Chương 5: Lời Giãi Bày Dưới Mưa
Trời chuyển mây vào buổi chiều thứ Sáu, cái kiểu mưa rào của cuối hè xen lẫn đầu thu mà ai cũng biết — không báo trước, đến nhanh, rồi cũng dứt nhanh, để lại vết ướt trên mái tôn và mùi đất mát lạnh. Sân trường tan lớp, tiếng bước chân lẫn tiếng cười lộn xộn, nhưng vẫn có những khoảnh khắc riêng tư: một học sinh vội lấy áo mưa, một nhóm bạn dừng nơi gốc cây trú mưa, vài chiếc ô bật mở rồi gấp lại. 11A1 cũng lục tục ra về; Mai đứng dưới mái hiên của phòng học, chờ vài bạn để đi về cùng.
Cơn mưa ập tới khi cô vừa ra khỏi lớp. Lạ thay, trời đổ mưa lớn hơn dự tính — những giọt nước như trút xuống, gió mạnh làm sặc sỡ những lá phượng rơi. Không kịp mang theo áo mưa, Mai giật mình. Cô chỉ kịp ôm chặt cặp vào ngực, chạy về phía cổng trường. Bước chân trên nền sân ướt, chiếc áo trắng bị nước mưa loang, tóc cô ướt sũng nhanh như thể cả trời đổ vào vai. Cái lạnh len vào người như một vệt bất ngờ — khác với cái lạnh của sự cẩn trọng thường trực; đây là cái lạnh của cơ thể bị ướt, của hơi thở nặng nề khi chạy.
Ở một góc sân khác, Minh cũng đang chuẩn bị rời trường. Anh nhìn lên bầu trời, đoán mưa, định rút ô trong cặp thì thấy Mai chạy giữa mưa. Một hình ảnh đập vào mắt anh: Mai — nghiêm trang, chỉn chu, giờ đây ướt như tấm vải mỏng bị dội nước. Trái tim anh có một phản xạ — không phải của sự xuýt xoa, mà là một thôi thúc hành động. Anh vội chạy tới, tiến gần cô, chìa ô lớn của mình: “Mai! Lên đây!”
Mai dừng lại, vẻ mặt hơi bối rối. “Minh... anh cũng về ướt cả rồi.” Cô cười khẽ, nhưng cái cười bị mờ bởi nước mưa trên mi. Cơn gió thổi mạnh đến mức cả hai phải nắm chặt ô, che chắn cho nhau.
“Lên xe anh — anh đưa em về.” Lời nói của Minh dứt khoát, không nhờ vả, không cầu cạnh. Ở đó có một thứ gì đó bộc trực, như quyết định cứu vãn một khoảnh khắc — hay cứu vãn một người.
Mai chần chừ một giây. Lòng cô bừng lên một cảm giác khó tả: vừa an toàn, vừa e ngại. Cô biết mình nên về nhà nghỉ ngơi; cô cũng biết mình không nên làm phiền người khác. Nhưng việc ướt sũng rồi đi bộ về một mình giữa mưa lạnh thì không phải là lựa chọn khôn ngoan. Cô đồng ý, nhẹ: “Cảm ơn anh.”
Họ bước ra bãi xe. Xe máy của Minh dựng nghiêng, nắp yên còn đọng những hạt mưa. Minh giữ phần tay cầm cho Mai lên trước, anh vòng tay qua eo cô để chằng chéo áo mưa che chắn. Cái chạm đó nhẹ nhàng nhưng đủ để làm Mai đỏ mặt — không do nóng vì mưa, mà do thứ gì đó ấm áp len vào tim. Minh đội mũ bảo hiểm lên, đưa cho Mai một chiếc mũ dự phòng — hơi lớn nhưng vẫn che kín phần tóc ướt. “Giữ ấm,” anh nói ngắn.
Trên đường về, tiếng mưa vẫn rơi, gió luồn qua khe cổ áo, đường phố lấp loáng đèn chiếu. Minh lái chậm, đúng luật, giữ khoảng cách. Ở sau yên, Mai cúi gọn người, cảm nhận hơi ấm từ lưng áo anh. Một cảm giác an toàn dâng lên — như một chiếc chăn mỏng che những cơn rùng mình từ ướt lạnh. Cô nghĩ nhiều thứ vụn vặt: đôi lúc mình thật yếu đuối, cô nghĩ vậy, khi chỉ một chiếc ô hay một cử chỉ cũng đủ làm trái tim bối rối.
Khi đến một ngã rẽ nhỏ, chiếc xe bất ngờ tuột nhẹ trên vũng nước — xe trượt một chút, Minh khống chế kịp, tay anh bám chặt tay lái, cơ bắp co rút. Mai cảm nhận rõ cái bấu nắm, cái căng cứng. “Anh ổn không?” cô hỏi, tiếng nhỏ, hơi hoảng. Minh đáp lại bằng một nụ cười mơ hồ: “Ổn. Chỉ bất ngờ thôi.” Người trên yên sau cảm nhận được sự chăm sóc của người điều khiển — một kiểu chăm sóc kín đáo, không hoa mỹ.
Về đến nhà Mai, mẹ cô đang đợi trên hiên, tay cầm cái nón lá, mắt đầy lo lắng. “Mai!” bà kêu lên, lao ra, kéo con vào lòng. “Sao con về trễ và ướt như thế? Vào nhà lau khô người ngay.” Giọng mẹ lo lắng, pha chút trách móc dịu dàng. Mai cười, cố gượng: “Con xin lỗi mẹ, chỉ là mưa bất ngờ.”
Minh dừng xe ngoài cửa, cúi chào mẹ Mai lí nhí: “Dạ, anh xin phép đã đưa Mai về.” Mẹ Mai khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn đầy biết ơn. “Cảm ơn con. Vào nhà đi, chị sẽ đưa cho con bát nước ấm.” Bầu không khí gia đình ấm áp, bình yên.
Nhưng sáng hôm sau, Mai bắt đầu có những dấu hiệu đầu tiên của bệnh: cổ họng ngứa rát, ho khan, thân nhiệt nhè nhẹ lên. Mẹ cô chăm sóc, nấu chè gừng, cho cô uống vài viên thuốc hạ sốt. Mai cố gắng đi học, nhưng giữa tiết Toán cô cảm thấy người chóng mặt, mồ hôi lạnh, đôi tay run khi cầm bút. Cô biết cơ thể mình không chịu được nữa — ho mạnh, mũi nghẹt. Thấy Mai tái mặt, cô Chi gọi cô ra góc lớp, giọng lo lắng: “Mai, em về nhà nghỉ đi. Nếu cần, cô sẽ gọi phụ huynh và cho em nghỉ vài ngày.”
Nhưng Mai là người chịu trách nhiệm; cô băn khoăn vì lịch trình tổ chức sự kiện sắp tới, các công việc chưa hoàn tất; cô không muốn bỏ hơn. Trong lòng cô có một mâu thuẫn — giữa trách nhiệm và sức khỏe. Cô quyết định cố gắng nán lại để hoàn thành vài việc gấp. Nhưng khi tới giờ ra chơi tiếp theo, cô ngồi im, ánh mắt mơ màng, và rồi — cô choáng, đầu gục xuống bàn. Cả lớp ồ lên, tiếng bàn ghế kêu, và ngay lập tức một nhóm bạn chạy tới trợ giúp.
Minh, đang đứng gần cuối lớp để chuẩn bị vật liệu cho buổi học thêm, nhận ra chuyển động đó. Trong khoảnh khắc, anh như bị hút về phía Mai. Mọi thứ xung quanh như mờ dần; anh cảm nhận tim mình đập nhanh, một nỗi lo tột cùng thay thế cho mọi cân nhắc khác. Anh nhảy lên, kêu to: “Gọi cô y tế! Ai đó gọi cô y tế!” Giọng anh vang lên như một mệnh lệnh.
Cô y tế đến nhanh. Mai được đưa tới phòng y tế, đo nhiệt, cho uống nước mật ong, chườm khăn ấm. Nhưng sắc mặt cô Chi vẫn lo âu, quyết định gọi phụ huynh. Mẹ Mai nghe vậy, vội tới ngay, mắt đỏ vì lo lắng. “Mẹ đưa con về, nghỉ ngơi đi.” Bác sĩ nhỏ trong nhà trường khuyên: nếu sốt và yếu kéo dài thì đưa tới bệnh viện khám cho an toàn.
Minh đứng ở hành lang, tay nắm chặt chiếc ô ướt. Trong lòng anh có một thứ gì đó quặn lên — sự sợ hãi không muốn mất mát thêm một người quan trọng. Anh nhớ tới đêm trước, khi Mai ướt sũng giữa mưa, khi anh bọc cô trong chiếc ô; lúc đó anh đã nghĩ mình đang làm một việc đúng. Giờ nhìn Mai yếu ớt dưới ánh đèn phòng y tế, anh cảm thấy mình đã trễ.
“Anh đưa em tới viện nhé?” Anh bước tới, giọng dứt khoát. Cô Chi ngẩng lên, nhìn anh như tìm người để trao trách nhiệm: “Nếu anh có thể, xin mời. Gia đình Mai có vẻ lo cho hơn. Anh giúp em ấy ổn định.” Nhìn mắt cô Chi, Minh biết đây là lúc không phải để cân nhắc nếu câu trả lời là “không”.
Mẹ Mai nhìn Minh, một chút do dự, rồi gật đầu. “Cảm ơn con.” Bà kéo con gái lên xe, đặt chiếc chăn mỏng quanh vai Mai, lau mồ hôi cho con. Minh theo sau, lấy xe trong sân để lái tới bệnh viện gần nhất, lòng nặng trĩu.
Trên đường đi, xe chạy nhanh qua những con đường ướt, đèn thành phố loang trong màn mưa mỏng. Mai nằm im, mắt lim dim. Mẹ cô nắm tay con, đôi môi mím chặt. Không khí trong xe ngột ngạt, chỉ có tiếng mưa đều đều và tiếng động cơ. Minh ngồi sau, giữ chặt tay Mai như để cô biết mình đang ở đó. Cái chạm tay lần này không còn là khoảng cách thận trọng nữa — nó là một mạch kết nối, một thông báo không lời: “Tôi ở đây. Đừng sợ.”
Bác sĩ khám, đo huyết áp, xét nghiệm nhanh, nghe tim phổi. Cuối cùng ông nói nhẹ: “Không có gì nguy hiểm lắm, chỉ là viêm họng do cảm lạnh và có dấu hiệu nhiễm trùng nhẹ. Nhưng cần điều trị, nghỉ ngơi, và theo dõi. Nếu sốt cao, phải nhập viện. Cô nên cho em ấy nghỉ ngơi hoàn toàn một vài ngày.” Mẹ Mai thở phào, nhưng sắc mặt vẫn lo âu. Cô nhận toa thuốc, nghe bác sĩ dặn dò, rồi kéo con về.
Ngày tiếp theo, Mai phải nghỉ học. Căn phòng nhỏ của cô đầy mùi trà nóng và tinh dầu bạc hà. Cô nằm trên giường, chăn phủ tới cằm, tiếng mưa bên ngoài như lời ru. Mẹ cô bận rộn trong bếp; tiếng thì thầm của nhà, tiếng nước sôi. Đến chiều, Minh xuất hiện ở cửa, tay ôm một bịch nước gừng nóng và mấy gói thuốc. Anh gõ cửa nhỏ rồi bước vào như đã được phép.
“Anh xin phép vào nhé.” Anh nói lịch sự, nhưng trong mắt anh có vẻ mệt mỏi vì đêm mất ngủ. Mẹ Mai nhìn anh, ánh mắt biết ơn: “Cảm ơn con đã đưa Mai tới viện. Ở lại uống nước gừng đi, anh.” Mai, dù yếu, vẫn ngồi dậy để chào. “Cảm ơn anh,” cô nói khó nhọc, rồi nhìn vào tấm chăn, cố mỉm cười.
Minh ngồi xuống ghế bên giường, đặt cốc nước gừng lên bàn. “Em uống hết cốc này rồi ngủ lại cho khỏi cảm. Anh mang thêm sách cho em, nếu em muốn đọc chút.” Anh lấy trong túi một cuốn sách mỏng — một tuyển tập thơ mà cô từng mượn ở thư viện. “Anh thấy em mượn cuốn này hôm nào, nên mang đến.”
Mai hơi ngạc nhiên, nhưng nhận lấy. “Cảm ơn. Anh không cần phải...”
“Không cần cảm ơn.” Minh cắt ngang, giọng bình thản. “Anh chỉ muốn em đỡ hơn.” Núi lặng trong anh như sụp xuống khi cô nhắm mắt lại nghỉ. Anh nhìn cô, rồi nhìn những ngón tay nhỏ đang nắm chặt chăn. Bất chợt, một tiếng nấc khẽ thoát ra từ lòng anh — tiếng nấc của nỗi sợ, của những điều chưa từng nói.
Minh thở dài, quyết định mở lời những điều anh giữ trong lòng lâu nay. “Mai,” anh bắt đầu, giọng thấp, không muốn ai khác nghe thấy, “có một chuyện... anh chưa kể cho ai, kể cả gia đình anh.” Anh nhìn vào kẽ tay cô, tìm cái nắm nhất thiết để buông chuyện. “Khi còn ở trường cũ, có một sự kiện đã khiến anh phải chuyển trường. Anh nghĩ mình nên nói ra để em hiểu... và để anh bớt nặng lòng.”
Mai mở mắt, biểu cảm mơ hồ giữa tò mò và lo lắng. “Chuyện gì vậy? Em nghe này.” Cô cố ngồi vững hơn, cầm lấy tay anh, khuyến khích. Ở đó có một thứ ấm áp — một không khí an toàn để một người mở lòng.
Minh hít một hơi sâu. “Hồi đó anh có một nhóm bạn rất thân. Một trong số họ — tên là Hùng — là người luôn trêu đùa, sống nhiệt, nhưng lúc đó chúng anh còn trẻ, liều lĩnh. Có một lần chúng anh chơi một trò dại dột, liên quan đến lái xe đạp và một con dốc. Mọi chuyện đến nhanh: Hùng không thắng kịp, ngã, và bị thương nặng ở đầu. Lúc ấy anh ở gần đó, và... anh đã không kịp can thiệp. Anh nghĩ mình đã làm sai — nếu anh can thiệp sớm hơn, nếu anh giữ chặt tay Hùng, có lẽ tai nạn không xảy ra. Sau đó anh mang cảm giác ấy theo, và cả nhóm tan rã. Hùng phải chuyển viện, và anh thì bị dày vò bởi tội lỗi.”
Nói tới đó, giọng anh khựng lại. Mai thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má anh, bất chợt làm cô nghẹn. Cảnh tượng anh kể hiện ra trong trí cô: một con dốc, những tiếng la xé gió, một thân người nằm bất động. Cô nắm lấy tay anh chặt hơn, một phản ứng tự nhiên của người đối diện khi thấy đau đớn của kẻ khác.
“Sau tai nạn đó, gia đình Hùng buộc tội chúng anh — không phải trực tiếp, nhưng sự kiện đó làm mọi người nghĩ chúng anh bất cẩn. Bố mẹ anh không muốn anh ở lại đó nữa, họ sợ những lời nhục mạ, sợ con trai họ mang vết nhơ. Mẹ anh quyết định chuyển anh tới trường khác, để anh có thể làm lại. Anh chấp nhận chuyển — không dám đối mặt với ánh mắt người kia. Nhưng cảm giác tội lỗi không rời. Mỗi lần nhìn vào gương, anh thấy khuôn mặt của Hùng — và cái nhìn đó khiến anh thấy mình không xứng đáng với thành tích hay bất kỳ lời khen ngợi nào. Anh nghĩ rằng nếu mình giỏi, mình có thể bù đắp; nhưng càng giỏi, cảm giác tội lỗi lại càng lớn. Vì thế anh im lặng, và tự nhốt mình trong những con số và điểm số — như một câu trả lời cho việc: ‘Nếu anh xứng đáng, thì anh không đáng trách nữa.’”
Cái đoạn nói của anh có tính chất nặng nề, như người trút ra một túi đá đã cầm nắm trong lòng quá lâu. Mai nghe mà lòng se thắt; cô hiểu đây không đơn thuần là chuyện trẻ con, mà là một vết thương tâm lý sâu sắc. Cô nhìn anh, mắt lấp lánh: “Anh đã sống với nó lâu vậy sao?”
Minh gật đầu. “Đúng. Anh không nói với ai vì xấu hổ. Anh sợ người ta gọi anh là kẻ có tội. Anh sợ đối mặt với Hùng, vì nhìn người ta đau sẽ làm anh bùng nổ. Nên anh giữ mọi thứ riêng. Nhưng bây giờ anh biết điều đó không giúp gì. Nó chỉ làm anh mệt.” Giọng anh như sụt xuống bởi sự mệt mỏi cũ kỹ.
Mai không nói gì ngay. Trái tim cô mềm nhũn trước sự yếu đuối được phơi bày. Cô nhớ tới lần đầu cô thấy Minh lặng lẽ ở sân trường, tay áp vào thái dương; giờ cô hiểu vì sao. “Anh đã sống với điều đó một mình,” cô thì thầm. “Nghe anh kể, em chỉ muốn nói... em ở đây. Em không biết phải nói gì để xóa đi lỗi lầm quá khứ, nhưng em có thể đi cùng anh — nếu anh muốn đối diện.”
Minh nhìn cô, đôi mắt đỏ, nụ cười mệt mỏi nở trên môi. “Anh không biết mình có xứng không,” anh nói, “nhưng khi em ngồi đây, em nắm tay anh, nói những lời đó, anh thấy nhẹ hơn một chút. Em làm anh thấy mình được cho phép yếu đuối.”
Khoảng im lặng bao phủ phòng — chỉ có tiếng mưa đều đều ngoài cửa sổ. Trong khoảnh khắc đó, hai người như tìm thấy nhau ở một tầng sâu chưa từng có: không còn lớp vỏ lớp trưởng, học bá, không còn hình tượng phải giữ. Chỉ có hai con người với những vết xước, và một quyết tâm không để vết xước ấy cứ thế tồn tại một mình.
“Anh phải làm gì để đối mặt nhỉ?” Minh hỏi, giọng nhỏ như cầu cứu.
“Anh có thể bắt đầu bằng việc nói chuyện với người đã chịu ảnh hưởng,” Mai trả lời chậm rãi. “Nếu anh sợ trực tiếp, anh có thể viết thư. Trình bày cảm xúc của mình, xin lỗi nếu cần. Mục tiêu không phải bắt người ta phải tha thứ, mà để anh thanh thản. Việc im lặng khiến vết thương không lành; nói ra, dù khó, có thể là bước đầu để chữa lành.”
Minh suy nghĩ; anh quay mặt qua cửa sổ nhìn mưa. “Anh sợ Hùng sẽ ghét anh, hoặc sẽ chửi rủa. Anh sợ mình sẽ bị quay lại những ký ức đó.” Giọng anh nghẹn.
Mai khẽ cười, nắm chặt tay anh: “Sợ là chuyện bình thường. Nhưng anh có người đồng hành. Em sẽ cùng anh; không phải để anh dựa dẫm, mà để em làm chứng rằng anh đã dũng cảm. Anh không còn phải ôm trọn mọi thứ một mình.”
Hai người im lặng, ánh mắt trao nhau một lời nói bằng lòng tin. Minh cảm nhận được một thứ ấm áp đang len vào lồng ngực — khác hẳn cảm giác an toàn khi che chở bằng kiến thức hay thành tích, đó là cảm giác được thấu hiểu và được chấp nhận dù khiếm khuyết. Đó là điều anh chưa từng có, hay ít nhất là đã lãng quên bấy lâu.
Ngày Mai khỏi bệnh dần dần. Mẹ cô chăm sóc tận tình, còn Minh thỉnh thoảng tới nhà mang đồ ăn, thuốc và sách. Mỗi lần như vậy, họ ngồi nói chuyện dài hơn, từ chuyện lớp tới chuyện gia đình, rồi lẩn về những đề tài sâu hơn: về lỗi lầm, về sự tha thứ, về cách đối diện với tương lai. Những buổi trò chuyện nhỏ dần dần tháo bỏ lớp băng quanh hai người.
Một buổi chiều, Minh quyết định làm điều đầu tiên: gửi một lá thư tay tới Hùng. Anh viết cẩn thận, từng dòng từng chữ, kể về sự hối hận, sự day dứt, và lời xin lỗi chân thành nếu lời mình có thể làm dịu nỗi đau. Anh không mong gì ngoài sự thấu hiểu. Mai ngồi bên cạnh, giúp anh chọn từ ngữ, chỉnh sửa câu chữ sao cho vừa chân thành vừa tôn trọng. Đó là lần đầu tiên Minh chủ động nhìn vào vết thương cũ và không vùi nó trong im lặng.
Sau khi thư được gửi, những ngày chờ đợi dài dần ra. Minh lo lắng về phản hồi; anh tưởng tượng đủ loại kịch bản trong đầu — từ lời chửi rủa tới im lặng hoàn toàn. Nhưng trong mọi kịch bản, Mai luôn bên cạnh, nắm chặt tay anh như một điểm tựa. “Dù kết quả thế nào, anh đã dũng cảm,” cô nói. “Và đó là điều đáng trân trọng.”
Một tuần sau, Hùng trả lời. Lá thư không dài, nhưng lời của Hùng đơn giản: anh không muốn kéo quá khứ quay lại, nhưng anh biết rằng mọi người đều có lỗi thời trẻ con, và anh chấp nhận lời xin lỗi. Đó không phải là một sự tha thứ ồn ào, nhưng là một cánh cửa mở vừa đủ để gió lọt qua. Minh đọc thư, nước mắt lăn dài trên má. Anh không thể nói gì, chỉ ôm lấy Mai thật lâu như để chia sẻ sự nhẹ nhõm ấy.
Một buổi chiều mưa nhẹ khác, nhưng lần này không có cảm giác lạnh lẽo. Minh và Mai cùng nhau đi bộ dưới dù, cười nói, bàn về tương lai lớp mình, về kế hoạch bảng tin, về việc ai sẽ viết cho mục “Ảnh Ký Ức” tuần tới. Khi qua cầu nhỏ gần trường, họ dừng lại, nhìn mặt nước lăn tăn dưới ánh đèn, và Minh rút từ túi ra một chiếc kẹp tóc đơn giản — một món quà nhỏ anh mua lúc đi dạo chợ. “Dành cho em, nếu em thấy thích,” anh nói, hơi đỏ mặt.
Mai nhận lấy, ánh mắt bất ngờ, rồi nở nụ cười. “Cám ơn anh,” cô đáp. Cái cám ơn ấy không chỉ vì món quà; nó là cám ơn cho một người đã mở lòng và cho phép người khác cùng đi trên con đường chữa lành.
Dòng mưa lặng lẽ rơi, như một sợi dây mảnh nối hai trái tim từng xa cách. Lời giãi bày dưới mưa đã phá tan phần nào lớp băng bấy lâu, biến thành một điều gì đó mềm mại hơn — cảm thông, sự tha thứ, và một lời hứa im lặng nhưng chắc chắn: không để người kia gánh nặng một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro