Chương 14: Vương quốc Celestea Quý Tộc
Tôi cưỡi chổi bay trên thảo nguyên rộng lớn, những đóa hoa đồng nội dập dờn như muốn níu chân. Tắm mình trong ánh mặt trời, thảm cỏ sáng lấp lóa và phát ra những âm thanh như lời thì thầm của một dòng sông.
Tôi hít một hơi căng đầy lồng ngực và mở mắt thật to.
Phía bên kia thảo nguyên, một vương quốc có tường bao quanh hiện ra.
Không biết vương quốc đó rộng chừng nào nhỉ? Tôi đã định cưỡi chổi men theo bức tường để xem thử, nhưng sợ không kịp quay lại trước khi mặt trời lặn nên thôi.
Nhất là khi cổng thành đã ở phía trước, chẳng việc gì phải mất công lòng vòng.
Tôi bay và thưởng ngoạn phong cảnh thêm một lát rồi hạ chổi.
Một người lính tiến lại, lịch sự cúi chào.
"Xin chào nữ phù thủy. Cô có thể cho tôi biết tên được không?"
Vẫn là thủ tục nhập quốc như mọi khi.
"Tôi là Elaina."
"Cô định ở lại đây bao lâu?"
"Nội trong ba ngày tôi sẽ đi."
"Tên hiệu của cô là gì?"
"Phù thủy Tro Tàn."
"...... Phù thủy Tro Tàn?" Người lính nhìn tôi chằm chằm.
"Sao vậy?" Tôi thấy sự nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.
"À, không. Không có gì. Xin lỗi cô."
Người lính vội vàng chỉnh lại tư thế rồi rút lui. Chắc anh ta chỉ hỏi có vậy. Tôi trả một đồng bạc làm tiền nhập quốc rồi đi qua cổng.
"Chào mừng đến với Vương quốc Celestea Quý Tộc."
Tiếng người lính vang lên sau lưng.
Cái tên ấy quá trang trọng khiến tôi e dè, chẳng thể ngờ nó lại mở ra cả một thành phố đầy sức sống.
Vương quốc Celestea Quý Tộc, quả là một cái tên kỳ lạ.
Ở đây, người ta đi lại ngược xuôi trên mặt đất, nơi có những họa tiết đan xen giống như những viên gạch. Một đôi vợ chồng hạnh phúc ôm lấy đứa con. Lũ trẻ chạy đuổi nhau. Những cụ già đi dạo. Mọi người đều bận rộn theo một nhịp điệu riêng trong vòng quay của cuộc sống thường nhật.
Tôi cũng đi dạo.
Hai bên đường, những tòa nhà cao tầng đứng cạnh nhau, ở giữa có chăng dây thừng. Quần áo treo trên dây tắm mình dưới nắng. Hình như người ta đang phơi đồ.
Tôi hít thật sâu, nghe trong không gian thoang thoảng một mùi hương dịu ngọt. Trên bậu cửa sổ nhà ai có một lọ hoa. Những đóa hoa rực rỡ sắc màu đang tỏa sáng.
Thành phố tuyệt vời này cứ trải ra mãi, khiến tôi quên cả thời gian.
Tôi đang lang thang không biết đi đâu thì gặp ngay một tòa nhà bề thế. Nó lớn đến mức tôi cứ ngỡ là cung điện, bên trong còn có cả tháp đồng hồ. Khuôn viên của tòa nhà khá rộng, lại có hàng rào sắt bao quanh nên không thể tới gần.
Tôi men theo tường rào, mắt vẫn hướng về tòa tháp.
Lối vào đây rồi.
Trên cổng có dòng chữ "Trường phép thuật Hoàng Gia", hẳn là một nơi bề thế đúng như tên gọi.
Thích thật... Một chỗ hay ho thế này mà nước tôi lại không có.
Thật ghen tị với bọn trẻ ở đây.
....... Tôi thấy hơi tò mò về bên trong.
Có được vào xem không nhỉ?
Hay cứ thử đi?
Vào luôn nhé.
Tôi bước vào khuôn viên trường.
"Này, cô kia. Làm gì đấy?"
Vừa đi được vài bước, tôi đã bị chặn lại.
Có ai đó túm vai tôi.
"Không phận sự miễn vào. Nhìn từ ngoài là được rồi, đừng có tiến tới nữa."
Tôi ngoảnh lại, một thanh niên cường tráng đang đứng phía sau. Anh ta to con, cơ bắp cuồn cuộn. Trông có vẻ là người gác cổng.
".........."
"........Ơ!"
Vừa nhìn xuống ngực áo tôi, anh ta liền thay đổi thái độ.
"Xin lỗi. Cô là phù thủy à....... Mong cô thứ lỗi cho những lời vô lễ của tôi."
"Không sao."
Tôi phẩy tay, toan bước tiếp về phía trường học...
"Tôi xin lỗi, nhưng cô đừng vào."
Anh ta ngăn lại.
"Vẫn không được hả?"
"Vâng, không được."
"Kể cả nữ phù thủy?"
"Đã có lệnh cấm người ngoài rồi."
"Lệnh của ai?"
"Của nữ phù thủy tối cao, người đang cai quản ngôi trường này."
"................. Ồ!"
"Để nội dung đang dạy trong trường không bị lộ ra ngoài, kẻo các nước khác bắt chước."
"Nếu thế các anh phải đóng cổng lại chứ?"
"Không được. Vì sắp đến giờ nữ phù thủy tối cao đén trường rồi."
"........ Ra vậy."
Tôi miễn cưỡng bỏ đi.
Thật đáng tiếc.
Vẫn còn quá sớm để tìm chỗ trọ.
Tôi lại tiếp tục lang thang.
Ở đây, chỉ cần đi dạo thôi cũng đủ vui rồi.
".........."
Tôi nhìn lên, một cây chổi thần đang bay trên các mái nhà. Mà không phải chỉ có bay, anh thanh niên cưỡi chổi còn thả thứ gì đó xuống từng nhà nữa.
Phải đến khi có người bước ra ban công, nhặt tờ báo lên xem, tôi mới biết là anh thanh niên kia đang đi giao báo.
Đi dọc con đường lớn, tôi đến khu chợ.
Hai đầu chợ là các tiệm hoa quả, tiệm rau, tiệm thịt...
Có cả tiệm bánh mì nữa. Trước cửa tiệm có biển để "Bánh mới ra lò". Xạo đến thế là cùng. Nhìn cái bánh khô khốc ra.
"Bán cho cháu cái bánh với ạ."
Cô bán hàng trông có vẻ tốt bụng, mỉm cười.
"Một xu."
Tôi lấy một xu từ trong ví ra đưa cho cô.
Cô nhặt bánh, bỏ vào trong túi... Nhặt bằng tay không á?
"Đây... Cảm ơn nhé."
"Dạ... Cháu cảm ơn."
Tôi nhận lấy cái túi rồi đi loanh quanh trong chợ, miệng nhai trệu trạo. Chiếc bánh thuôn dài và khô như ngói, rõ ràng không phải bánh mới ra lò.
Tôi vừa đi vừa "chiến đấu" với nó cho đến khi ra khỏi chợ.
Ở đó, tôi lại gặp những người sử dụng phép thuật. Anh thanh niên buộc một gói đồ to vào chổi và nói chuyện với chủ quán cà phê.
"Chuyển đến nhà bà Amana ở khu phố phía Tây. Mang cẩn thận vào. Bên trong là đồ ăn trưa đấy."
"Ôi dào."
"Cậu có làm được không?"
Anh ta ngoái lại nhìn chủ quán đang cau có, rồi từ từ nhấc mình lên khỏi mặt đất và bay đi.
Tôi hiểu rồi, thì ra họ dùng chổi thần để giao đồ.
Vương quốc này có nhiều người sử dụng phép thuật thật đấy.
Hèn gì ở đây có hẳn trường dạy phép thuật.
Không chỉ giao báo hay hàng hóa, họ còn chở cả người. Họ gắn thùng xe vào chổi và bay lên. Nhưng một người không thể làm nổi việc này, phải hai người mới được. Một người sẽ điều khiển chổi, người còn lại dùng phép thuật làm giảm sức nặng của thùng xe.
Ngoài bầu trời, họ còn sử dụng phép thuật cả trên mặt đất.
Có người biểu diễn phép thuật bên đường để mua vui.
Có người dùng phép thuật điều khiển con rối và diễn kịch.
Lại có người vừa hát vừa dùng phép thuật khuấy động không khí (tạo tuyết chẳng hạn) khiến mọi người xúc động.
Ai ai cũng tràn đầy nhựa sống.
Nhưng tôi không hiểu.
Tôi nghĩ có thể sống vui vẻ như vậy thật là tốt, nhưng với họ, việc sử dụng phép thuật đâu dễ dàng gì.
Thế nên tôi quyết định đi hỏi.
Không hiểu thì đi hỏi là thượng sách.
"Xin lỗi..."
Tôi bắt chuyện với một cô gái biết phép thuật (trên ngực áo không có huy hiệu hay hoa cài nên chắc là pháp sư rồi) đang ngồi đọc sách trên ghế ở một quảng trường trong thành phố mà tôi tình cờ tìm được.
"Có chuyện gì vậy?"
Cô gái dịu dàng nhìn tôi.
"Em là tò khách và có một chút thắc mắc. Chị có thể giúp em giải đáp được không?"
"Ồ, cô bé lữ khách thật dễ thương." Cô gái cười khúc khích. "Em thắc mắc gì nào? Nếu biết, nhất định chị sẽ trả lời."
Tôi dừng lại giây lát rồi nói tiếp.
"Những người sử dụng phép thuật ở vương quốc này bay lượn có khó khăn không ạ?"
Cô gái nghiêng đầu khó hiểu. "Bay lượn có khó khăn không à......? Không, không hề."
"Nhưng có những thứ kia mà?"
Tôi chỉ tay. Xa xa là những sợi dây thừng chăng ngang giữa các ngôi nhà cao tầng. Trên đó, quần áo treo lủng lẳng.
Cô gái nhìn theo rồi "À..." một tiếng.
"Bọn chị cố ý làm thế đấy."
"Cố ý?"
"Đúng vậy. Em thấy đó, vương quốc này rất đông người sử dụng phép thuật. Bọn chị phải Iàm thế cho khó bay hơn."
".......?"
Tôi vẫn không hiểu gì cả.
"Hình như chị giải thích chưa rõ ràng rồi."
"Chị nói rõ hơn chút nữa được không ạ?"
Cô gái đặt quyển sách xuống bên cạnh:
"Em biết là cưỡi chổi càng xa mặt đất càng mệt, đúng không nào? Thế nên mọi người đều muốn bay thấp nhất có thể."
"Vâng."
Tôi gật đầu.
"Nhưng nếu ai cũng bay thấp sẽ gây ùn tắc mất. Có khi cố tránh nhau lại đâm sầm vào nhà người khác. Đông người sử dụng phép thuật nguy hiểm vậy đó."
Ồ, giờ thì tôi hiểu rồi.
"Thế nên phải treo dây thừng và quần áo để không ai bay được giữa các tòa nhà ạ?"
Cô gái tươi cười nói.
"Đúng rồi. Ở đây, những người sử dụng phép thuật đều thấy cần phải quan tâm tới những người không sử dụng phép thuật."
"....... Không ai phàn nàn gì ạ?"
"Em nhìn nơi này là hiểu mà."
Tôi cưỡi chổi bay lên trời.
Không phải tôi định đi đâu cả, chỉ đơn giản là muốn ngắm cảnh từ trên cao mà thôi.
"...... Oaaa."
Phong cảnh nhìn từ trên cao khác hẳn so với nhìn từ dưới đất.
Những mái nhà màu đỏ, xanh lơ, xanh dương... nằm ngay ngắn bên nhau. Một cơn gió dễ chịu thổi qua, tôi chợt muốn được nằm trên mái nhà, thong dong nhìn ngắm trời cao.
Cũng đến lúc đi tìm chỗ trọ cho đêm nay rồi.
Tôi bay loanh quanh.
Cúi chào một pháp sư bay ngược hướng, vẫy tay chào lại một đứa bé đang ngồi trong thùng xe. Vừa bay, tôi vừa tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ đó.
Nói mới nhớ,
Trước đây, khi ghé qua vương quốc nọ, trong lúc dang bay tôi đã bị một cô bé đâm sầm vào. Không biết cô bé ấy giờ ra sao rồi nhỉ? Có lẽ vẫn đang chăm chỉ tập luyện ở quê nhà để trở thành phù thủy cũng nên.
"........."
Tôi dừng lại. Kéo nghiêng cây chổi và đứng sững giữa trời.
Không phải vì nhớ tới Saya khiến tôi mủi lòng đâu... Tất nhiên rồi.
Trái lại, chính những người vừa xuất hiện khiến tôi nhớ tới cô bé.
"Có chuyện gì vậy?"
Một đôi nam nữ đang chặn ở phía trước, không cho tôi bay tiếp.
Chúng mặc sơ mi trắng với váy hoặc quần đen bên dưới áo choàng đen, trên cổ thắt cà vạt màu đỏ.
Nhìn ngực áo bọn chúng, tôi biết ngay cả hai đều là pháp sư.
"Xin chào. Bạn là Phù thủy Tro Tàn phải không?" Cậu con trai lên tiếng.
"Chúng... chúng tớ là học sinh của Trường phép thuật Hoàng Gia." Cô gái tiếp lời.
Trường phép thuật Hoàng Gia?
À, chính là cái trường lúc nãy không cho tôi vào đây mà.
"Các bạn tìm tôi có việc gì?"
"Ừm....... Bạn hãy đi theo mà không thắc mắc gì giúp tớ nhé?"
Cô gái bẽn lẽn nói.
Gì kỳ vậy?
"Tại sao?"
"Không, đừng hỏi gì cả......."
"Tôi không thích."
Tôi đáp lại ngay.
"Ơ? Tại sao?" Cậu con trai sửng sốt.
"Vì không thích, thế thôi."
Tự dưng xuất hiện bắt người ta đi theo những người không rõ lai lịch. Lại còn kêu không được hỏi. Quá đáng nghi còn gì.
"Ơ, nhưng..."
"Cho tôi biết lý do trước. Sau đó tôi sẽ quyết định có đi cùng hay không."
Tôi nói dứt khoát với cô gái có vẻ nhút nhát.
" Cái đó thì... không được."
"Vậy tôi cũng không đi theo được."
Cậu con trai xen vào: "Xin bạn đó! Làm ơn đi mà! Hãy đi theo và đừng hỏi gì cả!"
"Đã bảo nếu không biết lý do, tôi sẽ không đi đâu hết mà. Sao dai như đỉa vậy?"
.............
Xem ra khó có thể đi đến thỏa thuận.
Cứ thế này, câu chuyện sẽ còn tiếp tục và không bao giờ có hồi kết.
Hay là chuồn nhỉ?
Chuồn thôi.
Tôi nói dối trong lúc xoay chổi chuyển hướng: "Ôi, xin lỗi nhé. Tôi chợt nhớ ra là có việc gấp."
Nói rồi, tôi bay về hướng ngược lại.
"...... Ơ?"
Nhưng một nhóm khác đã xuất hiện, tiếp tục chặn lối không cho tôi qua. Lần này có tới vài đứa, ăn mặc y hệt hai đứa khi nãy.
Thật kỳ cục. Càng ngày càng khó hiểu.
Tôi đưa mắt nhìn quanh, thấy một đám nữa ăn vận y chang đang bu lại chỗ mình.
Chỉ trong nháy mắt, tôi đã bị tụi học sinh lạ bao vây.
Chắc phải đến hai mươi đứa.
"Này các cậu. Giờ tụi mình hợp sức nhé."
"Đúng đấy."
"Hợp sức lại chắc sẽ bắt được thôi."
"Ừ."
"Nhất trí."
"Không được tranh công đâu đấy."
"Cậu cũng thế."
Đám học sinh từ từ di chuyển.
Tôi chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ biết chắc một điều là cứ đà này, mình sẽ bị bắt mất.
Nếu tôi bị bắt, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
".........."
Tôi từ từ hạ chổi...
"Hây!"
Đoạn thúc mạnh, cho chổi đột ngột phóng về phía trước.
Trong khi bay quanh phía trên thành phố một tay tôi giữ chặt chiếc mũ chóp nhọn để nó không bị cây chổi đang lao hết tốc lực giữa trời làm cho bay mất.
Nghĩa là tôi bắt đầu chạy trốn.
Ngoảnh lại, tôi thấy đám học sinh đang vừa la hét vừa xông tới.
Một cuộc rượt đuổi không rõ mục đích đã bắt đầu.
Tuy nhiên, trình độ của nữ phù thủy và pháp sư chênh lệch quá nhiều.
"........."
Mặc dù đám học sinh vẫn dai dẳng bám theo nhưng tôi biết khoảng cách giữa tôi và chúng ngày càng nới rộng. Việc cắt đuôi chỉ còn là vấn đề thời gian.
Song dẫu cắt đuôi được thì giữa bầu trời trong xanh này, mọi chuyển động của tôi đều sẽ bại lộ. Tôi trốn đi đâu cũng bị phát hiện thôi.
Làm sao bây giờ?
Hay là thế này...
".......Hây!"
Tôi hạ độ cao, rẽ ngang rồi bay thấp hơn mái nhà một chút Những sợi dây thừng chăng giữa các ngôi nhà bắt đầu hiện ra. Khi tôi lướt qua, quần áo đang phơi tung lên phần phật.
Nếu bay ở độ cao này, mái nhà sẽ che chắn cho tôi khiến người ở xa không thể trông thấy được.
Chỉ cần mất dấu một lần, chúng sẽ khó mà tìm ra tôi.
Ngoảnh lại, tôi thấy vài đứa đang đuổi theo. Lúc nãy có tới hai chục đứa cơ mà, những đứa khác bỏ cuộc rồi ư?
Nhưng bay thẳng một lúc, tôi mới biết là không phải vậy.
Mấy đứa nữa đã xuất hiện ở phía trước và đang lao về phía tôi.
".......A!"
Thì ra chúng bay vòng để chặn đầu. Đám này di chuyển khá rời rạc. Tôi đã tìm được vị trí thuận lợi để lách qua.
Tôi xoay vòng sang trái rồi tiến vào một con hẻm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể cuối cùng tôi sẽ thoát được.
Quả thực, bay thêm một lúc nữa, tôi đã nhìn thấy lối ra.
"A, đây rồi!" Nhưng một đứa con gái từ phía đối diện đã lao tới chặn lại và với tay về phía tôi.
Lại bị đón đầu rồi.
Nhưng cỡ này thì...
"Ngoan ngoãn chịu trói đi... Ơ?"
Khi bị đuổi sát chỉ còn cách một cây chổi nữa, tôi liền nhảy khỏi chổi.
Sau đó chạy qua ngay phía dưới con bé đang á khẩu vì sửng sốt, rồi gọi chổi thần quay lại và nhảy lên bay tiếp.
Đây chính là kỹ thuật tẩu thoát giữa không trung.
Sau khi vô tình sử dụng một lần, tôi thấy nó rất ngầu nên thi thoảng lại đem ra xài tiếp.
Dù đã xử lý xong con bé kia, tôi vẫn bị chúng chặn đầu, kẹp trước kẹp sau. Tôi vốn định bay tầm thấp để trốn, nhưng kiểu này thì không ăn thua.
Lại bay lên vậy.
"........."
Bay lên đến một độ cao nhất định, tôi nhìn xuống con phố phía dưới.
Từ trên phố hay giữa những ngôi nhà, đám học sinh đã phát hiện ra hành tung của tôi và giờ đang tụ lại. Có vẻ chúng đã thấm mệt nên không còn được nhanh nhẹn nữa.
Tôi quyết định ở trên cao chờ chúng đuổi tới.
Cuối cùng, một thằng nhóc hét lớn và lao thẳng về phía tôi: "Aaaaaa..."
Tôi nhẹ nhàng di chuyển để tránh nó.
"Aaaaaaaaaaaaaaaa..."
Nó còn hét tiếp và bay vút ra xa.
Hình như đó là dấu hiệu, lần này đám học sinh đồng loạt tấn công tôi từ khắp các hướng. Nhẩm qua cũng phải hơn chục đứa, mà đếm nhiều phiền phức nên tôi chẳng buồn đếm nữa. Chắc đây là đám học sinh bao vây tôi lúc đầu.
Chúng không có thời gian để nói tiếng người nữa, giờ chỉ toàn la hét.
"Kyaaaaaaaa"
"Yaaaaaaaa"
"Aaaaaaaaa"
"Ááááááá"
"Oaaaaaaaa"
"Uôôôôôôô"
"Ưaaaaaaaa"
Tôi bình tĩnh tránh từng đứa một. Sang phải, sang trái, lên trên, xuống dưới, đôi khi xoay vòng.
Tóm lại là tránh liên tục.
Vì chúng không tấn công nổi nên tôi cũng chỉ lạng chổi để tránh va chạm chứ không động gì đến đũa phép cả.
"Ááááááá"
"Aaaaaaaa........... "
"Aaaa......"
"Ưaaa.........."
"Eeeee..."
"Chết rồi......"
Tôi không nhớ mình né tránh như vậy trong bao lâu, đến khi tôi nhận ra, lũ nhóc đã trở nên vô cùng chậm chạp và không còn đứa nào bay về phía tôi nữa.
Có lẽ chúng kiệt sức rồi.
Cả bọn túm tụm lại một chỗ.
"Chịu, chịu thôi....... " Một đứa vừa nói vừa thở hắt ra.
"Chết mất........ " Đứa khác nói, mặt xanh lét.
Tôi vẫn giữ giọng điềm tĩnh:
"Mục đích của các bạn là gì? Tìm tôi có việc gì hả?"
Nhưng không đứa nào trả lời. Chúng chỉ còn biết thở dốc mà thôi.
"Có hợp sức lại cũng không bắt được tôi đâu, giờ thì hiểu rồi chứ. Bỏ cuộc đi."
Tôi còn nói thêm vài câu, nhưng chúng cũng chẳng đáp lại.
Mặc kệ, tôi vẫn nói tiếp.
"Các bạn bị ai..."
Sai làm việc này - những từ đang định nói ra bỗng trôi tuột vào trong.
Tôi chẳng thể nói thêm lời nào nữa.
Một nữ phù thủy xuất hiện.
Một đứa trong đám học sinh cũng nhìn về người mà tôi đang nhìn: "A, cô giáo....... " Nó nói. Như bắt được tín hiệu, những đứa khác đồng loạt cúi chào.
Nữ phù thủy lạng chổi tới bên cạnh tôi, nhìn đám học trò đang mệt đứt hơi và nói. Thực ra là nở một nụ cười.
"Các em vất vả rồi. Thế nào? Cố đuổi kiểu gì cũng vô ích đúng không? Đây là sự chênh lệch trình độ giữa các em và một nữ phù thủy. Việc này không liên quan đến tuổi tác. Phù thủy Tro Tàn là người có thực lực mà các em chưa thể so sánh."
Mái tóc đen như màn đêm. Chiếc mũ chóp nhọn và bộ áo choàng tối màu tiệp với mái tóc. Chiếc huy hiệu hình ngôi sao tỏa sáng nơi ngực áo...
Cô mỉm cười nhìn tôi, dáng vẻ chẳng hề thay đổi so với ba năm trước.
Đó chính là cô giáo của tôi.
"Đã lâu không gặp. Elaina."
Đó là cô Frann.
"Xin lỗi Elaina. Cô sẽ giải thích cụ thể cho em sau. Em đến trường cùng cô trước nhé?"
Cô Frann nói xin lỗi trong khi dẫn tôi với đám học sinh bay về Trường Phép thuật Hoàng Gia.
Làm sao tôi có thể từ chối lời đề nghị của cô cơ chứ?Tôi còn cả tá chuyện muốn kể với cô nữa kìa.
Gần hai mươi học sinh bay sát bên nhau nom như một đàn chim di trú.
Tôi lặng người nhìn theo bóng lưng cô Frann, cô chẳng hề thay đổi so với trước kia, không biết cô bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Mải mê với những suy nghĩ riêng, tôi chẳng nhận ra là mình đã đến trường từ lúc nào.
Cô Frann hạ chổi xuống khuôn viên trường:
"Buổi học ngoại khóa hôm nay đến đây là kết thúc. Các em đã vất vả rồi. Hãy viết cảm nhận và nộp bài vào sáng mai nhé."
"Vâng ạ. Chúng em cảm ơn cô." Đám học sinh trả lời như hết hơi rồi giải tán.
Hình như chúng rất mệt, đứa thì bay loạng choạng, đứa thì không thể bay nổi phải đi bộ về.
Thấy bộ dạng đó của đám học trò, cô Frann bật cười.
"Chà. Em hành chúng hơi quá đấy, Elaina."
"Tại em à?"
"Cũng tại cô nữa."
"........ Cô là giáo viên trường này ạ?"
"Phải. Cô nhận được lời mời của Nhà vua trước khi dạy em ít lâu."
"......... "
Đây là lần đầu tiên tôi được nghe chuyện này. "Nghĩa là cô bỏ trường suốt một năm? Thế mà không bị đuổi việc ạ?"
"Ừ. Vì bình thường cô không có giờ dạy. Thi thoảng cô dạy ngoại khóa cho những học sinh có nguyện vọng và hướng dẫn các giáo viên thôi, đó là chuyên môn của cô. Hơn nữa..."
Cô Frann nhìn tôi:
"Khi cô nói về việc dạy phép thuật cho em, các giáo viên khác cũng đồng ý mà."
Hả?
"Em á?"
"Phải. Nếu dạy người khác, chắc cô đã bị đuổi việc lâu rồi."
"Em đâu có quan trọng đến mức đó."
"Chưa chắc."
Cô nở một nụ cười quen thuộc.
"Nào, vào trong đi đã. Cô có rất nhiều chuyện muốn nói với em."
Vừa nói, cô vừa chỉ dãy học xá ở phía sau.
Tâm trạng của cô cũng giống như tôi lúc này.
Bên trong khu học xá rất đơn sơ.
Bàn ghế được kê cách đều nhau trong những căn phòng vuông vức. Phía trước là một tấm bảng đen lớn. Không có bất cứ vật trang trí dư thừa nào.
Những khung cảnh giống nhau lặp đi lặp lại ở một bên hành lang.
Bên kia là cửa sổ. Từ đây có thể nhìn ra khuôn viên rộng của trường.
"Trường này vốn là nơi dạy học bình thường..." Cô Frann kể. "Nhưng từ khi khu học xá mới được xây dựng, người ta không dùng nơi này nữa nên nhà trường được sử dụng làm nơi dạy cả kiến thức và phép thuật."
"Vậy tụi nhóc vừa định bắt em... cũng là học sinh ở đây ạ?"
Cô gật đầu:
"Ừ. Đó là một phần trong bài học ngoại khóa, cô đã yêu cầu chúng dẫn em tới đây mà không được để em biết thông tin gì, hoặc đưa em tới bằng mọi giá dù có phải dùng biện pháp mạnh."
"......... Sao cô lại làm thế?"
"Tưởng không cần nói em cũng biết chứ nhỉ?"
"Em không biết."
"........."
Cô im lặng giây lát.
Rồi đặt tay lên vai tôi, nói thật khẽ, giọng như thì thầm.
"Vì cô muốn gặp em."
"........."
Tôi đã thấy một nỗi buồn nhen lên trong lòng.
Tôi còn nghĩ cô là người ranh mãnh. Nhưng giờ đây, khi nghe cô nói lời này, làm sao tôi có thể giận cô được nữa.
Tôi liền đổi chủ đề.
"Sao cô biết em đang ở thành phố này?"
"Em đã tự ý vào trường đúng không?"
".......À."
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy cổng lớn bên ngoài. Tôi đã bị một thanh niên vạm vỡ chặn lại ở đó.
Cô Frann nhìn theo ánh mắt của tôi và gật đầu, "Đúng vậy. Khi cô đến trường, người gác cổng đã cho cô biết. Cậu ta bảo: 'Có một nữ phù thủy trẻ tóc xám tro định đột nhập vào đây. Chắc là gián điệp của nước khác'."
"Gián điệp...?"
Câu chuyện đi xa quá.......
"Nghe đặc điểm nhận dạng, cô nhận ra ngay: "A, chắc chắn là Elaina rồi." Cô liền đến chỗ người lính gác cổng thành để hỏi xem em có tới vương quốc này hay không."
Cuối hành lang.
Cô Frann rẽ ở đó rồi đi lên cầu thang. Tôi cũng đi theo. "Quả nhiên, trong Sổ đăng ký nhập quốc có tên em. Em đến đây sáng nay nhỉ?"
"Vâng."
Tôi gật đầu.
"...... Đệ tử của mình đang ở đây. Cứ nghĩ đến điều đó, cô lại đứng ngồi không yên. Vì vậy cô quyết định dùng đám học trò để tìm em."
"........."
"Cô trở lại khu học xá đúng lúc bắt đầu giờ học ngoại khóa của những học sinh xuất sắc. Thế nên cô mới yêu cầu chúng như thế."
Lên hết cầu thang, một cánh cửa hiện ra.
Cô Frann mở cửa. Hình như bản lề đã hỏng, cánh cửa kêu ken két rất khó chịu.
"Cô bảo: "Có một cô gái tự xưng là Phù thủy Tro Tàn xuất hiện ở vương quốc này. Các em hãy dẫn cô ta đến đây nhưng không được cho cô ta biết thông tin gì cả. Hoặc, nếu các em lôi được cô ta tới, cô sẽ nâng thành tích cho các em."
"Sao cô phải làm rắc rối như vậy cơ chứ......"
Cứ tìm bình thường là được mà.
Phù, cô thở hắt ra:
"Em không nghĩ là nếu mình cô tìm khắp vương quốc rộng lớn này, kết quả sẽ gần như vô vọng à?"
Rồi cô tựa lưng vào cánh cửa vừa mở: "Nào, vào đi."
Tôi làm như được bảo, đi qua cô vào trong phòng.
Đây giống như một căn phòng kết hợp giữa thư phòng vàphòng khách
Chính giữa có một chiếc bàn, hai bên là ghế sô pha.Đối diện là một chiếc bàn làm việc, rất nhiều giấy tờ, sách vở chất đống ở đó.
Sau lưng tôi, tiếng đóng cửa vang lên. Lại một âm thanh khó chịu.
"Sao thế? Ngồi đi chứ." Cô đi ngang qua tôi, tiến về phía sô pha.
"À, vâng."
Tôi ngồi xuống đối diện với cô. Bộ sô pha thật êm.
"Biết em đến vương quốc này, cô thực sự bất ngờ. Mặc dù trước đó, cô đã biết chuyện em trở thành lữ khách "
...... ? Sao cơ?
"Cô biết rồi ạ?"
"Ừ, cô biết chứ."
"Em chưa hề nói với cô mà?"
Vì mấy năm rồi hai cô trò mới được gặp lại nhau.
Chỉ có bố mẹ và những người sống ở vương quốc Robetta Thanh Bình biết chuyện tôi trở thành lữ khách thôi. Cô Frann cũng biết thì thật lạ.
Thấy tôi băn khoăn, cô nói.
"Elaina, em còn nhớ khi kết thúc chương trình tập luyện, cô đã nói gì với em không?"
Tạm biệt, Elaina. Một ngày nào đó, cô sẽ lại đến chơi. Hãy chờ cô nhé.
Ừm, đúng là cô đã nói như vậy.
Cô cười trêu chọc. "Vì có chút việc nên năm sau đó, cô đã quay lại Robetta. Khi ấy, mẹ em cho cô biết chuyện "em đã lên đường chu du"."
"Cô gặp mẹ em ạ?"
"Ừ. Mẹ rất lo cho em đấy. Nếu tới nơi nào đó gần quê, nhớ về thăm bố mẹ nhé."
"Em cũng định thế."
Tôi đáp, dù biết rằng mình đã đi rất xa rồi,chắc còn lâu nữa mới có thể gặp lại bố mẹ.
"Thế thì tốt."
Cô dừng lại một lát rồi hỏi:
"Vì sao em muốn trở thành lữ khách? Chắc chịu ảnh hưởng từ mẹ à?
...........?
Sao lại có mẹ tôi ở đây nhỉ? Tôi lắc đầu.
"Không ạ....... Hồi nhỏ, em đọc tiểu thuyết "Những chuyến phiêu lưu của Nike" và chịu ảnh hưởng rất nhiều từ đó."
"........... Ủa?" Cô Frann hơi nhướng mày, "Ừm... Ra vậy." rồi chìm trong suy nghĩ.
Một phản ứng thật lạ lùng.
"Có chuyện gì thế cô?"
Nghe tôi hỏi, cô Frann lắc đầu nguầy nguậy.
"Không, không có gì. "Những chuyến phiêu lưu của Nike" à? Em sành thật đấy. Cô cũng rất thích cuốn đó."
"Hi hi. Em đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần nên còn nhớ như in nội dung của cả năm tập đấy ạ."
Tôi tự hào.
"Ái chà. Thế em thích nhất truyện nào? Cô thích "Nữ phù thủy tập sự Hula" ở chương cuối ấy."
".....! Em cũng thích nhất truyện đó."
Đó là câu chuyện kể về việc nữ phù thủy Nike đến thăm vương quốc nọ và nhận Hula, một nữ phù thủy tập sự, làm đệ tử rồi dạy cô trở thành phù thủy.
Kết thúc câu chuyện, Nike từ bỏ cuộc sống của một phù thủy và bắt đầu cuộc sống nơi thôn quê như một người phụ nữ bình thường, còn cô bé Hula sau khi trở thành phù thủy lại làm một người lữ khách.
"Chuyện của nữ phù thủy tập sự Hula rất giống chuyện của cô."
Cô Frann đột nhiên nói một điều lạ lùng.
"Cô nói gì thế ạ?"
"Ôi, cô nói gì thế nhỉ?" Ha ha ha, cô Frann bật cười. "Những chuyến phiêu lưu của Nike" là một tác phẩm nổi tiếng. Mọi người ở vương quốc này cũng rất thích nó."
"Nhưng nó khá cũ rồi cô nhỉ?"
"Một tác phẩm hay sẽ sống mãi."
"...... Dạ đúng."
Là người hâm mộ tác phẩm từ rất lâu rồi, chưa bao giờ tôi thấy vui đến vậy.
Nói sao nhỉ, tôi có thể quảng cáo khắp nơi về "Những chuyến phiêu lưu của Nike" như một phần của chuyến đi cũng được....... Nhưng theo tình hình tài chính của tôi, chắc kế hoạch sẽ phá sản ngay thôi.
"À phải rồi."
Cô Frann chợt nói, cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi. "Elaina, em định khi nào thì rời khỏi đây?"
"Sáng ngày kia ạ."
"Ngày kia?"
"Vâng."
Tôi không thể ở đây lâu được.
Nếu có cô Frann, tôi sẽ nán lại thêm.
"Kế hoạch của em ngày mai thì sao? Có gì nhất định phải làm không?"
"Mai ạ? Không có gì đặc biệt cả......... "
"Vậy là rảnh hả?" Cô hỏi tới tấp.
Có chuyện gì thế nhỉ?
Tôi hơi bối rối: "À vâng........ "
Đâu phải tôi không có việc để làm, nhưng chỉ là tham quan vãn cảnh thôi nên nói rảnh cũng không sai.
"Tốt quá."
Cô Frann mỉm cười.
"Có việc gì thế ạ?"
"À, mai cô có việc muốn nhờ em giúp."
"Vâng. Được ạ. Nhưng em thì giúp được gì cho cô chứ?"
"Cô muốn em giúp cô hướng dẫn học sinh."
"........."
Không thể tin nổi.......
"Cô muốn em giúp cô hướng dẫn học sinh."
Sao cô phải nhắc lại tới hai lần nhỉ?
Thật đáng ngờ...
Sau đó, chúng tôi còn nói chuyện rất nhiều. Say sưa đến quên cả thời gian.
Chuyện về những người tôi đã gặp trong các chuyến đi. Chuyện xảy ra ở những vương quốc mà tôi từng ghé thăm. Chuyện về ai đó ở đâu đó mà tôi còn chẳng biết tên.
Chúng tôi cứ thế nói mãi không dừng.
Giá mà thời gian ngừng trôi thì tốt quá. Tôi nghĩ. Nhưng hình như càng vui vẻ, thời gian trôi qua càng nhanh, khi chúng tôi nhận ra, bên ngoài đã tối đen như mực.
"Ôi! Muộn thế này rồi cơ à? Hôm nay đến đây thôi nhé, chúng ta về đi."
Tôi thật sự còn muốn nói nhiều chuyện nữa.
Ra khỏi khu học xá, cô Frann bảo: "Em nghỉ ở nhà cô nhé?" nhưng tôi từ chối.
Càng được chiều chuộng, tôi sẽ càng khó dứt ra để tiếp tục cuộc hành trình.
Và chia tay sẽ rất khó khăn.
Trong bóng tối, tôi đi loanh quanh tìm chỗ trọ. Giữa lúc ấy, khung cửa sổ của một ngôi nhà nọ lọt vào mắt tôi. Dưới ánh trăng, nó phản chiếu rộ mồn một khung cảnh bên ngoài.
Ở đó.
Có bóng cô đang mỉm cười.
Sáng sớm hôm sau.
Vừa mở mắt tại nhà trọ rẻ tiền mà đêm qua đi mãi mới tìm thấy, tôi lập tức thay trang phục cho ra dáng nữ phù thủy rồi rời khỏi.
Tôi leo lên chổi ở lối ra của nhà trọ và bay đến Trường Phép thuật Hoàng Gia. Trên đường đi, tôi vui vẻ chào anh thanh niên giao báo đến các gia đình vào buổi sáng, và hai người đang bay trên chổi thay cho xe ngựa. Cơn gió sớm lành lạnh góp phần xua tan đi cảm giác buồn ngủ.
Nhờ có ngọn tháp to làm dấu nên tôi không bị lạc đường và đến thẳng được trường học.
Từ trên cao nhìn xuống, tôi thấy những bóng người rải rác trong khuôn viên. Chính là đám học sinh.
Gần hai chục người, vừa bằng số người trưa hôm qua đã rượt tôi lòng vòng.
Có cả bóng cô Frann.
Tôi hạ chổi xuống bên cạnh cô và đứng trên nền đất. Hai chân tôi cảm nhận được độ rắn chắc của mặt đất.
"A, chào em. Đến sớm thế? Hôm qua cô không nói rõ thời gian cụ thể mà."
Cô Frann tươi cười.
"Chính vì không biết thời gian chính xác nên em mới phải đến sớm đấy."
"Chà, em đang trách cô đó hả?"
"Không ạ. Em chỉ muốn được cô khen thôi."
"Tốt lắm, tốt lắm."
"Cảm ơn cô."
"Thế này ta có thể bắt đầu sớm hơn dự kiến rồi."
Cô vỗ tay hai cái.
Ngay lập tức, đám học sinh vội ngừng luyện tập phép thuật và tập trung. Lại còn chạy hết sức nữa. Không biết có phải do vội quá, có đứa còn làm nước vừa dùng để luyện tập bắn tung tóe trên mặt đất.
"Chào các em. Đây là Elaina, Phù thủy Tro Tàn. Hôm qua các em đã gặp rồi nên đều biết đúng không?"
Cô Frann giới thiệu tôi với đám học trò đã tập trung đông đủ.
Tôi cúi đầu nói: "Xin chào."
"Hôm nay Elaina sẽ làm trợ giảng đặc biệt cho cô. Dù trạc tuổi các em nhưng Elaina là một phù thủy rất giỏi. Các em chớ coi thường."
Thấy học trò đều đã gật đầu, cô Frann tiếp tục.
"Các em có câu hỏi gì cho bạn không?"
Tức thì, một cánh tay giơ lên. Đó là một thiếu niên sáng sủa, trông có vẻ thông minh.
"Có ạ, có ạ. Bạn có bạn trai chưa?"
Trời, tôi nhìn nhầm rồi. Đúng là người gian tà, đen tối.
"Chưa. Tôi là lữ khách mà."
"Các em chỉ được hỏi những câu liên quan đến phép thuật thôi." Cô Frann lập tức cắt ngang. "Còn câu nào khác không?"
Cánh tay tiếp theo giơ lên là của một nữ sinh có vẻ nhút nhát. Hình như là một trong hai học sinh chặn đường tôi lúc đầu.
Cô gái nhìn tôi, ngượng ngùng nói: "À... Bạn giỏi nhất... phép thuật gì vậy?"
May quá, câu này đúng chủ đề. "Tôi không giỏi nhất phép thuật nào cả. Tôi muốn mình phải làm được hết, từ phép tấn công, phép thao tác đến phép biến hình."
"Còn câu nào nữa không?"
Ai đó giơ tay.
"Trong những vương quốc từng ghé thăm, bạn thích nhất vương quốc nào?"
"Chính là vương quốc này."
"Rõ khéo nịnh." Cô Frann xen vào.
Lại có ai đó giơ tay.
Mọi người hỏi liên tục, không ngừng.
"Sao bạn muốn trở thành phù thủy vậy?"
"Vì đọc tiểu thuyết "Những chuyến phiêu lưu của Nike"...... Đó là lý do lớn nhất."
"Quê Elaina ở đâu?"
"Vương quốc Robetta Thanh Bình, một nơi rất rất xa."
"Chỉ cho chúng tớ bí quyết phép thuật với!"
"Chính là sự nỗ lực."
"Làm lữ khách có vui không?"
"Vui lắm."
"Tớ muốn hỏi, quần nhỏ của bạn màu gì?"
Thằng nhóc đầu óc đen tôi vừa đặt câu hỏi đã bị cô Frann véo cho một cái đau điếng, và màn hỏi đáp kết thúc.
Giờ học ngoại khóa buổi sáng diễn ra rất nghiêm túc.
Nhưng tôi không biết phải hướng dẫn học sinh thế nào nên đã xin phép được quan sát từ xa, xem cô Frann dạy trước đã.
"Ấy. Rối tung lên rồi kìa. Em phải bình tĩnh và kiểm soát năng lượng của mình chứ."
"Em xuất ra quá nhiều năng lượng. Phải nén lại."
"Nào. Không được làm kiếm nước để chơi."
...... Cô cứ như vậy đi xung quanh, tận tình chỉ bảo cho từng học trò.
Hừm hừm, hiểu rồi.
Mình cũng phải bắt chước cô mới được. - Tôi chậm rãi bước đi giữa các học sinh.
Buổi luyện tập thao tác phép thuật vẫn tiếp tục. Đám học sinh đang cố làm nước trong bình chuyển động, giống như lúc nãy. Đây là bài luyện tập cơ bản, điều khiển mọi vật chuyển động theo ý mình chính là bước đầu tiên để nâng cao trình độ phép thuật.
Tôi đang đi vòng quanh thì...
"Cô Elaina. Em không biến nước thành khối cầu tròn trịa được, phải làm thế nào ạ?"
Một học sinh nam lên tiếng.
Khối nước ở đầu cây đũa phép của cậu ta đang lơ lửng trong không trung nhưng nó sóng sánh như muốn sôi lên vậy.
Hiểu rồi.
"Em dùng quá nhiều năng lượng dư thừa, giảm bớt một chút đi."
"Vâng."
Ngay sau đó.
Một vũng nước xuất hiện dưới chân cậu ta cùng tiêng bụụụp.
"......... Hình như chế ngự năng lượng phép thuật không có hiệu quả cô ạ."
"Vì em buông sức quá nhiều mà."
Tiếc quá.
Tôi đang nhìn vẻ mặt buồn rầu của cậu ta bằng ánh mắt đầy thông cảm thì chợt có tiếng gọi yếu ớt thiếu tự tin phát ra từ phía sau: "Cô ơi..."
Tôi quay lại, chính là cô bé nhút nhát lúc nãy.
"Sao thế?" Tôi khẽ nghiêng đầu.
"Dạ, em... Em có việc muốn cô chỉ giúp ạ... "
"Ừ. Gì thế?"
Cô bé hít một hơi rồi cúi đầu nói:
"Dạ, em không thể nào điều khiển nước được... Nó luôn không theo ý em... Phải làm thế nào ạ?"
Hừm hừm.
"Em làm thử xem nào."
"Dạ? À, vâng..... "
Hai tay cô bé nắm lấy đũa phép, truyền năng lượng ma thuật vào chiếc bình đựng nước.
Mười mấy giây sau, cả nước và bình bắt đầu di chuyển lên cao.
Đầu tiên, cô bé điều khiển cho cả nước và bình bay lên khỏi mặt đất, sau đó như chợt nhớ ra, cô chỉ điều khiển nước thôi. Khi đã lên cao tới ngang đầu cô bé, khối nước dừng lại.
... Và rồi, khối nước đột ngột rơi tóe xuống nền đất.
"Chà chà."
"....... Em phải làm thế nào ạ?"
Cô bé rơm rớm nước mắt.
Có vẻ tình hình đã trở nên nghiêm trọng.
"Hình như em chưa nắm được bí quyết. Cô nghĩ, em nên luyện tập đưa nước ra khỏi bình trước đã."
"Vâng ạ...... "
"Hãy đưa nước ra khỏi bình, rồi đưa vào ngay, sau đó lại tiếp tục đưa ra. Cứ tập đi tập lại thao tác này, em sẽ quen dần. Cứ thong thả luyện tập và thử tìm cách làm phù hợp với em nhất. Đó là con đường ngắn nhất đấy. Cố gắng lên."
".......Vâng, vâng ạ."
Tôi chỉ có thể khuyên như vậy thôi.
Sau khi cô bé chạy đi múc nước, tôi lại vòng quanh lớp.
Chợt đằng sau có tiếng gọi.
"Cô Elaina, nhìn này! Cô thấy oách chưa?"
Thằng nhóc đầu óc đen tối đang đội chiếc vương miện làm bằng nước.
Tôi chẳng thèm nhìn luôn.
Học sinh rất hăng say luyện tập (trừ một bộ phận nhỏ) nên tôi chưa cần lên tiếng, chúng đã tự hỏi để xin lời khuyên. Do tuổi tác sàn sàn bằng nhau nên hỏi tôi có vẻ dễ hơn chăng?
Tôi không thấy khó chịu chút nào.
Học sinh mải mê luyện tập cho đến khi cô Frann lại vỗ tay hai cái.
Tiết ngoại khóa buổi sáng kết thúc cũng là lúc công việc ngày hôm nay của cô Frann hoàn thành.
Hôm qua tôi tưởng buổi chiều cô cũng có giờ, nhưng cô bảo: "Sáng dạy thì chiều nghỉ. Sáng không dạy thì chiều dạy." Nghĩa là một ngày chỉ có một tiết ngoại khóa mà thôi.
"Sao mỗi ngày chỉ tập một lần hả cô?"
Tôi hỏi thử.
"Vì mệt chứ sao?"
Cô trả lời tức thì.
"Nếu một ngày phải tập hai lần, học sinh sẽ mệt rồi ngại tập." Ra vậy.
"Không, như thế cô sẽ mệt nên mới không dạy hai buổi."
"........"
Tôi chẳng thể nói gì thêm.
Sau khi giờ học ngoại khóa kết thúc, cô Frann dẫn tôi rời khu học xá. Chúng tôi thong thả bay trên bầu trời, phía trước mặt có một ngọn đồi cao. Cô từ từ hạ chổi xuống đỉnh đồi.
Tôi cũng làm theo. Bãi cỏ mềm phát ra những âm thanh "sột soạt".
Tôi đưa mắt ra xa, màu xanh nhạt trải dài vẽ nên một vòng cung thoai thoải.
Bên kia hàng rào gỗ đơn sơ là thành phố rộng lớn.
Những ngôi nhà dân pha trộn đầy màu sắc. Đám cây trước mặt bị gió lùa, cuốn lá bay mãi đi xa. Đằng kia có ngọn tháp tồn tại như dấu mốc để nhận biết trường học nằm ở đó.
Những đám mây trắng muốt lững lờ trôi trên nền trời xanh trong.
"Đây là nơi cô thích nhất."
Cảnh rất đẹp phải không? - Cô Frann nói.
"Vâng. Quả là đẹp."
"Tốt rồi."
Một làn gió nhẹ thổi qua làm mái tóc đen của cô bay bay.
"Trước khi em rời khỏi vương quốc này, cô muốn cho em xem khung cảnh mà cô yêu thích." Cô mỉm cười.
Khóe miệng tôi cũng giãn ra.
"Em cảm ơn cô."
"Có gì đâu. Sáng mai em đi rồi nhỉ?"
"Vâng. Em không thể ở lại lâu được."
"Tiếc thật........ Đám học trò của cô có vẻ rất thích em."
"Chúng chỉ tò mò về một phù thủy trẻ thôi ạ." Hoặc là một lữ khách.
"Được yêu quý là tốt rồi. Như cô đây này, luôn bị chúng xa lánh."
"........"
Không phải cô bị xa lánh, chỉ là tính cô khó hiểu nên học trò cảm thấy có khoảng cách thôi.
Nhưng tôi không nói điều này. Tôi không thể nói được.
"Em sao thế?"
"........Dạ, không có gì."
Tôi nhìn về phía ngôi trường xa xa để tránh ánh mắt của cô. "Vậy là trường đó dạy phép thuật hả cô?"
"À, ừ."
"Học sinh sau khi tốt nghiệp thì sao ạ?"
"Chúng làm việc ở vương quốc này bình thường. ví dụ như chuyển phát hàng hóa, chở người trên không. Lúc tham quan vương quốc, chắc em đã gặp rất nhiều lần rồi. Chính là những người bay quanh trên các mái nhà đó."
Ra vậy.
"Những người biểu diễn phép thuật trên đường phố cũng tốt nghiệp trường này ra ạ?"
Họ biểu diễn bên đường. Múa rối. Vừa ca hát vừa phụ họa bằng phép thuật.
Thì ra những người tôi gặp trên phố đều học phép thuật ở Trường Phép thuật Hoàng Gia.
Cô Frann gật đầu.
"Ừm. Họ làm theo sở thích thôi. Đó không phải nghề chính thức."
"Sở thích ạ? Nhưng họ kiếm được tiền mà."
"Đúng là họ kiếm được tiền. Nhưng rất ít ỏi. Họ biểu diễn trên phố không phải vì tiền đâu."
"Thế vì gì ạ?"
"Vì yêu thích." Cô Frann quả quyết. "Chẳng phải vì yêu thích nên em mới trở thành lữ khách hay sao?"
"........."
Không phải vì tiền, mà vì bản chính thân mình.
Hoặc vì một ai đó.
Và vì yêu thích.
Từ khi đến vương quốc này, tôi đã rất nhiều lần cảm thấy đây là một vương quốc tuyệt vời. Những con phố xinh đẹp, lãnh thổ rộng lớn, người dân luôn tươi cười. Họ khiến tôi xúc động đến trào nước mắt mỗi khi gặp gỡ.
Có lẽ vì vậy mà Vương quốc Celestea Quý Tộc đã chiếm một vị trí quan trọng trong chuyến hành trình của tôi.
"Mà Elaina thích nhất là gì?"
Đột nhiên cô Frann hỏi.
"Những chuyến đi ạ." Tôi trả lời ngay.
"Ngoài ra?"
".........."
Ngoài những chuyến đi à? Chắc là nguyên nhân dẫn tôi đến với những chuyến đi rồi.
"Chắc là sách ạ."
"Sách......" Cô ngừng lời giây lát rồi hỏi tiếp:
"Ngoài sách ra?"
Lạ thật.
"Có chuyện gì thế ạ? Nãy giờ cô cứ hỏi em hoài."
"Không, cô tò mò chút thôi."
"Hay là cô muốn tặng quà cho em?" Tôi nói đùa.
"À, thì..."
Bí quá, cô đành nhận.
Ôi! Gì vậy trời?
"..... Cô không cần tặng quà chia tay cho em đâu. Chỉ cần tấm lòng là đủ rồi ạ."
"Vớ vẩn. Nói xem em thích gì nào? Hoa có được không?"
"Chẳng phải là cô đã nói rồi sao?"
"Được không? Hoa ấy? À, bươm bướm chắc cũng được đấy."
"Đấy toàn là những cái cô thích mà?"
"Thì đệ tử của cô cũng thích những thứ mà cô thích chứ, đúng không?"
"Ở đâu ra cái lý lẽ vô lý đó ạ?"
"Thế em không thích à? Bươm bướm ấy."
"Bình thường ạ."
"Cô hiểu rồi. Nghĩa là thích bình thường?"
"Có lẽ em nên nói là ở giữa thích và ghét."
"Thế còn hoa?"
"Cô lại đổi về cái cũ rồi?"
"Thế nào?"
"Em thích, nhưng mà..."
"Vậy thì tốt rồi."
"...... ? Cái gì tốt ạ?"
"Đấy là việc của cô."
Cô nói, với gương mặt tươi cười quen thuộc. Cô cứ hỏi người ta thật nhiều, đến khi bị hỏi thì chẳng trả lời gì cả.
Tôi từng sống với cô một năm, lâu rồi mới gặp lại nhưng cô không hề thay đổi. Đến giờ, tôi vẫn không biết rõ cô là người thế nào.
Nhưng tôi quen rồi.
"Sao thế ạ? Cô phân vân gì à?"
Dù đã biết câu trả lời, nhưng tôi vẫn hỏi thử. Và đúng như dự đoán, cô nháy mắt tinh nghịch.
"Mai khắc biết."
Cô nói gì vậy.
"Sáng mai em rời khỏi vương quốc này rồi......"
"Ừ. Thì em sẽ biết trước khi đi. Sáng mai gặp nhau trước cổng thành nhé."
Sáng sớm hôm sau.
Tôi dạo bước trên con đường lớn của thành phố, cũng là con đường mà tôi đã đi qua vào ngày đầu tiên, và hướng về phía cổng thành. Tôi băng qua khu chợ, ngắm nhìn những người sử dụng phép thuật đang bay trên bầu trời. Đi dưới những sợi dây thừng chăng giữa các tòa nhà như một mái vòm, cảm nhận mùi hương dịu ngọt của những đóa hoa đang nở đâu đây.
Tôi đi tiếp.
Như không đành lòng chia tay.
Nhưng cứ đi thì đương nhiên sẽ tới đích. Tôi đã đến ngay cạnh cổng thành.
Người lính gác nhận ra tôi và cúi chào. Tôi cũng cúi chào lại, dù có phần chậm trễ.
Chỉ tiến thêm một chút nữa thôi, tôi sẽ ra khỏi vương quốc. Nhưng tôi nhìn quanh mà không thấy bóng dáng cô Frann đâu.
.... Hay là vì tôi không nói rõ thời gian nên cô chưa đến chăng?
"........."
Có khi cứ thế này rời đi, chẳng nói câu nào lại hay.
Tôi không biết cô Frann sẽ tặng gì cho mình, ừm, cũng có thể cô sẽ tặng hoa như hôm qua đã nói. Nhưng dù nhận, tôi cũng chẳng biết phải làm gì với nó.
Đến một lúc nào đó hoa sẽ héo khô và tôi sẽ phải vứt nó đi, như thế thì thật vô nghĩa.
Hơn nữa, khi gặp loài hoa đó ở một nơi khác, có lẽ tôi sẽ nhớ đến cô Frann và vương quốc này.
Điều đó không tốt lắm đối với một người lữ khách.
Chỉ buồn thêm thôi.
".........."
Đứng mãi ở đây, tôi không thể thôi suy nghĩ vẩn vơ.
Nếu vậy, hay là cứ thế mà đi...
"........Ơ?"
Tôi toan bước đi thì khựng lại.
Từ trên trời, những cánh hoa rơi xuống. Đỏ, xanh, vàng, hồng, tím. Những cánh hoa đủ sắc màu nhẹ bay như tuyết rơi, không quên tỏa ra những làn hương dịu ngọt.
Chuyện này thật ngoài sức tưởng tượng, tôi hiểu ra ngay. Khi tôi nhìn lên, quả nhiên cô đang ở đó.
"Em đến sớm quá nhỉ? Suýt chút nữa chúng tôi không chuẩn bị kịp rồi."
Chúng tôi?
Cô Frann đang vẫy tay với tôi, xung quanh cô là các học sinh. Chúng bay trên trời và thả xuống những cánh hoa từ chiếc giỏ đang cầm trên tay.
Ai cũng tươi cười.
"Elaina."
Cô Frann ngồi trên chổi nói. "Cô không có quyền níu giữ một lữ khách như em. Những gì cô làm được chỉ có thế này mà thôi."
"Cô à......"
"Em thích không?"
".........."
Tôi không đáp.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói: "Có, em rất thích."
Rồi tôi bắt đầu bước đi. Tôi bước đi giữa những cánh hoa đủ màu sắc đang xoay lượn trong không trung.
"Elaina."
Cô Frann gọi. "Cô và học sinh trường phép thuật sẽ luôn cổ vũ cho hành trình của em. Đừng quên điều đó."
"............."
Tôi nhìn lên bầu ười. "Em cũng sẽ không bao giờ quên mọi người."
Cuối cùng, tôi đã đứng trước cổng thành.
Người lính gác cúi chào rồi mở cửa.
Phía trước là thảo nguyên thoai thoải trải rộng.
"Elaina."
"Cô nói một lời nữa thôi...", Cô Frann cất tiếng giữa không trung. "Chúng ta sẽ gặp lại nhau nhé. Cho đến lúc đó, bây giờ chúng ta tạm chia tay vậy."
Cô nói thế.
Chắc chắn là cô đang mỉm cười, một nụ cười quen thuộc.
Vì vậy, tôi cũng cười.
"...... Vâng!"
Cây chổi lượt bay trên thảo nguyên.
Hoa dại lấp lánh đón ánh mặt trời, rung rinh theo làn gió thổi. Bầu trời trong xanh trải dài vô tận không một gợn mây.
Người đang cưỡi chổi là một nữ phù thủy, một lữ khách.
Tuổi đời còn trẻ, mới ngoài mười lăm.
Mái tóc xám tung bay, đôi mắt xanh đang nhìn về ranh giới giữa thảo nguyên và bầu trời trong trẻo.
Cô phù thủy đội mũ chóp nhọn màu đen, mặc áo choàng đen, đeo huy hiệu ngôi sao vừa bay vừa dạo quanh đồng cỏ.
Cô đang hướng chổi đến những vương quốc mà cô chưa từng đến.
Vương quốc tiếp theo sẽ thế nào? Những người mà cô sắp gặp sẽ ra sao? Một vương quốc chỉ toàn những người sử dụng phép thuật ư? Cũng có thể là một vương quốc mà mọi thứ đều đắt đỏ. Hoặc là một vương quốc đã suy tàn.
Người lữ khách vừa bay vừa mải mê suy nghĩ.
Cô ấy là ai vậy nhỉ?
Phải, chính là tôi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro