Chương 18
“Vong Cơ, cho dù chúng ta lấy độ hóa làm đầu cũng không nên tự tiện xông địa phận Giang gia rồi ngăn cản Giang tông chủ.” Hắn bị phạt, Lam Hi thần đến đưa thuốc cho hắn tạm thời nhắc nhở nhẹ.
Cô Tô Lam thị bị tổn hao khá nghiêm trọng, không có khả năng vào lúc này hắn Lam Hi Thần làm tông chủ lại phân tâm đi nâng đỡ đệ đệ được, chỉ có thể khuyên người thu liễm một chút.
Sáng nay người của Giang tông chủ đến cửa đòi một câu giải thích làm hắn ứng phó mệt cực, đã thế còn làm tổn hại thanh danh Lam gia, hắn đi giải quyết cũng thật là đau đầu.
“... Vâng, huynh trưởng.”
Giá như mà Lam Vong Cơ hiểu chuyện chút thì tốt, Lam Hi Thần nghĩ.
Chẳng qua đợi Lam Vong Cơ hiểu chuyện thì cũng đã muộn.
Thanh đàm hội lần này do Giang gia tổ chức, Giang Trừng ngồi trên ghế chủ tọa, hạ mắt nhìn xuống một mảnh ồn ào, rõ ràng không ai coi hắn ra gì. Còn mấy tên lần trước bị lộ bí mật gia tộc nữa, vậy mà vẫn có thể đến đây nói xấu hắn, quả thực buồn cười.
Lam Khải Nhân nhìn cách Giang Trừng một tay sắp xếp thanh đàm hội thì rất ngạc nhiên, bởi vì mấy năm nay chiến tranh nên chưa từng tổ chức lại, đối với Giang Trừng đây vẫn là lần đầu tiên đứng ra tổ chức, vậy mà có thể chuẩn bị tốt như vậy khiến ông không nhịn được nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng. Bỗng Giang Trừng thình lình nhìn lại, nở một nụ cười kỳ quái khiến ông suýt chút nữa giật bắn lên.
“Lam lão tiên sinh, nghe nói Lam gia bị quỷ khí tràn vào, không biết tiên sinh có biết tại sao không?”
Giọng nói của hắn âm trầm thực, cả sảnh đường đều yên tĩnh lại.
Giang Trừng tu quỷ đạo không gây quá nhiều sóng gió nên mọi người vẫn chưa biết tu quỷ đạo dẫn đến điều gì, Lam Khải Nhân cũng không ngại dấu diếm, đúng sự thật nói: “Khi ấy Ôn Nhược Hàn tấn công Lam gia, vào tình thế bất đắc dĩ Ngụy Anh chỉ có thể sử dụng quỷ đạo chống lại, giảm thiểu thương vong.”
Lam Khải Nhân nói như Ngụy Vô Tiện thật sự dùng quỷ đạo chặn đứng Ôn Nhược Hàn, dẫn đến bách gia một trận thổn thức. Và không thể thiếu phần châm chọc hắn Giang Trừng, nói Ngụy công tử thiên chi kiêu tử, có thể chống lại Ôn Nhược Hàn trong khi quân doanh bị đánh tan tác, còn Giang Vãn Ngâm thì tu bao lâu vẫn không có thành tựu gì.
“Bất đắc dĩ…” Lẩm nhẩm vài lần câu này, hắn ra vẻ ngạc nhiên, “Lam gia từ trước đến nay không động vào tà môn ngoại đạo, chẳng lẽ vì bất đắc dĩ liền có thể công khai sử dụng quỷ đạo sao?”
Nói cứ như hắn không tu quỷ đạo bao giờ.
Lam Khải Nhân nhíu mày, nói: “Giang tông chủ nói vậy là có ý gì? Chúng ta chưa bao giờ cho phép sử dụng oán khí, chuyện khi ấy chỉ là quá nguy cấp.”
“Nói vậy tức là, hiện tại đối với Lam gia diệt tiểu tà ám cũng là chuyện cấp bách?” Giang Trừng từ trên ghế chủ vị đứng dậy, từng bước đi xuống. “Nếu Lam gia khó khăn đến vậy, Giang gia ta cũng sẵn sàng chi người giúp đỡ.”
Câu nói này có phần tương đồng với câu nói hôm trước của Lam Khải Nhân đối với hắn, nghe vậy ông bắt đầu cảm thấy có nguồn hoả bốc lên trong lòng ngực.
Mấy người họ Lam cũng đứng dậy, nghênh diện Giang Trừng tiến tới. Lam Khải Nhân nghiêm nghị nói: “Giang tông chủ, cẩn thận lời nói. Ngoại trừ lúc ấy thì Lam gia chúng ta chưa bao giờ cho phép oán khí!”
Lam Vong Cơ thấy Giang Vãn Ngâm liếc Ngụy Vô Tiện, không tự chủ nghiêng thân chắn ngang tầm mắt hắn.
“Thật không? Kia Ngụy công tử không phải người Lam gia sao?” Giang Trừng làm như tự hỏi, rồi lại nói ra sự thật không ai ngờ đến, “Ta thấy hắn sử dụng oán khí rất hiên ngang cơ mà.”
Cảm nhận đệ đệ lại chuẩn bị gọi tục danh của Giang tông chủ, Lam Hi Thần bèn vội vã đè lại tay hắn, ra hiệu im lặng. Lần trước vì đệ đệ nhất định phải cứu vớt tà ám đã khiến Lam gia thanh danh suy giảm rồi, nếu còn làm trò ở bách gia trước mặt đắc tội Giang gia thì hắn gánh không nổi hậu quả.
Lam Khải Nhân bỗng nghĩ đến lời đồn Giang tiểu công tử luôn luôn ghen ghét với sư huynh, trước giờ không nghe thị phi, hiện tại hắn lại tin rằng Giang Vãn Ngâm thật đang muốn làm khó Ngụy Vô Tiện. Mà đã là người Lam gia, hắn nhất định không để Ngụy Vô Tiện chịu ủy khuất.
“Ngụy Anh không hề sử dụng oán khí, nếu Giang tông chủ khăng khăng nói vậy thì cần thiết đưa chứng cứ.”
Giang Trừng cười khẩy, nói: “Vô thủy vô chung, Ngụy công tử đã không thể nào dùng linh khí, vậy nguồn năng lượng trong phù chú từ đâu mà ra?” Hắn quay ra nói với tất cả mọi người: “Hơn nữa vì sao chỉ có Ngụy công tử họa được phù chú, đổi lại là người khác thì không được?”
Hắn than thở: “Quá rõ ràng, hắn sử dụng quỷ đạo vào họa bùa chú.”
Mọi người hốt hoảng, không ngờ được Diệu Dương Quân trong miệng bọn họ lại lén lút dùng quỷ đạo. Mà trước đó chính hắn cũng là người khuyên Giang Vãn Ngâm nhiều nhất, hiện tại lại đi đến bước đường này.
“Việc này… không thể nào!” Lam Khải Nhân cũng thật sự hoảng.
“Có cái gì không thể, hắn sớm đã tu luyện, bằng không ngày ấy cũng không thu hút được nhiều oán khí như vậy đi vào Vân Thâm Bất Tri Xứ.”
Lời nói như sấm bổ ngang tai, Lam Vong Cơ không hiểu gì giữ chặt tay Ngụy Vô Tiện, hỏi: “Thật như vậy?”
Ngụy Vô Tiện rũ đầu, hắn điều chỉnh xong gương mặt vô tội rồi mới ngẩng lên trả lời: “Vì tư liệu ta tìm thấy trong Lam gia, ta nghĩ là được phép nên mới... Xin lỗi Lam Trạm, nếu các ngươi không thích thì ta từ bỏ.”
Mọi người: Lam gia thế mà tàng cấm thư ma đạo, uổng cho bách gia gọi bọn họ hai chữ quân tử.
Giang Trừng nhếch môi cười, cười Ngụy Vô Tiện càng nói càng hỏng, Lam gia thu hắn về kết cục kết cục cũng quá thảm, thế này danh xưng quân tử còn đâu.
Lam Khải Nhân tức run người chỉ vào Lam Vong Cơ hỏi: “Ngươi dám để hắn vào mật thất?!” Mật thất chỉ có người Lam gia chính thống mới được đi vào, thế mà hắn lại dám để một tên khách khanh tiến đến! Như ngộ ra tâm ý của Lam Vong cơ, hắn che lại ngực lạnh giọng nói: “Ngươi có biết mình đang làm cái gì không?!”
Lam Vong Cơ sẽ không nói nhiều, cúi đầu xác nhận: “Xin lỗi thúc phụ.”
Nghĩ đến cảnh tưởng Vân Thâm tan hoang, oán khí lan tràn Lam Khải Nhân cảm giác mình muốn ngất xỉu. Hắn tức giận buông lời trục xuất hai người, dứt khoát tuyên bố bọn họ không can hệ Lam gia, mặc cho Lam Hi Thần tuyệt vọng khuyên nhủ. Đúng là Lam Vong Cơ đã quá được nuông chiều nên mới thành ra như vậy.
Thanh đàm hội hôm thứ hai Lam gia liền đem cổ tịch tới, trước mặt bách gia châm lửa đốt. Vài cơn gió hè gợi lên, thổi tro tàn bốc lên bầu trời, từ hôm nay lại không ai có hướng tu tập quỷ đạo. Bỗng Giang Trừng thấy một mẩu giấy nhỏ dưới mũi dày vẫn đang cháy xém, trước khi hoàn toàn biến mất hắn chỉ kịp nhìn thấy hai chữ.
Là “tư quân” cùng một chữ “Tiết”.
Một khoảng thời gian sau hắn cuối cùng cũng tìm thấy mộ Tiết tiểu thư. Nàng không được nhập vào gia phả Lam gia nên cũng không được táng chung với đạo lữ là Lam Kỳ, nàng được đặt ở nơi tươi đẹp nhất, trái ngược hoàn toàn Loạn Táng Cương.
Nghe nói nơi này có nhiều đom đóm nên hắn quyết định đi vào ban đêm, sau đó hắn liền hối hận, không chỉ mỗi đom đóm xuất hiện mà côn trùng cũng nhiều cực. Hắn đặt Trần Tình lên mộ nàng, cảm thấy quá là vô nghĩa, cuối cùng do tiếc công nên hắn chịu đựng muỗi cắn tạm thời dừng bước.
Vì sắp trung thu lên mặt trăng cực kỳ sáng, hiếm khi hiện ra hình dáng tròn vành vạnh, ngẫu nhiên lại làm hắn nhớ tới Ôn Nhược Hàn.
Y khi ấy là ngồi ở trên nơi cao nhất của thành Bất Dạ Thiên, rũ bỏ một thân tông chủ phục ngồi uống rượu, dáng vẻ này vừa nhìn thấy thì cũng giống người thường.
Hắn biết đối với bọn hắn làm người thường là thứ gì đó quá xa xỉ, cầu mà không được, bởi vừa mới sinh ra đã xác định cả đời phải làm người lãnh đạo. Giống như hắn đời trước, phải tỉnh táo trong mọi trường hợp, phải cân nhắc lợi ích tập thể trước người thân, phải một mình suy xét tất cả. Hắn không được giống người thường bộc lộ cảm xúc ra ngoài để người khác nắm bắt, vì đó cũng không ai hiểu hắn cần gì.
Xong hắn lại lằng nhằng nói chuyện với y, bảo từ bỏ hết thì rất nhẹ nhõm, thế mà y từ bỏ thật. Hắn còn biết thêm, gia văn nhà y là mặt trời nhưng bản thân y vẫn luôn hướng đến mặt trăng.
Thật là kỳ quái.
Hắn vẫn luôn nhìn mặt trăng cho đến khi xuất hiện dị tượng. Đom đóm xuất hiện ngày càng nhiều làm một vùng bừng sáng, từ nơi sáng nhất lại có một dáng người. Khi hắn cất tiếng lên làm Giang Trừng trượt chân, suýt nữa ngã xuống con suối ven đó, may mà có người đỡ lại.
Khi Giang Trừng muốn nói lời cảm tạ thì bệnh cũ lại tái phát, hắn đơ luôn, hắn thề ngoài mẹ ra hắn chưa thấy vị tiên tử nào đẹp như vậy. Tiết Hoa nhíu mày, Giang Trừng ngại ngùng khụ khụ lấy thanh, nghĩ về nhà nhất định phải chữa bệnh nhan khống.
“Cảm tạ ân công, tại hạ tên Tiết Hà.” Tiết Hà cong lưng nói, làm Giang Trừng hoài nghi có phải tên này cùng thứ oán khí mất dạy kia có phải là một hay không.
Đã vậy hắn cũng không thể dùng cách nói chuyện với oán khí được, chuẩn mực trả lời: “Tiết công tử khách khí, khi ấy ngươi giúp ta mà ta lại vô tình để ngươi bị diệt mất…” Sau đó tỏ rõ vẻ tiếc nuối.
Đáng lẽ như bình thường hắn nhất định nói thẳng không phải ngươi tiêu rồi sao, quay lại kiểu gì vậy.
Tiết Hoa cảm thấy cuộc nói chuyện có vẻ không đúng, oán khí không triệt đi còn để làm gì, không lẽ hai người muốn cộng sinh?
Sau khi được hai người- không không, hai linh hồn giải thích mọi thứ hắn mới hiểu được vì sao. Là Tiết Hoa vì tư thù cần thiết dùng đến quỷ đạo, nửa đường báo oán ngẫu nhiên nhảy ra Lam Kỳ ngăn chặn nàng tiếp tục tạo nghiệp, Tiết Hà lúc đó gánh hai việc là ngăn cản Lam Kỳ và làm vật thí nghiệm cho Tiết Hoa nên trong một tháng đã bỏ mạng. Vì điều kiện không cho phép độ hồn, Tiết Hoa chỉ còn cách bảo quản hồn phách Tiết Hà trong một cây sáo.
Có thể cố sự năm đó hắn không cần thiết biết cho nên câu chuyện được giản lược đi rất nhiều, cách kể của hai người kia cũng giống như hai người chỉ là khán giả, không có một từ ngữ nào miêu tả cảm giác của bọn họ.
_Hết chương 18_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro