Hạnh phúc mãi mãi?

Ở con phố Beika vắng vẻ,có một văn phòng thám tử, trên cửa kính phòng có đề:"VĂN PHÒNG THÁM TỬ MORI".Trên văn phòng ấy,là một căn nhà.Trong căn nhà ấy,nơi phòng ngủ,có một thiếu nữ xinh đẹp đang mơ màng ngủ.Từ hôm cậu hôn mê sâu,cô không thể nào ngủ sâu được.Ác mộng cứ hoành hành,rằng một ngày nào đó,cậu sẽ mãi bỏ cô mà đi.Tiếng chim hót ngoài cửa sổ đã tỉnh giấc Ran Mori.Và như mọi ngày,hành động đầu tiên của cô là thở dài.Đó là một thói quen của Ran từ gần 2 tháng nay rồi,từ hôm định mệnh ấy.Việc cậu hôn mê đã thay đổi nhiều thói quen của Ran.Có cả việc từ hôm ấy,mỗi ngày cô lại đánh một dấu gạch trên lịch để coi như là thêm một ngày hôn mê nữa của Shinichi.Hôm nay cũng không ngoại lệ.Cô chán công việc này lắm rồi.Đã gần 2 tháng rồi.Cô lại tự trách mình.
"Nếu hôm ấy,mình không chấp nhận thỏa thuận kia thì Shinichi...Shinichi sẽ không..."_Cô dằn vặt,và cứ thế,nước mắt lại đua nhau tuôn ra.
Vội gạt nước mắt,cô đi VSCN,rồi mặc cho mình một bộ váy nữ tính.Hôm nay cô có hẹn với cô Kudo Yukiko.Cô và bà sẽ đi đến bệnh viện Beika,nơi 1 tháng trước Shinichi đã được chuyển tứ Washington D.C để xem tình hình Shinichi,rồi đi mua quà sinh nhật cho cậu.
"Kể cũng lạ thật đấy"_Cô nghĩ_"Sinh nhật cậu gần kề rồi đấy,mà sao cậu vẫn nằm im lìm thế hả Shinichi?"_Cô cố ngăn những giọt lệ trào ra,rồi vội xuống quán cà phê Poirot,nơi cô Yukiko đã hẹn.
Chuông gió kêu "ting" một cái khi cô bước vào.Ở bàn phía góc quán,Yukiko đã đợi cô sẵn.Hôm nay trông cô nhợt nhạt thấy rõ,và nụ cười gượng gạo với Ran không thể giấu nổi điều đó.
-Chúng ta đi thôi._Cô nói
-Vâng._Ran đáp lời
Quãng đường tới bệnh viện rất yên lặng,không ai mở lời với ai vì họ đang mang một nỗi khổ chung.Đột nhiên cô Yukiko nói với một ánh mắt cương quyết:
-Ran à,cô muốn nói với cháu,rằng cháu với Shinichi rất quan trọng,nên cháu phải giữ gìn sức khỏe,để lúc Shinichi tỉnh lại,nó có thể yên tâm,được không cháu?Cả dòng họ Kudo nhà cô,ai cũng biết nó thích cháu từ hồi nó 4 tuổi rồi_Rồi cô mỉm cười tinh nghịch,nhưng gượng gạo
-Cảm ơn cô..._Ran,cho dù đã được động viên,nhưng cả cô và Yukiko đều biết,cái khả năng Shinichi SẼ tỉnh lại gần như là viển vông.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Flashback
1 tuần trước...
-Con trai tôi thế nào rồi hả bác sĩ_Yuusaku vội vàng hỏi bác sĩ.Ở ông lúc này có một cảm giác như thể...khắc khổ-một thứ cảm xúc không nên có ở một nhà văn như ông.Bên cạnh ông,là một Yukiko có vẻ đã khóc hết nước mắt,bà mệt mỏi thấy rõ.
-Ừm...Cậu Kudo đã bất tỉnh hơn một tháng.Nếu trước ngày 4/5 không tỉnh lại,thì sẽ không còn hi vọng nào nữa..._Bác sĩ nói
-Vậy...Sinh nhật của Shinichi...cũng có thể là ngày giỗ của cậu ấy ư?_Ông bà Kudo đều bị thu hút bởi giọng nói ấy.Hóa ra,Ran đã đến và nghe hết câu chuyện._Không có cách nào ư?
-Tôi rất tiếc..._Vị bác sĩ lắc đầu rồi bỏ đi
-Không...Không!!!_Ran qụy ngã,làm ông bà Kudo phải chạy đến đỡ
-Không...Không sao đâu Ran à...Nó cứng cỏi lắm... _Yukiko an ủi Ran bằng giọng run runtrong khi chính bà cũng đang để những giọt nước mắt rơi xuống_Sẽ ổn thôi mà...Chắc họ nhầm lẫn...
Rồi không nói gì,Ran chạy vào phòng bệnh của Shinichi.Khắp người Shinichi,nào là máy trợ tim,dụng cụ truyền nước,ống thở,...Nhìn Shinichi giờ sao lại nhỏ bé thế!Còn đâu Shinichi mạnh mẽ,luôn sẵn sàng bảo vệ cô?Chợt,Yukiko bước vào.Rồi,cả hai người phụ nữ,không ai bảo ai,ôm nhau mà khóc thảm thiết.Ngoài cửa,dù không để 2 người kia biết,nhưng ông Yuusaku cũng đang nhỏ những giọt nước mắt lặng lẽ...
End Flashback
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cuối cùng cũng đến bệnh viện.Ran lặng lẽ đi đến phòng bệnh của Shinichi.Ngồi trước giường bệnh của Shinichi,cô thì thầm, cố gắng nở một nụ cười:
-Shinichi,mai sinh nhật cậu đấy!Mau dậy đi!Chúng tớ sẽ tổ chức ở bệnh viện nhé,để lúc cậu dậy,có bác sĩ luôn!Vì thế,dậy đi!
-...
-Này!_Bây giờ nước mắt Ran lại chảy ra_Sao cậu lại không trả lời tớ!Này nhé,khi cậu bỏ đi,tớ đã chờ rồi,bây giờ cậu muốn tớ đợi suốt đời à?
Từ xa,Kudo Yukiko thì thầm:
-Shinichi...Sao con ác thế?
Tua nhanh tí nhé...................
Ngày hôm sau
~~~Happy Birthday to you~~~
~~~Happy Birthday to you~~~
~Happy Birthday Happy Birthday Happy Birthday to you~
Tiếng hát trong trẻo của hơn chục người vang lên trong phòng bệnh có đề:KUDO SHINICHI.Tuy nhiên ,nhân vật chính vẫn nằm im lìm,không có dấu hiệu của sự sống.Bên cạnh là núi quà chất đống cùng những lời hỏi thăm,của Kazuha và Hattori(yêu nhau rồi nhé^_^),của Sonoko và Makoto,của vân vân và v.v...Nhưng đến đây,Ran không chịu được nữa,nói:
-Tôi muốn nói chuyện với Shinichi...Một mình...
Mọi người ở đó đều hiểu chuyện,nên cũng ra ngoài phòng bệnh đợi.Chờ mọi người ra,Ran lại run run đi về phía giường của Shinichi.
-Shinichi...Mọi người đang vui lắm nè!Heiji đã tỏ tình Kazuha rồi đấy!_Vừa nói,cô lại khóc tiếp _Bác Megure cũng đến nữa!Nhưng...Sẽ không vui...nếu thiếu cậu...Hôm nay là cơ hội cuối cùng để cậu tỉnh lại đi!Xin cậu đấy!
Và như thể nghe được tiếng của Ran,một ngón tay của Shinichi cử động.
-Ran..._Cậu mơ màng nói khi dần hé mắt ra
-Shin...Shinichi...Cậu tỉnh rồi à?_Rồi cô lấy tay quệt  nước mắt,và nước mắt lại rơi,nhưng là nước mắt hạnh phúc
-Ừ.
-Tớ đi gọi bác sĩ nhé_Nhưng vừa đi bàn tay của Shinichi kéo cô lại
-Ran...đừng đi...
-Ừm...Nếu cậu muốn,tớ sẽ không đi_Rồi mỉm cười nhẹ nhàng
-Ran này...
-Sao?
-Tớ yêu cậu!
Hơi bất ngờ,nhưng Ran vẫn nói:
-Tớ cũng thế!_Rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn-nụ hôn để kết thúc tất cả...
End chap.
Mọi người thấy kết thúc thế nào?Thanks các bạn vì đã đọc nha.Mình sẽ ra NT sớm thôi!Suýt quên chap 7,8,9,10 xin dành tặng 2 bạn:
1.Fcrinxlen
2.Miku1508

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro