Chap 7
Hôm sau.
Ánh mặt trời sáng sớm dịu dàng xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu lam nhạt, chiếu xuống một đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ trong phòng. . . . . .
Do cảm giác ánh sáng nóng rực mà Ji Eun từ từ mở mắt ra, nhưng trong giây phúc mở mắt đó, một khuôn mặt đàn ông vô cùng điển trai lại không hề báo động trước lọt vào tầm mắt của cô.
"Ặc. . . . . ." Ji Eun không kiềm được phát ra một tiếng hô kinh ngạc, nhìn Hanbin gần trong gang tấc, trong đầu cô lơ đãng thoáng qua tất cả hình ảnh đã diễn ra đêm qua.
Tối hôm qua, anh không quan tâm cô hết lời cầu xin, áp cô trên tường. . . . . . Cô thậm chí không biết cô mất đi tri giác từ bao giờ, càng không biết anh ôm cô trở lại trên giường từ lúc nào.
Thật là ghê tởm! !
Trong lòng phiền não làm cho cô về với thực tế, tận đáy lòng cô chửi rủa anh ta vô số lần, cũng trong lúc vô tình lại chú ý đến vẻ mặt vô tội khi ngủ say như trẻ con của anh ta.
Nếu như nói trước đây chưa từng nhìn thẳng vào anh, thì lần này cô đã hoàn toàn thấy rõ ngũ quan của anh.
Lúc này anh ta tuấn tú rung động hơn khi nhìn anh ở khoảng cách xa, nếu như anh ta không xuất hiện chân thật trước mặt cô, cô quả thật không thể tin được trên thế giới này lại có một người đàn ông có khuôn mặt hoàn mỹ như thế. Hơn nữa, càng nhìn anh cô lại càng cảm thấy giữa họ có cảm giác quen thuộc khó hiểu, như thể anh có ma lực mê hoặc vô hình, dần dần hấp dẫn cô. . . . . .
Không, cô tuyệt đối không thể có cảm giác quen thuộc với anh ta như vậy. . . . . .
Điều chỉnh lại suy nghĩ, cô muốn ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra cánh tay to lớn của anh ta đã vững vàng chiếm giữ eo của cô từ lâu.
Cô dịch cánh tay của anh ra, tiếp theo rón ra rón rén nhảy xuống giường, nhanh chóng nhặt quần áo nằm dưới sàn nhà lên, chạy vào phòng tắm. . . . . .
Tối hôm qua cô cũng đã dặn dò người giúp việc giữ bí mật về hành tung giúp cô, nên ông bà Hwang cũng không biết chuyện cô rời đi lúc nửa đêm.
Vì vậy, sau khi Ji Eun rời khỏi khách sạn, cô không trở về Nhà họ Hwang, mà đi thẳng đến công ty.
Thật may là bây giờ cô làm việc ở tầng lầu dành riêng cho tổng giám đốc, cô đến muộn cũng không làm cho đồng nghiệp chú ý.
Trở lại chỗ ngồi trong phòng thư ký, cô còn chưa ngồi vào chỗ của mình, chuông điện thoại di động lại đột ngột vang lên.
Trên màn hình hiện ra dãy số điện thoại chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy ấn tượng. Đây là dãy số đêm qua, lòng cô không khỏi hoảng loạn, rồi lại không thể không nhấn nút trả lời.
Cô đưa điện thoại di động gần sát bên tai, nhỏ giọng, "A lô. . . . . ."
"Ai cho phép cô đi? Quay lại! ! !"
Hình như anh ta hơi tức giận, hai chữ cuối cùng kia gần như là dùng giọng điệu ra lệnh.
"Tôi. . . . ." Ji Eun vừa định trả lời, Hanbin đã cắt ngang điện thoại.
Kết thúc cuộc nói chuyện, tiếng tút tút bắt đầu truyền vào tai. Cô cất điện thoại di động đi, tức giận cắn môi dưới.
Cô không trở lại thì sao?
Chẳng lẽ đồng ý yêu cầu vô sỉ của anh ta, rồi sau này cứ phải bị anh tùy ý định đoạt vô điều kiện sao?
Ji Eun càng nghĩ càng tức, cuối cùng dứt khoát thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty.
Ra khỏi công ty, cô đi dạo trên đường phố ồn ào náo nhiệt ròng rã ba giờ, cho đến khi cô hết tức giận mới chuẩn bị về công ty.
Nhưng mà, vào lúc này, cô lại nhận được một cuộc điện thoại của bà Hwang gọi tới.
Giọng của bà Hwang vô cùng lo lắng, "Ji Eun, con mau trở về, ba con đã xảy ra chuyện. . . ."
Nhận được điện thoại của bà Hwang, Ji Eun trở về nhà ngay lập tức.
Cô vừa vào cửa nhà đã thấy bà Hwang lo âu đi tới đi lui trong phòng khách rộng lớn.
Cô nhanh chóng bước đến bên cạnh bà Hwang, "Mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bà Hwang bất lực nắm lấy tay Ji Eun, đôi mắt rưng rưng, nói nghẹn ngào, "Ba con bị cảnh sát dẫn đi rồi. . . . . ."
Ji Eun hoảng sợ thốt lên, "Tại sao có thể như vậy?"
Bà Hwang nói nghẹn ngào, "Nguyên nhân cụ thể mẹ cũng không rõ lắm, chỉ biết là có liên quan đến hạng mục công ty. . . . . . Bây giờ con lập tức tới đồn cảnh sát gặp ba con, mẹ gọi điện thoại hỏi thăm bạn bè của ba con xem đã xảy ra chuyện gì!"
"Dạ, con sẽ đi ngay bây giờ! Mẹ, mẹ cũng đừng quá lo lắng!" Ji Eun lập tức xoay người rời đi.
---------
Đồn cảnh sát.
Ji Eun gặp ông Hwang trong phòng an ninh.
Trong nháy mắt ông Hwang có vẻ tiều tụy hơn nhiều nhiều, vẫn cứ cúi đầu.
Cô vội vã hỏi thăm ông Hwang, "Ba, ba nói cho con biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Ông Hwang vô lực lắc đầu, tự trách nói, "Ba trách ba quá tin tưởng bạn bè, cho nên mới hại 'Hwang thị', ba thật là đần độn. . . . . ."
Ji Eun nhẹ giọng an ủi ông Hwang, "Ba, ba trước tiên đừng lo lắng, chuyện nhất định có cách giải quyết, ba kể ngọn nguồn câu chuyện cho con biết đi ạ. . . . . ."
Ông Hwang vẫn xua tay, ngay sau đó nhẹ nhàng nói ra.
Thì ra một năm trước, ông Hwang được người bạn cực kỳ thân thiết là Gong Joo giới thiệu cho ông một hạng mục xây dựng thành phố . . . . . .
Hạng mục này có lợi nhuận không nhỏ, có thể mang đến cho Hwang thị lợi nhuận xưa nay chưa từng có. Tuy ở thành phố Seoul Hwang thị cũng có vốn liếng tốt, nhưng muốn nắm bắt hạng mục này cũng là có lòng mà không có sức.
Gong Joo là tổng giám đốc của tập đoàn "JK" vang danh quốc tế, ông ta đề nghị hợp tác với ông Hwang, hai người cùng đoạt lấy hạng mục này.
Ông Hwang vốn cự tuyệt Gong Joo, suy cho cùng, Hwang thị mặc dù có thể hợp tác với "JK" nhưng Hwang thị vẫn không đủ vốn lưu động để cạnh tranh đấu thầu hạng mục này với phía chính phủ.
Lúc này Gong Joo cam kết sẽ cấp vốn lưu động đầy đủ cho ông Hwang, đợi sau một năm hạng mục thành công thu được lợi nhuận rồi hoàn trả lại.
Ông Hwang thấy Gong Joo là bạn chí cốt nhiều năm, lúc này mới đồng ý bắt tay vào hạng mục này, hơn nữa ký giấy nợ cam kết một năm sau sẽ hoàn trả khoản nợ.
Sau đó tất cả tiến triển rất thuận lợi. Nào ngờ, ngay tại hôm nay, hạng mục "JK" và Hwang thị hợp tác lại bị chính phủ hạ lệnh đình chỉ do toàn bộ vật liệu xây dựng không phù hợp với an toàn và bảo vệ môi trường.
Chuyện này vốn không ép ông Hwang tới bước đường cùng, dù cho xảy ra vấn đề trong khâu an toàn và bảo vệ môi trường, họ vẫn có thể xây dựng lần nữa. Nhưng mà lúc này "JK" lại đột nhiên rút vốn lưu động hỗ trợ Hwang thị, đồng thời muốn ông Hwang phải thanh toán hết khoản nợ, hiện nay đã đến kỳ hạn một năm.
Bởi vì ông Hwang không thể hoàn lại khoản nợ, cho nên mới bị đồn cảnh sát tạm giữ!
Cho đến lúc này ông Hwang vẫn không hiểu vì sao Gong Joo lại bất nghĩa hãm hại ông. . . . . .
Hôm nay, Hwang thị chẳng những không có đủ tiền vốn để tiếp tục tiến hành hạng mục này, nếu như ông Hwang vẫn không hoàn trả khoản nợ, Hwang thị sẽ phải phá sản để trả nợ. . . . . .
Sau khi trở về, Ji Eun đã nói lại mọi chuyện với bà Hwang.
"Làm sao bây giờ?" Bà Hwang đã gấp đến độ không có chủ kiến. "Chúng ta có phải nên đi gặp Gong Joo, hỏi xem còn có cách gì cứu vãn hay không?"
"Con nghĩ không cần gặp Gong Joo đâu, ông ta chắc hẳn muốn hãm hại ba nên sẽ không bỏ qua cho ba . . . . . ." Ji Eun bất đắc dĩ nói ra.
Từ lời ông Hwang, Ji Eun biết được trước đây hạng mục đều do Gong Joo phụ trách, hôm nay hạng mục xảy ra vấn đề, Gong Joo cũng không quan tâm tới tổn thất của hạng mục, lại còn ép ông Hwang phải trả nợ, rất rõ ràng mục đích của Gong Joo chính là dồn ép ông Hwang đến bước đường cùng.
"Ji Eun, con nói phải làm sao bây giờ? Nếu như ba con gặp chuyện không may, mẹ cũng không sống được. . . . . ." Bà Hwang hoang mang lo sợ, nước mắt đã tuôn trào từ lâu.
"Mẹ, mẹ đừng lo, tất cả đều có thể giải quyết, ba sẽ không có việc gì. . . . . ." Ji Eun cực lực an ủi bà Hwang.
---
Ba ngày sau, Ji Eun không trở về Kim thị, khoảng thời gian này Hanbin cũng không gọi điện thoại quấy rầy cô, nhưng mà chuyện ông Hwang lại càng ngày càng cấp bách.
Nếu trong một tuần, ông Hwang không thể hoàn trả khoản nợ cho JK, Gong Joo sẽ dùng thân phận chủ nợ để ép Hwang thị phải phá sản để hoàn lại khoản nợ. . . . . .
Hwang thị là tâm huyết mấy đời của nhà họ Hwang, ông Hwang hoàn toàn không muốn để Hwang thị phá sản, nhưng nếu như không phá sản, ông Hwang sẽ phải vào nhà giam. . . . . .
Ji Eun bôn ba suốt một tuần lễ, tìm tất cả bạn bè đã từng có giao tình với ông Hwang, thế nhưng, không có một ai đồng ý giúp đỡ ông.
Cô hiểu được dệt hoa trên gấm thì dễ nhưng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì khó. Nếu như ông Hwang đừng tin tưởng bạn bè quá như vậy, cũng sẽ không lâm vào cục diện hôm nay. . . . . .
Cả ngày, Bà Hwang dùng nước mắt rửa mặt, Ji Eun rất khó chịu.
"Vậy phải làm sao bây giờ. . . . . . Ji Eun. . . . . . Mẹ rất lo lắng cho Nhà họ Hwang chúng ta sẽ kết thúc như vậy. . . . . . Ba con không trở lại, hai mẹ con chúng ta phải làm sao đây?" Bà Hwang ngồi trên ghế sofa, lại khóc lóc nức nở.
Ji Eun nhẹ nhàng ôm vai bà, đôi mắt cũng ửng hồng theo, "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ không để chuyện gì xảy ra với ba, mẹ phải tin tưởng con!"
Bà Hwang mệt mỏi dựa vào Ji Eun, tâm trạng vẫn sa sút.
. . . . . .
Buổi tối, cô tựa vào đầu giường, trong lòng vô cùng lo âu.
Ông bà Hwang có công ơn nuôi dưỡng cô, bất kể thế nào, cô tuyệt đối không thể để nhà họ Hwang lâm vào cục diện như hiện nay. . . . . .
Nhưng mà cô có thể làm gì để giúp nhà họ Hwang vượt qua đợt nguy nan này đây?
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Ji Eun cũng nhấc điện thoại lên, ấn dãy số quen thuộc không lưu trên điện thoại di động.
Đúng vậy, cô phải gọi cho Hanbin!
Cô nghĩ đến người duy nhất có thể trợ giúp nhà họ Hwang chỉ có Kim Hanbin. Đối với Hanbin mà nói thì đây chỉ là một việc rất đơn giản.
Ji Eun không nghĩ tới lại không thể nào kết nối được với điện thoại của Hanbin.
Trằn trọc không yên cả đêm, sáng sớm hôm sau Ji Eun liền tới Kim thị.
Ji Eun không nhìn thấy Hanbin trong phòng tổng giám đốc, nhưng lại nhìn thấy chị San đang thu dọn đồ của cô trong phòng thư ký.
Ji Eun không rõ nguyên do mà hỏi chị San, "Đây là. . . . . ."
Chị San bình tĩnh ngẩng đầu lên, giải thích, "Sẽ có thư ký mới tiếp nhận công việc của cô, ngày mai cô không cần đến 'Kim thị' nữa."
Ji Eun hoảng hốt, "Vì sao lại như vậy?"
Chị San nói chậm rãi, "Chuyện này nghĩa là tổng giám đốc không còn hứng thú với cô nữa!!"
Vốn dĩ đây là một tin cực tốt với Ji Eun, nhưng vào lúc này, cô lại không thể mừng nổi. . . . . .
Cô sững sờ, một hồi lâu không nói gì.
Sau khi chị San dọn dẹp đồ dùng cá nhân của Ji Eun, sau đó nói, "Cô có thể tới thẳng phòng tài vụ thanh toán tiền lương." Dứt lời, chị San không trao đổi gì với Ji Eun nữa, xoay người rời đi.
"À, chị San. . . . . ."
Đúng lúc chị San xoay người, Ji Eun lên tiếng.
Chị San dừng chân, quay đầu hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Ji Eun do dự, vẫn cố lấy dũng khí nói ra, "Cô có thể nói cho tôi biết tổng giám đốc ở đâu không?" Cô biết, chỉ cần cô mở miệng chính là khước từ tự do của cô.
Chị San nói lạnh nhạt, "Xin lỗi, cô đã không còn là thư ký tổng giám đốc nữa, cô không có quyền được hỏi hành tung của tổng giám đốc."
Ji Eun yên lặng, chị San bỏ đi luôn.
Sau khi chị San rời đi, Ji Eun vẫn im lặng, rất lâu sau đó cô mới rời khỏi Kim thị.
-----------
Cô thật không ngờ vào đúng lúc này Hanbin lại có thể buông qua cô dễ dàng như vậy. . . . . .
Nhưng mà tại sao lại vào đúng lúc này?
Ba cô vẫn còn chờ cô trong đồn cảnh sát, cô phải nhanh chóng nghĩ ra cách, nếu không, Hwang thị sẽ gặp nguy. . . . . .
Không suy nghĩ quá nhiều, gần đến buổi chiều, Ji Eun tới khách sạn "Paradise" nơi Hanbin ngủ lại.
Bởi vì không có chìa khóa, cô quyết định chờ anh ta trước cửa phòng 1618.
Cô đợi anh ta ở cửa phòng cả đêm, nhưng không thấy bóng dáng của anh đâu.
Hai ngày sau, mỗi đêm cô đều chờ đợi ở khách sạn, thế nhưng anh ta vẫn không xuất hiện.
Sáng sớm ngày thứ ba, cô lại tới Kim thị một chuyến, nhưng mà hôm nay, bởi vì cô không còn là nhân viên Kim thị nên bị an ninh Kim thị chặn lại ngoài cổng chính.
Một ngày nữa Hwang thị sẽ phải tiến hành phá sản, Ji Eun không còn cách nào nữa. Cuối cùng cô không thể không đến cửa ra vào bãi đậu xe Kim thị chờ anh. . . . . .
Gần tới buổi trưa, cô nhìn thấy một chiếc Bentley lịch sự tao nhã, có giá trị xa xỉ số lượng sản xuất giới hạn, lại khiêm tốn từ bên trong bãi đỗ xe lái ra chậm rãi. . . . . .
Cô biết chiếc xe này là của Hanbin, bởi vì đêm đó tài xế đã lái chiếc xe này tới đón cô.
Trong nháy mắt cô lao ra chắn trước mũi xe, may mà tốc độ xe cũng không nhanh, tài xế lanh lẹ đạp thắng xe.
Tài xế liếc mắt nhìn Ji Eun ở phía trước, cung kính nói với Hanbin ở phía sau, "Tổng giám đốc Kim, là Hwang tiểu thư!!"
Ji Eun đã vọt tới bên cạnh xe, vỗ nhẹ vào cửa kính. Bởi vì cửa sổ xe được làm bằng kính màu đen, nên chỉ có thể nhìn từ trong ra ngoài. Cho nên Ji Eun hoàn toàn không thể thấy tình hình trong xe.
Ánh mắt âm u lạnh lùng của Hanbin lướt qua khuôn mặt vô cùng lo lắng của Ji Eun, môi mỏng nói lời lạnh nhạt, "Lái xe."
Tài xế nhẹ gật đầu, ngay sau đó ấn kèn ý bảo Ji Eun tránh ra, lúc này mới bắt đầu khởi động máy.
Có lẽ không ngờ rằng xe lại có thể tiếp tục lái đi, bàn tay vỗ lên cửa sổ của Ji Eun bị xước do chiếc xe chạy đi.
Cuối cùng, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro