"A di đà phật.", Thanh Trúc cúi đầu nói nhỏ, khóe miệng hắn nhếch lên một vòng cung khó phát giác.
Hắn biết bản thân dung mạo khôi ngô, không ít quý phú nhân đến chùa dâng hương đều phủ phục dưới dáng vẻ anh tuấn này của hắn. Trước nay Thanh Trúc vốn không chạm vào các tiểu thư chưa chồng, bởi đa số họ đều rất non nớt không làm hắn tận hứng, xong việc về sau lại còn khó xử lí hậu quả. Không như các phụ nhân đã có chồng thậm chí sinh luôn hài tử, chẳng những hành sự khéo léo, ăn quen biết mùi sau lại nhiều lần tìm hắn thỏa mãn. Chỉ là hắn thấy cô nương ngốc này ở trong rừng cây đi tới đi lui, vẻ mặt ngây ngô hoảng loạn. Hai trái đào to trước ngực đung đưa phập phồng khiến hắn cảm giác có một cổ nhiệt huyết dũng mãnh lao xuống nửa người dưới.
Lòng bàn chân nàng tinh xảo lả lướt, mềm mại non tơ, cẩn thận ngửi còn có một mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa.
Thanh Trúc mặt không đổi sắc, hai tay vỗ về vuốt ve khiến mu bàn chân ửng lên một mạt hồng phấn. Hắn giương mắt nhìn lên, thấy tiểu cô nương đã xấu hổ đến mặt đỏ bừng, hai mắt gắt gao nhắm chặt lại, thỉnh thoảng lại khó nhịn cắn cắn môi dưới, bộ dạng xinh đẹp yêu kiều này của nàng khiến Thanh Trúc tim đập rộn lên, đáy lòng nhảy nhót, hận không thể lập tức một ngụm cắn ngay vào miệng, thỏa sức mà liếm láp.
"Chân đã giúp tiểu thư sinh ra máu lành, hiện tại bức độc xin tiểu thư kiên nhẫn một chút, nếu không máu độc sẽ không bài trừ ra sạch sẽ được."
Tô Đào không dám mở mắt, rốt cuộc chân của tiểu cô nương còn nằm trong lòng bàn tay một người nam nhân, cho dù người này có là tăng nhân đi nữa thì cũng vẫn rất ngại ngùng, "Đại sư xin cứ tự nhiên."
Thanh Trúc thu hồi nụ cười khẽ tà mị của hắn, tay chậm rãi từ ống quần rộng thùng thình duỗi lên trên, một đường chậm rãi vuốt ve, ống quần cũng theo đó bị kéo lên, lộ ra một đoạn cẳng chân thon tròn trắng nõn như ngó sen.
Tô Đào cả người run rẩy, khi ngón tay sờ đến đùi nàng nhịn không được kẹp chặt lại, mở mắt trợn lên "Á đại sư..."
Thanh Trúc không ngẩng đầu, sợ tiết lộ dục vọng nơi đáy mắt. "Tiểu thư, cô kẹp tay bần tăng."
Tô Đào mặt đỏ lên, vội vàng buông ra, "Tôi... tôi... đại sư có thể nhanh hơn được không, Tô Đào sợ là không chịu được."
Quả nhiên Thanh Trúc động tác nhanh hơn rất nhiều, toàn bộ bàn tay dán lên làn da trắng ngần, qua lại vuốt ve, thỉnh thoảng đầu ngón tay trơn trượt lại bóp một cái.
"Ưm..." Tô Đào không khỏi nắm chặt hai tay, mắt cũng không dám mở. Nàng cũng không hiểu mình bị làm sao, chỉ thấy những chỗ bị Thanh Trúc lướt qua tê tê ngứa ngứa, lại như có lửa đốt, thiêu đốt đến nàng miệng lưỡi khô nóng, cả người mềm nhũn ra.
Đột nhiên một trận lạnh lẽo toát ra từ chỗ mắt cá chân, Tô Đào nhìn lại thấy Thanh Trúc đang cúi người hút độc ra cho nàng, vì thế cũng giảm đi xấu hổ, nửa người trên cũng mềm mại không vững, chỉ có thể dựa vào khuỷu tay chống xuống đất để tựa vào.
Thanh Trúc hút khá mạnh, thỉnh thoảng đầu lưỡi mềm mại đảo qua làn da, khiến Tô Đào một trận rộn ràng, có cảm giác độc trong cơ thể đang từng chút một được rút ra, thoải mái vô cùng.
"A..." Tô Đào mềm nhũn từ từ ngã ra mặt đất phía sau, bên dưới Thanh Trúc vẫn nâng chân nàng liếm mút, đôi tay hắn không hề nhàn rỗi vuốt ve cẳng chân nàng.
Tô Đào thân mình mềm mại nằm ngửa ra, như một con hồ ly nhỏ ngoan ngoãn, chợt Thanh Trúc ngừng động tác lại, nàng bỗng có cảm giác mất mát không thể nói rõ. Vừa định mở miệng thì giữa hai chân trở nên lạnh lẽo, sau đó một khối mềm mại phủ xuống hạ thân nàng.
"Ưm..." Tô Đào đột nhiên thấy eo lưng cong lên, quần lót đã bị cởi đến đầu gối, giữa hai chân nàng bây giờ là cái đầu của Thanh Trúc.
"A... A... đại sư." Tô Đào vừa lấy hai tay đẩy hắn ra vừa lắc đầu, "Đại sư đừng mà..."
Thanh Trúc ngừng lại nhưng cũng không rời ra, đôi môi dán sát vào bộ phận sinh dục của nàng, hắn nói: "Độc tố lan quá sâu, phải từ chỗ này hút ra mới được."
"Ưm..." Hơi nóng phun lên giữa hai chân Tô Đào khiến nàng run lên, hai tay tuy vẫn không buông ra nhưng lực nắm đã giảm xuống nhiều.
Thanh Trúc lại không hề vội vàng, hai tay hắn vuốt ve má ngoài đùi, nhẹ nhẹ thổi một làn hơi nóng vào giữa hai chân nàng, trông thấy mật động bắt đầu có nước róc rách chảy ra hắn mới từ từ vươn đầu lưỡi liếm xuống.
Tô Đào bị liếm đến eo xoắn đến xoắn đi, hai tay xoa xoa lên cái đầu bóng loáng của hắn, không rõ là cự tuyệt hay mời gọi.
Cái lưỡi kia tinh nghịch vô cùng, có lúc liếm lên liếm xuống, có lúc lại hướng bên trong mà đâm, đầu lưỡi nho nhỏ tinh tế vói vào trong, lại bỗng nhiên rút ra, tới tới lui lui mấy lần khiến Tô Đào ngứa ngáy khó nhịn, chỉ có thể lắc lắc cái mông, không ngừng cầu xin: "Đại sư... A... đại sư..."
Có lẽ nghe được lời nàng kêu gọi, Thanh Trúc đột nhiên há miệng ngậm lấy mảnh thịt hồng kia, từng ngụm từng ngụm mút vào ngon lành như mút quỳnh tương ngọc dịch.
"A, a... A..." Tô Đào như một con cá mắc cạn, hai chân gắt gao kẹp chặt lấy đầu hắn, lưng cong lên rồi duỗi xuỗng liên tục, hai tay dùng sức ghì đầu hắn dí sát vào, giúp cho cái miệng đang há ra kia càng dính chặt vào giữa hai chân mình hơn.
"Mẹ nó, chút nữa thì nghẹt chết ta." Thanh Trúc giãy dụa ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy dâm thủy, hắn chụp một tát vào cửa động đang không ngừng trào nước của nàng kêu lên, "Mẹ nó, đúng là tiểu dâm phụ".
"Ai da..." Tô Đào giữa hai chân bị đánh một cái thật đau, kinh hô lên một tiếng, rồi lại thấy tê tê ngứa ngáy, muốn được nhiều hơn.
Thanh Trúc dứt khoát tụt quần xuống, một cây côn thịt đột ngột bắn ra, thấy Tô Đào còn không ngừng phe phẩy mông, hắn trực tiếp đỉnh vật đó ngay cửa động, "Để xem ta có làm chết cánh cửa động này của nàng không nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro