Chương 210
"Chủ tử, ngoài cửa có một vị tự xưng là Ô Sắc của thương nhân bộ lạc Đại Sơn đến cầu kiến."
Ô Sắc?
Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh, lập tức nói: "Mời vào đi, đến chính sảnh, ta cùng hầu gia lập tức qua."
"Dạ."
Vương Thạch Tỉnh biết Ô Sắc là ai, đỡ Thiệu Vân An đứng lên, trong miệng nói: "Cẩn thận, không vội, chậm rãi đi qua, đề bọn họ chờ đi."
Thiệu Vân An lần thứ N trợn trắng mắt, ném tay Vương Thạch Tỉnh ra, oán hận đi nhanh ra ngoài, Vương Thạch Tỉnh vội vàng bảo vệ y, trong miệng kêu chậm một chút chậm một chút.
Bụng Thiệu Vân An đã năm tháng, sớm đã hiện rõ. Vương Thạch Tỉnh sau khi từ thôn Trung Dũng trở về mỗi ngày đều khẩn trương hề hề. Đặc biệt khi bụng Thiệu Vân An lộ rõ, liền nhắm mắt theo đuôi, thái độ cẩn thận làm Thiệu Vân An muốn có bao nhiêu phiền thì có bấy nhiêu, y hoàn toàn có thể lý giải tại sao hiện giờ Quân hậu đối với Vĩnh Minh Đế như vậy!
Sau khi Ô Chân rời đi kinh thành thì vẫn không có tin tức, Ô Sắc cũng không xuất hiện, chim yến của bộ lạc Đại Sơn cũng như đá chìm đáy biển. Hiện tại người đã xuất hiện, không chừng là tin tức của đại vương kia bộ lạc Đại Sơn, cũng hoặc là đưa chim yến đến.
Bị Vương Thạch Tỉnh hạn chế, Thiệu Vân An rốt cuộc đi vào chính sảnh, mắt lộ ra kinh ngạc, chính sảnh bày ra mấy chục cái cái sọt. Người trong phòng đứng lên hành lễ, có một vị nữ tử tươi cười nói: "Ô Chân nghe nói chính quân có hỉ, chúc mừng hầu gia, chúc mừng chính quân."
"Cảm ơn." Vương Thạch Tỉnh trên mặt đầy vui mừng.
Vừa thấy tinh thần đối phương, Thiệu Vân An trong lòng hiểu rõ, đáp lễ: "Ô Chân công chúa biệt lai vô dạng a?"
Nào biết, đối phương đột nhiên quỳ xuống: "Ô Chân đa tạ chính quân đại ân!"
"Công chúa mau đứng lên!"
Ô Chân đứng lên, trước sau động tác anh khí mười phần, cảm kích nói: "Nếu không phải được Vương Thiệu chính quân ra mặt, phụ vương ta sợ là đã......" Đè nén cảm xúc, Ô Chân nói: "Phụ vương đã bắt đầu bình phục, Ô Chân không dám quên Vương Thiệu chính quân gửi gắm, lệnh tộc nhân nhanh chóng đem chim yến và tổ yến bộ lạc Đại Sơn, toàn bộ đem đến đây, thỉnh Vương Thiệu chính quân xem qua."
"Ô Chân công chúa có tâm, ngài tùy tiện phái người đến là được, thật sự không cần thiết tự mình đến." Thiệu Vân An không nghĩ đến đối phương lễ nghĩa làm được mười phần như vậy.
Ô Chân cũng nói thẳng: "Phụ vươngl lệnh ta phái sứ đoàn đến nghị hòa, chờ đến sau khi đại hôn La Vinh Vương mới về lại bộ lạc, Vương Thiệu chính quân gửi gắm Ô Chân tất nhiên muốn tự mình đưa đến."
Vị công chúa này của bộ lạc Đại Sơn lớn lên không tính xinh đẹp, nhưng ngôn hành cử chỉ lộ ra không thua nam nhi. Trên mặt cũng không son phấn như nữ nhi thường tình. Thiệu Vân An gặp qua nàng ba lần, mỗi lần nàng đều mặc trang phục truyền thốn bộ lạc Đại Sơn, nhưng sắc thái cũng không diễm lệ, trên người cũng không có nhiều vật phẩm trang sức, tóm lại là ngắn gọn. Bên hông nàng là loan đao, xem khí chất của nàng chắc là người biết võ.
Không phải tất cả tổ yến đều có thể dùng ăn, chỉ có vài loại yến mới có thể lấy tổ yến làm thức ăn. Thiệu Vân An không biết nơi này có tổ yến có thể ăn hay không, y cẩn thận xem xét mỗi cái sọt chim yến, may mắn chính là, y phát hiện ba cái sọt có thể dùng được.
Khi Thiệu Vân An xem xét, Ô Chân thực khẩn trương, khi Thiệu Vân An xác định có dùng ăn, nàng nhẹ nhõm cười. Ô Chân nhìn ba sọt chim yếu kia xuất phát từ bộ lạc nào, nhớ cho kỹ.
Ô Chân không ở lại lâu, nàng mang đi những sọt chim yến không thể dùng đi, hơn nữa nàng nói với Thiệu Vân An rằng bộ lạc Đại Sơn sẽ không giới hạn cung ứng tổ yến cho Thiệu Vân An. Thiệu Vân An không nhận, y đúng sự thật nói cho Ô Chân nghe ăn tổ yến tốt như thế nào và giá trị thị trường của nó. Hai bên thực sảng khoái đạt thành hiệp nghị, bộ lạc Đại Sơn mỗi năm cung cấp cho Đại Yến Quốc ba trăm tổ yến, còn lại Thiệu Vân An dựa theo một lượng bạc một cái để thu mua, ba bộ lạc có tổ yến đó không thể bán cho những người khác.
Tổ yến này đều là thuần túy mới lấy về, phải trải qua nhiều công đoạn xử lý mới có thể dùng. Thiệu Vân An vừa lúc nhàn đến muốn mốc meo, phái người kêu Quách Tử Mục đến, cùng y xử lý tổ yến, hơn nữa dạy cho Quách Tử Mục cách làm tổ yến để bán ra giá cao. Đương nhiên, nhiều tổ yến như vậy không có khả năng do hai người bọn họ xử lý, Vương Thạch Tỉnh kêu Vương Thư Bình hổ trợ tức phụ xử lý việc này. Vương Thư Bình bọn họ đến xác thật giúp rất nhiều cho Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, không lâu nữa hai nhà huynh đệ Triệu Nguyên Đức và Triệu Nguyên Khánh sẽ đến đây.
Khoảng cách đến kinh thành còn ba mươi dặm, 'hộ tống' sứ đoàn Hồ Cáp Nhĩ Quốc, Đại Chiến Kiêu áp xuống kích động sắp nhìn thấy người thân, nghiêm mật giám thị sứ đoàn. Hồ Cáp Nhĩ Quốc lần này phái ra năm trăm người, do thân đệ của quốc vương Hồ Cáp Nhĩ Quốc, Kha Thấm Vương dẫn dắt. Đối với sứ đoàn Hồ Cáp Nhĩ Quốc, Đại Chiến Kiêu và phụ thân, bá phụ ý kiến nhất trí, đối phương đến không có ý tốt.
Trước một lần đại chiến, Đại Yến Quốc miễn cưỡng ngăn cản ở Hồ Cáp Nhĩ Quốc xâm lấn. Nhưng mấy năm liên tục chinh chiến, thời kỳ cuối Khang Thịnh Đế chính trị tối tăm, biên cảnh Đại Yến Quốc tràn ngập nguy cơ. Đại Yến Quốc bị Hồ Cáp Nhĩ Quốc liên tiếp công hãm biên cảnh, nếu không phải như vậy, Đại gia trong thời kỳ đấu tranh chính trị không thể bảo toàn. Nhưng Đại Chiến Kiêu không cảm thấy đây là may mắn, nếu không phải quốc vương Hồ Cáp Nhĩ Quốc chết đột ngột, thì kết quả chiến tranh rất khó nói, bất quá Đại Chiến Kiêu và phụ thân đã sớm chuẩn bị chết trận sa trường rồi.
Nhưng bây giờ xuất hiện chuyển biến, khi Tưởng Khang Ninh ở biên quan trở về, thì vật tư liên tục đưa đến biên quan, Đại Chiến Kiêu không ở kinh thành, nhưng biến hóa ở kinh thành cũng có thể đến tai hắn. Đại Chiến Kiêu rất hy vọng, hy vọng Hoàng thượng có thể trọng chấn Đại Yến Quốc, để bá tánh biên quan không bị chiến loạn làm khổ.
Nhân số của sứ đoàn Hồ Quốc đông đảo, đối phương dù che dấu thân phận, nhưng Đại tướng quân Đại Minh Quân vẫn điều tra được thân phận đối phương. Năm tră dũng sĩ Hồ Quốc tuyệt đối không thể cứ như vậy nghênh ngang đi vào kinh thành được. Sứ đoàn Hồ Quốc kháng nghị Đại Chiến Kiêu hạ lệnh ở trạm dịch tu chỉnh, Đại Chiến Kiêu nghe như gió thoảng bên tai. Hắn nếu mặc kệ những người này vào kinh thành, đó mới là không màng an nguy của Hoàng thượng đó,
"Tướng quân, hồ tặc lại kêu gào muốn gặp ngài, bọn họ yêu cầu lập tức vào kinh." Phó tướng Đại Chiến Kiêu lại đến bẩm báo.
Đại Chiến Kiêu hừ lạnh một tiếng: "Nơi này là Đại Yến, không chấp nhận được bọn họ kiêu ngạo. Nói là chưa nhận được hoàng lệnh, không thể nhập kinh."
"Tuân lệnh!"
Đại Chiến Kiêu đúng là đang chờ mệnh lệnh Hoàng thượng. Năm trăm người này an bài như thế nào, phái ai tới giám thị, đều phải đợi Hoàng thượng ra lệnh.
Có một đội nhân mã từ kinh thành ra tới, ra roi thúc ngựa về phía trạm dịch. Dẫn đầu là người sắc mặt hắc trầm, người này không phải người khác, chính là nên ở nhà chiếu cố 'kiều thê', Vương Thạch Tỉnh. Đại Chiến Kiêu chờ lệnh Hoàng thượng, Vĩnh Minh Đế phái Vương Thạch Tỉnh ra kinh tuyên chỉ thuận tiện tiếp nhận người. Đối mặt với người Hồ, còn phải rời khỏi Thiệu Vân An hai ngày, tâm tình Vương Thạch Tỉnh tuyệt đối không tốt chút nào. Đối với người Hồ, hắn chỉ có căm ghét.
Đại Chiến Kiêu không nghĩ người đến là Vương Thạch Tỉnh. Đối mặt với Vương Thạch Tỉnh, trong lòng Đại Chiến Kiêu giống như phụ thân hắn, rất là phức tạp. Vương Thạch Tỉnh từng là thuộc hạ hắn, đối với năng lực và nhân phẩm của Vương Thạch Tỉnh, Đại Chiến Kiêu xem như hiểu biết, không quan tâm thân phận hiện tại của Vương Thạch Tỉnh, Đại Chiến Kiêu vẫn rất cao hứng khi nhìn thấy người từng là thuộc hạ của mình, nhưng vị này hiện giờ là 'em rể' hắn, hắn cao hứng không nổi.
"Hầu gia." Mặc kệ có cao hứng hay không, Đại Chiến Kiêu vẫn phải có lễ nghi.
"Tướng quân." Nhìn thấy Đại Chiến Kiêu, Vương Thạch Tỉnh thật cao hứng, bất quá tâm tình cũng thập phần vi diệu. Người kia từng là cấp trên của mình nay là đại cữu ca của mình, hai bên còn chưa chính thức đã gặp mặt, xưng hô Vương Thạch Tỉnh không biết có nên gọi đại ca hay không. Vì xét ra Vương Thạch Tỉnh lớn hơn vài tuổi so với Đại Chiến Kiêu.
Đại Chiến Kiêu biết nghe lời phải hỏi: "Hoàng Thượng phái hầu gia đến, không biết có nói gì không?"
"Các sứ đoàn của các quốc gia khác đã vào kinh, thiên tuế hiện giờ có thai, vì tránh cho có chuyện phát sinh, Hoàng thượng lệnh sứ đoàn Hồ Cáp Nhĩ Quốc đóng quân ở ngoài thành, chỉ cho phép mang năm mươi người vào kinh."
Năm trăm dũng sĩ Hồ Cáp Nhĩ Quốc vào kinh thành, tuyệt đối không phải chuyện làm người khác có thể yên tâm. Ý chỉ Vĩnh Minh Đế nói là để những người này ở lại ngoài thành, do quan ở ngoài thành giám thị (trông giữ), cho phép năm mươi người vào kinh đã điểm mấu chốt của Vĩnh Minh Đế. Sứ đoàn Hồ Quốc cực kỳ bất mãn đối với việc này, bọn họ muốn năm trăm người này đều phải được vào kinh.
Vương Thạch Tỉnh cùng Đại Chiến Kiêu ngồi ở trước mặt Kha Thấm Vương, nghe đối phương nói kháng nghị. Đại Chiến Kiêu kiềm nén sát ý, nếu không phải Yến Quốc không thể khai chiến, khi Kha Thấm Vương tiến vào nội cảnh Đại Yến, Đại Chiến Kiêu liền giết hắn, đối với hồ tặc, hắn chỉ có hận. Bất quá ngoài ý muốn của hắn chính là, Vương Thạch Tỉnh cũng sắc mặt không tốt, thậm chí còn thể hiện rõ sự chán ghét và không kiên nhẫn. Vương Thạch Tỉnh hiện giờ là Trung Dũng Hầu, là mang theo thánh mệnh mà đến, việc hắn nên làm hiện giờ là suy tính đến hòa bình giữa hai nước mới đúng, hắn biểu hiện như vậy chỉ càng làm hai bên mâu thuẫn gay gắt thêm thôi, sẽ trở ngại cho việc nghị hòa của Hồ Quốc đưa ra, Đại Chiến Kiêu không đoán được tại sao Hoàng thượng phái Vương Thạch Tỉnh đến, là không để tâm lần nghị hòa này sao? Hay là Vương Thạch Tỉnh không quan tâm? Đại Chiến Kiêu hoài nghi vế sau.
Đại Chiến Kiêu cũng không biết Vương Thạch Tỉnh đã cực kỳ khắc chế. Khi Kha Thấm Vương rít gào xong, Vương Thạch Tỉnh không chút nào thoái nhượng nói: "Năm mươi người, thêm một người cũng không được. Nếu sứ đoàn quý quốc không thể tiếp thu, vậy các ngươi có thể đi về. Lần này hai nước nghị hòa, là do Hồ Cáp Nhĩ Quốc đưa ra, không phải Đại Yến ta cầu các ngươi. Bất quá các ngươi hiện tại làm khó người khác làm bản hầu khó có thể nhìn ra được thành ý của các ngươi."
Kha Thấm Vương mở miệng, mang theo khẩu âm quái dị nói: "Hầu gia, sứ đoàn Hồ Quốc ta mang theo mười phần thành ý muốn đến nghị hòa cùng Yến Quốc. Nhưng thái độ hầu gia làm thành ý nghị hòa của chúng ta đóng băng, hậu quả như vậy, hầu gia ngài có thể đảm đương không?"
Vương Thạch Tỉnh lạnh lùng cười: "Nếu Kha Thấm Vương cho rằng các ngươi đến mang theo chân thành để nghị hòa, vậy không bằng bắt đầu làm đi. Hồ Cáp Nhĩ Quốc đến muốn nghị hòa với Đại Yến Quốc, Kha Thấm Vương sao không làm gương tốt? Nếu ngài không làm chủ được, không bằng phái người trở về hỏi Hồ vương các ngươi đi có chấp nhận yêu cầu của chúng ta hay không?"
"Ngươi!" Kha Thấm Vương tức giận đứng lên.
Vương Thạch Tỉnh cũng đứng lên: "Năm mươi người, thêm một người không được."
Kha Thấm Vương cắn răng: "Trung Dũng Hầu dũng mãnh, bổn vương lĩnh giáo."
"Ngài quá khen."
"Hừ!"
Kha Thấm Vương phẫn hận rời đi, đi theo hắn là bốn tên thuộc hạ hung tợn nhìn Vương Thạch Tỉnh, theo sau rời đi. Đại Chiến Kiêu nhìn Vương Thạch Tỉnh, hy vọng hắn có thể giải thích. Vương Thạch Tỉnh lại chỉ nói: "Chúng ta và Hồ Cáp Nhĩ Quốc, vĩnh viễn không thể hoà bình."
Vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nói...... Nơi này không tiện hỏi sao, Đại Chiến Kiêu nhịn xuống nghi ngờ trong lòng.
Vương Thạch Tỉnh một bước không nhườngi, giao thiệp (kháng nghị) không có kết quả Kha Thấm Vương chỉ có thể không cam lòng dẫn theo năm mươi người, theo Vương Thạch Tỉnh và Đại Chiến Kiêu vào kinh. Còn lại bốn trăm năm mươi người trước đưa đến ngoài thành.
Như vậy cũng trì hoãn hai ngày, lúc sau lên đường không ngừng nghỉ, Vương Thạch Tỉnh mang theo năm mươi cấm vệ quân, Đại Chiến Kiêu mang theo năm trăm quân Dực Hổ quân cùng năm mươi người Hồ Cáp Nhĩ Quốc vào kinh thành. Bọn họ đến bá tánh kinh thành đều ra xây xem. Vương Thạch Tỉnh đem sứ đoàn Hồ Quốc đưa đến sứ đoàn quán. Hiện giờ Đại Tư Quốc, Tiên Lộc Quốc và bộ lạc Đại Sơn ở kinh thành, các sứ đoàn quốc gia cùng ở chung một nơi. Ba sứ đoàn đều muốn ở lại đến đại hôn La Vinh Vương mới về, cho nên bọn họ sẽ ở kinh thành một đoạn thời gian, người Hồ Quốc trước mắt không nói có ở lại tham dự đại hôn La Vinh Vương.
Khi sứ đoàn Hồ Quốc vào ở sứ đoàn quán, Vương Thạch Tỉnh và Đại Chiến Kiêu vào cung phục mệnh. Chờ Hoàng thượng định thời gian cụ thể, mới có thể tiếp kiến sứ đoàn Hồ Quốc. Khi hai người rời đi, đô úy Kha Thấm Vương oán hận nói: "Chủ thượng, hoàng đế Đại Yến Quốc thực khinh người quá đáng!"
Kha Thấm Vương biểu tình tối tăm nói: "Để bọn họ kiêu ngạo đi. Còn tên Trung Dũng Hầu kia, xem hắn đến lúc đó còn có thể cười nổi hay không."
Đông Lâm điện, khi Đại Chiến Kiêu nói rõ tình huống sứ đoàn Hồ Quốc xong, thì Vương Thạch Tỉnh cũng bẩm báo hắn nói gì với sứ đoàn Hồ Quốc cho Vĩnh Minh Đế nghe. Vĩnh Minh Đế nghe xong chỉ gật gật đầu, sau đó nói: "Ông lão phải bốn ngày sau mới có thể hồi kinh, chờ khi Ông lão hồi kinh, trong cung sẽ mở tiệc chiêu đãi sứ đoàn bốn nước. Phiêu Kị tướng quân, Quân hậu muốn gặp ngươi, ngươi đi đi."
"Tuân chỉ."
Đại Chiến Kiêu rời đi, cũng minh bạch là mình đã đoán sai, xem ra là ý của Hoàng thượng, Vương Thạch Tỉnh đối với sứ đoàn Hồ Quốc như vậy chắc là ý của Hoàng thượng.
Đại Chiến Kiêu đi rồi, Vĩnh Minh Đế lại hỏi Vương Thạch Tỉnh: "Ngươi cảm thấy Hồ Quốc đến vì mục đích gì?"
Vương Thạch Tỉnh nhíu mày nói: "Tên Kha Thấm Vương kia thái độ rất cường ngạnh, nhất định muốn năm trăm người toàn bộ vào kinh, nếu đúng như bọn họ đến là muốn cầu hòa, vậy việc làm bọn họ chẳng phải là trước sau mâu thuẫn? Hoàng thượng, thần không hiểu lắm, nhưng Vân An từng nói với thần, 'không phải tộc ta, tất có dị tâm', Hồ Quốc không phải muốn cầu hòa với Đại Yến ta, chỉ là bây giờ bọn họ yếu thế, một khi bọn họ cường đại lên, nhất định sẽ tiến công Đại Yến ta. Lần này sứ đoàn Hồ Quốc đến, thần không cho rằng bọn họ thiệt tình cầu hòa, hoặc là có tính kế; hoặc là, vì tiên thủy."
Vĩnh Minh Đế nheo nheo mắt, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, không phải tộc ta, tất có dị tâm......
Quân hậu đã sáu năm không gặp Đại Chiến Kiêu, đối phương khó được có thể trở về, Quân hậu tất nhiên rất cao hứng. Trong nhà trưởng bối đều không ở, Quân hậu giữ Đại Chiến Kiêu lại cùng ăn cơm. Đại Chiến Kiêu tuy rằng rất muốn gặp cha nhỏ và đệ đệ, nhưng chỉ có thể tạm thời áp xuống thấp thỏm. Giữa trưa Vĩnh Minh Đế cũng không đến, Quân hậu và Đại Chiến Kiêu hai người cùng ăn cơm, khi Đại Chiến Kiêu biết đồ ăn trên bàn đều do đệ đệ làm, hắn – người trước nay đổ máu không đổ lệ, lại không thể khống chế được khóe mắt phiếm hồng.
Lúc này ở phủ Trung Dũng Hầu, đã bố trí xong. Người Đại gia ở kinh thành đều ở chỗ này. Mọi người thất thần ăn cơm trưa, nôn nóng chờ đợi. Khi hạ nhân thông báo Phiêu Kị tướng quân tới, cửa phủ Trung Dũng Hầu mở rộng. Cho dù là người đối với nhận thân từ trước đến nay đều bình tĩnh, Thiệu Vân An khắc chế không được mà có chút kích động. Đại Chiến Kiêu ảo tưởng rất nhiều tình huống khi gặp lại đệ đệ, nhưng khi nhìn thấy, lại phát hiện, những ảo tưởng mà mình nghĩ không có cái nào khớp cả.
Đệ đệ hắn, khi gặp mặt, đã là thê người khác, to bụng, trong trí nhớ bộ dáng đệ đệ ở mười mấy năm sau, đang đứng trước mắt mình, dung mạo vẫn ngây ngô như cũ, cũng còn vẻ non nớt giống như trong trí nhớ của hắn. Khi Đại Chiến Kiêu phản ứng lại, hắn đã ôm lấy đệ đệ, nghẹn ngào.
Nước mắt Đại Chiến Kiêu trào ra, nam nhi từng chinh chiến xa trường nay lại rơi lệ đầy mặt. Bên tai là lời nói hùng hồn đệ đệ khi còn nhỏ: "Ca, khi đệ trưởng thành cũng muốn giống như gia gia, đại bá và cha trở thành Đại tướng quân, giết Hồ tặc!"
"Được!"
Đệ đệ hắn không trở thành Đại tướng quân, mà là thành thê người khác, nay còn vì đối phương hoài hài tử.
Không biết là do mang thai, hay là bị Đại Chiến Kiêu ảnh hưởng, nước mắt Thiệu Vân An cũng không thể nhịn xuống. Vương Thạch Tỉnh, Túc Thần Dật vội vàng khuyên y, hơn nửa ngày, hai huynh đệ mới tách ra. Đại Chiến Kiêu lúc này mới tỉ mỉ đánh giá đệ đệ, Thiệu Vân An cũng nghiêm túc quan sát đối phương. Đại Chiến Kiêu so với y lớn hơn hai tuổi, lúc này nhìn qua lại không nhỏ hơn Vương Thạch Tỉnh là mấy. Hàng năm ở biên quan, chịu khổ hàn, ăn mặc chi phí đều kém cỏi, Đại Chiến Kiêu sao có thể trẻ trung được. Màu da Đại Chiến Kiêu đen, đôi mắt giống như Thiệu Vân An to sáng có thần, trên người có khí chất của võ nhân, đó là do rèn luyện nơi sa trường. Huynh đệ hai người cầm tay đi vào chính sảnh, Đại Chiến Kiêu lúc này vấn an cha nhỏ, cô cô.
Sở dĩ mọi người đều ở phủ Trung Dũng Hầu, vì thứ nhất, Thiệu Vân An có thai, mọi người xem y như động vậy quý hiếm mà cẩn thận chăm sóc; thứ hai cũng để Đại Chiến Kiêu nhìn xem Thiệu Vân An sinh hoạt, để hắn yên tâm. Túc Thần Dật đáng tiếc, phu quân không cùng trở về, bất quá hắn cũng rất cao hứng, đại nhi tử đã trở lại, hắn vừa đau lòng vừa kích động. Đại Chiến Kiêu không như Thiệu Vân An tưởng tượng thâm trầm, tương phản, hắn rất thực sinh động. Chuyện biên quan hắn nói ra chỉ có thú vị, không hề có gian khổ và nguy hiểm. Thiệu Vân An rất nhanh liền thích người ca ca này.
Đại Chiến Kiêu đưa lễ vật cho mọi người trong nhà, vì phải hộ tống sứ đoàn Hồ Quốc, nên hắn không có nhiều thời gian chọn lựa, đều là do ngày thường hắn sưu tập một ít, còn có một ít đặc sản từ Hồ Cáp Nhĩ Quốc, bất quá hắn vẫn đặc biệt mang cho Thiệu Vân An một phần đại lễ, là một tấm lông cáo. Hắn không biết Thiệu Vân An mang thai, không có chuẩn bị quà cho cháu trai/cháu gái, nên liền đem đao bên người lấy ra. Người Đại gia, mặc kệ là nam hay nữ đều luyện võ, cho nên đao này làm lễ vật hoàn toàn thích hợp.
Đưa xong lễ vật, Đại Chiến Kiêu đặc biệt lấy ra một cục đá đưa cho Thiệu Vân An, nói: "Thiên tuế muốn ta tìm quặng ngọc, ta dựa theo ý ngươi để tìm khối nguyên thạch, xung quanh Hổ Hành Quan và Dạ Hành Quan đều không có, thủ hạ ta nói nói quê nhà bọn họ có loại đá này, ta phái người đi tìm, ngươi xem có phải là thứ này hay không?"
Thiệu Vân An nhìn một cái liền nhìn ra đá này là nguyên thạch, bất quá vẫn phải cắt ra mới biết. Không nghĩ tới ca ca đối với chuyện này để bụng như vậy. Thiệu Vân An đặt cục đá đặt ở một bên, nói: "Vất vả ca ca. Lát nữa ta sẽ gọi người đưa đi cắt, nếu đúng vậy, ca ca chỉ cần nói địa điểm là được."
"Được!"
Đại Chiến Kiêu rất hy vọng nguyên thạch đệ đệ muốn là cái này.
Lúc này, Vương Thư Bình đến: "Chính quân, Ô Chân công chúa cầu kiến, đang ở ngoài cửa."
"Mau mời."
Vương Thư Bình thỉnh đối phương đi vào, Thiệu Vân An nói với Đại Chiến Kiêu: "Ca, Ô Chân công chúa là người bộ lạc Đại Sơn, cũng là người dẫn sứ đoàn bộ lạc Đại Sơn đến."
Đại Chiến Kiêu gật gật đầu.
Rất nhanh, Ô Chân công chúa đến, phía sau nàng là hai gã thị vệ. Thiệu Vân An mỗi lần gặp Ô Chân công chúa, hai người kia đều bên cạnh. Ô Chân công chúa trước hướng Thiệu Vân An hành lễ, sau đó nhìn Đại Chiến Kiêu. Đại Chiến Kiêu khi đối phương vừa xuất hiện thì luôn nhìn đối phương.
"Ô Chân công chúa, đây là ca ta, Đại Yến Phiêu Kị tướng quân."
"Tiểu đại tướng quân, nghe danh đã lâu." Ô chân.
"Công chúa bộ lạc Đại Sơn, kính đã lâu." Đại Chiến Kiêu.
Ánh mắt hai người giao nhau một lát, đồng thời tách ra. Ô Chân công chúa nhìn Thiệu Vân An: "Chính quân, ta đế là có việc bẩm báo."
Đám người Túc Thần Dật, Thẩm Băng và Đại Huỳnh Hương lập tức rời đi, chỉ để lại Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An và Đại Chiến Kiêu ba người. Cửa chính sảnh đóng lại, Ô Chân biểu tình ngưng trọng: "Chính quân, ta thấy sứ đoàn Hồ Quốc vào kinh, trong đó có một người nhiều năm trước từng đến bộ lạc Đại Sơn ta. Lúc ấy ta còn nhỏ, nhưng đối với người nọ ký ức khắc sâu. Người nọ đến bộ lạc Đại Sơn ta khiêu chiến dũng sĩ bộ lạc, người nọ thân thủ không tầm thường, thủ đoạn lại tàn nhẫn hung tàn, từng giết mấy chục dũng sĩ bộ lạc ta, sau đó phụ vương ta hạ lệnh đuổi giết người này, người này biến mất đến tận bây giờ, không nghĩ đến hắn lại là người Hồ Quốc, hoặc cũng có thể là đến cậy nhờ Hồ Quốc."
"Người nọ tên là gì, diện mạo như thế nào?" Đại Chiến Kiêu lập tức hỏi.
Ô Chân công chúa nói: "Tên ta nhớ không rõ, nhưng vĩnh viễn không quên diện mạo người nọ. Là người trong sứ đoàn Hồ Quốc, người có râu quai nón, trên mặt có vết sẹo hình chữ thập. Người nọ lúc trước đến bộ lạc Đại Sơn, trên mặt đã có vết sẹo hình chữ thập, cho nên ta nhớ rất rõ."
Đại Chiến Kiêu nói: "Sứ đoàn Hồ Quốc lần này đến đều là dũng sĩ Hồ Quốc, diện mạo người nọ xem ra là người Hồ Quốc, nếu hắn thật sự thân thủ bất phàm, đầu quân cho triều đình cũng là chuyện bình thường. Huống hồ người Hồ vốn giết người không gớm tay."
Ô Chân công chúa lại lắc lắc đầu, nói: "Người nọ ở bộ lạc Đại Sơn ta làm toàn việc ác, đặc biệt háo sắc, phụ vương ta hạ lệnh đuổi giết hắn không chỉ vì hắn giết dũng sĩ bộ lạc ta, cũng vì hắn cưỡng hiếp bạo hành thiếu nam thiếu nữ bộ lạc Đại Sơn ta cho đến chết. Hắn hiện giờ ở sứ đoàn Hồ Quốc, ta sợ hắn ỷ vào thân phận sứ đoàn mà làm chuyện ác ở kinh thành, các ngươi nên đề phòng."
Đại Chiến Kiêu minh bạch ý Ô Chân công chúa. Hắn đoán Kha Thấm Vương đem một người như vậy theo là có dụng ý. Thiệu Vân An lên tiếng: "Cảm ơn công chúa nói cho chúng ta biết. Nơi này là Đại Yến, tên gia hỏa kia nếu cho rằng mình là người sứ đoàn, chúng ta không thể làm gì hắn, mà ở Đại Yến ta làm xằng làm bậy, ta chỉ có thể nói hắn quá ngốc quá ngây thơ, võ công dù cao cường cũng sợ đao kiếm, hắn nếu quản không được bản thân, vậy chỉ chờ bỏ mạng. Bất quá Tỉnh ca, huynh nên nói cho Hoàng thượng, để phòng bị, không thể để những tên Hồ tặc đó gây tai họa cho bá tánh."
Vương Thạch Tỉnh đứng lên: "Ta tiến cung." Hướng Ô Chân công chúa hành lễ: "Đa tạ công chúa nhắc nhở."
"Bộ lạc Đại Sơn ta cũng thống hận người Hồ, bọn họ nếu dám làm càn, bộ lạc Đại Sơn ta nhất định không đứng nhìn bàng quan."
"Công chúa đại nghĩa!"
Vương Thạch Tỉnh lập tức tiến cung, Đại Chiến Kiêu không đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro