Chương 10: Bước chân im lặng của cái chết



Khu rừng nguyên sinh lỗ chỗ những cây cao xếp thành hàng dài.

Rêu mọc um tùm trên những dấu chân. Xuyên qua tấm màn xanh lục rực rỡ, nắng nhỏ từng giọt sóng sánh qua kẽ lá, lờ mờ tỏa xuống cả con đường hẹp dưới chân.

Tôi khéo léo cưỡi chổi, luồn lách qua những thân cây. Mỗi lần ngọn gió lướt qua, một luồng khí nóng hây hây lại liếm láp đôi gò má, cảm giác vô cùng dễ chịu.

".........."

Lát sau, một không gian rộng hiện ra.

Chính xác hơn là một ngôi làng.

Nó nhỏ đến mức từ lối vào cũng có thể nhìn bao quát toàn bộ.

"Hây!"

Tôi hạ chổi. Mặt đất đầy rêu xanh rì, lún sâu xuống. Hình như làng không có cổng, chỉ cần chui qua hàng rào là dễ dàng vào được bên trong.

Trong làng lác đác những ngôi nhà gỗ. Thiết kế của chúng rất đơn giản, như thể người chủ chỉ xếp chồng những mảnh gỗ lên nhau, không có bất cứ trang trí rườm rà nào cả. Tựa như chúng được dựng lên để ngủ qua đêm thôi vậy.

Nói thế nào nhỉ... Một ngôi làng gần như trống trải.

Có lẽ nên từ bỏ ý định ngủ lại đây. Mà không, tôi ngờ rằng làng này chẳng có chỗ nào khả dĩ để nằm ngủ nữa. Thậm chí còn chưa biết có người sinh sống hay không. Có thể là một ngôi làng bỏ hoang lắm chứ?

Nghĩ đoạn, tôi đi loanh quanh xem xét, bỗng ai đó từ trong nhà bước ra. Ôi, mừng quá! Vậy là ở đây có người. Đã vững dạ hơn, tôi đưa mắt nhìn theo.

Một người đàn ông trung niên vác rìu trên vai.

"..................!"

Thật kỳ lạ, vừa trông thấy tôi, ông ta há miệng kinh ngạc như thể không tin nổi vào mắt mình.

....... ? Sao thế nhỉ?

Người đàn ông run run chỉ tay về phía tôi, đoạn hét lên.

"........... Mina! Có phải Mina đó không?"

....... ? Hả?

Ông ta quăng cây rìu, chạy lại.

"Tốt rồi...! Tốt quá rồi! Con tìm được thuốc trị bách bệnh rồi phải không? Vậy là kịp phải không? Abel sẽ mừng lắm đó, Mina!"

"Ơ? Thực ra..."

Chắc có nhầm lẫn gì rồi. Abel là ai?

Nhưng tôi chưa kịp nói tiếp, ông ta đã hét toáng lên.

"Mọi người ơi! Mina về rồi!"

Giọng nói của ông sang sảng, vang động cả khu rừng nguyên sinh rộng lớn. Đó đây, cây cối xào xạc lung lay, chim chóc giật mình nháo nhác.

Ngôi làng này quá nhỏ. Nhỏ đến mức chỉ cần cao giọng một chút thôi, cả làng đều nghe thây. Từ trong nhà, mọi người lục tục kéo ra.

Người già, trẻ con, những đôi vợ chồng... Vừa trông thấy tôi và người đàn ông kia, chẳng ai bảo ai, họ liền chạy đến như được ra hiệu trước.

Chỉ trong nháy mắt, tôi đã bị vây kín xung quanh. Thật đáng sợ!

Đám đông huyên náo nhìn tôi bằng những ánh mắt đầy ngưỡng mộ, như thể tôi là anh hùng vừa trở về từ chiến trường. Họ khiến tôi sợ hãi thực sự!

"Chị Mina có mua quà thành phố cho bọn em không?"

"Ôi, mới không gặp ít hôm mà cháu đẹp lên nhiều quá."

"Ủa, cháu thấp đi à?"

"Mà sao lại ăn mặc kiểu này?"

"Kìa bố, chắc là thời trang đang thịnh hành ở thành phố đấy!"

"Thế cháu mua được thần dược chữa bách bệnh rồi hả?"

"Bình tĩnh nào, đừng hối cháu nó thế."

Dân làng đua nhau nói.

Thật quá sức chịu đựng của tôi. Đến giữa chừng, tôi như nửa tỉnh nửa mơ, để những lời nói trôi qua tai như một mớ tạp âm hỗn độn.

Lát sau, những tiếng xì xào dịu đi.

Người đàn ông trung niên quát ầm lên: "Mọi người ồn ào quá vậy. Có thôi đi không?" Tôi nghĩ bụng, ông mới là người ồn ào nhất đây, có thôi đi không?

".............. Thật là! Mina đi cả quãng đường dài cũng mệt rồi. Mọi người không thấy tội nghiệp con bé sao?"

Ủa? Nói gì nghe tử tế vậy? Chẳng phải tất cả đều từ ông mà ra ư?

Nhưng thôi, có chuyện khác còn quan trọng hơn.

"Mọi người hiểu lầm rồi."

Khi tất cả đã yên lặng, tôi nói. Phải chấm dứt chuyện này trước khi quá muộn.

"Hiểu lầm? Là sao?"

Người đàn ông ngơ ngác. Tiếng xì xào lan ra giữa đám đông.

Tôi lấy hết sức bình sinh, dõng dạc tuyên bố.

"Cháu chỉ là lữ khách, không phải cô bé Mina mà mọi người đang nói đâu."

Dù tôi rất nghiêm túc nhưng hình như chẳng ai chịu hiểu. Ngay lập tức, những tràng cười rộ lên. "Con bé này, nói cái gì vậy trời?"

Không tin hả? Hay tôi dùng phép thuật khiến các người phải quỳ lạy nhé? Theo những gì nghe được nãy giờ, tôi đoán là chưa từng có phù thủy nào ghé qua ngôi làng này nên chắc chắn đây sẽ là cú sốc kinh hoàng với họ.

Ừm, bí quá tôi sẽ xài cách đó.

"..........."

Khi tất cả, trừ tôi, đã cười vui vẻ, một người chợt lên tiếng:

"Ủa? Mà cô bé này có vẻ nhỏ tuổi hơn Mina............"

Người bên cạnh hùa theo. "Ngực cũng nhỏ hơn thì phải......"

Nỗi bất an lớn dần.

"Cứ tưởng một thời gian không gặp, Mina đẹp lên chứ, chẳng lẽ ........"

"Không thể nào lại lùn đi được........ "

"Mà quần áo kiểu gì thế......... "

"Bà nó, cơm của tôi đâu?"

"Giời ạ, ông ăn hôm kia rồi mà."

"........"

Chỉ trong nháy mắt, nỗi bất an đã lan ra bàng bạc nơi này.

Đám đông quanh tôi tối sầm như đưa đám.

"....... Cháu không phải Mina thật sao?"

Người đàn ông trước mặt tôi thẫn thờ hỏi.

"Cháu đã nói từ nãy là mọi người nhầm rồi mà!"

"......... Không thể nào!"

Người đàn ông quỵ ngã.

Rồi bằng giọng run rẩy, ông nói:

"Vậy là không cứu được Abel nữa ư......."

Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Mà Abel là ai?

"....... Không đâu. Vẫn còn cách đấy."

Tiếng ai đó thì thầm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Vài người tách khỏi đám đông và tập trung ở chỗ khác.

Rồi họ quay lại, nói vẻn vẹn một câu: "Cháu tới đây, chúng tôi có chuyện muốn nói."

Không biết vì giọng nói đầy sức thuyết phục hay vì vẻ mặt nghiêm trọng của những người lớn tuổi mà tôi gật đầu đồng ý lúc nào không hay.

Người đàn ông cùng vài người khác dẫn tôi đến ngôi nhà lớn nhất trong làng.

Qua tới phòng ăn, tôi được một thanh niên kéo ghế mời ngồi.

Đối diện tôi chỉ có hai người. Bên trái là người đàn ông trung niên tôi gặp lúc đầu. Khi mọi sự kích động đã qua đi, nom ông ấy như một người khác vậy.

Cụ già râu tóc bạc phơ ngồi bên phải (có lẽ là trưởng làng) khoanh tay, lên tiếng.

"Giờ ta đã hiểu cháu không phải Mina. Ta thực lòng xin lỗi cháu."

"Vâng."

Ông hiểu là mừng rồi.

"Nhưng cháu giống Mina đến mức mọi người ở đây đều nhầm lẫn. Giống như hai giọt nước vậy."

Người đàn ông trung niên gật đầu.

Ông cụ vuốt chòm râu bạc trắng.

"Chúng ta muốn nhờ cháu một việc. Xin cháu hãy làm Mina một ngày, không, chỉ một lúc thôi được không?"

"...... Tại sao ạ?"

Nghe đến đây, tôi đoán chắc chuyện này có liên quan đến người tên Abel.

"Bạn trai Mina tên là Abel, một người rất chăm chỉ và tốt bụng. Xin cháu hãy diễn kịch một chút, vì cậu ấy."

Quả nhiên.

Tôi thử đoán tiếp nhé. "Vì tính mạng Abel đang nguy kịch nên ông muốn cháu đóng giả làm cô bạn gái đã chuyển lên thành phố nay trở về?"

Ông cụ chậm rãi lắc đầu.

"Không phải Mina chuyển lên thành phố sống đâu. Nó đi lấy thuốc trị bách bệnh mang về đó."

"...... Dạ."

Đúng là dân làng và người đàn ông trung niên có nói về chi tiết này.

"Giờ Abel đang nằm trên giường bệnh..."

"....... Dạ."

Tôi nói để hối ông cụ kể tiếp.

"Cậu ấy bị một căn bệnh nan y. Bác sỹ trong làng đã bó tay rồi. Chẳng có loại thuốc nào hiệu nghiệm cả. Không những thế, bệnh tình của Abel ngày càng xấu đi. Ban đầu chỉ sốt nhẹ thôi, giờ thậm chí còn không đứng dậy nổi."

Ra là vậy.

"Thế nên cần thuốc trị bách bệnh ạ?"

"Phải. Ngay khi biết mọi loại thuốc trong làng đều vô hiệu, Mina nói: "Cháu sẽ đi lấy thuốc trị bách bệnh về đây." rồi rời làng."

"Thuốc trị bách bệnh đó ở đâu hả ông?"

"Từ ngôi làng này đi mãi về phía Bắc sẽ thây một đất nước rộng lớn. Nghe đồn rằng ở đó có thuốc trị bách bệnh. Nhưng phải đi bộ tròn hai ngày mới đến nơi. Trong làng lại không có ai biết gì về thứ thuốc đó cả."

"Vậy là Mina ra đi với chỉ vài thông tin mơ hồ ấy sao?"

"Có lẽ nó đặt cược vào chuyện này. Nghĩa là nó thực sự muốn cứu Abel."

Người đàn ông trung niên tiếp lời.

Đầu ông gục xuống, không còn chút sức lực.

"Nó đi đến nay đã được hai tuần. Mina, con gái tôi đáng lẽ phải về từ lâu rồi, vậy mà vẫn chẳng có chút tin tức gì."

...... Con gái?

Là con gái của người đàn ông này sao?

"Ơ, bác là bố của Mina ạ?"

Sự thật ấy khiến tôi ngạc nhiên. Người đàn ông lặng lẽ gật đầu.

Là bố sao có thể nhầm con gái mình với một người hoàn toàn xa lạ được? Chắc ông ấy đã mệt mỏi quá rồi.

"Thời gian càng trôi, Abel càng cận kề cái chết." Trưởng lão lên tiếng. "Bác sỹ nói có lẽ chỉ còn được ba ngày nữa thôi."

Chỉ còn ba ngày nữa thôi?

Mina có trở về hay không?

Mất hai ngày để đi đến đất nước phương Bắc kia. Rồi mua thuốc ở đó và mất thêm hai ngày nữa để trở về. Vậy mà đã hai tuần trôi qua.

Chậm tới hơn chục ngày thì đúng là quá chậm rồi. Chỉ có thể nghĩ đến khả năng gặp bất trắc dọc đường mà thôi.

Liệu Mina có kịp trở về trong khoảng thời gian bác sỹ nói không? Không, hai người ngồi trước mặt tôi đều đã hiểu ra gì đó.

Chắc chắn Mina không thể trở về nữa rồi.

"Abel đã chiến đấu với bệnh tật rất ngoan cường. Sẽ thật đau buồn nếu đến cuối đời nó lại không gặp được người con gái đã luôn ở bên như gia đình ruột thịt."

".........."

"Abel mất gia đình từ nhỏ, Mina chính là điểm tựa tinh thần duy nhất của nó. Người cứu được trái tim nó chỉ có Mina mà thôi."

"Phải đóng giả cũng được, ta chỉ muốn Abel hạnh phúc, chí ít là những giây phút cuối đời."

Trưởng lão ngậm ngùi.

Tôi nhận lời đề nghị của trưởng lão dù trong lòng không mấy thoải mái.

Dầu sao cũng chẳng nguy hiểm gì, hơn nữa, trong hoàn cảnh này mà từ chối thì tôi đúng là kẻ không có trái tim.

Nhưng tôi là lữ khách. Tôi không muốn mất cả ngày ở một ngôi làng chẳng có gì nổi bật, thậm chí cả nhà trọ cũng không thấy. Nếu có thể, tôi muốn cưỡi chổi bay ngay đến cái đất nước được cho là có thuốc trị bách bệnh kia.

Thế nên tôi ra điều kiện.

"Cháu sẽ giúp. Nhưng chỉ một lần thôi. Cháu sẽ gặp Abel rồi đi ngay."

Hai người đàn ông nói được vậy là quá tốt rồi.

Sau khi quyết định, chúng tôi bắt tay vào chuẩn bị. Từ nhà lớn, tôi được đưa tới một ngôi nhà khác, nơi có mấy người phụ nữ, già trẻ khác nhau đang đợi.

Người phụ nữ lớn tuổi nhất lo sắp xếp mọi việc. Khuôn mặt bà gợn lên những nếp nhăn nhỏ.

"Nào, chuẩn bị thôi. Cánh đàn ông hãy lui đi."

Bà lấy gậy đuổi đánh tất cả đám đàn ông trong làng tới xem, kể cả trưởng lão và bố của Mina, để lại ngôi nhà cho phụ nữ toàn quyền cai quản.

Cây gậy của bà không giống đũa phép của tôi, đó là loại gậy dùng để chống xuống đất như cái chân thứ ba.

Bà đóng cửa, chặn lại bằng thanh gỗ to để không ai vào được rồi đưa mắt nhìn những người phụ nữ khác. Ngay lập tức, tất cả, trừ tôi, bắt đầu chạy đi kéo rèm, đóng cửa sau.

Trong ngôi nhà tranh tối tranh sáng, bà tiến thẳng về phía tôi rồi đột nhiên túm lấy chiếc áo choàng.

"Cởi ra!"

"Ơ?"

"Cởi bộ đồ kỳ quái này ra! Cháu mặc như thế Abel không nhận ra đâu!"

Ôi! Vậy mà làm tôi hết hồn.

Tôi gỡ riêng chiếc huy hiệu phù thủy quý giá ra, nắm chặt trong tay, rồi trút dần mọi thứ trên người.

Một cô bé ít tuổi đưa hai tay đỡ lấy bộ đồ của tôi rồi gấp gọn gàng bên cạnh.

"Giờ thì mặc cái này vào."

Bà bác khi nãy đưa cho cô bé một bọc vải, nó liền nhanh chân chạy đến chỗ tôi, lấy bộ đồ từ trong đó ra. "Nào mọi người, giúp cháu mặc cho chị ấy với."

Hả? Tôi tự mặc được mà?

Nhưng chỉ vừa mở miệng, tôi đã bị vài người phụ nữ vây quanh, sự áp đảo của họ khiến tôi không sao thốt nên lời.

Bỗng chốc tôi bị biến thành búp bê thay đồ.

"Rồi, giơ chân lên."

"Luồn tay qua ống tay áo đi. Ôi, không vừa rồi."

"Mà công nhận giống Mina thật."

"Xinh hơn Mina ấy chứ."

"Đúng đó."

"Nơ màu nào bây giờ nhỉ? Đỏ nhé?"

Không hiểu sao mọi người hào hứng đến vậy. Ai nấy đều hân hoan lạ kỳ.

Sau một hồi thay thay mặc mặc, tôi nhìn xuống, trên người lúc này là chiếc áo trắng và váy xòe màu nâu sẫm.

Có mỗi thế này tự tôi mặc cũng được mà.......

"Bước cuối cùng đây. Sẽ hơi đau một chút, cháucố chịu nhé!"

Người phụ nữ phía sau cất giọng tươi vui, vừa nói vừaquấn thứ gì đó màu đen lên người tôi.

"..........?"

Thì ra là đai lưng. Chẳng biết nó bắt đầu được quấn từlúc nào.

"Ôi, nhưng..."

Mặc kệ sự hốt hoảng của tôi trước diễn biến quá nhanh, những người xung quanh giữ lấy tôi để người phụ nữ phía sau mặc sức kéo sợi dây.

Tôi thấy bụng mình bị thít lại cứng ngắc.

"Đau quá! Có buộc cũng nhẹ tay giùm cháu được không?"

"Ấy, đừng cựa quậy."

"Chịu khó nào!"

"Sẽ quen ngay thôi."

"Cố lên chị!"

Cứ như vậy...

Cuối cùng màn thay đồ này cũng kết thúc, mọi người đều hoan hỷ, trừ tôi.

"Hình như ngực hơi nhỏ. Độn thêm nhé?" Với vẻ nghiêm nghị, bà bác đưa cho tôi một cục bông, và tôi liệng ngay xuống đất.

Có một túp lều ở rìa làng.

Hình như nơi này không được ai chăm nom, cỏ dại mọc cao lút gối và sột soạt đổ rạp sau mỗi bước chân của tôi.

So với những ngôi nhà khác trong làng, nó cũ kỹ hơn nhiều, tưởng như chỉ cần gõ lên bức tường ghép từ ván mỏng là thủng luôn một lô.

Trông nó giống nhà kho bỏ hoang hơn là một căn nhà có người ở.

Họ nói Abel bị cách ly ở đây.

Một ngày nọ, Abel đột nhiên mắc bệnh nan y. Dân làng không biết đó có phải bệnh truyền nhiễm hay không. Vì vậy, để giảm khả năng lây nhiễm, họ đành nhốt anh trong túp lều này.

Chỉ có bố của Mina chăm sóc anh. Thời gian đầu, Mina ở bên người yêu từ sáng tới tối, nhưng khi bệnh tình của Abel chuyển hướng xấu thì Mina rời làng.

Có người nghi ngờ Mina trốn rồi.

Nhưng chẳng ai biết thực hư ra sao.

Tôi đứng trước túp lều, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa. Tiếng cót két vang lên như cứa vào tai.

"........."

Tôi bước vào, đưa tay ra sau đóng cửa lại.

Có một người nằm trên giường. Một thanh niên tóc đen. Khi còn khỏe, anh hẳn phải là một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Giờ thì má hóp lại, đôi mắt không gợn chút ánh sáng, vô hồn nhìn về phía tôi.

"....... Mina?"

Abel mấp máy đôi môi, gọi tên người yêu.

"Vâng. Em đây. Anh vẫn khỏe chứ?"

Tôi nói dối.

Tấm ván sàn kêu cọt kẹt khi tôi bước đến, ngồi xuống chiếc ghế bên giường.

"Em về rồi......... Anh còn tưởng em sẽ không quay lại nữa."

"Em là người yêu của anh mà. Dù có bất cứ chuyện gì, em cũng sẽ quay về với anh."

"...... Ừ nhỉ."

Abel đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phía đó chẳng có gì. Chỉ có cỏ mọc um tùm và xa xa là khu rừng nguyên sinh rộng lớn.

Túp lều thực sự quá cũ kỹ, gió từ đâu lùa tới làm lay động mái tóc Abel.

"Em tìm được thuốc trị bách bệnh rồi anh ạ."

Tôi nói.

Như đọc từ kịch bản được chuẩn bị sẵn.

"Em mang theo thuốc và cơm tối đây, anh ăn thật no rồi uống một viên nhé. Có lẽ sẽ mất chút ít thời gian nhưng chắc chắn anh sẽ khỏe lại thôi."

Dĩ nhiên, đó là một lời nói dối.

Đây là ý tưởng của bố Mina. Nếu Mina trở về, chắc chắn cô sẽ mang theo thuốc trị bách bệnh nên tôi cầm thuốc theo để Abel yên tâm.

Thực ra, đó chỉ là thuốc ngủ.

Tôi không thể hỏi dân làng sẽ làm gì Abel sau khi để anh trò chuyện với người yêu trong những ngày cuối đời. Không, chẳng cần hỏi thì đúng hơn.

"Mina à..." Abel nhìn tôi. "Em nắm tay anh được không?"

Bằng một cử động nặng nề bên dưới tấm chăn, anh thò tay ra. Đó không phải bàn tay rắn chắc, nam tính của một chàng trai trẻ, mà là bàn tay xương xẩu, thiếu sức sống.

Không được do dự! - Tôi liền bọc lấy tay anh trong hai tay mình. Bàn tay anh lạnh ngắt, tưởng như huyết quản đã khô cạn rồi.

"Tay em ấm quá!"

Chứng tỏ trái tim em đang lạnh lẽo - Anh nói.

Sau đó,

"Mina à..." Abel lại gọi tên người yêu. "Em hôn anh được không?"

"Hô... hôn á?"

Tôi vô tình hỏi lại, để rồi ngay lập tức hối hận vô cùng.

"...... Ừ, hôn anh. Em không muốn à?"

Tận sâu trong mắt Abel, tôi cảm nhận được một nỗi nghi ngờ vừa thoáng gợn.

Tôi suy nghĩ. Suy nghĩ rất lung.

Làm sao đây? Là người yêu thì đương nhiên phải hôn rồi. Nhưng tôi... Nếu do dự, anh ấy sẽ nghi ngờ mất. Làm sao đây, làm sao đây...

Nhìn tôi mắc kẹt giữa mê cung không lối ra, Abel bật cười khúc khích.

"Xin lỗi. Anh đùa chút thôi. Đừng bận tâm nhé." Nom anh như vừa khỏe ra chút ít.

Rồi anh nheo mắt nói.

"Anh sẽ không nằng nặc đòi hôn cô gái không phải người yêu mình đâu."

Đoán là do mình diễn dở làm lộ chuyện, tôi luống cuống chối quanh, song Abel đoan chắc. "Em không phải Mina. Không cần làm thế."

Dù vậy tôi vẫn cố diễn tiếp, Abel bèn buông một câu chắc nịch.

"Mina không về nữa đâu. Ngốc thật."

Tôi không biết anh đang nói với ai.

Nhưng hình như chuyện này có uẩn khúc gì đó. Cuối cùng, tôi từ bỏ vai diễn và nói toàn bộ sự thật.

Rằng tôi là lữ khách. Rằng tôi là phù thủy. Rằng tôi bị nhờ đóng giả Mina vì có diện mạo giống cô ấy. Tất cả, không giấu diếm điều gì.

Abel nói.

"Ừm... Đúng là em rất giống Mina."

"Giống vậy sao?"

"Ừ. Như hai giọt nước ấy."

Nhưng, anh nói tiếp. "Phù thủy là gì?"

"Dân làng này không biết phù thủy nhỉ?"

"Ừ. Anh chưa nghe nói bao giờ."

Ở ngôi làng vùng biên phải đi hai ngày mới tới nước gần nhất này, người ta không biết gì về phù thủy cũng là điều dễ hiểu.

Tôi giải thích cặn kẽ cho Abel. Dùng cả đũa thần làm phép cho sinh động.

"Tuyệt quá......! Ha ha, không ngờ trên đời lại có những người như thế!"

Abel cố cười lớn nhất có thể. Tiếng cười khô khan của anh nhanh chóng biến thành những cơn ho.

"Anh ổn chứ?"

"Ừ, xin lỗi em. Anh hơi phấn khích một chút. Mà chuyện anh và Mina..."

"......... Vâng. Chuyện đó thế nào? Mina không về nữa là sao?"

Abel nhìn lên trần nhà, nói.

"Thuốc trị bách bệnh là chuyện anh bịa ra thôi. Trên đời làm gì có thứ như thế."

"Không có.....?"

Abel gật đầu.

"Thực ra Mina..."

Sau đó, anh điềm tĩnh kể lại.

Mina tốt bụng, đáng yêu và là chỗ dựa duy nhất của anh. Anh thật không xứng với cô ấy.

Từ khi anh đổ bệnh, Mina luôn tận tình chăm sóc, không một lời ca thán. Ngày nào cô ấy cũng nấu ăn cho anh, mang sách tới để anh đọc đỡ buồn khi phải nằm một chỗ trên giường, và ở bên cạnh cho đến khi anh chìm vào giấc ngủ.

Nhờ công chăm sóc của cô ấy mà anh đã được cứu sống.

Nhưng bệnh tình ngày một nặng hơn, dù anh có uống bao nhiêu thuốc hay ngủ bao nhiêu lâu đi nữa. Anh ăn ít dần. Thậm chí đồ ăn Mina mang đến cũng chẳng thấy ngon. Hễ ăn vào là lại nôn ra.

Chắc anh không còn sống được bao lâu nữa.

Anh hiểu điều đó.

Dù vậy Mina vẫn hết lòng động viên anh. Anh yêu cô ấy. Anh mong cô ấy sống hạnh phúc.

Một hôm, anh nói. "Thuốc làng mình không chữa được bệnh của anh đâu. Em biết đất nước phương Bắc cách chúng ta hai ngày đường không? Nghe nói ở đó có thần dược trị bách bệnh. Em đi lấy về cho anh nhé?"

Mina bối rối.

Cô ấy hỏi, có thứ thuốc đó thật sao. Rồi khuyên anh, chỉ cần cố gắng chắc chắn sẽ khỏe lại.

Nhưng anh đã bỏ ngoài tai lời nói của Mina. Không những thế còn đưa cho cô ấy một lá thư cùng với khoản tiền lớn mà anh dành dụm được để sau này hai đứa đi du lịch.

"Với số tiền này, chắc chắn em sẽ mua được thuốc. Em cầm đi. Hứa với anh sẽ không quay về trước khi có thuốc nhé. Còn bức thư này, nếu đã làm mọi cách vẫn không tìm được thần dược và không biết phải làm gì nữa, em hãy mở nó ra."

Mina thực sự rất tốt.

Cô ấy suy đi nghĩ lại hồi lâu, sau đó mới đồng ý.

"Nhất định em sẽ tìm được thuốc cho anh."

Làm gì có thứ thuốc thần kỳ ấy chứ.

Ngay ngày hôm sau, cuộc sống của anh đã thay đổi hoàn toàn. Vì Mina rời làng, mọi người kháo nhau rằng bệnh tình của anh đang ngày một xấu đi. Nhiều người nói anh mắc bệnh truyền nhiễm, và kết quả là đây.

Anh bị cách ly. Chỉ còn bố Mina tới thăm anh. Dù vậy, anh vẫn nghĩ mình còn may mắn chán.

Anh thực sự rất yêu Mina. Rất rất yêu.

Phải xa cô ấy, anh rất đau lòng. Nhưng làm khổ cô ấy anh còn đau lòng hơn gấp bội. Anh không muốn Mina phải khóc bên xác mình. Anh muốn cô ấy luôn mỉm cười hạnh phúc.

Vì vậy, anh đã để cô ấy ra đi.

"Đừng gặp anh nữa." Nếu anh nói thế, không đời nào Mina chịu ngoan ngoãn nghe theo. Anh biết điều đó. Nhưng nếu cự tuyệt để cô ấy đừng đến nữa, anh sẽ khiến cô ấy đau lòng. Rồi dân làng sẽ nói gì về tụi anh đây.

Trên hết, anh không nghĩ Mina có thể sống vui vẻ ở ngôi làng mà anh đã ra đi. Có thể là tự huyễn hoặc bản thân, nhưng anh sợ rằng cô ấy sẽ không nguôi nhớ.

Chắc chắn Mina sẽ đến được đất nước phương Bắc sau hai ngày đường. Ở đó, cô ấy sẽ tìm thuốc. Sẽ bỏ hàng ngày, hàng giờ đi khắp đất nước, và không thể nào tìm ra.

Rồi cô ấy sẽ mở thư.

Anh đã gửi gắm cả tâm can của mình trong đó. Rằng, khi em đọc những dòng này, chắc chắn anh đã không còn. Rằng, anh muốn em sống hạnh phúc ở đất nước đó. Anh đã viết như thế.

Đất nước rộng lớn nơi Mina tới hẳn sẽ có những chàng trai tuyệt vời có thể chữa lành vết thương cho cô ấy. Hẳn sẽ có người giúp cô ấy tìm lại nụ cười trên môi.

Thật ích kỷ phải không? Nhưng anh đã nghĩ đến nó từ rất lâu rồi. Ngôi làng chật hẹp này không hợp với Mina. Cô ấy nên được nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn.

Mà...

Em phải đóng giả Mina nghĩa là cô ấy vẫn chưa về đúng không? Cô ấy rời làng đi đã hai tuần rồi.

Vậy thì đúng đó.

Chắc chắn Mina đã tìm được hạnh phúc.

Nói xong, Abel mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ bằng đôi mắt mệt mỏi.

Gió thổi, những chiếc lá khô bay lên, rồi biến mất.

"Anh ổn chứ?"

Một câu hỏi sáo rỗng. Nhưng tôi còn biết nói gì hơn?

"Chắc chắn là không rồi. Chia tay người yêu ai chẳng đau khổ."

"........"

Nếu vậy... Tôi định nói, nhưng thôi.

Phải chia xa, chắc hẳn Mina và Abel đều đau khổ. Nhưng họ chấp nhận. Họ đã suy nghĩ và lựa chọn điều tốt nhất cho người mình yêu.

Đó là chuyện riêng, người ngoài không nên can thiệp.

"Anh rất vui được gặp em. Dù em không phải Mina nhưng anh thấy như được gặp lại cô ấy vậy."

"...... Em cũng rất vui được gặp anh."

Vậy thì tốt rồi... - Abel thì thầm.

"Cô bé à, nếu em là phù thủy, em có thể sử dụng những năng lực siêu nhiên mà người thường bọn anh không thể đúng không?"

"Vâng. Đúng vậy."

Hơi bối rối trước câu hỏi bất ngờ của Abel nhưng tôi vẫn trả lời khẳng định.

Đâu phải ai cũng có thể sử dụng được phép thuật.

"Những phép màu em vừa cho anh xem thật tuyệt. Cứ như trong mơ vậy."

"Cám ơn anh. Em rất vui vì anh thích chúng."

"Liệu em có thể dùng phép để..."

Ra khỏi lều, tôi lập tức trở lại ngôi nhà vừa thay đồ, nhờ tháo dây lưng. Nó bị buộc chặt phía sau nên tôi không tự cởi được.

"Tốt đẹp cả chứ?"

Bà bác hỏi sau khi tôi đã mặc lại áo choàng của mình. Tôi đành bịa.

"Vâng. Anh ấy hoàn toàn tin cháu là Mina."

"Vậy thì tốt rồi. Những ngày cuối đời được gặp lại người yêu, chắc nó cũng mãn nguyện."

"........."

Những ngày cuối đời sao...

"Giờ Abel thế nào?"

"Anh ấy bảo lâu không nói chuyện nên mệt và ngủ rồi. Cháu nghĩ nên để yên cho anh ấy ngủ đến tối ạ."

"Ta hiểu. Ta sẽ nói với trưởng làng."

Trưởng làng có lẽ là ông già râu bạc. "Vâng, nhờ bác vậy."

Tôi cài thêm huy hiệu ngôi sao, đội mũ chóp nhọn là thay đồ xong. Lại như xưa rồi.

"Giờ cháu định thế nào? Nếu muốn ngủ lại cứ ở nhà ta."

Một đề nghị tuyệt vời. Nhưng tôi từ chối.

"Không. Cháu sẽ đi ngay. Cháu đang vội ạ."

Tôi rất muốn đến đất nước rộng lớn kia.

" ... Tiếc quá."

"Cháu xin lỗi."

"Cháu đi luôn mà không gặp trưởng làng sao?"

"Nếu gặp, chắc trưởng làng sẽ giữ cháu lại mất. Thế nên cháu xin phép đi luôn thôi. Bác cho cháu gửi lời chào tới ông ấy và bố của Mina với ạ."

Đi thật hả? Tiếc quá. Khi nào lại đến nhé.

Những người phụ nữ vừa giúp tôi tháo dây lưng, giờ tranh nhau nói.

"Vâng, nhất định cháu sẽ quay lại."

Tôi trả lời cho có.

Rồi rời làng.

Tôi bay trong khu rừng nguyên sinh, hướng về phía Bắc. Ánh mắt chỉ dõi về phía trước, tuyệt không ngoái lại.

Trên đôi tay giữ chổi còn vương cảm giác lạnh ngắt của bàn tay Abel.

Anh ấy...

"......... Anh nói thật sao?"

Tôi không giấu nổi bàng hoàng khi nghe anh đề nghị.

"Ừ, thật. Có lẽ anh sắp chết rồi. Điều đó đã đến rất gần. Anh sợ lắm. Ngày nào anh cũng nghĩ, nếu hôm nay mình ngủ, liệu có còn dậy được hay không. Thực sự sợ hãi vô cùng."

Nằm trên giường, Abel nói tiếp.

"Anh biết, dân làng và cả bố của Mina đều xa lánh anh. Trong thâm tâm, họ chỉ mong anh chết đi để khỏi phải mất công chăm sóc. Đằng nào cũng vậy. Anh không thể chịu đựng thêm được nữa. Thế nên... Xin em. Hãy giết anh đi được không?"

Đây không phải một câu bông đùa.

Có lẽ anh ấy đang nói thật tâm can.

Có lẽ anh ấy thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa.

Nhưng...

"Em xin lỗi."

Tôi không thể chấp nhận thỉnh cầu đó. Tôi làm phù thủy không phải để cướp đi mạng sống của người khác.

Cho dù đó là tâm nguyện cuối cùng của Abel, tôi cũng không làm được.

"......... Thật đáng tiếc."

Abel bình thản đến lạ lùng.

Như thể anh ấy đã đoán được từ đầu.

"Em xin lỗi."

"Không, em không phải xin lỗi đâu. Dù em không ra tay thì chắc tối nay anh cũng bị dân làng lấy mạng. Họ sẽ hạ độc, rồi làm như thể anh đã ra đi trong yên bình."

"....... Không thể nào."

"Anh hiểu họ. Một kẻ thậm chí không thể đứng dậy chỉ nằm liệt giường như anh hoàn toàn vô giá trị với ngôi làng này. Anh chỉ còn chờ chết mà thôi."

"........."

"Anh có thể sống đến lúc này vì dân làng hy vọng Mina sẽ về. Họ nghĩ anh còn lưu luyến cô ấy. Nhưng giờ thì chẳng còn lý do gì nữa rồi."

Nghĩa là...

"....... Vì em đã đến ư?"

"Em đừng hiểu nhầm, anh không có ý trách em đâu. Đây là số phận."

".........."

Abel cười.

"Có điều, anh mong được ra đi trong sự quan tâm của cô bé giống Mina... Nhưng anh không thể ép em. Xin lỗi đã nhờ em một chuyện quái gở như vậy."

"Không sao đâu anh."

Tôi trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #htceln