con cùng đi."

Nãy giờ vẫn luôn không xen vào Đại Huỳnh Hương nói: "Nhị tẩu, ngươi đi không thích hợp, kêu Dĩnh Tư đi cùng đi." Đại Dĩnh Tư là nhi nữ Thẩm Băng, đã xuất giá.

Thẩm Băng nói: "Dĩnh Tư đi cùng xác thật thích hợp, ta liền gọi người đi nói với nó, để nó sáng sớm ngày tới đây. Ngươi là nam tử, đi phủ Quốc công đừng để bọn họ nói, có nữ nhân đi cùng là tốt nhất."

"Cảm ơn đại bá mẫu."

Túc Thần Dật không yên tâm, Thiệu Vân An nói tiếp: "Con sẽ mang theo Đại Tiểu Kim. Bọn chúng là hộ quốc thần thú, phủ Quốc công chắc không dám cản."

Túc Thần Dật đã yên tâm, cười nói: "Đừng dọa bọn họ, sau này sẽ tìm con gây phiền toái đó."

"Con còn hy vọng bọn họ tới tìm con phiền toái đó." Thiệu Vân An hừ lạnh, "Con đã ngứa mắt bọn họ lâu rồi."

Đối với quyết định của Thiệu Vân An, những người khác phủ tướng quân đều tỏ vẻ ủng hộ. Nực cười, bọn họ còn muốn nhìn Võ gia có dám khó xử hài tử Đại gia hay không. Võ Trịnh thị rời đi không bao lâu, Mộ Dung thế tử liền phái người tới dò hỏi. Tưởng Mạt Hi hiện tại là nghĩa tôn La Vinh Vương, dựa theo quan hệ cũng coi như là nghĩa tử Mộ Dung thế tử, Mộ Dung thế tử đương nhiên muốn quan tâm. Vả lại, Quách Tử Mục cũng lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro