CHƯƠNG 5: TIỂU YÊU TINH

Tô Đào cứng họng không nói được chữ nào, nàng không ngờ tới nam tử nghiêm trang như vậy lại ngang nhiên ở nửa đường cắm vào người nàng, còn buông lời đe dọa, nàng sợ tới mức chỉ có thể phong bế môi lưỡi, miễn cho trong lúc cọ quẹt lại kêu lên thành tiếng.
Mới vừa bị một tên dâm tăng cắm vào không bao lâu, không ngờ là chỉ qua thời gian mấy chung trà nàng lại bị một nam nhân khác cắm tiếp, Tô Đào chỉ cảm thấy ủy khuất vô cùng, nàng vốn nên là hoàng hoa khuê nữ bây giờ lại liên tục bị khinh nhục như vậy.
Đặc biệt là hiện tại hai chân nàng bám vào vòng eo nam tử, thân dưới không tiếp đất, điểm tựa duy nhất chính là cây côn thịt kia, toàn bộ tri giác tựa hồ đều hội tụ ở chỗ đó, nàng có thể cảm nhận rõ ràng côn thịt kia đang căng cửa huyệt của nàng chen chút chui vào, lại rời ra một ít, quy đầu to lớn thúc mạnh vào vách trong của nàng, nhưng một chút cũng không đau, thậm chí có chút sảng khoái, đột nhiên liền hy vọng hắn có thể cắm sâu hơn chút nữa, cắm vào tận cùng bên trong, lại gắt gao ôm eo nàng nhanh chóng thọc vào rút ra, dùng lực đến mức mông nàng cũng bị ửng đỏ.
Nghĩ đến đó, cả người Tô Đào đều mềm nhũn ra, giống như dây leo gắt gao quấn lấy thân hình tinh tráng của nam nhân, ánh mắt mê ly tan rã.
"Ha..." Phàm Mặc khẽ cười một tiếng, bước chân biên độ hơi lớn hơn.
Tô Đào tức khắc tỉnh táo lại, lập tức cảm thấy thẹn thùng vô cùng, chân muốn khép lại cũng khép không được, ngược lại càng giống như nàng tự mình mở chân ra cho người ta cắm vậy, mà người này lại còn muốn trêu đùa nàng, hắn tốc độ không nhanh không chậm, thậm chí không có đưa vào toàn bộ.
Tô Đào hận Phàm Mặc nhân cơ hội gian dâm nàng, lại bực bội bản thân không khống chế được dục vọng, nhất thời tâm tình phức tạp, vừa xấu hổ vừa giận dữ nên lại anh ách khóc ra.
Nghiêm Thư vừa rồi đã nghe được một ít thanh âm lạ, vốn có điều hoài nghi, chỉ là hai người kia đều được quần áo che lại, hắn muốn nhìn cũng không thấy rõ lắm, bây giờ nghe được tiếng khóc vội thò đầu qua.
"Tiểu cô nương đây là đang khóc ư?"
Tô Đào khẩn trương, ngẩng đầu len lén nhìn chiếc cằm cứng rắn lạnh lùng của Phàm Mặc, không dám hé môi phân trần.

Phàm Mặc thầm than trong lòng, tiểu cô nương này không phải mới vừa bị người ta cắm đến kêu rên dâm đãng lắm hay sao, sao phía dưới còn chật như thế, cái miệng phía trên khóc, cái miệng phía dưới cũng co co rút rút thút thít ngậm lấy hắn không buông, hút đến hắn cũng không dám xúc động, sợ nhất thời mất khống chế sẽ bị Nghiêm Thư phát hiện.
"Cô nương xin đừng thương tâm, tên dâm tăng cưỡng bức cô đã bỏ trốn, chúng ta sẽ đưa cô nương về an toàn, không để người khác phát hiện." Phàm Mặc nhân cơ hội ra vẻ an ủi, hắn dừng lại ôm chặt Tô Đào, vòng eo hơi hướng lên trên thúc một cái, toàn bộ cắm sâu vào, ngừng lại hít sâu vào một chút, hắn nói tiếp: "Ngoan, đừng khóc, ướt hết cả rồi."
Tô Đào xấu hổ cả khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân vùi vào trong lòng Phàm Mặc không dám ngẩng đầu, đáy mắt lại có chút sướng khoái. A... nguyên cây đều vào được rồi, căng quá, thoải mái quá...
Nghiêm Thư chân mày nhíu chặt, nếu nói hai người này không làm gì dưới lớp quần áo kia thì có đánh chết hắn cũng không tin, chỉ là thân phận Phàm Mặc là anh vợ tương lai lại khiến hắn có chút do dự. Đùa bỡn nữ nhân thì không có vấn đề gì, vấn đề là cùng anh vợ tương lai cùng chơi thì sao có thể? Nhưng nếu cứ trơ mắt nhìn hai người giao kết triền miên dưới tấm áo choàng kia, hắn lại không cam tâm.
Cực phẩm vưu vật như vậy hắn còn là lần đầu mới gặp, không có lý nào bỏ qua như vậy, Phàm Mặc này là khối băng lạnh lẽo ngàn năm cũng động tình, dám ngang nhiên nửa đường liền đem gậy gộc cắm vào người ta, còn làm người ta miệng nhỏ cả trên và dưới đều khóc rắm rứt như thế.
Nghiêm Thư chỉ cần tưởng tượng đến như vậy hoa huyệt nhỏ xinh kia đang bị một cây đại côn thịt cắm sâu vào, thì phía dưới của hắn liền cứng đến mức không chịu nổi, người cũng không khỏi bước lên trước hai bước, dường như muốn kẹp Tô Đào vào giữa hắn và Phàm Mặc.
"Phàm Mặc ta xem ngươi cũng ôm đến ra mồ hôi rồi, không bằng để ta thay thế cho, ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi."
Phàm Mặc theo bản năng càng ôm chặt Tô Đào, "Không cần đâu, ta không mệt. Hơn nữa nơi bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đến, nếu Tô Đào bị nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"
Nghiêm Thư không cam tâm, đang muốn nói thêm thì cách đó không xa quả thật có một đám thiếu nữ đi tới, người dẫn đầu còn không phải là vị hôn thê của hắn, muội muội của Phàm Mặc, Phàm Trân hay sao?
Phàm Mặc vui vẻ, bước vội rẽ sang một bên: "Bộ dạng ta hiện không thể gặp người khác, ngươi hỗ trợ ta, ngăn lại bọn họ đi."
Nghiêm Thư vốn định cũng đi theo đi, chỉ là đám người Phàm Trân cũng đã nhìn thấy hắn, đang hướng bên này đi đến, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Phàm Mặc ôm tiểu nương tử này đến chỗ ngoặc bỏ đi vội vã.
"Thư ca ca... huynh cũng ở đây sao." Phàm Trân dưới sự xô đẩy của đám tỷ muội, e lệ đi đến, đôi tay đặt ở bên hông, hơi rũ đầu, thỉnh thoảng lại ngẩng lên liếc mắt nhìn hắn một cái, rất là thẹn thùng.
"Phàm Trân muội muội." Nghiêm Thư ổn định tâm tình, cũng chắp tay hành lễ. Hắn vẫn rất thích Phàm Trân, gia thế tốt, bộ dạng xinh đẹp, tính cách hoạt bát lại không mất đi hào phóng, cưới làm chính thê là cực kỳ hợp lí. Thấy Nghiêm Thư nhìn chằm chằm vào mình, Phàm Trân càng xấu hổ đến không dám ngẩng đầu "Vừa rồi thấy bên cạnh Thư ca ca còn có một người, dáng đi quái dị, tựa hồ còn ôm cái gì đó, sao bây giờ đâu rồi?"
"À, chỉ là một người khách qua đường mà thôi. Các vị muội muội đây là đến ngắm hoa sao?"
"Vâng, mới vừa ngắm xong, đang định trở về chùa dùng cơm chay đấy ạ."
Không nói về việc Nghiêm Thư bên này nữa, Phàm Mặc ôm Tô Đào một đường trốn tránh, điên cuồng khiến mông nàng một chút lại một chút nuốt xuống côn thịt lớn của hắn.
Vài lần không cẩn thận làm côn thịt suýt tuột ra ngoài, Phàm Mặc vội dừng bước lại cắm trở vào, lát sau sợ lại tuột ra, liền dứt khoát ôm chặt mông Tô Đào không cho di động, chỉ trong chớp mắt côn thịt đâm vào tận cùng bên trong, còn theo nhịp chân chạy bộ không ngừng tiến lên phía trước.
"A... a... a... sâu quá, nhẹ một chút... a..." Tô Đào cơ hồ là treo cả lên người Phàm Mặc, đầu ngón chân bị kích thích đến cuộn tròn lại, thỉnh thoảng nghển cổ rên rỉ, mồ hôi theo cổ chảy xuống, chôn ở thật sâu vào khe vú.
Bốn phía đã không có người, Phàm Mặc vẫn không chịu dừng lại, hai con thỏ trâng tròn trước ngực Tô Đào theo nhịp chạy cứ nhảy ra, nhấp nhô lên xuống mang theo hai hạt đậu đỏ tựa hồ cũng đang câu dẫn hắn.
Phàm Mặc chờ không kịp, thấy có phiến cửa sổ đang mở, liền ôm người nhảy vào trong. Bên trong là phòng ngủ chung của các hòa thượng, lúc này đã là giữa trưa không có người, chăn bông gối đầu đều được xếp lại chỉnh tề ngay ngắn.
Phàm Mặc đem Tô Đào ấn trên giường chung lớn mà vô số hòa thượng đã ngủ tối qua, lật người nàng lại, hai tay cầm lấy côn thịt rà theo khe mông rồi hướng bên trong đâm vào.
"A..." Tô Đào bị đâm đến chúi nhào về trước, nửa người trên ghé vào trên giường, hai vú cọ vào chăn đệm thô ráp, cả miệng mũi đều dâng lên mùi mồ hôi nam giới. Nghĩ đến vô số hòa thượng đã từng ngủ ở đây, bọn họ có thể đã đỏi mồ hôi, chảy nước bọt, thậm chí di tinh ở đây, Tô Đào liền cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, đầu vú cũng bị cọ đến mức vừa đỏ vừa cứng.
"Bạch bạch bạch!"
Sau lưng như là có cuồng phong sóng lớn không ngừng táp vào hạ thân nàng, khiến nàng cả người bủn rủn, chỉ có cái mông còn cao cao nhếch lên, một chút cũng không bỏ sót, tiếp thu trọn vẹn con sóng đó.
Phàm Mặc tựa hồ không kiềm chế được, cứ luôn gầm nhẹ, hai tay bấu lấy mông nàng, gương mặt lạnh nhạt ban đầu nay đã nhiễm một màu đỏ nhạt, trên người cơ bắp bị mồ hôi nhuộm sáng lên, thoạt nhìn cường tráng tinh mãn vô cùng.
"A... a... sắp chịu không nổi rồi, a..."
Phàm Mặc lại nhấc một chân nàng lên, hướng vào giữa hai chân đâm tới. "A... a... a..." Tô Đào đúng là không chịu nổi nữa, cảm giác lâng lâng mất hồn kia dường như lại ập đến.
"A... a... a...!" Phàm Mặc cũng kêu lên, hít sâu một hơi, tay hung hăng bóp mông Tô Đào, "Đừng hút vào như vậy... sướng chết ta mất... a..."
Phàm Mặc bắn tinh xong, cả người đè lên người Tô Đào, tay còn chưa đã thèm cứ vuốt tới vuốt lui trên người nàng, "Tiểu yêu tinh như nàng, sao lại hút vào nhiệt tình như vậy, hửm? Phu quân ta cũng sắp bị nàng hút đến chết."
Tô Đào phục hồi tinh thần lại, có chút kinh ngạc "Phu... phu quân?!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro