Chương 1

Wakana là người đầu tiên nhìn thấy nó.
Khi kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu. Eijun đang ở trong phòng, nhìn chằm chằm vào đống sách giáo khoa và bài tập trên bàn với vẻ mặt chán nản. Cậu biết mình cần phải hoàn thành chúng.

Bình thường cậu sẽ ra ngoài chơi, rủ bạn bè chơi ném bóng trước khi thời tiết dần nóng lên... nhưng năm nay thì khác. Đây là năm cuối cấp hai, nếu muốn vào cùng trường cấp ba với mọi người và chơi cùng họ vào năm sau, cậu không còn lựa chọn nào khác. Cậu phải bắt đầu học.

Bởi lẽ đó mà cậu thở dài và bắt đầu chồng tất cả mớ sách hỗn độn đó lại để có thể mang ra bàn ngoài.

Đúng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng động trên cầu thang. Cậu quay lại ngay khi cánh cửa phòng bị đập mạnh.

- "Eijun!!"

- "Ặc! Chuyện gì thế, Wakana?"

Cô bạn thở hổn hển như thể vừa chạy từ nhà đến đây. Má cô ấy ửng hồng và đôi mắt thì sáng lên trông thấy.

- "Nhìn này!" cô ấy nói, giơ một trang tạp chí đã mở.

Là một quyển tạp chí bóng chày, loại mà Eijun hiếm khi quan tâm đến vì đơn giản là nó không thú vị bằng việc chơi trực tiếp. Wakana thỉnh thoảng cũng chỉ đọc lướt qua một vài lần, nhưng cậu hơi ngạc nhiên khi thấy cô bạn vẫn đọc nó trong khi họ đã bại trận vào đầu giải mùa hè này.

- "Chuyện gì vậy?" Cậu càu nhàu, cầm lấy và nheo mắt nhìn vào trang sách đang mở. Trong đó có đầy những bài viết về giải đấu mùa hè cấp ba, cậu không hiểu tại sao cô ấy lại quan tâm vào giải mùa hè năm sau. -"Cái gì đây!?"

- "Này, đồ ngốc! Đây này!" cô hét vào tai anh, chỉ tay vào bức ảnh ở góc trên cùng.
Là một catcher tài năng trong bộ đồ thi đấu. Cậu không hiểu tại sao cô nàng lại phấn khích đến vậy cho đến khi lướt mắt qua phần chú thích : Miyuki Kazuya (15) .
Trong giây lát, tất cả những gì cậu có thể làm là nhìn chằm chằm vào từng chữ cái. Miyuki, với chữ kanji có nghĩa là "vinh dự" và "phước lành". Kazuya, với chữ "là" và "đầu tiên". Cậu bỗng nhớ lại vào năm lớp một đã phải vật lộn để học cách viết chúng, bởi vì chữ kanji đầu tiên đó có mười hai nét khác biệt và quá phức tạp đối với một đứa trẻ sáu tuổi, nhưng cậu muốn học nó và đã học được.

- "W-Wakana !"

- "Tớ biết mà !" cô ấy nói, lúc này trông rất rạng rỡ.

- "Đó chính là linh hồn bạn lữ của tớ !!"
- "Đúng vậy!!"

Cô nàng thật sự biết điều đó, bởi lẽ họ đã quen nhau quá lâu thậm chí còn đã từng tắm chung. Cô ấy biết rõ cái tên đã được khắc trên n.g.ự.c của cậu, và ngược lại cậu cũng thế.

- "Linh hồn bạn lữ của tớ có chơi bóng chày!!"

Eijun có cảm giác như thể vũ trụ đã sắp xếp lại định mệnh của mình khi cậu không để ý. Giờ thì mọi thứ dần trở nên hoàn hảo theo đúng trình tự của nó.

- "Anh ta chỉ hơn cậu có một tuổi và đang sống ở Tokyo! Eijun à, tớ mừng cho cậu quá!!!!"

Wakana ôm lấy cậu đầy sự phấn khích, và ừ, chắc chắn rồi, cậu cũng đoán vậy. Nhưng điều đó chẳng quan trọng bằng Miyuki Kazuya, 15 tuổi, chơi bóng chày.
Vấn đề ở đây là: bạn lữ là... mà thôi, anh ấy thật sự tồn tại. Chỉ vậy thôi.

Mỗi người đều có cho mình dấu ấn tên của linh hồn bạn lữ. Nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng sẽ gặp được nhau. Có khoảng 7 tỷ người trên khắp hành tinh này, nếu tính xác xuất thì khả năng bạn gặp được nửa kia là rất thấp. Ví dụ điển hình: Eijun có thể là đứa trẻ duy nhất trong lớp có dấu ấn linh hồn được viết bằng chữ Hán. Dấu ấn linh hồn của Wakana lại sử dụng một bảng chữ cái kỳ lạ, thậm chí không phải là bảng chữ cái mà họ đã học trong lớp tiếng Anh.

Eijun biết mình may mắn hơn hầu hết mọi người, nhưng cậu chưa bao giờ để ý nhiều đến điều đó. Thật vậy, cậu nghĩ chắc tri kỷ của cậu là người Nhật, thì sao nào? Nó vẫn là bao gồm nguyên một đất nước để có thể tìm ra được nửa kia. Hầu hết mọi người sống cả đời mà không bao giờ gặp được linh hồn bạn lữ mà cũng chẳng sao. Vẫn còn có những điều quan trọng hơn để quan tâm. Như gia đình và bạn bè hay bóng chày chẳng hạn.

Nhưng Miyuki Kazuya lại chơi bóng chày.
Miyuki Kazuya là một catcher .

- "Anh ấy là catcher!!!!" Eijun hô lớn, vì cậu thích thế.

- "Oi" Wakana cười nói. "Cậu chỉ nghĩ đến mỗi chuyện đó thôi sao?"

Và đúng vậy, thực tế là vậy. Bởi lẽ giờ đây tầm mắt của cậu đang dán chặt vào bức ảnh, và đó là một góc nhìn hoàn toàn mới. Cậu cảm thấy thấy mình rất thích hình ảnh linh hồn bạn lữ trong bộ đồ này. Cậu đã tưởng tượng ra cảnh anh ấy ngồi xổm trên bục bắt bóng. Trong lúc thất thần cậu nghĩ đến việc ném bóng cho anh ấy, không biết cảm giác đó sẽ như thế nào?

Ngay lập tức cảm giác tội lỗi bất ngờ ập đến đã khiến cho cậu tỉnh táo lại. Đội của cậu vẫn còn ở đây. Cậu không cần một catcher ở thành phố, ngay cả khi tên anh ta là Miyuki Kazuya.

- "Được rồi! Vậy là xong," cậu hùng hồn tuyên bố, gấp lại quyển tạp chí . - "Giờ thì đại nhân đây muốn chơi bóng !"

- "Khoan đã, cậu không muốn đi xem anh ấy thi đấu à?"

Trong phút chốc, Eijun chớp mắt nhìn Wakana.

- "Đi coi anh ta á?"

- "Đúng rồi đấy, đồ ngốc." Cô nàng lấy lại tờ tạp chí từ tay cậu và lật đến trang cuối. "Trường Trung học Seidou đã lọt vào top 4 của giải Tokyo West. Ngày mai họ sẽ đấu vào trận bán kết! Chúng ta có thể đi xem rồi!"

- "Chúng ta... chúng ta có thể sao?!"
Wakana mỉm cười.

- "Chúng ta đi nói với bố mẹ cậu nhé!"
Eijun nghe vậy liền đỏ mặt đến tận chân tóc.

- "Cái đó... Không đời nào! Nếu chúng ta nói với ba mẹ tớ, họ có thể sẽ muốn đi theo và rồi họ sẽ muốn gặp anh ấy và gặp bố mẹ anh ấy, và... Chúng ta không thể nói với họ được, Wakana!!!! Sẽ rất xấu hổ đấy!!!!!!!!!"

Cô ấy ngân nga một cách đầy nghi ngờ.
- "Nhưng cậu có đủ tiền tiết kiệm để đi Tokyo không?"

Tuy Eijun đã tiết kiệm tiền để mua giày mới nhưng việc này vẫn ảnh hưởng nghiêm trọng đến ngân sách của cậu. Dù có là vậy đi chăng nữa thì cậu vẫn gật đầu chắc nịch. Nếu phải cân nhắc giữa trận đấu và nỗi xấu hổ tột độ mà Eijun có thể cảm thấy trong tương lai, thì đó thậm chí không phải là một lựa chọn. (Y: Nhỏ nghĩ xa quá mức:)))

- "Được rồi... Tớ sẽ không để cậu đi một mình đâu. Thể nào cậu cũng sẽ bị lạc cho coi." Wakana nói một cách thản nhiên.

- "Ê!??????"

- "Tokyo là thành phố lớn đấy! Cậu còn chẳng biết sân vận động mà Miyuki sẽ thi đấu ở đâu nữa kìa. Cậu có biết cách tra cứu các ca chạy của tàu không? Còn tàu điện ngầm thì sao?"

Được rồi, Eijun chấp nhận chịu thua vì chỉ cần nghe đến đó thôi là não cậu đã bắt đầu đình công.

- "Vậy cứ để cho tớ lo liệu hết nhé?"Wakana cười tươi như được mùa. "Ngày mai tớ sẽ đến đón cậu. Nói với bố mẹ cậu là cậu sẽ ra ngoài cả ngày nhé. Chuẩn bị thêm hộp cơm bento nữa nha. Đừng quên đấy!"

Đợi đến khi cậu kịp phản ứng lại thì cô nàng đã đi mất dạng. Trời ạ, cô bạn thanh mai này còn hứng thú với chuyện này hơn cả cậu nữa.

Mặc dù vậy, cậu vẫn vừa nhìn vừa suy nghĩ về quyển tạp chí mà cô để lại. Vậy là ngày mai cậu sẽ được xem nửa kia của mình thi đấu. Ngẫm đến đây cậu liền tươi cười nằm vật ra giường và đọc lướt qua bài báo, quên luôn cả bài tập về nhà.
___________________________

- " Sao Tokyo lớn quá vậy!!!?" Eijun than vãn khi họ vừa leo lên cầu thang bên trong Sân vận động Meiji Jingu.

- "Tớ đã cảnh báo cậu rồi" Wakana nói, tay nắm chặt lấy cổ tay cậu. "Ít nhất thì chúng ta cũng đến kịp giờ."

Cô kéo cậu bạn vào chỗ khán đài khiến cho Eijun phải dừng lại và nhìn chằm chằm.

- "Ồ."

Vấn đề không nằm ở quy mô sân vận động, bởi dù ở Tokyo hay Nagano, sân bóng chày vẫn như nhau. Vấn đề nằm ở số lượng người đổ xô lên khán đài và đã ngồi sẵn quanh sân. Bóng chày trung học phổ thông nổi tiếng hơn Eijun nghĩ rất nhiều.

- "Những người ủng hộ Seidou đang ở đằng kia!" Wakana nói và kéo cậu về hướng đó.

Cậu không quan tâm nhiều đến vị trí của họ. Bởi lẽ cậu sẽ không cổ vũ cho bất kỳ đội nào khác ngoài đội của mình. ( Y: Chưa vô đã vậy rồi đó )

... Được rồi, có lẽ cậu sẽ cổ vũ cho Miyuki Kazuya. Mà khoan!? Chỗ đó gần khu vực nghỉ của Seidou nên chắc hẳn cũng sẽ thấy anh ta đi!! .

Ngay phía trên khán đài, từng hàng từng hàng thanh thiếu niên mặc áo phông xanh nhạt đang tụ tập. Eijun huých khuỷu tay vào Wakana khi họ ngồi cách đó không xa.

- "Đó là ai vậy?"

Cô nàng nhún vai tỏ vẻ không biết, trông không thoải mái lắm.

- "Đó là cầu thủ dự bị của Seidou." Một giọng nói lạ vang lên.

Cả hai quay đầu lại nhìn thì thấy vài người đàn ông trung niên đang ngồi ở hàng ghế ngay phía sau họ. Một trong số đó là người vừa lên tiếng.

- "Dự....bị?" Eijun nói.

- "Khoan đã, vậy ra họ đều là cầu thủ bóng chày của Seidou à?" Wakana mở to mắt ngạc nhiên hỏi.

- "Cái gì cơ?! Tận chục người cơ á!" Eijun la lớn

Người đàn ông nghe đến đây liền cứng họng trong khi đám bạn của ông ta đều cười khúc khích.

- "Tất nhiên rồi! Seidou là một trường bóng chày lớn mà. Cầu thủ đến từ khắp Tokyo, thậm chí cả Nhật Bản. Theo luật thì chỉ được phép có hai mươi cầu thủ trong khu vực nghỉ ngơi, số còn lại phải ở trên khán đài. Hiện tại Seidou có gần một trăm cầu thủ."
- "Một trăm!!" Eijun liền quỳ xuống ghế để có thể nhìn chằm chằm người đang giải thích.

- "Có tận 100 người vậy mà anh ta đã lên đội một ngay trong năm đầu tiên rồi đó Ei-chan" Wakana reo lên với đôi mắt sáng ngời.

Những người đàn ông khác đều ngừng cười khi Eijun bất ngờ tham gia vào cuộc trò chuyện.

- "Ồ, vậy hai đứa đến đây để ủng hộ bạn phải không?"

- "Hiện tại trong đội chỉ có hai cầu thủ năm nhất thôi nhỉ? Miyuki và cậu nhóc tóc xanh kia, tên gì ấy?."

- "Các chú thật sự biết nhiều về Seidou quá" Eijun nhận xét.

- "Tất nhiên là vậy rồi!" người đàn ông phản bác. "Các chú đây đều là cựu học sinh của Seidou. Hiển nhiên phải theo kịp những gì lớp trẻ đang làm nên danh tiếng của trường."

Eijun ồ lên với vẻ thích thú và cùng trò chuyện với họ cho đến khi đến lượt Seidou ra sân khởi động. Ngay lập tức cậu liền nhìn quanh tìm kiếm người đeo cặp kính thể thao sáng bóng. Ban đầu thì khó mà nhận ra vì các cầu thủ đều quay lưng về phía khán đài và đều đội mũ bóng chày, nhưng khi họ bắt đầu khởi động, cậu đã nhìn thấy nó trên người cậu trai mặc áo số 2 sau lưng. Suy xét cẩn thận cậu liền kiểm tra lại bảng điểm.
Cầu thủ thứ bảy, Miyuki Kazuya, số 2.

Sân vận động có một khu vực bullpen mở gần khán đài, khi Miyuki chui vào khu vực nghỉ ngơi và bước ra với bộ đồ bắt bóng, đi về hướng sân đấu. Eijun liền muốn nhảy xuống và tham gia cùng anh ta. Cậu không thể nào nhìn rõ từ đây, nhưng tiếng bóng va chạm vào găng tay khiến cậu nghiến răng ken két vì bực bội.

Ugh, đó là lý do tại sao cậu không thích xem bóng chày! Chơi trực tiếp rõ ràng thích hơn nhiều!

Chẳng mấy chốc thì trận đấu chính thức bắt đầu. Eijun lại có thêm những suy nghĩ khác, đại khái là bơi lẽ Seidou là một đội mạnh.

Cậu đã biết ở một mức độ trừu tượng nào đó rằng bóng chày trung học phổ thông là một thứ hoàn toàn khác so với hồi trung học cơ sở, nhưng để tận mắt chứng kiến thì lại là câu chuyện khác. Cả Seidou lẫn đối thủ đều thi đấu căng thẳng đến nỗi khiến cậu nổi da gà. Họ thi đấu hết mình để giành từng điểm một. Mỗi một cầu thủ chạy trên sân đều khiến khán đài vỡ òa trong tiếng reo hò.

Eijun nuốt nước bọt. Wakana im lặng ngồi bên cạnh cậu. Hai tay cô bất giác nắm chặt đặt trên đùi.

Phải rồi, hầu hết những cầu thủ này đều chỉ lớn hơn cả hai từ một đến ba tuổi. Nhưng đội đối phương lại có tên năm nhất pitcher có thể strike out được cả cleanup batter của Seidou, anh chàng đó mạnh đến mức Eijun sẽ thề rằng không đời nào anh ta vẫn còn là học sinh trung học.

Từ hàng ghế phía sau, Hitarashi và những người bạn của ông đều đang thảo luận về Azuma - anh chàng batter, phải thi đấu tốt hơn thế này để được vào giải đấu chuyên nghiệp năm sau.

Eijun trừng mắt nhìn cầu thủ ném bóng tóc vàng trên gò ném và mong anh ta bình thường lại. Cái quái gì thế này? Ai nói cầu thủ Tokyo có thể giỏi đến vậy chứ??

Thậm chí cái tổ đội ngu ngốc đó còn có một anh chàng năm nhất da ngăm cực kỳ phiền phức khi anh ta hiện diện ở trên sân.

- "Gah! Cướp gôn!" Eijun hét lên đầy giận dữ khi bóng của Seidou bay lên mà đối thủ chạy nhanh như tên bắn.

Bỗng Miyuki bật dậy. Quả bóng vừa đập vào găng tay của anh liềm bay ra hướng ngược lại, đến gôn thứ hai trước khi runner kịp chạm vào nó. Eijun gần như không thấy anh ném bóng, anh ta thực sự quá nhanh.

-"Out!" trọng tài hô.

Eijun bật dậy khỏi chỗ ngồi và reo hò ăn mừng cùng những người ủng hộ Seidou trước cả khi cậu kịp nhận ra điều đó.

- "Tuyệt vời! Tuyệt vời quá! Wakana! Cậu có thấy không?!"

Cô bạn gật đầu cười nói rằng đã thấy chuyện đó. Seidou kết thúc hiệp đấu và trở lại khu nghỉ ngơi trong tiếng vỗ tay và reo hò của mọi người. Eijun định mở miệng hòa giọng với họ. Nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng.

Cậu phải ngồi xuống vì đột nhiên cảm thấy chóng mặt.

- Ei-chan?" Wakana nhìn anh với vẻ lo lắng.

Đột nhiên cậu nhận ra điều gì đó.
Nó khiến Eijun gần như muốn hét to tên linh hồn bạn lữ của mình trước công chúng. Cái tên mà cậu đã phải giữ kín suốt cuộc đời, cái tên mà chỉ có cha mẹ và Wakana biết.

Dấu ấn linh hồn là chuyện riêng tư, là thứ bạn không được phép tiết lộ cho bất kỳ ai mà mình không thân thiết. Mà cậu gần như đã hét lên điều đó trong một sân vận động đông đúc.

Bởi vì cậu trai - bạn lữ của cậu đang đứng cách đó chỉ vài mét.

- "Miyuki Kazuya," cậu thì thầm với chính mình, mặc dù không ai nghe thấy vì tiếng ồn của đám đông nhưng mặt của Eijun vẫn đỏ lên trông thấy.
________________________

Miyuki Kazuya là một cầu thủ xuất sắc, được chọn lọc từ hàng trăm cầu thủ để ra sân thi đấu ngay năm nhất ở trường trung học. Anh ấy chơi với các đàn anh lớp trên, những người mà ai cũng mong đợi họ sẽ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp ngay sau khi tốt nghiệp.

Tuy vậy thì Seidou vẫn thua.

Một lúc lâu sau khi trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu, Eijun chỉ biết nhìn chằm chằm xuống sân. Cổ họng cậu nghẹn lại, đau rát mỗi khi muốn thốt ra lời nói.

'Họ thực sự rất mạnh! Họ sẽ đến Koushien! Một đội như thế nhất định phải đến Koushien!!'

Họ sẽ vào được. Đúng không? Bởi vì nếu ngay cả một đội như Seidou cũng không thể vượt qua... Nếu ngay cả họ cũng thất bại...

Eijun nhìn các tuyển thủ Seidou. Tất cả đều đứng chôn chân tại chỗ khi tiếng còi cuối cùng vang lên. Một số người đã ngã gục xuống. Azuma khóc nức nở, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt anh.

Miyuki... Miyuki như một bức tượng đá. Anh ấy mặc đồ bắt bóng, đứng sau đĩa nhà. Mặt nạ bảo hộ của anh treo lủng lẳng trên những ngón tay bất động. Cặp kính đã che giấu mọi biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy.

Eijun muốn phải chứng kiến cảnh này. Cậu vẫn nhớ như in mình đã từng ở chính nơi này, chỉ vài tuần trước, trong một sân vận động khác. Cậu hiểu cảm giác hiện tại của Miyuki.

- "Lại một năm nữa cơ hội để vào được Koushien đã vuột mất," Hitarashi thở dài. Khán đài xung quanh họ vang lên những lời bàn tán thất vọng. - "Năm nay Inashiro thật sự quá mạnh đi. Trời ơi, chắc họ sẽ lọt vào chung kết thôi."

Khu vực nghỉ của Seidou dần vắng bóng người khi các cầu thủ khác lần lượt ra sân chào tạm biệt. Miyuki lúc này đã bình tĩnh lại. Anh bước lên gò ném bóng. Nói vài lời với anh chàng pitcher đang ngồi co rúm dưới đất. Anh chìa tay ra. Pitcher nắm lấy tay Miyuki loạng choạng đứng dậy.

- "Có lẽ hôm nay không phải là ngày thích hợp để nói chuyện với anh ấy, phải không?" Wakana thì thầm.

Eijun không nói gì. Cậu không định gặp Miyuki Kazuya hôm nay. Thật ra, cậu vẫn chưa quyết định có muốn gặp Miyuki hay không. Tokyo cách Nagano tận bốn tiếng đi lại, cậu cũng đã sống cả đời mà không có nửa kia của mình. Cậu đang cần phải tập trung vào kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, tiếp đó là đội bóng.

Giả sử nếu hôm nay cậu có muốn gặp mặt đi chăng nữa thì cũng sẽ không chọn vào thời điểm hiện tại. Đây là lúc để các đồng đội xoa dịu nỗi đau trong hòa bình, chứ không phải lúc để người lạ xen vào.

Tuy nhiên, khi đội Seidou trở lại khán đài để cúi chào khán giả và nhận được những tràng pháo tay cùng những lời động viên nồng nhiệt, Eijun theo chân Hitarashi và các cựu học sinh khác đi ra khỏi sân vận động một cách nhẹ nhàng và tham gia một buổi tụ tập nhỏ gần một chiếc xe buýt.

- "Tiếc cho bạn của nhóc thật đấy" Hitarashi nói. -"Nếu thắng thì chắc họ đã nán lại xem trận bán kết còn lại vào chiều nay rồi. Nhưng giờ họ phải quay lại trường ngay. Gặp mấy đứa ở đó có lẽ sẽ làm bạn nhóc vui lên một chút."

Eijun chỉ đứng cách xa hàng ghế đầu tiên và nhìn chằm chằm vào lối ra sân vận động, Wakana nói: - "Chúng cháu ổn, cảm ơn chú."

- "Ồ, cháu chắc chứ?" một trong những người đàn ông mà cậu không rõ tên lên tiếng.

- "Vâng, không sao đâu. Có lẽ để lúc khác vậy."

Hitarashi càu nhàu - "Ừm, khả năng cao là vài người trong số đó ở đây sẽ đến xem trận chung kết vào hai ngày nữa, chúng nó cứ cứng đầu như thế đấy. Nếu không hứng thú thì mấy đứa cứ ghé qua Seidou xem mấy đứa đó tập luyện."

- "Thật sao ạ?" Wakana ngạc nhiên hỏi.

- "Chắc chắn rồi, những ông già như mấy chú vẫn làm thế thường xuyên mà", một người cười nói.

- "Các cầu thủ sẽ được nghỉ vài ngày để về thăm gia đình, nhưng tuần sau vẫn đi học lại như cũ." Hitarashi nói. - "Tất nhiên là trừ năm ba rồi."

-"Nhanh như thế sao! Dù gì cũng đang là mùa hè mà ?"

Đúng lúc đó, Eijun gần như đã mất hứng thú với cuộc trò chuyện bởi vì đội Seidou đang đi ra. Một tràng pháo tay mới lại vang lên, mọi người khen ngợi trận đấu hay như thế nào và mong chờ vào giải năm sau. Cả đội cúi chào cảm ơn.

Eijun ghét tất cả những điều này. Cậu gần như không thể chịu đựng được những lời tốt đẹp của gia đình sau trận thua của Akagi, cậu không thể tưởng tượng được cảm giác nghe những lời đó từ những người lạ mặt đã lặn lội đến tận đây để xem mình thi đấu, trong khi tất cả những gì mình muốn làm là xin lỗi và khóc lóc thêm một lần nữa.

Các thành viên của Seidou đều tiến về phía xe buýt để dỡ hành lý lẻn xe. Cuối cùng thì cậu cũng nhìn thấy Miyuki.

Một lần nữa, chính chiếc kính lại khiến anh ta càng thêm nổi bật trong đám các cầu thủ khác. Đây là lần đầu tiên Eijun nhìn thấy anh không đeo đồ bảo hộ mặt ở khoảng cách gần như vậy, có thể nói đây là lần đầu tiên anh nhìn rõ khuôn mặt của bạn lữ. Cậu khắc ghi nó vào ký ức, ngay tại vị trí tim cậu một dòng chữ kanji khắc tên "Miyuki Kazuya". Cậu cũng ghi nhớ khoảng khắc mà Miyuki đã ngăn chặn thành công ném bóng về phía chốt hai.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cậu, Miyuki quay lại nhìn và cả hai liền chạm mắt nhau. Khoảnh khắc đó chỉ kéo dài một giây, nhưng nó lại xuyên qua Eijun như một tia sét.

Đôi mắt của Miyuki Kazuya có màu nâu vàng và sắc sảo như kim cương.

Anh ấy có vẻ cứng nhắc, như một miếng mồi ngon đang đánh thức sự đói khát sâu thẳm trong lòng Eijun.

Trong tâm trí của mình, Miyuki Kazuya vẫn còn ở trong hộp bắt bóng.
Vậy nên Eijun không hề cảm thấy khó chịu khi Miyuki quay đi mà không hề để ý đến mình. Cậu biết anh ấy hoàn toàn không nhìn thấy mình. Ngay lúc này, anh ta chẳng thấy gì ngoài đồng đội. Đồng đội và sân đấu.

Eijun liền nở một nụ cười. Cậu cảm thấy ấm áp trong lòng. Trái tim cậu như đang bốc cháy.

'Tôi muốn chơi bóng chày.'

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro