Chương 10: Quá Khứ Trở Lại

Chương 10 — Quá Khứ Trở Lại

Sáng thứ Hai đầu tuần, thời tiết chuyển nhẹ, gió mang theo mùi ẩm của chiều mưa cuối tuần cũ. Lớp 11A1 chào ngày bằng những tiếng cười rộn ràng, nhưng giữa tất cả những tiếng ồn ấy, có một thứ im lặng khẽ khàng len lỏi — tiếng im lặng của những chuyện chưa được nói ra. Mai tự thấy lòng mình hơi nặng khi bước vào lớp: những ngày gần đây cô cố gắng cân bằng giữa trách nhiệm lớp trưởng, việc hỗ trợ Minh và những chuyện vụn vặt trong lớp, nhưng dường như một điều gì đó đang chờ để khiến mọi thứ rối lại.

Cánh cửa lớp mở ra, và cùng lúc đó, một tiếng xì xào lan nhanh: “Hân về rồi kìa!”
Hân — cái tên ấy làm không khí như nheo lại một chút. Cô bạn chuyển về trường sau một thời gian học xa nhà vì gia đình có việc, và việc cô quay lại không phải là chuyện bí mật, nhưng cách cô bước vào lớp lần này có vẻ khác: tóc buông tự nhiên, áo khoác mỏng, nụ cười thoáng buồn mà vẫn quyến rũ. Khi Hân cất tiếng chào, giọng cô ấy ấm và rõ, như thể chưa có chuyện gì xảy ra giữa thời gian và con người.

Minh đang thu vở, hơi ngạc nhiên nhưng không lộ: Hân là người cũ, người bạn chí cốt một thời — ít ai biết chi tiết, nhưng ai tinh mắt cũng nhận ra có một điều gì đó sâu sắc giữa họ. Hân tiến tới, vòng tay khoác qua vai vài người quen biết, cuối cùng đứng đối diện Minh. Khoảnh khắc chạm mắt, cả hai có một giây im lặng — một im lặng vừa đủ cho mọi thứ cũ ùa về. Không phải im lặng khó chịu mà là im lặng chứa đầy lịch sử.

“Minh,” Hân nói, nụ cười nhẹ, “mình về rồi. Lâu lắm mới gặp lại cả lớp.”
Minh đáp lễ bằng một cái gật đầu, giọng trầm: “Chào Hân. Về là tốt. Mọi chuyện ở đây vẫn vậy.”
Vài bạn xung quanh vỗ tay, kéo Hân vào vòng tay chào đón. Phong, vốn không thiếu câu đùa, nhảy tới, ôm Hân như kiểu hội ngộ lâu ngày. Không khí có phần náo nhiệt, nhưng ở một góc nhỏ, Mai đứng lặng, ánh mắt dán vào chiếc áo Hân đang mặc — áo mà cô nhớ đã từng thấy trong những bức ảnh cũ của Minh. Cảm giác bất an vờn lên trong cô như một con bướm xám.

Trong suốt buổi sáng, Hân trao đổi nhanh với thầy cô, cập nhật vài chuyện về quãng thời gian cô vắng. Cô tỏ ra thân thiện, dễ gần; ai nấy đều thấy cô thoải mái, cởi mở. Những câu chuyện cũ được nhắc lại, những trò đùa trước đây lại vang lên. Nhưng giữa những tiếng cười ấy, Mai không thể không chú ý đến những khoảnh khắc Hân và Minh chạm mắt nhau — cách họ nhìn nhau không chỉ là bạn bè bình thường. Có những khoảng khắc họ cùng cười, nhớ một điều gì, và Mai thấy tim mình nhói.

Chiều hôm đó, sau giờ học, Hân xin phép ở lại để trao đổi với thầy Tùng về việc học bù. Minh tình nguyện dẫn cô ra thư viện. Mai vừa muốn theo để tiện giúp bạn thì lại dừng lại, tự nhủ mình không nên làm phiền. Nhưng rốt cuộc cô vẫn đi theo, giấu mình sau một hàng giá sách, nhìn hai người qua kẽ hở.

Ở thư viện, Hân và Minh ngồi đối diện nhau. Họ nói chuyện khá nhiều về chuyện cũ — những ký ức học chung, những lần cùng luyện thi, và cả một vài chuyện mà chỉ người trong cuộc mới hiểu. Hân cười hiền, thi thoảng dùng tay vờn tóc, và Minh lắng nghe, thỉnh thoảng chêm vào một câu, ánh mắt ấm áp. Cách họ trò chuyện khiến Mai cảm thấy mình như người lạ trong một vùng ký ức của nhau; cô nhận ra mình chưa bao giờ thực sự biết hết phần quá khứ đó.

Sau buổi nói chuyện, Minh đưa Hân ra hành lang. Họ nói thêm một vài chuyện như muốn bắc lại nhịp cầu đã đứt. Hân chạm nhẹ vào tay Minh khi trao lại cuốn sách — một cái chạm rất nhỏ nhưng đủ để kích thích mọi giác quan của người quan sát. Mai đứng đằng xa, tim cô như có tiếng củi nứt: một phần vì ghen, một phần vì sợ — sợ rằng mọi thứ cô đã xây dựng với Minh chỉ là tạm bợ.

Những ngày sau, Hân hiện diện nhiều hơn: cô tham gia thảo luận nhóm cùng lớp, góp ý cho kịch bản văn nghệ, chụp ảnh cùng mọi người, và đôi khi ngồi bên cạnh Minh trong các buổi ôn. Cách Hân ở cạnh Minh không hẳn là chủ động tìm kiếm tình cảm; cô tỏ ra chân thành, lo lắng và mong muốn giúp bạn cũ giải tỏa áp lực. “Minh có vẻ khác,” cô nói với vài người bạn thân. “Cậu ấy đã trải qua nhiều chuyện. Mình đến là để giúp cậu ấy không bị lặp lại bóng đen quá khứ.”

Lời lý giải ấy khiến nhiều người an lòng — nghe như một động thái tốt, một tinh thần hỗ trợ. Nhưng với Mai, mọi thứ lại trở nên phức tạp. Cô không thể phân biệt rõ động cơ của Hân: thật sự là sự quan tâm hay có một chút niềm nở cũ mơ hồ? Và nếu là quan tâm thật, tại sao cách thể hiện lại khiến cô khó chịu? Những câu hỏi ấy xoay tít trong đầu cô và tạo thành một lớp sương mù.

Một buổi tối thứ Sáu, lớp tụ tập để thảo luận phần trình diễn cho Gala. Hân được phân vào nhóm đảm nhiệm phần âm nhạc kịch bản, ngồi cùng Minh và Phong. Mọi người đưa ra ý tưởng, thảo luận sôi nổi. Hân phác những nốt nhạc, Minh nhìn và góp ý những điểm hợp lý trên nhịp điệu. Khi họ trao đổi, không khí giữa họ thoải mái, ăn ý. Có một khoảnh khắc, Minh chú ý tới tay Hân, toạ độ ngón tay thoăn thoắt trên phím điện tử mô phỏng, và nở một nụ cười khó giấu — nụ cười chứa đựng nhiều kỷ niệm êm đềm. Mai, ngồi phía sau, cảm thấy như lạc lõng: cô vốn là người chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ, nhưng giờ đây cô bỗng nhận ra mình ít có đất diễn trong khoảnh khắc ấy.

Đêm về, Mai ôm quyển sổ tay, viết những dòng lặp đi lặp lại trong đầu. Cô không muốn trở thành người hay ghen tuông, nhưng cảm xúc thì không thể ép buộc. Cô bắt đầu nhìn nhận lại những khoảnh khắc mình và Minh chia sẻ: buổi mưa đưa cô về nhà, những lần anh chăm sóc cô khi ốm, những lời an ủi thầm lặng. Mỗi ký ức nóng lên như than hồng và Mai tự hỏi: liệu những điều đó có đủ để Minh chọn cô hơn người cũ?

Ngày hôm sau, một sự kiện xảy ra làm mọi chuyện thêm rối: Hân đề nghị cùng Minh đi tìm tài liệu cũ cho phần âm nhạc kịch bản vào buổi trưa, và mời Mai tham gia để “cùng trao đổi.” Mai nhận lời, dù trong lòng băn khoăn. Ba người họ cùng lên căn phòng lưu trữ nhạc cũ ở tầng hai, nơi những bản nhạc giấy, băng cát-sét và hồ sơ cũ được cất giữ. Không khí trong phòng nhỏ, có mùi giấy cũ và bụi, ánh sáng giảm. Hân lật những tờ nhạc, Minh ngồi bên cạnh, và Mai đứng đối diện, đôi tay ôm tài liệu.

Trong một khoảnh khắc tập trung, Hân tìm thấy một bản chép tay cũ — đó là bản nhạc họ từng luyện cùng nhau năm xưa. Hân mỉm cười, mắt lóe: “Đây rồi — bản mà tụi mình từng tập đêm đó.” Minh bỗng lặng đi, đôi mắt anh nhìn bản nhạc với vẻ bồi hồi. Hân nâng bản nhạc lên, và vô tình cuộn tờ giấy chạm vào vai Minh. Cử chỉ rất nhỏ thôi, nhưng Mai cảm thấy một cú dao nhỏ cắt qua. Cô rụt vai lại, tim đập nhanh.

Sau buổi làm việc, Minh xin đi bộ cùng Hân ra sân trường để nói thêm vài điều. Họ đứng dưới tán cây phượng, nói những chuyện về dự án, về quá khứ… và rồi Hân bỗng thốt ra một câu khiến Minh im lặng: “Minh, cậu đừng mãi ôm quá khứ. Anh ấy đã là quá khứ. Mình muốn cậu sống cho hiện tại.” Câu nói giản dị nhưng ẩn chứa một hàm ý sâu. Minh nhìn Hân, chứa đựng cả niềm tin vào lời cô, thinh lặng gật. Đó là lúc Mai đi ngang, thấy cảnh này và không kịp nén bực. Cô tiến lại, giọng khẽ run: “Minh, em tìm anh.”

Ánh mắt Minh chuyển sang Mai, nụ cười anh có phần lúng túng. Hân lùi lại, cười lịch sự: “À, xin lỗi, mình định nói riêng chút thôi.” Cảm giác bị làm phiền, bị chen vào phút đó khiến Mai nóng lên. Cô đứng giữa hai người như một thanh chắn. “Anh nói gì với cô ấy vậy?” cô hỏi, cố kìm giọng. Minh mở miệng, nhưng cả câu anh nói ra nghe như kém thuyết phục: “Chỉ là vài chuyện về dự án.”

Nhưng giữa họ, bầu không khí đã thay đổi. Hân trông thấy cái gì đó, ánh mắt cô phảng phất buồn: “Mai, mình không muốn gây rắc rối. Mình chỉ muốn giúp thôi.” Câu nói ấy có vẻ chân thành, nhưng yếu tố ‘giúp’ khó mà xoa dịu cảm giác bị đe doạ của Mai. Cô bước đi, cố giữ bình tĩnh nhưng lòng căng thẳng.

Những ngày tiếp theo, lớp bắt đầu có những đồn đoán nhẹ: “Hân về, có lẽ muốn nối lại với Minh,” “Hay là bạn cũ chỉ muốn giúp đỡ?” Những lời ấy như hạt mưa làm ướt một cánh đồng vừa mới gieo hạt — nó kích thích những cây non ghen tuông vươn lên. Với Mai, áp lực tăng dần: cô thấy mình cần phải chứng minh vị trí của mình trước Minh, nhưng cô cũng không muốn dùng chiêu trò. Cô vừa muốn tự tin, vừa sợ bị xem là kiểm soát.

Một hôm, trong bữa trưa, Linh rủ vài bạn gái ra góc sân để “hỏi chuyện.” Cô nói thẳng: “Mấy đứa, tụi mình thấy Mai dạo này có vẻ mệt. Không phải vì việc lớp, mà vì… Hân về làm tình hình rối lên một chút.” Các bạn thì thầm, đưa ra lời khuyên theo nhiều giọng điệu. Có người bảo Mai bình tĩnh nói chuyện với Minh, có người gợi ý Mai cần cho Minh không gian, và có người khuyên Mai nên tỏ ra rõ ràng hơn về cảm xúc. Tất cả đều tốt — nhưng cũng làm Mai thêm hoang mang: nên lựa chọn cách nào cho khôn ngoan?

Tối hôm đó, sau buổi luyện vở cho Gala, Mai quyết định sẽ nói chuyện với Minh. Cô muốn không phải qua hiểu lầm hay đồn đoán, mà bằng cách nói thẳng. Họ ngồi ở ghế đá trong sân trường vắng — chỉ có tiếng gió nhẹ và ánh đèn khuya. Cô nhìn Minh, thở đều: “Anh… anh có nhiều điều để nói chứ?” Giọng cô mềm, nhưng có quyết tâm. Minh nhìn cô, ánh mắt yên: “Anh luôn sẵn sàng.” Và rồi, Mai mở lòng, nói về sự bối rối của cô khi Hân trở về, về cảm giác không an toàn. Cô không lớn tiếng, không trách móc, chỉ mô tả cảm xúc. “Em thấy như bị thay thế, anh ạ. Em không muốn kêu la, chỉ mong anh hiểu.” Cô nói chậm rãi.

Minh nắm tay cô, dùng sức mạnh của bàn tay như một đảm bảo: “Em à, anh xin lỗi vì đã khiến em thấy vậy. Anh biết anh có lịch sử với Hân, nhưng đó là quá khứ. Anh đang ở đây, với em. Em có thể tin anh không?” Giọng anh thành thật, không màu mè. Câu hỏi ấy như một chiếc cầu. Mai nhìn vào mắt anh, thấy lòng ấm lên đôi chút, nhưng vẫn còn sợ sệt: “Nhưng sao anh lại nói chuyện nhiều với cô ấy? Sao anh không… hạn chế?” Minh im một lúc: “Anh nghĩ mình đang cố xử lý, giải quyết quá khứ để không để nó làm hại tương lai. Anh xin lỗi nếu cách của anh khiến em đau. Anh sẽ thay đổi hành động để em yên tâm.” Lời ấy chân thành, nhưng hành động mới là thứ định giá.

Sau cuộc nói chuyện, Mai về nhà với tâm trạng nhẹ hơn nhưng cảnh giác. Cô biết minh chứng thực sự nằm ở thời gian: nếu Minh thực sự chọn ở lại, anh sẽ chứng minh bằng hành động — bằng sự ưu tiên, bằng những cử chỉ nhỏ mà mối quan hệ cần. Cô không muốn ép buộc, nhưng cô cần được tôn trọng.

Ngày hôm sau, một biến cố nhỏ xảy ra: trong buổi tổng duyệt Gala, có phần kết hợp giữa âm nhạc và vũ đạo, người phụ trách quyết định ghép Mai và Hân làm hai tuyến dẫn trong một đoạn; sự lựa chọn ấy là hợp lý về mặt thẩm mỹ nhưng khó tránh làm Mai có cảm giác bị đẩy ra. Trong phần diễn, Hân và Mai phải đứng sát nhau trong một khoảnh khắc, và Hân đưa tay vuốt nhẹ trên vai Mai để chỉnh khăn áo — cử chỉ vô tư, nhưng dưới ánh đèn và trước mắt cả lớp, nó có vẻ như một hành động “thân mật công khai.” Minh đứng sau cánh gà, nhìn thấy cảnh đó, cảm xúc trong lòng dâng lên như một con sóng. Lần này anh không để cho cảm xúc cuốn trôi, nhưng anh thấy tim mình khắc khoải.

Sau buổi tổng duyệt, ở hậu trường, Minh tiến tới Hân, nhẹ nhàng: “Cám ơn vì hôm nay em giúp. Nhưng anh mong em hiểu — Mai quan trọng với anh. Nếu em có ý khác, em nên rõ ràng.” Hân nhìn anh, vẻ dịu dàng xen lẫn một niềm buồn: “Minh, mình chỉ mong cậu tốt. Mình không muốn trở thành rắc rối. Nếu điều đó khiến Mai khó xử, mình sẵn sàng giữ khoảng cách.” Câu trả lời của Hân có phần ép buộc vào sự từ bỏ, nhưng vẻ mặt cô khẳng định một điều: cô tôn trọng cảm xúc của Minh và tôn trọng cả Mai. Minh thở phào, trong lòng có một sự nhẹ nhõm mơ hồ — vì anh nhận ra Hân không muốn phá hoại, và vì chính anh đã dám nói điều rõ ràng: anh chọn Mai.

Khi lớp tan vào đêm, Mai đứng cạnh Minh dưới cây cổ thụ, nơi mọi người hay chụp ảnh kỷ niệm. Cô nhìn lên bầu trời tối, thở dài: “Em tin anh, nhưng em cũng cần thời gian.” Minh nắm lấy tay cô, giọng ấm: “Anh sẽ cho em thời gian. Anh sẽ làm những gì cần để chứng minh.” Giữa hai người có một lời thổ lộ không thành lời — không phải lời tỏ tình ầm ĩ, mà là một cam kết nhỏ, được xây bằng hành động và thời gian.

Hân đã trở lại và mang theo một phần quá khứ, nhưng cô cũng chủ động tránh gây thêm tổn thương; Mai vẫn có những ngày lo âu, nhưng cô học cách nói ra; Minh phải cân bằng giữa quá khứ và hiện tại, và nhiệm vụ ấy không hề đơn giản. Ba người, với những động cơ khác nhau — lo lắng, yêu thương và sự cố gắng — giờ phải bước tiếp trong một năm học còn nhiều thử thách. Và trên con đường ấy, họ có thể mất ngủ, có thể vấp ngã, nhưng ít nhất bây giờ họ đã biết: muốn đi cùng nhau, trước tiên phải đối thoại, tôn trọng và dũng cảm nhìn vào sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro