Chap 18

Mệt mỏi qua đi, anh ôm chặt cô trong lòng như trước đây, đầu vùi vào mái tóc tản ra mùi thơm thoang thoảng của cô.

Cô vốn nên ôm lấy anh ngủ thật ngon, nhưng lúc này, cô lại mở to hai mắt nhìn trân trân vào khuôn mặt vô hại lúc ngủ say của anh. Dần dần hốc mắt cô nóng rực, tầm mắt mơ hồ.

Hồi lâu, nước mắt ngưng tụ trong hốc mắt rốt cuộc cũng từ từ chảy xuống.

"Yerim. . . . . ." Khi ân ái anh cất giọng trầm khàn gọi cô.

"Yerim. . . . . ." Khi anh ngả đầu ngủ say hôn cô nồng nhiệt.

. . . . . .

Khoảnh khắc này, trong đầu cô bắt đầu thoảng qua giọng nói trầm thấp, hơi thở gấp gáp khi anh gọi cô đêm nay.

Trong trí nhớ, anh chưa bao giờ đụng chạm cô dịu dàng như đêm nay, làm cô không thể nào kiềm chế được mà đắm chìm vào dục vọng nóng bỏng của anh, nhưng. . . . . .

Tại sao trong mắt anh cô đã hoàn toàn biến thành Yerim rồi, thậm chí lúc hai ăn ý nhất, anh từ từ nhắm mắt vẫn có thể gọi cô "Yerim" nồng nàn như vậy. . . . . .

Mặc dù trước đó không liên quan gì đến thân phận Yerim này, anh cũng chưa từng gọi cô "Ji Eun" dịu dàng như vậy, anh chưa bao giờ gọi tên một người phụ nữ nào như vậy. . . . . . Nhưng đêm nay, anh lại gọi cô "Yerim" thương yêu như vậy, trìu mến như vậy, dường như bỏ qua lúc nào cả. . . . . .

Nước mắt rơi lặng lẽ, Ji Eun cắn mạnh lên bờ môi, cố gắng đè nén sự chua xót dâng lên nơi cổ họng.

Lòng cô rất đau. . . . . .

Bởi vì anh đã hoàn toàn xem cô là Yerim.

Cô vẫn luôn suy nghĩ, nếu đêm đó anh không điều tra được cô là Yerim thì anh còn có thể liên lạc với cô nữa không?

Cô có thể khẳng định được đáp án của anh Sẽ không!

Cho dù họ đã từng thân mật được ba tháng, ở trong lòng anh, cô mãi chỉ là một bạn tình có thể chiều theo ý của anh bất cứ lúc nào, cho nên khi anh biết được tin tức về Yerim, anh mới có thể lạnh lùng như vậy, chấm dứt với cô quyết tuyệt như vậy. . . . . .

Cuộc sống ba tháng trước đây thuộc về Hwang Ji Eun và Kim Hanbin, nhưng mà về sau. . . . . . Ở trong lòng anh sẽ là cuộc sống giữa Hanbin và Yerim .

Cả đời phải phó mặc vào thân phận của Yerim để được anh cưng chiều yêu thương, đây thật sự là cuộc sống cô muốn sao?

Không. . . . . .

Ánh mắt mơ hồ mọng nước nhìn chằm chằm vào gò má gần trong gang tấc của anh, trong chớp nhoáng này, cô hạ quyết tâm.

Đúng vậy, nếu đêm nay người nằm dưới thân anh là Ji Eun, có lẽ anh sẽ không bao giờ bộc phát tình cảm dịu dàng si tình triền miên như thế. Thời gian tới, cho dù cô có thể vẫn được ở bên anh, nhưng cô cũng chỉ là thế thân cho người phụ nữ anh yêu thương sâu đậm . . . . .

Cô không muốn làm người thế thân như vậy. . . . . .

-----

Sắc trời sáng dần.

Hanbin đưa tay muốn ôm thân thể mỏng manh của Ji Eun vào lòng theo quán tính, nào ngờ không có gì trong tầm tay.

Hanbin ngồi bật dậy, con ngươi đen giảo hoạt liếc nhìn bốn phía vắng vẻ.

Dường như cô ta đã đi khỏi từ lâu, không khí thậm chí không còn mùi thơm thoang thoảng thuộc về cô ta nữa. . . . . .

Bỗng nhiên, ánh mắt sắc bén của anh lướt đến tờ giấy trắng muốt đặt trên tủ đầu giường.

Anh cầm tờ giấy lên, mặt trên có một hàng chữ tinh tế --

Hanbin, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh! Em chờ anh ở nhà hàng chúng ta dùng bữa lần đầu.

_____________

Hanbin không vội vã đến nhà hàng mà Ji Eun nhắc tới, chỉ khoác áo nhàn hạ dửng dưng đứng sát cửa sổ to lớn của khách sạn.

Điện thoại di động của anh chợt rung lên.

Anh ấn nút nghe.

Điện thoại di động vang lên giọng nói trêu ghẹo của Soo Jung, "Tổng giám đốc Kim à, 'tiểu công chúa' của cậu nói muốn gặp cậu, tôi thật sự không lay chuyển được cô ấy. Chừng nào thì cậu tới chỗ chúng tôi đây?"

Hanbin nói bình tĩnh, "Bây giờ không được."

Soo Jung không nhịn được khiển trách, nói: "Chị nói này em trai, chị của em bay tới từ nước Mỹ xa xôi chăm sóc vợ tương lai cho em, em không có thời gian đến gặp chị gái như chị đây cũng được, chẳng lẽ ngay cả dành chút thời gian đến gặp vợ tương lai cũng không có ư?"

Hanbin cầm ly rượu đỏ trong tay lên, khẽ nhấp một hớp, "Tối nay em sẽ qua."

Lúc này Soo Jung mới hài lòng bỏ qua cho Hanbin, "Ừ, vậy thì đi sớm một chút, Tiểu Yerim rất nhớ em đó. . . . . ."

Hanbin không nói gì nữa.

Soo Jung tò mò dò hỏi, "À, em và Ji Eun thế nào rồi? Chị rất tò mò, cô ấy sẽ lựa chọn như thế nào sau khi em và cô ấy đính hôn?"

Hanbin nói lạnh nhạt, "Cô ta sẽ lựa chọn thừa nhận với em." Anh cực kỳ nhạy cảm và cơ trí, có thể nhìn thấu Ji Eun dễ dàng.

"Trời ạ. . . . . ." Soo Jung kinh ngạc, "Cô ta thừa nhận với em rồi hả?"

Hanbin trả lời thản nhiên, "Cô ta đã hẹn em."

Soo Jung phát biểu cách nhìn, "Này. . . . . . em trai, cô ta đồng ý thừa nhận với em khiến chị rất bất ngờ. . . . . . Nói thật, lần trước sau khi nói chuyện với cô ây, chị cảm thấy cô gái này rất dịu dàng, sao mà chị không hề cảm thấy cô ta có tư tưởng xấu xa như vậy. . . . . ."

Đôi mắt đen sâu thẳm của Hanbin nhíu chặt, "Chị chỉ cần chăm sóc Yerim là được, những chuyện khác chị đừng hỏi!"

Soo Jung làm ra vẻ tức giận, "Hừ, không hỏi thì không hỏi. . . . . . Vậy em có thể nói cho chị biết không, nếu như cô ta thật sự thừa nhận với em, em có bỏ qua cho cô ta không?"

Hanbin không trả lời Soo Jung, cúp máy.

Soo Jung đã hiểu rõ lựa chọn của Hanbin, ngăn cách qua điện thoại mà còn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo rợn người đó, đủ để nói rõ Ji Eun sẽ có kết cục như thế nào.

-----

Ji Eun kiên nhẫn khuấy ly cà phê trong tay, bình tĩnh chờ anh tới.

Giây phút cô quyết định thẳng thắn với anh, cũng đã quyết định không còn quyến luyến anh nữa. Thật may là trước đây cô cũng chưa từng chờ mong có kết cục tốt đẹp với anh, vì vậy lúc này cô mới có thể bình yên chờ đợi anh như thế.

Cuối cùng chỉ đơn giản là cô và anh từ đây coi như người xa lạ, sau đó cô sẽ rời khỏi nhà họ Hwang. . . . . .

Nhưng, dù cho tương lai thế nào, cô tin tưởng lựa chọn ngày hôm nay của cô là chính xác.

"Tổng giám đốc Kim, Hwang tiểu thư đang chờ ngài ở chỗ ngồi gần cửa sổ."

Giọng nói cung kính của người phục vụ vang bên tai Ji Eun, cô hoàn hồn lại ngước mắt lên.

Bóng dáng hiên ngang rắn rỏi của Hanbin xuất hiện trước mặt cô, vẫn sang trọng tuấn tú như thường ngày.

"Hanbin." Cô gọi anh.

Anh đi tới gần phía cô, ngồi đối diện cô. "Tại sao không nói với anh tiếng nào đã bỏ đi?" Giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng điềm đạm.

"Em. . . . . ." Cô nhìn chằm chằm vào anh thật lâu, trong lòng lại do dự.

Hanbin nhìn thẳng vào ánh mắt do dự của cô, "Sao vậy? Có chuyện gì quan trọng muốn nói với anh ư?"

Ji Eun đột nhiên nhắm mắt lại, nhắc nhở mình từ tận đáy lòng, không thể do dự, không thể không muốn, không thể rơi lệ. . . . . .

Cuối cùng, cô thản nhiên ngước mắt nhìn anh, "Hanbin, thật ra em không phải là Ye. . . . . ."

Đúng lúc này, điện thoại Ji Eun vang lên tiếng tin nhắn.

Ji Eun đang nói thì bị cắt ngang, điện thoại để trên mặt bàn hiển thị nội dung tin nhắn --

Hwang tiểu thư, tôi đã điều tra được tung tích của tiểu thư Yerim. . . . . . Một năm trước, cô ấy đã chết ở Mỹ.'

Yerim đã chết Mỹ! !

Âm thanh này vang lên bên tai rõ ràng, điện thoại của Ji Eun trượt xuống, sắc mặt cô chợt trở nên tái nhợt.

Hanbib nhìn cô đầy lo lắng, "Sao sắc mặt em lại khó coi như vậy? Có chuyện gì sao?"

"Không. . . . . . Không có việc gì. . . . . . Xin lỗi, em ra ngoài gọi điện thoại! !" Dứt lời, Ji Eun nhặt điện thoại lên, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ăn.

Bởi vì vội vàng muốn biết đáp án, Ji Eun gần như mất tỉnh táo, bấm số điện thoại ba lần mới gọi được cho thám tử tư, "A lô. . . . . ."

"Hwang tiểu thư!" Trong điện thoại là giọng nói luôn tôn kính của thám tử tư.

Ji Eun nín thở hỏi, "Tin nhắn anh vừa gửi cho tôi là sao vậy?"

Thám tử tư nói như thật, "Là thế này. . . . . . Khoảng thời gian trước cô kêu tôi điều tra tung tích của tiểu thư Yerim. Mặc dù không có kết quả, nhưng tôi đã nhận tiền của cô thì không thể bỏ ngỏ. Hôm qua tôi đã điều tra được một năm trước tiểu thư Yerim đã mắc bệnh qua đời ở Los Angeles Mỹ!"

Bàn tay cầm điện thoại của Ji Eun run run, đôi mắt đau thương trợn to, không ngừng lắc đầu, "Tại sao lại như vậy? Không thể nào. . . . . . Yerim không thể nào. . . . . ."

"Hwang tiểu thư, đây là sự thật. Sáu năm trước, tiểu thư Yerim rời khỏi cha mẹ nuôi do cô ấy bị bọn buôn người bán sang Mỹ. Sau đó tiểu thư Yerim bị bán sang Mỹ, lưu lạc nhiều nơi tăm tối, thể xác và tinh thần bị tra tấn ba năm ròng ra. Một năm trước, tiểu thư Yerim nhiễm HIV không chữa được nên đã qua đời! !"

Nước mắt đã ngưng tụ nơi hốc mắt Ji Eun, cô vẫn khó chấp nhận, "Anh nói bậy. . . . . . Yerim không thể chết được, cô ấy không thể chết được. . . . . ."

Thám tử tư nói, "Tôi đã chuyển tài liệu chi tiết cho cô rồi. . . . . . Hwang tiểu thư, tôi biết tiểu thư Yerim là người rất quan trọng đối với cô, nhưng không thể thay đổi sự thật, tôi hi vọng cô cố thể nén bi thương!"

. . . . . .

Sau đó vẻ mặt Ji Eun dại ra, thân thể xụi lơ như thể mất hồn, may là Hanbin xuất hiện kịp thời ôm lấy cô.

Hanbin vô cùng lo lắng ôm cô vào lòng, "Cưng à, làm sao vậy?" Lúc này Ji Eun suy sụp bất lực, ánh mắt Hanbin cũng khó có thể nhìn thấu.

Ji Eun đột nhiên khóc lên thất thanh.

"Anh ôm em vào xe nghỉ ngơi một chút! !" Hanbin lập tức bế Ji Eun lên.

Bên trong xe, dù cho Hanbin lo lắng đến mức nào, Ji Eun vẫn không nói một lời, nước mắt cũng rơi không ngừng nghỉ.

Cuối cùng, Hanbin chỉ có thể nắm chặt tay Ji Eun, an ủi cô, "Không có chuyện gì, hãy nhớ rằng đã có anh."

Không biết qua bao lâu, nước mắt Ji Eun không còn chảy nữa, hai mắt sưng đỏ đến không thể nào nhìn người.

Hanbin vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Ji Eun trong lòng bàn tay, cho đến khi tâm trạng cô bình ổn lại, anh mới khẽ nói, "Bây giờ có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không? Còn nữa, em hẹn anh ra nói có chuyện quan trọng muốn nói với anh, đó là chuyện gì?"

Ji Eun lắc nhẹ đầu, cố gắng lên tiếng trong nghẹn ngào, "Hanbin, bây giờ em không muốn nói gì cả, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon, anh có thể đưa em về nhà không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro