Chương 12: Công chúa của Vương quốc không dân
"Đi theo bản đồ này, cháu sẽ tới được vương quốc gần nhất. Cố lên, cô bé."
Trưởng làng nơi tôi dừng chân hôm trước đã nói như vậy khi dúi tấm bản đồ vào tay tôi nên tôi quyết định làm theo lời ông.
Tôi cầm bản đồ, cưỡi chổi bay là là mặt đất nửa ngày trời. Cuối cùng cũng bình yên tới được nơi muốn đến.
Nhưng...
Ừm, nói thế nào nhỉ?
"........."
Nơi này đã diệt vong rồi mà?
Có thấy vương quốc nào đâu?
Chẳng còn gì cả. Mọi thứ đều đã chết. Cánh cổng ngăn cách đất nước với bên ngoài cũng mở toang, tôi thậm chí có thể cưỡi chổi mà bay thẳng vào.
Bên trong vương quốc, một cảnh sắc cứ lặp đi lặp lại. Những ngôi nhà không mái, những ngôi nhà cháy sém, những ngôi nhà chỉ còn trơ lại khung sườn, những ngôi nhà đã biến thành đám gạch vụn, ngổn ngang, tiêu điều.
Chưa nói tới con người, ngay cả dấu hiệu về sinh vật sống cũng không có.
Dường như đất nước này đã bị bỏ hoang từ lâu.
Tuy hoàng cung, biểu tượng của quốc gia, hãy còn giữ được vẻ ngoài tử tế nhưng cũng chỉ là một khối tàn tích mà thôi. Lớp tường ngoài đầy vết nứt như thể chỉ khẽ gõ là sụp đổ. Cánh cổng gỗ dù kéo hay đẩy cũng chẳng mảy may xê dịch.
"....... Không."
Tôi bắt đầu hoang mang. Hoang mang thực sự.
Phải làm sao đây?
Ngồi xuống bậc thang dẫn tới hoàng cung, tôi xịu mặt, nhưng tất nhiên chẳng có ai lo lắng hỏi han, tôi chỉ biết gục đầu thất vọng.
Bỏ ra nửa ngày nữa để quay lại?
Hay là qua đêm ở đây.
Tôi chỉ có hai lựa chọn đó. Và chẳng muốn chọn cái nào. Nếu đi theo con đường khi nãy, chắc phải tới khuya mới về đến làng. Dù có về, liệu còn quán trọ nào mở cửa đón tôi không? Nhưng không về mà ngủ lại đây cũng nhiều rắc rối.
Nơi đây chỉ còn là tàn tích thôi mà.
"..... Hây dà."
Đáng tiếc là trong hai lựa chọn này, có lẽ ngủ lại đây vẫn hợp lý hơn.
Thế nên tôi chọn cách đó.
Còn có thể làm gì khác được? Tuy không thoải mái nhưng biết làm sao.
Nghỉ lại đây vậy.
Tôi đứng lên.
Phải đi tìm nệm ngủ chứ.
Sau khi cưỡi chổi bay quanh đất nước bé nhỏ này, tôi nhận ra hoàng cung là nơi giữ được vẻ ngoài chỉnh tề nhất. Nhà dân không dùng được. Hầu hết đã sụp đổ tới mức không thể ở nổi nữa rồi.
Cổng hoàng cung đang đóng, nhưng nghĩ kỹ thì nơi đây đâu còn ai.
..........
Như vậy có được không?
....... Cứ làm theo ý mình cũng được nhỉ?
"......Hây!"
Khi đã chắc chắn xung quanh không có ai, tôi dùng phép thuật thiêu rụi cánh cửa.
"Xin thất lễ.........."
Nói đoạn, tôi bước vào.
Trái ngược với phía ngoài đầy vết nứt, bên trong cung điện vẫn giữ được trạng thái đẹp đẽ. Tuy đầy bụi, nhưng để ngủ lại thì miễn chê.
Bắt đầu thám hiểm thôi. Trước tiên là tìm chỗ ngủ.
Tòa thành hoang liêu lởn vởn một bầu không khí ghê rợn. Cảm giác mơ hồ như thể sẽ có con gì đó không rõ chân tướng thình lình xông ra bất cứ lúc nào.
Tôi đi tìm cầu thang, mặc cho cái lạnh kỳ bí xâm chiếm cơ thể. Là lữ khách từng ghé qua nhiều nước, tôi biết rõ ở tầng một sẽ không có căn phòng mình cần. Nếu có phòng ngủ, nó sẽ nằm trên tầng hai. Hoặc ở tầng nào đó cao hơn, chắc chắn sẽ có phòng ngủ mà hoàng tộc từng sử dụng.
Tìm chưa tới mấy phút, tôi đã thấy cầu thang. Đặt chân lên tấm thảm đầy bụi, tôi bắt đầu leo lên.
Và rồi,
"Ai đó?"
Có tiếng nói.
Tôi thót tim, ngẩng đầu lên. Phía bên kia cầu thang có một phụ nữ đang đứng.
Thiếu chút nữa tôi bật khóc. Với cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
"Cháu không nghĩ có người sống trong này."
"Ta cũng không nghĩ có người sẽ vào đây."
Người phụ nữ đó dẫn tôi tới một phòng ngủ tao nhã.
Những thứ có thể gọi là vật dụng gia đình chỉ gồm bàn ghế và giường, nhưng căn phòng thì thật rộng. Rộng tới nỗi có thể chứa trọn ngôi nhà mà tôi ngủ lại tại làng hôm trước. Không thể tin nổi! Có thứ như vậy thật sao? Họ ngủ ở một nơi như thế này ư? Thật là xa hoa.
"Cháu từ đâu đến vậy?"
Người phụ nữ kéo chiếc ghế (loại ghế có vẻ đắt tiền, lấp lánh ánh vàng xa hoa) từ chân bàn ra, ngồi xuống nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng.
"Từ một đất nước rất xa xôi ạ." Tôi nói. "Cháu là lữ khách."
"Ta có thể hỏi tên cháu không?"
"Cháu là Elaina."
"Vậy à? Còn ta là Milarose. Rất vui được gặp cháu." Người phụ nữ mỉm cười.
Mái tóc đỏ như máu, xù bông như bị giật điện. Cô mặc một chiếc váy rách rưới, tôi cứ sợ cô là người hung dữ, nhưng không ngờ cô rất hiền hòa.
"Sao cô lại ở đây?"
"....... Ta không biết."
"Không biết là sao ạ?"
"Ta không biết tại sao mình lại ở đây." Gương mặt cô méo đi. "Khi ta nhận ra đã thấy mình ở đất nước hoang tàn này rồi."
"Chuyện đó......"
Có lẽ cô bị mất trí nhớ.
Nhưng tại sao? Đất nước này đâu phải mới bị diệt vong hôm nay hay hôm qua. ít nhất cũng phải một tháng rồi ấy chứ.
Tôi nói ra thắc mắc của mình.
"Sao cô không bỏ đi? Sống ở đất nước khác chắc chắn tốt hơn ở đây nhiều. Tiền bạc để lên đường cũng đâu có khó kiếm."
Khi cần, cô có thể mang những thứ đáng giá rời khỏi đây mà.
"........."
Suy nghĩ hồi lâu, cô đứng dậy, lấy một mảnh giấy từ ngăn kéo bàn ra, đoạn chìa về phía tôi.
Chắc cô ấy muốn tôi tới bên.
"Đây là lý do ta không thể rời khỏi nơi này."
Cô cho tôi xem mảnh giấy. Từ trên xuống dưới, trang giấy kín đặc những con chữ loằng ngoằng như giun bò.
Có vẻ là một bức thư.
Bị người phụ nữ thúc giục, tôi đọc nó.
Ta biết người đang đọc bức thư này là công chúa Milarose. Ta cũng biết rằng công chúa không hề hay biết gì.
Tại sao mình ở đây? Tại sao bên ngoài cửa sổ lại hoang tàn? Tại sao mình không có chút ký ức nào về quá khứ?
Chắc hẳn công chúa rất bối rối vì đó đều là những chuyện Người không biết, nhưng xin công chúa hãy bình tĩnh. Ta sẽ giải thích cho Người.
Ta không dám chắc sau khi đọc bức thư này, công chúa có thể giải đáp được mọi thắc mắc. Nhưng chí ít, công chúa có thể tránh được cái chết do lựa chọn sai lầm. Nghĩa là, nếu công chúa không muốn chết, hãy đọc nó.
Lúc này, ở chỗ công chúa đang là ngày hay đêm?
Ta sẽ bắt đầu câu chuyện với giả định đang là ban đêm. Nếu đang là ban ngày, công chúa chỉ cần nhớ rằng những chuyện sau đây hoàn toàn có thể xảy ra.
Giờ ta sẽ bắt đầu.
Công chúa hãy nhìn ra ngoài cửa sổ. Chắc chắn con quái vật đang gây rối bên ngoài. Đó chính là con quỷ đã khiến đất nước tiêu vong, và là nguyên nhân khiến công chúa mất trí nhớ.
Con quái vật đó không có tên. Ở đây, ta tạm gọi nó là Javiller.
Nó thức giấc khi mặt trời lặn và tàn phá đất nước cho tới khi mặt trời mọc. Nếu công chúa cần ra ngoài để kiếm lương thực, hãy đi khi trời sáng. Ở trong lâu đài, công chúa sẽ an toàn. Đây là nơi duy nhất Javiller không xâm nhập được.
Mục đích của Javiller là tiêu diệt hết dân chúng của vương quốc này. Đêm nào nó cũng tới đây, phá phách tan hoang để tìm ra người cuối cùng.
Người cuối cùng ấy, chính là công chúa đó.
Nó đang tìm Người, công chúa của vương quốc không dân. Xin công chúa đừng rời khỏi vương quốc. Nếu Người đi, Javiller cũng sẽ đuổi theo.
Ta có một thỉnh cầu.
Công chúa hãy dùng sức mạnh của mình giết chết con quái vật ấy. Gọi là thỉnh cầu, nhưng nếu công chúa không giết nó thì không đi khỏi vương quốc được, nên ta nghĩ Người chẳng còn cách nào khác đâu.
Công chúa là một phù thủy, với phép thuật của người, việc hạ gục Javiller dễ như trở bàn tay. Xin hãy tiêu diệt con quái vật ấy vì vương quốc này.
Vì chính bản thân công chúa.
Vì cả những người đã bị tàn sát thảm thương nữa.
Và đêm đến.
Javiller thực sự là một con quái vật.
Thân hình khổng lồ của nó đồ sộ như một tòa nhà đổ nát, phủ kín lớp vảy đen kịt như màn đêm.
Tuy được gọi là Javiller nhưng trông nó y hệt một con rồng, chỉ thiếu đôi cánh mà thôi.
Điều đáng sợ nhất là con quái vật này khè ra lửa. Nó phá hủy các ngôi nhà bằng cánh tay lực lưỡng rồi phóng hỏa thiêu rụi. Dù chỉ đi quanh tìm người sống sót cuối cùng là cô Milarose nhưng trông nó như đang tức giận điên cuồng.
"Mà cô là phù thủy ạ?"
"Elaina cũng là phù thủy nhỉ?"
"Dạ, nhìn thì biết ngay cháu là phù thủy mà."
Tôi ăn vận đúng chuẩn một phù thủy chính hiệu đó chứ. Chẳng lẽ cô ấy không thấy huy hiệu của tôi hay sao?
"Ta đùa thôi."
Nói rồi, cô đứng bên cửa sổ nhìn xuống con quái vật hung hăng bên dưới và cười khúc khích.
Tôi cũng nhìn theo.
"Người viết bức thư kia đưa ra yêu cầu khó thật cô nhỉ?"
"Ừ. Làm sao ta đánh thắng con quái vật ấy được chứ........ Thật điên rồ."
"....... À," tôi có một thắc mắc, "sao người đó lại bảo chỉ có lâu đài này là an toàn ạ?"
"Ta cũng không biết nữa."
Có lẽ thế thật.
Tôi nói.
"Cô có thấy bức thư đó kỳ quặc không? Đọc thư xong chỉ biết là buổi tối quái vật sẽ xuất hiện và cô phải giết nó thôi."
Đúng vậy, tuy viết rất nhiều về tình cảnh hiện tại của cô Milarose, nhưng những chuyện quan trọng thì lá thư hoàn toàn không nhắc tới.
Tại sao Javiller lại xuất hiện và phá hủy vương quốc? Tại sao chỉ mình cô Milarose còn sống? Mối quan hệ giữa Javiller và chứng mất trí nhớ của cô là gì?
Tất cả đều bí ẩn. Bức thư được lược bỏ những điểm quan trọng một cách khéo léo như cố tình không cho cô Milarose biết.
Tại sao vậy?
"Tuy còn nhiều điều khó hiểu nhưng ít nhất ta cũng biết mình là Milarose, công chúa nơi này. Đất nước ta đã bị con quái vật kia phá hủy. Nếu đó là sự thật, ta có sứ mệnh phải tiêu diệt nó........ Cháu có nghĩ thế không?"
"Cô chiến đấu với nó bao giờ chưa?"
Tôi chỉ con quái vật đang lồng lộn ngoài cửa sổ, cô Milarose lắc đầu.
"Chưa."
"Chắc cô chẳng bao giờ muốn chiến đấu với một đối thủ như thế đâu nhỉ."
"Đúng đấy."
"Hôm nay là ngày thứ bao nhiêu cô trông thấy nó rồi?"
"Mới là ngày thứ bảy. Chưa lâu kể từ khi ta tỉnh lại. Nhưng một tuần trước, mọi thứ đã bị phá hủy cả rồi."
Cô ngẩng mặt nhìn trời. Trên nền trời thẫm xanh với những ngôi sao lấp lánh, vầng trăng tròn tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Lúc này, tâm trạng cô ấy thế nào?
Tôi không biết, và cũng không thể biết.
"..........."
Sau một thoáng im lặng, cô cất lời.
"Đêm mai, ta sẽ chiến đấu với con quái vật đó."
"Có cơ hội thắng không ạ?"
Tôi cũng không biết nếu khiêu chiến với con quái vật ấy, mình có thể thắng không. Tầm sức tôi, chắc phải bỏ mạng hai lần mới thắng nổi.
"Tất nhiên là có. Ta đã tỉnh dậy được một tuần và cuối cùng cũng nhớ ra cách dùng phép thuật. Trước khi mất trí nhớ, chắc ta cũng là một phù thủy đáng gờm đây." Cô chống tay bên hông, nói.
"Chúc cô may mắn. Cháu sẽ núp ở nơi an toàn cổ vũ cho cô."
"Ơ, cháu không giúp ta hả?"
"Giúp cô thì cháu được gì?"
"....... Cháu thẳng thắn như đồ ngốc ấy, nhưng ta không ghét đâu."
"Cảm ơn cô."
Trong lúc nhìn theo bóng Javiller đang đập phá điên cuồng giữa phố, chúng tôi chìm vào những câu chuyện phiếm dễ chịu, rồi cuối cùng ngả lưng xuống sàn.
Cô Milarose cho tôi mượn chiếc giường mà người hầu trước kia của cô đã dùng. Tôi biết ơn cô. Rất rất nhiều.
Sáng sớm hôm sau.
Tôi thức giấc vì một tiếng động kinh hoàng. Địch tập kích! Địch tập kích! Có thứ gì đó gào thét trong đầu tôi. Tim tôi đập thình thịch như vừa chạy thục mạng. Linh cảm có điều chẳng lành, tôi bật dậy, nắm chặt đũa phép và hướng về phía tầng một nơi phát ra tiếng động. "Ô, chào cháu."
Cô Milarose tươi cười chào đón khi tôi rón rén đi quanh tầng một lâu đài. Cô bận chiếc váy khác hôm qua, nhưng độ tả tơi thì không hề thua kém. Chẳng lẽ cô chỉ có toàn váy rách thôi sao? Thật tội nghiệp.
Khoan, giờ không phải lúc nói chuyện đó.
"Vừa rồi có tiếng gì thế cô? Địch tập kích ạ?"
"Địch.... ?" Cô Milarose nghiêng đầu khó hiểu.
"Ta nấu ăn thôi mà. Ầm ĩ đến thế sao?"
"........? Nấu... nấu ăn?"
Có khi nào việc nấu ăn mà cô nói khác với việc nấu ăn tôi biết không ta?
"Ừ. Sắp xong rồi."
Cô gật đầu, quay gót đi. Tôi theo chân cô tới bếp.
"Cháu chờ ở sảnh bên đi. Ta sẽ mang đồ ăn tới."
"....... Dạ, để cháu giúp cô."
"Không cần đâu."
"....... Dạ, nhưng..."
"Không cần mà."
".........."
Không thể nói lại, tôi đành bỏ đi theo lời cô Milarose. Bị đuổi đi thì đúng hơn. Tôi sang phòng khách, ngồi xuống một trong những chiếc ghế nằm la liệt ở đó, và... Hình như mình sai rồi, tôi nghĩ.
Lẽ ra tôi không nên đi.
Từ căn bếp bên cạnh vang lên những âm thanh đinh tai nhức óc như một công trường đang thi công. Sạt sạt. Xạo xạo. Sột sột. Rào rào. Rắc rắc. Làm ơn, xin hãy cứu mạng con gái tôi... Aaaaaaaaa. Két két. Bộp bộp.
Rõ ràng đó đâu phải tiếng nấu ăn.
Cuối cùng còn có cả tiếng thét nữa. Vì (thứ gì đó được gọi là) nấu-ăn-hoành-tráng mà tôi đâm ra hết cả thèm ăn.
Khi cô Milarose mãn nguyện bưng đồ ăn từ trong bếp ra, chắc không cần phải miêu tả sắc mặt tái mét của tôi nữa.
"Ổi, cháu ổn chứ? Sắc mặt cháu xấu quá."
"........ Cô vừa làm gì đấy ạ?"
"Ta nói rồi mà, nấu-ăn. Đây, cháu xem."
Trước mặt tôi là một chiếc đĩa trắng. Trên chiếc đĩa trắng có hai lát bánh mì. Trên hai lát bánh mì nướng kỹ đã ngả màu nâu nhạt, một lát được phết mứt đỏ sền sệt, lát còn lại có trứng ốp la.
...... Đây gọi là nấu ăn sao?
Rốt cuộc âm thanh đó.......?
"Mời cháu."
Cô Milarose ngồi đối diện tôi, chắp hai tay, sau đó ăn lát bánh mì phết mứt.
"....... Cháu mời cô."
Tôi cũng bắt chước cô chắp tay.
Càng nghĩ tôi càng như phát điên, thế nên tôi không để ý chi tiết nữa.
Ngược với cô Milarose, tôi ăn lát bánh có trứng ốp la. Trứng ốp vừa phải và vị bột mì ngọt dịu lan ra khắp vòm miệng. Một món ăn đơn giản có thể ăn bất cứ khi nào nếu muốn, vậy mà râ't lâu rồi tôi mới được thưởng thức. Bất giác, mặt tôi giãn ra.
Tóm lại là rất ngon.
"Nhân đây, ta muốn nói với cháu về chuyện tối qua."
"Chuyện tối qua?"
"Phải. Ta muốn cháu giúp ta chuẩn bị kế hoạch."
Tôi cố tránh để không ăn vào lòng đỏ, rồi trả lời.
"Cô đã cho cháu cả chỗ ngủ và bữa sáng. Chuyện đó dù cô không nói cháu cũng sẽ giúp."
"Thế còn việc tiêu diệt Javiller?"
"Cái này thì........ "
Tại sao lại phải đánh nhau nhỉ? Có thể nghĩ cách để không cần đánh cũng được mà.
Dường như đã đoán trước là tôi sẽ từ chối, cô Milarose hết sức bình thản.
"Ta đùa thôi, cháu yên tâm. Chuyện vương quốc ta sẽ lo. Chắc hẳn người viết lá thư kia cũng mong như vậy."
".........."
Rốt cuộc là sao?
Tôi im lặng. Không phải vì đang cố để lòng đỏ trứng gà đừng trào ra khỏi miệng đâu. Không, thật đấy.
"Cháu nghĩ cũng đúng. Chưa chắc những gì viết trong thư đã là sự thực. Sẽ thật ngu ngốc nếu tin tưởng hoàn toàn vào một lá thư chẳng kể bất cứ điều gì quan trọng."
Tôi bất ngờ vì bị đi guốc trong bụng.
Cô Milarose nói tiếp, mặc tôi đang nghẹn lời.
"Nhưng hiện giờ không có cơ sở để phán đoán nên ta chỉ có thể làm như vậy. Hơn nữa, ta không nghĩ là bức thư đó nói sai sự thật. Người gửi thư thực sự căm ghét và muốn giết Javiller nên mới viết cho ta. Linh tính mách bảo ta như thế."
Thấy tôi khổ sở vỗ ngực, cô Milarose lẳng lặng đưa cho tôi ly nước. Cô thật chu đáo.
"... Phù, cháu cảm ơn."
Tôi thở hắt ra rồi nói. "Cháu chỉ là một lữ khách nghèo, dù cô lựa chọn thế nào cháu cũng không có quyền can thiệp. Nhưng nếu ở vào địa vị của cô, cháu sẽ mặc kệ lá thư đó."
"Vì sao?"
Cô Milarose mỉm cười. Đó không phải kiểu cười nhạo hay cười gượng mà đơn giản là nụ cười nhẹ nhàng của một người đang thích thú với câu chuyện.
Cô thực sự quá tuyệt vời.
"Vì nó đáng nghi. Thế thôi ạ. Cô mất trí nhớ đến mức không còn biết gì nữa, vậy mà lại tin sái cổ những điều được viết trong thư thì thật điên rồ. Tất nhiên, cháu có thể nói điều này vì cháu chưa trải qua thực tế."
"Thế nếu là ta, cháu sẽ làm gì?"
"Chạy trốn ạ. Chạy hết tốc lực, lưu vong sang nước khác."
Tôi quả quyết.
"Những lá thư viết nếu ta rời khỏi đất nước, Javiller cũng sẽ đuổi theo."
"Chính vì vậy cháu mới nghi ngờ. Một con quái vật không có lấy một mẩu trí khôn, chỉ biết điên cuồng chạy rông trên phố liệu có làm được điều đó? Hơn nữa, chuyện nó không thể tới lâu đài này cũng hết sức khó hiểu, người gửi thư cũng chẳng giải thích vì sao......... Đúng là một lá thư đầy bí ẩn."
"Thế nên cháu không tin nội dung bức thư?"
"Vâng. Dù vậy cô vẫn chọn chiến đấu với con quái vật ạ?"
"Tất nhiên."
Cô Milarose gật đầu.
Nếu thế, tôi cũng sẽ lựa chọn điều mình nên làm. Tôi ngoạm một miếng bánh mì phết mứt. Món mứt với hương vị kỳ lạ dính nhằng nhằng trong miệng.
Khâu chuẩn bị diễn ra suôn sẻ. Nhưng chỉ có mình tôi làm.
"........"
...... Mệt chết đi được.
Vừa nhàn nhã uống trà vừa quan sát công việc của tôi, cô Milarose thủng thẳng hỏi: "Sao rồi, sắp xong chưa?"
Tay vẫn không ngừng vẩy đũa phép, tôi ngoái lại:
"..... Phải làm đến khi nào mới xong ạ?"
Cô Milarose nhòm vào hố, phấn khởi nói: "Đào khoảng nửa phân nữa thôi."
"....... Cháu sắp chết đến nơi rồi."
Lượng công việc và thù lao rõ ràng chẳng tương xứng với nhau, hay là do tôi tưởng tượng?
Bạn hỏi rốt cuộc tôi được giao cho nhiệm vụ gì ư, chính là đào hố.
Cô Milarose nói: ta muốn cháu dùng phép thuật, đào trên con đường rộng nhất vương quốc một cái hố khổng lồ, đủ để khiến Javiller rơi lút đầu trong đó.
Theo lời cô, Javiller không có cánh nên nếu rơi xuống hố chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian mới có thể trèo lên. Nhân lúc ấy, chỉ cần dùng phép thuật tấn công liên tục, chắc chắn sẽ chôn được nó trong hố. Đó là kế hoạch của cô Milarose.
Thoạt trông, đây có vẻ là một cuộc thử nghiệm thiếu tính toán, nhưng ở thời điểm hiện tại, cách thức sơ sài này là phương pháp duy nhất để đối phó với con quái vật còn chưa rõ chân tướng ấy.
Lãnh trọn một đòn của nó chắc cũng đủ tan xương nát thịt nên tôi hy vọng chiếc hố này có thể ngăn chặn đáng kể khả năng phản công của Javiller.
Ngặt nỗi công việc chuẩn bị mệt muốn chết.
"Phù.... phù..... Ưưưưư..."
Tôi lần lượt gom xẻng, bay, rồi xô, chậu và các thứ quanh đó lại, dùng phép thuật điều khiển chúng, cố gắng hết sức để đào hố. Các bạn thấy tôi khỏe chưa? Lúc này tôi muốn được ai đó ngợi khen cho những cố gắng và nỗ lực của mình biết bao.
Thực ra tôi cũng là một phù thủy có năng lực đáng kể, được mệnh danh là "Phù thủy Tro Tàn" nên đương nhiên, tôi có thể đào hố bằng cách khác hay hơn. Ví dụ như khoan xuống đất thành hình ống chẳng hạn.
Nhưng làm thế hao tốn ma lực vô cùng. Cân nhắc giữa hao tốn ma lực với lao động chân tay, tôi đành chọn cách chậm mà chắc vậy.
Và kết quả là đây.
"....... Ưưưưư...... "
Giờ tôi hối hận lắm lắm rồi.
Làm kiểu này mệt muốn chết.
Cuối cùng, tôi phải tiếp tục công việc với sự giúp sức của cô Milarose. Dù vậy vẫn mất khá nhiều thời gian. Đến khi cái bẫy hoàn thành thì trời đã tối.
Hai chúng tôi thân thiết đứng bên nhau trước cái hố to lù. Đây là thành quả chúng tôi đã cùng nhau tạo ra, tưởng như một tình bạn kỳ lạ vừa nảy nở. Hay chỉ là cảm giác của riêng tôi thôi?
"........ Sắp đến lúc rồi."
Cô Milarose lên tiếng, vẻ mặt cô như đanh lại vì căng thẳng.
"Cô ổn chứ?"
"Ổn ổn ổn mà. Ừm, ta ổn."
Nghe chẳng có vẻ gì là ổn cả.
"Cháu thấy cô đang run lắm kìa."
"Đây đây đây là cơn rung động của một võ sĩ. Cháu không biết sao?"
Cứ thế này liệu có chiến đấu được không?
Tôi loay hoay nghĩ cách xua tan nỗi căng thẳng cho cô Milarose và nảy ra ý tưởng chuyển chủ đề câu chuyện.
Một ý tưởng tuyệt vời!
"À phải rồi, có chuyện này cháu quên mất chưa hỏi cô."
"Chuyện gì nào?"
Tôi nói.
"Sao cô cứ mặc váy rách hoài vậy? Cô không có quần áo đẹp à?"
"Không phải. Lần nào nấu ăn ta cũng mặc như thế, thay đồ thì lích kích nên ta mặc luôn thôi."
"Cô nấu món gì thế........ ?"
Một lý do không thể nhạt nhẽo hơn khiến tôi chưng hửng.
Cứ tưởng đằng sau chuyện này phải ẩn giấu một bí mật ghê gớm hơn cơ.
"Mà bộ váy hôm nay sẽ là bộ đồ quyết đấu đấy."
"Nó vốn đã rách bươm và dơ hầy rồi."
"Thực ra đồ lót cũng là đồ quyết đấu luôn."
"Đừng bảo cháu là cô định cho Javiller thấy nhé."
"Cái này gọi là mỹ nhân kế cô bé ạ."
"Nếu hiệu quả thì tốt."
Trong lúc nói chuyện phiếm, nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt cô Milarose. Tốt quá. Vậy là chiến thuật của tôi đã thành công.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc ấy cô Milarose lên tiếng.
"Cảm ơn cháu."
"..... Dạ? Vì cái gì cơ?" Tôi quay mặt đi. Hai má nóng bừng lên vì nắng chiều, chắc chắn là vì nắng chiều.
"Ta hiểu ý cháu. Cháu muốn giúp ta giải tỏa căng thẳng phải không?"
"Đâu có, cháu chỉ nói chuyện phiếm thôi, không ngờ cô lại nghĩ theo hướng đó. Cảm giác cũng không tệ."
"Cháu thật thà đến ngốc nghếch, nhưng đâu có ngây thơ."
Cô Milarose chọc đũa vào mạn sườn tôi. Nhột quá.
"Yên tâm. Ta không chết đâu." Cô nói. "Chúng ta sẽ gặp lại nhé. Ta sẽ tự tay nấu bữa tối cho cháu."
"Cô nấu vậy đủ rồi. Tối nay cháu sẽ nấu." Tôi nói. "Cho nên cô đừng có chết đây."
"Tất nhiên rồi."
Vừa nói, cô Milarose vừa dùng phép thuật che đi miệng hố. Có lẽ làm thế, con quái vật Javiller không biết ở đó có hố sẽ xông tới và sập bẫy.
Nắng chiều nhuộm đỏ bầu trời phía xa, hắt lên những tia sáng yếu ớt. Nền trời chia thành từng mảng xanh, đỏ rõ rệt, có lẽ màn đêm sắp buông.
Và chẳng bao lâu nữa, Javiller sẽ tới.
"Thôi, cháu đi đi."
Cô Milarose đẩy lưng tôi.
"....... Hẹn gặp lại cô."
Tôi nói. Và cô lại nở một nụ cười dịu dàng. Tôi quay lưng bước đi.
Chậc, ai bảo tôi sẽ quay về nhỉ?
Nói đùa đây. Cứ thế này mà đi thử hỏi tôi có còn là người nữa hay không? Phải, tôi nghĩ mình đã quá lạnh lùng khi từ chối lúc đầu.
Bây giờ, tôi đang ở trong một ngôi nhà dân đối diện cái bẫy, yên lặng chờ đợi cuộc chiến bắt đầu. Đây là chiến thuật gọng kìm của tôi.
Thực lòng mà nói, đúng là tôi không định giúp thật vì chuyện này chẳng liên quan đến tôi. Tôi không hiểu tại sao phải mạo hiểm mạng sống và tại sao phải tiêu diệt con quái vật.
Nhưng tôi đã đổi ý. Không thể để con người tuyệt vời kia phải chết. Vì vậy tôi sẽ chiến đấu.
Tất nhiên, không đến mức bỏ mạng.
Giờ phút này, tôi mong cô Milarose sẽ tha lỗi cho tôi, cái kẻ đã không thể thẳng thắn nói với cô rằng: "Cháu sẽ giúp!"
".........."
Một lát sau.
Tiếng gầm rú ghê rợn như vọng từ địa ngục vang lên rất gần. Tôi lén xem xét tình hình bên ngoài, con quái vật vảy đen đang lừ lừ diễu qua.
Cứ đà này, chắc chắn nó sẽ sập bẫy gọn gàng.
"Phù..."
Tôi thở một hơi thật dài, tưởng như vô tận.
Lạ thật. Chỉ là một người mới gặp hôm qua, vậy mà tôi lại mong cô ấy được sống.
Khi chuyện này kết thúc, tôi và cô Milarose sẽ cùng nấu bữa tối. Lúc đó, tôi sẽ được thấy món-ăn-hoành-tráng kia. Thực sự, tôi rất tò mò về nó.
Đúng lúc tôi đang mải mê với suy nghĩ ấy thì bất ngờ, thời khắc quan trọng đã đến.
Tiếng gầm rú của con quái vật vang lên. Có vẻ nó đang điên tiết, những cơn chấn động, nhẹ thôi, truyền đến tận nơi tôi ẩn nấp.
Tôi thận trọng nghe ngóng tình hình bên ngoài, cô Milarose chiến đấu thật ngoan cường. Đòn phép liên tiếp được tung ra, giáng thẳng vào Javiller khi nó đang cố bò lên khỏi hố.
Mũi tên băng, quả cầu lửa, kiêm và rìu điều khiển bằng phép thuật, lưỡi đao gió và sấm, cùng rất nhiều đòn phép khác.
Ơ? Sắp thắng rồi? Tôi đã nghĩ như vậy trong một khắc, nhưng không phải. Tuy không quá rõ ràng, nhưng cô Milarose đang yếu thế hơn.
Javiller khè lửa lên trên, đánh tan đòn phép mà cô Milarose vừa phóng ra. Nó bò khỏi hố.
Giờ chính là thời điểm thích hợp để tôi xuất hiện.
Nếu hai chúng tôi cùng tấn công, có thể sẽ đẩy được con quái vật trở lại hố. Rồi chôn nó.
Tôi nhắm mắt, hít thêm một hơi thật sâu.
Cây đũa phép nắm chặt trong tay. Đi thôi.
"Cô Milarose!"
Tôi đã sẵn sàng, lao ra đầy khí thế.
Tức thì, một vật vụt qua tôi với tốc độ chóng mặt. Bép, tôi thấy thứ gì đó bắn vào mặt mình, rồi vật kia đâm sầm vào nhà dân phía sau.
Tiếng gào rú vang lên thảm thiết.
Tôi đưa tay sờ mặt, mùi sắt phảng phất. Chất lỏng ấm ấm, nhờn nhờn này, là máu.
..... Máu. Lẽ nào...
Không, chắc chắn là không...
Tôi quay lại, tim đập loạn trong lồng ngực.
".........Hả?"
Bị vùi lấp giữa đống gạch vụn là...
Là...
Một cái đầu giống như đầu rồng đen. Đầu của Javiller. Từ vết chém gọn ghẽ như tác phẩm của một lưỡi đao bén ngọt, dòng máu tươi trào ra, đọng thành vũng trên mặt đất.
Sao đầu của Javiller lại...? Hả? Lẽ nào... Lẽ nào cô Milarose đã chiến thắng mà không cần tôi giúp?
Tôi chẳng hiểu vậy là sao nữa...
"... Trong lúc đánh nhau với Javiller, ta đã nhớ ra rồi." Tôi nghe thấy một giọng nói.
Một giọng nói rợn người khiến tôi ớn lạnh sống lưng. Đến mức tôi tưởng như ai khác chứ không phải cô Milarose đang nói.
Nhưng khi tôi ngoảnh lại, đứng bên cạnh Javiller không đầu lúc này, chính là cô ây.
"Ta nhớ ra rồi... Tất cả, tất cả, tất cả tất cả tất cả. A ha, ha ha ha ha, ha ha!"
Đây là cô Milarose mà tôi biết sao?
Vừa vò đầu tóc rối bù, cô vừa tung phép thuật. Chỉ trong chớp mắt, tứ chi Javiller không đầu bị xẻ nhỏ, bắn tung tóe. Máu nó văng khắp nơi, từng mảnh cơ thể bay tứ tán, phủ lên con phố hoang tàn.
Tôi rùng mình.
Tắm mình trong biển máu, cô Milarose bật cười. Không phải nụ cười hiền lành tôi thấy sáng nay, mà là nụ cười hắc ám, vặn vẹo khuôn mặt đến biến dạng.
"A ha, a ha ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!"
Tôi không thốt nên lời. Chỉ còn biết đứng chôn chân ở đó.
Trở lại lâu đài, tôi được kể cho nghe tất cả.
Đó là một câu chuyện dài, và đã kết thúc.
Mấy năm trước, cô Milarose đã có ý trung nhân. Nhưng chuyện này hoàn toàn bí mật. Người yêu cô chính là hầu cận của cô. Lo sợ Vua cha sẽ từ mặt nếu biết chuyện con gái đem lòng yêu một chàng trai không cùng đẳng cấp, cô chỉ dám bí mật gặp gỡ mà không để lộ cho bất cứ ai.
Hai người họ tin nhau, và yêu nhau.
Nhưng cái kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra. Bí mật của họ cũng không phải ngoại lệ.
Chuyện tình giữa cô và người hầu bị phát giác trong tình trạng nghiêm trọng nhất.
Cô đã mang trong mình dòng máu của người yêu.
Biết không cách nào giấu giếm được nữa, hai người đành thú nhận tất cả với Nhà vua, cũng là cha của cô Milarose.
Nhà vua im lặng lắng nghe, nhiều lần Ngài gật đầu chăm chú. Khi câu chuyện kết thúc cũng là lúc Ngài tuyên bố:
"Tử hình tên hầu."
Không ai có thể xoa dịu cơn thịnh nộ của Ngài.
Nhà vua đích thân điều khiển xe ngựa kéo lê tên hầu khắp phố, từ từ rút từng cái móng, nhổ từng chiếc răng, dìm sâu dưới nước, chỉ cho ăn đủ để cầm hơi, khiến anh ta vật vờ sống dở chết dở trong hai tháng, tra khảo không ngừng đến mức anh ta hóa điên, cuối cùng hỏa thiêu, giết chết anh ta trước mặt cô Milarose và dân chúng.
Xử xong tên hầu, đến lượt cô Milarose.
Vì cô là ái nữ của Nhà vua, cũng là nữ phù thủy duy nhất trong vương quốc nên Ngài không giết, nhưng có lẽ Ngài không thể tha thứ cho việc bản sao của tên hầu hỗn xược kia đang tồn tại trong bụng con gái mình. Ngài đã trả rất nhiều tiền cho thầy thuốc trong vương quốc để xóa sổ đứa trẻ.
Tất nhiên, cô Milarose đã mòn mỏi chờ đợi tháng này qua tháng khác, nhưng đứa trẻ không bao giờ chào đời.
Mất mọi thứ trong tay, cô thề.
Sẽ giết tất cả.
Sau đó, cô đã lên kế hoạch rất cẩn thận. Việc đầu tiên cô làm là dựng kết giới ở lâu đài. Để thực hiện kế hoạch, cô phải biến lâu đài thành nơi tuyệt đối an toàn. Cô đã giam tất cả mọi người trong lâu đài xuống hầm.
Trừ Nhà vua.
Sau khi bắt được Nhà vua, cô đuổi Ngài ra ngoài rồi dựng kết giới. Chỉ những người có phép thuật cao cường mới không bị kết giới đánh bật. Đó là lý do vì sao tôi vào được đây.
Tiếp theo, cô tự gửi thư cho mình trong tương lai, không, sai người gửi thì đúng hơn. Cô lôi một người bị giam dưới hầm lên rồi đứng bên cạnh đọc từng chữ cho người đó viết. Chắc cô đoán sẽ rắc rối nếu chữ trong thư là của mình.
Xong xuôi, cô giấu lá thư vào ngăn kéo, rồi từ cửa sổ nhìn xuống Vua cha đang tìm đủ mọi cách để vào lâu đài. Trông thấy cô, cơn thịnh nộ của Nhà vua bốc lên ngùn ngụt. Ngài hét: "Vì ngươi mang trong mình dòng máu của tên hầu khốn kiếp đó." "Ngươi đã không còn là con gái ta."
Lẳng lặng chĩa đũa phép về phía Nhà vua, cô Milarose nguyền rủa: Hãy trả giá cho những ký ức của ta!
Lãnh trọn đòn phép chứa đựng cả ký ức và nỗi tuyệt vọng của con gái, Nhà vua bắt đầu biến hình. Cơ thể Ngài phình to, da phủ vảy, trí tuệ của một con người mất đi.
Ngài đã trở thành một con rồng đen.
Tên của Ngài là Javiller.
Chẳng phải ngẫu nhiên mà Nhà vua lại trùng tên với con quái vật ấy. Tạo ra một con quái vật chỉ hoạt động về đêm, cô Milarose đã hoàn thành kế hoạch của mình.
Khi đã vắt kiệt gần như toàn bộ sức mạnh phù thủy trong người, cô chìm vào giấc ngủ sâu.
Đến khi tỉnh dậy, cô đã quên tất cả. Nhưng mọi sự đều nằm trong dự liệu. Cô chỉ đang đi trên con đường đã được định sẵn mà thôi.
Cả việc chiến đấu với rồng đen, hay việc dòng ký ức trào ra từ con quái vật sẽ trở lại với cô, tất cả đều nằm trong kế hoạch.
Nhưng tôi không hiểu.
Tại sao cô Milarose lại đánh đổi ký ức của mình? Mất ký ức rồi, chắc chắn cô ây sẽ rất đau khổ. Lưu giữ được ký ức chẳng phải sẽ thoải mái hơn sao?
Khi tôi hỏi câu đó, cô Milarose nhoẻn cười.
"Ta truyền ký ức cho ông ấy để cho ông ấy hiểu nỗi tuyệt vọng của ta."
Nhà vua Javiller bị biến thành rồng đen nhưng không mất đi trí tuệ. Ngài chỉ mang thân xác quái vật, còn ý thức vẫn là của một con người. Cô Milarose đã lên kế hoạch như vậy.
Cô không ra tay ngay mà cố tình kéo dài thời gian, có lẽ vì muốn Nhà vua phải chịu đau đớn. Nhà vua Javiller trong hình hài quái vật đã tự tay nghiền nát thần dân, dòng ký ức được truyền từ cô Milarose sang trí óc Nhà vua đã khiến Ngài không ngừng giết hại dân chúng mà Ngài từng thương yêu, và rồi...
Mọi thứ cứ âm thầm diễn ra theo đúng kế hoạch. Cuối cùng, câu chuyện cũng đi đến hồi kết dưới bàn tay của người mà giờ phút này đã trở thành công chúa của đất nước không dân.
Sáng sớm hôm sau.
Tôi rời thành mà không hề động tới bữa ăn cô Milarose chuẩn bị cho.
"Cháu phải đi rồi sao?" Cô bình thản nói, gương mặt không hề lộ vẻ đau khổ.
"Xin lôi cô. Cháu là lữ khách mà. Cháu còn phải đi tiếp nữa."
"À, ừ nhỉ. Tiếc quá. Ta thấy nói chuyện với cháu rất vui..."
"........."
"Sao cháu không thong thả một chút?"
"Không được đâu ạ."
"Ta đùa đấy."
Cô cười. Nụ cười mất hẳn nét dịu hiền, chỉ còn lại gương mặt nhăn nhúm đầy hắc ám.
Cô Milarose mà tôi biết không còn nữa.
"Sau này cô định làm gì?"
"Ta không biết, làm gì nhỉ... Xem nào, hay ta cũng đi chu du?"
"Cháu không khuyến khích đâu."
"Ta đi theo cháu được không?"
"Cô đừng như vậy nữa."
"Cái này cũng là đùa đấy. Thú thực, ta chưa nghĩ được gì cả. Ta còn muốn đắm chìm trong dư âm của cuộc báo thù."
Cô xoa bụng. Như một bà mẹ đang mang trong mình sinh mệnh mới.
Chẳng còn gì để nói.
Tôi quyết định nhanh chóng khép lại câu chuyện.
"Vậy nhé, tạm biệt cô. Bảo trọng!" Vừa nói, tôi vừa leo lên chổi.
"Cháu cũng vậy."
Tôi bay đi.
Xé gió, tiến thẳng về phía trước.
Chắc chắn cô Milarose đang vẫy tay. Nhưng tôi không ngoái lại.
Tôi muốn rời đi nhanh hết mức có thể.
Bỏ lại sau lưng đống hoang tàn mà trước đây từng là một vương quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro