Chương 3: Cuộc gặp gỡ bất ngờ

Trên đường từ trường Nhút Nhát về nhà có một ngôi chùa cũ không tên.

Vì nó nằm ở một nơi cô độc, trên một con đường nhỏ rẽ từ đường lớn vào, nên cậu hầu như chưa từng thấy người nào tới thắp nhang cúng bái. Có lẽ mọi người xung quanh đánh giá ngôi chùa này dù có tới khấn cầu cũng không có phúc phần gì, vì ngôi chùa không có tượng Phật nào, chỉ có một lư hương lớn bên trong. Không tên, không tượng, không linh thiêng, không ai lễ bái, bởi vậy, người dân gần đó đã gọi tên chùa là chùa Không.

Khi Nhút Nhát đi qua con đường nhỏ, từ đám cỏ ven đường chợt có tiếng lạo xạo vọng tới.

Trước khi Nhút Nhát kịp hoảng hồn hét lên thì một con chó nâu đã lao vụt ra trước mặt cậu như một mũi tên. Lại có thêm hai con chó đen đuổi theo sau con chó nâu đó.

Khi vừa tránh đi, hai chân Nhút Nhát chợt loạng choạng, khiến cậu thiếu chút thì ngã ngửa.

Con chó nâu chạy phía trước vẫn còn là một con cún nhỏ. Miệng nó đang ngậm một thứ gì đó. Nhìn kĩ sẽ thấy đó là một mẩu bánh mì. Có vẻ như đó là một cuộc tranh giành thức ăn, và chúng kéo cuộc chiến vào bên trong khuôn viên chùa.

Nhút Nhát thấy lo lắng nên chạy theo. Khi cậu nấp vào chân cột đá trước cổng chùa để xem tình hình, thì con chó nâu đã chạy được một vòng quanh chùa và đang chạy lại phía cậu. Dĩ nhiên hai con chó kia cũng chạy theo. Hai con chó đuổi theo con chó nâu đến cây cột đá. Thật không ngờ, con chó nâu đã vòng ra sau lưng Nhút Nhát. Đặt Nhút Nhát ở vào thế đối mặt với hai con chó hoang còn lại.

Trước tiếng gầm gừ và vẻ mặt nhe nanh dữ tợn của hai con chó, Nhút Nhát sợ cứng đờ người.

Hai con chó gầy trơ xương sườn, bụng hóp lại. Những sợi lông dựng ngược bù xù, toàn thân chúng tỏa ra khí thế áp bức của những con chó hoang đang đói. Nhìn kĩ, từ khóe mép chúng, những giọt nước dãi có bọt nhỏ xuống tong tong.

Những con chó như này thường rất nguy hiểm. Không chừng chúng còn bị bệnh dại nữa.

- Chuyện này liên quan gì đến tao chứ !

Khi Nhút Nhát nhanh chóng quay mình sang ngang, chú chó nâu cũng chạy theo núp sau lưng cậu như cái bóng. Thật là một chú chó khôn lỏi.

Nhút Nhát lấy hết can đảm. Cậu tháo cặp khoác trên vai xuống, dùng hết sức vung cặp xoay tròn quanh mình.

- Biến đi chỗ khác mau !

Nếu không đuổi chúng đi, chính cậu sẽ gặp nguy hiểm. Chiếc cặp đập trúng mõm một con. Sau khi kêu oẳng một tiếng. Con chó hoang lập tức chùn mình lại.

Thấy tình thế đảo ngược, chú chó nâu phía sau Nhút Nhát cất tiếng gầm gừ. Nhưng khi con chó đen còn lại xông lên trước sủa vang, thì chú chó nâu cúp đuôi và lùi về sau hẳn hai mét. Thật là một chú chó nhát gan.

Sao cậu lại gặp phải tình huống này cơ chứ.

- Thôi, mày mau nhả miếng bánh đó ra cho bọn nó đi.

Khi Nhút Nhát định lấy mẩu bánh trên mõm chú chó nâu quăng ra xa, con chó đã nhanh chóng né đi. Đúng là chỉ có chạy là giỏi.

Nhút Nhát tiếp tục xoay cặp quanh người như chong chóng. Cặp liên tục đập trúng hai con chó hoang một cách tài tình. Sau vài lần rú lên oăng oẳng, có vẻ cuối cùng chúng cũng chịu bỏ cuộc. Chúng cảnh giác lùi từng bước, rồi quay lưng và vội vã chạy khỏi sân chùa.

Nhút Nhát mệt lả, ngồi bệt xuống đất. Khi vừa yên tâm trở lại, thì những giọt mồ hôi bắt đầu túa ra.

- Xui thật. Hèn gì nơi này không ai thèm đến.

Nói về chú chó nâu, nó đang cẩn thận gặm bánh mì ở một khoảng đất trống hơi xa Nhút Nhát một chút. Trên chiếc bánh, nấm mốc đã mọc lên vài chỗ, nhưng chú chó nâu vẫn ăn ngấu nghiến và nuốt chửng cả những chỗ có mốc.

Tai thì cụp, mũi thì hếch. Dù xấu xí, nhưng gương mặt chú chó nâu có vẻ gì đó khiến người khác không thể ghét bỏ. Dáng vẻ chuyên tâm gặm bánh mì ấy đúng là dáng vẻ của một chú cún con ngây thơ.

- Mày vừa phải thôi nhé, làm tao hết cả hồn !

Khi Nhút Nhát vỗ vỗ đầu chú, cuối cùng chú chó nâu cũng ngước nhìn Nhút Nhát, mũi thở phì một tiếng.

- Mày bị thương ở chân rồi. Chắc bị mấy con kia cắn đúng không? Không sao đấy chứ ?

Lớp lông ở chân phải của nó bết lại vì máu. Nhưng may là máu đã ngừng chảy, trông chú chó nâu cũng không có vẻ đau đớn.

Chú chó này hẳn cũng thường xuyên bị bắt nạt.

Nhút Nhát nhìn nó mà như đang thấy chính mình, lòng chợt xót xa.

Sau khi ăn hết mẩu bánh, có lẽ vì chưa đủ no, chú chó nâu ngẩng mặt nhìn Nhút Nhát với ánh mắt xin xỏ.

- Tao chẳng có gì đâu. Thôi đi chỗ khác đi.

Khi đưa tay ra xua xua, chú chó nâu chợt nằm lăn ra, khoe bụng tròn. Có lẽ nó nghĩ Nhút Nhát sẽ chơi cùng nên cứ nằm duỗi người ở đó, đuôi vẫy vẫy dáng chừng rất vui vẻ. Nhút Nhát đứng dậy, nhưng chú chó nâu vẫn quấn lấy chân cậu. Nhút Nhát không để tâm, cậu chạy về phía sau chùa.

- Thôi nào, mày tha cho tao đi.

Thấy Nhút Nhát dừng lại, chú chó quấn lấy chân cậu.

Ở phía sau của chùa có một cây rất lớn. Thân cây cao hơn hẳn mái chùa, cành lá xum xuê che khuất bầu trời, đổ xuống đất những bóng cây lớn.

Đây là một nơi đầy hoài niệm.

Cho tới khoảng năm lớp 2, ngày nào Nhút Nhát cũng chơi ở chùa này. Lúc đó, quanh Nhút Nhát có rất nhiều bạn bè. Có bạn To Con, bạn Tóc Đinh, và cả Bốn Mắt nữa...

Nhút Nhát vỗ vỗ thân cây to chắc kêu bộp bộp.

- Cây này là cây bảo vật đấy nhé.

Chú chó nâu ngước nhìn Nhút Nhát với gương mặt ngơ ngác. Trên thân cây đầy bọ cánh cứng. Nó từng là cây bí mật của Nhút Nhát và Bốn Mắt. Từ hồi lớp 1, Nhút Nhát và Bốn Mắt đã bắt được số bọ cánh cứng nhiều không kể xiết. Sau đó, Nhút Nhát và Bốn Mắt bị một con ong vò vẽ đuổi theo. Cũng chính Bốn Mắt lúc đó đã gắng hết sức dùng cành cây xua đuổi con ong giúp Nhút Nhát.

Nhút Nhát học cùng Bốn Mắt từ mẫu giáo, nhưng lên lớp 3, Bốn Mắt lại tránh nhìn Nhút Nhát, cậu có vẻ xa cách.

Bốn Mắt khi đó đã gia nhập nhóm của Mặt Mụn.

Như thể lo lắng khi nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Nhút Nhát, chú chó nâu phì phì qua mũi. Nhút Nhát ngồi xuống, lưng dựa vào cây.

- Mày cũng không có bạn hả ?

Có lẽ chú chó này ngay cả nhà để về cũng không có, nói gì tới bạn bè. Ít ra Nhút Nhát vẫn còn may mắn hơn chú chó, vì cậu không cần phải lo lắng về bữa tối của mình. Nhút Nhát chợt cảm thấy chú chó thật đáng thương.

- Hay mày về nhà ở với tao ?

Vừa nói thế, Nhút Nhát đã ngay lập tức hối hận.

Ngôi nhà nhỏ xinh, nơi Nhút Nhát sống cho tới khi học lớp 2, giờ đã không còn nữa, nó đã bị bán đi để trả khoản nợ của mẹ. Sau đó gia đình Nhút Nhát chuyển tới ở chung với bà nội, đó là một căn nhà gỗ cũ, ọp ẹp ở vùng ngoại ô. Ít lâu sau, bà đã mất khi Nhút Nhát vừa mới học xong lớp 3.

Đám tang bà vừa xong, các chú các bác đã ngay lập tức bán sạch cả ngôi nhà và mảnh đất đi. Bố dù cố gắng phản đối tới phút chót, nhưng cuối cùng không bảo vệ được ngôi nhà. Sau đó, gia đình Nhút Nhát bị đuổi ra khỏi nhà, lang thang sống tạm bợ như bầy chó hoang vậy.

Giờ Nhút Nhát đang ở trong một căn nhà, nói đúng hơn là một căn phòng. Đó là một căn phòng dưới gầm cầu thang của cơ quan nơi bố làm việc. Đương nhiên ở đó không thể nuôi động vật được.

Nếu bàn bạc với bố, liệu cậu có thể lén nuôi được không nhỉ ? Bà nội hồi xưa cũng có nuôi vài con chó, nên không biết chừng bố sẽ mủi lòng đồng ý. Giờ chỉ còn biết trông đợi vào chuyện đó mà thôi.

- Nên đặt tên mày là gì bây giờ ? Không có tên thì chẳng làm gì được cả.

Chú chó nâu nhìn lại Nhút Nhát bằng đôi mắt tròn xoe. Quanh ria mép nó vẫn còn dính vụn bánh mì nhỏ.

- Mày giỏi thật, bánh mì khô vậy mà cũng ăn được. À phải rồi. Nghĩ tên phiền phức lắm, thôi lấy luôn tên Bánh Mỳ cho chú mày nhé ?

Vốn dĩ ban đầu cũng vì chú chó nâu ngậm miếng bánh mì đầy nấm móc đó nên Nhút Nhát mới gặp rắc rối. Nên giờ cậu đặt một cái tên cho nó cũng hợp lý.

- Bánh Mỳ ơi !

Chú chó giật mình phản ứng.

Nhút Nhát gọi đi gọi lại cái tên « Bánh Mỳ, Bánh Mỳ, Bánh Mỳ... » như đọc thần chú. Kêu liên tục một hồi, nghe cũng giống một cái tên đấy chứ. Thậm chí còn là một cái tên lạ lẫm và dễ thương nữa.

- Rồi, quyết định thế nhé. Từ hôm nay, tên chú mày sẽ là « Bánh Mỳ » đấy.

Không biết có hiều gì không, nhưng chú chó nâu chợt sủa « gâu » một tiếng rất vui vẻ.

Khi mặt trời chiều dần lặn, cảnh vật xung quanh nhanh chóng tối đi, may là Bánh Mỳ có lớp lông màu nâu tối và nhỏ con, nên Nhút Nhát đi cùng nó cũng không gây chú ý. Vừa về tới cổng cơ quan bố, Nhút Nhát liền bồng Bánh Mỳ lên.

- Mày đừng có sủa đấy nhé.

Căn phòng của nhà Nhút Nhát là một căn dười gầm cầu thang tầng 3. Vì không có thang máy, cậu phải đi lên bằng cầu thang chật hẹp ở sau tòa nhà. Cứ đến khoảng giữa của mỗi tầng cầu thang, Nhút Nhát dừng lại và lắng tai nghe. Núp sau bức tường, cậu nhìn ra lối đi. Không có bóng dáng ai cả. Cậu bèn lôi chìa khóa trong túi ra, nhanh chóng mở cửa và luồn mình vào căn phòng tối.

Đặt Bánh Mỳ xuống nền nhà, Nhút Nhát lấy cái chén nhựa cũ, cho vào đó chút nước và đặt trước mặt Bánh Mỳ, chú chó chúi mặt xuống và bắt đầu uống ngon lành. Khi đưa bàn tay vừa vuốt ve chú chó lên mũi, Nhút Nhát ngửi thấy mùi nước cống.

- Mày hôi quá. Để tối nay tao tắm cho mày nhé.

Nhút Nhát cầm cặp sách mang vào phòng mình. Bánh Mỳ đã uống đủ nước, nó lon ton đi theo cậu. Với những món đồ chất đầy bên trong, căn phòng trở nên chật khít. Tuy chật chội, nhưng nơi đây là thành lũy của Nhút Nhát.

Khi mở rèm cửa sổ, có thể thấy sân bóng ở phía bên kia đường. Đó là một sân bóng rất nổi tiếng, mỗi cuối tuần đều có những trận bóng của giải quốc gia diễn ra ở đó. Nhút Nhát rất thích ngắm nhìn sân bóng từ cửa số này.

Như mọi khi, Nhút Nhát lấy quả bóng ra và bắt đầu tâng bóng trong phòng. Cậu khẽ hất nhẹ quả bóng trên lưng bàn chân, khi thả lỏng cổ chân, một khoảng không tròn được hình thành một cách tự nhiên bên trên cổ chân cậu. Có lần trong dịp vào sân bóng chơi, Nhút Nhát đã được một chú cầu thủ chuyên nghiệp khen tư thế chân đó.

Cậu lướt nhẹ bóng trên chân. Đó là khoảnh khắc mà cậu có thể quên đi mọi thứ.

- Đây là trái banh đó. Mày biết chứ ?

Bánh Mỳ ngước nhìn Nhút Nhát một cách ngơ ngác.

Khi có thời gian, dù ở nhà hay ở trường, Nhút Nhát đều hăng say tập bóng. Ban đầu cậu chơi bóng vì sở thích, nhưng giờ cậu chơi vì muốn quên hết những chuyện đau buồn của mình.

Khi cậu vừa tâng bóng và xoay 1 vòng, Bánh Mỳ liền sủa « gâu » một tiếng lớn.

- Suỵt, đừng sủa kẻo lộ hết bấy giờ !

Khi cậu chơi tiếp, Bánh Mỳ lại sủa. Tuy hoàn toàn hờ hững với động tác khác, nhưng tới động tác xoay tròn này của Nhút Nhát, Bánh Mỳ lại phản ứng một cách lạ thường.

- Dừng lại, không được sủa !

Nhút Nhát ôm trái bóng lại. Sau đó xoay một vòng.

- Chú mày thích xoay vòng như vầy à ?

Bánh Mỳ lại « gâu » một tiếng, vẫy đuôi hào hứng. Động tác này ngẫu nhiên hợp với loài chó chăng.

- Nếu mày thích, tao làm lại cho mày coi nhé !

Nhút Nhát thả trái bóng xuống, cậu có thể vừa tâng bóng vừa xoay vòng mà không làm rớt nó. Nhưng lần này sau khi xoay tròn, trái bóng lại nẩy ra ngoài chân. Vì khi đó, Nhút Nhát nhìn thấy chú chó nhỏ đang quay vòng vòng để đuổi theo cái đuôi của chính mình. Có thật như vậy không nhỉ ? Nhút Nhát nghĩ, so với chú chó tự biến mình thành cái bánh khoanh tròn khi đuổi theo chiếc đuôi của mình, thì hình ảnh cậu tâng bóng xoay tròn hẳn sẽ phải đẹp và hoa mỹ hơn nhiều chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro