Chương 57.

Vết thương nhờ thuốc kháng sinh đã bớt đau chút xíu, nhưng vẫn không thể nào cử động nổi.

Trưa hôm sau Hoàng Giang quay lại đưa đồ ăn và thay băng cho cô.

Cứ như vậy, từng ngày lặng lẽ trôi qua,thấm thoắt đã hai tuần.

Cô bị nhốt trong căn phòng này,không biết ngày đêm lúc nào cũng chỉ một màu đen.

Không biết bên ngoài ra sao, nhưng cô có thể nói là rất bình yên, ngoài Hoàng Giang không ai vào phòng này.

Tuy vậy cô biết do cô đang bị thương, bây giờ vết thương cũng lành ít nhiều rồi, nhất định chúng không để cô yên nữa đâu.

Cửa mở. Hoàng Giang mang đồ ăn tới.

Cô tự ăn, còn anh kiểm tra vết thương.

-Có vẻ ổn rồi, chúng ta phải nhanh rời khỏi đây thôi.

-Đỗ Ninh đã đến đây chưa?

-Cậu ta đến rồi, hiện giờ đang ở đây.

Hạ Vi gật đầu.

-Anh tính làm gì?

-Cô đừng lo, tôi đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.Người của cô phối hợp rất tốt,Đỗ Ninh nói sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào đã dám bắt cóc cô chủ của anh ta.

Hoàng Giang nở nụ cười tà mị.

Đột nhiên Hạ Vi buông mạnh bát cơm trên tay.Có gì đó không ổn với cơ thể cô.

-Cô làm sao vậy?

-Không biết nữa...Hạ Vi lắc lắc đầu.

Cả người cô nóng ran lên, hau mắt cũng hoa lên, trong người cô có gì đó đang kêu gào mãnh liệt.

-Trong thức ăn.... Hạ Vi cố giữ đầu óc tỉnh táo nhưng dường như cơ thể không nghe lời, bàn bay vô thức cởi cúc áo sơ mi. Mồ hôi túa ra đầm đìa khuôn mặt.

Hoàng Giang nhìn cô,như chợt hiểu ra điều gì anh chạy lại bên cánh cửa vặn vặn. Cửa bị khóa ngoài mất rồi, bọn chúng lén bỏ thuốc vào thức ăn, cố tình nhốt anh ở đây. Cánh cửa này không tốn nhiều sức lực anh cũng có thể ra ngoài, nhưng rõ ràng là chúng đã nghi ngờ anh nên mới làm vậy ,nếu bây giờ ra ngoài chẳng khác gì thừa nhận. Thời điểm quan trọng này không thể bị lộ!...

Hạ Vi nằm bệt xuống nền đất, hơi thở gấp gáp hơn.

Hoàng Giang đến bên, ôm cô vào lòng.

Cả người cô phản ứng dữ dội, cô dang tay ôm chặt lấy anh, bờ môi cố cắn chặt nhưng vẫn phát ra tiếng rên rỉ. Có thể thấy không phải là loại bình thường.

Hoàng Giang áp cô vào bộ ngực rắn chắc của mình.Hai tay vòng qua sau lưng luồn vào áo cô. Đôi môi dịu dàng hôn lên cổ cô, cắn nhẹ vào vành tai.

Tiếng rên rỉ càng lớn hơn. Hoàng Giang nhanh chóng cởi áo mình ra, hôn càng mãnh liệt hơn.

-Đừng...Hoàng Giang... Đừng.Tiếng nói yếu ớt ngắt quãng của cô càng làm anh kích thích hơn, dục vọng đã không thể kiểm soát được nữa.

-Không....không được. Hạ Vi lắc đầu. Cắn mạnh vào vai anh.

Hoàng Giang đau đớn, mặt mũi nhăn lại nhưng vẫn không đẩy cô ra.

Máu theo xương quai xanh chảy xuống bộ ngực anh.

Anh sực tỉnh,dừng động tác dựa cằm lên đôi vai đang run rẩy của cô. Thiếu chút nữa thì anh đã không thể kiểm soát được hành vi của mình.

Hạ Vi ôm chặt anh hơn, hai chân không ngừng giãy giụa.
-Giữ chặt tôi...giữ chặt...

Anh hiểu ý của cô. Hạ Vi sợ chính bản thân mình sẽ không làm chủ được. Anh áp chặt cô vào bộ ngực của mình.

Bên ngoài hai tên đang áp tai nghe ngóng, những tiếng rên rỉ không ngừng phát ra từ bên trong.

- Cảm giác chắc tuyệt lắm, !!

-Chắc chắn là tuyệt rồi, người đẹp như vậy, mà lại còn liều cao nữa.

-Tại sao bà chủ lại cho hắn làm việc này mà không phải anh em chúng ta chứ...

-Biết làm sao được, hắn làm việc tốt, còn chúng ta chẳng phải lần trước làm cho nó suýt chạy được sao, bất mãn cũng vậy thôi.!!

Hai giờ đồng hồ trôi qua.

Hạ Vi ngồi dựa vào Hoàng Giang, hơi thở đã bình thường trở lại. Có vẻ thuốc hết tác dụng rồi.

Hoàng Giang ôm chặt cô, người dựa vào tường. Một tay đưa lên vuốt tóc cô.

-Hạ Vi...Tôi...Xin lỗi!

Cô không nói gì, thực sự cô rất mệt.

- Thiếu chút nữa tôi đã đụng vào cô...tôi...Cô không giận tôi chứ??

Hạ Vi ngẩng mặt lên, đưa tay chạm vào vết cắn của mình trên vai anh.

-Đau không?

Anh lắc đầu, vết cắn rất sâu.Nhưng nhờ nó mà anh kiểm soát được bản thân.

-Cảm ơn anh! Hạ Vi nhỏ nhẹ.

Hoàng Giang thoáng ngạc nhiên, cúi xuống nhìn cô đúng lúc bắt gặp ánh mắt cô nhìn anh.

Ánh mắt mang ý cười và chút gì đó biết ơn, làm anh đứng hình. 😐

-Cảm ơn anh...vì đã cứu tôi!

-À...k- không có gì!!

Suốt hai giờ qua, anh nhìn cô vật vã vì chất kích thích, bị dục vọng điên cuồng dày vò .

Anh định bụng sẽ giúp cô thỏa mãn, nhưng đối diện với đôi mắt mơ hồ nhưng vẫn có sự kiên định của cô rốt cuộc là anh chỉ ôm chặt cô, nhìn cô kiên trì vượt qua nó.

Đối với cô, đó là anh đã cứu cô, anh thật không dám nghĩ, nếu lúc đó anh nhất quyết làm tình với cô thì cô sẽ hận anh như thế nào.

Chợt có tiếng lạch cạch bên ngoài đoán chắc cửa đã được mở. Anh để cô dựa vào tường rồi đứng dậy.

-Hạ Vi...Tôi sẽ đưa em ra khỏi đây.Ngay hôm nay! Anh nhìn cô rồi đi ra cửa.

- Tôi , chờ anh!

Hoàng Giang gật đầu, ánh mắt anh hiện lên sự tức giận, cùng sự chết tróc đi ra ngoài.

-
Cốc cốc.

-Vào đi.

-Bà chủ.

-Có truyện gì ?

-Tôi đã điền tra ra một truyện rất quan trọng.

Bà ta xoay ghế lại, nhìn thẳng vào cánh tay đắc lực của mình.

-Một trong số những cô gái chúng ta bắt cóc ,có thân phận rất đặc biệt. Bà biết Thái Đông chứ?

Bà ta gật đầu.

-Bên ngoài ông ta là chủ tịch của tập đoàn Thái Đông lớn mạnh, nhưng trong thế giới ngầm ông ta còn là một trùm Mafia két tiếng, là người nắm quyền cao nhất của The King.

-The King? Bà ta thoáng ngạc nhiên.

-Vâng.Cô gái hôm nọ bị tôi bắn bị thương tên là Hạ Vi, chính là con gái của ông ta. Tuy ông ta mang tiếng là người cầm quyền lớn nhất, nhưng lại luôn thường xuyên ở nước ngoài, cho nên  toàn bộ hoạt động của The King đều do một tay cô ta đảm nhiệm.

Bà ta trầm ngâm, hai bên lông mày có chút cau lại.

-The King...là một bang phái rất mạnh trong thế giới ngầm.Thảo nào thân thủ không tồi!

-Đúng vậy thưa bà chủ, thủ đoạn của họ không ai là không biết. Giờ chúng ta bắt Hạ Vi, e rằng đã đắc tội lớn.

-Đã lỡ rồi thì biết làm sao? Bây giờ chẳng nhẽ trả lại cô ta về? Bà ta nhún vai, vẻ bình thản.

- Người của bọn họ đang lùng sục khắp nơi tìm tung tích của cô ta, nhưng rơi vào tay chúng ta thì hi vọng quá nhỏ nhoi.

Ánh mắt anh ta hiện lên sự nguy hiểm.

Bà ta mỉm cười, cánh tay này chưa bao giờ làm bà thất vọng.

"Bùm """ chợt bên ngoài có tiếng nổ lớn.

-Để tôi đi xem. Nói rồi anh ta vội vã chạy đi.

Một không gian yên ắng bao trùm.

Tiếp theo một loạt tiếng súng vang lên dữ dội.

Trên khuôn mặt đẹp bất chấp tuổi tác của Liễu Hoa xuất hiện nét lo lắng. Có truyện gì đó không ổn.

Cánh cửa phòng mở toang , hắn hớt hải chạy vào, trên người có vài vết máu tươi.

-Lương Tuấn , bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?

-Bà chủ, mau rời khỏi đây, chúng ta bị bao vây rồi.

-Bao vây?? Liễu Hoa không khỏi sửng sốt.

-Bọn chúng gia tay rất quyết liệt, chúng ta thiệt hại quá nửa rồi, có vẻ như đã lên kế hoạch rất chuẩn xác.

-Là kẻ nào chứ??

-Là người của Hoàng Giang ,còn có cả người của The King, bà chủ tình hình rất căng thẳng mau đi thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hạvi