3


Mặc dù Lý Phái Ân đã từ chối nhiều lần lời đề nghị giúp chuyển nhà của Giang Hành, sáng hôm đó Giang Hành vẫn xuất hiện đúng giờ trước cửa căn hộ thuê của anh.


"Mang bữa sáng cho anh này," Giang Hành nhét bánh bao và sữa đậu nành vào tay Lý Phái Ân, sau đó nhanh nhẹn bê các thùng giấy ở khắp nơi trong nhà ra cửa, xếp gọn gàng.


Lý Phái Ân một tay cầm bánh bao, một tay cầm sữa đậu nành, lúng túng đứng chôn chân trong phòng khách, liên tục suy nghĩ xem bây giờ anh nên ăn sáng hay nên giúp chuyển đồ của chính mình.


Giang Hành bê ra ba thùng carton chất cao từ phòng ngủ, liếc thấy Lý Phái Ân vẫn đứng giữa phòng khách với bánh bao và sữa đậu nành trên tay. "Ăn nhanh đi chứ," cậu thúc giục đầy bất lực.


Lý Phái Ân lúc này mới ngừng cuộc đấu tranh nội tâm, ngoan ngoãn cắn một miếng bánh bao.


Giang Hành sắp xếp xong các thùng hàng, quay lưng lại với Lý Phái Ân, khóe môi không kìm được cong lên. Thật nghe lời, giống như con thỏ xám cậu nuôi hồi nhỏ, khi ăn sẽ phồng một bên má lên rồi nhai nhai nhai không ngừng.


Tiếp theo là cả một ngày bận rộn. Đến chiều tối, nhìn căn phòng ngủ đã được dọn dẹp gần như xong xuôi, Lý Phái Ân thở dài một hơi, nhắm mắt thả mình thẳng cẳng nằm vật ra giường.


Vừa đói vừa mệt, chỉ muốn ngủ. May mà sáng nay đã ăn bữa sáng Giang Hành mang đến, nếu không bây giờ chắc đã bị hạ đường huyết rồi. Anh mơ màng ngủ thiếp đi, nửa tỉnh nửa mê hình như nghe thấy tiếng gõ cửa cộc cộc, rồi nhanh chóng mất đi ý thức.


Khi Lý Phái Ân đang dọn phòng ngủ, Giang Hành bật máy hút mùi trong bếp và loay hoay nấu nướng. Đến khi cậu dọn ba món mặn, một món canh và cơm nóng hổi lên bàn, chuẩn bị gọi người bạn cùng phòng mới ra ăn thì phát hiện căn nhà yên lặng lạ thường.


Cậu gõ cửa phòng ngủ của Lý Phái Ân, đợi nửa phút vẫn không thấy động tĩnh, bèn nhẹ nhàng đẩy cửa hé một khe nhìn vào. Ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu tối, ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống giường, chiếu lên mặt Lý Phái Ân. Anh vô thức nhíu mày, lồng ngực phập phồng rất nhẹ, nằm im lìm ngủ rất say.


Giang Hành đứng ở cửa lưỡng lự một lúc, rồi nhẹ nhàng bước đến bên giường.


Cậu đưa tay đặt dưới mũi Lý Phái Ân để kiểm tra, luồng hơi ấm áp lướt qua ngón tay. Giang Hành nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy anh qua lớp kính phòng họp ngày hôm qua. Anh đứng ở cửa phòng làm việc, da hơi sạm, má hóp nhẹ, chiếc áo hoodie trắng rộng thùng thình và quần công sở màu đen mặc trên người anh trông thật trống trải. Đôi mắt nhìn cậu đen trắng rõ ràng, đặc biệt trong suốt, đuôi mắt hơi cụp xuống, trông thật ngây thơ và mềm mại. Giọng gọi tên cậu rất ôn hòa, khi nghe cậu nói, ánh mắt anh sẽ ngước lên, trông rất nghiêm túc nhưng thực ra lại thường xuyên lơ đãng không biết đang nghĩ gì. Khi anh mời cậu đi ăn lẩu, Giang Hành thực sự khá bất ngờ, cậu còn nghĩ rằng bản thân sẽ phải là người chủ động rút ngắn khoảng cách trước.


Khi rút tay ra, cậu vô tình chạm vào môi anh, hôm nay môi anh có vẻ hơi khô và bong tróc. Giang Hành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lý Phái Ân một lúc nữa rồi mới bước ra ngoài và đóng cửa phòng lại.


Khi Lý Phái Ân mở mắt, bên ngoài chỉ còn ánh đèn sáng từ các cửa sổ của những tòa nhà cao tầng. Anh cầm điện thoại lên, đã gần mười hai giờ rồi.


Không ngờ anh lại ngủ lâu đến thế, dạ dày đói quá lâu cũng không còn phản ứng nữa.


"Đi ra ngoài mua đại cái gì đó ăn tạm thôi." anh nghĩ, nhét chìa khóa nhà mới vào túi và bước ra khỏi phòng ngủ.


Giang Hành mặc đồ ở nhà, nửa nằm nửa tựa trên ghế sofa lướt điện thoại, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại và thấy Lý Phái Ân đang bước ra.


"Tỉnh rồi hả, người đẹp ngủ trong rừng."


Lý Phái Ân không ngờ giờ này Giang Hành vẫn còn ở phòng khách.


"Sao muộn thế này cậu còn chưa ngủ?"


"Đợi anh ăn cơm cùng chứ." Giang Hành ngồi thẳng dậy từ ghế sofa.


"Bữa cơm đầu tiên ở nhà mới đương nhiên phải ăn cùng với người cùng nhau bắt đầu cuộc sống mới rồi." Vừa nói, cậu vừa bước vào bếp, bật lửa hâm nóng món canh cá đã nguội lạnh.


"Phái Ân, mang cả cơm và thức ăn ra hâm nóng luôn đi."


Sau khi tốt nghiệp đại học, Lý Phái Ân đã quen với cuộc sống một mình trong căn hộ thuê. Trong những năm bị chèn ép và bóc lột ở công ty cũ, anh muốn tâm sự với bố mẹ nhưng lại sợ họ lo lắng, phần lớn thời gian anh chỉ biết cắn răng nuốt mọi ấm ức và buồn bã vào bụng, từ từ tiêu hóa.


Nhưng giây phút này, tiếng vo ve của lò vi sóng, hơi nước bốc lên từ bếp, ánh đèn vàng ấm áp trong bếp và bóng lưng của Giang Hành, khiến anh cảm thấy sự bình yên và an lòng mà đã lâu không có.


Khi Giang Hành múc hai bát canh cá nóng hổi, Lý Phái Ân đang đứng cúi đầu cạnh bàn ăn, mái tóc trước trán rủ xuống che đi khóe mắt đã đỏ hoe.


"Sao còn đứng đấy, mau ăn cơm thôi, ăn cơm thôi nào." Giang Hành vừa nói vừa đặt hai tay lên vai Lý Phái Ân, ấn anh ngồi xuống ghế.


"... Ờ." Lý Phái Ân chớp mắt mạnh vài cái, nén lại cảm giác muốn khóc và đáp lời. Mùi thức ăn thơm lừng lan tỏa khắp phòng khách, dạ dày ban nãy còn không có cảm giác gì giờ lại bắt đầu kêu ùng ục ùng ục.


Giang Hành gắp một miếng bụng cá đặt vào bát Lý Phái Ân, nhìn anh đầy mong đợi.


"Ngon thật." Lý Phái Ân cắn một miếng, chân thành nói.


"Đúng không, tôi biết mà, quả không hổ danh là tôi," Giang Hành hài lòng gật đầu với chính mình.


Lý Phái Ân bị cậu chọc cười, vừa ăn vừa cười vui vẻ.


Hai người ăn gần hết sạch đồ ăn trên bàn, Giang Hành đề nghị ra ngoài đi dạo một chút để tiêu hóa thức ăn.


Lý Phái Ân cũng muốn đi xem xung quanh, vì vậy đợi Giang Hành thay quần áo xong, cả hai cùng xuống lầu.


"Chỗ này khá gần phòng làm việc, tôi toàn đi bộ thôi, khoảng mười lăm, mười sáu phút là đến."


"Quán này bán bữa sáng ngon, bánh bao sáng nay mua ở đây này."


"Còn có cả tiệm bán vé số nữa, tôi chưa vào bao giờ, lần sau mình thử cùng nhau đi."


Giang Hành vừa đi vừa giới thiệu cho Lý Phái Ân. Khi đi ngang qua một cửa hàng tạp hóa nhỏ, cậu bảo Lý Phái Ân đợi ở cửa. Khi ra, một tay cậu xách một túi bia lon, tay kia cầm một hộp trà sữa Assam và lắc nhẹ về phía Lý Phái Ân.


"Cho tôi à?" Lý Phái Ân ngạc nhiên hỏi.


Giang Hành không nói gì, cười tủm tỉm đưa trà sữa cho anh.


Lý Phái Ân cảm thấy Giang Hành thực sự là một người vô cùng tốt, vui vẻ, chu đáo, tinh tế, thích giúp đỡ người khác, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai nổi bật đó. Một người như vậy, dù là ở bất cứ đâu chắc chắn cũng sẽ được rất nhiều người yêu quý.


Nghĩ đến đây, tâm trạng Lý Phái Ân đột nhiên chùng xuống. Anh cảm thấy bản thân thật vô dụng, là một diễn viên đã đóng không ít tác phẩm nhưng đến tuổi ba mươi vẫn vô danh, hai công ty quản lý từng ký hợp đồng đều kết thúc không mấy tốt đẹp, ngay cả cuộc sống cũng phải dựa vào sự giúp đỡ của gia đình.


Anh nghiêm túc với mọi vai diễn, làm tốt những gì một diễn viên nên làm, từ chối những yêu cầu không chính đáng của công ty theo lương tâm, từ đầu đến cuối anh không cho rằng anh có bất kỳ sai sót nào, nhưng những người xung quanh đều nghĩ anh sai. Nghệ sĩ cùng công ty châm biếm anh giả tạo thanh cao, người quản lý gọi điện lúc nửa đêm mắng chửi anh, người quản lý cấp cao lấy lý do vô căn cứ để giam lương của anh. Giờ đây ngay cả bản thân anh cũng bắt đầu dao động.


"Anh là cái thá gì," anh tự giễu nghĩ.


"Đây là chút hối lộ nhỏ cho tiền bối." khi Lý Phái Ân sắp bị cảm xúc tự ti nhấn chìm, Giang Hành đột nhiên lên tiếng.


"Mấy hôm nay tôi đã xem rất nhiều phim điện ảnh và truyền hình anh đóng, mặc dù phần lớn chỉ xem được một đoạn nhỏ thôi..." Giang Hành hơi chột dạ sờ tóc. "Anh biết đấy, tôi mới đóng phim lần đầu, diễn xuất của anh tốt như vậy, dạy tôi với." câu nói kết thúc với một chút gì đó nhõng nhẽo kỳ lạ.


Những lời của Giang Hành đột nhiên giúp tất cả cảm xúc tiêu cực của Lý Phái Ân tìm thấy một lối thoát an toàn. Anh cuối cùng cũng cảm thấy bản thân được công nhận, được lựa chọn, được cần đến.


Lý Phái Ân lại muốn khóc, nhưng anh nhớ lại lần trước Giang Hành nói anh nên cười nhiều hơn.

Vậy thì cười thôi.


Anh nở một nụ cười thật tươi, trong mắt vẫn còn chút ánh nước, ngước nhìn Giang Hành và nói: "Vậy sau này cậu phải hối lộ anh trai Phái Ân của cậu nhiều hơn nữa đấy."


Giang Hành nhìn anh, khẽ đáp: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro