Chap 24
Cô nhìn thẳng vào anh, gọi “Hanbin…” theo bản năng.
Chỉ một giây, anh đã rời mắt đi, cảm giác xa lạ như thể họ chưa từng biết nhau.
“Hanbin, Hanbin”
Cô ra sức gào lên, nhưng xe của anh không hề có dấu hiệm chậm lại.
Cô chán nản dựa vào thành ghế, ánh mắt sững sờ nhìn bóng xe mỗi lúc một xa.
Bống dưng, tài xế tốt bụng hỏi thăm “Cô à, có cần đi theo chiếc xe kia không?” Mặc dù tốc độ xe mình thua xa, nhưng trong thành phố hạn chế tốc độ, taxi muốn đuổi theo xe Hanbin cũng không khó khăn mấy.
Ji Eun nuốt lại sự chua xót nơi cổ họng “… Không cần”
“Được” Tài xế không nhiều lời hơn nữa.
……………………..
Trở lại nhà nghỉ, Ji Eun ôm chặt thân thể, co ro ở đầu giường.
Nhớ lại buổi chiều gặp nhau, nước mắt cô lại tuôn rơi lã chã….
Cô biết anh nhìn thấy cô, anh nhất định cũng nhận ra cô, nhưng, ánh mắt anh có thể bỏ qua cô dễ dàng như vậy sao?
Cô gọi anh nhiều như vậy, nhưng họ lại như những kẻ xa lạ mỗi lúc một cách xa…
Anh thật sự đã tống khứ cô ra khỏi cuộc sống của mình ư?
………………..
Cả đêm nay, cô lại không ngủ, sáng sớm hôm sau, để khỏi tiếp tục suy nghĩ lung tung ở nhà nghỉ, cô liền sang công ty lân cận tìm việc làm.
Cô vẫn cho là với trình độ học vấn cùng kinh nghiệm làm việc trước đó, mặc dù không thể có một công việc an nhàn ở một công ty lớn như trước đây thì ít nhất cô cũng tìm được một vị trí văn thư để duy trì ba bữa cơm no mỗi ngày, vậy mà, cô quên mất….
“Cô Hwang, ngại quá, chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ, với trình độ học vấn của cô, công ty chúng tôi không có vị trí nào thích hợp với cô…”
“Cô Hwang, xin lỗi, công ty chúng tôi không nhận người đã từng phạm tội”
“Cô Hwang, xin lỗi, mời cô đến công ty khác nộp đơn…”
…………….
Cô tự nhiên lại quên mất thân phận hiện nay của mình – một kẻ vừa mãn hạn ra tù.
Sự chua xót dâng lên nơi cổ họng, cô cố gắng trợn to mắt mới có thể giữ cho nướt mắt không tràn ra.
Đúng vậy, làm gì có công ty nào muốn thuê một nhân viên đã từng phạm tội? Với thế giới hai năm sau, hình như cô đã xa lạ không thể nào thích ứng nổi nữa….
Có lẽ vì Ji Eun vẫn cứ đứng trước cửa công ty, một nhân viên tốt bụng đến bên cạnh nhắc nhở “Cô Hwang, thật ra thì công ty chúng tôi không phân biệt đối xử với người đã từng phạm tội, chỉ có điều tội danh của cô quá mức nhạy cảm đối với chúng tôi… Nếu cô muốn tìm công việc văn thư e rằng sẽ rất khó khăn, hay là cô đến chợ việc làm hỏi xem, có lẽ sẽ tìm được công việc thích hợp.”
Chợ việc làm?
Đây là một từ chuyên môn xa lạ chừng nào, đến tận bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới. Một người tốt nghiệp đại học nổi tiếng ở Mỹ lại có thể luân lạc đến bước này…
“Mẹ… Meo…”
Trong đầu lại vang lên tiếng gọi non nớt của con gái, cô hít sâu một hơi, rồi mỉm cười cảm kích nói cảm ơn với người nhân viên thân thiện này.
Chuyện đã đến nước này, cô còn gì để đắn đo nữa?
Cô cần tiền, nếu không, cô và con gái không thể tiếp tục sinh tồn trên thế giới này được, lúc quyết định sinh con, cô chắc chắn đã phải nghĩ đến việc sẽ đối mặt với tất cả khó khăn, cho nên, bất luận gian nan trắc trở đến đâu, cô cũng phải kiên cường đối mặt.
Bắt một chiếc xe, cô không hề do dự bảo tài xế chở cô đến chợ việc làm.
Thật sự rất dễ tìm việc ở chợ việc làm, ở đây không quan tâm trình độ học vấn, bối cảnh ra sao, chỉ giúp người ta tìm được công việc thích hợp.
Đứng ở hàng dài, cô nhẫn nại chờ được gọi vào.
Khi những ánh mắt khác thường ném lên người cô, cô mới biết thì ra xung quanh cô không có ai cùng lứa tuổi, tới đây tìm việc hầu hết đều là người nhiều tuổi.
“Còn trẻ như vậy đã đến đây tìm việc, thật là không có tương lai”
“Nhìn cô ta gầy tong teo thế kia, liệu có bệnh gì không?”
……………
Những chuyện liên quan đến cô bắt đầu xôn xao trái phải, cô chỉ cảm thấy đôi mắt khô khốc, đành cụp mi cúi xuống.
Rốt cuộc đến lượt cô, người phỏng vấn gọi “Hwang Ji Eun”
“Có.” Cô lướt qua mọi người tới trước mặt người phỏng vấn.
Có lẽ ở chợ việc làm không hỏi han nhiều về kiến thức trường lớp, Ji Eun đột nhiên xuất hiện cũng khiến người phỏng vấn kinh ngạc.
Người đó không chắc chắn hỏi “Ặc, cô tới đây bán sức lao động?”
Ji Eun gật đầu “Đúng vậy, tôi muốn sớm tìm được một công việc thích hợp.”
Người phỏng vấn nghi ngờ quan sát cô “Em gái trẻ, em muốn tìm việc có thể vào nội thành, nơi này không có công việc nhàn hạ đâu.”
“Tôi biết rõ, nhưng nếu tìm được việc ở đây, tôi sẽ làm thật tốt.” Giây phút này, trong đầu cô chỉ có khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của con gái.
“Thế cũng được…” Người phỏng vấn không chất vấn Ji Eun nữa, chậm rãi hỏi “Cô cảm thấy mình thích hợp với công việc gì?”
“Tôi… tôi… không biết” Ji Eun trả lời. Thật ra, tốt nghiệp xong cô lập tức vào Kim Thị làm việc, công việc ở đó và công việc sau này của cô có lẽ là khác nhau một trời một vực. Cho nên, lúc này cô hoàn toàn không biết cô có thể làm gì.
Người phỏng vấn lại ngước nhìn cô, có lẽ vì thân thể gầy yếu và sắc mặt tái nhợt của cô khiến người phỏng vấn cảm thấy thương hại, đề xuất một công việc thích hợp cho cô “Tôi nghĩ, cô nên đến mấy khu nhà cao cấp trong thành phố chăm sóc vườn tược, không có vấn đề gì chứ?”
Ji Eun lập tức nói ngay “Tôi có thể làm được” Nếu không biết, cô có thể học, chỉ cần có công việc là được rồi.
Người phỏng vấn gật đầu “Được, bây giờ cô đi vào sẽ thấy một vị quản gia thuê cô, cụ thể giờ làm việc thế nào, cô hãy hỏi bà ấy”
“Được” Ji Eun nhanh chóng đứng dậy.
Đi tới phòng tiếp khách phía sau phòng khách, Ji Eun không ngờ rằng, vị quản gia ngồi trong phòng tiếp khách kia lại là… dì Han
Giây phút nhìn thấy dì Han, Ji Eun giật mình sững sờ.
Dì Han ngồi trên ghế salon cũng không dám tin vào mắt mình, từ từ đứng dậy, đôi mắt già nua nhìn thẳng vào Ji Eun, bỗng chốc dì Han không dám tin thốt lên “Tiểu thư?”
“Dì Han” Ji Eun gần như không thể khống chế lao đến bên dì Han, dùng hết sức lực ôm chặt người phụ nữ đã từng vô cùng yêu thương cô.
“Tiểu thư, thật sự là cô…” Dì Han nghẹn ngào.
Khóe mắt Ji Eun ửng đỏ, trái tim đau xót.
Dì Han nhẹ nhàng nâng gò má gầy gò của cô, nhẹ nhàng hỏi “Sao cô lại gầy như vậy, hai năm qua có phải đã chịu khổ rất nhiều không?”
Ji Eun không ngừng xua tay, cổ họng tắc nghẹn khiến cô không thể nói nên lời.
“Tôi thật sự đần quá, tôi quên mất hai năm qua cô ở…” Nói đến đây, dì Han dừng lại “Tiểu thư… xin lỗi, hai năm qua cũng không thể đến trại giam thăm cô.”
Ji Eun cố gắng ngăn lại sự nghẹn ngào, nở một nụ cười miễn cưỡng “Con không sao, hai năm qua rất tốt.”
Dì Han nhìn Ji Eun thật kỹ, đau lòng “Sao cô có thể tốt được chứ, ở nơi đó hoàn toàn không phải chỗ của người”
Ji Eun khẽ cười “À, tất cả đều đã qua rồi…”
…………
Hàn huyên qua loa, dì Han hỏi thăm Ji Eun “Tiểu thư, sao cô lại đến đây?”
“Con…” Ji Eun dừng lại một chút, ngay sau đó ra vẻ thoải mái nói “Con tới đây tìm một người bạn.” Cô không muốn dì Han biết hoàn cảnh khốn khó của mình lúc này, cô chỉ muốn giữ lại chút tự trọng trước mặt một người lớn mà cô đã từng thương yêu.
Dì Han cười nhẹ một tiếng “Tiểu thư, tôi chăm sóc cô hơn mười năm, bộ dạng cô nói dối tôi còn không nhận ra sao? Cô đến đây tìm việc làm?”
Ji Eun giật mình ngạc nhiên nhìn Dì Han.
Dì Han kéo tay Ji Eun sang, vỗ nhè nhẹ “Bé ngốc, đừng giấu giếm trước mặt dì Han, dì Han biết tình cảnh bây giờ của con…”
Ji Eun áy náy cúi đầu “Con xin lỗi, trước đây… đã lừa gạt mọi người”
Dì Han thương tiếc “Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa, huống hồ dì Han luôn tin con giấu giếm mọi người nhất định là rất khổ tâm… Nếu con cần tiền, dì Han có thể giúp con.”
Ji Eun lập tức xua tay “Không cần, dì Han mặc dù bây giờ con khó tìm việc, nhưng con có tay có chân, có thể nuôi sống mình. Con chỉ hi vọng cuộc sống sau này sẽ được yên bình”
Lại nói từ đó, dì Han đau lòng thở dài “Aizz, cho dù con phạm sai lầm, tại sao tổng giám đốc lại đối xử với con tàn nhẫn như vậy chứ?”
Nhắc tới Hanbin, Ji Eun lại nhớ lại cảnh họ gặp nhau hôm qua, cô hít một hơi thật sâu, nhún vai thoải mái “Anh ta làm như thế là chuyện đương nhiên, dù sao cũng do con lừa gạt trước…” Cô nghĩ là dì Han muốn nói Hanbin chẳng hề quan tâm đến cô.
Dì Han thoáng kích động “Chẳng lẽ trả thù một người nhất định phải dùng thủ đoạn hãm hại bỏ tù tàn khốc này sao?”
Hãm hại bỏ tù?
Ji Eun nghi ngờ nhìn dì Han “Dì biết con bị hãm hại bỏ tù?”
Dì Han nhanh mồm nhanh miệng “Tôi vô tình nghe ông chủ nhắc tới… Ông chủ nói tổng giám đốc Kim đã biết chuyện cô giả mạo tiểu thư Yerim từ lâu nên đã lập kế hoạch bỏ tù cô…”
Ji Eun trợn tròn mắt, không dám tin “Dì Han, dì đang nói gì vậy?”
Dì Han kinh ngạc “Cô không biết những chuyện này sao?”
Ji Eun khổ sở lắc đầu “Kế hoạch bỏ tù là thế nào? Dì Han, dì có thể nói rõ với con không?”
Nhìn vẻ mặt mờ mịt gấp gáp của Ji Eun, lúc này dì Han mới ý thức được cô không hề biết chuyện hai năm trước.
Dì Han nhẹ nhàng “Tiểu thư, cô thật sự không biết gì sao?”
Ji Eun lay nhẹ thân thể dì Han, khẩn cầu “Dì đã nhìn con lớn lên, con biết đã từng làm việc sai lầm khiến mọi người thất vọng, nhưng con thật sự có rất nhiều điều nghi ngờ, con rất muốn dì giải đáp cho con… Vừa rồi dì nói Hanbin lập kế hoạch bỏ tù con, rốt cuộc là như thế nào?”
Dì Han do dự chốc lát, cuối cùng vẫn kể lại chuyện Hanbin hãm hại bỏ tù cô năm đó.
Sau khi nghe xong, Ji Eun sững sờ rất lâu, dần dần, lệ che phủ đầy mắt cô.
Dì Han lo lắng gọi Ji Eun đang trong trạng thái mất hồn “Tiểu thư, tiểu thư, cô đừng làm tôi sợ, cô làm sao vậy?”
Rất lâu sau Ji Eun mới hoàn hồn, đôi mắt mơ hồ mờ mịt nhìn dì Han như thể dùng tất cả sức lực kìm chế sự chua xót, khóc khẩn cầu dì Han “Dì Han, dì có thể giúp con một chút không, con muốn gặp anh ta, con muốn hỏi anh ta cho rõ…”
Dì Han vội vàng lau nước mắt cho Ji Eun “Cô bé ngốc, đừng khóc… Tôi sẽ nghĩ cách.”
Cùng lúc đó, trong biệt thự sang trọng
Trong vườn, Hanbin nhàn nhã ngồi trong chiếc ô che nắng, trong tay anh là chất lỏng màu đỏ dập dềnh trong ly rượu, con mắt đen nhánh nhìn xa xăm.
Thành phố Seoul không hề nhỏ, nhưng cô và anh lại dễ dàng chạm mặt như thế.
Hai năm không gặp, mái tóc dài đen nhánh suôn mượt của cô đã biến thành mớ tóc khô vì thiếu chất, làn da không còn trắng nõn như tuyết giống ngày xưa, khuôn mặt cũng tái nhợt, cơ thể như chưa từng tao nhã xinh đẹp, gầy yếu như một tờ giấy…
Anh không ngờ, chỉ với một cái liếc mắt anh lại có thể nhớ nhiều đến vậy, trong đầu óc anh lúc này lại vang lên tiếng gọi gấp gáp của cô trong taxi…
“Hanbin, Hanbin…”
Anh nghĩ, thứ duy nhất không thay đổi vẫn là chất giọng không màng danh lợi của cô.
Đột nhiên, cổ anh được một người thân mật ôm lấy từ đằng sau, một giọng nói dễ nghe thì thầm bên tai “Hanbin, sao anh lại ngồi một mình ở đây?”
Hanbin nâng ly rượu trong tay khẽ nhấp một ngụm, không nói gì.
Người đó đi đến trước mặt anh, cướp ly rượu đỏ đi, không bằng lòng chu mỏ “Hứ, người ta đang nói chuyện mà anh chẳng thèm để ý.”
Hanbin ngước mắt liếc nhìn Yerim “Chẳng phải em nói mấy ngày nay phải ở nhà họ Hwang với cha mẹ sao?”
Yerim lẩm bẩm “Người ta chẳng phải cố gắng dành thêm thời gian cho anh đó thôi”
Một tay Hanbin kéo Yerim vào ngực, đôi môi lạnh lẽo áp sát cánh môi đỏ hồng đang cong lên của cô, con mắt đen mê ly nhìn cô đầy sâu xa “Định thế nào?”
Hơi thở nam tính nóng rực phả lên mặt cô, cô hiểu rõ lời nói đầy hàm ý của anh, vội vàng đưa tay khước từ đẩy anh “Đáng ghét.”
Hanbin thấy cô đã rời khỏi ngực mình, nâng ly rượu lên, bình thản nhấp một ngụm.
Yerim nhìn biểu tình khôi phục bình tĩnh của Hanbin, nhỏ giọng hỏi “Ặc, anh không giận chứ?”
Hanbin không nói gì.
Yerim thu hồi vòng tay ôm cổ anh, thì thầm “Trước đây anh cũng không phản ứng như hôm nay…” Đúng vậy, hai năm qua, đây là lần đầu tiên anh ‘mập mờ’ với cô như vậy.
Thật ra hai năm trước cô cũng đã từng yêu cầu anh không phát sinh quan hệ trước hôn nhân.
Cô thật sự không ngờ Hanbin lại ‘tôn trọng’ cô như vậy. Hai năm qua, đừng nói là cùng giường chung gối, ngay cả một cái hôn môi cũng không, nhưng anh vẫn che chở cưng chiều cô như cũ.
Cho nên, phản ứng hôm nay của anh khiến cô thấy rất lạ, thậm chí chưa kịp đáp lại.
Anh để ly rượu xuống đứng lên “Anh bảo tài xế đưa em về nhà họ Hwang, chiều anh còn có việc.”
“Anh không phải giận thật chứ? Hanbin, thật ra thì… nếu anh muốn… tối nay chúng ta… có thể…” Không ai biết, nếu hai năm trước không phải sức khỏe không cho phép, cô sẽ không dùng cái cớ hoang đường ‘muốn dành lần đầu tiên cho đêm tân hôn’, càng không lùi hôn lễ mà cô mong chờ nhất đến hai năm sau. Hôm nay thân thể cô đã lành lặn, cô không còn gì phải băn khoăn nữa.
Hanbin dừng bước, nói chậm rãi “Anh không giận…”
Yerim cúi thấp đầu, ngượng ngùng xoắn ngón tay “Vậy…”
Hanbin dịu dàng ôm vai cô “Nếu đây là chuyện em mong đợi từ đầu thì chờ đêm tân hôn đi.”
Yerim gật đầu bất đắc dĩ “Vậy… được rồi”
Hanbin hôn nhẹ lên má cô “Em ngoan ngoãn trở về nhà họ Hwang, anh còn có việc phải đi, mai anh sẽ đến nhà họ Hwang đón em”
Yerim khéo léo gật đầu “Được.”
……………………
Khách sạn Paradise, tại phòng 1618
Quản lý khách sạn mở cửa phòng cho Hanbin “Tổng giám đốc Kim, mặc dù hai năm chưa về nước nhưng chúng tôi vẫn giữ căn phòng này cho ngài, ngài có thể yên tâm ở, chúng tôi đều quét dọn hằng ngày.”
Hanbin khẽ gật đầu “Được.”
Quản lý khách sạn xong việc rời đi.
Anh ngồi lên ghế salon trước giường, đưa mắt nhìn cảnh đêm rực rỡ của đô thị phồn hoa. Gần như đã hai năm anh chưa nhìn ra ngoài từ cửa sổ sát đất này, thì ra, phong cảnh vẫn vậy.
Tối nay không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đi đến khách sạn này… Hai năm trước, anh đã từng nói không bao giờ muốn quay lại đây nữa.
Anh nhìn tất cả những thứ quen thuộc xung quanh, hình ảnh Ji Eun đột nhiên hiện lên rất nhiều…
Trên giường, cô ôm anh ngủ, dáng vẻ say sưa điềm tĩnh đáng yêu, hình như còn chảy nước miếng.
Hình ảnh chiếc giường lớn vắng vẻ đưa anh về thực tế, đang định đưa ánh mắt đi chỗ khác, đôi mắt nhạy bén lại liếc thấy trên tủ đầu giường có một cái túi dày cộm.
Anh đứng dậy đến bên tủ, lúc này mới phát hiện trong túi có một chồng thư sạch sẽ được xếp ngay ngắn.
Những bức thư rõ ràng đến từ trại giam, vì có dấu của bưu điện của trại giam nữ, bên ngoài phong thư là nét chữ phụ nữ ghi ba chữ “Kim Hanbin”
Anh lật chồng thư phát hiện tất cả đều gửi cho mình, có lẽ có vài chục bức.
Tim anh đập mạnh hơn, cầm đại một bức thư trong đó lên.
Trên tất cả các phong thư gần như đều mang theo hơi thở của cô, lúc mở bức thư ra, anh vẫn mơ hồ cảm nhận thấy mùi thơm nhè nhẹ của cô.
“Hanbin, đây đã là bức thư thứ ba mươi hai em viết cho anh rồi, sao anh vẫn chưa đến gặp em…”
“Hanbin, hôm nay em mệt quá, nếu lúc này có anh bên cạnh thì tốt biết mấy…”
“Hanbin, mọi người đều nói hôm nay em đã đi qua Quỷ môn quan, nhưng em không hề sợ hãi, bởi vì còn có một sinh mệnh khác phụ thuộc vào cuộc sống của em, đây là ngày vui vẻ nhất của em kể từ ngày vào tù…”
“Hanbin, em thật sự muốn ra khỏi trại giam, bất luận anh có còn ở Seoul hay không, sau khi ra ngoài, em sẽ đến tìm anh…. Nếu anh đọc được những bức thư này, hi vọng, anh sẽ chờ em. Em biết là bây giờ có lẽ anh đã có tình yêu mới, em không quấy rầy anh nữa, em chỉ muốn chính miệng giải thích mọi chuyện với anh.”
…………….
Anh chỉ mở tầm sáu bảy lá thư, nhưng lá nào dường như cũng thấm đẫm vết nước mắt.
Để những bức thư này xuống, anh đứng dậy mở cửa sổ ra, vẫn thả mình vào trầm tư như trước.
……………………
Hôm sau.
Hanbin lái xe đến nhà họ Hwang.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, anh nhấn nút trả lời.
Trong điện thoại là giọng nói réo rắt của Yerim “Hanbin, anh đã đến chưa? Ba mẹ muốn tối nay chúng ta ăn cơm ở nhà…”
Hanbin nhẹ nhàng nói “Anh đang trên đường, sắp đến rồi.”
“Được.”
Hanbin cúp máy, đúng lúc này anh phát hiện một cô gái gầy yếu mong manh đang đứng đằng trước.
Anh chạy xe chậm lại, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.
Gần như chỉ liếc mắt anh nhận ra cô, Ji Eun.
Ji Eun đứng giữa đường không nhúc nhích, bởi vì đây là con đường duy nhất để đến khu nhà cao cấp nhà họ Hwang, cuối cùng Hanbin cũng dừng lại.
Lẳng lặng nhìn anh trong xe, Ji Eun cảm giác trái tim như bị lăng trì đau đớn.
Hanbin mở cửa xe, đi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro